Số lần đọc/download: 686 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:30 +0700
Chương 57: Đại Hôn Nắm Giữ Ấn Soái
B
ởi vì Tiết vương đã có hoàng hậu, cho dù lập lại hoàng hậu cũng sẽ không cử hành đại hôn, hơn nữa Đằng Vân chỉ tiến cung làm phi tử mà thôi, Tiết Quân Lương không có nuốt lời, thật sự phong Đằng Vân vi Đằng quý phi.
Vân Phượng cung sau đại hỏa liền trùng kiến, mất không ít thời gian, Đằng Vân vào cung liền ở nơi này, nhưng không to lớn như trước kia, vẫn còn đang sửa.
Tiết Quân Lương vốn định phái Tụ Dao đi hầu hạ tân quý phi, nhưng Tụ Dao chết cũng không đi, Tiết vương không cưỡng cầu, liền chọn vài cung nữ nội thị đưa quá, trong đó có một người là Tưu Thủy.
Tưu Thủy nhìn thấy Đằng Anh tựa hồ có chút kinh ngạc, một là bởi vì nhận thức, hai là bởi vì trên khuôn mặt vốn tuấn dật của Đằng Anh có nhiều vết sẹo to nhỏ.
Tuy Tưu Thủy nhận thức Đằng Anh, nhưng bọn hắn chưa từng tiếp xúc, hơn nữa nàng cảm thấy Đằng Anh có thể lên đến vị trí này, coi như là chủ tử, đắc tội chủ tử đó là tối kỵ.
Đằng Vân không ngờ Tiết vương phái Tưu Thủy lại đây, đối phương thực quy củ thỉnh an hắn, để hắn ngồi xuống, vì hắn chải đầu.
Hai người vẫn luôn không nói chuyện, Tưu Thủy muốn tìm đề tài lấy lòng Đằng Vân, liền cười nói: “Nương nương, tóc ngài thật là tốt a.”
Đằng Vân ngay cả mí mắt cũng không nâng, Tưu Thủy cảm thấy mất mặt, lại tìm một đề tài khác mà nói, nhưng Đằng Vân vẫn im lặng, Tưu Thủy khịt mũi một cái, nghĩ, sao bối kiếm quan này lại thay đổi tính tình.
Tiết vương sai người bày yến hội tại Vân Phượng cung, cho đòi văn võ bá quan, ngoài miệng nói là vì chúc mừng Hầu gia, không thể chậm trễ, nhưng kỳ thật hơn phân nửa tới đều là chê cười.
Đằng Vân một thân hỉ bào đỏ thẫm, đơn giản, không phải mặc nữ trang, không có khăn voan, xa xa xem ra cũng là dáng người cao ngất phong thần tuấn lãng, chỉ tiếc nhìn kỹ trên mặt có sẹo, hiện ra vài phần lệ khí, may mà Đằng Vân bản tính ôn hòa, nếu là người khác phỏng chừng càng khủng bố khiến người sợ hãi.
Hắn tĩnh tọa ở trong phòng, chợt nghe thanh âm quần thần bên ngoài nâng chén, tiếng đại thần mời rượu, còn có người khuyên nhủ Đại vương uống ít một chén, đêm xuân khổ đoản.
Tưu Thủy đứng một bên đã nửa canh giờ, uống từ hoàng hôn đến lúc trời tối đen, bên ngoài vẫn chưa uống xong, Tưu Thủy cũng là người khôn khéo, trong lòng tưởng tượng liền hiểu được, tuy nam phi tử này phong hào cao, nhưng Tiết vương cũng không muốn chạm hắn.
Thời gian yến hội quá dài, mắt thấy thời điểm không còn sớm, các đại thần đều khuyên nhủ Tiết Quân Lương không cần vắng vẻ nương nương, sau đó cáo lui.
Bản thân Tiết Hậu Dương không thích hợp với loại yến tiệc giả tạo này, hắn vừa định cáo lui, liền có một vệ binh đi tới, đưa lỗ tai nói mấy câu, giao một phong thư cho hắn.
Tiết Hậu Dương nghe xong, trên mặt có chút khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn Tiết Quân Lương, tựa hồ đang lo lắng nói ra lúc này có thích hợp không.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn thừa dịp người không chú ý, đi qua, nói nhỏ với Tiết Quân Lương hai câu.
