Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 59: Hoàng Giáo Bố Trí Đại Tạng Trận Pháp - Thiên Tứ Tay Lật Khăn Thơm Bịt Mặt
N
ghĩ đoạn, chàng phi thân lên trên ngọn cây mà đi. Đi được vài trượng, chàng đã thấy thiếu nữ bịt mặt ở bên dưới đang quay đầu lại nhìn về phía sau. Chàng rón rén đi về phía trước chừng hơn trượng nữa, đã vượt qua thiếu nữ bịt mặt rồi. Lúc ấy chàng mới nhẹ nhàng nhảy xuống bên dưới và đứng ở sau lưng nàng nọ…
Thiếu nữ bịt mặt không biết Thiên Tứ ở đằng sau, cứ quay đầu nhìn về phía đường cái. Nàng không thấy Thiên Tứ đuổi theo, trong lòng có vẻ không yên.
Thiên Tứ đứng ở phái sau nàng mà cười thầm và nghĩ bụng:
“Cô đã đùa giỡn tôi mấy lần, lần này phải để tôi báo thù lại chứ?”
Một lát sai, thiếu nữ vẫn không thấy Thiên tứ đuổi theo tới, liền lẩm bẩm tự nói:
“Ủa! Lạ thực! Chàng đi đâu thế? Sao không thấy chàng đuổi theo?”
Nghe giọng nói của nàng, Thiên Tứ kinh ngạc đến ngẩn người ra.
Vì điểm thứ nhất, thiếu nữ bịt mặt không quen biết Thiên Tứ bao giờ, mà sao lại gọi Thiên Tứ là chàng? Huống hồ nàng ta là một thiếu nữ, đối với một người không quen biết mà gọi như vậy không sợ người ta cười cho hay sao? Điểm thứ hai, giọng nói của nàng ta rất quen thuộc, nhưng nhất thời Thiên Tứ không nghĩ ra được giọng nói của nàng giống ai, nên chàng nghĩ bụng tiếp:
“Nàng là Xảo Yến ư? Không có lẽ. Người ta đã xuất giá đi tu rồi, còn những nàng mà ta đã tiếp xúc như Trương Thiến Thiến, Hoa Thiến Thiến hay Doãn Ngọc thì đều đã chết hết. Mà bảo nàng là Hàn Thiến Thiến thì lại càng vô lý…”.
Chàng cứ đứng ngẩn người ra suy nghĩ xem nàng nọ là ai, nên đã sơ ý dẫm phải một canh khô đến “cách” một tiếng rất khẽ.
Thiếu nữ bịt mặt nghe thấy tiếng động cả kinh, vội quay người lại ra chưởng tấn công luôn. Nhưng khi nàng trông thấy Thiên Tứ lại vội thâu tay lại ngay và cười nũng nịu, mắng đùa rằng:
- Tưởng là ai, thì ra là đại ca! Đại ca hư thực, làm cho tiểu muội…
Nói tới đó, nàng ngượng nghịu không dám nói tiếp nữa.
Nhưng nàng thấy Thiên Tứ cứ đứng đó người ra ngắm nhìn mình, nàng liền trách mắng tiếp:
- Này, người làm gì thế? Đuổi theo người ta nửa ngày rồi mà còn cứ đứng ngẩn người ra ngắm nhìn người ta như thế ư?
Lúc này Thiên Tứ mới cảnh giác mà mình thất lễ, vội vái chào và đáp:
- Tại hạ La Thiên Tứ, đa tạ cô nương tối hôm qua đã ra tay trợ giúp!
Thiếu nữ vẫn cười nũng nịu và hỏi tiếp:
- Vì việc ấy mà người đuổi theo bổn cô nương nửa ngày phải không?
Thiên Tứ bỗng ngạc nhiên nghĩ bụng:
“Giọng nói này chả là nàng…”
Ngờ đâu, chàng chưa nghĩ dứt thì thiếu nữ lại cất tiếng thúc giục:
- Ngươi làm sao thế? Người ta hỏi không chịu trả lời, lại cứ đắng ngẩn người ra nghĩ ngợi như vậy?
Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Vì… vì…
Thấy chàng nói hai chữ “vì” mãi mà không sao nói tiếp được, nàng nọ lại cười và nói tiếp:
- Để tôi trả lời hộ cho nhé…
Thiên Tứ cả kinh xen lời hỏi:
- Cái gì? Cô nương có thể trả lời hộ tôi điều ấy được ư?
Thiếu nữ nọ gật đầu đáp:
- Có phải ngươi muốn kiếm Thiết Diện Điểu Trảo với tìm Thiến muội của người đấy không?
Thiên Tứ nghe nói vội tiến lên một bước và hỏi tiếp:
- Chả lẽ cô nương biết tiện nội đã bị Thiết Diện Điểu Trảo bắt đi thực ư?
Thiếu nữ gật đầu đáp:
- Hiện giờ nàng đang ở trong sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo.
Thiên Tứ càng thất kinh vội quát hỏi tiếp:
- Cái gì…
Thiếu nữ không thèm đếm xỉa đến lời nói của chàng mà vẫn cứ nũng nịu cười và nói tiếp:
- Đi! Chúng ta tới sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo tìm kiếm cô ta đi!
Không đợi chờ Thiên Tứ trả lời, nàng đã vội đu ra khỏi rừng cây đó liền. Thiên Tứ cũng giở “Quỷ Ảnh Bách Biến” ra đuổi theo. Thấy thân pháp của nàng ta nhanh kỳ lạ và dáng điệu lại rất đẹp, chàng theo sau cũng khen ngợi thầm.
