Số lần đọc/download: 3616 / 57
Cập nhật: 2015-03-24 08:10:37 +0700
Chương 58 - Đôi Hào Kiệt Thiết Kế Cứu Phùng Nương
H
ứa Thái Bình khom lưng đáp:
- Dạ!
Lục Minh Vũ vỗ vai y cười nói:
- Tiên sinh nhất định đi chứ? Liễu Phiêu Hương cũng ở đó, có điều giờ đây tính nết mụ không được dễ chịu lắm.
Hứa Thái Bình cười đáp:
- Nếu vậy thì tệ tòa phải lánh xa hay hơn.
Y xoay mình bước đi, nhảy lên đầu tường ra hiệu cho người canh chừng rồi lẩn vào trong bóng đêm.
Cửa phòng vang lên một tiếng kẹt rồi đóng chặt lại.
Vương Đạo Toàn lùi lại một bước, tiện tay vỗ vai Lục Nhất Biều.
Lục Nhất Biều ôm Bùi phu nhân lùi lại nửa bước, quay đầu nhìn ra.
Vương Đạo Toàn giơ tay ra hiệu theo đường cũ rời khỏi đây. Lục Nhất Biều gật đầu. Vương Đạo Toàn vọt đi trước. Lục Nhất Biều từ từ buông tay ra, nhưng Bùi phu nhân nghiêng mình đi móc lấy tay hắn.
Bộ ngực nở của mụ chạm vào cánh tay Lục Nhất Biều khiến hắn tưởng chừng bị điện giật.
Nhưng hiện giờ không thể lằng nhằng được nữa, vì nếu Vương đạo Toàn quay đầu lại là phát giác thái độ khác lạ của hai người. Lục Nhất Biều đưa tay kia ra giữ lấy mặt mụ để rút cánh tay này về. Ba người đi trên hành lang rồi tìm chỗ tối dừng bước lại thương nghị.
Một mình Vương Đạo Toàn không bị lửa dục đốt cháy tâm can, nên vừa rồi nghe rõ câu chuyện giữa Lục Minh Vũ và Hứa Thái Bình. Y ngó hai người kia nói:
- Bùi phu nhân cùng Lục huynh hẳn đã nghe họ nói với nhau những gì rồi. Bây giờ chúng ta phải hành động tức khắc mới được.
Lục Nhất Biều hàm hồ đáp:
- Phải đấy! Chúng ta đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Bùi phu nhân nói:
- Theo ý Vương lão sư thì.. Vương Đạo Toàn ngắt lời:
- Hứa Thái Bình cùng Lục Minh Vũ đã cấu kết với nhau thực sự bằng một mối quan hệ kỳ bí khác thường. Chúng ta phải theo dõi điều tra ngay cho biết rõ đầu đuôi. Không chừng Hứa Thái Bình lật đật ra đi cũng vì chuyện bí mật nào đó.
Y ngừng lại một chút thấy Lục Nhất Biều và Bùi phu nhân gật đầu lia lịa tỏ ý tán đồng ý kiến của y thì rất lấy làm sung sướng. Y có biết đâu hai người này vừa rồi tâm thần mê man chẳng để ý gì những câu chuyện giữa Hứa Thái Bình và Lục Minh Vũ. Họ đành nghĩ ra cách này để đò la biến diễn ở miệng Vương Đạo Toàn. Vương Đạo Toàn lại hỏi:
- Lục Minh Vũ nhắc tới một nơi gọi là Bí Cung, ở đó còn có một người đàn bà kêu bằng Liễu Phiêu Hương. Hai vị có cao kiến gì đối với vụ này không? Bùi phu nhân đáp:
- Vương lão sư bất tất phải khách sáo.Trong bụng lão sư đã có kế hoạch thì cứ đưa ra để cùng nhau thương lượng.
