Số lần đọc/download: 637 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:07 +0700
Chương 59 - Lai Giả Bất Thiện [5]
Đ
ào Mặc sau khi về đến huyện nha tâm sự nặng nề.
Hách Quả Tử bôi dược, bôi lên những vết bầm đen trên mặt, tâm tình cũng không được tốt. Hắn mài xong mực, thấy Đào Mặc vẫn cầm bút nửa ngày chưa động, không nhịn được nói: “Thiếu gia còn đang suy nghĩ về Y Vũ kia?” Trong lòng hắn rất không vui. Mình bị trúng một cái tát như vậy, không ngờ thiếu gia không chỉ không ra mặt giúp hắn, còn lo lắng cho đối phương.
Đào Mặc ngập ngừng hỏi: “Ngươi nghĩ, Y Vũ làm sao?”
Hách Quả Tử ngẩn người, lập tức cười lạnh nói: “Làm sao? Còn có thể làm sao? Không phải đổi cách hại người, còn đổi cách câu dẫn người. Hắn thật là quan tâm Vãn Phong, nên khi nghe được tin dữ thì khóc lóc rơi nước mắt. Người thấy hắn lúc đó có bao nhiêu khổ sở? Cũng là bình thường! Bây giờ lại mèo khóc chuột giả từ bi, có giả quá không?”
Đào Mặc trầm mặc. Hắn cảm thấy lời Y Vũ nói lúc nằm trên giường cũng không phải là hư tình giả ý, có lẽ là đã từng thấy hắn phong quang trong dĩ vãng, bởi vậy thấy tình cảnh hắn hôm nay, khó tránh động lòng trắc ẩn.
“Không phải trong lòng thiếu gia còn chưa buông hắn xuống được đấy chứ?”
Đào Mặc chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Cho dù là người xa lạ, chứng kiến tình cảnh này, có lẽ cũng sẽ động… Huống gì ta là Huyện lệnh bản huyện.”
“Lòng trắc ẩn?” Hách Quả Tử tức giận nói: “Thiếu gia, ngươi không phải lo lắng hắn sẽ tìm cái chết chứ? Ngươi yên tâm, người như hắn cái gì cũng dám làm, chỉ không dám tự tìm cái chết, thiếu gia ít bận tâm vì hắn đi.”
Đào Mặc thở dài.
Hách Quả Tử nói: “Thiếu gia có thời gian nhớ hắn, không bằng nghĩ một chút lúc quay về làm sao ăn nói với Cố công tử đi.”
Tay cầm bút của Đào Mặc cứng đờ, mực rốt cuộc cũng theo ngòi bút rơi xuống, nhỏ giọt trên giấy. Hắn nhìn vết mực từ từ lan ra, đột nhiên nói: “Ta nghĩ hay là chúng ta dọn về huyện nha đi.”
Hách Quả Tử cau mày nói: “Đang yên lành, sao thiếu gia lại muốn dời về đây?”
Đào Mặc nói: “Lúc nào cũng quấy nhiễu y, trong lòng ta rất áy náy.” Chuyện của Y Vũ vốn không liên quan gì đến Cố Xạ, không nên kéo y vào. “Huống hồ, ta chung quy cũng là Huyện lệnh của huyện, cứ sống nhờ trong phủ y, cũng không ổn.”
“Thiếu gia cam lòng?” Hách Quả Tử tấn công vào mục tiêu.
Đào Mặc quả thực không cam lòng. Nghĩ đến sau này không thể hàng đêm cùng Cố Xạ ngồi cùng bàn dùng bữa, đánh cờ nữa, tâm tựa như bị vô số cây kim nhỏ châm vào. Nhưng từ lúc xuất hiện thi thể Vãn Phong, hắn lại mơ hồ cảm thấy những chuyện xưa liên quan đến mình như muốn tụ lại mà đến, cứ như vậy ở nhờ thêm nữa chỉ sợ sẽ liên lụy đến Cố Xạ. Y Vũ và Bồng Hương thì không phải đại sự gì, nhưng lại như một ngòi nổ, đem ân ân oán oán trong quá khứ một lần nữa cuồn cuộn nổi lên.
Nghĩ đến thủ đoạn của Hoàng Quảng Đức, hắn siết chặt cán bút do dự hồi lâu, kiên quyết đặt bút tại trung tâm, họa ra những nét ngang dài, “Dọn về đây đi.”
***
Nghe nói hắn muốn dọn về huyện nha, người vui nhất không ai khác ngoài Lão Đào.
Lão lập tức nói: “Nóc nhà đã tu sửa xong rồi. Ta lập tức sai người quét tước lại một lần.”
Hách Quả Tử nói: “Hành lý của thiếu gia còn ở Cố phủ, phái người đi lấy, hay là…”
Đào Mặc vội nói: “Ta tự đi lấy.” Trong lòng hắn thầm tưởng tượng phản ứng của Cố Xạ khi nghe chuyện này, có lẽ sẽ tức giận có lẽ thờ ơ, hoặc có thể ân cần giữ lại?
… Hắn rất nhanh đem những ý nghĩ này trục xuất khỏi đầu. Nên là thờ ơ đi? Cố Xạ cực kì ít khi vì chuyện gì mà nổi giận. Chỉ là, vì sao trong lòng hắn lại ẩn ẩn hi vọng Cố Xạ sẽ sinh giận?
Ôm tâm trạng lo sợ bất an như vậy, trên đường đi Đào Mặc nhiều lần nghĩ cách giải thích. Thật vất vả đến Cố phủ, lại gặp lúc Cố Xạ không có trong phủ.
Đào Mặc tâm thấp thỏm thoáng chốc buông lỏng, nhưng lại không khỏi lo lắng. Không phải là vì hôm nay hắn đi gặp Y Vũ, chọc giận y, cho nên tránh không gặp chứ?
Hách Quả Tử thấy Đào Mặc đứng ngoài cửa, sắc mặt thay đổi mấy lần, như đèn kéo quân vậy, lên tiếng: “Thiếu gia. Chúng ta vào trong thu thập hành lý? Hay là chờ Cố công tử trở lại hẵng nói?”
“Chờ y trở lại.” Đào Mặc không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
Hách Quả Tử cũng nghĩ như vậy, liền đi vào trong, đi nửa ngày, phát hiện Đào Mặc chẳng những không đi vào, mà lại ngồi trên thềm đá trước cửa, vội vàng quay trở lại, “Thiếu gia ngồi ở đây làm gì?”
“Đợi y trở về chứ gì.” Đào Mặc nói như chuyện đương nhiên.
Hách Quả Tử nói: “Thế, đi vào trong chờ cũng như nhau.”
Đào Mặc nói: “Ta muốn chờ ở đây.”
“…” Hắn ban đầu còn lo lắng Đào Mặc rời Cố phủ có phải vì bị Y Vũ làm cảm động hay không, bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần phải lo lắng. Hắn thở dài, theo ngồi xuống.
“Ngươi không cần ở đây chờ với ta.” Đào Mặc nói.
Hách Quả Tử nói: “Người là thiếu gia. Nơi nào có đạo lý thiếu gia ở ngoài cổng, tiểu tư lại vào trong ngồi chứ?”
Một mình Đào Mặc ngồi ở đây, cũng thấy có chút tịch mịch, liền ngầm đồng ý với hắn.
Hách Quả Tử ngồi một hồi, liền cảm giác khí lạnh từ mặt đất bên dưới vù vù chui vào trong, hơn nữa trước cửa Cố phủ hai bên đều là đường đi, thỉnh thoảng có gió thổi tới, càng lạnh thấu xương, sống lưng nguyên bản thẳng tắp càng lúc càng cong, hầu như muốn đem cả người ôm thành một quả cầu.
Đào Mặc thấy vậy không đành lòng, nói: “Ngươi vào trước đi.”
Hách Quả Tử xoa tay, “Thiếu gia không lạnh?”
Đào Mặc lắc lắc đầu nói: “Không lạnh.” Hắn cảm thấy mình đã đóng băng rồi.
Hách Quả Tử đưa tay sờ tay hắn, bị đông cứng đến phát sợ, “Thiếu gia hay là vào bên trong chờ đi.”
Đào Mặc cố chấp lắc đầu.
Hách Quả Tử thở dài, xoay người về phòng lấy lò sưởi.
Đào Mặc nhẹ nhàng đấm chân.
Tiếng vó ngựa tiến gần. Xe ngựa Cố Xạ từ đằng xa chậm rãi tiến tới.
Đào Mặc lập tức muốn đứng lên, nhưng chân không nghe sai bảo, nỗ lực hai lần mới run rẩy đứng lên.
Xe ngựa dừng ở trước mặt, Cố Tiểu Giáp thấy hắn, hiển nhiên cơn giận còn chưa tan, lạnh lùng hừ một tiếng, xuống xe mở cửa.