Không ngờ thiếu nữ càng đi càng nhanh như một luồng gió vậy, Thiên Tứ phải giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo. Đuổi được một quãng, chàng liền nghĩ bụng:
“Hình như nàng ta muốn đi đua khinh công với ta thì phải? Thôi được, hôm nay ta phải cho ngươi biết Thiên Tứ không phải là tay vừa!”
Nghĩ đoạn, chàng liền vận chân khí ở đơn điền lên, giở hết mười hai thành công lực ra đi nhanh như điện chớp để đuổi theo thiếu nữ bịt mặt nọ.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã chạy được hơn dặm, dù Thiên Tứ đã giở hết sức bình sinh ra rồi, mà cũng không sao đuổi gần thêm được nửa bước. Thiếu nữ bịt mặt cũng rất kinh ngạc, vì nàng đã giở thân pháp “Lục Địa Thần Hành” mới học hỏi được ra thi thố mà vẫn không sao bỏ rơi được Thiên Tứ.
Một lát sau, hai người đã tới cạnh dịch trạm, thiếu nữ nọ liền ngừng chân lại nói:
- Thiến muội của người ở trong dịch trạm ấy, người mau vào trong đó mà kiếm đi!
Thiên Tứ không kịp hỏi tại sao Thiến Thiến lại tới sào huyệt lâm thời của Thiết Diện Điểu Trảo làm chi, người của chàng đã lướt vào trong dịch trạm, mồm thì lớn tiếng kêu gọi:
- Thiến muội, Thiến muội ở đâu thế?
Nhưng trong nhà đó yên lặng như tờ và cũng trống không, không thấy hình bóng của Hàn Thiến Thiến đâu cả. Chàng liền nghĩ bụng:
“Chẳng lẽ thiếu nữ bịt mặt đã nói dối ta chăng?...”
Nghĩ tới đó, chàng không chạy ra phía ngoài nữa, mà định hỏi lại thiếu nữ bịt mặt đánh lừa mình như thế là có ý gì? Nhưng chàng vừa ngừng chân lại, thì thấy thiếu nữ bịt mặt cũng đứng yên, không cử động và hình như có ý đang tĩnh tâm lắng tai nghe vậy.
Bỗng nhiên thiếu nữ bịt mặt vẫy tai gọi:
- Mau! Thiến Thiến đánh nhau với người ta đấy!
Nói xong, nàng ta không đợi chờ Thiên Tứ trả lời, đã chạy thẳng về phía Tây Bắc ngay.
Thiên Tứ đang nghi nghi hoặc hoặc nhưng cũng vội đề ý nghe thử, quả nhiên chàng nghe thấy phía Tây Bắc có tiếng khí giới va chạm nhau thực và còn văng vẳng tiếng quát tháo của đàn bà. Chàng biết ngay thiếu nữ bịt mặt không đánh lừa mình, vội giở “Bách Biến Quỷ Ảnh” ra, người như thân pháo tiến thẳng về phía đó. Càng tiến gần chàng càng nghe rõ, quả thực là tiếng của Hàn Thiến Thiến.
Lúc ấy, thiếu nữ bịt mặt đã lên tới một cái đồi nhỏ và bỗng nàng thất kinh quát lớn một tiếng. Hình như vừa phát hiện cái gì thì phải, rồi nàng rút luôn trường kiếm ở sau lưng ra ngay nhảy xuống xuống phái dưới đồi bên kia luôn.
Không biết xảy ra chuyện gì, Thiên Tứ lại càng lo âu thêm. Chàng chỉ sợ Hàn Thiến Thiến bị ngộ hiểm, chỉ tức giận mình không có đôi cánh để bay sang ngang qua phía bờ bên kia thôi.
Chàng giở hết tốc lực khinh công ra, một láy sau đã lên tới trên đỉnh đồi. Chàng nhìn xuống phía đồi bên kia cũng giật mình đến thót một cái.
Thì ra dưới đồi bên kia là một cánh đồng rộng bát ngát, cỏ xanh mọc đầy đồng, trông như một cái thảm xanh thực lớn vậy. Trên mặt cánh đồng có mấy trăm phiên tăng, cùng chia làm ba lớp bao vây Hàn Thiến Thiến với thiếu nữ bịt mặt vào giữa.
Ba lớp phiên tăng ấy mặc ba thứ áo sa khác nhau, lớp thứ nhất màu trắng, lớp thứ hai màu đỏ, và lớp trong cùng là màu vàng. Còn ở vòng ngoài thì có những đại hán mặc võ trang màu đen đứng ở bốn chung quanh.
Nơi chính giữa của ba lớp phiên tăng có có bầy một cái ghế tựa cao lớn, trên ghế có một hòa thượng to béo ngồi rất chễm chệ, hòa thượng ấy chính là Ban Thiền Hoạt Phật, lãnh tụ của Hoàng Giáo.
Lúc ấy thiếu nữ bịt mặt với Hàn Thiến Thiên đang nghênh chiến với hai phiên tăng mặc áo cà sa màu vàng, còn Ban Thiền thì chắp tay nhắm mắt, vẻ mặt rất nghiêm nghị hình như không thèm nhìn và cũng không thèm đếm xỉa đến trận chiến.
Thiên Tứ rất thông minh, chỉ nghe tiếng động cũng biết ai thắng ai bại rồi. Chàng thấy kiếm pháp của thiếu nữ bịt mặt rất cao siêu, không những dư sức địch nổi phiên tăng đang đấu với nàng, mà thỉnh thoảng nàng lại còn giúp Hàn Thiến Thiến một vài thế để tấn công sang tên phiên tăng kia nữa.
