Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Điếu Tú Ngồi Cầu Cứu Giai Nhân - Cao Tăng Rầu Rĩ Rời Thành Đô
uy chàng tức giận Thiến Thiến, nhưng trong lòng vẫn muốn lật ra cái khăn của nàng nọ lên. Thiến Tứ đi tới cạnh giường, trong lòng rất hồi hộp, vì sợ nàng này cũng giống như Doãn Ngọc, thân hình rất đẹp, giọng nói thỏ thẻ như tiếng chim oanh hót, mà bộ mặt… Nghĩ tới đó, chàng liền nghiến răng thò tay ra lật cái khăn bịt mặt của thiếu nữ kia luôn.
Thiến Thiến đứng ở phía sau chàng càng lớn tiếng cười thêm. Chàng vội liếc trộm thiếu nỡ bịt mặt một cái, rồi bỗng loạng choạng lui về phía sau ba bước, tay run run chỉ vào mặt nàng nọ mà ấp úng nói:
- Hiền… muội…
Thiên Tứ ấp úng nói mãi, mà chỉ thốt ra được có hai chữ “hiền muội” thôi.
Thiếu nữ bịt mặt bỗng nhảy lên, giơ hai tay ra ôm chặt lấy cổ Thiến Tứ và ngã vào lòng chàng, phấn khởi kêu gọi:
- Tứ đại ca…
Thiên Tứ cũng chìa tay ôm chặt lấy lưng nàng, cảm động đến nước mắt nhỏ xuống như mưa và đáp:
- Thiến muội còn sống đấy ư? Hiền muội làm cho ngu huynh nhớ nhung đến điên khùng!
Thì ra, thiếu nữ bịt mặt ấy chính là Hoa Thiến Thiến, người đã bị Trương Vân Đạt đẩy rớt xuống vực thẳm.
Hai người ôm chặt lấy nhau sụt sùi khóc, nhưng vì đó là hai người cao hứng quá mà khóc. Bỗng Hàn Thiến Thiến lên tiếng xen lời nói:
- Đại tỷ đừng khóc nữa, nói chuyện xong đại tỷ còn phải đi nữa cơ mà?
Thiên Tứ nghe nói cả kinh, vội nâng mặt Hoa Thiến Thiến lên, vẻ mặt lo âu hỏi:
- Thiến muội còn định đi đâu nữa?
Chàng rất hồi hộp, chỉ sợ mất nàng ta lần nữa vậy.
Hoa Thiến Thiến thấy Thiên Tứ yêu mình như thế, liền tủm tỉm cười, gục đầu vào lòng chàng và khẽ đáp:
- Đại ca, tiểu muội không đi đâu hết và cũng không rời đại ca đâu. Nhưng muốn dò biết Thiết Diện Điểu Trảo là ai, cho nên tạm thời chưa muốn gặp lại những người thân thích vội. Đáng lẽ sư phụ không cho tiểu muội gặp đại ca đâu, nhưng vì quá nhớ đại ca cho nên…
Thiên Tứ càng cảm động thêm, ôm chặt lấy nàng và hỏi tiếp:
- Ai? Ai là sư phụ của Thiến muội thế?
Hoa Thiến Thiến đứng dậy đáp:
- Sư phụ của tiểu muội rất ít đi lại trên giang hồ. Năm xưa, sư phụ có một biệt hiệu là Thuỳ Can Lão nhân (ông già cầm cần câu chúc xuống).
Thiên Tứ càng ngạc nhiên thêm hỏi tiếp:
- Thùy Can Lão nhân à? Ông ta đã cứu hiền muội phải không?
- Vâng, chính sư phụ đã cứu tiểu muội thoát chết độ ấy!
- Làm thế nào mà Thiến muội lại thoát hiểm được?
- Ngày hôm đó, Trương bá bá bị tên khốn nạn Triệu Canh Thạch xúi bẫy và đồng thời cũng tại thần trí của Trương bá bá hỗn loạn, nên ông ta không hỏi nếp tẻ gì hết, đánh Thiến muội đến chết giấc!
Nghe Hoa Thiến Thiến kể tới đó, Hàn Thiến Thiến vội xen lời hỏi:
- Có phải Trương bá bá đã ném đại tỷ xuống vực thẳm đấy không? Tiểu muội lại tưởng là tên khốn kiếp Triệu Canh Thạch.
Thiên Tứ vội bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Triệu Canh Thạch đã bị Thiết Diện Điêu Trảo đánh chết rồi, Thiến Muội còn nhắc tới y làm chi? Sau rồi thế nào nữa?
Thấy Thiên Tứ hỏi như vậy, Hoa Thiến Thiến liền kể tiếp:
- Khi tiểu muội lai tỉnh, thấy mình đã nằm ở trong một hang động, bên cạnh có một ông già râu dài xuống tận bụng, đang nhìn tiểu muội mà mĩm cười.
Trợn tròn xoe đôi mắt lên, Hàn Thiến Thiến vội hỏi:
- Có phải đó là Thuỳ Can Lão nhân phải không?
Hoa Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Hôm đó, ông ta đang câu ở bên cạnh đầm, cho nên tôi mới được ông ta cứu giúp mà không chết.
Thiến Tứ có vẻ thắc mắc, xen lời hỏi tiếp:
- Kiếm thuật và khinh công của Thiến muội cũng là do ông ta truyền thụ cho phải không?
Hoa Thiến Thiến hỏi lại:
- Phải, chả lẽ đại ca lại không tin hay sao?
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Không phải thế. Theo các vị tiền bối nói thì Thuỳ Can Lão nhân, Nghiêm lão tiền bối xưa nay vẫn sử dụng một cái cần câu làm khí giới, nhưng Âm Bà Bà lại nói kiếm thuật của hiền muội đã luyện tới mức thượng thừa rồi, và khinh công lại rất trác tuyệt nữa.
Hoa Thiến Thiến vừa cười vừa đáp:
- Thảo nào đại ca không biết rõ. Hai mươi năm về trước, sư phụ có một người bạn thân tên là Bát Phương Phong Vũ Truy Hồn Tiêu La Vĩnh. Thiết Diện Điểu Trảo đã giết chết cả gia đình ông ta. Nhưng sư phụ nghe người ta nói con trai với con dâu của La Vĩnh đã thoát khỏi bàn tay ác ma và con dâu thì đang mang bầu, nên sư phụ một mặt theo dõi Thiết Diện Điểu Trảo để trả thù cho bạn già, một mặt lại cố công đi tìm kiếm tung tích con trai và con dâu của bạn.
Nghe tới đó, Hàn Thiến Thiến không sao chịu nhịn được, vội xen lời nói:
- Thế sư phụ của đại tỷ có tìm thấy không?
