Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Chương [58]: Ôi Ôi Ôi, Lần Nào Cũng Đến Nữa Đêm ~
Hai bên nhìn lẫn nhau đánh giá.
Nhan Hâm đang suy đoán quan hệ giữa Dương Dương và trợ lý Thẩm, còn Thẩm Ly vì gặp lại lần nữa mà vui vẻ nhưng cũng không quên nhìn vào hai mắt của Dương Dương, hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau là sự trùng hợp hay là chuyện dĩ nhiên?
Tòng An kéo kéo tay Nhan Hâm, thỏ thẻ nói: "Mẹ, con không muốn bơi nữa."
"Được, vậy chúng ta về nhà." Nhan Hâm cho rằng thời gian bơi lội hôm nay cũng đủ rồi.
Thẩm Ly ở giữa hai người, à không, là ở giữa ba người đánh giá thì sai đó ở trong lòng không thể không có kết luận, hỏi: "Sau giờ làm việc mà giám đốc Dương còn giúp Hâm Hâm trông con, quan hệ giữa đồng nghiệp trong công ty của mọi người thật là tốt."
Khăn tắm của Dương Dương trùm lên đầu lau mái tóc ướt sũng, ánh mắt đang trao đổi với ánh mắt của Nhan Hâm.
Sao em lại quen biết cô ấy? Dương Dương cũng không quên vừa nãy Thẩm Ly phấn khích nói về chuyện gặp được người có duyên định sẵn trong số mệnh của cô ấy, không ngờ người đó lại là Nhan Hâm. Trời đất bao la, trên đời không thiếu phụ nữ, tại sao người mà cô ấy đụng phải lại cố tình là Nhan Hâm vậy.
Không những vậy, Dương Dương nghĩ tới, Thẩm Ly còn nói cô ấy lấy được số điện thoại của Nhan Hâm, là Nhan Hâm chủ động cho cô ấy.
Hâm Hâm, gọi vậy là sao hả, người không biết còn tưởng bọn họ đã quen biết nhiều năm.
Dương Dương lần này tức đến bùng cháy.
Dương Dương nói cho có lệ: "Sẵn tiện thì trông coi con của đồng nghiệp thôi."
Tòng An vừa mới mở miệng nói chuyện, Dương Dương đã đưa một ly nước ép trái cây vào trong tay cô bé, bởi vì sự ám chỉ của Dương Dương nên Tòng An thật sự chẳng nói gì nữa, ngoan ngoãn cúi đầu uống nước trái cây.
Nhan Hâm có ý nói với Dương Dương: Dương nói xem làm sao đây?
Dương Dương đưa mắt qua một bên đi: Em tự lo đi.
Hai người mắt đi mày lại, ai nhìn không thấy thì đúng là kẻ mù.
Câu trả lời thật ra đã viết trên mặt bên kia của tờ giấy, chỉ cần lật qua là có thể nhìn thấy, hoặc là vốn cũng chẳng cần lật, nét chữ hằn đậm, rất dễ dàng đã đoán ra được ở trên viết những gì.
Nhưng Thẩm Ly vẫn muốn giữ một chút hy vọng cuối cùng, có lẽ chuyện không phải như cô ấy nghĩ.
Thẩm Ly chú ý tới Tòng An, bé gái có chút lớn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Nhan Hâm, còn gọi Nhan Hâm là mẹ, hay là...
"Cô có con rồi à?" Thẩm Ly tin tưởng đôi mắt của mình, cô ấy nhìn không ra trên người Nhan Hâm có một chút dấu hiệu nào là đã sinh con, cũng khó trách cô ấy trong một lúc lâu vẫn không có cách nào chấp nhận được.
Nhan Hâm gật gật đầu, nói: "Ừ. Tôi từng này tuổi có con cũng đâu có gì kì lạ."
"Không, không, ý của tôi không phải vậy.. Thật lòng mà nói cô trông rất trẻ tuổi, không ai sẽ nghĩ cô lại có con lớn như vậy."
"Cám ơn." Nhan Hâm mỉm cười nói với cô ấy.
Dương Dương trợn mắt liếc nàng một cái, có cần cười rạng rỡ với cô ấy như vậy hay không?
Nhan Hâm bất lực thở dài, điều này có thể trách nàng sao, rõ ràng là nàng chỉ xuất phát từ sự lịch sự thôi có được không.
"Dễ thương lắm." Cơ thể Thẩm Ly cứng đờ như tượng đá, có một số chuyện cô ấy thật sự cần thời gian để tiêu hóa.