Cố Xạ từ trong xe sắc mặt lãnh đạp xuống tới, tựa hồ hắn có hay không có đây cũng không khác biệt gì.
Thân thể Đào Mặc cứng lại, cười bồi gọi: “Cố công tử.”
Cố Xạ nói: “Đến thu thập hành lý?”
Tuy hắn thật là tới thu thập hành lý, nhưng nghe Cố Xạ nói thẳng như đuổi khách như vậy, trong lòng Đào Mặc nhất thời giống như bị tạt nước đá, lạnh đến phát run.
Cố Tiểu Giáp vô cùng cơ linh, thấy vẻ mặt tái nhợt của hắn, xem thì biết đã đoán đúng nguyên nhân, cười hì hì nói: “Tổng quản nhà ngươi nói huyện nha đã tu sửa xong rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục ở lại?”
Đào Mặc giật mình hỏi: “Ngươi gặp Lão Đào lúc nào? A, chẳng lẽ…” Hắn hiểu ra, Cố Xạ không phải hạ lệnh đuổi khách, mà là lúc đến huyện nha đã nghe Lão Đào nói hắn tới thu thập hành lý, cho nên mới hỏi như vậy. Huyết sắc trên mặt hắn dần dần trở lại.
Cố Tiểu Giáp không ngờ câu châm chọc của mình ngược lại lại giúp hắn hiểu ra, không cam lòng nhìn hắn chằm chằm.
Đào Mặc nói với Cố Xạ: “Đã làm phiền nhiều ngày, ta…” Thân thể hắn khẽ run rẩy.
“Vào trong đi.” Cố Xạ cắt ngang lời hắn, đi vào trong trước.
Cố Tiểu Giáp làm mặt quỷ với Đào Mặc, lập tức đuổi theo vào trong.
Đào Mặc hít thở thật sâu, vô thức lau lau cái trán không hề có mồ hôi.
***
Trong thư phòng có đặt lò sưởi, đi vào trong, băng sương trên người Đào Mặc bắt đầu từ từ tan ra.
Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ không có nổi giận, thức thời đi pha trà.
Đào Mặc nhìn Cố Xạ tự nhiên ngồi xuống, bất an quan sát sắc mặt y.
“Ngươi vừa muốn nói cái gì?” Cố Xạ ngước mắt.
Đào Mặc thấy y rốt cuộc cũng nguyện ý nhìn mình, hơi yên lòng một chút, lấy lại bình tĩnh nói: “Ta ở Cố phủ quấy rầy lâu như vậy, nên về huyện nha rồi.” Hắn liếc trộm y.
Cố Xạ không ừ hử gì.
“Hơn nữa Y Vũ…” Đào Mặc dừng lại, tựa hồ đang cân nhắc lời nói.
Cố Xạ cũng không gấp, tùy hắn từ từ suy nghĩ.
“Hắn, hắn cũng là một người đáng thương.” Đào Mặc cố sức nhớ lại những lời giải thích mình nghĩ ra trên xe ngựa, lúc này lại không nhớ nổi một chút, chỉ có thể vừa nghĩ vừa nói, “Song quá khứ có thế nào, hắn cũng đã đến Đàm Dương huyện, ta dù sao cũng phải có trách nhiệm với hắn.”
Cố Xạ nhướng mày nói: “Trách nhiệm?”
Chỉ một ánh mắt như thế, Đào Mặc đã minh bạch ngụ ý của y, vội nói: “Trách nhiệm của Huyện lệnh. Hơn nữa, cái chết của Vãn Phong chỗ nào cũng kỳ quặc, trước khi điều tra rõ ràng sự tình, ta vẫn phải chiếu cố hắn một chút.”
Cố Xạ nói: “Cái này với chuyện rời khỏi Cố phủ liên quan gì?”
Đào Mặc nói: “Ta biết ngươi không thích hắn.”
Cố Xạ không nói.
Đào Mặc thấp giọng nói: “Ta không ở đây, hắn sẽ không tới nữa.”
“Vậy sau này ta cùng ai chơi cờ?” Cố Xạ hỏi.
Đào Mặc ngơ ngẩn, tâm nhất thời cuồng loạn nhảy dựng lên, hai mắt nhìn Cố Xạ, chớp chớp mắt. Hắn không thấy bản thân mình, cho nên không biết giờ này khắc này ánh mắt hắn có bao nhiêu sáng ngời, độ sáng đó có thể xua tan toàn bộ u ám tối tăm.
Cố Xạ trực diện đón nhận ánh sáng đó, “Hả?”