Hoa Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Không, sư phụ đã đi tìm kiếm khắp Trung nguyên và còn ra ngoài quan ngoại ba lần, rút cục vẫn không tìm thấy con trai và con dâu của La Vĩnh đâu hết. Nhưng khi ở quan ngoại, sư phụ đã may mắn lượm được hai cuốn bí kíp, một là Kiếm Môn Cương Khí, còn cuốn kia thuộc về khinh công, tên là Lược Địa Thần Hành. Hai môn đó đều là tuyệt học đã thất truyền hơn hai trăm năm nay rồi.
Hàn Thiến Thiến lại xen lời:
- Thảo nào kiếm thuật với khinh công của đại tỷ lại cao thâm đến như thế.
Hoa Thiến Thiến mĩm cười, kéo Hàn Thiến Thiến tới bên cạnh, rồi nói tiếp:
- Sư phụ về tới Trung Nguyên mới hay thế lực của Thiết Diện Điểu Trảo đã mạnh hơn trước nhiều, võ công của y lại cao siêu. Với tài ba của sư phụ lúc bấy giờ, nếu đấu với tên ma đầu ấy thì chưa chắc đã thắng nổi y, nên sư phụ mới quyết định hãy luyện tập thành công hai môn kiếm khí và khinh công tuyệt học kia trước, rồi sẽ báo thù sau cũng chưa muộn. Đi tới cạnh cái đầm mà tôi bị rớt xuống, thì sư phụ kiếm thấy một cái hang động rất bí ẩn.
Hàn Thiến Thiến vội hỏi:
- Thế sư phụ của đại tỷ đã luyện thành công hai môn ấy chưa?
Thiên Tứ trợn mắt lên nhìn Hàn Thiến Thiến, vừa cười vừa đáp:
- Thiến muội ngu ngốc thực! Nếu ông ta không luyện thành công, thì đại tỷ của Thiến muội làm sao mà học hỏi được? Thôi, Thiến muội cứ ngồi yên mà nghe, đừng có xen lời phá bĩnh như thế nữa!
Thiến Thiến thè lưỡi ra làm bộ mặt xấu, rồi nói với Hoa Thiến Thiến rằng:
- Đại tỷ xem, đại ca trả thù tiểu muội vừa rồi đã đùa rỡn đại ca ấy.
Thiên Tứ đang định lên tiêng nói, thì Hoa Thiến Thiến đã vừa cười vừa hỏi:
- Hai người có muốn nghe nữa hay là chỉ thích cãi nhau như vậy thôi?
Hàn Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Em muốn nghe! Em muốn nghe!
Lúc ấy Hoa Thiến Thiến mời kể tiếp:
- Sư phụ khổ tâm tu luyện ở trong hang động ấy liền mười hai năm, mới luyện thành công hai môn võ công tuyệt học hãn thế đó. Sư phụ định ngày hôm sau là rời khỏi hang động, ra ngoài giang hồ tìm kiếm Thiết Diện Điểu Trảo để trả thù, nhưng tối hôm ấy thì vừa vặn cứu được tôi, nên ông ta liền thâu tôi làm đồ đệ.
Hàn Thiến Thiến lại xen lời hỏi:
- Chắc tài ba của sư phụ đại tỷ phải cao siêu lắm?
Hoa Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Kiếm thuật của sư phụ đã luyện tới mức có thể dùng chân khí sai bảo được thanh kiếm, và có thể giết được người ở ngoài xa trăm bước. Nhưng sư phụ không thích cầm kiếm, mà lúc nào cũng chỉ cầm một chiếc cần câu làm bằng Kim Ô thôi. Cho nên sư phụ đã nói: “Nếu không phải để trả thù cho bạn già, thì không bao giờ sư phụ lại luyện môn Kiếm Môn Cương Khí ấy”.
Hàn Thiến Thiến vừa cười vừa xen lời hỏi:
- Chắc cần câu của sư phụ đại tỷ dùng để chơi thế nào cũng thích thú lắm. Sau này có gặp sư phụ của đại tỷ, thế nào tiểu muội cũng bảo ông ta đưa đi câu cá một phen. À, sư phụ của đại tỷ có còn ở trong hang động ấy không?
Hoa Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Không, sư phụ đã cùng với ngu tỷ tới Thành đô này rồi…
Ngờ đâu, nàng chưa nói dứt, thì bên ngoài đã có tiếng kêu “lách cách” rất khẽ, ba người đều giật mình kinh hải.
Thiên Tứ ra hiệu cho Hoa Thiến Thiến đừng có cử động gì vội, rồi chàng nhanh nhẹn nhẩy luôn ra bên ngoài.
Ngoài phòng ngủ của Thiên Tứ là một hành lang rất dài. Chờ tới khi chàng ra đến bên ngoài, thì không thấy một bóng người nào hết. Chàng biết có đuổi theo cũng vô ích thôi, vì chàng biết khinh công của đối phương rất cao siêu. Bằng không, y đã tới trước cửa phòng rồi mà chàng không hay biết gì. Không cần suy nghĩ, chàng cũng đoán chắc là Thiết Diện Điểu Trảo đang ẩn khuất ở trong nhà họ Tôn này.
Thiên Tứ rất rầu rĩ quay trở về phòng. Chàng cảm thấy như bị một tảng đá nặng nghìn cân đè lên trước ngực vậy.
Thiên Tứ đang cuối đầu ngẫm nghĩ, thì Hàn Thiến Thiến đã lên tiếng nói:
- Đại ca, đại tỷ đã đi rồi.
Thiên Tứ vội ngửng đầu lên nhìn, không thấy hình bóng của Hoa Thiến Thiến đâu nữa và cánh cửa sổ ở phía bên trái đang rung động như bị gió thổi vậy. Chàng vội hỏi tiếp:
- Sao Thiến muội không giử chị ấy ở lại, vì ngu huynh còn có nhiều chuyện muốn nói với chị ấy.
Thiến Thiến nửa khóc nửa mếu đáp:
- Chi ấy bảo hai hôm nữa sẽ quay trở lại và đưa chúng ta đi gặp sư phụ của chị ấy.
Thiên Tứ thở dài nói tiếp:
- Hà! Có lẽ hành tung của cô ta đã bị bại lộ, chắc Thiết Diện Điểu Trảo đã hay biết hết thảy rồi?
Hàn Thiến Thiến có vẻ hồi hộp, hỏi tiếp:
- Vừa rồi có thực là Thiết Diện Điểu Trảo không? Vậy… đại tỷ biết làm sao bây giờ?
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người ồn ào vọng vào, Thiên Tứ hơi ngạc nhiên, rồi bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội mau lên, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra đấy?
Chàng vừa nói vừa nhanh nhẹn nhẩy ra bên ngoài.
Hàn Thiến Thiến cũng không dám chậm trễ, vội chạy theo ra ngay.