Thẩm Ly nói: "Bây giờ tôi có việc gấp, có cơ hội lại nói chuyện với hai người, tạm biệt. Hi vọng cô không ném số điện thoại của tôi vào thùng rác."
"Trợ lý Thẩm khéo nói đùa, tôi chắc chắn sẽ không làm vậy." Nhan Hâm còn muốn có cơ hội hợp tác tiếp với Thẩm Ly.
Nhan Hâm cũng không xem nhẹ biểu hiện thay đổi liên tục trên mặt Dương Dương lúc căng thẳng lúc lại tái xanh. Nhìn Thẩm Ly đi rồi, Dương Dương từ từ nhả ra oán khí trong bụng, một một mùi chua tràn ra.
Sau khi trở về Dương Dương vẫn không nói chuyện, Nhan Hâm nghĩ tâm trạng của cô chắc là có liên quan đến Thẩm Ly, hỏi cô thì cô cũng không nói.
Đến nửa đêm, Dương Dương cuối cùng muốn nói, cũng là lúc Nhan Hâm muốn ngủ.
Dương Dương lắc Nhan Hâm, đánh thức nàng dậy.
Nhan Hâm vừa mới đi vào giấc ngủ, còn chưa được bao lâu đã bị buộc trở lại hiện thực, nàng thấy mặt của ai đó ảm đạm giống như bầu trời u ám vậy, nàng không thể không thở dài.
"Dương có gì muốn nói với em à?" Nhan Hâm nằm nghiêng đối mặt với Dương Dương, một tay chêm dưới đầu, đôi mắt buồn ngủ cố nhướn lên, gắng gượng nói chuyện với Dương Dương.
Cả buổi tối đầu óc của Dương Dương cũng không có lúc nào thảnh thơi, cứ luôn nghĩ tới chuyện của Thẩm Ly, cô có nhiều điều muốn nói lắm, cho nên phải mất nhiều thời gian để sắp xếp, cho đến khi cô có thể sẵn sáng nói cho Nhan Hâm nghe, hi vọng Nhan Hâm hiểu được.
"Em tránh xa Thẩm Ly một chút." Dương Dương nghĩ tới đủ thứ kiểu giải thích, giải thích bằng lời lẽ tầm thường có, suy nghĩ sâu xa của bản thân cũng có, nhưng đến cuối cùng nhận ra nói một cách thẳng thắn thì sẽ tốt hơn.
"Tại sao lại muốn em tránh xa cô ấy?" Nhan Hâm hơi hơi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dường như muốn trở lại.
"Cô ấy có ý với em, hơn nữa rõ ràng là cô ấy nghĩ em cũng có ý với cô ấy. Khi không em đưa số điện thoại cho cô ấy làm gì..."
"Chúng ta dự tính hợp tác với cô ấy..." Tiếng của Nhan Hâm nhỏ dần đi.
"Đây không phải là lý do. Trong lúc em chưa đến đó, cô ấy còn nói với tôi cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên."
"Ò..."
"Còn nói cô ấy gặp được em là một điều may mắn, cô ấy có thói quen nói với phụ nữ bằng những lời lẽ ngọt ngào, nói còn hay hơn hát." Dương Dương hạ thấp uy tín đối thủ của mình, bắt lấy trọng điểm đánh mạnh vào mục tiêu.
"Ư..." Giọng của Dương Dương không ngờ lại có hiệu quả như thôi miên, sự chú ý của Nhan Hâm được hòa tan vào cơn buồn ngủ trong bóng đêm, cho đến khi hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Dương Dương bị tiếng nói của Nhan Hâm làm tức muốn hộc máu, lại nhìn qua Nhan Hâm đã ngủ rồi, trong lòng hơi có chút yên ổn lại, ít nhất chứng minh Nhan Hâm không phải cố ý muốn chọc giận cô, đã như thấy này thì nói còn có hiệu quả gì nữa.
Bị cô ấy làm tức chết mà. Dương Dương cố ý trả đũa cắn lên vai Nhan Hâm một cái, Nhan Hâm quay người theo bản năng đưa lưng về phía cô.
Dương Dương ôm lấy nàng từ phía sau, ôm cả hai tay hay thậm chí cả mái tóc vào trong lòng mình: "Không cho em thoát."
Cô vùi mặt vào lưng Nhan Hâm, hít lấy mùi thơm tự nhiên trên người nàng, hai tay gập lại, càng ôm chặt lấy nàng hơn.