Vương đạo Toàn nói:
- Lục Minh Vũ đã cho Hứa Thái Bình hay là đêm này rời đến Bí Cung, tưởng chúng ta nên nhân cơ hội này ngấm ngầm theo dõi hành tung.. Bùi phu nhân nói:
- Kế ấy hay lắm! Chúng ta không làm thế không xong.
Vương Đạo Toàn được mụ tâng bốc lại càng hứng chí nói tiếp:
- Nếu chờ sau này sẽ theo dõi Hứa Thái Bình thì e rằng chậm quá.
Lục Nhất Biều đã hiểu Bùi phu nhân hết sức tâng bốc Vương Đạo Toàn liền nói:
- Theo dõi Lục Minh Vũ dĩ nhiên là hay tuyệt rồi! Nhưng chúng ta hành động cách nào, cần phải tính toán đã.
Bùi, Lục hai người vừa rồi chẳng hiểu gì ráo, chi có Vương Đạo Toàn lòng không tạp niệm nên mới nghe rõ. Hai người liền tìm cách thúc đẩy Vương nói ra.
Vương Đạo Toàn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lục huynh nói chí lý. Nếu cả ba chúng ta đều không trở về tất Hứa Thái Bình sinh lòng ngờ vực và có thể điều tra ra được ngay công cuộc theo dõi hành tung Lục Minh Vũ của chúng ta.
Lục phu nhân hỏi:
- Theo lời Vương lão sư thì chúng ta chỉ nên lưu lại một người theo dõi Lục Minh Vũ thôi phải không?
Vương Đạo Toàn gật đầu đáp:
- Đúng thế! Còn hai người kia nên trở về tìm cách bưng bít, đừng để Hứa Thái Bình sinh dạ hoài nghi.
Bùi phu nhân và Lục Nhất Biều cùng nhau kẻ tung người hứng đưa đẩy cho Vương Đạo Toàn tự động nhận lấy trách nhiệm giám thị hành tung Lục Minh Vũ. Hai người liền theo lối cũ rời khỏi tòa nhà.
Ra ngoài rồi, hai người dừng bước lại trong bóng tối bên đường không nhìn nhau mà cũng không lên tiếng. Bầu không khí có vẻ bẽ bàng.
Nên biết hiện giờ hai người thần trí đã tỉnh táo lại và hiểu rõ thiện ác, phải quấy.
Vừa rồi lửa dục che lấp lý trí mà bị lỗi lầm. Nếu tình trạng đó tiếp tục phát triển thêm bước nữa thì nhưng điều phải quấy họ đều quên hết. Dĩ nhiên họ cũng hiểu rõ chuyện này không nên phát triển là hay. Nhưng lý trí là một việc, tình dục có ngăn được hay không là việc khác. Hiện giờ hai người tựa hồ đang đứng bên bờ vực thẳm, một là sảy chân, hai là quay đầu lại. Điều đó khó mà đoán trước. Người và thú vật phần cách nhau chỉ khe chừng sợi tóc.
Hai người lặng lẽ đứng trong bóng tối, không nhìn nhau, không mở miệng. Đó là một điều rất khó chịu. Vì hai bên đều muốn giữ cho tình thế cùng phát triển thêm, nhưng bảo họ cắt đứt cuộc tao ngộ kỳ khôi này thật cũng khó lỏng. Do đó mà gây nên hiện trạng lặng lẽ ngần ngừ.
Sau một hồi im lặng, bầu không khí bẽ bàng hoàn toàn tiêu tan.
Lục Nhất Biều đột nhiên đưa tay ra ôm choàng lấy phu nhân vào lòng, rồi hôn hít mụ. Mụ cũng phản ứng bằng những động tác nhiệt liệt.. Trời sắp sáng rồi. Khắp xa gần tiếng gà gáy nổi lên từng hồi báo hiệu canh tàn.
