Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 12
K
hi Robert De Coyne xuống ăn sáng thì cha anh đã ngồi vào bàn. Một bức điện tín để ngỏ bên đĩa của ông. Lặng lẽ, ông đưa anh.
ABIDIJAN ĐẤU THẦU TĂNG MƯỜI HAI TRIỆU CHO CÁC SẢN PHẨM CHÍNH CHẤM TÔI SẼ LÊN ĐẾN BAO NHIÊU CHẤM HADLEY
Robert ném bức điện xuống bàn, một cái nhìn khinh bỉ trên mặt anh. "Con không thích thứ này. Họ đang nâng giá của chúng ta lên".
"Chúng ta làm gì được?" Nam tước nhún vai. "Cái công ty ấy là chìa khoá cho hoạt động của chúng ta ở Hoa Kỳ".
"Con cứ tưởng Hadley là một nhà buôn khá hơn thế. Abidijan thấy thế nào?"
"Giờ thì không thành vấn đề nữa" Nam tước trả lời. "Chúng ta sẽ phải lên đến mười lăm triệu".
"Gấp ba lần giá gốc!"
Nam tước cười "Những kẻ ăn xin thì không phải là những người được lựa chọn. Vả lại, trên thị trường Hoa kỳ thì đấy chính là giá của chúng ta".
Robert cầm ly cà phê lên đúng lúc người quản gia bước vào. "Có ông Campion muốn gặp ngài".
"Marcel Campion?" giọng Robert phản ánh sự ngạc nhiên.
"Thưa ông, tôi cho là đúng cái tên ấy đấy ạ".
Robert nhìn cha. "Con tưởng Marcel vẫn ở New York".
Nam tước nhìn lên người quản gia. "Để anh ta đợi ở phòng thư viện. Tôi sẽ đến ngay sau khi ăn sáng".
Marcel chợp đi trong chiếc ghế bành khi nửa giờ sau họ vào phòng. Anh đứng lên, khiêm nhường. "Xin ông tha lỗi, tôi vừa ở Lisbon đến, sau khi bay từ New York".
"Không hề gì" Nam tước đáp, không có ý định bắt tay. Ông ngồi xuống sau bàn làm việc. "Anh biết Robert con trai tôi chứ?"
Marcel cúi đầu "Ông Robert".
Robert lơ đãng gật đầu. "Marcel".
Marcel chờ được mời ngồi nhưng Nam tước lại hỏi giọng như là hạ cố "Nhân dịp gì mà lại có sự thăm viếng bất thường này?"
Marcel cảm nhận cái mệt mỏi của chuyến đi dài đang thấm vào anh. Bỗng như anh mất giọng cứ đứng trố mắt ra mà nhìn.
Vẻ bực bội thoáng trên mặt Nam tước. "Nào, nói đi. Anh tìm gặp tôi làm gì? Tôi rất bận đấy".
Chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn la những kẻ quen thấy người khác bò lê dưới chân họ. Kiểu này không có ở Mỹ. Anh làm được gì chứ không phải gia đình anh từng là cái gì.
Vậy anh làm gì ở đây? Marcel giận dữ tự hỏi. Anh chẳng cần đến Nam tước. Kể cả tiền của lão. Kể cả mối quan hệ này nữa. Ở Mỹ, người ta chấp nhận anh bởi đó chính là anh. Mặc xác cái lão già chết tiệt này. Cứ để cho lão tự tìm lấy đường đi nước bước ở Mỹ. Cái mưu toan tỉ mẩn của lão đã bị quẳng vào sọt rác. Vậy tại sao anh lại để cho De Coyne cưỡi trên lưng mình?
Nhưng..anh đã nhanh chóng tìm được lời nói. "Ông bạn tốt bụng Amos Abidijan của tôi đề nghị tôi gặp ông về chuyện mấy cái công ty mà cả jhai ông đều quan tâm".
Nam tước vội nhìn Robert. "Vậy sao?"
"Có lẽ…đây là một liên doanh các quyền lợi của cả hai ông" Marcel tiếp tục. "Nó có thể đưa đến cái kết quả là những khoản tiết kiệm cơ bản cho cả hai người".
