Số lần đọc/download: 2441 / 60
Cập nhật: 2015-12-07 16:53:25 +0700
Chương 56
N
ồi canh sôi sùng sục trên bếp. Tôi và Mạc Lâm mắt to nhìn mắt bé, mãi cũng không thốt ra lời.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng động. Thanh âm của Mạc Phổ vang lên: “Mạc Lâm!” Mạc Lâm giật mình, chạy ra phòng khách.
Mạc Phổ xuất hiện, chứng tỏ Mục Huyền đã trở về.
Tôi xoa xoa gương mặt nóng ran.
Biết thì biết, chuyện đó cũng đâu phải lỗi của tôi. Tôi đoán Mục Huyền sẽ chẳng làm gì tôi. Ngược lại tôi càng lo lắng cho anh, với tính cách của anh, anh sẽ không chịu đựng nổi, có khi ôm nỗi buồn bực cả ngày.
Vừa đi vào cửa phòng khách, tôi liền nhìn thấy Mục Huyền mặc quân phục chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa. Gương mặt trắng ngần của anh không có bất cứ biểu hiện nào. Mạc Phổ đứng sau lưng anh, Mạc Lâm cúi đầu đứng trước mặt anh.
“…. Mỗi ngày nhảy ếch một nghìn lượt, đi tuần đêm một tháng.” Thanh âm của Mục Huyền trầm thấp ôn hòa, nhưng đủ khiến người khác ớn lạnh.
“Tôi biết rồi.” Gương mặt Mạc Lâm đầy vẻ tủi thân, giọng nói nghẹn ngào.
Mục Huyền đã trừng phạt đồng phạm Mạc Lâm? Ai cũng biết, Mạc Lâm ghét nhất mấy trò thể dục vận động, anh ta lại nhát gan, rất sợ bóng đêm. Phạt anh ta hai điều này chẳng khác nào đòi mạng anh ta.
Từ trước đến nay Mục Huyền luôn bao dung Mạc Lâm. Lần này phạt nặng như vậy, xem ra anh thật sự tức giận.
Tôi không thể làm người không có nghĩa khí, bỏ mặc Mạc Lâm.
“Mục Huyền.” Tôi gọi tên anh.
Ba người đồng thời quay sang nhìn tôi. Mạc Lâm đầy vẻ ấm ức, Mạc Phổ bình tĩnh, Mục Huyền trầm mặc, thần sắc lạnh tanh.
“Đừng phạt Mạc Lâm.” Tôi đi đến bên cạnh Mạc Lâm, mạnh dạn nói: “Hôm đó là do em kéo anh ta đi, anh ta chỉ muốn bảo vệ em. Hơn nữa, ai mà biết được, Dịch Phố Thành đóng giả A Đạo Phổ, làm chuyện đó với cô y tá ở phòng bệnh.”
Tôi vừa dứt lời, Mạc Phổ lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, anh ta trợn trừng hai mắt, bộ dạng muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Còn Mục Huyền cau mày, đôi mắt sắc bén của anh tỏa ra hàn khí.
Tôi ngây người, phản ứng này…
Tôi nhanh chóng đưa mắt về phía Mạc Phổ, anh ta lặng lẽ lắc đầu.
Thái độ của anh ta có nghĩa là… Mục Huyền trước đó không hề hay biết?
Tôi…
Chết tôi rồi! Sao đầu óc tôi có thể bã đậu như Mạc Lâm. Tôi nên sớm đoán ra, Mạc Phổ làm việc có chừng mực mới đúng. Anh ta làm sao có thể đi mách lẻo chuyện vớ vẩn này? Mục Huyền trước đó không hề hay biết, chính tôi chưa đánh đã khai.