Tươi cười của Tiết Quân Lương lập tức tiêu thất, híp mắt, ý bảo đem thư trình lên.
Mọi người phát hiện biến cố, đều im lặng, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Tiết Quân Lương mở thư, chỉ nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười ha hả, đứng lên, chộp chén rượu nện xuống bên chân.
Một màn này khiến tất cả sợ ngây người, không biết thư viết gì, nhưng không ai dám hỏi ra, cúi đầu mà đứng, sợ liên lụy đến mình.
Tiết Quân Lương quét một vòng, mới chậm rãi cười lạnh: “Cô có một tướng quân thật tốt, phái đi Minh Thủy chặn Chương Hồng!”
Y vừa nói, mọi người lập tức hiểu được, xem ra Du Kham bại trận tại Minh Thủy.
Tiết Quân Lương đưa mắt nhìn Tiết Ngọc, ném thư cho hắn, nói: “Ngươi tiến cử Lang Tĩnh, nói lập công chuộc tội, hiện tại thì sao, cô dùng y làm gì?”
Tiết Ngọc vội vàng cầm lấy thư, là Minh Thủy chủ bộ bí mật phái người đưa đến kinh sư, trên viết Du Kham trong quân uống rượu mua vui, Chương Hồng đánh tới không biết nhượng binh tác chiến, bị đánh lui hơn hai mươi dặm. Sau đó sợ chủ soái trách phạt, phản loạn giết chủ soái, còn dùng đầu người treo lên quân kỳ, tuyên bố không quy thuận đều giết, hiện tại đại quân ở Minh Thủy đã mất lương thảo, còn phải đề phòng bị giết, nhân tâm hoảng sợ.
Tiết Ngọc vội vàng đọc xong, hắn biết đây là Tiết Quân Lương giận chó đánh mèo, Lang Tĩnh chỉ là một người tòng quân, chủ soái và thiên tướng quân có khoảng cách, dù y trí mưu hơn người, không ai đồng ý tiếp thu cũng vô dụng, nhưng Tiết vương sẽ không thừa nhận mình dùng sai người, đương nhiên lửa giận sẽ đổ lên đầu người khác.
Tiết Ngọc nói: “Lang Tĩnh tuy có sáng suốt, nhưng trong quân chủ soái bất hòa, cũng đành bất lực, hiện giờ đã lui binh hai mươi dặm, thần đệ cho rằng phải nghĩ cách lui địch trước, nếu lại trảm tướng sĩ, chỉ sợ quân tâm khó an, cũng để Chương Hồng chê cười.”
Tiết Quân Lương không làm khó hắn nữa, chỉ lành lạnh nói: “Vậy kế sách của ngươi đâu.”
Tiết Ngọc cũng là người hàng năm canh giữ biên cường, ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Du Kham ỷ vào mình có công thị sủng mà kiêu, tự cao là binh to quyền lớn, theo thần đệ thấy, muốn đánh đuổi Chương Hồng, đầu tiên phải đổi chủ soái.”
Hắn nói xong dừng một chút, lại nói: “Thần đệ nguyện ý chờ lệnh đi trước, vì bệ hạ phân ưu.”
Tiết Quân Lương nhìn hắn cũng không nói lời nào, Tiết Ngọc bị nhìn đến chột dạ, hắn đúng là có tư tâm, tuy Tiết Quân Lương thả hắn ra, nhưng binh quyền thực quyền đều không có, nếu mình có thể đi Minh Thủy, cũng có thể thu nạp binh quyền một lần nữa, huống hồ Lang Tĩnh còn ở Minh Thủy.
Bất quá điểm tâm tư ấy đã lập tức bị Tiết Quân Lương xem thấu, nhưng Tiết Quân Lương cũng không vạch trần hắn.
Tiết Hậu Dương tự nhiên cũng nghe ra, sợ Tiết Quân Lương lần thứ hai thả hổ về rừng, chắp tay nói: “Thần đệ chờ lệnh!”
Tiết Quân Lương nói: “Hậu Dương ngươi không thể đi, ngươi chuẩn bị một chút, mấy ngày sau đến Đằng nam, Chương Hồng đánh lui Du Kham, có thể Phụng quốc sẽ nhân cơ hội đánh lén Đằng nam, cùng Chương Hồng hai mặt giáp công, ở giữa thu lợi.”