Thiên Tứ đứng xem một hồi, liền nghĩ bụng:
“Người ta không có liên can với mình còn xả thân như thế, chả lẽ mình cứ khoanh tay đứng mãi như thế này sao?”
Nghĩ đoạn chàng liền thét lớn:
- Ngừng tay!
Tiếng thét của chàng không khác gì tiếng trống khua cạnh tai, những người có mặt ở dưới cánh đồng nên người nào người ấy đều kinh hồn động phách. Tiếng quát của chàng không những làm cho các phiên tăng giật mình kinh hãi mà cả Ban thiền đang ngồi trên ghế cũng giật mình choàng tỉnh dậy. Y vôi mở mắt ra nhìn, đôi ngươi tỏa ánh sáng lấp lánh tia ra bốn phương và y chỉ thấy bóng người thấp thoáng, đã thấy một thiếu niên mặc nho phục trông rất thoát tục và đầy phong độ, đứng sừng sững ở trước mặt mình. Y đã nhận ra chính là La Thiên tứ, người mình đã không quản ngại ngàn dặm xa xôi đến đây tìm kiếm.
Thiên Tứ vừa hiện thân, trong trận đấu đang ồn ào bỗng im lặng như tờ ngay. Hai nàng với hai phiên tăng kia cũng ngừng tay lại để xem sự thể biến hóa ra sao?
Trước mặt đại địch, Hàn Thiến Thiến không dám làm rối trí Thiên Tứ, nên có rất nhiều lời muốn nói với chàng mà nàng đành phải đợi chờ công việc xong xuôi đã rồi mới kể cho chàng hay.
Thiên Tứ cũng vậy, không dám hỏi Thiến Thiến vì sợ không tập trung được, vì ở giữa ba vòng hàng rào người của bọn phiên tăng thật không khác gì ở trong tay hùm vậy.
Ban Thiền Hoạt Phật vừa trông thấy Thiên Tứ, y đột nhiên tung mình nhảy lên nhìn thẳng vào mặt chàng không chớp, mãi sau y mới nén được lửa giận và giữ nổi phong độ của một vị Hoạt Phật rồi thủng thẳng hỏi:
- La thí chủ táo gan thực, dám lẻn vào chùa Kha Sa Ba, trọng địa của cửa Phật tàn sát đệ tử của nhà Phật, cướp vật báu của môn đệ Phật là Kim Thiền Thử. Chả lẽ đó lại là hành vi của Võ lâm Trung nguyên hay sao?
Thiên Tứ là người quang minh lỗi lạc, làm việc gì cũng lấy chữ đạo lý làm mục tiêu, chứ không bao giờ thị tài hà hiếp người khác. Theo lý ra thì mình cướp vật của người ta, tuy là dùng để cứu chữa cho vợ mình, bất đắc dĩ mới phải ra tay như thế, nhưng dẫu sao hành vi của mình cũng không hợp lý nên chàng vội cung kính vái chào một lạy và đáp:
- Vì tiện nội bị trúng độc sắp chết đến nơi, bất đắc dĩ tiểu bối mới có hạ sách ấy. Định đến tận cửa hỏi mượn một cách lễ phép, nhưng tiếc thay trong quý chùa cơ quan trùng trùng điệp điệp nên mới có chuyện không may đó xảy ra. Tiểu bối…
Ban Thiền Hoạt Phạt xen lời quát lớn:
- Câm mồm! Trong chùa ta cơ quan trùng trùng điệp điệp thì việc gì đến ngươi? Chúng ta có mời ngươi tới đâu?
Tuy Thiên Tứ cảm thấy đối phương có chút thô lỗ nhưng vì mình đã có lỗi trước, nên mới im mồm chịu nhịn mà nhẹ nhàng đáp:
- Tại hạ vừa tới chùa đã bị sa vào cơ quan mai phục, không có dịp để lên tiếng giải thích, nên bạn của tạ hạ mới giết hại quý đệ tử, rồi bạn của tại hạ cũng chết dưới chưởng lực của Hoạt Phật.
Ban Thiền nghe nói vội hỏi lại:
- Bạn của ngươi có phải là thiếu nữ áo trắng đeo mặt nạ đấy không?
Nghĩ đến Doãn Ngọc, Thiên Tứ lại đau lòng vô cùng nhưng vẫn gật đầu. Ban Thiền bỗng ngửng mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười của y như tiếng bể nổi sóng và vang lừng khắp cả cảnh đồng, vọng cả lên trên không trung khiến các người có mặt tại đó đều hoảng kinh. Cười xong, y cất giọng rất lạnh lùng và khô khan, hậm hực nói tiếp:
- Bổn Hoạt Phật chỉ e y thị thoát khỏi được bàn tay của ta.
Thấy Ban Thiền nói như thế, Thiên Tứ cảm thấy bất mãn ngay. Chàng không ngờ một đệ tử của cửa Phật mà lại ngông cuồng, hung tàn đến như thế. Nhất là Ban Thiên là Phật sống, người đứng đầu của Hoàng Giáo. một giáo phái lớn nhất của Tây Tạng.
Hoa Phật lại lầm lì nói tiếp:
- Thôi được, ngươi không phải là chủ hung, ta miễn cái tội sa lưới khoét mắt và hành hình thiêu người, trảm lưng. Bây giờ ngươi chỉ tự chặt hai chân hai tay thôi, cho ngươi được thoát chết đấy.
Thiên Tứ đang định trả lời, thì Hàn Thiến Thiến đã xen lời nói:
- Đại ca đừng có nghe lời nói của tên phiên tăng này.
