Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 55
Đ
ặt chân vào khu chung cư quốc tế, Nhâm Nhiễm chạy thẳng đến văn phòng, đọc số phòng và nói là đóng phí quản lý tòa nhà. Nhân viên trực ca kiểm tra, báo với cô, Trần Hoa – chủ căn hộ đã đóng hết phí quản lý của cả năm.
Cô cám ơn quay về chung cư, lập tức thu dọn hành lí, may mà tăng ca liên tục, hai thùng giấy gửi bên Trương Chí Minh vẫn chưa kịp mở ra phân loại và sắp xếp – nghĩ đến Trương Chí Minh, cô đột nhiên nhớ đến cái hôm anh đưa hai thùng đồ đến, anh đã quan sát khu chung cư rất lâu, hỏi thăm giá trọ, không bình phẩm lời nào nhưng thái độ ít nhiều hơi khác thường, cô đành thừa nhận, cô quả thật là ngây ngô đến đáng thương.
Cô kéo toàn bộ hành lí xuống tòa nhà: bao gồm hai thùng giấy, hai va-li hành lí một to một nhỏ, thở hì hục đón taxi tìm một nhà trọ dừng chân, sau chuyến dọn nhà vật vã này, cô mệt lả không còn muốn cử động.
Căn phòng chật hẹp chất đầy đồ đạc của cô đã chật kín cả lối đi, bức tường mỏng manh không cản nổi âm thanh ồn ào của phòng bên cạnh, chỉ duy phòng cô im lặng như tờ, la-phông trên trần hỗn tạp đến thê lương, giống như tâm trạng của cô lúc này.
Áo của cô ướt đẫm do mồ hôi dính chặt vào người, cô không có tâm trạng tắm gội, đờ đẫn tựa vào đầu giường, không biết đã ngồi bao lâu, điện thoại reo, cô cầm điện thoại, Gia Tuấn gọi đến.
"Tiểu Nhiễm, em nhớ nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá."
"Em biết..." Cô gắng sức nói chuyện, hành lang bên ngoài đột nhiên vang vọng tiếng cãi nhau, cô giật mình chạy xuống giường nhìn trộm ra ngoài, một đôi nam nữ ăn mặc không chỉnh tề bấu víu vào nhau, cảnh tượng thật nham nhở.
"Chuyện gì thế?"
"Bên ngoài có người cãi nhau, anh đợi một tí, em nói nhà nghỉ cử nhân viên lên xử lí." Cô gọi điện cho tổng đài, nhà nghỉ nhận được khiếu nại, lập tức cho bảo vệ lên giải quyết. Cô thở phào báo cho Gia Tuấn, "Không có gì, khách trọ sinh sự, nhà nghỉ thường xuyên có chuyện này."
Gia Tuấn thắc mắc: "Tiểu Nhiễm, chẳng phải em đã thuê được nhà và nói hoàn cảnh ở đó rất tốt sao? Sao lại dọn đến ở nhà nghỉ?"
Cô không muốn nhắc đến, chỉ nói: "Bên đó không hợp lắm, em dọn ra, dự định mai đến công ty môi giới tìm nhà."
"Người yêu để làm gì thế kia? Trương Chí Minh ở Bắc Kinh sao không giúp em xử lí chuyện đó." Gia Tuấn phẫn nộ, "Lại để em vào trọ ở nhà nghỉ."
Lúc này nhắc đến tên Trương Chí Minh, cô hoàn toàn không có chút phẫn nộ, chỉ mệt mỏi, "Thôi bỏ đi, anh ta cũng rất bận."
"Ngày mai anh chuyển một vạn vào tài khoản của em, em phải tìm nhà, cần dùng tiền."
Cô sốt sắng: "Em có tiền mà, bây giờ công ty đang trong lúc khó khăn nhất, mỗi đồng tiền cũng chi tiêu tiết kiệm, anh không cần phải vội trả tiền cho em, cũng không được dùng tiền bừa bãi."
"Vậy thôi, anh lên mạng tìm giúp em, tổng hợp những chỗ thích hợp gửi mail cho em, em nghỉ ngơi sớm."
Cô không nói nên lời chỉ miễn cưỡng "dạ", Gia Tuấn phát hiện ngay tâm trạng bất ổn của cô, "Sao thế, Tiểu Nhiễm?"
Cô không thể kìm chế tâm trạng của mình nữa, nước mắt vỡ òa.
"Tiểu Nhiễm, xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì," cô cố nén nghẹn ngào, "Không sao mà anh, đừng lo lắng, chỉ là em... mấy ngày nay tăng ca mệt quá, nghỉ ngơi sớm thì sẽ ổn thôi, em đi tắm trước, chào anh."