Tiết Hậu Dương nghe xong, gật đầu, quả thật có đạo lý, nếu Phụng quốc biết được Chương Hồng đánh lui Du Kham hai mươi dặm, tất nhiên sẽ nhân cơ hội này tấn công Tiết quốc từ phía khác, tuy lập trường của Phụng quốc và Chương Hồng khác nhau, nhưng bọn họ cùng chung mục đích, hai mặt giáp công hưởng lợi, không đạo lý không chiếm.
Triệu Lục vốn muốn cáo ốm từ quan, nhưng không nghĩ tới, chỉ Chương Hồng, hơn nữa đã bị Phụng quốc đánh đến mức thành chim sợ cành cong, lại có thể ở Minh Thủy kiêu ngạo, theo tính tình của y trước kia, nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra chờ lệnh.
Chẳng qua Minh Thủy là biên giới giữa Tiết quốc và Phụng quốc, chủ soái đánh xong Chương Hồng nhất định phải thủ biên cương, đến lúc đó chắc chắn sẽ giao phong với Phụng quốc.
Triệu Lục cảm thấy bản thân không làm sai, nhiều năm chờ đợi như vậy, mục đích của y chính là lúc này, có thể nói ngày ấy y mang theo một vạn tinh binh từ quan mà đi, trong lòng là thoải mái, nhưng hiện tại nghĩ đến, đối với Phụng Minh vốn không biết gì mà nói, lại quá mức lãnh tâm.
Chuyện đúng hay sai không ai có thể phân rõ, cái Triệu Lục không muốn nhất là mình và Phụng Minh trực tiếp đối đầu, y muốn từ quan sớm một chút, coi như là đáp trả tín nhiệm và nâng đỡ của Phụng Minh mấy năm qua.
Triệu Lục nắm chặt tay, nếu vì không muốn xung đột với Phụng Minh mà không thỉnh chiến, lại đi ngược với tính cách của mình, y hung tâm, vừa muốn đứng ra chờ lệnh, chợt nghe “Chi nha” một tiếng, cửa Vân Phượng bị đẩy ra.
Đằng Vân một thân hỉ bào đỏ thẫm, mang đai lưng đỏ sậm, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn lại có một loại anh khí xuất trần.
Mọi người thấy cửa điện đột nhiên mở, tân nương nương tự mình đi ra, hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm chẳng lẽ tân phi tử không đợi kịp?
Nào dự đoán được Đằng Vân mở miệng nói câu đầu tiên chính là, “Bệ hạ, vi thần nguyện xuất chinh.”
Tiết Quân Lương cũng sửng sốt một chút, lập tức nói: “Sao ái phi lại đi ra.”
Mà Đằng Vân xem nhẹ những lời này của Tiết vương, chỉ hướng Tiết Ngọc nói: “Có thể xem công báo trong tay Hầu gia được chứ.”
Tiết Ngọc từ khi được phóng xuất vẫn luôn bất động, Tiết Quân Lương bảo hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, có vẻ thuần phục rất nhiều, lúc này nghe xong, giương mắt nhìn Tiết Quân Lương, ý xin chỉ thị của Tiết vương.
Tiết Quân Lương khẽ gật đầu, cũng không ngăn cản, Đằng Vân nhận thư, trừ bỏ công báo chủ bộ lên án Du Kham thị sủng mà kiêu không nhìn quân pháp, còn có một bản đồ vị trí lui binh hai mươi dặm.
Đằng Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền nói: “Vi thần cả gan, người bày ra loại doanh trận này, bệ hạ nên chém đầu gã.”
Hắn nói xong giơ bản đồ lên, nói: “Doanh trại cách sông Minh Thủy trăm dặm, đầu đuôi khá xa, nếu bị công phá khó có thể tự cứu, huống hồ nếu Chương Hồng áp dụng hỏa thiêu, chỉ cần điểm một chỗ liền đốt trăm dặm, không cần tốn nhiều sức, dù cách Minh Thủy không xa, đến lúc đó quân tâm đã loạn, làm sao tổ chức cứu hoả lui địch?”