A Liệt đứng dưới gốc hòe nghĩ thầm:
- Chỉ trong chốc lát là ta không thể ẩn ở đây được nữa. Người qua đường bất cứ ai cũng nhìn thấy mình. Hỡi ơi! Không trách người giang hồ muốn đêm dài vĩnh viễn bất tuyệt là phải lắm.
Chàng đang bồn chồn trong dạ, bỗng thấy một bóng người từ trên nóc nhà sa xuống. A Liệt liền dương cặp lông mảy lên bước ra nghênh tiếp.
Bóng người này chính là Bạch Nhật thích khách Cao Thanh Vân. Y nắm lấy tay A Liệt nói:
- Tiểu huynh đệ! Ta vừa thám thính được nhiều chuyện hay, chắc ngươi muốn nghe lắm.
Y nghiêng đầu ra hiệu rồi dẫn A Liệt rời khỏi? nơi đây.
Hai người chuồn vào một căn nhà đổ nát. Trong nhà chứa toàn rơm cỏ cùng dụng cụ về xe ngựa. Hai người ngồi xuống đống cỏ khô vừa yên ổn vừa ấm áp.
A Liệt lên tiếng trước:
- Cao huynh! Tiểu đệ giám thị con đường này suốt đêm thì chẳng thấy một ai rời khỏi Tru tiên trấn.
Cao thanh Vân đáp:
- Nếu vậy càng hay! Họ mà bỏ đi thì bên ngoài trời cao biển rộng khiến mình tốn công tìm kiếm.
A Liệt nói:
- Người ta không có nhưng có người tiến vào mà tiểu đệ lại nhận biết.
Cao thanh Vân ngạc nhiên hỏi:
- Lúc đó đã quá nửa đêm, còn ai đến nữa?
A Liệt đáp:
- Hắn là Quỷ yếm thần tăng Tăng lão Tam.
Cao thanh Vân hỏi:
- Ủa! Hắn ư?
A Liệt đáp:
- Tiểu đệ nhận biết hắn trong trường hợp nào, phải nói lại từ đầu đến cuối Cao huynh mới hiểu được.
Cao thanh Vân nói:
- Không cần. Trước nay bất cứ việc gì, ta cũng thích giản dị hóa. Hiện giờ có hai việc cần phải làm ngay. Một là tìm hiểu vì lẽ gì ta lại biến thành vật tế thần chịu tội thay cho kẻ phát Huyết vũ thư.
Việc thứ hai là điều tra cho biết rõ Lục Minh Vũ chui vào đâu để tiểu huynh đệ cứu Phùng thúy Lam.
A Liệt đáp:
- Vậy tiểu đệ không nói nữa. Cao huynh đã điều tra được những gì?
Cao thanh Vân đáp:
- Ta đã dò được hành tung Lục Minh Vũ. Hiện hắn ở trong một phòng lớn mà người ta kêu bằng Bí cung. Ta chưa tiến vào để coi tình hình trong đó được. Còn việc của ta thì lại chưa thấy manh mối gì.
A Liệt trợn mắt há miệng cho đến lúc Cao thanh Vân đẩy chàng một cái, chàng mới tỉnh táo lại hỏi:
- Cao huynh! Bí cung là hành cung bí mật của Cực lạc giáo. Trời ơi! Giáo chủ Cực lạc giáo mà là Cái bang bang chúa Lục Minh Vũ ư?
Cao thanh Vân cười đáp:
- Vì ngươi có ít kiến thức nên cái gì cũng cho là quái lạ. Ta nghĩ rằng Lục Minh Vũ có làm giáo chủ Cực lạc giáo cũng là chuyện thường.
A Liệt hỏi:
- Tại sao vậy? Địa vị y đã làm đến Bang chúa Cái bang thì bao nhiêu sự vật trong thiên hạ, bất luận vàng bạc châu báu hay mỹ nữ yêu cơ, chỉ vươn tay ra là nắm được, còn lập ra giáo phái bí mật tà ác đó làm chi?