Một phút trước đó, tôi rất hiên ngang, còn bây giờ, tôi chột dạ đến mức không nói ra lời. Vậy mà Mạc Lâm ở bên cạnh mặt mày ủ rũ bổ sung thêm: “Ngài chỉ huy, chúng tôi chỉ là vô tình. Hơn nữa tôi phản ứng rất nhanh, lập tức kéo màn gió, tiểu thư không nhìn thấy bao nhiêu.”
Anh ta nói xong, mọi người đều trầm mặc. Căn phòng trở nên yên tĩnh dị thường.
“Em…” Mục Huyền nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “….. Chứng kiến Dịch Phố Thành làm tình với người phụ nữ khác?” Thanh âm của anh đặc biệt ôn hòa, nhưng tôi biết, đây là biểu hiện khi anh nổi cơn thịnh nộ.
“Ừm…” Tôi gật đầu, cảm thấy thảm hại vô cùng.
Mạc Lâm ngây người. Anh ta lập tức có phản ứng, cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ngài chỉ huy không biết chuyện đó? Vậy tại sao còn trừng phạt tôi?”
Mạc Phổ nói xen vào: “Ngài chỉ huy trừng phạt chú, là bởi vì hôm Dịch Phố Thành đột nhập vào bệnh viện, chú không ở bên cạnh bảo vệ tiểu thư.”
Mục Huyền đột nhiên nhướng mắt nhìn Mạc Phổ: “Anh cũng biết chuyện này.”
Mạc Phổ lập tức ngậm miệng.
Bốn người im lặng một lúc, Mục Huyền lại lên tiếng: “Nhìn thấy nhiều không?”
Tôi định mở miệng, lấp liếm bị quần áo che mất nên chẳng nhìn thấy gì cả, Mạc Lâm đã thật thà khai báo hết: “Chỉ thấy đúng nửa thân dưới.”
Trong đầu tôi liền bật ra câu: Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo…
Mục Huyền nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh bị một lớp sương mù che phủ, u tối vô cùng. Tôi cũng chẳng biết nói gì, chuyện này không thể trách tôi.
Lúc này, Mạc Phổ ho khan một tiếng: “Chúng tôi mỗi ngày nhảy ếch năm nghìn lần, đi tuần đêm nửa năm.” Mạc Lâm ‘hả’ một tiếng, liền bị Mạc Phổ kéo ra ngoài.
Mục Huyền trầm mặc.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Mục Huyền vẫn giữ bộ mặt tối sầm, không lên tiếng. Tôi ngồi xuống cạnh anh, ôm thắt lưng anh: “Anh đừng giận mà. Đó chỉ là sự cố bất ngờ. Dịch Phố Thành là người không liên quan. Em nhìn hắn cũng như nhìn một khúc gỗ mà thôi.”
Ai ngờ câu nói này chọc giận Mục Huyền. Anh càng nhíu chặt lông mày, nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, ngữ khí rất xa cách: “Em về phòng trước đi.”
Tôi đành đứng dậy. Khi đi đến cửa phòng ngủ, tôi quay đầu, thấy anh cầm điện thoại.
Kết quả tôi đợi rất lâu, cũng không thấy Mục Huyền về phòng. Khi tôi đi ra phòng khách kiểm tra, Mục Huyền đã mất dạng, đến mũ và găng tay anh cũng cầm đi mất.
Đến tận nửa đêm, Mục Huyền vẫn không trở về. Trước khi đi ngủ tôi, ra ngoài ban công, bắt gặp hai hình bóng cao gầy không ngừng nhảy ếch xung quanh ngôi nhà.
Lúc tôi tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, bên cạnh giường vẫn trống không. Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy uống nước, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cô độc trên ghế sofa.
“Tỉnh rồi à?” Thanh âm dịu dàng quen thuộc.
Là Mục Huyền.
Tôi bật đèn, hoàn toàn sửng sốt.
Mục Huyền cởi hết quần áo ngồi thẳng người như một pho tượng đá. Đôi mắt đen của anh chứa đựng thâm ý khó đoán. Không biết anh ngồi trong căn phòng tối bao lâu rồi?
