Số lần đọc/download: 3616 / 57
Cập nhật: 2015-03-24 08:10:37 +0700
Chương 57 - Hứa Thái Bình Bại lộ Hành Tung
C
ao Thanh Vân dường như lâm vào tình trạng càng thêm nguy cấp nhưng chí phấn đấu càng lộ ra mãnh liệt. Có điều ai cũng hiểu rằng người nào đã bị sáu tay cao thủ bậc nhất đương thời vây đánh thì không tài nào chống nồi, mặc dầu bao khí dũng mãnh chưa hề giảm sút.
Kỳ Kinh cười lạt hỏi:
- Cao Thanh Vân! Sao ngươi chưa buông đao chịu trói để bọn ta điều tra cho rõ chân tướng?
Cao Thanh Vân đáp:
- Một là tại hạ chưa tin được các vị, có thề dễ dàng bị chết oan. Hai là Cao mỗ hành tung bí mật trước nay không để lộ dấu vết gì thì các vị làm sao mà điều tra cho biết rõ chân tướng được?
A Liệt nghe y nói vậy cảm thấy lý do đó rất xác đáng, không trách thà y thí mạng còn hơn buông đao chịu trói. Chàng xoay chuyển ý nghĩ hy vọng giúp y một cơ hội để phá vòng vây.
Nguyên chàng là người thông minh cơ cảnh. Chỉ trong chởp mắt chàng đã nhìn rõ muốn giúp Cao Thanh Vân xung đột trùng vi chỉ có hai phương pháp. Một là ra tay ám toán bất cứ một người nào trong bọn đối phương để y nhân chỗ sơ hở mà xông ra. Hai là phương pháp thanh đông kích vây chàng gây ra tiếng động ở chỗ khác khiến họn đối phương phân tán tâm thần, Cao Thanh Vân cũng có thể thừa cơ đào tẩu.
Nhưng hai phương pháp này đều làm cho bộc lộ nhân hình. Trước chàng đã được Cao Thanh Vân giáo huấn và hiểu rằng đối phương tràn đầy kinh nghiệm duyệt lịch thì truy tầm ra chàng chẳng khó khăn gì. Vì thế nên chàng chưa dám mạo hiểm động thủ.
A Ịiệt thấy cơ hội tối hậu sắp tan mất, tức là sáu tay đại cao thủ khi phát động cuộc tấn công mãnh liệt thì dù chàng có liều lĩnh không úy kỵ gì nữa nhưng phát ra tiếng động cũng mất tác dụng giải vây rồi.
A Liệt thò tay vào túi sờ đến thanh đoản đao sắc bén phi thường, đột nhiên chàng nẩy ra một ý niệm kỳ dị liền rút đao ra.
Bọn Bùi phu nhân sáu tay cao thủ bậc nhất toan phát động cuộc tấn công ráo riết đột nhiên Kỳ Kinh bật tiếng la thất thanh:
- Ô bẫy!
Rồi lùi lại hai bước, mặt hơi ngửa lên.
Mọi người tuy không hiểu cặp mắt gà chọi của hắn đang nhìn về phương nào và đã thấy gì nhưng thấy hắn hơi ngửa mặt lên cũng đoán ra có chuyện xảy ra ở trên cao. Vả lại hắn là người nhiều kinh nghiệm mà không thấy điều chi khác lạ thì đã chẳng lộ vẻ khẩn trương bật tiếng la hoảng. Thế rồi mọi người bất giác đảo mắt trông theo về phía đầu tường.
Quần hùng lướt mục quang đưa qua một lượt.
Nhưng trên đầu tường nào có gì đâu? Ai cũng trông rõ chẳng có vật chi kỳ dị như đầu lâu chảy máu, hoặc xác người đàn bà khỏa thân mà chỉ là một túm cây, gió thổi khiến cho cành lá lắc lư và bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống. Hiện trạng ấy còn tỏ ra túm cây đó không phải mọc ở đầu tường.
Nhãn lực của những tay cao thủ chỉ thoáng qua một cái là bao nhiêu sự thực chung quanh đã in vào đầu óc. Họ không cần suy xét cũng đoán ra ngay túm cây đó không bám rễ vào tường.
