Số lần đọc/download: 2962 / 30
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:35 +0700
Chương 57 : Lộ Mặt Sài Lang (Hết)
N
ghe mấy tiếng Sưu Hồn Độc Chưởng từ miệng của vị Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm Viên Chân Đại sư, không những quần hùng đều thất kinh biến sắc mà cả Khâu Ngọc Anh cũng thấy rúng động.
Sư phụ của nàng Lãnh Diện Bà Bà từng nói rằng Sưu Hồn Độc Chưởng là loại độc công lợi hại nhất võ lâm, Huyền Vũ Công của nàng mới luyện tới sáu thành hoả hầu không thể địch nổi với độc công đó được.
Tuy biết rằng mình có thể bị thương nhưng Khâu Ngọc Anh vẫn tiếp tục vận Huyền Vũ Công tới mười hai thành liều mạng đối địch.
Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại cùng kêu lên:
– Nguy rồi!
Đồng thời lao thẳng lên võ đài.
Ngũ Nhạc Thần Hành cũng lao theo.
Nhưng ba người đã chậm mất một bước.
Một nhân ảnh từ trong đám quần hùng lao lên võ đài đáp xuống trước mặt Khâu Ngọc Anh đối diện với Đồng Công Nhượng, công lực đã vận sẵn vào song chưởng sẵn sàng tiếp chiêu.
Hằng trăm người cùng thốt lên:
– Lâm Đoàn Nghĩa!
Người vừa xuất hiện bận bạch y, diện mạo thanh tú, dáng vẻ hiên ngang, chính là Lâm Đoàn Nghĩa!
Thiếu niên vừa bị bại bởi tay Khâu Ngọc Hoa, làm sao đã thay y phục tới đây đấu với Đồng Công Nhượng?
Nhưng không, Lâm Đoàn Nghĩa vừa rồi thua cuộc đã lùi vào Tùng Vân Sơn Trang, còn vị này từ giữa quần hùng, rõ ràng là người khác.
Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại và Ngũ Nhạc Thần Hành chưa tới Võ Đương, thấy vậy dừng lại nói:
– Bây giờ thì ổn rồi!
Cả ba vị lão nhân quay lại hàng ghế dành cho cao thủ các phái ngồi xuống.
Trên võ đài, Khâu Tam Úy đứng lên trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai?
Bạch y thiếu niên đáp:
– Lâm Đoàn Nghĩa!
– Không đúng!
– Tên là do phụ mẫu đặt, tại sao lại không đúng?
– Lệnh tôn, lệnh đường là ai?
– Tiên phụ là Kim Đao Lâm Vỹ, gia mẫu là Song Thương Nữ Khổng Phương!
Một thiếu niên ngồi sau Khâu Tam Úy đứng lên quát:
– Nói láo! Ngươi không phải là bào đệ của ta!
Người đó là Lâm Hưng, trưởng nam của Kim Đao Lâm Vỹ và Song Thương Nữ Khổng Phương.
Lâm Đoàn Nghĩa hừ một tiếng nói:
– Ngươi mới chính là kẻ mạo Hưng đại ca ta.
Khâu Tam Úy nói:
– Thôi được. Trước khi phân định thật giả, bổn nhân tạm gọi ngươi là bạch y khách.
Ngươi tới đây với mục đích gì?
– Vạch trần sự giả dối và tiêu diệt bọn Long Tự Thập Tam Tôn ác bá các ngươi!
Khâu Tam Úy hừ lên một tiếng nói:
– Tuy không biết ngươi là ai dám tới đây gây náo, nhưng vì tôn trọng gần bốn trăm cao thủ có mặt ở đây, bổn nhân cho phép ngươi ngồi chờ cuộc thư hùng kết thúc, bổn nhân sẽ nói chuyện với ngươi!
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Vì trong thiệp mời có tên Lâm mỗ, nhị thiếu gia của Tùng Vân Sơn Trang, Lâm mỗ phát hiện ra đó là kẻ giả mạo, vì thế Quần Anh Đại Hội không có giá trị.
Khâu Tam Úy nói:
– Lâm nhị hiệp vừa tham gia thi đấu ở đây, ngươi căn cứ vào đâu mà cho là giả mạo?
Chỉ sợ ngươi …
Lâm Đoàn Nghĩa ngắt lời:
– Ngươi có dám chứng minh điều đó trước quần hùng không?
– Chứng minh thế nào?
– Quá dễ! Chỉ cần cử hai vị chưởng môn nhân đang làm trọng tài ở đây kiểm tra xem có đeo mặt nạ hoá trang không là được.
– Nhưng Lâm nhị hiệp vừa đấu xong, bị nội thương đang tĩnh dưỡng.
Khâu Trọng Hoa chợt quát lên:
– Nói láo! Khâu mỗ đâu có đả thương hắn?
Lâm Đoàn Nghĩa xua tay nói:
– Nếu vậy thì khỏi cần! Ngay vị đại thiếu gia ngồi đây cũng là kẻ giả mạo, chỉ cần kiểm tra hắn là được!
Khâu Tam Úy quát:
– Ngươi chưa đủ tư cách để đề xuất yêu cầu!
Rồi quay sang ra lệnh cho Đồng Công Nhượng:
– Đuổi hắn đi!
