God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
racy đập bàn tay vào vô lăng, nhận ra ngay cả trước khi cô trông thấy biểu tượng trên lưới thông gió rằng chiếc xe không phải một chiếc Lexus. Cô nhấn ga và lao đến chỗ đường giao nhau, sắp sửa vượt qua thì trông thấy một dấu hiệu lớn màu vàng cảnh báo đường cụt. Cô quan sát con đường cẩn thận hơn. Có duy nhất một chiếc đèn đường đơn độc. Những ngôi nhà nằm ở một bên đường. Bên còn lại là một hàng rào mắt cáo, kiểu có các thanh gỗ đan vào nhau để tạo ra chút riêng tư. Cô lái xe tiến tới, nhìn qua khe hở giữa những thanh gỗ về phía mặt sau của một khu mua sắm trát vữa và những chiếc thùng rác công cộng màu xanh đầy tràn những chiếc hộp các tông.
Và chiếc Lexus.
Cô đã tìm thấy chiếc ô tô.
Hắn hẳn đang ở gần đây; hắn sẽ không mạo hiểm đi bộ xa vào giờ này.
Cô quay xe một trăm tám mươi độ, lái trở lại ngã tư và rẽ trái vào Aurora. Nhà nghỉ gần nhất ở góc phố. Cô đưa xe vào bãi đỗ, nhảy xuống khỏi buồng lái và nhanh chóng tiến vào văn phòng. Xương đòn của cô đang đau nhức vì gắng sức.
Nhân viên đứng phía sau quầy đang xem ti-vi. Đó là một người đàn ông béo ị. Ông ta gặp khó khăn khi đứng dậy khỏi ghế. “Tôi giúp gì được cho cô?”
Cô giơ phù hiệu lên. “Có người phụ nữ nào đến thuê phòng một mình trong một tiếng qua không?”
Người đàn ông chỉnh lại lưỡi trai của chiếc mũ màu đỏ quảng cáo cho một cửa hàng sửa chữa ô tô. “Không.”
“Mạng sống của người phụ nữ đó đang gặp nguy hiểm. Nếu cô ta có đến, tôi cần được biết.”
“Không có ai đến hết.” Người đàn ông nói, đột nhiên trông có vẻ lo lắng. “Có một gia đình đến thuê phòng ngay sau nửa đêm, ngoài ra thì khá yên ắng. Cô ta trông thế nào?”
Tracy không biết. Cô nhìn qua cửa ra vào bằng kính đến một nhà nghỉ bên kia đường. “Cảm ơn!” Cô vừa nói vừa rời đi.
Cô quành chiếc xe tải quanh bãi đậu xe và vọt sang bên kia đường. Một chiếc ô tô ở làn đường phía bắc phanh gấp khi cô lao ra ngay trước mũi nó, lốp trước bên trái chiếc xe tải của cô lao lên lề đường. Tracy chỉnh lại và lái xe vào bãi đỗ xe của nhà nghỉ. Có một tấm biển chỉ dẫn cho cô biết văn phòng ở phía sau tòa nhà.
Một phụ nữ nặng nề bị khuyết một chiếc răng chào đón cô ở quầy. Tracy giơ phù hiệu lên. “Tôi đang tìm một phụ nữ, cô ấy có thể đã đến đây một mình khoảng một tiếng trước. Cô ấy có thể đã thuê một phòng ở phía sau tòa nhà cho yên tĩnh vì cần sự riêng tư.”
“Có đấy. Một phụ nữ đã đến khoảng bốn mươi phút trước.” Cô nhân viên nói bằng chất giọng Đông Âu.
“Phòng nào?”
“Phòng 27.”
“Tôi cần vào căn phòng đó.”
Người phụ nữ lôi ra một chiếc thẻ từ treo trên một cái móc bằng dây buộc. “Đi nào, tôi sẽ chỉ cho cô.”
Tracy đi theo cô ta ra khỏi văn phòng. Người phụ nữ di chuyển khá nhanh nhẹn so với thân hình của cô ta. Họ nhanh chóng leo lên cầu thang ngoài trời và rẽ trái ở hành lang tầng hai. Tracy tập trung vào các số trên cửa: 24, 25 26. Khi họ đến số 27, người phụ nữ gõ cửa, có lẽ là do thói quen, ngay trước khi Tracy có cơ hội ngăn cô ta lại.
Tracy lấy thẻ và quét qua khóa cửa. Ánh đỏ lóe lên. Cô lật thẻ và thử lại lần nữa. Một lần nữa, màu đỏ lại lóe lên.