Đặt điện thoại xuống, Nhâm Nhiễm òa khóc.
Cô đã từng rất hay khóc, nhưng cũng đã rất lâu, cô không khóc nữa. Bất kể khi một mình tại quê người gặm nhấm cô đơn và nhung nhớ, bất kể bị người khác hiểu lầm hay kết cục thất tình sau khi về nước, cô không cần khóc nhè cũng tự tìm được niềm an ủi, nước mắt cô dần ít đi.
Cô vốn không yêu Trương Chí Minh sâu đậm, sự thật mà Hà Tịnh Nghi vạch trần có lẽ sẽ khiến cô bàng hoàng, thất vọng, nhưng không đến mức bị đả kích nặng nề. Từ sau khi gặp lại Trần Hoa, cô đã hoàn toàn sụp đổ, trái tim nhỏ bé của cô mất kiểm soát trong căn phòng nhỏ bé này.
Tiếng tranh cãi bên ngoài dần biến mất, ti vi phòng bên cạnh vẫn mở rất lớn tiếng, cô không biết mình đã khóc bao lâu, nước mắt đã cạn, cô vào phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt sưng húp ửng đỏ của mình, cô nghĩ đến mai phải đi làm, đành dốc hết chút tâm trạng còn lại đi tìm mặt nạ đắp vào, cô nghĩ bụng: Chỉ độc thân một mình, dù có tự kỉ đến đâu cũng không thể cứ tủi thân mãi – mà mình tủi thân về cái gì kia chứ?
Cô tự hỏi mình, cũng tự mê muội: Đúng vậy – một thằng đàn ông chỉ từng ôm nhau mỗi một lần, chủ đề trò chuyện cũng chỉ xoay quanh nghề nghiệp, thậm chí không thể gọi là yêu nhau, sao lại làm ra vẻ như bị thất tình lần nữa.
Nếu như cô không bị thất tình, tức là, đa số phẫn nộ của cô đều đến từ một người khác, một người vốn không nên lại xuất hiện trong cuộc sống của mình.
"Híc", nước mắt lại lăn ra, xuôi theo lớp mặt nạ.
Sáng sớm hôm sau, Nhâm Nhiễm gượng dậy đi làm, cô gõ cửa phòng làm việc của Lâm Ba tức khắc, đặt phong bì thư có chìa khóa nhà và thẻ ra vào lên trên bàn ông: "Giám đốc Lâm, cám ơn lòng tốt của ông và bạn ông, tôi cảm thấy tôi sống bên đó không thích hợp lắm nên đã dọn ra ngoài, nhờ ông trả chìa khóa lại giúp tôi."
Lâm Ba hơi bất ngờ, ngước đầu nhìn cô: "Renee, cô biết xưa nay tôi không quan tâm đến chuyện đời tư của nhân viên, nhưng người ủy thác của tôi làm việc này là người tôi không thể từ chối, tôi đã nói với ông ta, cô đồng ý ở trọ hay không là ý của bản thân cô, hoàn toàn không liên quan đến công việc."
Nhâm Nhiễm gật đầu: "Cám ơn giám đốc, tôi hiểu, tôi ra ngoài làm việc đây."
Giám đốc không sắp xếp lại công việc cho cô, cô cũng không muốn chủ động nêu ra. Sau khi về bàn làm việc, cô tiếp tục tập trung tinh thần làm việc.
Đến giờ tan ca, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến công ty môi giới, tổng đài gọi điện báo cô rằng ông Trần đang đợi cô ở phòng khách, cô đành qua đó.
Trần Hoa không vòng vo, anh hỏi thẳng: "Ai đã lẻo mép với em?"
Cô không ngồi xuống, đứng ở góc cửa lạnh lùng nói: "Tôi không thích của lạ rơi từ trên trời xuống lại vô tình đập vào đầu tôi, nên đã đến ban quản lí tòa nhà xem tên chủ hộ. Sẵn tiện cho tôi hỏi thăm, ai đã ở trong căn hộ đó vào nhiệm kì trước?"
Trần Hoa sị mặt, "Em đã gặp quản lý tòa nhà thì có thể điều tra được căn hộ đó trước đây có người ở hay không. Em tưởng rằng anh lại làm nhục em như vậy sao?"
"Tôi thực sự rất hay chột dạ, rất sợ tự chuốc lấy nhục, cho nên không dám hỏi nhiều." Nhâm Nhiễm nửa cười nửa không nhìn thẳng vào mặt anh: "Trần Tổng, nếu tiện thì bảo thư kí của ông chuyển trả tiền đặt cọc nhà cho tôi, còn tiền trọ thì tôi không lấy lại, xem như đền bù hủy hợp đồng."
"Về căn hộ đó, anh nghĩ em đã hiểu lầm, không nhất thiết phải dọn ra tìm chỗ khác."