Hai người, một trước một sau, nhảy ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã tới chỗ quảng trường, mà hồi hôm các người đã đại chiến với Thiết Diện Điểu Trảo. Hai người thấy đã có rất nhiều người đứng quây quần ở chỗ giữa quảng trường. Đồng thời, hai người còn nghe thấy có tiếng nói rất quen thuộc vọng tới rằng:
- Lão sói đầu Tứ Hải kia, mối thù một chưởng hôm nọ chúng ta sẽ kết liễu bằng cách nào?
Thiên Tứ vội ngừng chân lại, khẻ bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Hãy khoan đã! Hình như là tiếng nói của Dương Ngọc Hồ lão tiền bối? Có lẽ ông ta đến kiếm Tứ Hải Thượng Nhân để trả thù. Chúng ta cứ đứng ở một bên xem thôi, đừng có ra mặt vội.
Nói xong, chàng lôi Hàn Thiến Thiến ẩn núp vào một xó nhà, nhưng vẫn có thể trông thấy hết được hành động của mọi người.
Hai người thấy vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, Lục Như Cư Sĩ, Tôn Mộng Công, Hoa Thương Nguyên và Tứ Hải Thượng Nhân đang đứng quây quần với nhau.
Quả nhiên, người đang nói đó là Dương Ngọc Hồ thực. Còn ba người đứng cạnh y là Cửu Cung Kiếm Khách Thạch Tuấn Minh, Hổ Hình Kiếm Khách Khổng Nghi và Kinh Đô Nhất Bá Đổng Kỳ. Ngoài ra, lại còn có một người trông đặc biệt lùn và béo, chân đi đất, mặc áo tơi, đang cười ha hả, không khác gì một pho tượng Phật Di Lặc, đôi ngươi sáng quắc đang nhìn bốn chung quanh. Chỉ thoáng trông, cũng biết nội công của ông ta đã luyện tới mức thượng thừa rồi.
Thiên Tứ vừa chăm chú nhìn ông già ấy, vừa nghĩ bụng:
“Xem hình dáng và phục trang của ông già này, chả là Hà Biên Ngư Phu Tề Sinh lão tiền bối, mà còn một biệt hiệu nữa là Hà Biên Ẩn sĩ là gì?”
Đột nhiên, Thương Nguyên đi tới trước mặt Ngọc Hồ liền nói:
- Có lẽ Dương huynh hiểu lầm đấy. Thượng Nhân đã nói với chúng tôi là bữa đó có trót lỡ tay, xin Dương huynh nể mặt chúng tôi…
Ngờ đâu, Ngọc Hồ đã cướp lời nói tiếp:
- Hoa huynh, không phải là đệ tới đây định gây thù gây hấn đâu. Sự thực lão sói đầu Tứ Hải, một kẻ khoát áo tu hành, mà lại cứ đi đôi với tên Triệu Canh Thạch, một tên khốn nạn nhất trong giang hồ. Vì vậy, đệ mới đoán chắc, có lẽ Thiết Diện Điểu Trảo chính là lão sói đầu có bộ mặt thiện nhân giả tạo này.
Mọi người nghe thấy Ngọc Hồ nói như thế, đều quay đầu lại nhìn Tứ Hải Thượng Nhân, mặt lộ vẻ hoài nghi.
Thiên Tứ nghe nó tới đó cũng nghĩ bụng:
“Phải đấy, chúng ta chả nghi ngờ Tứ Hải Thượng Nhân với Lục Như Cư Sĩ là Thiết Diện Điểu Trảo là gì? Nay Dương Ngọc Hồ nói như vậy thì Tứ Hải Thượng Nhân lại càng đáng nghi ngờ thêm”.
Tuy bị các người nhìn vào mặt như vậy, Tứ Hải Thượng Nhân vẫn nghiêm trang, nhìn Ngọc Hồ đáp:
- Dương thí chủ, sự lầm lỡ hôm đó bần tăng xin chịu nhận lỗi, nhưng đó là do sự vô tâm mà nên. Vì vậy, bần tăng không muốn vì một chuyện nho nhỏ mà tổn thương đến hoà khí của chúng ta. Hôm nay, thí chủ không những đã mất phong độ ngày thường mà lại còn vu khống cho người như thế. Muốn chứng tỏ sự thanh bạch của mình, bần tăng chỉ có một cách là xin tiếp tay cùng thí chủ vài thế, để các vị xem võ công của bần tăng có giống võ công của Thiết Diện Điểu Trảo không?
Nói xong, ông ta đứng lấy thế để đợi chờ Ngọc Hồ ra tay. Mọi người đều vội lui về phía sau, hình như muốn xem Tứ Hải Thượng Nhân định chứng minh như thế nào, nên không ai tiện lên tiếng khuyên ngăn cả.
Tuy Tứ Hải Thượng Nhân là người giàu kinh nghiệm giang hồ, nhưng đứng trong trường hợp này, ông ta cũng cảm thấy rất ngượng nghịu.
Lúc ấy, giữa quảng trường chỉ còn lại Tứ Hải Thượng Nhân với Dương Ngọc Hồ hai người thôi. Sau một tiếng rú thật dài, Ngọc Hồ đã rút kiếm chỉ vào mặt Tứ Hải Thượng Nhân quát bảo:
- Lão sói đầu kia, mau giở khí giới ra đi!
Tứ Hải Thượng Nhân không tức giận gì hết, vẫn ung dung đáp:
- Từ khi lão tăng luyện tập võ công tới giờ, chưa bao giờ sử dụng đến khí giới cả. Xin thí chủ cứ việc tấn công đi!
Ngọc Hồ hét lớn:
- Tên sói đầu này, xem ngươi ngông cuồng tới bực nào?
Nói xong, y rung động trường kiếm kêu đến “vo” một tiếng, mũi kiếm hoá thành rất nhiều hoa kiếm và cũng như trời mưa tuyết vậy, nhằm vay, cánh tay, ngực và bụng Thượng Nhân tấn công tới, quả thực oai mãnh vô cùng.
Tứ Hải Thượng Nhân không dám coi thường, phất tay áo bào một cái, đã xoay người đổi chỗ, vừa vặn tránh khỏi được thế kiếm ấy của Ngọc Hồ mà không thèm trả đũa phản công lại.
Tấn công hụt thế kiếm ấy, Ngọc Hồ đã biết đối phương không phải là tay tầm thường, một hai thế kiếm đã chắc gì hạ nổi. Y bỗng thấy Tứ Hải Thượng Nhân không trả đũa, liền quát hỏi:
- Lão sói đầu kia, chả lẽ ngươi không ra tay, người ta không biết ngươi là Thiết Diện Điểu Trảo hay sao?
Các người đứng xem tại đó, thấy Ngọc Hồ nó như vậy, ai nấy đều mong Tứ Hải Thượng Nhân ra tay phản công, để coi xem có phải là Thiết Diện Điểu Trảo hay không?
Tứ Hải Thượng Nhân trầm giọng niệm một câu Phật hiệu và nói tiếp:
- Vì lão tăng có lỗi trước mới quyết tâm nhường cho Dương thí chủ ba thế đầu. Chờ khi nào Dương thí chủ tấn công xong ba thế, lão tăng mới trả đũa cũng chưa muộn.