“Chậm thôi. Chậm thôi!” Cô nhân viên lấy lại thẻ và quét nó. Hệ thống cảm biến phát ra ánh xanh lá.
“Đứng phía sau tường đi!” Tracy lên tiếng. Với cánh tay khỏe của mình, cô giật cửa mở, sau đó rút súng ra.
Một người phụ nữ đang ngồi trên giường, một tờ giấy nhét dưới cằm, mắt mở to. Bên cạnh cô ta là một chiếc túi và một loạt đồ chơi tình dục. “Hắn ta đâu?”
Người phụ nữ chỉ vao phòng tắm.
Tracy đứng sang bên và túm lấy tay nắm cửa. Nó bị khóa. Cô xô mạnh vào cửa. Nó lõm xuống.
“Cảnh sát đây. Mở cửa ra!”
Cô không nghe thấy tiếng di chuyển, vậy nên cô bước lùi lại và đạp vào tay nắm cửa, sau đó lùi ra sau bức tường khi cánh cửa đổ rầm vào trong. Không có tiếng súng nổ.
Chỉ có một người đàn ông đang la hét. “Được rồi! Được rồi! Được rồi!”
Tracy xoay người qua khung cửa và nhắm mục tiêu. Người đàn ông co rúm trong bồn tắm, trần truồng, tay giơ lên như một đứa trẻ đang cầu xin được tha một trận đòn sắp xảy đến.
“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.”
Đó không phải tên Cao Bồi.
Hắn dọn lại giường, vuốt phẳng các nếp nhăn, cẩn thận gấp gọn quần áo của cô ta và đặt chúng ở góc giường. Sau đó, hắn ngồi xuống xem bộ phim hoạt hình của mình.
Mày dọn nhà đi và mày có thể xem các bộ phim hoạt hình của mày.
Hắn kiểm tra đồng hồ đeo tay và lấy một điếu thuốc lá ra khỏi bao. “Mày có hút thuốc không? Nó là một thói quen kinh tởm. Nhưng nó có ích cho các mục đích nhất định.” Một câu hay ho khác. Hắn sẽ phải viết nó lại cho khỏi quên.
Raina rên rỉ nhưng cái khóa miệng khiến những lời nói phát ra không rõ ràng. Không có thời gian để cho cô ta Rohypnol. Cô ta cảnh giác hơn, cẩn thận hơn. Giờ thì cô ta đã bị khuất phục và bị trói ngược tứ chi, điều đó chắc chắn có ưu điểm riêng. Nó giống như sự ứng biến trong một buổi biểu diễn trực tiếp và cho đến giờ, sự cấp bách thật đáng kinh ngạc.
Hắn châm thuốc, nghiêng người về phía trước và ấn đầu thuốc vào lòng bàn chân đang ngửa lên của cô ta. Cô ta co rúm lại và căng người, siết chặt chiếc thòng lọng. Khi dây thừng siết lại, mắt cô ta mở to. Chúa ơi, hắn yêu cái khoảnh khắc mắt chúng nó mở to. Điều đó giống như đang nhìn sâu vào trong tâm hồn của một người, phơi bày ra bản chất thật sự của họ, không có sự giả vờ và lớp trang điểm và y phục, chỉ có sự trần truồng và không giả dối. Những con điếm.
Cô ta rên rỉ khi da cô ta bị đốt và đỏ lên. Các thớ cơ trên chân co giật. Hắn cảm thấy màn biểu diễn này sẽ nhanh thôi. Có lẽ là quá nhanh. Hắn không muốn thế. Có lẽ hắn không cần thuốc lá. Hắn nắm lấy sợi dây thừng dọc theo xương sống của cô ta và kéo về phía đầu cô ta để nới lỏng. “Suỵt!” Hắn nói. “Thư giãn nào! Thư giãn nào! Hít thở đi! Thế. Tốt hơn chưa? Giờ thì xem video đi. Đây là một trong những bộ phim yêu thích của tao đấy. Mày không muốn bỏ lỡ tập này đâu.”