Giữa lúc quần hùng phân tán tâm thần trong chớp nhoáng thì một bóng người cắp đao từ giữa vòng vây bay vù một cái nhanh như chớp vọt lên nóc nhà.
Dĩ nhiên người này là Bạch Nhật Thích Khách Cao Thanh Vân đang bị bao vây nghiêm mật, y vọt lên nóc nhà rồi thi triển khinh công kinh thế hãi tục chỉ trong nháy mắt đã mất hút.
Sắu tay cao thủ không ai rượt theo, đều đứng trơ ra đó, tư thế cũng không thay đổi.
Bùi phu nhân trở lại thái độ ung dung trước tiên. Năm người kia cũng bừng tỉnh thu khi giới về. Người thì lắc đầu, kẻ thì khẽ cất tiếng thóa mạ.
Kỳ Kinh nói:
- Các vị cũng không nên trách tiểu đệ đã làm rối loạn trong quân vì tiều đệ ngó thấy một túm cây bay lên đầu tường, bất giác giật mình rồi nghĩ rằng không chừng có người lợi dụng túm cây đó để che dấu thân hình...
Bùi phu nhân ngắt lời:
- Cái đó trách Kỳ tiên sinh thế nào được! Bất cứ là ai gặp trường hợp nầy cũng không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn ra. Có điều bản nhân rất khâm phục Cao Thanh Vân phản ứng mau lẹ kinh người. Mình mới sơ hở một chút mà hắn chụp ngay được cơ hội trốn thoát.
Lục Nhất Điều hỏi:
- Theo lời Kỳ huynh thì kẻ lợi dụng túm cây để phân tán tâm thần chúng ta, ngoài mục đích khiến bọn ta kinh ngạc, họ còn có ý che dấu thân hình nữa phải không?
Hứa Thái Bình gật đầu đáp:
- Lục huynh nói phải lắm! Người kia tất có dụng ý như vậy.
Vương Đạo Toàn ở Thất Tinh môn nhảy vọt lên tường vừa kịp giữ túm cây cho khỏi rớt xuống. Hắn cúi đầu nhìn dưới đất rồi lớn tiếng:
- Túm cây này mọc ở dưới đất vừa bị dao chặt đứt.
Mọi người đều chau mày. Nên biết bọn này đều là những tay từng trải giang hồ nên vừa nghe Vương Đạo Toàn nói vậy liền phát giác ra một điều là có người trong bóng tối đã nghĩ cách này để cứu Cao Thanh Vân. Người đó phải có thanh đao nhỏ sắc bén phi thường mới chặt cây được mà không phát ra tiếng động. Như không thế thì họ phải dùng chỉ lực đê?
bẻ gãy cành cây cho được an thân hơn và khỏi làm kinh động quần hào.
Ngoài điểm này mọi người còn nghi hoặc tự hỏi:
- Kẻ ám trợ Cao Thanh Vân nhất định là chỗ bạn hữu với hắn và tất nhiên bản lãnh phi thường. Đã thế sao họ không lộ diện để giải thích cho họ Cao nghe nên đầu hàng để mơ?
cuộc điều trạ Bằng như họ không muốn làm thế thì cứ việc nhảy lên đầu tường cũng thu được hiệu quả như vậy, tức là tạo cho Cao Thanh Vân một cơ hội đào tẩu, việc gì phải lẩn tránh?
Kỳ Kinh hắng dặng một tiếng rồi la lên:
- Lục bang chúa! Đúng rồi. Nhất định là Lục Minh Vũ.
Mọi người không cần giải thích cũng như Kỳ Kinh đã bảo người đứng trong bóng tối là Lục Minh Vũ tất nhiên hắn căn cứ vào lý do nào đó.
Hứa Thái Bình hỏi:
- Phải chăng Kỳ huynh muốn nói Lục bang chúa ngấm ngầm ám trợ Cao Thanh Vân mà chẳng muốn bộc lộ thân hình?
Kỳ Kinh thấy dường như bọn họ có ý bài xích ý kiến của mình thì nghĩ thầm trong bụng:
“Xem chừng Hứa Thái Bình o bế Lục Minh Vũ, không hiểu vì duyên cớ gì?” Vì giữa đám đông mà hắn lại có mối giao tình với Hứa Thái Bình nên không tiện hỏi tội ỵ Không thì hắn đã tìm cách làm cho y phải bẽ mặt.