Ngọc Hồ nhanh nhẹn đáp:
- Hay lắm!
Lần này, y sử dụng một thế “Bàn Long Phi Quyền” trong Bàn Long kiếm pháp ra tấn công, quả nhiên phi phàm. Chỉ thấy kiếm ở trong tay y biến ảo khôn lường và như vũ như bão nhắm người Tứ Hải Thượng Nhân cuộn cuộn tấn công tới, thể thức rất là bá đạo.
Tứ Hải Thượng Nhân là người sành điệu, biết ngay thế kiếm ấy lợi hại lắm, nên vội nhún chân một cái, phi thân ngay lên trên cao. Lưỡi kiếm của Ngọc Hồ vừa lướt qua dưới bàn chân của y, thật là kinh hiểm vô cùng.
Mọi người thấy kiếm pháp của Ngọc Hồ rất tinh diệu và thấy khinh công với cơ trí của Tứ Hải Thượng Nhân nhanh nhẹn và hơn người như vậy cũng phải kính phục vô cùng. Tấn công xong ba thế kiếm liền, Ngọc Hồ vội thâu kiếm lại, nghênh ngang quát bảo Tứ Hải Thượng Nhân rằng:
- Lão sói đầu kia, ba thế kiếm của ta đã xong rồi, bây giờ ngươi có thể trả đũa đi!
Tuy Ngọc Hồ luôn mồm gọi mình là lão sói đầu, Tứ Hải Thượng Nhân đã tức giận khôn tả, nhưng vẫn cố nén lửa giận, trầm giọng đáp:
- Nếu thí chủ còn ra tay tấn công nữa thì lão tăng sẽ trả đũa liền!
Ngọc Hồ vừa thét lên một tiếng: “Được lắm”, đã múa kiếm xông lại tấn công Tứ Hải Thượng Nhân ngay.
Thấy thế, Tứ Hải Thượng Nhân liền nghĩ bụng:
“Bàn Long Kiếm Pháp này quả thật huyền ảo vô cùng. Đối phương ra tay tấn công thế kiếm đầu, ta đã suýt bị y đâm trúng”.
Bây giờ lão hoà thượng đã để ý đề phòng, nên y trấn tĩnh tâm thần, chân chỉ hơi xê dịch sang bên một chút, mồm thì hét lớn:
- Dương thí chủ chuẩn bị đề phòng, lão tăng ra tay tấn công đây!
Nói xong, chỉ thấy hoà thượng phất tay áo gạt kiếm của Ngọc Hồ sang bên, rồi chìa hai ngón tay phải ra, như hai cây kích, nhằm Thiếu phủ huyệt ở chỗ cổ tay đang cầm kiếm của Ngọc Hổ điểm tới.
Một thế hai thức ấy có tấn công, có bảo thủ, quả thật lợi hại vô cùng.
Ngọc Hồ không dám chậm trễ, vội thâu tay để tránh, rồi xoay kiếm biến thành thế “Ngân hoa phi vũ” nhằm đầu đối thủ bao trùm xuống.
Tứ Hải Thượng Nhân thấy kiếm của Ngọc Hồ hoá thành trăm nghìn điểm hoa bạc tấn công tới. Y cũng biết nếu để cho kiếm của đối phương điểm trúng, dù không bị thương nặng thì tên tuổi của mình đã gây được suốt cả một đời sẽ bị tiêu tan ngay, nên lão hoà thượng vội nhún chân nhẩy ngay về phía sau. Đồng thời, chờ Ngọc Hồ vừa đuổi theo tấn công, lão hoà thượng vội sử dụng ngay thế “Hồi Mã Nhất Chỉ” nhằm bốn ơi yếu huyệt ở trước ngực Ngọc Hồ điểm luôn.
Những người đứng xem ở quanh đó đều chăm chú để ý xem Tứ Hải Thượng Nhân ra tay, nhưng không ai dám chắc chỉ pháp của lão hoà thượng vừa giở ra đó là võ công của Thiết Diện Điểu Trảo, nên người nào người ấy cứ ngơ ngác nhìn nhau để hỏi ý kiến nhau thôi. Ngọc Hồ bỗng thấy chỉ phong của đối phương nhắm bốn nơi yếu huyệt ở trước ngực mình điểm tới cũng phải cả kinh, vội thâu kiếm lại, sử dụng thế “Hoành tảo lạc diệp” để chặt hai ngón tay của đối thủ.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đấu được trên năm mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Nói về công lực, thể thức quái dị và kinh nghiệm lâm địch thì Ngọc Hồ còn kém Tứ Hải Thượng Nhân một mức, nhưng nhờ có thanh trường kiếm và pho Bàn long Kiếm pháp rất thuần thục, nên y mới đấu được ngang tay với lão hoà thượng.
Kẻ đi người lại, chỉ trong nháy mắt hai người đã đấu được một trăm hiệp. Động tác từ chậm đến nhanh, từ nhanh biến thành chậm, kiếm đi kiếm lại, chỉ ra chỉ vô, đều gây cấn vô cùng.
Các tay cao thủ thượng thặng ở bên ngoài xem trận đấu, mặc dầu thế thức của hai người đang đấu với nhau nhanh như thế nào cũng không sao thoát khỏi được mắt của các tay cao thủ ấy. Đột nhiên, có một người thở dài một tiếng, rồi nói:
- Hà! Tứ Hải Thượng Nhân thật không hỗ thẹn là người đứng đầu của một môn phái. Tài ba của Dương huynh quả còn kém một mức thật.
Mọi người đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng nói đó, mới hay y là Cửu Cung kiếm khách Thạch Tuấn Minh.
Tất cả các tay cao thủ đứng xem ở bên ngoài đó, ai ai cũng nhận xét thấy tài ba của Ngọc Hồ kém Thượng Nhân một bực, vậy tại sao người xưa nay vẫn có tiếng là thận trọng như Tuấn Minh bỗng dưng lại thốt ra lời nói thừa ấy làm chi?
Vấn đề đó cứ xoay chuyển trên đầu óc mọi người hoài, không biết lời nói của Tuấn Minh có phải ám chỉ Tứ Hải Thượng Nhân chính là Thiết Diện Điểu Trảo không, hay là có dụng ý gì khác?
Tuấn Minh bỗng thở dài và nói tiếp:
- Hà! Dương huynh phải nên biết điều và rút lui ngay mới phải. Hà tất liều thân thí mạng, đem mấy chục năm tên tuổi ra trôi theo dòng nước như vậy làm chi?
Lúc ấy, trong trận đấu bỗng có tiếng kêu “soẹt”, mọi người vội nhìn ào trong đấu trường, thấy áo dài màu xám của Ngọc Hồ bị rách làm đôi, và y đang ngẩn người ra, trố mắt nhìn Tứ Hải Thượng Nhân.