Sau khi Lâm Đoàn Nghĩa xuất hiện, tên này không thu công mà vẫn duy trì Sưu Hồn Độc Chưởng tới mười hai thành công lực, được lệnh liền nhảy lên hai bước đánh ra.
Tuy Lâm Đoàn Nghĩa đã có vận Cửu Dã Thần Công đề phòng nhưng mới được năm sáu thành, nhưng vì sợ Khâu Ngọc Anh đứng sau lưng mình trúng thương nên không tránh mà xuất chiêu đánh lại:
– Bình!
Bốn chưởng tiếp nhau nổ vang, Lâm Đoàn Nghĩa bị chấn lùi cuốn theo cả Khâu Ngọc Anh bắn ra sau tới một trượng nữa!
Nàng lo lắng hỏi:
– Huynh có sao không?
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
– Không sao đâu! Muội lùi lại nghỉ đi!
Nói xong tiếp tục vận Cửu Dã Thần Công chuẩn bị đối phó.
Sau cú tiếp chưởng, Đồng Công Nhượng chỉ bị bức lùi một bước, tuy cũng biết đối phương chưa vận đủ lực nhưng vẫn tin rằng không thắng nổi mình, lòng đầy hưng phấn liền vận tới mười hai thành công lực vào song chưởng chuẩn bị xuất chiêu lần nữa.
Hai đối thủ đứng đối diện cách nhau chừng hai trượng, ngưng thần vận công.
Chỉ thấy y phục cả hai đều căng phồng lên, chứng tỏ công lực đã vận tới cực hạn.
Từ chưởng tâm của Đồng Công Nhượng bốc lên luồng khói xanh, còn chưởng tâm của Lâm Đoàn Nghĩa là khói trắng, từ nhạt tới đậm, lan toả rộng dần.
Toàn đấu trường im phăng phắc, không ai dám động, thậm chí ngừng cả hô hấp. Mọi người nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Hai đối thủ từ từ tiến lên.
Một bước …
Hai bược …
Cuối cùng một tiếng thét từ cả hai cái miệng cùng bật ra, cả hai cùng lao thẳng vào nhau phát chưởng.
Một nhân ảnh bắn lên không cao tới bảy tám trượng rơi khỏi võ đài, miệng phun ra một vòi tiễn huyết.
Người đó chính là Đồng Công Nhượng.
Lão nhân bận cẩm bào ngồi bên cạnh Khâu Tam Úy lao theo đỡ lấy đáp xuống ngay trước hàng võ sĩ của Hồi Long Bang, nhưng nhìn xuống thì thấy hắn đã tuyệt khí.
Lão trao thi thể Đồng Công Nhượng cho một tên võ sĩ xong lại nhảy lên võ đài ngồi vào chỗ cũ.
Sau cú tiếp chưởng, Lâm Đoàn Nghĩa cũng bị đánh bật lùi ba bước, khoé môi rỉ máu, mặt tái nhợt.
Khâu Ngọc Anh dìu chàng xuống ngồi ghế, nhẹ giọng nói:
– Huynh hãy yên tâm vận công, trị thương đi, muội và Hoa đệ sẽ bảo hộ.
Khâu Tam Úy quát:
– Giết tiểu tử gây rối kia đi!
Ba tên hán tử và Lâm Hưng cùng đứng dậy.
Trong trường hợp này, nếu đối phương xuất thủ, tính mạng của Lâm Đoàn Nghĩa rất khó bảo toàn.
Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại đứng lên nhưng bị Ngũ Nhạc Thần Hành kéo ngồi xuống nói:
– Hai lão ca hãy bình tĩnh đừng làm náo sự!
Thôi Ngoạ Long trừng mắt hỏi:
– Ngươi nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ phó mặc tính mạng của Lâm thiếu hiệp cho bọn sài lang đó?
Ngũ Nhạc Thần Hành bình tĩnh đáp:
– Nếu chúng xuất thủ, tiểu đồ và thư thư của nó còn có thể ngăn cản được một thời gian, sau đó chúng ta xuất thủ cũng chưa muộn, còn bây giờ làm náo loạn sẽ ảnh hưởng đến quần hùng, gây nên hậu quả không tốt đâu.
Thôi Ngoạ Long liếc xéo lão ta nói:
– Làm như đồ đệ của ngươi giỏi lắm không bằng!
Miệng nói thế nhưng trong lòng lão thầm phục Ngũ Nhạc Thần Hành có lý. Ngoài ra, lão còn nghĩ đến cháu ba đời của mình là Thôi Vân Tùng, thầm ghen tỵ không có được một truyền nhân như bằng hữu …
Trên võ đài, thư đệ Khâu Ngọc Anh đã vận cộng sẵn sàng xuất thủ, trong lúc đó bốn tên cao thủ của Hồi Long Ban vẫn tiến lại gần.
Viên Chân Đại sư chợt quát lên:
– Khoan đã!
Đồng thời nhảy ra đứng giữa sáu người.
Khâu Tam Uý nhíu mày hỏi:
– Đại sư làm thế là có ý gì?
Viên Chân Đại sư chắp tay hợp thập nói:
– A Di Đà Phật! Quần Anh Đại Hội phải là những cuộc đấu công bằng, không thể tàn sát người vô lực đối kháng!