Cao thanh Vân đáp:
- Câu hỏi này tương đối khó mà giải thích được. Cái thị hiếu của con người nhiều lúc rất kỳ khôi. Tỷ như trân châu phải bỏ tiền ra mua, họ không quý bằng đi sang đoạt hoặc ăn cắp được. Một tỷ dụ khác như gái đẹp chẳng hạn, họ lấy được một cách chính đáng thì không mấy thích thú, nhưng nếu họ lừa gạt dụ dỗ mà lấy được thì cao hứng muôn phần. Mùi đời mỗi người ưa một vị. Người thường thì thế nào cũng được, nhưng người kỳ dị lại ham những chuyện oái oăm. Vì thế mà trên đời xuất hiện nhiều kỳ hình quái trạng.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiện đây ta cho ngươi biết một việc:
Bùi phu nhân không phải là người đứng đắn, mụ đã tư thông với Lục nhất Biều ở phái Nga Mi.
A Liệt ngạc nhiên hỏi:
- Bà ta đã là một vị phu nhân của chưởng môn Thần Câu môn mà còn quên phụ đạo ư?
Cao thanh Vân đáp:
- Mười năm trước mụ nổi tiếng giang hồ là người kiều diễm. Ai cũng bảo mụ đẹp như đào lý, lạnh như băng sương. Sau khi mụ lấy Bùi khôn Lượng rồi, đại khái chỉ giao du với Tra đại thiếu gia ở Hóa huyết môn.
A Liệt chấn động tâm thần, thiếu chút nữa mối xúc động lộ ra ngoài mặt. Chàng những muốn tự tát cho mình mấy cái vì đã quá ngu muội không nghĩ tới Bùi phu nhân có thể là người đã phát Huyết vũ thư và làm cho thiên hạ đại loạn chỉ vì mối tình năm trước.
Bùi phu nhân đã là người tình của phụ thân chàng mà nay đi thông gian với Lục nhất Biều là một điều khiến chàng khó chịu.
Dưới ánh sáng ban mai, Cao thanh Vân liếc nhìn chàng thiếu niên lai lịch thần bí dường như đã phát giác ra chàng có điều khác lạ. Bất giác y cười nói:
- Bạch huynh đệ! Nếu ngươi coi người đàn bà đó vừa mắt thì chẳng có gì khó đâu, nhất định là thỏa mãn được. Có điều ta khuyên ngươi đừng dính vào.
Dĩ nhiên A Liệt không dám dính vào mà cũng không nghĩ tới. Nhưng chàng không hiểu tại sao Cao thanh Vân lại bảo mình không nên dính vào. Chàng liền hỏi:
- Cao huynh đã có lời khuyên nhủ, tiểu đệ khi nào lại chẳng tuân theo, nhưng không hiểu Cao huynh có đạo lý gì?
Cao thanh Vân đáp:
- Giản dị lắm! Bùi phu nhân trước nay vẫn có thanh danh tử tế, nhưng bây giờ chính mắt ta thấy mụ cùng Lục nhất Biều ở trong bóng tối ôm nhau hôn hít, sau lại đưa nhau vào một gian phòng trống là một điều có thực trăm phần trăm. Do đó ta nghĩ sâu xa hơn. Một là mụ từ phương bắc xuống đây một mình, nỗi cô đơn nơi đất khách đã ảnh hưởng đến tâm lý nên bỏ đi những thái độ ngày thường. Mụ gặp Lục nhất Biều liền ưng ngay rồi sinh ra những mối gian tình. Hai là ta đoán Bùi phu nhân muốn nắm lấy một số cao thủ để tăng cường lực lượng cho mụ ngõ hầu hoàn thành một công cuộc nào trong kế hoạch.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Hai nguyên nhân này có thể hợp vào làm một thúc đẩy mụ tư thông với Lục nhất Biều một cách dễ dàng. Bạch huynh đệ là một trang thiếu niên anh tuấn lại sức lực hơn người, tất nhiên Bùi phu nhân muốn thu làm một kẻ bầy tôi dưới bóng quần hồng. Có điều làm như vậy là ngươi tự hãm mình vào trong bể nghiệt khó lòng thoát ra được.