“Anh đi đâu vậy?” Tôi hỏi nhẹ nhàng.
“Đi giải quyết công việc.” Mục Huyền trả lời, đứng dậy đi về phía tôi. Tôi đoán công việc mà anh nhắc tới, chắc chắn có liên quan đến Dịch Phố Thành. Vì vậy, tôi không tiếp tục truy vấn, tránh đổ thêm dầu vào lửa.
Giường hơi lún xuống, Mục Huyền ngồi cạnh tôi, sắc mặt vẫn lạnh lùng vô cảm. Tôi đang định trò chuyện với anh, liền bị anh bế lên, đặt giữa hai đùi đã giang rộng của anh, mặt cách vật đàn ông của anh tầm mười xen ti mét.
Hai má tôi nóng ran.
Anh muốn tôi… ngậm nó sao?
Tuy chúng tôi rất quen thuộc thân thể của đối phương, nhưng Mục Huyền chưa từng có yêu cầu này. Tôi nghĩ, chắc anh thích phương thức trực tiếp hơn. Cũng có khả năng anh thương tình, bởi vì trông nó… rất to.
Hôm nay bị Dịch Phố Thành kích thích, nên anh mới có ý nghĩ này.
Đã là vợ chồng, thật ra tôi cũng không bài xích chuyện đó. Nhưng đây là lần đầu tiên, tim tôi đập thình thịch. Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, mặt ngày càng bừng bừng. Tôi vừa định thè đầu lưỡi, liền nghe thấy thanh âm khàn khàn của anh: “Hoa Dao, tiến lại gần một chút, ngắm của tôi đi.”
Tôi ngớ ra, ngắm của anh? Anh chỉ bảo tôi ngắm của anh?
Bởi vì tôi từng nhìn Dịch Phố Thành? Nên bây giờ anh bắt tôi nhìn anh?
Tôi không nhịn được phì cười, nói giọng dịu dàng: “Anh đừng buồn bực nữa, em đã quên hình dạng của Dịch Phố Thành từ lâu.”
Mục Huyền không lên tiếng, thần sắc u ám đi mấy phần.
Tôi trầm mặc trong giây lát rồi chữa lại: “Mục Huyền, em chỉ nhìn anh, chỉ một mình anh mà thôi.”
Lúc này, ánh mắt anh mới ôn hòa một chút. Anh ‘ờ’ một tiếng rồi ôm tôi vào lòng.
Hai chúng tôi trầm mặc vài giây. Tôi nói: “Ngày mai anh đừng phạt Mạc Phổ và Mạc Lâm nữa. Bọn họ biết nhưng không báo cáo, là sợ anh khó chịu.”
“Ờ.” Mục Huyền trả lời, ngừng một lát, anh nói tiếp: “Tôi xin lỗi.”
…..
Đêm hôm đó, tuy tôi cố gắng vỗ về tâm tình của Mục Huyền, nhưng suốt cả quá trình, anh vẫn tỏ ra nôn nóng và kịch liệt hơn thường lệ, khiến tôi không chịu nổi, hét lạc cả giọng. Khi tôi bị rút sạch sức lực, mềm nhũn người nằm trong lòng anh, tôi mới nhận ra một sự thật, bình thường Mục Huyền chiếu cố đến tôi nên không dốc toàn lực.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn, Mục Huyền ôm tôi ngồi tựa vào đầu giường. Nghĩ đến chuyện trước đó rên rỉ la hét, tôi vừa xấu hổ vừa lúng túng, buồn bực thu người trong lòng anh.
Một lúc sau, Mục Huyền hỏi tôi: “Em có suy nghĩ gì về hôn lễ?”
Lúc này tôi mới ngẩng đầu.
“Lần trước tôi không hỏi ý kiến của em.” Anh cất giọng dịu dàng.