Khâu Tam Úy gằn giọng:
– Phấn Diện Độc Lang là tội đồ của võ lâm, gây nên tội ác chồng chất, là kẻ cuồng dâm ác sát, chỉ có trừng trị không cần phải đấu công bình!
Viên Chân Đại sư đáp:
– Việc Lâm Đoàn Nghĩa gây nên tội ở đâu, nạn nhân là ai còn chưa có chứng cứ cụ thể …
Lão chưa dứt lời thì Khâu Tam Úy chợt giương Võ Lâm Lệnh lên quát:
– Chứng cứ ở đây! Võ Lâm Lệnh đại diện cho quyền uy tối thượng của chính nghĩa võ lâm đã phán quyết tội đồ, ở đây có hai mươi chữ ký của các vị tôn trưởng tiền nhiệm của hai mươi môn phái lớn nhất võ lâm, ai dám không tuân lệnh tiền nhân của mình?
Viên Chân Đại sư đứng ngây ra, không biết trả lời sao.
Hai mươi vị Chưởng môn nhân ký tên mình vào Võ Lâm Lệnh, đó là sự uỷ thác quyền uy của mình cho người nào giữ nó, nay phản kháng người giữ ký lệnh tức cũng là phản nghịch với tiền nhân.
Khâu Tam Úy cười nhạt hỏi:
– Thế nào? Chẳng lẽ Đại sư muốn trái lời lệnh sư Hoằng Tín Thượng Nhân?
Viên Chân Đại sư đành quay về chỗ.
Khâu Tam Úy nhìn Khâu Ngọc Anh và Khâu Ngọc Hoa quát:
– Hai ngươi còn chưa chịu lùi sao?
Khâu Ngọc Anh đáp:
– Ta không tin trong tay ngươi là Võ Lâm Lệnh thật. Mà cho dù có thật chăng nữa, bổn cô nương cũng không bị ước thúc!
Khâu Tam Úy giương cao Võ Lâm Lệnh nói:
– Võ Lâm Lệnh phán quyết trừng trị tội đồ. Kẻ nào bao che được coi là tòng phạm. Toàn thể cao thủ các phái chuẩn bị trợ giúp bổn nhân trừng trị Phấn Diện Độc Lang và đồng bọn!
Trong số mười lăm vị Chưởng môn nhân và Trưởng lão trên võ đài, quá nửa tuy biết hành động của Khâu Tam Úy là bất công nhưng cũng như Viên Chân Đại sư, vì chịu sự ước thúc của Võ Lâm Lệnh nên không dám phản kháng.
Số còn lại và số đông quần hùng ai dám đơn thân đứng ra chống lại đồng đạo nên vẫn ngồi yên.
Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại và Ngũ Nhạc Thần Hành hết sức căng thẳng, định lao lên cứu Lâm Đoàn Nghĩa thì chợt giữa đám đông có tiếng người vang lên:
– Võ Lâm Lệnh ở đây!
Tiếp đó một nhân ảnh lướt lên võ đài đứng trước Khâu Ngọc Anh, tay giương cao một ngọn cờ tam giác màu lục.
Đó là một thiếu nữ chừng hăm hai hăm ba tuổi, rất xinh đẹp, mình bận lục y.
Trần Đinh Long chợt đứng lên nói:
– Bạch sư thư!
Một số người trong đám quần hùng buột miệng kêu lên:
– Huyền Vân Cung Chủ!
Khâu Tam Úy trừng mắt hỏi:
– Cô nương là ai mà đưa kỳ lệnh giả lên phá rối?
Trần Đình Long trả lời thay:
– Vị này là sư thư Bạch Tố Linh của tại hạ, trưởng nữ của đại sư bá Bạch Thiên Nhẫn!
Từ trong đám quần hùng, Ngũ Nhạc Thần Hành cười hô hô nói:
– Khấu Bang chủ không thể nói là ít lịch lãm giang hồ, làm sao không biết vị Bạch Cung chủ của Huyền Vân Cung danh chấn thiên hạ chứ?
Trong giang hồ rất nhiều người biết Bạch Thiên Nhẫn, đại đệ tử chân truyền của Thất Tinh Trang Chủ Mạch Anh Kiệt.
Không những Bạch Thiên Nhẫn võ công rất cao, chỉ thua kém sư phụ một ít mà về nhân phẩm cũng rất được võ lâm trọng vọng.
Hơn nữa, tuy rất ít người biết mặt Bạch Tố Linh nhưng Huyền Vân Cung uy danh rất lớn, đệ tử trong cung đều có thân hoài tuyệt học, không thể coi là một môn phái nhỏ trong võ lâm.
Tuy nhiên ít ai biết rằng cung chủ Huyền Vân Cung lại là nhi tử của Bạch Thiên Nhẫn và Huyền Vân Cung lại có quan hệ gần gũi với Thất Tinh Trang đến thế.
Nay nhi nữ của vị đó đang ở đây, được chính cao thủ của Thất Tinh Trang thừa nhận, đương nhiên là không giả.
Nhưng vấn đề ở chỗ, vì sao lại có tới hai Võ Lâm Lệnh.
