Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 26
K
húc nhạc “P.S I love you” dìu dặt vang lên trong quán bar. Một bữa tiệc đang âm thầm diễn ra trong một quầy kín rộng rãi trong góc tiệm, được thiết kế như một căn phòng biệt lập. Những người tham dự cùng trầm ngâm suy nghĩ về những sự việc vừa xảy ra, lặng lẽ ăn mừng sự an toàn của họ.
“Không ngờ lại có một căn phòng như thế đấy”, Shima sững sờ. “Tôi không biết, mà cũng chẳng ai biết cả. Chắc Inui đã ngủ ở đấy suốt, không ăn không uống gì, cứ thế kiệt sức mà chết.”
Inui được tìm thấy nằm thoi thóp trong căn buồng giam đã bị quên lãng, dưới tầng hầm thứ hai của bệnh viện ngay sát hông Viện Nghiên cứu.
“Chắc hẳn hắn đã ẩn náu suốt ở đó, dự trữ năng lượng đến ngày trao giải”, Konakawa thở hắt ra, tựa như không tin vào những lời mình vừa nói. Ông chầm chậm lắc đầu vài lần, “Hắn biết thân thể và nhận thức của mình sẽ bị phá hủy hoàn toàn, vậy mà vẫn cố đeo DC Mini. Thứ đó đã ăn sâu vào hộp sọ hắn đến mức một lớp da đã mọc trùm lên nó. Dã tâm ghê gớm đến thế là cùng.”
“Có khi hắn đã chết ngay sau cuộc đối đầu cuối cùng đó ấy nhỉ”, Noda nghiền ngẫm.
“Tôi đoán vậy. Sau đó đến tận khi thi thể bị phát hiện, có thấy hắn xuất hiện nữa đâu. Cả trong mơ lẫn ngoài đời”, Konakawa gật đầu. “Trận đấu cuối đã vắt kiệt sức lực của hắn rồi.”
“Có những lúc, tôi nghĩ hắn đã hóa điên rồi ấy.”
“Thì đúng là vậy mà”, nói đoạn, Tokita quay sang hỏi Konakawa. “Osanai có biết Viện phó ở dưới đó không nhỉ?”
“Chính tay đó đã đưa Inui xuống đấy ấy chứ, tôi đoán trước kia Himuro cũng bị giam cùng một chỗ.”
Osanai đã bị bắt giữ để điều tra vụ sát hại Himuro.
“Himuro, rồi cả Hashimoto nữa. Tội nghiệp”, Tokita gục xuống, buồn bã nói. “Tất cả đều đã hóa điên ngay từ đầu. Đến cả tôi cũng thế.”
Mọi người ngọ nguậy trên ghế, tỏ vẻ không thoải mái trước những lời Tokita vừa nói. Hậu quả từ việc sử dụng DC Mini, hiệu ứng phản vệ ngày một gia tăng, rồi cả sự mẫn cảm chỉ lan rộng thêm. Ấy là nỗi sợ hãi tất thảy đều cảm thấy, nhưng không ai nói ra. Giá như ai đó có thể làm cho họ quên đi tất cả. Ai cũng được.
“Nhưng ít nhất Tsumura và Kakimoto cũng đang hồi phục dần rồi”, Chiba Atsuko vui vẻ thông báo, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay to bản của Tokita.
“Mọi người có dùng thêm gì không?”, Kuga đứng bên cạnh Atsuko, nụ cười hiền hòa nở trên gương mặt.
“Đúng rồi, chúng ta còn chưa cụng ly nữa”, Noda quay sang Kuga, “Phiền anh cho mọi người cùng một loại nhé.”
“Vâng, có ngay đây”, Kuga cúi đầu, vẻ mặt bừng lên rạng rỡ vì vui sướng.
“Anh khỏe hẳn rồi chứ?”, Shima hỏi.
Kuga lại lịch sự cúi đầu. “Vâng, lúc đó tôi chỉ hơi yếu thôi, giờ lại đâu vào đấy rồi, anh xem xem”, anh dang rộng hai tay.
“Hình như còn mập hơn trước đấy”, Jinnai nói vọng ra từ quầy pha chế.
“Mà tiện thể, cũng có chuyện các cặp vợ chồng cùng giành giải Nobel rồi, nhưng vẫn chưa có chuyện hai người đồng đoạt giải cưới nhau bao giờ nhỉ?”, Noda nói, “Bao giờ hai người cử hành hôn lễ thế?”
“Khi nào mấy vụ lùm xùm quanh việc nhận giải lắng xuống đã”, Tokita ngượng ngùng, “Chắc sẽ tổ chức âm thầm thôi, không họp báo gì hết.”
“Tôi xin lỗi mọi người”, Atsuko cúi đầu.
Hiểu ra ẩn ý trong câu nói của cô, mọi người đồng thanh cười ồ lên. Thức uống được mang đến. Mọi người, bao gồm cả Jinnai và Kuga nâng ly mừng giải thưởng và đám cưới của Atsuko và Tokita.
“Đây cũng là ly rượu chia tay Paprika”, Atsuko nhấn mạnh, “Từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra, Paprika cũng sẽ không làm việc nữa.”
“Phải”, Shima buồn rầu. “Cũng không còn cách nào khác nhỉ. Vậy là Paprika đáng yêu, kiều diễm của chúng ta đã chết rồi sao?”
“Vâng, cô ấy chết rồi”, Atsuko cười nhẹ. “Không còn tồn tại ở đâu nữa cả.”
“Không, không có chuyện đó đâu”, Noda ngồi thẳng lên. “Paprika vẫn sống. Giống như những thần tượng khác vậy. Nàng sẽ sống mãi trong trái tim những người đàn ông đang ngồi ở đây hôm nay. Hoặc ít nhất, tôi sẽ không bao giờ quên nàng.”
“Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa”, Konakawa nói.
“Không đâu. Gặp được chứ”, Noda khẳng định. “Nếu muốn gặp, chúng ta có thể tìm thấy nàng trong mơ bất cứ lúc nào. Nếu thực sự chân thành mong muốn được gặp nàng, chắc chắn nàng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của chúng ta. Tôi tin chắc là như thế. Đó là Paprika, tồn tại như một cá thể độc lập. Nàng sẽ cười với chúng ta, nói chuyện với chúng ta, như trước nay vẫn thế. Với sắc đẹp làm ngàn hoa cũng phải ngại ngùng, với sự dịu dàng tinh tế, trí thông minh và lòng quả cảm của nàng,”