Kỳ Kinh đáp bằng một giọng ôn hòa:
- Tiểu đệ quả có ý nghĩ như vậy.
Hứa Thái Bình hỏi:
- Nếu quả là Lục bang chúa thì y chẳng cần phải thận trọng. Trường hợp Cao Thanh Vân đúng là hung thủ thì Lục Bang chúa đã chẳng chịu giúp. Hắn đã đắc tội với đồng đạo võ lâm. Bằng như Lục Bang chúa hiểu rõ Cao Thanh Vân không phải là hung thủ thì chẳng lẽ y còn chưa dủ tư cách ngăn cản chúng ta? Việc gì y phải lén lút giúp cho Cao Thanh Vân chạy trốn?
Hứa Thái Bình phân tích như vậy rất có lý. Kỳ Kinh chau mày toan bài bác nhưng rồi hắn lại nín nhịn.
Bùi phu nhân bỗng lên tiếng:
- Ở đây không có ai là người ngoài, bản nhân nói câu này không phải là gây chuyện thi.
phi...
Mụ đưa mục quang hỏi ý kiến Hứa Thái Bình.
Hứa Thái Bình bèn gật đầu đáp:
- Xin Bùi phu nhân cứ nói. Tại hạ rửa tai để nghe đây.
Bùi phu nhân nói:
- Giả tỷ Lục bang chúa có việc trọng yếu ủy thác cho Cao Thanh Vân và chỉ có Cao Thanh Vân mới làm được ổn thỏa thì y hãy ngấm ngầm ám trợ hắn một phen rồi sẽ tìm cách bổ cứu sau, tưởng cũng không phải là vô lý.
Vương Đạo Toàn phụ họa trước:
- Lời Bùi phu nhân rất có lý.
Hứa Thái Bình nói:
- Tại hạ cũng nhận thấy Bùi phu nhân nói đúng, nhưng lại nghĩ rằng lực lượng của Lục bang chúa hùng hậu như vậy thì còn việc gì làm không nổI? Nhất là Cao Thanh Vân chuyên đâm thuê chém mướn, Lục bang chúa có việc ủy thác cho hắn cũng không ngoài chuyện giết người. Chẳng lẽ đường đường một vị bang chúa Cái Bang lại không giết nổi một người mà phải nhờ đến tay hắn.
Vương Đạo Toàn nói:
- Lời phân tích của Hứa huynh thật tinh vi khiến cho ai cũng phải bội phục.
Hắn vừa phụ họa với Bùi phu nhân, bây giờ lại thừa nhận Hứa Thái Bình nói có lý thì ra lão ba phải.
Bùi phu nhân không chịu kém, cãi lại:
- Giả tỷ Lục Minh Vũ phải mượn tay Cao Thanh Vân vì đối tượng là một nguyên nhân phức tạp khiến y không thể tự mình ra taỵ Vả lại y làm chủ một bang thế lực phân chia đi bố trì khắp miền nam sông Đại giang mà việc y cần xử lý lại xảy ra rất cấp bách, y không thể sai người chạy bổ nháo bổ nhào tìm kiếm đệ tử. Có khi y định giết một người hành tung không nhất định mà cũng không thể do bọn đệ tử ra tay được thì tất phải mượn đến một nhân vật như Cao Thanh Vân.
Kỳ Kinh không nhịn được lên tiếng:
- Đúng thế! Trên chốn giang hồ còn ai không biết Cao Thanh Vân là một tên đao phu?
có thể mua bằng tiền, lại khiến hắn giữ bí mật vĩnh viễn không xảy ra chuyện gì đáng ngại.
Hứa Thái Bình nói:
- Nếu vậy thì bọn chúng ta nhiều người, có thề cử đại biểu đến trực tiếp gặp Lục Minh Vũ hỏi rõ trắng đen, tội gì cứ đoán mò cho bận tâm.
Lục Nhất Điều lên tiếng:
- Ý kiến này hay lắm! Nếu bây giờ không truy cứu cho ra gốc ngọn thì để lâu ngày càng khó việc điều tra.
Mọi người tán thành ý kiến của Hứa Thái Bình, chỉ còn Bùi phu nhân và Phàn Phiếm là số ít dĩ nhiên không thể phản đối.