Cái nào là thật, cái nào là giả?
Khâu Tam Úy nói:
– Bạch Cung chủ đưa kỳ lệnh giả tới đây nhằm mục đích gì?
Bạch Tố Linh chợt quát lên:
– Hỗn láo! Cho dù ngươi là Bang chủ Hồi Long Bang thật, thân phận cũng không cao hơn bổn cung, sao dám nói ta cầm kỳ lệnh giả?
Khâu Tam Úy đứng ngây người, không biết đối đáp thế nào.
Uy danh của Hồi Long Bang quả còn kém xa Huyền Vân Cung, đối phương lại là cung chủ, đâu thể nói bằng giọng trịnh thượng như đối với hạng tiểu bối được?
Bạch Tố Linh hướng xuống quần hùng nói:
– Chư vị! Bảy năm trước gia sư tổ được triệu vào kinh trọng nhiệm chức thống lĩnh cấm vệ đội, vì không có thời gian triệu tập đại hội võ lâm để tìm người thay mình chấp chưởng Võ Lâm Lệnh nên truyền lại cho gia phụ, giao Võ Lâm Lệnh cho chưởng môn nhân các phái để quyết định. Sau đó vài năm gia phụ lui vào lâm tuyền túc ẩn, giao kỳ lệnh cho bổn cung.
Từ bấy đến nay bổn cung vẫn khắc ghi lời của lão nhân gia, không dám vọng dụng kỳ lệnh.
Nay được tin Hồi Long Bang triệu tập Quần Anh Đại Hội, bổn cung tới đây, không ngờ lại thấy có một Võ Lâm Lệnh nữa.
Khâu Tam Úy nói:
– Về thân phận, bổn nhân không dám nghi ngờ Bạch Cung chủ, nhưng lệnh sư thúc cũng có một ký lệnh khác, có thể do một sự nhầm lẫn nào đó. Dù sao, Võ Lâm Lệnh không thể có hai, vì thế có một cái giả. Xin hỏi quần hùng tại toạ có ai phân biệt được thật giả không?
Tử Kính đạo nhân, Trưởng lão phái Võ Đương ngồi bên cạnh chợt nói:
– Chữ ký của tiên sư có một nét đặc biệt, nếu người bắt chước không để ý thì không phát hiện ra đặc điểm này. Bần đạo sẽ ghi đặc điểm đó lên giấy rồi tìm người kiểm chứng, trên hai lá cờ, là nào không có đặc điểm ấy là giả!
Khâu Tam Úy hỏi:
– Chư vị thấy thế nào?
Viên Chân Đại sư nói:
– Ý kiến của Tử Kính đạo trưởng rất có lý, nếu không ai phản đối, chúng ta hãy làm theo cách này.
Mọi người cùng nhao nhao tán thành.
Viên Chân Đại sư và Phùng Nhất Khôi, Bảo chủ Hoa Hạ Bảo được mười lăm vị Chưởng môn nhân đề cử làm người kiểm chứng.
Hai người lấy kỳ lệnh của Bạch Tố Linh kiểm tra với đặc điểm của Tử Kính đạo nhân viết ra xong hướng xuống quần hùng tuyên bố:
– Kỳ lệnh của Bạch Cung chủ có dấu vết như Tử Kính đạo trưởng đã ghi, chứng tỏ là Hà Hứa Nhân thật!
Khâu Tam Úy giương ký lệnh lên hỏi:
– Chẳng nhẽ cái này là giả?
Phùng Nhất Khôi nói:
– Phải đấy! Chúng ta cứ kiểm tra luôn là cờ của Khâu Bang chủ, vì kẻ giả mạo có thể biết đặc điểm này, lúc đó chúng ta sẽ tìm cách thử khác.
Viên Chân Đại sư gật đầu, bước tới cầm lấy Hà Hứa Nhân của Khâu Tam Úy …
Tên này đang đưa Võ Lâm Lệnh ra, đột nhiên xuất thủ như chớp, ấn mũi cờ vào yết hầu của Viên Chân Đại sư quát:
– Đứng im!
Tất cả quần hùng đều bật dậy ào lên.
Cùng lúc ấy, bốn tên cao thủ Hồi Long Bang lao vào Lâm Đoàn Nghĩa …
Huyền Vân Cung chủ Bạch Tố Linh hừ một tiếng quát:
– Muốn chết!
Đồng thời vung chưởng đánh ra.
Ba cao thủ khác là Khâu Ngọc Anh, Khâu Ngọc Hoa và Trần Đình Long cũng nhất loạt phát chưởng đánh bật bốn tên kia lại.
Lúc ấy Lâm Đoàn Nghĩa đã vận công trị thương xong đứng lên.
Đột nhiên có một tiếng quát vang lên như sấm:
– Tất cả đứng yên!
Mọi người dừng lại nhìn lên, thấy cẩm bào lão nhân ngồi cạnh Khâu Tam Úy đã đứng dậy, tay giơ cao một vật hình tròn đen bóng, to bằng miệng bát.
Trong số quần hùng phần đông đều là những người lão luyện giang hồ, vừa nhìn đã biết ngay đó là Bích Lịch Đạn.