Biết Thiến Thiến là người hãy còn ngây thơ, chỉ sợ mình nhận lời Ban Thiền mà tự chặt chân thay thật, Thiên Tứ đang định lên tiếng an ủi nàng vài câu, thì bỗng thấy Ban Thiền chỉ vào mặt Hàn Thiến Thiến mà quát bảo rằng:
- Cô bé này, khi ở trong Âm Phong cốc đã phá hủy đại sự của ta, làm ta không lấy được cuốn bí kíp “Nhất Nguyên Chính Khí”, tội này không nhẹ, phải đưa người về chùa để xử trí mới được.
Thiên Tứ thấy Ban Thiền ăn nói ngông cuồng như thế cũng phải cười thầm. Thiếu nữ bịt mặt đứng cạnh chẳng nói chẳng rằng, tay cầm kiếm chú ý bốn xung quanh thôi.
Vẫn không để mất phong độ, Thiên Tứ ung dung hỏi tiếp:
- Nếu hai chúng tôi không phục thì Hoạt Phật sẽ xử trí như thế nào?
Ban Thiền lạnh lùng đáp:
- Thì bổn Hoạt Phật sẽ cho hai ngươi nếm mùi Đại Tạng trận pháp.
Thiên Tứ đưa mắt nhìn các Phiên tăng một vòng, bỗng rất oai nghiêm hỏi tiếp:
- Nếu Địa Tạng trận pháp giữ không nổi bọn tại hạ ba người thì sao?
Ban Thiền quát lớn:
- Nếu các ngươi phá nổi trận pháp của ta thì nợ cũ sẽ xí xóa hết. Từ nay trở đi, Hoang giáo không bước chân vào Trung Nguyên nữa.
Thiên Tứ nhanh nhảu đỡ lời:
- Hay lắm! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nhé?
Ban Thiền nghiêm nghị đáp:
- Được, quân tử nhất ngôn.
Nói xong, y lùi lại ngay vào trong đám phiên tăng. Cái ghế của y đã có Phiên tăng dọn đi ngay.
Đại chiến sắp bùng nổ đến nơi, bọn Thiên Tứ ba người đứng giáp lưng vào nhau vẻ mặt nghiên nghị đang chuẩn bị phá trận, thì đột nhiên trên đồi đất ở cạnh đó, bỗng có mấy cái bóng người phi thân xuống nhanh như điện chớp. Thiên Tứ đứng hướng mặt về phía đó nhận ra ngay mấy người ấy là Hoa Thương Nguyên, vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, Tứ Hải Thượng Nhân, Lục Như Cư Sĩ, Tôn Mộng Công.
Mấy người vừa xuống tới nơi, thấy trận của Phiên tăng hùng hậu như vậy cũng phải giật mình đến phắt một cái. Thương Nguyên với vợ chồng Bại Sự Lão Nhân có liên quan mật thiết với bọn Thiên Tứ hơn hết, đang định nhảy xổ vào để trợ chiến, nhưng Tứ Hải Thượng Nhân đã vội khuyên can rằng:
- Xin ba vị thí chủ chớ nên xông vào trận khi chưa biết lợi hại, vì đây là Đại Tạng trận pháp của cửa Phật. Nếu ba vị xông vào như thế chỉ e làm loạn tâm thần của bọn La thiếu hiệp ba người. Như vậy, chỉ có hại chứ không có ích lợi gì hết, nên chúng ta đứng ở ngoài vòng rồi thừa cơ hành sự thì hơn.
Quả nhiên, các phiên tăng bỗng đồng thanh niệm một câu Phật hiệu. Câu Phật hiệu vừa lớn vừa dài, làm đinh tai chấn động tâm thần của mọi người. Câu Phật hiệu đó vừa dứt, đã có tiếng người rất lớn hỏi năm người vừa xuống tới nơi rằng:
- Chắc năm vị đều là cao thủ của Võ lâm Trung nguyên? Mời các vị vào trong trận để thử xem oai lực của Đại Tạng trận pháp ra sao?
Lời nói ấy rất ngông cuồng, hình như không coi các tay cao thủ thượng thặng của Võ lâm Trung nguyên vào đâu cả.
Mấy người đó tuy đều là cao thủ của Võ lâm Trung nguyên, nhưng người nào người nấy đều lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, kinh nghiệm rất phong phú, giảo hoạt cũng không kém Ban thiền. Nên lời nói của Hoạt Phật dù ngông cuồng và khiêu khích đến đấu, năm người vẫn thản nhiên như thường, không thèm đếm xỉa tới, cứ đứng yên mà xem trận pháp biến hóa như thế nào thôi. Tất nhiên năm người làm như thế là có ích lợi cho ba ngươi trong trận.
Lúc ấy, trận thế đã bắt đầu phát động. Những Phiên tăng mặc áo cà sa trắng, đỏ vàng tam sắc đã chạy vòng quanh. Chỉ thấy bóng người của chúng lố nhố, biến hóa khôn lường. Tuy chúng chạy rất nhanh mà chỉ nghe thấy áo bay phất phới trước gió với tiếng chân đi se sẽ thôi, chứ ngoài ra không nghe thấy một tiếng nói nào.
Ba người đứng ở trong trận cũng bắt đầu biến động. Thiên Tứ chỉ sợ Hàn Thiến Thiến công lực yếu ớt và kém cả kinh nghiệm lâm trận, cho nên chàng khẽ dặn nàng ta rằng:
- Thiến muội chớ có ra tay bừa, đã có ngu huynh bảo vệ cho, đừng có hãi sợ gì hết.