Lúc ấy, Tứ Hải Thượng Nhân đã lui sang một bên, hai mắt cũng nhìn vào Ngọc Hồ, vái một lạy, rồi thành khẩn nói:
- Lão nạp nhất thời lỡ tay, mong Dương thí chủ thứ tội cho.
Nói xong, lão hoà thượng lại vái các người đứng quanh đó một lạy, niệm một câu Phật hiệu và nói tiếp:
- Phen này lão tăng hành tẩu giang hồ, mục đích là muốn diệt trừ tên Thiết Diện Điểu Trảo, một tên đại hung ác mà ai ai cũng muốn tiêu diệt cho kỳ được.
Nói tới đó, y thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp:
- Rất không may cho lão tăng bị người ta vu cho mình là tên Thiết Diện Điểu Trảo. Lão tăng rất hỗ thẹn không có cách gì để rửa sạch mối sỉ nhục ấy nên chỉ đợi chờ khi nào Thiết Diện Điểu Trảo xuất hiện ở trước mặt quý vị thí chủ, lúc ấy lão tăng sẽ gặp lại quý vị.
Nói xong, lão hoà thượng mặt lộ vẻ rầu rĩ, giơ tay áo lên phất một cái, thân hình đã nhanh như điện chớp phi ra ngoài xa ngay. Tất cả những người có mặt tại đó, có lẽ chỉ có hai người mới biết Tứ Hải Thượng Nhân không phải là Thiết Diện Điểu Trảo thôi.
Một người là Cửu Cung Kiếm Khách Thạch Tuấn Minh, có kinh nghiệm phong phú và có tài ba xuất chúng hơn người. Còn một người nữa là Thiên Tứ đang đứng ở chỗ xó tối xem trận đấu. Vì tất cả các người có mặt tại đây, chỉ có chàng là người đã đấu với Thiết Diện Điểu Trảo nhiều lần nhất, cho nên cũng chỉ có một mình chàng là biết rõ thế võ của Thiết Diện Điểu Trảo như thế nào thôi. Tuy chàng biết rõ như vậy, nhưng chỉ để ở trong đáy lòng chứ không chịu nói cho ai hay.
Chờ Tứ Hải Thượng Nhân đi khỏi, Ngọc Hồ ứa nước mắt ra, rung động thanh trường kiếm mấy cái. Mọi người chỉ nghe thấy kêu “cách” một tiếng, thanh trường kiếm của y đã gẫy ngay ra làm đôi. Dùng nội lực chấn động làm gẫy thanh trường kiếm rồi, Ngọc Hồ vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, vẻ mật rầu rĩ cũng quay người đi luôn.
Mọi người chỉ nhìn theo, lắc đầu thở dài thôi, chứ không ai ngăn cản y hết. Vì mọi người biết, nếu giữ y lại chỉ làm cho y đau khổ thêm thôi.
Thiến Tứ chờ Ngọc Hồ đi khỏi mới dắt tay Hàn Thiến Thiến bước ra, tiến thẳng vào giữa đấu trường.
Thương Nguyên trông thấy Thiến Tứ trước, vội lên tiếng kêu gọi:
- Hiền tế? Mau lại đây, để lão phu giới thiệu một vị lão tiền bối này cho.
Thiên Tứ nghe nói vội buông tay Thiến Thiến, lớn bước tiến tới gần mọi người. Thương Nguyên chỉ tay vào một ông già lùn, ăn mặc lối ngư phủ mà giới thiệu rằng:
Vị này là Hà Biên Ngư Phủ Tề Sinh lão tiền bối, là một vị đã được người trong võ lâm cùng kính ngưỡng. Hiền tế nên cầu ông ta chỉ giáo cho luôn.
Thiên Tứ chắp tay vái chào, nói:
- Tiểu bối La Thiên Tứ, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.
Tề Sinh cười ha hả đáp:
- Hiếm có thật! Tuổi trẻ như thế này mà đã luyện tới mức tinh thần hợp nhất ngũ hoa tụ đỉnh rồi.
Thiên Tứ thấy ông ta khen mình như vậy, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng. Chàng vội vái chào Thạch Tuấn Minh, Không Nghi và Đổng Kỳ ba người. Hàn Thiến Thiến đi theo chàng cũng vái mọi người một lạy.
Chờ Thiến Tứ chào mọi người xong, Tuấn Minh bỗng chộp lấy tay chàng và nói:
- Mới vắng mặt có mấy tháng, công lực của lão đệ lại tiến bộ thêm nhiều. Mấy lão già bất tử này thật còn kém lão đệ rất xa.
Thiên Tứ khiêm tốn đáp:
- Lão tiền bối cứ quá khen đấy thôi, tiểu bối còn mong được nhờ vả các vị lão tiền bối rất nhiều.
Tề Sinh cười ha hả nói:
- Lão đệ là người có tài như vậy mà vẫn còn khiêm tốn như thế, quả thực hiếm có. Giỏi lắm,… giỏi lắm!
Nói tới đó, ông ta bỗng thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Không biết lão đại của lão phu đã đi đâu mất tích rồi? Mười mấy năm nay không thấy mặt của lão đại xuất hiện, bằng không y có mặt tại đây trông thấy lão đệ thế nào cũng mừng rỡ lắm.
Mọi người nghe nó đều đồng thanh hỏi:
- Đã lâu chúng tôi không được gặp Nghiêm lão tiền bối, chả lẻ Tề huynh cũng không hay biết ông ta ở đâu hay sao?
Tề Sinh lại cười ha hả đáp:
- Nếu mỗ biết thì việc gì phải than thở như thế này.
Chủ nhân Tôn Mộng Công bỗng lên tiếng mời khách:
- Đã dọn cơm ra rồi, xin mời quý vị vào trong nhà. Chúng ta vừa ăn nhậu vừa chuyện trò có hơn không?
Lúc ấy, mọi người mới những đầu lên nhìn trời, mới hay mặt trời đã lặn và hoàng hôn rồi. Ai nấy mới khiêm tốn khách sáo vài câu, rồi mới đi vào trong khách sảnh.
Lúc ấy, người nhà của Mộng Công đã dọn sẵn cơm nước ra rồi. Tuấn Minh kéo Thiên Tứ ngồi vào chỗ cạnh mình mà hỏi chuyện luôn mồm, thái độ rất thân mật. Thiên Tứ nhất nhất đều trả lời những câu hỏi đó một cách rất cung kính và thành khẩn, nên Tuấn Minh càng ngắm nhìn chàng càng ưa thích.
Thiên Tứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thương Nguyên, thấy ông ta tuy có cười có nói, nhưng vẻ mặt rất gượng gạo. Trông ông ta tội nghiệp như vậy, chàng định nói cho ông ta biết Hoa Thiến Thiến hãy còn sống để cho ông ta mừng, nhưng trong trường hợp đông đảo như thế này, chàng không tiếng nói chút nào, nên chàng chỉ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn, mà an ủi ông ta thôi.