Tôi vẫn khó chịu, trả lời lấy lệ: “Tùy anh.”
Mục Huyền im lặng một giây, đột nhiên nâng cằm tôi, ép tôi nhìn anh: “Em không vui à?”
Tôi chẳng thèm trả lời.
Anh nhìn tôi chăm chú. Một lúc sau, anh cất giọng thản nhiên: “Vừa rồi, em rõ ràng kêu…”
“Không được nói! Anh không được lên tiếng!” Tôi vội giơ tay che miệng anh.
Khóe mắt Mục Huyền ẩn hiện ý cười. Tôi lại nhớ đến bộ dạng tôi mê man trong cơn hoan ái vừa rồi, càng cảm thấy ngượng ngùng. Tôi mím môi không để ý đến anh.
Mục Huyền ôm tôi vào lòng: “Chúng ta cùng lên kế hoạch tổ chức đám cưới, em xem có được không?”
Tôi gật đầu.
o O o
Vài ngày sau, Mục Huyền khôi phục thái độ bình thường với tôi. Tuy anh đã hủy bỏ sự trừng phạt Mạc Lâm Mạc Phổ nhưng sắc mặt của anh vẫn không được tốt lắm, chứng tỏ anh vẫn còn để ý đến chuyện đó.
Buổi chiều ngày thứ ba, tâm trạng của tôi trở nên nặng nề vì một vấn đề khác.
Những ngày vừa qua, Mạc Phổ dựa theo nội dung bài thơ tôi nghe thấy trong giấc mộng, lục tung cả kho tư liệu của dải Ngân Hà, nhưng không có thu hoạch.
Mục Huyền và tôi ngồi ở ghế sofa, nghe Mạc Phổ báo cáo: “…. Tôi đã xin ý kiến của chuyên gia thần kinh não bộ. Họ nói tình trạng này không phải ngẫu nhiên. Như vậy, chỉ có hai khả năng…”
Tim tôi đập thình thịch.
Mạc Phổ nói tiếp: “Thứ nhất, tiểu thư từng nghe thấy bài thơ này ở đâu đó, mà bản thân tiểu thư lại quên mất, nhưng tiềm thức vẫn ghi nhớ. Vì vậy sau khi bị sức mạnh tinh thần tác động, tiểu thư lại nhớ đến nó.”
Tôi bần thần: “Không thể nào. Bài thơ này rất đặc biệt. Nếu từng nghe qua, chắc chắn tôi sẽ có ấn tượng.”
Mạc Phổ đáp lời: “Có lẽ trước khi tiểu thư ghi nhớ sự việc, ví dụ năm ba tuổi chẳng hạn.”
Tôi lắc đầu: “Bố mẹ tôi chết sớm, bà ngoại chưa từng đọc bài thơ này.”
Mạc Phổ cất giọng trầm trầm: “Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm ở Trái Đất và tư liệu dân gian ở các tinh cầu khác, xem có thể tìm ra manh mối gì không.”
“Khả năng thứ hai là gì?” Mục Huyền hỏi.
“Tiểu thư lần đầu tiên nghe câu thơ, lần đầu tiên nghe cả đoạn thơ hoàn chỉnh đều là lúc sức mạnh tinh thần của ngài chỉ huy bị chấn động. Chúng tôi suy đoán, có một sự thay đổi không thể biết trước ảnh hưởng đến tiểu thư.
Điều này tồn tại nhiều khả năng. Ví dụ, thanh âm tiểu thư nghe thấy có thể từ một đầu khác của vũ trụ. Hoặc giả, bài thơ chỉ do ảo giác của tiểu thư tạo ra. Trước mắt, chúng tôi chưa thể rút ra kết luận.”
Ngữ điệu của Mạc Phổ tương đối nặng nề. Anh ta nói xong, tôi và Mục Huyền đều im lặng.