Hàn Thiến Thiến rất ngoan ngoãn nghe lời Thiên Tứ, nhưng nàng vẫn còn ngây thơ không hiểu. Lúc ấy Thiên Tứ với thiếu nữ bịt mặt bao bọc Thiến Thiến vào giữa. Hai người cứ chăm chứ nhìn xem bọn phiên tăng giờ trò trống gì?
Thiên Tứ đã vận mười thành Đại Năng thần công lên, dồn vào hai cánh tay để chuẩn bị tấn công. Còn thiếu nữ bịt mặt thì tay trái nắm theo lối kiếm quyết, tay phải thì giơ trường kiếm lên ngang ngực, bảo nguyên thủ nhất, và đứng yên không cử động chút nào, không khác gì một pho tượng nữ thần. Thật là thanh nhã tuyệt tục và oai nghi vô cùng.
Các người đứng ở bên ngoài đều là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm, thấy thần thái của thiếu nữ bịt mặt như vậy, đã biết kiếm đạo nàng luyện tới mức thần hóa rồi.
Đột nhiên, bọn Phiên tăng thu hẹp vòng vây lại. Từ ba lớp người biến thành bảy lớp, các màu sắc cà sa trà trộn lung tung chứ không còn phân biệt rõ rệt như trước nữa. Tuy vậy, lớp trong cùng vẫn là bọn Phiên tăng mặc áo cà sa vàng.
Sau một tiếng đồng thanh kêu “hô”, các Phiên tăng vội đề tay lên vai nhau, vận khí sang người nhau. Vô hình chung, những Phiên tăng ở lớp bên ngoài đã ngấm ngầm dồn hết chân khí vào lớp Phiên tăng mặc áo cà sa ở trong cùng.
Tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu “hô” của cả bọn đồng thanh hô. Lần này chúng hô thật lớn, nên tiếng hô của chúng rất lớn và cao vút lên tận mây xanh. Tiếng hô ấy chưa dứt thì bọn Phiên tăng áo vàng ở lớp trong cùng đã bắt đầu ra chưởng tấn công. Kình lực mạnh khôn tả ấy như ở bốn mặt tám phương nhằm ba người trong trận tấn công tới. Sức lực của chúng vừa dẻo dai vừa mạnh mẽ như vũ bão.
Thiên Tứ đã dồn Đại Năng thần công ra thành hình bán nguyệt thì vừa che chở được cho Hàn Thiến Thiến. Hai thứ kình khí ở trên không va đụng nhau thốt ra những tiếng kêu “lốp bốp” rất dòn.
Phiên Tăng hợp sức của bảy người một để tấn công, còn Đại Năng thần công của Thiên Tứ là Bách Thú tiên ông truyền thụ cho nên cũng rất lợi hại. Vì thế mà công lực của đôi bên mới ngang nhau, không ai có thể đả thương nổi ai.
Thiên Tứ được gặp kỳ ngộ luôn luôn, tiềm lực ở trong người càng phát huy càng mạnh, cho nên chàng mới ít khi bị bại là thế.
Thiếu nữ bịt mặt lại càng tuyệt diệu thêm. Chỉ thấy nàng khua đi khua lại thanh trường kiếm, liền có ánh sáng bạc tỏa ra. Trong luồng ánh sáng bạc đó lại có một đạo ánh sáng ngũ sắc, vừa bao vây chặt lấy người của nàng và còn bảo vệ được phần nào cho Hàn Thiến Thiến.
Năm người đứng lượt trận ở bên ngoài bỗng có người thất kinh la lớn:
- Ủa! Thiếu nữ bịt mặt kia đã luyện Kiếm Môn Cương Khí.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng nói ấy, mới hay người đó là Lục Như Cư Sĩ, mặt đang lộ vẻ kinh ngạc.
Mấy người có mặt tại đó đều đã biết Kiếm Môn Cương Khí là một môn tuyệt học thất truyền đã hơn trăm năm nay, người nào người ấy chỉ nghe thấy cái tên ấy thôi, chứ chưa ai được trông thấy bao giờ. Nay họ thấy Lục Như Cư Sĩ nhắc nhở như vậy, không ai dám tin đó là Kiếm Môn Cương Khí thật. Nhưng ai cũng biết võ nghệ của Lục Như Cư Sĩ rất cao cường và rất giàu kiến thức, do y nói ra tất nhiên là không sai lầm chút nào. Mọi người lại đưa mắt nhìn thiếu nữ bịt mặt ở giữa trận, quả nhiên kình lực của bọn phiên tăng dù lợi hại thế nào cũng không sao dồn ép được qua luồng ánh sáng ngũ sắc ở thanh trường kiếm của thiếu nữ bịt mặt tỏa ra. Tuy các người không trông thấy rõ mặt của thiếu nữ ấy ra sao, nhưng ai cũng đoán chắc thiếu nữ ấy đang tâm dưỡng khí và tâm chính thần chính.
Đột nhiên thiếu nữ bịt mặt thét lên một tiếng, rồi quát bảo Ban Thiền rằng:
- Lão tặc sói đầu Ban Thiền kia, nếu ngươi còn không chịu thua, ra lệnh thâu thế trận thì bổn cô nương sẽ ra tay phá trận. Lúc ấy, người đừng có trách bổn cô nương độc ác và tàn sát đệ tử của ngươi đấy!
Thấy công lực của đôi nam nữ thâm hậu như vậy, Ban Thiền đứng ở vòng trong lãnh đạo bọn Phiên tăng đã kinh hoảng thầm rồi, nhưng đứng trước mặt đông đảo đệ tử như thế mà để mất sĩ diện thì còn mặt mũi nào trở về Tây Tạng trông thấy tổ sư nữa?