"Tôi không hiểu lầm, tôi đã nói rất rõ khi còn ở Hồng Kông, tôi không muốn có bất kỳ can hệ riêng tư gì với ông. Còn về chuyện công, nếu ông cảm thấy vì thế mà tôi không tiện tham gia vào việc hợp tác giữa ngân hàng và Ức Hâm, ông có thể đề nghị với giám đốc Lâm, tôi không phản đối."
"Em cảm thấy rằng anh muốn dùng căn hộ nhỏ bé đó để mua chuộc em ư? Một cô bé khi mới mười chín tuổi đã sẵn lòng đưa hết toàn bộ tiền của mình cho một người yêu bần hàn thì sao anh có thể vọng tưởng giải quyết mọi việc chỉ với một căn hộ?"
"Được, vậy mục đích của ông là gì?"
"Anh chỉ muốn em sống thoải mái, an toàn hơn..."
Nhâm Nhiễm bật cười, "Vậy ông đến là để... trả ơn ư? Thật sự không cần thiết, tôi luôn đánh giá rất cao năng lực của ông, hai trăm nghìn đó của tôi với ông chỉ là vẽ rắn thêm chân, không có nó ông cũng nhất định sẽ thành đạt. Huống chi ông đã đáp trả với một mức lợi nhuận siêu đẳng, tôi rất mãn nguyện. À đúng rồi, biết ơn là một phẩm chất tốt, nếu ông thật sự cảm kích tôi thì hãy giữ nó trong lòng, đợi khi tôi cùng đường ông hãy ra tay cứu vớt còn chưa muộn."
Cô vét toàn bộ lời chua ngoa, đanh đá đợi chờ sự phẫn nộ của Trần Hoa, nằm ngoài dự tính của cô, anh chỉ nhìn cô đăm chiêu, anh không nổi giận nhưng đang dở khóc dở cười, "Hôm qua em tức giận lắm đúng không? Sau khi phát hiện chuyện này, thực ra em nên gọi điện cho anh ngay, mắng anh một trận cho hả giận, không cần phải ngồi khóc một mình, đến giờ mắt vẫn còn sưng."
Cử chỉ quan tâm, lời nói dịu dàng chan chứa tình cảm của Trần Hoa khiến Nhâm Nhiễm nghẹn ngào, cô không biết trả lời thế nào, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại ngân lên, cô nói "Xin lỗi" rồi nhấc điện thoại lên, là tiếng Gia Tuấn gọi đến, cô ra xa một chút nghe máy.
"Anh Tuấn, có chuyện gì?"
"Em vẫn chưa tan ca sao Tiểu Nhiễm? Bây giờ anh đang dưới văn phòng làm việc của em."
"Sao anh lại đến Bắc Kinh?"
"Anh đón chuyến bay sáng sớm đến đây, đã đi theo môi giới xem hết năm căn hộ, có một nơi anh cảm thấy khá tốt, là kí túc xá của doanh nghiệp quốc doanh, môi trường sạch sẽ lại an ninh, giao thông cũng rất tiện, có cả trạm xe điện ngầm gần đó, duy một điều là nó nằm trên lầu cao nhất, kiến trúc tòa nhà không được thông thoáng, nhất thời không tìm được chỗ nào tốt hơn. Bây giờ chúng ta qua đó xem."
Cô kinh hoàng, "Anh Tuấn – anh hà tất phải cố tình đến đây, chỉ mỗi chuyện thuê nhà, em có thể tự giải quyết được."
"Anh biết, từ khi em du học về, bất kể là Bắc Kinh hay Hồng Kông em đều tự giải quyết ổn thỏa, nhưng gần đây ngày nào anh cũng tăng ca, một tuần làm việc đủ bảy ngày, hôm nay xin nghỉ phép một ngày đến đây xem như là đổi gió."
Cô nghẹn ngào, "Anh đợi em, em xuống ngay đây," cô quay đầu nói với Trần Hoa: "Xin lỗi, Trần Tổng, tôi có việc đi trước."
"Như vậy thì xem ra hôm qua em đã khóc lóc với Kỳ Gia Tuấn, thế nên hôm nay hắn đã bỏ mặc cái công ty đang bán sống bán chết và vợ con ở nhà, cố tình chạy đến Bắc Kinh an ủi em."
Lời giễu cợt cay nghiệt này khiến Nhâm Nhiễm tái mặt, cô nhìn anh chằm chằm, "Ông có quyền gì nói với tôi những lời đó?"
Trần Hoa nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp, lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Đúng, anh không có quyền. Nhâm Nhiễm, xin lỗi."
Nhâm Nhiễm không nói thêm gì, cô quay lưng bỏ đi.