Cẩm bào lão nhân cười hắc hắc nói:
– Các người cũng biết Bích Lịch Đạn này to gấp đôi bình thường, sức công phá cũng lớn hơn nhiều lần. Chỉ cần lão phu ném ra, hơn ba trăm mạng người dưới kia không ai sống sót.
Quần hùng đứng im phăng phắc, mắt chăm chú nhìn quả tạc đạn trên tay lão nhân.
Tên ma đầu lại tiếp:
– Muốn không xảy ra huyết kiếp thây chất thành núi, máu chảy thành sông thì phải làm theo lệnh lão phu. Thứ nhất, tất cả đều phải trở về ngồi yên ở vị trí lúc đầu!
Quần hùng xôn xao một lát rồi quay lại, trật tự ngồi xuống.
Cẩm bào lão nhân tiếp tục ra lệnh:
– Bạch Tố Linh, Trần Đình Long, nha đầu và tiểu tử họ Khâu xuống khỏi võ đài, ngồi vào chỗ quần hùng!
Ba người Bạch Tố Linh và Khâu gia thư đệ đưa mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa hỏi ý.
Chàng gật đầu nói:
– Bốn bị cứ xuống đi!
Bốn người lưỡng lự một lát nhưng rồi cũng nhảy xuống võ đài.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Bây giờ thì các ngươi cho biết điều kiện tiếp theo!
Cẩm bào lão nhân nói:
– Không phải có một mà có tới hai điều kiện.
– Nói đi!
– Thứ nhất, mười lăm vị chưởng môn nhân ở đây sẽ bị điểm hôn huyệt, sau khi chúng ta rời khỏi đây thì có thể tuỳ tiện giải khai.
Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu đáp:
– Không được! Nếu các ngươi sợ họ xuất thủ thì cứ để các vị đó xuống khỏi võ đài.
Cẩm bào lão nhân nói:
– Lão phu sẽ nói điều kiện cuối cùng, nếu ngươi chấp nhận thì chúng ta sẽ đáp ứng yêu cầu đó.
– Nói đi!
– Ngươi hãy để chúng ta phế bỏ võ công!
Toàn trường nghe câu đó đều lặng phắc, mấy trăm ánh mắt đều chiếu vào Lâm Đoàn Nghĩa, mọi người nín thở chờ đợi quyết định vô cùng trọng đại của chàng.
Lâm Đoàn Nghĩa ngẫm nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói:
– Tại hạ chấp nhận.
Toàn trường như vỡ oà. Nhiếu tiếng kêu thảng thốt vang lên:
– Lâm thiếu hiệp! Không được!
– Nghĩa đại ca! Xin huynh đừng làm theo lời chúng!
– Nghĩa đệ!
– Hài tử!Cẩm bào lão nhân hỏi:
– Thế nào?
Lâm Đoàn Nghĩa điềm tĩnh nhắc lại:
– Tại hạ chấp nhận!
– Ngươi không hối hận chứ?
– Đại trượng phu một lời đã xuất, tứ mã nan truy!
Cẩm bào lão nhân hướng sang dãy bàn Chưởng môn nhân nói:
– Các vị có thể xuống đài!
Khâu Tam Úy cũng rút ngọn cờ khỏi yết hầu Viên Chân Đại sư, mười lăm vị chưởng môn nhân liền nhảy xuống khỏi võ đài tiến về chỗ của mình.
Cẩm bào lão nhân nói:
– Bây giờ tới lượt ngươi!
– Khoan đã!
Cẩm bào lão nhân hỏi:
– Tiểu tử ngươi muốn gì?
Lâm Đoàn Nghĩa nói – Tại hạ có mấy vấn đề cần hỏi, nếu các ngươi chấp nhận, tại hạ sẽ đáp ứng điều kiện.
Nếu không, chúng ta sẽ liệu mạng với ngươi. Cho dù con số thương vong là rất lớn nhưng các ngươi đừng hòng còn tên nào sống sót!
Chỉ cần nghe giọng nói của chàng cũng biết nó có uy lực thế nào.
Cẩm bào lão nhân và Khâu Tam Úy đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu:
Cẩm bào lão nhân nói:
– Ngươi nói đi!
– Các hạ là Đoạt Mệnh Thần Y Giang Chấn Thiên, không sai chứ?
Cẩm bào lão nhân cười hô hô nói:
– Không sai!
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn sang Khâu Tam Úy hỏi tiếp:
– Còn các hạ là tôn chủ Mộc Long Tôn Hàn Nguyên Độ?
Khâu Tam Úy thản nhiên đáp:
– Người đoán đúng!
Lâm Đoàn Nghĩa lại chiếu ánh mắt vào Lâm Hưng hỏi:
– Còn vị giả mạo gia huynh?
Giang Chấn Thiên nhìn hắn ra hiệu, tên này liền lấy tấm mặt nạ, để lộ bản lai diện mục là một hán tử lạ mặt chừng ba mươi tuổi.
Giang Chấn Thiên hỏi:
– Ngươi còn hỏi gì nữa không?
Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu:
– Không!
– Vậy thì tiến lên đi!
Lâm Đoàn Nghĩa điềm tĩnh đi thẳng tới Đoạt Mệnh Thần Y Giang Chấn Thiên, cách ba bước mới dừng lại.