Tracy chạy từ trong phòng ra hành lang tầng hai. Từ đây, cô có tầm nhìn bao quát Aurora tốt hơn. Nhà nghỉ gần nhất tiếp theo là ở phía bắc, nằm ở giữa khu phố, chéo góc từ nơi cô đứng. Bậc thang và lan can sắt rung lên khi cô vội vã xuống cầu thang, mơ hồ nhận ra những khuôn mặt đang nhìn chằm chằm ra ngoài từ phía sau rèm che cửa sổ. Cô không buồn leo vào lại xe tải mà chạy thẳng xuống phố. Cô nán lại ở lề đường để đánh giá tình hình giao thông, sau đó lao qua, tránh một chiếc xe tải trong gang tấc. Người lái xe nhìn cô như thể cô bị điên. Ở làn đường phía xa, một chiếc xe bấm còi ầm ĩ và đột ngột dừng lại. “Này, em yêu.” Gã đàn ông hét lớn. “Em đang đi đâu thế?” Tracy chạy vòng qua mui xe.
Cô sang tới vỉa hè bên kia, một bên cánh tay nhức nhối, tay còn lại áp vào người để giảm bớt cơn đau. Cô đi theo các biển chỉ dẫn đến văn phòng và kéo cánh cửa bằng kính. Nó cọt kẹt nhưng không mở ra. Cô chửi thề và đập mạnh vào tấm kính. Rồi cô chú ý thấy một cái chuông bên tay phải và một tấm biển viết tay trên một cái bảng cỡ một mét nhân mét rưỡi: Sau một giờ sáng: Ấn chuông.
Cô ấn chuông và nhìn vào trong tấm kính màu. Một người đàn ông đi chân trần, mặc áo phông xuất hiện từ phía sau một bức tường, đang cài quần soóc. Tracy áp phù hiệu vào tấm kính.
Anh ta vội vã ra mở cửa.
Vẫn đang thở hổn hển, Tracy nói: “Tôi đang tìm một phụ nữ. Cô ta đến một mình khoảng một tiếng hoặc tiếng rưỡi trước, và hỏi thuê một phòng trong một hoặc hai giờ.”
“Này, tôi biết cô. Cô là điều tra viên trên bản tin đó. Cô đang săn lùng tên giết người hàng loạt Cao Bồi.”
“Có người phụ nữ nào ở đây trong một tiếng vừa rồi hoặc lâu hơn không?”
“Tôi tưởng họ đã bắt được gã đó rồi chứ?”
“Anh cần nghe tôi đây này. Mạng sống của một người phụ nữ đang gặp nguy hiểm, và tôi cần tìm được cô ta. Anh có cho một người phụ nữ thuê phòng…?”
“Có. Có. Một phụ nữ đã đến đây.” Người đàn ông nói, đầy hoang mang. “Mới khoảng một tiếng trước. Nhỏ nhắn. Tóc vàng.”
“Phòng nào?”
“Tôi không… tôi không nhớ phòng nào. Tôi… tôi cần kiểm tra đã.”
“Kiểm tra đi!” Tracy đi theo anh ta ra sau quầy với hàng đống giấy tờ ngổn ngang cùng với giấy ghi chú và các mẩu tin cắt ra từ báo. Người đàn ông lục lọi chúng. “Phòng nào?” Tracy giục.
“Tôi không… tôi không…” Anh ta xoay người và bới tung đống đồ trên quầy phía sau. “Đây. Đây rồi! 17. Cô ta ở phòng 17.”
Đôi chân người phụ nữ bắt đầu run rẩy. Cơ bắp của cô ta căng ra như cây cung bên dưới làn da lấp lánh và bóng loáng mồ hôi khi cô ta gắng gượng giữ yên tư thế và làm chùng sợi dây thừng.
Giờ thì sẽ không lâu nữa đâu.
“Xem đoạn này đi.” Hắn lên tiếng. “Con chim là một con chim ưng đuôi lửa nhỏ, vậy nên dù nó chỉ bé chưa bằng một phần mười con gà trống to lớn thì con gà trống vẫn làm mồi cho nó. Đấy là bản năng. Nó không thể dập tắt được. Nó được lập trình để giết con gà trống bởi vì… à thì, bởi vì đó chỉ là cách sự việc diễn ra thôi.”
Hắn hạ đầu điếu thuốc lá xuống lòng bàn chân phồng rộp của cô ta và ấn mạnh nó vào một vết cháy từ trước đó. Người phụ nữ căng ra và kêu rên. Đôi chân cô ta căng ra, và lần này cơ thể cô ta bắt đầu co giật. Hắn gí đầu điếu thuốc sâu hơn, và sự co giật của cô ta trở nên dữ dội hơn. Những tiếng kêu rên phát ra từ cổ họng, và một dòng máu đỏ rỉ ra từ cổ bên dưới sợi dây thừng.