A Liệt nghe nói sinh lòng kính trọng đáp:
- Tiểu đệ nhất định không liên quan gì đến Bùi phu nhân. Cao huynh có lời khuyến cáo, tiểu đệ rất cảm kích.
Cao thanh Vân nói:
- Bạch huynh đệ muốn cứu Phùng thúy Lam thì nên đến Bí cung trước. Ta sẽ gặp mặt Lục Minh Vũ bằng một phương pháp khác. Sự thực ta chẳng thể phân thân giúp ngươi được. Một mình ngươi đơn thương độc mã mà lần vào hang cọp đầm rồng thì thật vô cùng nguy hiểm.
A Liệt nói:
- Cao huynh! Sự thực đã rõ ràng. Nếu tiểu đệ không đi cứu nàng thì khi Lục Minh Vũ đã xếp đặt Bí cung xong xuôi rồi, Phùng thúy Lam cô nương đừng hòng giữ được tấm thân thanh bạch. Có đúng thế không?
Cao thanh Vân đáp:
- Sự tình tuy là thế, nhưng tiểu huynh đệ đi một mình, thật mạo hiểm vô cùng!
Đột nhiên dường như y tỉnh ngộ hỏi:
- Ngươi coi Quỷ yếm thần tăng Tăng lão Tam là người như thế nào? Hắn có chịu giúp ngươi không?
A Liệt giật mình kinh hãi đáp:
- Nhờ y giúp đỡ ư? Hỡi ơi! Không được đâu. Không được đâu!
Cao thanh Vân nói:
- Hắn không chịu giúp đỡ là điều mình đã tiên liệu rồi. Hắn tính tình rất cổ quái, thuộc vào loại người không có cách nào thương lượng được.
A Liệt ngắt lời:
- Không phải thế. Tiểu đệ tin rằng hắn nhất định chịu giúp mình, nhưng tiểu đệ không dám nhờ đến hắn.
Cao thanh Vân cười nói:
- Xin lỗi! Ta quên hắn là con người đáng chán vô cùng. Vậy đành nghĩ biện pháp khác vậy.
A Liệt bỗng lộ vẻ trầm ngâm. Cao thanh Vân vừa nhìn đã biết chàng đang nghĩ chuyện gì, không khỏi lấy làm kinh dị, nắm lấy tay chàng thân thiết nói:
- Ngươi bất tất phải miễn cưỡng. Theo chỗ ta biết thì chẳng ai đi với Tăng lão Tam mà không bị hắn làm cho buồn ruột muốn chết.
A Liệt hỏi:
- Hắn là người giúp việc rất đắc lực, có đúng thế không? Nhất là sau khi bị Cực lạc giáo cầm tù, hắn đã nói ra miệng nhất quyết trả thù.
Cao thanh Vân đáp:
- Ta thừa nhận hắn là tay viện thủ rất đắc lực. Nhất là dùng hắn vào việc đánh trận đầu thì không còn lo gì nữa. Dù hắn có lỡ tay bị bắt hắn cũng không tiết lộ hành tung của ngươi.
A Liệt không hiểu, hỏi lại:
- Tại sao thế?
Cao thanh Vân đáp:
- Ai cũng tin chắc chẳng có người nào kết bạn với Tăng lão Tam được. Vì thế mà hắn có bị bắt, bên địch cũng quyết không chịu phí hơi sức đi sục tìm dư đảng. Ngươi thử nghĩ xem có phải là tuyệt diệu không?