Tên đứng đầu trong Long Tự Thập Tam Tôn một tay vẫn giương cao quả Bích Lịch Đạn, tay kia từ từ đưa lên …
Chính lúc Đoạt Mệnh Thần Y Giang Chấn Thiên đưa tay lên định phế võ công của Lâm Đoàn Nghĩa thì đột nhiên hắn rú lên một tiếng cả người giật nảy mạnh, tay buông rơi quả Bích Lịch Đạn.
Tuy chưa biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng Lâm Đoàn Nghĩa phản ứng vô cùng mau lẹ, lao tới nắm lấy quả tạc đạn ném sang bên kia tường viện.
– “Ầm”!
Một quầng lửa bùng lên kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa, cả một mảng tường lớn đổ ụp xuống, đất đá khói bụi bắn ra làm mù mịt cả quảng trường.
Hàn Nguyên Độ và mấy tên thuộc hạ thấy cơ sự đã hỏng bét liền lao ra khỏi võ đài phóng chạy vào trang.
Nhưng mới lao đi mấy bước chợt thấy ba nhân ảnh lao bổ tới quát:
– Đứng lại!
Ba luồng chưởng lực bài sơn đảo hải đánh bật chúng xuống chân võ đài.
Lâm Đoàn Nghĩa đưa mắt nhìn, thấy ba người chặn dịch gồm một đôi thiếu niên nam nữ và một trung niên phụ nhân trùm đầu bằng một tấm khăn đen.
Chàng giụi mắt nhìn lại rồi đâm bổ xuống võ đài, kêu lên lạc cả giọng:
– Mẫu thân!
Trung niên thiếu phụ chính là Song Thương Nữ Khổng Phương!
Song Thương Nữ cũng lao bổ tới ngực nhi tử, thổn thức nói:
– Hài nhi đáng thương của mẹ!
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Lần trước mẹ con ta gặp nhau mà chẳng nói được gì. Nay mẫu tử chúng ta sẽ không rời nhau nữa!
Song Thương Nữ gật đầu:
– Phải! Mẹ sẽ ở lại đây với con.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt ngẩng lên nói:
– Mẹ! Phụng Anh thư cũng đã về đây! Mẹ còn có thêm một tế nữ nữa đấy!
Chợt một luồng chưởng lực đánh tới và một tiếng quát:
– Muốn chết!
Tiếp theo nghe bịch một tiếng rồi tiếng người rú lên thảm thiết.
Song Thương Nữ rời khỏi nhi tử nói:
– Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều, bây giờ chào sư huynh và sư muội của con đi, sau đó giải quyết đại sự rồi sẽ nói.
Bấy giờ Lâm Đoàn Nghĩa mới nhận ra người cùng đi với mẫu thân mình là huynh muội Phương Thông và Phương Đạt.
Nhân lúc ba mẹ con ôm lấy nhau thổn thức, Hàn Nguyên Độ và mấy tên vừa lao tới phát chưởng, định thừa cơ tẩu thoát nhưng bị hai người đánh lui, một tên trúng chưởng bắn tới chân võ đài bỏ mạng.
Chính Phương Thông đang đánh nhau với Hàn Nguyên Độ, còn Phương Đạt giao chiến với tên hán tử giả mạo Lâm Hưng.
Bạch Tố Linh, Khâu Ngọc Anh, Khâu Ngọc Hoa, Thạch Giác và Trần Đình Long cũng kịp tới động thủ với mấy tên còn lại.
Bốn chục tên võ sĩ của Long Tự Thập Tam Tôn được các vị Chưởng môn nhân thương nghị xong quyết định ân xá, kéo nhau rời khỏi Tùng Vân Sơn Trang.
Cuộc chiến kéo dài không lâu, bọn cao thủ của Long Tự Thập Tam Tôn mấy tên đều bị tiêu diệt.
Lâm Đoàn Nghĩa tìm thấy trong túi Đoạt Mệnh Thần Y Giang Chấn Thiên lấy được ba bình giải dược đưa cho Viên Chân Đại sư nói:
– Vãn bối không rành về các loại thuốc, nhưng tin chắc trong này có giải dược cho Mê Độc Cương Nhiệt Hàn, xin Đại sư chuyển dùm cho Tống Công Đạt lão tiền bối để chữa trị cho Tống Tử Thủy tiền bối. Đồng thời cũng xin tiền bối thứ lỗi cho vãn bối và Thạch Giác huynh vì chuyện hiểm lầm hôm trước.
Viên Chân Đại sư nhận lấy ba bình giải dược nói:
– Bần nạp cảm kích hai vị thiếu hiệp còn chưa hết, làm sao lại trách lỗi. Thực ra việc hôm đó lỗi là ở bần nạp, hai vị không có lỗi gì.
Quần hùng theo sự điều khiển của các vị chưởng môn nhân trở lại trước võ đài bàn việc.
Lần này tất cả các vị Chưởng môn nhân hoặc đại diện các môn phái và những bậc cao niên tiền bối như Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại, Ngũ Nhạc Thần Hành, Ngô Thiên Tam Lão đều được mời lên võ đài.
Với tư cách chủ nhân, Song Thương Nữ Khổng Phương đương nhiên cũng được ngồi vào ghế danh dự.