Kỳ Kinh nói:
- Hiện giờ Lục bang chúa tạm trú ở trong thị trấn, việc tìm kiếm chẳng khó khăn gì.
Nhưng hành tung y nay đây mai đó, vì vậy mà chúng ta không kiếm y thì thôi, bằng muốn kiếm y thì nên hành động ngay bây giờ.
Hứa Thái Bình đáp:
- Dù y đã rời khỏi nơi đây mà chúng ta muốn rượt theo cũng chẳng khó gì.
Quần hùng không nhắc nhở gì đến vấn đề Cao Thanh Vân vì ba nguyên nhân. Một là hắn đã lộ hành tung thì dù tài lẩn tránh đến đâu cũng luôn có mục tiêu theo dõi không phải chuyện đáy biển mò kim như trước kia. Hai là đã có người ám trợ Cao Thanh Vâa thì vụ này trở nên phức tạp. Người ám trợ lại là Bang chúa Cái Bang, một nhân vật không phải tầm thường, nếu không phanh phui cho biết gốc ngọn thì e rằng rút dây động rừng làm cho mất mạng dễ như chơi. Ba là bọn nhận thấy Hứa Thái Bình cực lực muốn rửa tiếng cho Lục Minh Vũ thi rất lấy làm kỳ. Họ hy vọng lúc chạm trán Lục Minh Vũ có thể điều tra ra mối liên quan giữa Hứa Thái Bình và Lục Minh Vũ.
Ý kiến được số đông tán thành nên lập tức hành động. Chẳng mấy chốc đoàn người đã về tới Thu tiên trấn.
Mấy nhà khách sạn chỉ một lúc là điều tra hết ngay, nhưng chẳng thấy Lục Minh Vũ đâu, khách sạn Lục Minh Vũ dùng làm nơi tạm trú cho quần hào hay rằng Lục Bang chúa đã trả tiền và ra đi rồi.
Bùi phu nhân đã được nghe A Liệt nhắc tới Phùng Thúy Lam thì nghĩ ngay đến y bắt nàng rồi trở về Giang Nam, nên mới chủ trương tạm thời đình việc rượt theo Lục bang chúa, yêu cầu quần hùng đuổi bắt Cao Thanh Vân trước.
Theo lẽ ra thì Hứa Thái Bình tán đồng ý kiến ấy mới phải. Đằng này y lại chẳng nói gì chỉ chờ người khác phát biểu đề nghị rồi mới lên tiếng phụ họa:
- Căn cớ vào kết quả cuộc điều tra mới rồi hiển nhiên nhân mã của Lục Bang chúa đã xảy chuyện gì. Nếu đúng vậy thì dĩ nhiên y không trú ngụ Ở đây nữa. Do đó chúng ta cứ đặt giả thuyết là y chưa dời khỏi thị trấn này. Vậy chứng ta chia nhau đi tìm kiếm các ngả. Thi.
trấn này tuy rộng nhưng chúng ta cũng chỉ điều tra trong một thời gian ngắn là biết ngay.
Mọi người đều đồng ý cả Bùi phu nhân cũng vậy; liền chia nhau đi tìm các ngã trong thi.
trấn.
Sự thực giữa lúc mọi người thương nghị, Bùi phu nhân đã dùng phép truyền âm hỏi ý kiến Vương Đạo Toàn và Lục Nhất Điều thì họ tán thành việc theo dõi Hứa Thái Bình.
Hứa Thái Bình phụ trách xục tìm khu Tây Bắc mà khu này chính y đã lựa chọn.
Hứa Thái Bình cứ chạy thẳng trên đường phố, chung quanh mấy khúc quanh rồi đi vào ngõ hẻm.
Ba người đi sau cách xa xa theo dõi hành tung. Tuy nhiên họ vẫn sợ mất hút. Vì đối phương cũng là một tay cao thủ nổi tiếng cơ cảnh phi thường, nên không dám rượt mau.
Bọn họ thấy Hứa Thái Bình vào hẻm rồi mất hút.
Ba người lặng nhìn nhau thương nghị. Lục Nhất Điều hỏi trước:
- Hứa Thái Bình chạy đi ngay, không ngần ngừ chi hết. Hiển nhiên y đã biết là cần đi đường nầy, nhất quyết y đến gặp Lục Minh Vũ.