Thấy Thiến Tứ cứ đưa mắt nhìn bố vợ hoài, Tuấn Minh lại tưởng chàng là người hiếu thảo, nên càng khen ngợi thêm.
Cái chết của Hoa Thiến Thiến đã đồn khắp giang hồ và Tuấn Minh cũng đã hay tin rồi. Sở dĩ ông ta không dám nhắc nhở đến là e Thương Nguyên không được vui.
Mọi người bỗng thấy Mộng Công rỉ tai Tề Sinh nói vài câu, rồi cứ đưa mắt ngắm nhìn Thiên Tứ hoài, đồng thời còn gật đầu khẽ nói:
- Phải, giống lắm!
Mộng Công rỉ tai nói xong, thì Tề Sinh lại cười ha hả, rồi quay đầu lại hỏi Thiên Tứ rằng:
- Không biết quê quán của La thiếu hiệp ở đâu?
Thiên Tứ nghe nói rất ngạc nhiên và rất lễ phép đứng dậy đáp:
- Tiểu bối sinh trưởng ở cánh đồng cỏ tại Lũng Tây từ hồi còn nhỏ, trong làng Ngưu Gia Loan ở bờ hồ Ha Lập.
Tề Sinh vẫn cười ha hả nói tiếp:
- Ồ, nơi đó là một chỗ chăn nuôi rất tốt!
Thiên Tứ đang hồi hộp, chỉ sợ ông ta hỏi đến cha mẹ mình thì mình không biết trả lời như thế nào. Quả nhiên, Tề Sinh lại hỏi tiếp:
- Lệnh tôn lệnh đường cũng có một mục trường lớn đấy à?
Thiên Tứ rùng mình đến thót một cái, rồi đáp:
- Cha mẹ qua đời rất sớm, tiểu bối được một vị dưỡng phụ nuôi nấng!
Tề Sinh lại vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Thiếu hiệp đã biết được người dưỡng phụ nuôi nấng dạy bảo. Vậy thiếu hiệp có biết tên họ và quê quán của lệnh tôn và lệnh đường không?
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Tiểu bối không được rõ. Lúc dưỡng phụ sắp qua đời, chỉ trối trăng rằng tiểu bối không phải là con ruột của ông ta thôi. Nên ngoài vấn đề đó ra, tiểu bối không hay biết gì hết.
Tề Sinh lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay thiếu hiệp có nghĩ tới lệnh tôn lệnh đường ở nơi khác dọn đến Lũng Tây ở không?
Thiên Tứ vội đáp:
- Vì việc này đã làm cho tiểu bối rất phiền não, nên tiểu bối đã thề là thế nào cũng phải điều tra cho ra việc này mới thôi.
Ngẫm nghĩ giây lát, Tề Sinh lại hỏi tiếp:
- Thế lệnh sư có biết thân thế của thiếu hiệp không?
Thiên Tứ đáp:
- Không thấy gia sư nhắc nhở tới bao giờ, để khi nào gặp hai cụ, thế nào tiểu bối cũng phải hỏi lại.
Mọi người nghe thấy chàng nói có những hai người sư phụ, ai nấy đều thất kinh.
Những người có mặt tại đó, ngoài Hàn Thiến Thiến ra, không ai biết Thiên Tứ có hai người sư phụ. Ngay cả nhạc phụ của chàng Hoa Thương Nguyên, với hai vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, cha mẹ nuôi của vợ chàng cũng không biết sư phụ của chàng là ai, mà bây giờ lại bỗng nghe thấy chàng nói có những hai người như thế.
Lúc ấy, Thiên Tứ mới biết là mình đã lỡ lời, vội nói tiếp:
- Gia sư vốn dĩ là hai anh em và đã quy ẩn từ lâu.
Những người có mặt tại đó, đa số là tiền bối của võ lâm, nhưng không ai nghĩ ra được trong giang hồ võ lâm lại có hai anh em nào cùng là cao thủ cả. Mọi người thấy võ công của Thiến Tứ cao siêu như vậy, thì đủ thấy sư phụ của chàng phải là người có võ công tuyệt học rất cao siêu. Nhưng không ai biết hai anh em vị cao thủ ấy là ai cả.
Thiên Tứ không muốn nói rõ tên tuổi của sư phụ mình ra, thì tất nhiên mọi người cũng không mất thân phận mà dò hỏi đến chuyện bí ẩn của người.
Tề Sinh lại cười ha hả nó tiếp:
- Về vấn đề tìm hiểu thân thế, nếu thiếu hiệp có cần tới, lão phu thế nào cũng vui lòng giúp một tay.
Thiên Tứ vội ngỏ lời cảm tạ. Trải qua lần này, tuy chàng không biết rõ thân thế của mình, nhưng cũng không đến nổi quá mê như trước kia nữa.
Bữa tiệc đó ăn cho đến mãi nửa đêm mới giải tán. Mộng Công lại phải bận rộn xếp đặt chỗ ngủ cho mọi người.
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến đã là vợ chồng với nhau, nên chủ nhân xếp đặt cho hai người ở chung một phòng. Khi về tới phòng ngủ, Thiên Tứ liền nói:
- Ngu huynh còn một việc này quên mất hỏi Thiến muội. Hồi hôm, Thiến muội đã dụ Doãn lão tiền bối tới đâu thế?
Hàn Thiến Thiến vừa cười vừa đáp:
- Tiểu muội dụ ông ta ra bên ngoài và nói cho ông ta biết, nếu muốn gặp Doãn đại tỷ tỷ, thì mau đến chùa Xá Lợi ở huyện Sùng Ninh ấy.
Ông ta nghe thấy tiểu muội nói như vậy liền vội vàng bỏ đi ngay. Có lẽ hiện giờ ông ta đã tới huyện Sùng Ninh rồi cũng nên.
Thiên Tứ thở dài nói tiếp:
- Chờ công việc ở đây xong xuôi, thế nào ngu huynh cũng đi Cống Lai gặp ông ta một phen...
Nói tới đó, bỗng chàng cương quyết nói tiếp:
- Bây giờ, ngu huynh phải ra phòng ngủ của nhạc phụ mới được.
Thiến Thiến vội hỏi:
- Có phải đại ca định nói về chuyện đại tỷ cho lão bá bá hay phải không?
Thiên Tứ gật đầu đáp:
- Phải, ngu huynh không muốn để cho ông ta đau lòng như thế mãi!
- Đại ca nói rất phải, cho tiểu muội đi cùng với.
Thế rồi Thiến Thiến cùng Thiên Tứ dắt tay nhau tới phòng ngủ của Thương Nguyên. Khi hai người tới trước phòng ngủ, đã nghe thấy bên trong có tiếng thở dài rất não nùng vọng ra liền.