Chúng thần vừa nghe, nhất thời cũng quên tân phi tử với không tân phi tử, chỉ cần phóng hỏa, mấy chục vạn đại quân sẽ bị chết cháy, đến lúc đó đừng nói Chương Hồng lấy được Minh Thủy, tiến quân thần tốc cũng không ai ngăn nổi.
Mà Phụng quốc vẫn như hổ lang, đã sớm rình rập, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, đến lúc đó Tiết quốc liền nguy hiểm.
Tiết Quân Lương đồng ý phái Du Kham đi, tự nhiên có đạo lý của y, một là vì võ tướng trong triều có thể dùng không nhiều, hai là hậu cung còn có Đức phi, Tiết Quân Lương nghĩ Du Kham phải bận tâm đến muội muội, thu liễm vài phần, nào biết gã càng ngày càng thậm tệ hơn.
Đằng Vân nói: “Nếu bệ hạ chưa bước vào Vân Phượng cung, vậy vi thần vẫn là vi thần, Đằng mỗ nguyện đến Minh Thủy thay tướng sĩ giải vây.”
Tiết Quân Lương nhìn chằm chằm Đằng Vân thật lâu, tựa hồ đang nghĩ phái Đằng Vân qua có thật sự thích hợp hay không.
Lúc này Thẩm Dực đứng ra nửa bước, nói: “Bệ hạ còn nhớ rõ lời thuật sĩ chứ, Đằng Nam hầu tuy là nam tử lại có thể vượng quân, thần tự cho rằng chính là hiện tại, nếu không còn đợi đến khi nào? Chờ Chương Hồng hỏa thiêu đại quân Minh Thủy, dân chúng biên cương ắt gặp liên lụy, đến lúc đó dù bệ hạ có thực long bảo hộ, chỉ sợ cũng khó xoay chuyển trời đất!”
Hắn vừa dứt lời, khiến cho một mảnh xôn xao, chúng thần cũng hiểu được có lý, Tiết Quân Lương kiến thức qua tài trí của Đằng Vân, biết hắn có thể đảm nhiệm, chẳng qua lần này không giống lần Đằng Vân sang Đằng nam lúc trước.
(Đằng nam chính là Đằng quốc ngày xưa)
Tiết Quân Lương trầm ngâm một chút, lập tức nói: “Cô tự nhiên tin tưởng ngươi, như vậy… Biên cương Tiết quốc phải nhờ vào ngươi, cô chờ Đằng khanh chiến thắng trở về.”
Tiết Quân Lương liền sai ngươi đưa thánh chỉ, Du Kham quay về kinh, cũng phong Đằng Vân làm thượng tướng quân, ngày kế trúc thai sắc phong.
Tiết Quân Lương một thân long bào hắc sắc, đầu đội mũ ngọc, đưa tay ý bảo nội thị đi vào, trên tay nội thị cầm một hộp gấm, y mở hộp gấm ra, đúng là Hổ Dực đao màu đen kia.
“Như lời Thẩm Dực nói, có lẽ là thiên ý, lúc ấy làm đao quan, không nghĩ tới Hổ Dực lại lần thứ hai ra khỏi vỏ…”
Trên mặt Tiết Quân Lương mang theo mỉm cười, giơ Hổ Dực lên, tay khẽ động, vỏ đao tách thành hai nửa, sau đó đưa cho Đằng Vân.
Đằng Vân không dám chậm trễ, hai tay nhận Hổ Dực, các đại thần đều đứng xa, chỉ thấy Tiết Quân Lương hơi hơi nghiêng người, môi dán bên tai Đằng Vân, thật giống như lưu luyến không rời.
Chỉ có Đằng Vân nghe được, Tiết Quân Lương nhẹ giọng nói: “Đằng tướng quân lần này đi, nhất định phải kiến công lập nghiệp, thủ thổ khai cương, nếu có chút dị tâm… Tất như thế quan.”
Đằng Vân cúi thấp đầu, cũng không cần lời của y, chỉ thản nhiên nói: “Thỉnh bệ hạ yên tâm, dù Đằng mỗ bất trung quân, cũng không lấy tính mạng của hơn mười vạn tướng sĩ cùng dân chúng Minh Thủy đùa giỡn.”
“Như thế rất tốt.”
Tiết Quân Lương khẽ run một chút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, người này một thân nhung giáp cao ngất, tay cầm Hổ Dực đao, thực sự có phong thái tướng quân, theo y biết, Đằng Anh chưa từng ra chiến trường.
Đằng Vân không dây dưa thêm, quỳ xuống bái biệt Tiết vương, lập tức xuống trúc thai, có thị vệ đưa cương ngựa, Đằng Vân sáp Hổ Dực vào vỏ đao treo trên lưng, phiên thân lên ngựa, sai người dựng thẳng quân kỳ, mang theo quân hướng Minh Thủy mà đi.
Tiết Quân Lương đứng trên đài cao, bởi vì gió lớn, híp mắt xa xa nhìn bóng dáng Đằng Vân, y còn nhớ rõ, năm đó Đằng nam vẫn là Đằng quốc, y ngự giá đến tiền tuyến đốc chiến, cũng đứng trên đài cao thế này, xa xa nhìn vị tướng giống như thần thoại kia.
Lúc ấy tướng sĩ khuyên nhủ Tiết vương lui về doanh trại xem cuộc chiến, Tiết Quân Lương còn không cho là đúng, dù Đằng Vân lợi hại cỡ nào, chẳng qua chỉ là Đại tướng quân, Đằng quốc đã mục nát, còn có cái gì đáng sợ? Nhưng không ngờ Đằng Vân nhìn đến soái kỳ trên đài cao, đơn thương độc mã giục ngựa lại đây, một mũi tên bắn gãy cột cờ, soái kỳ ầm ầm đổ xuống, thiếu chút nữa khiến Tiết vương bị thương.
Tiết Quân Lương bình tĩnh nhìn quân đội dần dần mất hút, thậm chí có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, cũng không phải bề ngoài Đằng Vân và Đằng Anh giống nhau, mà là cảm giác rất giống, khi đó là nhìn Đằng Vân giục ngựa mà đến, lúc này là nhìn thượng tướng quân của Tiết quốc tuyệt trần mà đi.
—
Đằng Thường ở trong phủ nhàn rỗi nhàm chán, cả ngày không việc để làm, Tiết Hậu Dương cũng không ép y vào triều, đôi khi Đằng Thường nghĩ, Tiết Hậu Dương rốt cuộc là tâm tư cẩn thận hay quá đơn giản, nếu nói là sơ suất, lại có thể nơi chốn chiếu cố mình, thay mình xử lý rất rõ ràng, khiến người hờ hững như Đằng Thường cũng phải tâm động.
Đằng Thường dạo vài vòng trong thư phòng, sách của Tiết Hậu Dương y sớm xem hết, đành tùy ý chọn lại hai quyển, nghiêng đầu lại nhìn thấy công văn trên bàn, nếu nói là Vạn Niên hầu cẩn thận, cũng không nên phô bày công văn như vậy, nếu bị người có tâm thấy, hậu hoạn vô cùng.
Đằng Thường thuận tay giúp hắn khép lại công văn, để gọn một bên, trong lòng không khỏi bật cười, nếu trước kia, người có tâm này nhất định là mình, nhưng giờ tâm của mình hoàn toàn rơi vào khoảng không, hiện giờ nhìn đến công văn, tâm tư gì cũng không có.
Thời điểm cất kỹ quyển công văn cuối cùng, Đằng Thường lập tức ngơ ngẩn, trên bàn còn có một tấm, phủ kín chữ viết, tựa hồ là bản nháp, sửa chữa không ít lần, có một số là bút tích của Tiết Hậu Dương, thời gian hai người ở chung không ngắn, Đằng Thường lại giỏi về thi họa, nhìn một lần liền có thể bắt chước bảy tám phần chữ viết, hiển nhiên nhớ rõ bút tích của Tiết Hậu Dương.
Nhưng mà khiến Đằng Thường không ngờ là, bút tích nhiều nhất nhìn quá quen mắt, nó thuộc về người do chính tay y dạy dỗ từ nhỏ…
Tiết Hậu Dương trở về phủ, Đằng Thường không ở trong phòng, hỏi hạ nhân mới biết được tại thư phòng đọc sách, tiến thư phòng liền thấy Đằng Thường nhìn chằm chằm công văn mà ngẩn người.
Tiết Hậu Dương nói: “Tiên sinh làm sao vậy? Chẳng lẽ công văn này có gì không ổn sao?”
“Không…”
Đằng Thường chậm rãi buông công văn, ngẩng đầu nhìn Tiết Hậu Dương, nói: “Bút tích của ai vậy?”
Tiết Hậu Dương không biết vì sao y hỏi thế, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đằng Anh.”
“Đằng Anh…”
Biểu tình của Đằng Thường càng quái dị, há miệng thở dốc, nửa ngày nói không ra lời, Tiết Hậu Dương cho rằng y sinh bệnh, lại nghe y nói: “Đằng Anh đâu?”
Tiết Hậu Dương nói: “Tiên sinh ngươi quên sao? Hôm nay Đằng Anh được phong thượng tướng quân, ta vừa mới tiễn đưa trở về.”
Đằng Thường chỉ niệm một tiếng “Đi rồi”, rốt cuộc không nói nữa, khiến Tiết Hậu Dương thực sự cho rằng y bị bệnh, thỉnh ngự y tới bắt mạch.
Tuy Tiết Hậu Dương lo lắng thân thể của Đằng Thường, nhưng Tiết vương phái hắn đi Đằng nam đóng quân, rất nhanh sẽ xuất chinh, cũng không thể trì hoãn, đơn giản Đằng Thường cũng không có bệnh gì, ngự y chỉ nói nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Không quá ba ngày, Tiết Hậu Dương và Đằng Thường cũng mang theo thân binh của mình hướng tới Đằng nam, Tiết Quân Lương tự mình đưa tiễn.
Đằng Thường không sinh bệnh nặng, nhưng Tiết Hậu Dương lo lắng thân thể y, không cho y kỵ mã, mà chuẩn bị xe ngựa.
Tiến vào Đằng nam, Tiết Hậu Dương mệnh toàn quân dừng lại nghỉ ngơi, không xa phía trước có một tiểu đình tử, Tiết Hậu Dương giục ngựa qua, nghĩ thầm có thể cho Đằng Thường ra hít thở không khí, chạy một ngày đường cũng bị đè nén.
Tiết Hậu Dương ngẩng đầu nhìn tấm biển của tiểu đình tử, một tòa đình sừng sững đứng ở biên giới, thoạt nhìn có chút thê lương.
Trên tấm biển viết ba chữ —— Huyết Đào đình
Tiết Hậu Dương nhìn chằm chằm ba chữ kia thật lâu, quan binh theo sau là người Đằng nam hàng binh, Tiết Quân Lương vì biểu hiện Tiết quốc nhân hậu không kể hiềm khích lúc trước, đều cho bọn họ một vị trí.
Tiết Hậu Dương hỏi quan binh: “Đình này là ai đề tự?”
Quan binh cung kính trả lời: “Là Đằng Vân.”
“Đằng Vân?”
Tiết Hậu Dương cả kinh, nói: “Đằng Vân nào?”
Quan binh nói: “Trong lòng dân chúng Đằng nam chỉ có một Đằng Vân, chiến thần năm đó… Vân tướng quân một thân trung liệt, đóng ở biên cương, lúc ấy từng đến nơi này, đề tự cho tiểu đình.”
Tiết Hậu Dương sau khi nghe xong có chút sợ run, hắn nhớ rõ trước kia tiến cung ngẫu nhiên nhìn đến bản viết của hoàng hậu, vừa đúng là hai chữ huyết đào, có vài phần tương tự tấm biển trước mặt, Tiết Hậu Dương không có tài thấy qua là không quên, hơn nữa cũng chỉ có hai chữ, không thể xác định, cũng không thể thuyết minh cái gì.
Nhưng Tiết Hậu Dương cũng không ngu, cái gì nên cẩn thận tuyệt đối sẽ không sơ suất, Tiết Quân Lương luôn hỏi Đằng Thường chuyện hoàng hậu, hỏi Đằng Thường và hoàng hậu có quen biết hay không, mấy lần thăm dò Đằng Thường, hắn đều nhìn trong mắt.
Tiết Hậu Dương phân phó quan binh tháo tấm biển xuống, sai người đưa về kinh thành, trình cho Tiết vương.