Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 56
P
arker House ném về phía Tracy một cái nhìn hoảng sợ, hai mắt ông ta mở to. Đó không phải là cái nhìn ngạc nhiên. Đó là cái nhìn đầy sợ hãi không thể lẫn vào đâu được mà cô vẫn thường xuyên phải đối mặt trong công việc của mình: ánh mắt của nạn nhân trong một vụ án tàn khốc. Mỗi mu bàn tay của Parker bị một thanh kim loại xuyên qua, máu ứa ra nhuộm đỏ thành ghế bên dưới. Hai thanh kim loại khác chọc thủng hai mũi giày của Parker, đâm xuyên qua bàn chân ông ta xuống tận mặt sàn. Mỗi bên chân của ông ta cũng đang ngập trong vũng máu.
Tracy dời mắt khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của Parker và nhanh chóng nhìn quanh căn phòng. Cô để ý thấy có một hành lang tối ở bên phải bếp lò, bèn lấy cây đèn pin ra rồi bật lên. Trống ngực cô vang lên từng hồi, đầu cô xoay mòng mòng. Vận dụng hết những gì đã được huấn luyện, Tracy lần từng bước trên hành lang, giơ cao khẩu súng trong tay, lia ánh đèn hết các góc từ trái qua phải. Cô tựa lưng vào một bên tường, thò đầu qua một khung cửa rồi rọi đèn lên một mớ chăn chiếu nhàu nhĩ cùng một cái tủ rẻ tiền. Tracy rụt người lại rồi lặp lại những động tác ấy ở căn phòng thứ hai. Căn phòng này cũng trống hoác ngoài một chiếc giường, một cái bàn kê ở đầu giường và một cái tủ. Cô quay trở lại phòng khách, cố phán đoán xem chuyện gì đã diễn ra ở đây.
Đôi mắt Parker đã nhắm nghiền. Cô quỳ xuống bên chiếc ghế, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông ta. “Parker, Parker!”
Parker cố mở mắt, nhưng hai mí mắt của ông ta vẫn sụp xuống. Mặt Parker nhăn nhó như thể chỉ một cử động nhỏ cũng vô cùng đau đớn. Môi ông ta mấp máy nhưng không thành tiếng. Parker cố gắng hít vào từng hơi ngắn, cuối cùng cũng nói ra được vài từ: “Tôi đã…”
Tracy cúi xuống gần hơn.
“Tôi đã… cảnh báo…”
Ánh mắt của Parker chuyển từ cô sang một thứ gì đó ở đằng sau, nhưng đã quá muộn để cô nhận ra sai lầm của mình. Ánh sáng hóa ra chỉ là một mồi nhử để dụ cô tới gần, giống như một con thiêu thân lao vào lửa. Tiếng vo vo của máy phát điện dùng để ẩn đi những âm thanh từ bên trong.
Tracy bật dậy nhưng không kịp quay đầu lại. Cô thấy mình bị vật gì đó đánh mạnh vào sau gáy. Đôi chân cô khuỵu xuống, khẩu súng đang cầm văng khỏi tay. Cô cảm thấy một bàn tay vòng qua hông cô, giữ cô đứng thẳng. Một giọng nói thì thầm bên tai cô:
“Mùi của mày giống hệt cô ta.”
Roy Calloway và Finlay Armstrong khiêng Finn trên cánh cửa để đi ra ngoài. Cơn bão vẫn tiếp tục gào thét, họ phải rất cẩn thận để gió không thổi bay cánh cửa như một con diều.
“Từ từ thôi!” Calloway nói. Ông có thể cảm thấy đế giày của mình đang trượt trên lớp băng đóng ở bậc thềm trước nhà. Calloway lê chân bước từng bước ngắn cho tới khi họ bê được cánh cửa lên xe cấp cứu.
“Đi thôi!” Ronkowski nói.
Trước khi bước xuống khỏi xe cấp cứu, Calloway cúi đầu thì thầm vào tai Finn.
“Tôi sẽ kết thúc chuyện này.” Ông nói. “Tôi sẽ kết thúc câu chuyện mà lẽ ra phải kết thúc từ hai mươi năm trước.”
“Chúng ta phải đi thôi, Roy.” Ronkowski nói. “Mạch của ông ấy đang yếu dần.”
Calloway bước xuống cho Ronkowski sập cánh cửa xe cấp cứu. Chiếc xe tròng trành như đang chiến đấu để có thể tiến lên, rồi cuối cùng nó cũng di chuyển được. Chiếc xe lao qua lớp tuyết dày, ánh đèn nhấp nháy liên hồi. Calloway dõi theo chiếc xe rời đi cùng với những người lính cứu hỏa còn lại. Họ đứng bên cạnh Finlay như thể đã bị đông cứng. Băng tuyết bám đầy quần áo và khuôn mặt họ.
“Có điện thoại của ai còn hoạt động được không?” Calloway hỏi.
Chẳng có cái điện thoại nào sử dụng được.
Calloway bước đến bên cạnh Armstrong.
“Tôi muốn cậu lấy xe đi tới nhà Vance Clark. Bảo ông ấy và vợ đi cùng cậu. Nhắc ông ấy mang theo súng để phòng thân.”
“Chuyện gì đang diễn ra vậy Roy?”
Calloway đặt tay lên vai viên phụ tá của mình, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh. “Cậu có nghe tôi nói không?”
“Vâng. Vâng. Tôi có nghe thấy.”
“Sau đó, cậu hãy qua nhà tôi để đón vợ tôi. Nhớ chờ cả ba người về đồn cảnh sát rồi ngồi trực điện đàm ở đó.”
“Tôi cần phải nói gì với họ?”
“Nói với họ đó là yêu cầu của tôi. Vợ tôi chắc sẽ cứng đầu như một con lừa. Cậu hãy nói với bà ấy rằng đó không phải là một điều có thể lựa chọn. Cậu hiểu không?”
Armstrong gật đầu.
“Đi ngay đi! Làm theo lời tôi nói.”
Giày của Armstrong lún sâu trong tuyết khi anh cố chạy tới bên chiếc xe tuần tra của mình. Khi anh mất hút trong màn tuyết, Calloway quay trở lại chiếc Suburban, lấy ra một khẩu súng Remington 870. Ông nạp năm viên đạn vào khẩu súng rồi nhét thêm một nắm đạn nữa vào trong túi áo. Nếu như hôm nay là ngày cuối cùng ông còn giữ cương vị cảnh sát trưởng, ông sẽ làm tất cả những việc cần phải làm.
Ông khởi động xe, vừa định lùi khỏi lề đường thì nhìn thấy ánh đèn pha ô tô tiến đến gần, lao thẳng về phía ông. Chiếc Tahoe phanh gấp, trượt đi thêm vài mét trước khi dừng lại. Dan O’Leary nhảy ra khỏi xe trong chiếc áo khoác và cái mũ dày. Máy xe vẫn nổ, đèn xe vẫn sáng và cửa mở toang.
Calloway hạ kính cửa sổ xuống. “Dan, lùi cái xe chết tiệt của anh ra chỗ khác.”
Dan đưa cho Calloway một mảnh giấy. Calloway ngừng lại giây lát để đọc nó rồi vo nó thành một cục, đấm tay lên vô lăng. “Đánh xe của anh sang một bên rồi leo lên đây!”