Vương Đạo Toàn khẽ nói:
- Đường hẻm này khá dài mà hai dãy nhà hai bên đều có cửa hậu. Phía trong đều có vườn hoa. Nếu chúng ta cứ xục tìm ở cửa trước thì khó lòng kiếm thấy. Huống chi y lại cố tìm cớ xuyên qua đường hẻm mà đi.
Bùi phu nhân đột nhiên nói:
- Không đâu. Bản nhân có biện pháp tìm thấy y ngay tức khắc.
Vương Đạo Toàn và Lục Nhất Điều ngạc nhiên quay lại nhìn phu nhân thấy bà đang đảo mắt nhìn quanh dường như tìm kiếm vật gì.
Đoạn mụ nói rất khẽ:
- Xin hai vị theo bản nhân.
Rồi mụ đi trước vượt qua đầu tường. Thân pháp mụ vừa mau lẹ vừa ngoạn mục. Mu.
nhảy vọt lên ngọn cây cao.
Cây này cành lá rậm rạp, nếu tìm được chỗ đứng cho đúng vị thế có thể nhìn rõ động tĩnh trong cái hẻm dài này.
Vương, Lục hai người cũng nhảy theo lên cây hết sức giữ cho khỏi phát ra tiếng động để đến gần chỗ Bùi phu nhân.
Canh khuya tịch mịch, gió lạnh căm căm làm cóng cả hai tay.
Hai người đứng gần phu nhân. Thỉnh thoảng mùi thơm thoang thoảng từ mớ tóc đen láy và quần áo mụ tiết ra khiến hai người không tài nào quên được mụ là người đàn bà diễm lệ.
Hai tay cao thủ danh gia thần hồn không khỏi mơ màng. May mà chỉ trong khoảnh khắc, căn nhà thứ ba trong hẻm có một bóng người đi ra cửa vườn sau, khiến ai nấy đều chú ý nhìn họ.
Tuy chỉ cách chừng ba, bốn trượng, song vì đêm tối nên nhìn không rõ diện mạo người kia, coi y phục thì nhất định không phải Hứa Thái Bình.
Người này xuất hiện một cách bí mật mặc quần áo dạ hành cất bước không có ve?
chập choạng mà theo kiểu dạ hành chính tông, thỉnh thoảng lại che dấu thân hình.
Giả tỷ bọn Bùi phu nhân không ẩn mình trong bóng tối từ trước và ngồi trên cao dòm xuống thì khó lòng phát giác ra được người đó xuất hiện. Người dạ hành đi theo đường hẻm chợt tả chợt hữu nhảy vọt đi. Khi ra đến đầu hẻm hắn còn quanh quẩn điều tra một lúc rồi mới trở về trong hẻm.
Bây giờ hắn không giữ bí mật nữa đi thẳng đến cửa sau gian nhà thứ ba đẩy cửa đi vào.
Bọn Bùi phu nhân chờ người kia đi vào rồi mới đứng thẳng người lên vạch lá nhìn ra.
Vương Đạo Toàn khẽ nói trước:
- Bùi phu nhân! Họ là người Cái Bang! Coi cách ăn mặc và thân thủ thì đúng là một tay cao thủ vào hàng trưởng lão không còn nghi ngờ gì nữa...
Bùi phu nhân đáp:
- Đúng rồi! Ngoài Lục Minh Vũ thì còn ai sai khiến được những tay cao thủ vào địa vị trưởng lão đi ra ngoài tra xét tình hình.
Lục Nhất Điều nói:
- Vậy ra Bùi phu nhân đoán chắc Lục Minh Vũ không vững dạ nên phái người ra ngoài dò la xem có ai theo dõi hành tung Hứa Thái Bình không. Một nhân vật hùng tâm đại lực như Lục Minh Vũ tất nhiên có phản ứng. Vậy mà tại hạ không nghĩ ra, đủ tỏ Bùi phu nhân kiến thức cao hơn người một bậc.
Bùi phu nhân nói:
- Lục tiên sinh dạy quá lời. Sự thực bất quá bản nhân ngẫu nhiên cảm thấy có thể như vậy chứ không phải tâm kế chi hết. Bây gìờ chúng ta làm thế nào?
Vương Đạo Toàn đáp:
- Dĩ nhiên ta tiến vào xem sao.