Thiên Tứ cũng nhận thấy cầm cự như thế này mãi, không có sự thắng bại thì không thể nào ra khỏi vòng vây được, nên chàng đã có ý muốn xông pha để phá tan trận pháo này, nhưng chàng lại không muốn đả thương hay giết chết người. Phá trận pháp không đả thương người hay giết người sao được? Nên chàng phân vân khó xử quá.
Đột nhiên Ban Thiền niệm một câu Phật hiệu “A di đà phật” thực lớn và dài… Các Phiên tăng vừa nghe thấy thủ lãnh niệm phật hiệu như thế vội thay đổi trận pháp luôn. Chúng đang chạy theo lối hàng ngang bỗng biến thành hàng dọc, mỗi đội hai bảy người, chia làm bảy phương hướng bao vây. Nghĩa là hợp sức bảy người cùng đẩy ra tấn công một lúc.
Đó là thức “Thất Cấp Phù Đồ”, phương pháp tinh ảo nhất của trận pháp Đại Tạng này. Bọn Phiên tăng vừa biến đổi trận thức xong, đang ra tay tấn công thì bỗng nghe có tiếng người nói:
- Nữ hiệp hãy tạm bảo vệ Thiến muội của tôi hộ, để tôi phá trận trước.
Tiếng nói ấy vừa dứt, lại có tiếng rú kêu như long ngâm rất du dương và khiến ai nghe thấy cũng thích thú lắm. Thiên Tứ liền sử dụng môn Thập Nhị Cầm Nã, là môn chưởng pháp đã lâu chàng chưa hề sử dụng, vào cùng để phá trận.
Ba thứ hãn thế tuyệt học cùng giở ra một lúc thực là thần kỳ khôn tưởng, trong thế lại còn có thế, trong thức lồng thức, huyền ảo vô cùng. Hai môn Thiên La một thì có tiếng và một thì không có tiếng, có tiếng kêu như sấm động, còn không tiếng thì rất êm dịu. Nhưng dù vật gì cứng rắn đến đâu, hai pho chưởng này cũng có thể phá vỡ, và mềm mại đến đâu cũng có thể xuyên qua được, thực lợi hại khôn tả. Thiên Tứ giở tuyệt kỹ ra tấn công, nhưng bọn Phiên tăng đã phát động thế trận rồi, lần nào tấn công Thiên Tứ cũng vậy, chúng đều hợp sức của bảy người cùng ra tay một lúc.
Thỉnh thoảng Thiên Tứ có trả đũa lại một chưởng, nhưng chàng vẫn sử dụng Quỷ Ảnh Bách Biến để tránh né, chứ ít khi chống đỡ thế công của địch. Hễ chàng ra tay, lần nào cũng có một phiên tăng bị chàng điểm trúng yếu huyệt té lăn ra đất ngay.
Còn thiếu nữ bịt mặt thì trái lại, nàng chỉ múa tít bảo kiếm hóa thành một lưới kiếm quang, chuyên môn bảo vệ Hàn Thiến Thiến thôi chứ nàng không phản công thế kiếm nào cả. Tuy vậy, lưới ánh sáng kiếm của nàng càng lúc càng lan rộng và cứ nhằm giữa trận pháp mà tiến dần.
Bỗng có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên liên tiếp. Thì ra kiếm quang của nàng ta đi tới đâu là phiên tăng bị thương tới đó, không gãy cẳng thì gãy tay, vân vân…
Thế rồi một góc trận đã bị hỗn loạn, đội người ngang và dọc đều điều động thất linh, mất hết công hiệu hợp sức như trước nữa.
Thiên Tứ cũng thắng thế, phía bên chàng không có tiếng kêu la thảm khốc mà chỉ có tiếng kêu “hự” thôi.
Đột nhiên có tiếng niệm Phật hiệu rất bi đát nổi lên, Tất cả mấy trăm phiên tăng đều rút lui sang ở phía bên trái, xếp thành hàng một. Giữa đấu trường chỉ còn lại Thiên Tứ, Hàn Thiến Thiến và thiếu nữ bịt mặt ba người thôi. Ngoài ra, còn mấy chục tên phiên tăng bị tàn phế nằm ngổn ngang ở trên mặt đất nữa.
Ban Thiền Phật sống đứng trước bọn phiên tăng, chấp tay nhắm mắt, vẻ mặt rầu rĩ, lớn tiếng nói:
- La thí chủ kình lực rất thâm hậu, bần tăng rất kính phục. Nhưng mối sỉ nhục của Hoàng giáo ngày hôm nay, thế nào cũng do một mình bần tăng rửa sạch mới thôi.
Thấy thế, Thiên Tứ không nhẫn tâm chút nào, vội đỡ lời:
- Con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ của quí chùa, khi nào tại hạ bắt được tên Thiết Diện Điểu Trảo rồi, thế nào cũng lấy lại vật đó đem hoàn lại quí chùa ngay.
Thấy Thiên Tứ nói như vậy, Ban Thiền tỏ vẻ hổ thẹn, thủng thẳng đáp:
- Đại hiệp có lòng như vậy, lão tăng cảm ơn vô cùng.
Hàn Thiến Thiến bỗng thất thanh la lớn:
- Đại ca, mau lên! Đại tỷ bịt mặt bỏ chạy rồi đấy!
Thiên Tứ cả kinh, vội nhìn về phía Thiến Thiến trỏ, quả thấy nàng nọ đã bỏ chạy, chỉ còn lại một cái chấm đen thôi. Chàng thở dài nói:
- Để cho cô ta đi, chắc cô ta thế nào cũng có nguyên nhân gì. Chúng ta không nên cưỡng ép nàng làm gì.