A Liệt nhảy lên nói:
- Cao huynh! Cao huynh buông ra để tiểu đệ đi tìm hắn. Tiểu đệ biết rằng chuyến này đi cứu Phùng thúy Lam nhất định thành công. Chỉ còn những chi tiết nhỏ nhặt là chưa lo được xong xuôi.
Cao thanh Vân hỏi:
- Nếu ngươi coi ta như tình bằng hữu thì hãy nói kế hoạch cho ta nghẹ. A Liệt đáp:
- Tiểu đệ mà tìm được Tăng lão Tam cầu hắn viện trợ là cố ý để đối phương bắt được hắn.
Đó là kế điệu hổ ly sơn tuyệt diệu. Tiểu đệ thừa cơ lúc hắn cùng những tay đầu não đối phương lằng nhằng với nhau để cứu Phùng thúy Lam chạy đi.
Cao thanh Vân gật đầu luôn mấy cái hỏi:
- Kế ấy quả nhiên tuyệt diệu, nhưng không hiểu ngươi làm thế nào thuyết phục được Tăng lão Tam? Ngoài ra ngươi phải nghĩ cách nào để bảo toàn tánh mạng cho hắn. Nếu không thì phải có biện pháp đủ bảo đảm hắn khỏi bị đối phương hạ sát. Không thế thì chẳng khi nào hắn chịu cố ý để đối phương bắt được.
A Liệt đáp:
- Đúng thế!
Chàng hãm vào luồng tư tưởng mông lung, cặp lông mày nhíu lại.
Sau một lúc trầm ngâm, chàng chuyển động cặp mắt nhìn Cao thanh Vân hỏi:
- Cao huynh biết nhiều hiểu rộng, trí mưu tuyệt thế, có cách gì chỉ điểm cho không?
Cao thanh Vân cười đáp:
- Ta không tính đến chuyện này, vì cảm thấy nó không thông, lo nghĩ làm gì cho mệt cân não?
A Liệt nói:
- Có điều quái lạ là trong lòng tiểu đệ ngấm ngầm cảm thấy đối phương không muốn hạ sát Tăng lão Tam, nhưng vì lẽ gì thì nghĩ mãi không ra.
Chàng nắm tay đấm vào đầu tỏ ra trí óc khốn quẫn phi thường.
Cao thanh Vân tỏ vẻ đồng tình nói:
- Ngươi khổ não cũng bằng vô dụng. Nếu Lục Minh Vũ quả là Cực Lạc giáo chủ mà bị Tăng lão Tam phanh phui ra chuyện bí mật thì bất luận trường hợp nào Lục bang chúa cũng giết hắn đi để bịt miệng, trừ phi hắn không nhìn thấy chân tướng của Lục bang chúa. Hoặc giả vì một duyên cớ nào đó khiến cho đối phương không dám hạ sát hắn. Nhưng cái đó chưa lấy gì làm chắc.
A Liệt đột nhiên giương cặp lông mày lên nói:
- Phải rồi! Nếu Tăng lão Tam mà nắm được một bí mật quan trọng đủ để làm cho Lục Minh Vũ phải chấn động cần để hắn sống để hỏi cho ra thì mới không hạ sát.
Cao thanh Vân hỏi:
- Điều bí mật gì mà Lục Minh Vũ coi trọng đến thế:
- Có, có! Đó là thanh Tru tiên kiếm, một vật chí bảo của Ma Nữ kiếm phái. Thanh bảo kiếm kia mà còn thì tính mạng Lục Minh Vũ có thể coi như đất cát, lúc nào cũng lo bị giết.
Cao thanh Vân nói:
- Ta cũng được nghe một vị lão tiền bối võ lâm nhắc tới thanh kiếm này. Theo lời lão nhân gia thì thanh kiếm đó kêu bằng Tru tâm hảo kiếm. Ngươi nói còn thiếu chữ hảo chẳng hiểu có phải nó không?
A Liệt đáp:
- Chắc là đúng rồi. Cao huynh thử nghĩ coi điều bí mật đó thế nào? Có đủ khiến cho Lục Minh Vũ không dám hạ độc thủ không?