Cô ta sẽ không trụ được cho đến khi bộ phim hoạt hình kết thúc.
“Mày có muốn biết nó kết thúc thế nào không?” Hắn hỏi.
Tracy chạy ra ngoài ngay khi cô túm được chiếc chìa khóa từ anh chàng nhân viên. Nó là khóa kiểu cũ, có răng cưa. Ánh mắt cô lần theo những cánh cửa quanh tòa nhà, dừng lại ở cánh cửa cuối cùng, khuất trong một hốc tường dưới biển báo Exit. Chính là căn phòng đó.
Cô chỉ mơ hồ biết người nhân viên theo sau cô khi cô chạy qua bãi đỗ xe. Bên trong phòng, ánh sáng phát ra từ ti-vi loang loáng sau rèm cửa sổ. Cô áp tai vào cửa và nghe thấy tiếng nhạc, rồi khẽ khàng tra chìa vào, xoay ổ khóa, đẩy người vào cửa. Nó khựng lại. Hắn đã khóa chốt trong. Tracy lấy khẩu Glock ra và lùi lại. Cô nhắm mục tiêu, bắn rồi đá cánh cửa mở ra.
Hắn đang ngồi áp lưng vào tường, một con dao dài mười lăm centimét đang áp vào cổ cô gái trẻ. Cô ta bị trói ngược tứ chi, đang trong quá trình tự siết cổ mình.
Tracy nhắm mục tiêu. “Bỏ dao xuống, Nabil!”
Quản lý của Pink Palace mỉm cười. “Tao mà bỏ dao xuống thì mày sẽ bắn tao liền.”
Mắt Tracy chuyển sang phía anh chàng nhân viên vẫn đang đứng bên ngoài và anh ta lập tức chạy về hướng văn phòng.
“Để cô ấy đi, Nabil!”
“Không được.” Hắn nói. “Chương trình còn chưa kết thúc. Cần phải hoàn thành buổi biểu diễn.”
Mắt Tracy chuyển sang chiếc ti-vi: một bộ phim hoạt hình về thỏ Bugs. Cô nhìn người phụ nữ. Ngực cô ta đang phồng lên xẹp xuống một cách gấp gáp. Âm thanh rít lên thoát ra từ miệng cô ta phía sau cái khóa miệng, thứ trông như đang bị ngấm nước bọt. “Ít nhất hãy tháo khóa miệng ra cho cô ấy thở đã.”
“Sao mày tìm được tao hả điều tra viên? Sao mày biết?” Kotar không hề tỏ ra lo lắng hay hoảng sợ. Giọng hắn thậm chí còn bình tĩnh. Hắn kéo sợi dây thừng khiến nó chùng xuống. Người phụ nữ thở chậm lại.
“Một viên cảnh sát đã dừng xe mày lại. Mày nói với anh ta là mày đang đi rải tờ rơi tìm mèo bị mất.”
Kotar mỉm cười. “Con mèo Angus. Thằng đó nói là nó có con gái và con bé sẽ cực kỳ đau buồn nếu bị mất con mèo của mình. Nó thậm chí còn lấy một tờ. Nó đã làm gì, gọi theo số đó à?”
“Anh ta đã đến ngôi nhà.”
Kotar cười khúc khích. “Một tình nguyện viên tốt. Trời ạ! Tao chưa bao giờ thấy chuyện đó. Làm thế nào mà báo chí và đài truyền hình lại không đăng những câu chuyện như thế nhỉ? Có vẻ tất cả những gì bọn nó làm là chỉ trích công việc của mày. Mày không thấy mệt mỏi vì điều đó sao?”
“Có, có mệt chứ.” Cô nói, biết rằng cô cần khơi gợi cho Kotar trò chuyện và giữ bình tĩnh. Cô cảm thấy mình cần để hắn tin đây là chương trình của hắn. Khẩu Glock vẫn nhắm mục tiêu, cô hỏi: “Tao ngồi được không?”
“Không được ngồi trên giường.” Hắn nói. “Vừa dọn xong. Dùng ghế đi!”
Cô kéo chiếc ghế xoay ra và đặt nó ở ngưỡng cửa để cô có thể trông thấy bãi đỗ xe. Bên ngoài, mưa vẫn rơi.
“Khó thật đấy, mày biết mà.” Kotar nói. “Mày chơi phần của mày, và các nhà phê bình chỉ muốn chỉ trích nó. Con khốn tóc vàng trên kênh 8 chắc chắn đã làm thế với mày.”
“Có vẻ là vậy phải không?”