Lúc ấy, bọn Thương Nguyên mấy người đã tới gần Thiên Tứ với Thiến Thiến. Rất nóng lòng sốt ruột. Âm Bà Bà nắm tay Thiến Thiến nói:
- Sao con gái cưng cứ đi đây đi đó một mình như vậy? Làm cho ai nấy đều lo âu vô cùng.
Cười vẻ ngây thơ, Thiến Thiến đáp:
- Đại tỷ bịt mặt rủ con đi đấy chứ!
Âm Bà Bà dặn bảo tiếp:
- Lần sau con đừng đi theo người ta như thế nữa. Nhỡ cô ta là người tồi bại thì sao?
Thiến Thiến bĩu môi đáp:
- Đại tỷ bịt mặt là người tử tế lắm, Chị ấy tới đây là để đánh Thiết Diện Điểu Trảo đấy chứ.
Thấy hai mẹ con nói chuyện với nhau hoài. Bại Sư lão nhân xen lời nói:
- Thôi, thấy người rồi. Chúng ta nên về đi!
Mọi người khách sáo với Ban Thiền một hồi, rồi từ biệt trở về Thành Đô ngay.
Tất nhiên, các người tới đây là do Lục Như Cư Sĩ rủ tới. Không gặp Thiết Diện Điểu Trảo, mọi người đã kết oán với Hoàng giáo một phen.
Mọi người vừa đi vừa hỏi Thiến Thiến tại sao lại tới đó? Và tại sao gặp bọn người Hoàng giáo?
Thiến Thiến liền nói cho mọi người hay rằng:
- Tôi đang cùng đại ca đuổi theo Phi Thiên lão tặc, bỗng thấy đại tỷ bịt mặt ở trong con đường hẻm cạnh đó chạy ra vẫy tay gọi tôi. Thế là tôi theo chị ấy tới chỗ dịch trạm của Ban Thiền. Chị ấy nói “rất tiếc là sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo đã dọn đi rồi”.
Ngừng giây lát nàng nói tiếp:
- Sau chị ấy đưa tôi tới sào huyệt của tên ma đầu và bảo tôi tìm kiếm xem chúng có để sót lại vật gì không? Chị ấy bảo tôi tìm kiếm ở bên trong, còn chị ấy tìm kiếm ở bên ngoài. Ngờ đâu, chị ấy vừa ra khỏi nơi đó, tôi đã thấy hai tên phiên tăng đến dịch trạm để lấy nước. Vì chúng nhận ra tôi là người giễu cợt chúng ở trên Âm Phong Cốc, nên hai phiên tăng ấy khiêu chiến với tôi ngay. Chúng dụ tôi tới nơi đây, mới hay chúng đã vào Trung nguyên đông người như thế.
Thiến Thiến vừa kể xong thì đã về tới nhà của Mộng Công. Vì bận rộn suốt đêm, ai nấy đều mệt mỏi, nên trưa ăn xong mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Thiến Thiến theo Thiên Tứ vào phòng nghỉ của chàng. Nàng đang định đánh tiếng hỏi, bỗng kêu lên một tiếng. Vì nàng thấy cửa phòng của chàng đã tự động đóng chặt. Thiên Tứ cả kinh, vội tiến trước cửa phòng và đẩy tung cánh cửa ra. Chàng vừa nhìn vào trong phòng, đã buột miệng hỏi:
- Sao nữ hiệp lại…
Chàng định nói “Sao nữ hiệp lại vào phòng ngủ của tôi làm chi?”
Thì ra nàng ấy là thiếu nữ bịt mặt. Thiến Thiến chạy tới gần nàng nọ, định lên tiếng nói, nhưng Thiến Thiến đã bị nàng ta bịt mồm không cho nói và rỉ tai Thiến Thiến nói một hồi.
Vừa nghe, Thiến Thiến vừa trợn mày nháy mắt một cách rất ngây thơ và tức cười. Chờ nàng nọ nói xong, Thiến Thiến vừa cười vừa nói với Thiên Tứ rằng:
- Đại ca, địa tỷ bịt mặt hỏi: “Chị ấy đã giúp chúng ta đánh Thiết Diện Điểu Trảo như vậy, chẳng hay đại ca định đền ơn cho chị ấy như thế nào?”
Thiên Tứ nghe nói ngẩn người ra, lẩm bẩm khẽ nói:
- Điều này… điều này… tại hạ rất cảm ơn nữ hiệp đã ra tay giúp cho.
Hàn Thiến Thiến lắc đầu nói tiếp:
- Không được! Không được! Đại tỷ hỏi đại ca định báo đáp như thế nào, chứ ai thèm mấy lời cảm tạ suông như thế?
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến nói như vậy, tức giận khôn tả, liền mắng thầm: “Con nhãi này, ai khiến mi lắm mồm lắm miệng như thế!”
Nhưng chàng vẫn đánh liều đáp:
- Nếu vậy nữ hiệp muốn bảo tại hạ làm việc gì, tại hạ cũng xin tận lực đi làm ngay.
Thiến Thiến cúi đầu xuống hỏi tiếp:
- Có phải việc gì đại ca có thể làm được, đại tỷ này bảo đại ca làm, đại ca cũng nhận lời ngay phải không?
Thiên Tứ trợn mắt lên, nguýt Thiến Thiến một cái, với vẻ trách nàng ta nhiễu sự. Hình như Thiến Thiến không trông thấy vẻ mặt chàng, mà vẫn thúc giục tiếp:
- Thế nào, đại ca trả lời đi chứ?
Thiên Tứ bị Thiên Thiến hỏi dồn như vậy, đành trả lời rằng:
- Phải! Phải! Quý hồ việc gì mà tôi có thể làm được, tôi rất sẵn lòng làm giúp cho nữ hiệp ngay!