Cao thanh Vân đáp:
- Nếu báu vật đó có mối quan hệ trọng đại đến Lục Minh Vũ thì ta tin nó đủ uy hiếp y không dám hạ độc thủ. Có điều ngươi nên nhớ kỹ phải cứu Phùng thúy Lam cho kịp thời. Điều đó còn quan hệ hơn cả Tru tâm hảo kiếm. Đồng thời Tăng lão Tam phải ám thị cho Lục Minh Vũ tin rằng Phùng thúy Lam cũng hiểu chỗ dấu bảo kiếm. Như vậy thì hắn càng nóng nảy hơn.
A Liệt nói:
- Hay lắm! Vậy tiểu đệ đi kiếm Tăng lão Tam.
Cao thanh Vân nói:
- Nếu Tăng lão Tam không chịu giúp đỡ mà ta lại thoát khỏi bọn Bùi phu nhân rượt theo thì có thể giúp ngươi được một tay.
A Liệt ngỏ lời cảm ơn một cách chân thành.
Nên biết Cao thanh Vân cùng A Liệt bất quá mới là tình bèo nước gặp nhau, ngoài mấy việc giúp đỡ lẫn nhau, chưa có mối quan hệ sâu xa. Thế thì Cao thanh Vân không chịu thẳng thắng đứng ra viện trợ cho A Liệt cũng chẳng có gì phi lý.
A Liệt chuồn ra khỏi căn nhà gỗ chạy thật lẹ, chớp mắt đã đến một căn nhà ở đầu thị trấn.
Đêm vừa qua chàng canh giữ ở đầu đường đã thấy Tăng lão Tam đi qua rồi tiến vào căn nhà này.
Chàng sợ bị địch nhân đi đường trông thấy, nên chẳng suy nghĩ gì nữa, nhảy vọt vào trong nhà.
Chân vừa chấm đất, chàng đảo mắt nhìn quanh một lượt đã nhận ra đây là một căn nhà trống không có người ở. Chàng mở cửa sảnh đường trông vào thì nền nhà đầy cát bụi màng nhện chằng chịt khắp nơi. Tuy trong nhà cũng có mấy thứ đồ vật, nhưng đều cũ kỹ rách nát.
A Liệt định thần liền cảm giác mé tả cách chừng hơn trượng dường như có người ẩn nấp.
Chàng liền chuyển mình chạy về phía đó thì thấy trong góc nhà xếp đống mấy cánh cửa mục nát cùng bình phong cũ. Nếu sau những vật này có người ẩn nấp thì chỉ là một đứa nhỏ chừng, tuổi, vì khoảng trống rất chật hẹp, không đủ chỗ cho người lớn ẩn thân.
A Liệt tự tin ở tai mình nghe không trật, chàng càng lấy làm kinh dị tự hỏi:
- Chẳng lẽ ai đem một đứa con nít bỏ vào đây?
Trong lòng đang xoay chuyển ý nghĩ thì một bóng người thấp thoáng từ phía sau món tạp vật vọt ra. Hắn chính là Quỷ yếm thần tăng Tăng lão Tam mà người thiên hạ mới nghe danh đã sợ thất sắc.
A Liệt xiết nỗi vui mừng tiến lại nghênh tiếp nói:
- Quả nhiên tiền bối tạm trú ở đây.
Giọng nói chàng tỏ ra rất thân thiết thành thực.
Tăng lão Tam chấn động thân hình lùi lại hai bước cơ hồ gặp phải chuyện gì rất khủng khiếp.