Tracy so vai và nhăn nhó vì đau đớn.
“Tao đã đọc về chuyện đó.” Kotar nói. “Vai của mày à?”
“Xương đòn.”
“Chỗ đó thì đau lắm.”
“Đau hơn nhiều so với mày nghĩ.” Đôi mắt người phụ nữ đang van nài Tracy. “Sao mày không thả cô ta ra di, Nabil?”
“Tao không thể. Tao không thể dừng lại.”
“Mày đã từng dừng lại rồi mà.”
“Sao mày biết?”
“Bởi vì mày đã giết Beth Stinson gân một thập kỷ trước.”
Kotar mỉm cười. “Mày giỏi đấy. Mày thật sự rất giỏi.”
“Tao đang nghĩ đến chuyện bỏ việc.” Cô nói, tự hỏi vì cái quái gì mà đội hỗ trợ mãi vẫn chưa đến và liệu người đàn ông kia đã gọi 911 hay chưa. Cô tìm kiếm khe hở để bắn.
“Sao mày lại bỏ việc?”
“Tao mệt mỏi với tất cả những thứ nhảm nhí ấy rồi, Nabil. Cả những trò chơi chính trị của nó nữa.”
“Tao biết cảm giác thế nào. Tao cũng bỏ diễn vì lý do tương tự. Mày sẽ làm gì?”
“Dạy học.”
“Tao có đọc thông tin đó về mày. Mày dạy môn gì nhỉ, Sinh học à?”
Người phụ nữ bắt đầu nghẹt thở, lịm đi. Kotar nhìn chằm chằm vào kẻ gây gián đoạn và kéo dây lần nữa, nới lỏng thêm. Người phụ nữ có vẻ như đang hít thở.
“Hóa học.”
“Mày không nên bỏ việc chứ! Mày bỏ thì lũ khốn lại thắng.”
“Có thể.” Cô nói. “Còn mày thì sao? Mày sẽ làm gì nếu không quản lý một câu lạc bộ?”
“Quá dễ. Tao sẽ là một diễn viên.”
“Thật sao? Đóng phim à?”
“Cuối cùng là vậy. Tao muốn đóng kịch lần nữa. Đó là đam mê của tao.”
“Mày có giỏi không?”
“Từng giỏi. Tao thật sự có thể hóa thân vào nhân vật, mày biết không? Các đạo diễn bảo tao diễn y như thật.”
“Vai diễn yêu thích của mày là gì?”
“Lại quá dễ nữa, McMurphy. Bay trên tổ chim cúc cu.”
“Vai hay đấy.”
“Phải, tao đã nghĩ đó thật sự là bước nhảy vọt trong sự nghiệp của tao.”
“Thế chuyện gì đã xảy ra?” Người phụ nữ trông có vẻ đang bình tĩnh lại.
“Tao bị lừa. Chuyện là vậy đấy. LA là một cái nhà xí. Ở đó mọi thứ đều là sự mưu tính. Tiền bạc quyết định mọi thứ. Thêm nữa là giờ tao phải làm việc đêm. Phải thanh toán các hóa đơn chứ, đúng không?”
“Đúng vậy.” Cô liếc qua cửa nhưng vẫn không thấy đội hỗ trợ đâu. Cô nhớ Santos từng nói với họ rằng vài kẻ sát nhân diễn một vở kịch trong đầu chúng, và cô tự hỏi liệu Kotar có coi đây là một vở kịch lớn của hắn không. “Thế thì giờ mày phải quyết định một thứ khác, Nabil ạ.”
“Ừ, là gì?”
“Mày muốn được nhớ đến như thế nào?”
“Mày đang xoa dịu tao hả điều tra viên, hay chỉ đang chơi đùa với cái tôi khổng lồ của tao? Đó là những gì họ nói trong các cuốn sách về những tên sát nhân hàng loạt. Mày đã đọc cái đó chưa? Bọn tao có cái tôi cực lớn đấy.”
“Tao chẳng biết bất cứ điều gì về thứ đó cả, Nabil. Tao không có nhiều thời gian để đọc. Tao đang nhìn nhận nó từ một quan điểm thực tế hơn. Mày có muốn bước ra khỏi đây với một cơ hội để kể lại câu chuyện của mày, để có thể trở nên nổi tiếng như Bundy không?”
Kotar mỉm cười và nhìn ti-vi. “Nếu tao nói với mày là đợi cho đến khi chương trình kết thúc thì sao? Sẽ không lâu nữa đâu.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng