Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 11
B
ữa ăn tối ở nhà Abidijan vẫn kéo dài và tẻ nhạt như thường lệ. Ăn xong họ vào phòng thư viện để uống cà phê và cognac. Marcel lặng lẽ lấy một điếu xì gà do người hầu bưng đến, cẩn thận cắt đuôi, châm hút rồi nhả ra một làn khói mãn nguyện. Có một điều Amos làm đúng. Ông hút thứ xì gà ngon. Xì gà Havana bao giờ cũng ở điều kiện hoàn hảo. Không quá khô, không quá ẩm và mùi vị thơm ngon như mơn trớn vòm họng và khẩu vị.
Amos tụt vào chiếc ghế bành bọc da mà ông thích rồi nhìn Marcel. "Anh quen với Nam tước De Coyne?" ông hỏi với giọng Anh khác lạ của mình.
Marcel gật đầu. "Tôi từng làm việc với ông ấy", anh nói, bóp méo sự thật một chút cần thiết. Tính tò mò của anh đánh động, nhưng anh biết tốt hơn là đừng hỏi gì.
Amos suy nghĩ một lát trước khi tiếp tục. "Có lẽ anh có thể giúp tôi. Có một số công ty mà ông ấy và tôi cùng chung quyền lợi. Chúng tôi cùng nộp nhiều dự thầu và bây giờ họ làm cho chúng tôi chống nhau, nâng giá lên".
Marcel lắc đầu. "Bao giờ cũng có những tay tham lam". Anh nghe nói De Coyne đã chuỷên hầu hết tài sản của ông ta sang Hoa Kỳ nhưng anh không nhận ra rằng Nam tước cũng hoạch định để hoạt động trong doanh trường Mỹ. "Có thể làm gì để giúp được ông, tôi sẽ rất hân hạnh".
"Có lẽ De Coyne và tôi có thể làm một thoả thuận chung. Chứ để giá cao ngất thì cả hai chúng tôi đều không có lời".
"Nghe hợp lý đấy. Tôi chắc Nam tước sẽ không phản đối".
"Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng hầu như không có cách nào để tiếp xúc với ông ấy. Các luật sư đại diện cho ông ấy ở đây đều khước từ đối thoại".
"Để tôi nghĩ đã" Marcel nói. "Xem có thể đưa ra một ý gì đó".
"Tốt" Amos đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng Sông Tây. Rồi ông nhìn đồng hồ. "Lại chậm".
Marcel bối rối "Ai chậm?"
"Ngôi Sao Băng. Lịch của nó là phải qua đây vào lúc chín giờ hai mươi".
Marcel kinh ngạc. Abidijan làm chủ, hoặc quản lý, một trong những đoàn thương thuyền lớn nhất trên thế giới, vậy mà ông nắm được lịch trình của từng con tàu. Marcel nhìn đồng hồ. "Cho phép nó chậm mươi phút. Bây giờ mới là chín giờ ba mươi".
Amos rời cửa sổ, rơi mình xuống ghế. "Có lúc tôi đã nghĩ đến nghỉ hưu" ông nói "rồi tôi lại nghĩ đến những người còn phụ thuộc vào tôi và tôi không biết làm thế nào mà nghỉ được. Tôi có trẻ ra đâu".
"Còn lâu ông mới già. Tôi chỉ mong có được nghị lực của ông".
"Không, không, anh là một trang nam nhi. Cho nên anh mới nói được những điều đó. Còn tôi, tôi biết chứ" Ông rít một hơi xì gà rồi thở dài. "Nếu tôi có con trai, chỉ một đứa thôi, thì tôi chẳng phải lo gì hết". Ông nhìn xoáy vào Marcel. "Chẳng phải là có điều gì sai trật đối với cánh con gái. Nhưng con gái, ừ, bọn họ vẫn là con gái. Nếu có con trai, tôi sẽ chuyển giao doanh nghiệp cho nó rồi tôi có thể thanh thản".