A Liệt không khỏi sửng sốt, vội dừng bước lại hỏi:
- Sao? Diện mạo vãn bối có gì kỳ lạ đâu?.. Tăng lão Tam ngắt lời:
- Không phải diện mạo mà là tâm tình. Tăng lão Tam này từ ngày ra đời đến nay chưa thấy một người nào gặp mình mà lại lộ vẻ cao hứng một cách thành thực bao giờ.. A Liệt thở phào một cái hỏi:
- Dù có thế nữa tiền bối cũng bất tất phải kinh hãi. Trái lại khi có người thấy tiền bối mà cao hứng thì người đó tất không có ác ý. Có đúng thế không?
Tăng lão Tam cười lạt đáp:
- Ta lại hoan nghênh những người có ác ý. Còn kẻ nào có thiện ý thì ta chịu không được. A Liệt nghe hắn giải thích gật đầu luôn mấy cái. Có điều thanh âm của hắn lần này không đến nỗi đáng ghét lắm. Chàng muốn nói ra ngay đến đây với mục đích gì liền hô:
- Tăng tiền bối!...
Tăng lão Tam xua tay ngắt lời:
- Nếu ngươi không kêu ta bằng Tăng lão Tam thì ta không nói chuyện với ngươi nữa!
A Liệt thấy hắn nói một cách thành thật liền nói:
- Hay lắm! Cung kính không gì bằng tuân mệnh. Bây giò tại hạ xin nói rõ đến đây với mục đích gì.
Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp:
- Tại hạ có người bạn lọt vào tay Cực lạc giáo chủ mà chỉ có một mình không đủ sức, nên phải đến cầu Lão Tam viện trợ cho.
Tăng lão Tam đáp:
- Ngươi hãy trả lời cho ta ba vấn đề này rồi ta sẽ cho ngươi biết có đi giúp ngươi hay không!
A Liệt kinh ngạc không nói ra lời. Chàng nghĩ thầm:
- Tăng lão Tam quả là nhân vật rất lợi hại. Mình mới nói một câu hắn đã đưa ra ba vấn đề.
Lại nghe Tăng lão Tam nói tiếp:
- Điều thứ nhất:
Bạn ngươi là ai Điều thứ hai:
Giáo chủ Cực lạc giáo là ai? Điều thứ ba:
Tại sao ngươi lại cầu ta giúp đỡ?
Mọi ngày hắn vẫn dây cà dây muống mà bữa nay hắn đặt ba câu hỏi rất gọn gàng. A Liệt thấy thế nhận ra được mấy ưu điểm của hắn:
Quả quyết, cơ trí, mẫn tiệp và lão luyện. Những cái đó mới là duyên cớ để lão sống bình yên cho tới ngày nay. Nếu không có mấy điểm sở trường này thì võ công lão có cao đến đâu cũng không tránh khỏi bị người ám toán.
A Liệt đáp:
- Người bạn của tại hạ là Phùng thúy Lam.
Tăng lão Tam nói:
- Ồ, y là một người đàn bà. Ta không quen biết y.
A Liệt gật đầu đáp:
- Cực lạc giáo chủ là Cái bang bang chúa Lục minh Vũ.
Tăng lão Tam thở phào một cái nói:
- Mẹ Ơi! Là hắn ư? Thằng lỏi này thủ đoạn tàn độc, lòng dạ hiểm sâu. Thật là một tay đáo để.
Ta chỉ biết giáo chủ Cực lạc giáo là một nhân vật không phải tầm thường, sau ta biết rõ y mà vẫn còn sợ. Chà! Lục Minh Vũ, thằng lỏi này.. A Liệt nói:
- Vấn đề thứ ba là tại hạ nhận thấy võ công và cơ trí của Lão Tam có thể yểm hộ cho tại hạ tiến vào cứu người. Bất cứ là ai cũng không ngờ Lão Tam còn có người cùng phe với mình.
Tăng lão Tam vỗ tay hoan hô:
- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Đó đúng là một điều không bao giờ đối phương nghĩ ra được.
Đột nhiên lão chau mày ngẫm nghĩ và nét mặt tỏ ra có ý muốn cự tuyệt không chịu giúp A Liệt.