“Nhưng em vẫn cảm thấy không yên tâm.” Tôi túm cánh tay Mục Huyền: “Thanh âm đó nói ‘giết hắn’. Mục Huyền, liệu có phải có người muốn hại anh?”
Mục Huyền mỉm cười. Mạc Phổ cũng cười: “Tiểu thư, điều này tiểu thư không cần lo lắng.”
“Tại sao?” Tôi nghi hoặc.
Mạc Phổ cất giọng kiêu ngạo: “Tiểu thư! Tiểu thư có thể hoàn toàn yên tâm. Sau lần bùng nổ sức mạnh tinh thần ở trong không gian, sức mạnh tinh thần của ngài chỉ huy càng mạnh hơn trước. Hiện tại, chỉ số sức mạnh tinh thần của ngài ấy đứng đầu cả dải Ngân Hà. Sức mạnh tinh thần của ngài ấy đã có thể tự phát trong hoàn cảnh nguy cấp, sản sinh sức mạnh bảo vệ thân thể ngài ấy. Một cuộc tấn công từ bên ngoài không thể gây thương tổn cho ngài ấy. Chúng tôi đã đo qua, cường độ cao nhất của sức mạnh tinh thần có thể chống lại cả đầu đạn hạt nhân. Vì vậy, tôi nghĩ người có khả năng hãm hại ngài chỉ huy còn chưa sinh ra đời.”
Tôi giật mình kinh ngạc, nhìn Mục Huyền bằng ánh mắt mừng rỡ và khó tin: “Hóa ra anh mạnh đến vậy? Tốt quá, em không cần phải lo lắng nữa. Anh… lợi hại thật đấy.”
Có lẽ thái độ của tôi quá chân thành, ánh mắt Mục Huyền đột nhiên trở nên nóng bỏng. Anh liền cúi xuống hôn tôi. Tôi bị anh hôn đến mức không thở nổi. Nhưng đầu óc tôi vẫn còn nhận thức, Mạc Phổ đang ở ngay bên cạnh.
“Tôi nói rồi, sẽ không để em lo lắng sợ hãi một lần nữa.” Mục Huyền cất giọng trầm khàn giữa môi lưỡi của tôi.
“Ờ.” Ý cười tràn ngập khóe mắt tôi.
Một lúc sau, Mục Huyền mới buông người tôi. Tôi thở hổn hển ngẩng đầu nhìn, Mạc Phổ đang dõi mắt về phía trước, gương mặt rất nghiêm túc. Khóe miệng Mục Huyền vẫn chưa tắt nụ cười, anh nói với Mạc Phổ: “Tiếp tục điều tra, phải tìm ra đáp án.” Ngừng một giây, anh nhìn tôi: “Để… vương phi thật sự yên lòng.”
o O o
Tôi đứng trong ánh nắng ban mai.
Rèm cửa sổ nhẹ nhàng lay động. Bên ngoài là cung điện màu trắng đẹp đẽ, như một mỹ nhân đang ngủ say bên bờ hồ xanh biếc. Tôi lặng lẽ ngắm cảnh sắc, đến mức thất thần.
Tối hôm qua, tôi và Mục Huyền dọn vào hoàng cung. Hôm nay, chúng tôi sẽ bái kiến hoàng đế bệ hạ và tổ chức đám cưới trong hoàng cung, sau đó mới đến quảng trường Hòa Bình của Đế đô tuyên thệ kết hôn.
Cuối cùng, tôi cũng chính thức trở thành vợ của ai đó.
“Tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa ạ?” Mạc Lâm cười hì hì sáp lại gần.
Tôi gật đầu. Anh ta giúp tôi đeo tấm mạng che mặt màu trắng. Đây là kết quả thỏa hiệp giữa tôi và Mục Huyền. Tôi chỉ cần đeo một ngày hôm nay mà thôi.
Tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi xuống tầng dưới, tôi vẫn hơi căng thẳng.