Nam tước nhìn anh đầy tinh ranh. "Thế còn anh, anh tính toán gì trong chuyện này?"
Bỗng Marcel cả cười. Lần đầu tiên anh thấy mình nghĩ và nói bằng tiếng Anh "Không một mẩu cứt nào cả. Tôi chỉ đi chơi thôi".
Anh không bao giờ hối tiếc về vụ nổ ấy. Không bao giờ. Kể cả khi, hai ngày sau, anh đứng trong văn phòng của Amos, sau khi Hitler đã đưa quân vào Ba Lan, hỏi vay thêm bốn triệu đô la để khỏi phá sản.
Đường đã gây nên thảm kịch này. Mưu toan là để anh trở nên giàu có, vượt cả những giấc mơ điên rồ nhất. Ngay sau hôm chiến tranh được công bố ở Âu Châu thì Roosevelt áp đặt một giá trần cho đường. Bốn đô la cộng sáu mươi lăm cent cho một trăm pounds, tức cho 45,4 kg đường, trong khi Marcel đã phải trả bốn đôla cộng tám mươi lăm cent. Có nghĩa là anh mất hai mươi cent cho một trăm bảng. Cũng có nghĩa là bốn triệu đô la. Mà những người chế biến thì không thích chờ để được trả tiền. Họ đã bắt trúng huyệt anh.
Lặng lẽ, người Acmenie viết tấm séc, đưa cho anh.
"Cảm ơn ông" Marcel nói với vẻ khiêm nhường".
"Đầu cơ tích trữ là một việc nguy hiểm. Tôi đã bị một cú đau điếng trong cuộc chiến tranh trước".
Marcel sững sờ. Té ra ông ta đã biết về vụ đường. "Vẫn còn là một ý tưởng hay đấy ạ", Marcel chống đỡ.
"Ừ, nếu như anh tống khứ đường đi trước khi chính phủ trưng dụng các nhà kho".
"Ông nghĩ họ sẽ làm thế ạ?"
Abidijan gật đầu. "Roosevelt đã hứa sẽ cung ứng cho các đồng minh. Tất cả các nhà kho ven bờ nước sẽ bị trưng dụng".
"Tôi tìm đâu ra một chỗ lớn như vậy để chứa số đường ấy?"
Amos cả cười. "Anh là một trang nam nhi thông minh. Nhưng còn nhiều điều để anh học. Không ai để toàn bộ trứng vào một rổ cả, bởi quá lộ liễu. Điều anh phải làm là phân tán nó ra, giấu ở những nơi khuất nẻo, ít ai để ý. Mỗi lần một ít, như cánh buôn rượu lậu vẫn làm với whisky ấy".
"Tôi sẽ không bao giờ kịp tìm đủ chỗ".
"Tôi biết. Tôi có quen một tay buôn rượu lậu còn vô khối chỗ cất giấu cũ. Tôi đã nói chuyện, và ông ta đã hứa giúp anh".
Marcel lẩm bẩm. "Ông đã cứu mạng tôi".
Amos cười. "Cũng không hơn điều anh đã làm cho tôi".
"Làm cho ông?"
"Tôi nhận được một lá thư đã hai tuần nay. Của Nam tước De Coyne. Ông ấy bảo anh đã đến gặp ông ta về đề nghị của tôi".
"À, chuyện ấy. Chẳng là cái gì cả".
"Chẳng là cái gì?" Amos kêu lên. "Anh bay đi Âu Châu trên một trong những cỗ máy rồ dại ấy chỉ vì tôi đề nghị, mà lại bảo chẳng có gì à? Kể cả vì ông bố đẻ tôi cũng không leo lên một trong những chiếc tàu bay ấy đâu". Ông đứng lên. "Nam tước và tôi vừa mua công ty Master Products với ba triệu đôla, thấp hơn giá tôi đề nghị".
Vậy là cuối cùng Nam tước cũng không đến nỗi kiêu hãnh lắm. Tiền là một bộ điều chỉnh vĩ đại. Amos đặt tay lên vai Marcel. "Thôi, công việc thế là đủ. Ta hãy nói đến chuyện quan trọng hơn. Tôi nghĩ tháng Mười là tháng rất tốt cho đám cưới, phải không?"