Ổn định trật tự xong, Huyền Vân Cung Chủ Bạch Tố Linh đứng lên nói:
– Được lệnh của gia phụ, Tố Linh lưu giữ Võ Lâm Lệnh cho võ lâm đã ba năm nay. Bây giờ nhân đại hội, Tố Linh xin giao lại cho các vị Chưởng môn nhân.
Viên Chân Đại sư đại diện đứng lên nhận kỳ lệnh đáp:
– Xin thay mặt cho võ lâm, bần nạp đa tạ cung chủ đã bảo quản Võ Lâm Lệnh, đồng thời cũng góp phần rất lớn trong việc tiêu diệt bọn ác đồ Long Tự Thập Tam Tôn hôm nay.
Bạch Tố Linh trao ký lệnh xong trở về ngồi vào chỗ của mình.
Sau một lúc thương lượng, Viên Chân Đại sư được đề cử đại diện cho các vị Chưởng môn nhân và cao niên tiền bối đứng lên cao giọng tuyên bố:
– Mạnh đại hiệp vì vào nhậm chức trong kinh thành nên nhường lại ngôi vị chấp chưởng Võ Lâm Lệnh, bây giờ có mặt đầy đủ đại diện các phái trong giang hồ, năm mươi sáu vị Chưởng môn nhân và đại diện các phái, các vị cao niên tiền bối đã nhất trí đề cử Lâm Đoàn Nghĩa Lâm thiếu hiệp chấp chưởng Võ Lâm Lệnh trong thời hạn hai mươi năm tiếp theo để duy hộ chính nghĩa võ lâm. Ai có ý kiến khác xin phát biểu!
Quần hùng cùng hoan hô vang dội.
Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên nói:
– Tại hạ tài hèn đức mỏng, lại còn ít tuổi không gánh vác nổi trọng trách, xin các vị đề cử người khác!
Quần hùng nhao nhao phản đối:
– Còn ai xứng đáng hơn Lâm thiếu hiệp?
– Xin đừng từ chối nữa!
– …
Ngũ Nhạc Thần Hành cười hô hô nói:
– Trong võ lâm mấy trăm năm nay mới xuất một nhân vật đủ sức đủ tài như thế, chúng ta còn biết đề cử ai khác nữa?
Viên Chân Đại sư đưa tay ra hiệu mọi người trật tự rồi nói:
– Lâm thiếu hiệp có muốn từ chối cũng không được. Xin mời thiếu hiệp lên võ đài nhận Võ Lâm Lệnh!
Lâm Đoàn Nghĩa đành bước lên, nhận kỳ lệnh trong tiếng vỗ tay vang dậy của quần hùng.
Vị Trưởng Lão Võ Đương Tử Kính đạo nhân đứng lên nói:
– Gần ba năm qua, Long Tự Thập Tam Tôn đã gây nên rất nhiều tội các cho thiên hạ võ lâm, chính Lâm thiếu hiệp đã đóng vai trò quyết định trong việc tiêu diệt ma đảng đáng sợ này, cứu phải Thiếu Lâm và nhiều môn phái khác thoát khỏi hoạ diệt môn. Hy vọng từ nay, dưới sự chấp chưởng của Lâm thiếu hiệp, võ lâm sẽ được bình yên lâu dài.
Tiếp đến đại diện các môn phái thay nhau nói lời chúc mừng.
Vì mẫu tử Khổng Phương vừa tiếp quản Tùng Vân Sơn Trang không có gia nhân nên không tổ chức được yến tiệc, quần hùng lần lượt giải tán trở về môn phái, chỉ còn lại mấy người Ngô Thiên Tam Lão, Lâm Toàn, phu thê Thạch Giác, Khâu Ngọc Anh, sư đồ Ngũ Nhạc Thần Hành, Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại, huynh muội Phương Thông và Phương Đạt.
Lâm Toàn tìm trong trang được hơn hai chục đầu bếp và tỳ nữ của Long Tự Thập Tam Tôn, trong đó có cả người của Tùng Vân Sơn Trang từ thời lão Bảo chủ Kim Đao Lâm Vỹ còn sống.
Sau khi nói rõ tình hình, họ đều tình nguyện ở lại phục dịch chủ mới.
Song Thương Nữ Khổng Phương mời mọi người vào đại sảnh, không lâu sau trà rượu được dọn ra.
Song Thương Nữ Khổng Phương bưng chén rượu đứng lên nói:
– Hôm nay mẹ con trùng phùng, Khổng Phương xin nâng chén rượu để cảm tạ các vị tiền bối và các vị thế huynh muội đã dốc nhiều tâm sức giúp đỡ để có được ngày vui hôm nay!
Thôi Ngoạ Long cười nói:
– Đó là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau vì chính nghĩa võ lâm, công lớn nhất là của Lâm hiền diệt, chúng tôi có công lao gì đáng kể đâu?
Mọi người nâng chèn vui vẻ uống.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn Phương Đạt hỏi:
– Sư muội làm sao mà tìm được gia mẫu?