Nhan Hâm ngủ, lặng lẽ như một đóa hoa thầm lặng trong đêm.
Dương Dương tận tình làm bậy, lòng bàn tay vuốt ve làn da mát mẻ của nàng, cảm thấy như bản thân sắp bị nàng làm tan chảy.
Tay cô tiến vào dưới váy ngủ của Nhan Hâm, đi vào giữa hai chân nàng, chậm rãi vuốt ve đóa hoa đang đang dần nóng ướt.
Nhan Hâm hít thở sâu hơn, tiếng nỉ non thỏ thẻ như vọng ra từ trong giấc mộng xuân.
Cho đến khi Nhan Hâm thốt lên một tiếng thở dài, Dương Dương mới ngừng hành vi của mình lại. Nhan Hâm gần như không hề ý thức được đã xảy ra chuyện này, hôm sau thức dậy còn cho là mình đã nằm mơ thấy mộng xuân, chỉ là giấc mộng này thật đến quá sức tưởng tượng của nàng.
*********
Tư Nghiên thật sự có ý định ly hôn, Lý gia có ý trả đũa nên đưa ra điều kiện ly hôn chèn ép, gần như là bắt cô ấy từ bỏ mọi thứ thì mới có thể ra đi.
Vốn tưởng rằng Tư Nghiên ít nhất sẽ phải suy nghĩ lại, không ngờ cô ấy lại không ngần ngại đưa ra quyết định, không cần bồi thường, chỉ cần ly hôn.
Thái độ cương quyết tuyệt tình này làm Lý Tường nhớ tới Nhan Hâm, Nhan Hâm là vì yêu người phụ nữ kia mới quyết định ra đi, còn Sở Tư Nghiên thì sao, chẳng lẽ cô ấy cũng yêu phụ nữ?
Nhan Hâm là người trong cuộc, nàng hiểu được không phải lý do này, lòng Sở Tư Nghiên vẫn ở trên người Lý Tường, mà mục đích cô ấy làm như vậy nói cách khách cũng là một loại tình yêu.
Điều kiện ly hôn mà Lý Tường đưa ra cho Tư nghiên là hoàn toàn không công bằng, cho dù có đưa ra tòa cũng sẽ không được thông qua. Cuối cùng Lý Tường quyết định rút lại điều kiện ly hôn quá đáng kia, tạm thời đổi ý không chấp nhận ly hôn.
Lý Tường và Nhan Hâm ngồi xuống, là muốn nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng rõ ràng là Lý Tường không hề nghĩ như vậy, anh ta tỏ ý thù địch với Nhan Hâm, càng sâu sắc hơn so với trước đây.
Nhan Hâm trả lời lại Lý Tường bằng giọng điệu bình tĩnh: "Lúc Tư Nghiên quyết định ly hôn, có phải anh không hỏi cô ấy tại sao?"
Lý Tưởng tỏ thái độ bực bội, anh ta nắm tóc, giận dữ nói: "Cô ấy vốn không muốn trả lời câu hỏi của tôi, còn luôn hỏi tôi rốt cuộc có biết bản thân sai lầm hay không. Tôi không có làm sai, người khó hiểu nhất mới là cô ấy."
"Xem ra anh vẫn chưa hỏi rõ ràng." Nhan Hâm còn hi vọng anh ta sẽ tự tìm được câu trả lời.
"Bây giờ xem ra tôi không cần hỏi, câu trả lời đã rất rõ ràng, trong lòng cô ấy đã có người khác."
"Lý Tường, anh kết tội phụ nữ như vậy là một loại vu khống!"
"Chẳng lẽ vợ cũ của tôi muốn nói cho tôi biết lúc tôi và cô ấy ly hôn thì vẫn còn yêu tôi sao?" Giọng điệu chế nhạo của Lý Tường càng trở nên sắc bén.
Nhan Hâm nói: "Tôi không yêu anh, cũng không có yêu ai. Tôi không muốn cản đường anh, hơn nữa, anh cũng không cần phải giấu giếm tôi nữa, khi đó Tư Nghiên đã bước vào thế giới của anh rồi, phải không?"
Lý Tường á khẩu không trả lời được, anh ta cho là mình đã che giấu rất tốt, còn nghĩ rằng Nhan Hâm sẽ không bao giờ biết.
"Tôi trước sau cũng chưa từng phản bội cô." Chính là bởi vì điều này, Lý Tường mới cảm thấy bản thân có tư cách tức giận.