Marcel cười. "Với năm cô con gái, ông sẽ có nhiều cháu trai".
"Giờ…nếu tôi có một con trai như anh" Amos bỏ qua điều Marcel vừa nói "Tôi có thể để doanh nghiệp vào tay nó".
Marcel không cắn câu. Anh biết. Amos chẳng thò cái gì ra cả. Ông ta sẽ luôn luôn nắm lấy quyền quản lý. Cho đến khi chết. Thậm chí cả sau khi chết, nếu như Marcel thực sự hiểu ông. Anna đã cứu anh không phải trả lời.
"Cha ơi" cô vui vẻ gọi từ phòng khách. "Ngôi Sao Băng đang ngược sông!"
Marcel nhìn cô gái đứng ở cửa và một điều gì đó trong anh run bắn lên. Trong một thoáng, cô hệt như ông già.
Abidijan đứng dậy, đến bên cửa sổ. "Chiếc Ngôi Sao Băng" ông nói, nhìn đồng hồ "chậm mười lăm phút". Ông nhìn Anna. "Nhắc cha gửi một thông báo ngắn cho thuyền trưởng của nó vào sáng mai nhé. Lý do mà chúng ta ấn hành các lộ trình là để giữ nghiêm chỉnh các lộ trình ấy!"
Marcel cáo từ sau mười giờ một chút, đầu đau như búa bổ. Anna tiễn anh ra cửa. "Anh phải nghỉ ngơi một chút" cô nói với biểu hiện lo lắng trên mặt. "Trông anh mệt mỏi quá".
Anh phải dằn ý định bảo cô rằng anh không mệt. Anh chỉ chán ngấy thôi. Anh nói "Ngủ ngon sau một đêm là ổn thôi".
Cô gật đầu. "Đi ngủ ngay đấy".
"Anh sẽ làm như thế. Chào em".
Cánh cửa khu nhà Sutton Place khép lại sau lưng. Anh đứng trong đêm, những cơn gió nhẹ thổi từ sông vào thật mát lành, song ngay khi anh vào phố, sức nóng như trở lại.
Anh dừng lại ở góc đại lộ Thứ Nhất, dõi tìm taxi. Như thường lệ, khi người ta cần thì chẳng bao giờ có chiếc taxi nào gần mình cả. Anh nhìn dọc phố. Chỉ còn ngọn đèn của những quán rượu rẻ tiền vẫy gọi. Anh nhìn đồng hồ. Vào giờ này thì chỉ còn hai chỗ để đến El Moroco hoặc Con Cò. Anh quyết định đến cái đầu tiên, nó gần hơn. Chỉ đi bộ một quãng ngắn.
Người hầu bàn cúi chào. "Chào ông Campion. Một mình?"
Marcel gật đầu, mắt đảo một vòng quanh phòng. "Một chiếc bàn nhỏ trong góc, nếu còn".
"Tất nhiên, thưa ông Campion", gã dẫn Marcel tới chiếc bàn trong góc phòng ngoài và nhét tờ giấy bạc mà Marcel đưa vào túi một cách kín đáo.
Marcel gọi chai champagne nhỏ. Nhiều người anh quen đi ngang qua và anh nhã nhặn gật đầu. Dần dần, phòng ăn đông lên. Anh vẫn ngồi đấy, vẫn còn sợ phải trở lại với sức nóng bên ngoài.
Giọng một phụ nữ trẻ từ phía sau anh "Marcel?"
Như một cái máy, anh đứng lên khi quay người. "Cô De Coyne!"
Cô đưa tay ra, Marcel hôn lên đó. "Tôi cứ hy vọng là sẽ chạm trán với anh".
"Tôi thật sung sướng là điều đó đã xảy ra" Phải mất một lát họ mới nhận ra là đã dùng tiếng Pháp. "Mời cô ngồi".
"Chỉ một lát thôi" cô trả lời. "Tôi đi cùng với mấy người".