Lục Nhất Điều nói:
- Lục Minh Vũ đã là người cơ tính cẩn thận, thì liệu chúng ta vào nhà có được không?
Bùi phu nhân nghĩ thế nào?
Bùi phu nhân gật đầu đáp:
- Đúng rồi! Nhất định y đã phái nhiều cao thủ phòng ngừa trên lối đi vào nhà. Mình mà tiến vào thì họ Ở trong bóng tối mà mình ở ngoài ánh sáng là bất lợi. Nhưng dù sao mình cũng phải vào thám thính chứ?
Vương Đạo Toàn nói:
- Hiện giờ tuy ta biết Hứa Thái Bình và Lục Minh Vũ ngấm ngầm thông tin cho nhau, nhưng cái đó cũng chẳng có tội gì vì mình không chứng minh được.Nhất định là phải tiến vào rồi, nhưng tiến vào bằng cách nào? Xin Bùi phu nhân nhọc lòng nghĩ biện pháp cho mới được.
Bùi phu nhân tự nhủ:
- Lục Nhất Điều đề cao mình thái quá là bất lợi cho mình, nhưng dù sao mình cũng phải có ý kiến đưa ra.
Mụ làm bộ trầm tư mà kỳ thực đã có định kiến. Mụ nói:
- Chúng ta đã không thể dùng kế điệu hổ ly sơn được thì chỉ còn đường hành động mạo hiểm một cách đột ngột. Giả tỷ chúng ta mà điều tra được hình thức kiến trúc của nhà này thì có thể đoán ra Lục Minh Vũ hiện trú ở chỗ nào. Sau đó chúng ta không đi trên nóc nhà mà nên qua cửa vượt viện đi như người thường, may ra đối phương lại không phát giác.
Lục Nhất Điều nói:
- Kế ấy hay lắm! Có ai mà ngờ đến chúng ta lại đàng hoàng đi dưới đất tiến vào bao giờ!
Vương Đạo Toàn nói:
- Chúng ta thử mạo hiềm cách này coi.
Ba người liền chia nhau đi điều tra và ước định gặp nhau ở cửa trước.
Khi ba người ra đến cửa trước đều nói sự dò xét của mình hợp vào nhau thì nhìn ra tòa nhà này có ba trang viện lớn. Tòa viện ở gần vườn hoa phía sau hình như là chỗ trú chân của Lục Minh Vũ.
Ba người liền vượt qua cửa trước đi vào, cứ theo hành lang rồi xuyên cửa qua viện trước tiến tới hậu viện. Dĩ nhiên bọn họ vừa đi vừa đề phòng chớ không phải đường hoàng.
Ba người đã lý luận Lục Minh Vũ cùng bọn thủ hạ ra vào theo cửa sau, nếu do vườn hoa phía sau tiến vào tất gặp nhiều trở ngại hơn.
Ba người bước vào tiến về phía trước không phát ra tiếng động.
Xuyên qua hai tầng phòng ốc vẫn không thấy động tĩnh gì. Ai cũng hồi hộp trong lòng nhưng cho là có thể thành công được.
Ba người lầm lũi tới bên cửa hậu viện. Bùi phu nhân đưa tay ra ngăn cản Lục Nhất Điều vì hắn toan nhảy vào.
Vương Đạo Toàn tới nơi sau cùng, hắn vươn cổ ra nhìn nội tình phía trong.
Lục Nhất Điều bị kẹt vào giữa hai người một trước một sau nên không cử động gì được. Thực ra hắn cũng không muốn cử động vì Bùi phu nhân tựa sát vào lòng hắn. Đầu tóc mụ tiết ra mùi hương thoang thoảng. Da thịt mụ cọ sát vào người khiến cho tay cao thủ phái Nga Mi không khỏi nổi lòng hươu dạ vượn, lửa dục bốc lên ngùn ngụt.