"Tôi cũng biết, người như anh, không thích thứ gì ra khỏi tầm kiểm soát của mình, nhưng anh chỉ có thể điều khiển được thân xác của mình, con tim thì chẳng hề chịu sự khống chế của anh. Tôi hỏi lại anh lần nữa, lúc tôi đề nghị ly hôn, có phải anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm hay không?"
"Nhan Hâm, đây không phải là điểm mấu chốt."
"Đây là điểm mấu chốt, mấy năm gần đây tôi luôn cảm thấy mình rất có lỗi với anh, cho nên dù có điều muốn nói tôi cũng đã không nói. Bây giờ không nói thì còn phải đợi tới khi nào, đợi đến khi anh đánh mất Tư Nghiên mới nói sao?" Nhan Hâm đột nhiên trở nên mạnh mẽ, áp chế lại Lý Tường.
Lý Tường nói: "Lúc ấy tôi chỉ có tức giận. Bất cứ thằng đàn ông nào đứng ở lập trường của tôi thì cũng giống tôi cả thôi."
"Tư Nghiên muốn ly hôn, có phải anh cũng ngầm tức giận mà quyết định buông tay cho cô ấy đi?"
"Nằm mơ."
"Năm đó anh bỏ được tôi, bây giờ lại luyến tiếc cô ấy." Giọng nói nhẹ nhàng của Nhan Hâm như trở thành một bàn tay bóp chặt cổ họng của Lý Tường.
"Cái đó... cái đó không giống."
"Có chỗ nào là không giống?"
Lý Tường nhanh chóng bình tĩnh lại, sự im lặng của anh ta chính là câu trả lời,
Vì câu trả lời thật sự ngay cả bản thân anh ta cũng không rõ.
Nhan Hâm hỏi lại lần cuối cùng: "Anh có muốn ly hôn với Tư Nghiên không?"
"Không muốn." Lý Tường nói.
Nhan Hâm đưa ra quyết định, nàng từ từ lấy ra một tờ giấy ở trong túi xách, để xuống bàn đẩy tới trước mặt Lý Tường: "Tôi đã hẹn chỗ gặp mặt nói chuyện với cô ấy, tôi nghĩ anh thích hợp đi gặp cô ấy hơn tôi. Đây là chỗ chúng tôi đã hẹn, bây giờ tình trạng thể chất của cô ấy hơi đặc biệt, anh đừng dọa cô ấy sợ."
"Cô có ý gì?"
"Những lời cần nói tôi đã nói xong rồi, hôm nay tôi và anh nói chuyện còn là vì một chuyện, tôi đã cho Tòng An đến học ở một trường tiểu học gần nhà."
"Được, cứ làm theo ý cô." Lý Tường cầm lấy tờ giấy viết địa chỉ rồi đúng dậy bỏ đi, hấp tấp đến mất đi dáng vẻ bình tĩnh lịch lãm thường ngày, thậm chí còn quên trả tiền.
Nhan Hâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này nói chuyện mong là có thể có tác dụng tích cực.
Dương Dương từ chỗ cách vách đứng lên đi đến bên cạnh nàng, "Giữa chúng ta có phải cũng có chuyện để nói hay không?"
"Nói chuyện gì?"
"Lúc em biết được Lý Tường phản bội em, em có tức giận hay không?" Dương Dương vẫy tay gọi người phục vụ tới, dọn đi đồ uống của Lý Tường lại gọi một ly cà phê mới.
"Không có. Em rất bình tĩnh, đến bản thân em còn cảm thấy ngạc nhiên."
"Sau đó thì sao? Anh ta có níu kéo em không, còn em có do dự hay không?"
"Anh ta không càu nhàu một tiếng đã ký xuống đơn ly hôn, sau đó nói với em một câu, anh ta mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho em. Bọn em chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã hoàn tất thủ tục, quyết định quyền nuôi dưỡng Tòng An."
"Vậy em có từng yêu anh ta không?"
"Muốn em trả lời bao nhiêu lần Dương mới mới tin đây, em lặp lại một lần nữa, em đúng là có tình cảm với anh ta, nhưng là không sâu sắc đến mức yêu."
Đây là lần cuối Nhan Hâm trả lời, sau này cho dù Dương Dương có hỏi nàng như thế nào, nàng cũng sẽ không trả lời lại. Câu trả lời đã rất rõ ràng rồi.
Hết Chương 58
Tuần này chủ nhà hơi có chút bận, nên post chương này trễ:< nhà mấy nay ế đau ế đớn =))))))))