Cung điện và hồ nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tấm thảm nhung màu trắng dưới chân tôi trải dài đến nơi xa. Hai hàng người máy đứng hai bên tấm thảm. Thấy tôi từ trong đi ra, bọn họ đồng thời quỳ một chân xuống đất, đều tăm tắp, như bức tượng điêu khắc.
Mục Huyền mặc bộ quân phục màu trắng, đứng trên tấm thảm, lặng lẽ nhìn tôi. Ánh nắng chiếu vào gương mặt anh, ngũ quan đẹp đẽ sinh động, giống một bức họa. Bộ quân phục màu trắng càng tôn thêm khí chất thanh lãnh, ngạo nghễ của anh, không dính một chút bụi trần.
Tôi từ từ đi về phía Mục Huyền, khoác tay anh. Tim tôi đập thình thịch. Mục Huyền nhẹ nhàng nắm tay tôi. Chúng tôi không ai lên tiếng, lặng lẽ đi trên tấm thảm dài, tiến về cung điện của hoàng đế.
o O o
Câu chuyện nhỏ số 1
Mục Huyền nhận tổ nhận tông vào năm mười tuổi. Lúc đó, hoàng thất tặng cậu bé hai người máy cao cấp.
Mục Huyền xem sách hướng dẫn sử dụng, nhập mô hình tính cách cho người máy thứ nhất: trầm ổn, dũng cảm, quyết đoán...
Lúc tiến hành lập trình cho người máy thứ hai, hoàng tử Mục Huyền đột nhiên cảm thấy buồn chán, đối chiếu bảng biểu mô hình tính cách, lựa chọn đặc điểm hoàn toàn khác người máy đầu tiên: hoạt bát, nhát gan, ngây thơ, tự luyến...
Vài ngày sau, sĩ quan chỉ huy Mục Trăn (mẹ Mục Huyền) trở về nhà. Lúc đó, Mạc Phổ đang cùng Mục Huyền thảo luận chiến thuật phi hành, còn Mạc Lâm... Mạc Lâm đang vui vẻ trồng dưa trong vườn nhà. Gương mặt kim loại tròn xoe phản chiếu ánh mặt trời, như quả trứng vừa luộc chín.
Sĩ quan Mục Trăn cau mày, chỉ tay về người máy đi một bước nhảy hai bước bên ngoài cửa sổ: “Đó là thứ gì vậy?”
Mục Huyền lãnh đạm nhướng mày: “Người máy quản gia của con.” Ngừng một lát, cậu bé nói tiếp: “Có mặt anh ta, nhà rất náo nhiệt.”
Mục Trăn đảo mắt một vòng quanh ngôi nhà bao nhiêu năm chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau nên rất lạnh lẽo, bà trầm mặc không lên tiếng.
o O o
Câu chuyện nhỏ số 2
Câu chuyện về Dao và Huyền
Người máy Ấn Hạ giao cho Hoa Dao một tập tài liệu, gồm năm mươi hai câu hỏi cần thiết dành cho cặp vợ chồng, giúp hai bên tăng thêm hiểu biết lẫn nhau.
Hoa Dao mở ra đọc, phát hiện phần lớn nội dung trong tài liệu này cô đều không hề hay biết, âm thầm đổ mồ hôi hột.
Tên: Mục Huyền (Nặc Nhĩ)
Tuổi: Tính theo lịch Stan 22 tuổi, tính theo lịch Trái Đất 25 tuổi (Hoa Dao 22 tuổi).
Chiều cao: 1m85 (chiều cao tiêu chuẩn ở Trái Đất)
Cân nặng: 75kg (cân nặng tiêu chuẩn ở Trái Đất)
Trình độ văn hóa: Tốt nghiệp khoa chỉ huy đại học quân sự số ba.
…
Sở thích cá nhân: Làm tình với Hoa Dao, chỉ huy chiến đấu.
Màu thích nhất: Trắng, đen, thân thể ửng hồng của Hoa Dao.