Anh kéo ghế và người hầu bàn vội vã mang thêm ly đến. "Chúc sức khoẻ! Thế còn cha cô?"
"Ông khoẻ. Nhưng ở nhà cũng không suôn sẻ lắm".
"Tôi biết".
Cô liếc quanh phòng ăn. "Nhưng ở đây như chẳng hề hấn gì".
"Họ may mắn, và họ cũng chẳng biết là mình đã may mắn đến nhường nào. Tôi có nghe nói cha cô tính sang đây".
"Tôi không biết" Caroline nói. ""Lúc này, mọi thứ đều đảo lộn cả. Mai tôi về trên chiếc Normandie".
"Chuyển lời hỏi thăm của tôi tới cha cô. Và xin thông báo với ông rằng nếu ông thấy có gì tôi làm được cho ông ở đây thì ông chỉ việc ra lệnh".
"Cảm ơn anh". Chợt cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi đã hỏi khắp nơi mà không được. Anh biết Dax ở đâu không?"
Anh có thể đã biết cô dừng lại không phải chỉ để gặp anh. Phải có một lý do khác. Đối với cô, anh vĩnh viễn chỉ là một ký quèn. Bộ mặt bình thản của anh che giấu sự thất vọng. "Tất nhiên. Dax ở Âu Châu. Cô không biết à?"
Cô lắc đầu. "Không, tôi không biết".
"Anh ấy ở đấy cả năm nay rồi".
Mặt cô lộ rõ sự thất vọng. "Chúng tôi không bao giờ nghe về anh ấy. Anh ấy chẳng bao giờ đến cả".
Chợt anh cảm thấy thương cho cô. "Anh ấy ở Tây Ban Nha, trong một công vụ của chính phủ".
"Ồ?" Nét bận tâm thoáng trên mặt cô. "Anh ấy có an toàn không? Anh ấy có thể gặp nạn".
"Không, tôi chắc chắn là anh ấy an toàn. Thực ra, tôi có nghe là anh ấy sắp đến Pháp. Có lẽ anh ấy sẽ kiếm cô".
"Anh có nhắn cho anh ấy được không? Rất quan trọng. Cha tôi rất muốn nói chuyện với anh ấy".
"Tôi sẽ cố". Giờ thì sự thể mới có ý nghĩa. Đấy là lý do vì sao Hadley lại muốn Dax đến Pháp. Không thành phố vì cái lý do mơ hồ ông đưa ra. Có thể ông đã nghe trực tiếp từ De Coyne. Một chi tiết nữa rơi vào đúng chỗ của nó.
Anh phải nói với chính Hadley về vấn đề của Agidijan. Cánh luật sư mù cả. Anh quyết định sẽ kiểm tra vào sáng hôm sau.
"Làm ơn liên hệ với anh ấy" Caroline đứng dậy, đưa tay ra, "Tôi sẽ rất biết ơn".
Anh hôn tay cô. "Tôi sung sướng được giúp cô".
Anh nhìn theo và thấy cô nói gì đó với người đàn ông ngồi bên phải, và vừa kịp nhìn đi chỗ khác để tránh những cái nhìn của họ. Tuy nhiên, anh vẫn liếc thấy thoáng cười trên hai khuôn mặt của hai người ngồi cùng bàn cô và cảm nhận mối bức xúc trong anh.
Đấy là một câu chuyện cũ. Anh hầu như đã quên. Âu Châu vẫn là Âu Châu. Trong thoáng chốc, một nỗi căm thù kỳ lạ sôi lên trong anh. Chỉ một thực tiễn là cô không có ý định giới thiệu họ đã là một biểu hiện đủ để thấy rằng anh không ngang bằng với họ. Thật đáng đời cho Cựu Thế giới nếu như họ tự huỷ diệt trong chính lễ tế thần của họ.
Giờ thì champagne đắng ngắt trong miệng. Anh trả tiền rồi đi ra trong đêm.