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến đã biết ngay đó là tiếng thở dài của Thương Nguyên và chắc ông ta đang nhớ nhung con gái. Hai người vội khẽ gõ cửa phòng. Bên trong, có tiếng người quát hỏi vọng ra:
- Ai đó?
Thiên Tứ khẽ đáp:
- Là con, Thiên Tứ đây!
Cửa phòng liền mở toang, vợ chồng Thiên Tứ đã thấy Thương Nguyên hai mắt đỏ ngầu. Vừa trông thấy mặt Thiên Tứ, ông ta đã vội hỏi:
- Khuya thế này, hai con chưa đi ngủ, còn sang đây làm gì?
Thiên Tứ giơ tay ra hiệu bảo ông ta vào trong phòng hãy nói chuyện sau. Thương Nguyên thấy thế vội để cho Thiên Tứ với Thiến Thiến vào trong, rồi đóng ngay cửa phòng lại.
Ba người vào tới bên trong, vừa ngồi xuống xong, thì Thiên Tứ đã cung kính khẽ thưa rằng:
- Thưa nhạc phụ, tiểu tế tới đây là để báo tin mừng cho nhạc phụ hay!
Thương Nguyên thắc mắc không hiểu, vội đưa mắt nhìn Thiên Tứ và hỏi lại:
- Tin mừng gì thế?
Thiên Tứ đáp:
- Thưa nhạc phụ. Thiến muội chưa chết đâu, đã được Thuỳ Can Lão nhân, Nghiêm Minh lão tiền bối ra tay cứu giúp nên đã thoát chết.
Thương Nguyên nghe nói giật mình đến thót một cái, vội đứng dậy kinh hải hỏi:
- Có thực thế không?
Thiên Tứ bèn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho nhạc phụ hay. Thương Nguyên mừng rỡ khôn tả, chỉ muốn gặp được con gái cưng mình ngay thôi. Thiên Tứ nói tiếp:
- Tốt hơn hết, nhạc phụ cứ vẫn làm ra vẻ rầu rĩ như thế này để cho mọi người khỏi nghi ngờ. Như vậy, mới khỏi ảnh hưởng tới việc làm của Thiến muội.
Thương Nguyên gật đầu liên tiếp. Thế rồi vợ chồng Thiên Tứ ở lại trong phòng đó nói chuyện với Thương Nguyên cho tới lúc trời tang tảng sáng mới về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau không có chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ riêng có Thiên Tứ với Thiến Thiến cảm thấy ngày giờ trôi chảy quá chậm thôi. Vì Hoa Thiến Thiến nói chỉ nay mai thế nào cũng quay trở lại, đưa hai người đi yết kiến sư phụ của nàng ta. Nhưng đã qua được một ngày một đêm rồi mà vẫn không thấy hình bóng của nàng ta đâu hết, nên hai người mới nóng lòng sốt ruột khôn tả, nhất là Hàn Thiến Thiến chốc chóc lại hỏi Thiên Tứ rằng:
- Đại ca, sao đến giờ vẫn chưa thấy đại tỷ thế?
Ban ngày phải tiếp chuyện những vị lão giang hồ, Thiên Tứ không dám lộ vẻ lo âu chút nào, sợ các vị ấy trông thấy hỏi vặn thì biết trả lời ra sao? Khi về tới phòng ngủ lại bị Hàn Thiến Thiến hỏi như trên, chàng cũng không biết nói như thế nào để Hàn Thiến Thiến được yên tâm.
Có phải chàng không lo âu đâu? Có lẽ chàng còn lo âu hơn Hàn Thiến Thiến nữa là khác.
oOo
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, trên nóc nhà của Thành Đô bỗng có một cái bóng người như một luồng khói xanh phi qua, thân pháp nhanh không thể tưởng tượng được. Người đó chỉ nhảy nhót vài chục cái đã tới nhà của Tôn Mộng Công liền.
Người đó chính là thiếu nữ bịt mặt và cũng là Hoa Thiến Thiến mà Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến đang mong chờ. Như một cái bóng mờ, chỉ thoáng cái, nàng nọ đã lẻn vào trong phòng của Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến ngay.
Nghe thấy tiếng động, Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến đều kinh ngạc vô cùng, vội quay đầu lại nhìn. Thấy là Hoa Thiến Thiến, Hàn Thiến Thiến mừng rỡ khôn tả, đang định lên tiếng kêu gọi, thì Hoa Thiến Thiến đã nhanh tay bịt mồm Hàn Thiến Thiến và nói:
- Mau, hai người đi gặp sư phụ của tôi ngay đi! Hôm kia, tôi về nói cho sư phụ hay là đã gặp hai người rồi, bị sư phụ trách mắng luôn một hồi.
Thiên Tứ vội hỏi:
- Thế Thiến muội có nói cho sư phụ hay, hôm ấy có người rình trộm không?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Tôi có nói cho sư phụ hay nhưng không dám nói chắc là có người đã nhìn trộm. Nhưng sư phụ bảo có lẽ Thiết Diện Điểu Trảo hiện đang có mặt ở trong Tôn phủ này. Thôi, đừng nói chuyện ấy vội, chúng ta đi ngay kẻo sư phụ đợi chờ lâu quá.
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến không nói cho ai hay biết cả, lẳng lặng theo Hoa Thiến Thiến đi luôn.
Hoa Thiến Thiến đưa hai người đi về phía Tây thành. Chỉ trong nháy mắt, ba người đã ra khỏi nội thành. Vì ở ngoại ô vắng người, nên ba người giở hết tốc lực khinh công ra đi thật nhanh. Nóng lòng tới nơi tới chốn, ba người không nói chuyện gì với nhau cả.
Đi được hơn ba dặm, ba người quay sang một con đường nhỏ. Đi hết con đường nhỏ ấy thì tới một bãi đất trống rộng chừng mười mấy trượng. Giữa bãi đất có xây một căn nhà lá. Trông mái lá với vách tường hãy còn mới mẻ, đủ thấy căn nhà này mới lợp không lâu.
Khi tới trước cửa căn nhà lá, Hoa Thiến Thiến vừa chạy vào trong nhà, vừa lớn tiếng nói:
- Sư phụ, hai người đã tới rồi.
Thiên Tứ vào tới trong nhà, thấy căn nhà này chia ra làm hai gian, gian ngoài không có một bóng người nào hết, và gian trong cũng không thấy có người trả lời Hoa Thiến Thiến.
Vội tiến thẳng vào gian trong, Hoa Thiến Thiến không thấy sư phụ của mình đâu hết, ngạc nhiên vô cùng, vội nói tiếp:
- Ủa, sư phụ đi đâu thế? Chính sư phụ đã bảo đợi chờ chúng ta ở đây mà!
Hàn Thiến Thiến lên tiếng hỏi:
- Hay là sư phụ đi chợ mua thức ăn về để thiết đãi chúng ta?