Điều buồn bực nhất: Chu kỳ sinh lý của Hoa Dao.
…
Đồ ăn thích nhất: Hoa Dao (Ấn Hạ ghi chú ở bên cạnh: Điện hạ, xin đừng trả lời trừu tượng. Vấn đề này là muốn tìm hiểu khẩu vị của ngài, không phải ngài thật sự muốn đánh chén vị hôn thê của ngài đấy chứ?)
Lần thứ hai điền:
Đồ ăn thích nhất: Nước bọt, nước mắt, mồ hôi… của Hoa Dao.
…
Suy nghĩ về hôn nhân: Chung thủy, sở hữu, bảo vệ, mãn nguyện.
Câu muốn nói với đối phương nhất: Khỏi cần nói ra, cô ấy tự hiểu.
…
Hoa Dao nắm tập tài liệu, thầm nghĩ: Không biết anh ấy muốn nói với mình điều gì nhất? Chắc chắn là: ‘Chúng ta làm đi!’ Đúng là chẳng thú vị chút nào.
o O o
Câu chuyện nhỏ số 3
Ngày thứ N của kế hoạch ứng cứu, Mục Huyền, Hoa Dao và Dịch Phố Thành vẫn bị nhốt trong không gian hư cấu.
Chuyên gia kỹ thuật không gian xuất sắc nhất, chuyên gia kỹ xảo vi tính xuất sắc nhất của liên minh Ngân Hà đã tạo ra một không gian có tần suất và từ trường giống hệt không gian của Mục Huyền.
Nhưng bọn họ vẫn hết sức lo lắng. Liệu không gian mới này có thể qua mắt ‘sức mạnh tinh thần’ kinh khủng của ngài chỉ huy?
Vất vả nghiên cứu suốt ba ngày, các chuyên gia vẫn chưa thể tìm ra cách che giấu và ngụy trang thỏa đáng. Đến buổi tối ngày thứ ba, Mạc Lâm tới phòng thí nghiệm để mang cơm cho các chuyên gia.
Nghe nói đến mệnh đề khó giải này, Mạc Lâm phì cười, cất giọng điềm nhiên như không: “Chuyện này rất đơn giản. Các anh hãy tạo ra mùi giống hệt mùi hương trên thân thể tiểu thư Hoa Dao rồi lấp đầy không gian đó, ngài chỉ huy chắc chắn sẽ bị mắc lừa. Dù không mắc lừa, ngài ấy cũng không nỡ hủy diệt không gian mới.”
Các chuyên gia cảm thấy cách này thật ba chấm, nhưng cuối cùng họ quyết định mạo hiểm, làm theo ý kiến của Mạc Lâm.
Sự thật chứng minh, biện pháp đó rất thành công. Khi không gian mới xuất hiện bên rìa mép không gian do ‘sức mạnh tinh thần’ tạo ra, nó không hề bị công kích. Cho đến khi bọn họ thoát ra ngoài, không gian mới tự động sụp đổ.
o O o
Câu chuyện nhỏ số 4
Hoa Dao: “Dịch Phố Thành là người không liên quan. Em nhìn hắn, chẳng khác nào nhìn một khúc gỗ.”
Mục Huyền: “….. Em về phòng trước đi.”
Hoa Dao nghĩ thầm: Tự nhiên anh ấy giận gì chứ?
Một ngọn gió lạnh thổi vào lòng Mục Huyền: ‘Một khúc’ có nghĩa cô ấy cảm thấy của hắn không ngắn? ‘Gỗ’… cô ấy cảm thấy của hắn rất cứng?
Vài ngày sau, Dịch Phố Thành trốn trong đại bản doanh phát điên khi bị tấn công lần thứ N: “Mẹ kiếp, anh đây chỉ đi tỏ tình thôi mà, không được phép ăn trộm cũng không được phép nhớ nhung sao?”