Hàn Thiến Thiến có vẻ không chịu buông tha cho chàng, lại hỏi tiếp:
- Đại ca đã nói như vậy, nhưng chỉ sợ lát nữa đại ca lại từ chối thôi. Nào, đại ca hãy móc tay với tiểu muội để làm bằng cớ đi!
Nói xong, nàng chia ngay tay ra, dùng ngón tay nho nhỏ móc luôn một ngón tay của Thiên Tứ.
Càng bực mình thêm, nhưng Thiên Tứ đành chỉ giả bộ làm như hờn giận mà trách Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội kỳ lạ thực, có khách trước mặt mà vẫn còn tinh nghịch như trẻ con, như thế không sợ người ta cười cho hay sao?
Xưa nay rất ngoan ngoãn nghe lời, ngờ đâu hôm nay Thiến Thiến lại bướng bỉnh, không những không chịu rụt tay, trái lại, nàng còn quay đầu lại hỏi thiếu nữ bịt mặt rằng:
- Đại tỷ bảo có nên móc tay không, vì móc tay rồi thì đại ca không sao chối cãi được nữa.
Thấy Thiến Thiến có vẻ bênh nàng nọ, Thiên Tứ định khiển trách vài câu. Thiếu nữ bịt mặt bỗng lên tiếng hỏi:
- Chẳng lẽ La đại hiệp mồm đã nhận lời mà bụng lại không thành thực phải không?
Mặt đỏ tía tai, Thiên Tứ vội đáp:
- Đâu có, tại hạ đã bảo nếu việc gì có thể làm được, thì không bao giờ tại hạ từ chối hết.
Thiếu nữ bịt mặt cười khà, rồi hỏi tiếp:
- Thế thì tại sai Thiến muội móc tay với đại hiệp mà đại hiệp lại có vẻ không bằng lòng?
Thiên Tứ thấy nàng ta như vậy, đành phải ngượng nghịu chìa tay ra móc tay với Thiên Thiến. Tuy vậy, chàng vẫn nghĩ bụng:
“Tại sao nàng lại bảo ta phải móc tay như thế này?”
Chàng đang nghĩ ngợi thì Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Đại ca có biết đại tỷ bịt mặt muốn đại ca làm gì không?
Thiên Tứ lắc đầu nhưng trong bụng lại hỏi thầm:
“Cái gì cô cũng biết hết!”
Thiến Thiến bỗng nghiêm nét mặt lại nói tiếp:
- Đại tỷ bịt mặt muốn đại ca cởi cái khăn bịt mặt ra hộ tỷ ấy đấy.
Nghe Thiến Thiến nói như cậy, Thiên Tứ còn cảm thấy kinh ngạc hơn là Thiết Diện Điểu Trảo. Chàng không chịu nhịn được, liền quát bảo:
- Thiến muội đừng nói bậy như thế…
Ngờ đâu, thiếu nữ bịt mặt lại xen lời nói:
- Chẳng lẽ La đại hiệp lại không muốn giúp tôi làm một việc nho nhỏ như vậy sao? Có phải là sợ mất thân phận và địa vị của đại hiệp đấy không?
Thiến Thiến nghe nói liền cười khúc khích, rồi nhìn Thiên Tứ mà làm mặt xấu. Thiên Tứ cảm thấy ngượng nghịu vô cùng. Tuy chàng rất muốn lật cái khăn che mặt lên để được xem bộ mặt thực của nàng nọ ra sao, nhưng chàg nhận thấy dù sao mình là một nam nhi đại trượng phu, lại tự dưng đi lật cái khăn mặt của một thiếu nữ lạ như thế thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Quý vị nên biết rằng ngày xưa rất chú trọng câu “nam nữ thụ thụ bất thân”, nên bây giờ Thiên Tứ thấy nàng nọ bắt mình phải cởi cái khăn bịt mặt ra cho nàng ta thì chàng đâu dám.
Ngẫm nghĩ giây lát, vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng ấp úng trả lời:
- Thôi được, nữ hiệp đã dặn bảo như vậy chả lẽ tại hạ lại không tuân theo hay sao?
Mồm tuy nói thế, nhưng chàng lại nghĩ bụng:
“Kiếm pháp của thiếu nữ bịt mặt này rất quang minh chính đại, nàng hành động cũng biết phân biệt thiện ác. Nhưng tại sao đối với việc nam nữ, nàng lại không biết hổ thẹn…?”
Chàng vừa nghĩ vừa ngượng nghịu đi tới trước mặt thiếu nữ bịt mặt, Ngờ đâu, Thiến Thiến lại cười khúc khích xem lời nói:
- Hãy khoan đã!
Nói xong nàng bất chấp phản ứng của Thiên Tứ ra sao, liền kéo thiếu nữ bịt mặt tới ngồi ở chỗ mép giường, rồi mới nũng nịu vừa cười vừa nói tiếp:
- Được rồi, ngồi như thế này mới hợp lý hơn.
Thiên Tứ càng bực bội thêm, đưa mắt liếc nhìn thiếu nữ bịt mặt đang ngồi ở mép giường. Chỉ thấy nàng ta cúi đầu xuống, trước mặt chỉ che cái khăn trông không khác gì một cô dâu mới cưới về vậy.
Đứng cạnh đó, Thiến Thiến lại giục:
- Mau lên đại ca!
Thiên Tứ hậm hực lườm nàng một cái, rồi trách mắng thầm:
“Con quỷ này, ngày hôm nay cái gì cũng tinh ma quỷ quái hết!”