Phương Đạt cười đáp:
– Tất cả đều là sự bố trí của Thanh Linh đạo cô chứ muội có công lao gì đâu? Lệnh đường vì quá đau thương nên muốn xuống tóc đầu Phật, được Thanh Linh đạo cô hứa sẽ thu nhận, sau đó mới thuyết phục được lão nhân gia đấy.
Hoàng Kim Độ tiếp lời:
– Mẫu tử trùng phùng thế này, chẳng tĩnh tâm hơn đầu thân cửa Phật nhiều hay sao?
Khổng Phương nghe nói mặt đỏ bừng lên.
Thôi Ngoạ Long cười hô hô nói:
– Khổng nữ hiệp còn vận khí hơn ta và Điền lão nhi nhiều! Chúng ta xa nhà đã sáu mươi năm, gần đây giang hồ xảy ra nhiều biến cố nên chưa về được, bây giờ chính là lúc trở về vui thú với tử tôn.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Hai vị tiền bối đã biết hai vị huynh đài Vân Tùng và Chính Tiêu ở đâu rồi chứ?
Điền Thiên Lại cười đáp:
– Biết! Chúng đang ở chỗ Kim lão nhi! Lần này chúng ta sẽ tới đó, lôi cổ lão ta cùng về!
Tiệc rượu diễn ra thật sôi nổi, mọi người tranh nhau kể chuyện, riêng chỉ Thạch Giác và Lâm Phụng Anh rất ít nói, Thạch Giác thỉnh thoảng cười ngượng nghịu nhìn Khổng Phương giống như người có lỗi.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn Khâu Ngọc Anh hỏi:
– Hoa muội, lệnh sư thế nào rồi?
Khâu Ngọc Anh đáp:
– Sau khi đưa gia sư tới Phục Long Đàm, lệnh sư tình nguyện giúp muội đến Hoa Sơn cầu được Tĩnh Huyền Cư Sĩ giúp Tán Phong Đan. Giờ gia sư đã bình phục, chỉ có mất trí nhớ thôi!
Ngũ Nhạc Thần Hành nói:
– Lệnh sự được như vậy là tốt rồi! Nếu còn trí nhớ, chỉ e sự việc còn bi thảm hơn.
Ngươi đừng bao giờ nhắc lại sự việc đó nữa!
Khâu Ngọc Anh gật đầu:
– Xin đa tạ lời khuyên của tiền bối!
Cuộc rượu tới tận nửa đêm mới tàn, khách nhân được Lâm Toàn đưa về phòng nghỉ ngơi.
Song Thương Nữ Khổng Phương cũng đưa ngay nhi nữ về phòng mình.
Lâm Đoàn Nghĩa giữ Khâu Ngọc Anh lại hỏi:
– Hôm trước muội bảo huynh đến Phục Long Đàm, nói là có việc quan trọng gì?
Khâu Ngọc Anh nhỏ nhẹ nói:
– Huynh có thư.
Nói xong trao cho chàng một phong thư.
Lâm Đoàn Nghĩa bóc thư ra đọc ngay.
Thư viết rằng:
“Nghĩa đệ!
Vì hoạn nạn mà chúng ta buộc phải có duyên phận với nhau, không phải do ý muốn của mỗi chúng ta, mặc dù bây giờ cả ba chúng ta đều nhận ra mình rất yêu đệ.
Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục sống với nhau, nhất định sự kiện bi thảm đó sẽ giày vò chúng ta, ở bên nhau mà không thể thanh thản được. Còn một điều quan trong hơn là nếu làm thế, sẽ có một người vì chúng ta mà chịu thiệt thòi to lớn, mất đi hạnh phúc chính đáng của cả đời mà cô ấy xứng đáng được hưởng.
Ba chúng tôi đã quyết định như thế trước khi chia tay đệ lần cuối cùng, nguyện theo sư phụ Tâm Ba Sa Nữ suốt đời không lấy chồng.
Xin Nghĩa đệ và Hoa muội nhận lời chúc phúc của ba chúng ta và mong rằng hai người sống bên nhau cho đến đầu bạc răng long, bách niên giai lão!
Đừng tìm chúng ta vô ích, chỉ cần đừng quên chúng ta là đủ.
Ba thư muội nguyện không bao giờ quên Nghĩa đệ.
Đồng ký:
Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng, Thái Vân, Tống Ngọc Thư.”.
Lâm Đoàn Nghĩa đọc xong thư, không nén được tiếng thở dài.
Khâu Ngọc Anh ngồi bên chàng, cũng vừa đọc xong, nước mặt lã chã tuôn rơi nói:
– Nếu muội biết thư viết thế này thì đã không trao cho huynh đâu!
Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu nói:
– Ba vị thư muội quyết định như thế là đúng. Huynh chỉ cảm thương cho số phận bi thảm của họ mà thôi …
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu nói:
– Phải! Sau này sẽ không còn ai là nạn nhân của Tuyệt Âm Thủ nữa.
Chàng nhìn sang Khâu Ngọc Anh nói:
– Muội hãy lưu lại đây một ngày để huynh trình bày với mẹ rồi đến Phục Long Đàm bái kiến lệnh sư, sau đó sẽ cùng huynh ra Kình Sa Đảo ra mắt sư phụ và sư mẫu!
Khâu Ngọc Anh không đáp, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng, nhưng trong lòng rạo rực niềm vui.
HẾT