Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 59
T
racy mở mắt và nhận thấy xung quanh tối om. Cô hoàn toàn mất phương hướng. Đầu cô vẫn đang choáng váng và đau buốt. Cô tìm cách lấy lại tỉnh táo để nhớ xem chuyện gì đã xảy ra. Cô ngẩng lên, cơn đau nhói trên đỉnh đầu làm cô co rúm người lại. Sau khi cơn đau dịu bớt, cô chống hai tay xuống đất để ngồi dậy. Đầu cô vẫn tiếp tục đau âm ỉ, chân tay cô nặng như chì. Cô hít vài hơi thật sâu, tiếp tục tập trung để lấy lại sự tỉnh táo. Những hình ảnh dần hiện ra trong trí nhớ.
Cô tiến đến gần ngôi nhà xập xệ.
Chiếc xe tải thùng ngập trong tuyết.
Cánh cửa dẫn vào bếp.
Cô bước vào phòng khách.
Mái đầu bạc bên trên ghế ngồi.
Parker House quay đầu và mở mắt.
Mùi của mày giống hệt cô ta.
Có kẻ nào đó đã đánh cô từ đằng sau. Khi Tracy đưa tay lên để xoa gáy, cổ tay cô có cảm giác nằng nặng. Cô khua tay và nghe thấy tiếng lách cách của xích sắt. Tim cô đập liên hồi. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cơn buồn nôn ập đến làm cô ngã quỵ, một bên đầu gối của cô đập xuống đất. Cô hít thêm vài hơi cho tới khi cơn buồn nôn qua đi, rồi thử đứng dậy lần nữa. Cô loạng choạng đúng lên, dần dần cũng lấy lại được thăng bằng.
Tracy cảm nhận được hai cô tay cô đang bị cùm, giữa hai đầu còng được nối với nhau bằng một sợi xích dài khoảng ba mươi phân. Sợi xích nhỏ được nối với một sợi xích khác to hơn. Cô dùng tay lần theo các mắt xích tới vật gì đó có vẻ là một tấm kim loại hình chữ nhật. Ngón tay cô lướt qua đầu của hai con ốc vít sáu cạnh gắn trên đó. Cô đạp một chân lên tường, quân dây xích quanh cô tay rồi bắt đầu kéo. Tấm kim loại có vẻ hơi lung lay, nhưng một cơn đau nhói lại ập tới và đánh gục cô.
Cô nghe thấy tiếng động đằng sau. Một vạt ánh sáng le lói trong bóng tối, từ từ lan rộng – có ai đó đang mở cửa. Kẻ đó bước vào rồi đóng cửa lại, khiến không gian trở nên tối thui. Cô dựa lưng vào tường, giơ tay lên để sẵn sàng đâm hoặc đá.
Cô cố gắng lắng nghe tiếng bước chân đi trong phòng, tuy nhiên trong bóng tối dày đặc, dường như chúng phát ra từ khắp mọi phía. Rồi cô nghe thấy tiếng ro ro kỳ lạ. Một luồng sáng đột ngột lóe lên làm cô lóa mắt. Tracy cúi đầu xuống, chờ những đốm đen trắng tan đi hết. Cô giơ một tay che mắt cho đỡ chói và phát hiện luồng sáng vừa rồi phát ra từ một cái bóng đèn được treo lủng lẳng trên sợi dây vắt qua một trong hai thanh rầm gỗ. Hai thanh rầm lớn chạy ngang qua trần đất của căn hầm, nơi vẫn có thể thấy được dấu vết đào bới của cuốc xẻng.
Bên dưới cái bóng đèn, một bóng người đang quỳ gối, quay lưng lại phía cô. Hắn quay một cái tay cầm nhô ra từ một chiếc hộp gỗ. Mỗi một vòng quay, chiếc hộp lại phát ra những âm thanh tựa như tiếng của một đàn ong vô hình đang vỗ cánh. Sợi dây tóc bên trong bóng đèn nhấp nháy. Bóng đèn dần chuyển từ màu cam sang đỏ, rồi sáng trắng. Ánh sáng xua tan bóng tối trong căn hầm, rọi xuống khung cảnh xung quanh cô.
Tracy ước chừng căn hầm cô đang đứng dài khoảng sáu mét, rộng bốn mét và cao hai mét rưỡi. Trần hầm làm bằng đất. Ở giữa hầm có bốn cây cột cũ kĩ chống lên hai thanh rầm nằm ngang. Đúng như lúc nãy cô dự đoán, tay cô bị khóa trong một chiếc cùm han gỉ, hai đầu của nó được nối với nhau bằng một đoạn dây xích dài ba mươi phân. Sợi xích thứ hai dài khoảng một mét rưỡi, được hàn vào tâm kim loại hình chữ nhật. Còn tấm kim loại thì được vít vào bức tường bằng bê tông. Những miếng thảm cũ không ăn nhập gì với nhau được trải trên nền đất. Trong góc phòng là một chiếc giường sắt với một tấm đệm cũ kĩ. Đặt cạnh nó là một cái ghế ngồi cũng cũ nát không kém. Trên tường có gắn hai giá đỡ khá thô kệch, một cái để thức ăn đóng hộp, cái còn lại để sách cũ. Bên cạnh đống sách là chiếc mũ Stetson màu đen mà Tracy đã không nhìn thấy trong suốt hai mươi năm qua.
Edmund House đứng dậy và quay về phía cô. “Chào mừng Tracy đã về nhà!”