Ba người đứng bên cửa một lúc, đột nhiên Bùi phu nhân thúc khuỷu tay vào bụng dưới Lục Nhất Điều. Cái thúc này tuy đường lực đạo rất nhẹ chẳng đau đớn gì, nhưng khiến cho Lục Nhất Điều như người trong mộng choàng tỉnh giấc. Hắn tự thẹn với mình nghĩ bụng:
“Mình thế này thì tệ quá! Mụ đã là gái có chồng mà trượng phu của mụ lại là chưởng môn Thần Câu môn ở Phụng Dương. Dù không phải thế nữa thì ta đã mang danh nhân vật trên đường nghĩa hiệp sao lại có ý đê hèn bỉ ổi thế được?” Hắn tĩnh tâm lại rồi nhìn vào trong viện thấy có ánh đèn lọt qua cửa từ một gian phòng chiếu ra ngoài, và có bóng người lay động, trên tường ở phía đối điện, một bóng người đứng sững không nhúc nhích. Giả tỷ bọn này cứ sấn vào trong viện hoặc vượt qua đầu tường tất bị người kia phát giác.
Lục Nhất Điều biết Bùi phu nhân huých khuỷu tay vào mình một là có ý để hỏi mình xem có kế hoạch gì vào được không, hai là để cảnh tỉnh đừng có ý nghĩ dâm tà.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc mà chẳng có cách nào qua được tai mắt người đứng trên bờ tường, đành lấy khuỷu tay huých Vương Đạo Toàn.
Bùi phu nhân đột nhiên đưa cả tấm thân về phía sau. Cử động đó khiến Lục Nhất Điều lại nỗi lòng phản ứng. Trước tình hình này hắn không còn cách nào che dấu được. Dù hắn lùi lại thì trong người cũng phát tình trạng khác lạ cũng chẳng dấu nỗi Bùi phu nhân.
Giả tỷ Lục Nhất Điều là kẻ dâm tà thì trước tình hình này có thể đưa tay ra ôm ngang lưng Bùi phu nhân và thừa cơ sờ soạng một phen. Nhưng hắn là người biết giữ thanh danh, trong lòng không khỏi hổ thẹn.
Bùi phu nhân chấn động thân hình, hiển nhiên mụ cũng không ngờ phát sinh ra trạng thái này. Dù đối phương có ngữi mừi hương thì cũng phải kiềm chế trong lòng, sao dám vô lễ?
Mụ là người xinh đẹp thân thể nở nang, không biết bao nhiêu đàn ông thèm đến chảy nước miếng. Hiện giờ mụ đang độ hoa niên, lòng xuân phơi phới. Sự kích thlch bất ngờ khiến mụ phải rung động. Lúc này chỉ có Vương Đạo Toàn là tĩnh tâm, lòng không tạp niệm.
Hắn thấy cửa phòng đã mở ra. Bên cửa có hai người, đúng là Hứa Thái Bình và Cái Bang bang chúa Lục Minh Vũ.
Coi tình hình thì Hứa Thái Bình toan ra khỏi phòng nên mới mở cửa. Bùi phu nhân vừa rồi đã ngó thấy nên phải dựa người về phía sau. Không ngờ sự đụng chạm với Lục Nhất Điều đã khiến cho hai bên đều động lòng dục, thần hồn mê mẩn.
Giả tỷ lúc nãy Bùi phu nhân tránh về phía trước một chút. Lục Nhất điều lui về phía sau thì không có chuyện gì. Nhưng Bùi phu nhân lại không nhúc nhlch, cũng không tỏ ra bất bình, cả cái huých khuỷu tay cũng không có.
Lục Nhất điều trong lòng không sao giải thoát được bèn thở mạnh một cái. Cánh tay hắn bỗng thò ra ôm lấy Bùi phu nhân.
Hắn liền phát giác ra con người sắc đẹp mê hồn dường như toàn thân muốn nhũn ra để mặc cho hắn ôm lấy, nếu hắn buông tay thì nhất định mụ té xuống đất phát ra tiếng động. Vì thế Lục Nhất Điều đành phải ôm chặt mụ.
Vương Đạo Toàn chú ý lắng tai mới nghe được câu Lục Minh Vũ bảo Hứa Thái Bình:
- Bản tòa đi ngay bây giờ. Nếu tiên smh có việc gì thì đến Bí Cung mà kiếm.
Vương Đạo Toàn kinh ngạc nghi thầm:
- Không hiểu Bí Cung ở chỗ nào? Mặt khác dù Lục Minh Vũ địa vị tối cao cũng không nên giở giọng lưỡi này như có ý sai bảo Hứa Thái Bình.