Hoa Thiến Thiến vội đáp:
- Không có lẽ. Tối hôm qua, sư phụ đã câu được rất nhiều cá riếc, hiện còn nuôi ở trong cống ở phía sau nhà.
Hàn Thiến Thiến vừa phỏng đoán vừa hỏi:
- Hay là sư phụ lại đi câu cá nữa rồi?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Không bao giờ sư phụ câu cá lúc ban ngày cả. Xưa nay, cứ đến đêm khuya canh vắng thì sư phụ mới bắt đầu đi câu.
Cũng lấy làm ngạc nhiên, Thiên Tứ xen lời hỏi:
- Thế thì lạ thật! Tôi chưa nghe thấy ai nói đêm khuya đi câu cá như thế cả. Đêm khuya trời tối om thì làm sao nom thấy được cá mắc câu?
Hoa Thiến Thiến vội đáp:
- Sao đại ca ngu xuẩn thế? Sư phụ có công lực cao siêu như vậy, kinh nghiệm câu cá lại rất phong phú, cá nó chỉ khẽ đụng vào lưỡi câu một cái là biết liền. Nhưng bây giờ biết làm sao đây? Đi đâu mà tìm thấy sư phụ?
Thiên Tứ liền an ủi nàng:
- Thiến muội khỏi cần phải nóng lòng sốt ruột như vậy. Chúng ta đơi chờ một lát cũng không sao cơ mà.
Hoa Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Đại ca phải biết, xưa nay chỉ trừ đêm khuya sư phụ mới đi câu cá thôi, còn ban ngày không đi đâu cả.
Trong lòng rất ngạc nhiên, Thiên Tứ sực nghĩ tới một vấn đề, liền đề nghị:
- Hay là bây giờ chúng ta chia nhau đi tìm kiếm sư phụ, chả hơn là cứ ở đây chờ đợi hay sao?
Hai nàng Thiến Thiến đều nhận thấy ý kiến ấy rất hay. Thế rồi cả ba người đi ra ngoài cửa tìm kiếm, tìm quanh đó một hồi cũng không thấy tung tích của Thuỳ Can Lão nhân đâu cả.
Thiên Tứ tìm mãi không thấy Thuỳ Can Lão nhân, ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp:
- Thiến muội, hàng ngày Nghiêm lão tiền bối thường hay câu cá ở đâu? Chúng ta thử tới đó tìm kiếm xem sao? Biết đâu ngẫu nhiên cao hứng, lão tiền bối một mình đi câu cá cũng chưa biết chừng?
Hoa Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Vô ích. Sư phụ vẫn thường nói rất thích câu cá ban đêm, và bảy tám chục năm nay rồi, chưa bao giờ sư phụ đi câu ban ngày hết.
Hàn Thiến Thiến hãy còn ngây thơ, nàng chỉ muốn được gặp Thuỳ Can Lão nhân ngay, nên vội thúc giục:
- Đại tỷ đằng nào cũng thế. Chúng ta tìm ở đây không thấy sư phụ, thì thử tới đó tìm kiếm một lần xem sao?
Bất đắc dĩ, Hoa Thiến Thiến đành phải gật đầu đáp:
- Thôi được, chúng ta đi tới đó một phen vậy. Hai người chưa đi tới nơi tới chốn vẫn không tin lời nó của tôi. Phải biết, từ đây tới đó cách xa hơn ba dặm đường đấy.
Nói xong, nàng đi trước dẫn đường, xuyên qua một khu rừng rậm ở cạnh đấy. Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến vội giở khinh công ra đuổi theo.
Ba người xuyên qua một khu rừng rậm liền tới một cái suối. Nước của suối này rất trong, có thể trông thấy rõ cá bơi đi bơi lại. Bên cạnh suối có rất nhiều tảng đá lởm chởm và có bụi rất rậm, nhưng không thấy một bóng người nào hết, Thiên Tứ liền hỏi:
- Không có bóng người nào ư?
Hoa Thiến Thiến chỉ tay về phía đằng trước, đáp:
- Không phải nơi đây đâu. Còn phải đi một dặm đường nữa. Sư phụ bảo nơi đó nước sâu hơn mới có cá to, còn nơi đây rất nông, toàn là cá con hết. Chúng ta phải đi tới đằng đó tìm kiếm mới được.
Bỗng thấy phía đằng xa có tiếng kêu “ầm, ầm” như tiếng sấm động, ba người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tiếng đó ở đâu tới, mà ở chốn hoang vu này, tại sao lại có tiếng kêu lớn như thế được?
Đi được vài trượng, Hoa Thiến Thiến bỗng dừng chân lại, nói:
- Đại ca, thử xem cái gì đây?
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến vội tiến tới gần, mới hay miền hạ du của cái suối ấy có một trụ nước nhô lên trên cao hơn hai trượng, xung quanh trụ nước toàn là sương mù với nước bắn ra như mưa. Nhưng xa xa trông thấy trụ nước ấy, lúc thì nghiêng về Đông, lúc lại nghiêng sang Tây, cứ lảo đảo hoài, rồi đột nhiên trụ nước rớt xuống kêu đến “ầm” một tiếng. Thế là mất tích trụ nước ấy liền.
Trên mặt nước có rất nhiều xoáy nước, ngay cả chỗ gần các người đứng, mặt suối cũng có sóng nổi lên.
Ba người đang ngơ ngác không hiểu, thì lại có một trụ nước nhô lên cao hơn hai trượng như hồi nãy, và cũng ngã nghiêng hoài như thế. Đứng xem một hồi lâu, cả ba người đều không hiểu nguyên nhân ra sao cả.
Là người rất thông minh, Hoa Thiến Thiến bỗng nói:
- Chúng ta mau tới đó xem đi! Chưa biết chừng sư phụ đang thi đua công lực với ai cũng nên?
Nói xong, nàng phi thân tiến về phía đó trước. Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến liền theo sau ngay.
Ba người đi một quãng khá xa, đã thấy trên bờ suối có một ông già râu dài xuống tận bụng đang ngồi xếp bằng tròn ở trên mặt đất. Hai bàn tay giơ lên và đẩy về phía trước, trên vai của ông ta có đeo một cần câu dài chừng hai trượng.
Hoa Thiến Thiến đang định lên tiếng kêu gọi, thì Thiên Tứ đã vội xua tay, bảo nàng đừng gọi, và khẽ khuyên bảo rằng:
- Hãy khoan! Nghiêm lão tiền bối đang tỷ thí công lực với ai đấy. Chúng ta không nên quấy nhiễu. Ủa! Ai ở bờ suối bên kia thế?
Mọi người liền nhìn về bờ suối bên kia, thấy bên đó có một người đeo mặt nạ sắt, mình mặc áo màu xanh.
- Ủa! Chính là Thiết Diện Điểu Trảo đấy.
Không hẹn mà nên, cả ba người đều đồng thanh kêu la như thế.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu