Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 9
"P
hải mất cả đêm mới tới được Curatu", Dax nói.
"Chúng ta có thể ở chỗ anh vài giờ. Tại sao không nghỉ đêm ở đấy rồi sáng mai chúng ta lên đường?"
Amparo nhìn cha thăm dò. Ông gật đầu. "Một đề nghị hay. Ở đấy các con thoải mái hơn. Mai cha gặp các con ở Curatu".
"Tốt. Anh sẽ đi kiếm Mèo Bự".
Nhưng chẳng ai thấy Mèo Bự đâu cả. Người bán bar trong khách sạn còn nhớ anh ta đã rời đi với một người lính gần như ngay khi Đại bàng đến. Người lính đã quay lại, nhưng Mèo Bự thì không. Người lính đang ngồi bên chiếc bàn trong phòng.
Đấy là Ortiz, và anh ta đang ngủ, hai tay khoanh trên bàn. Dax lắc, và anh ta nhìn lên, còn gà gật vì rượu. Không, anh ta không nhớ đã mất hút Mèo Bự ở đâu. Có một căng tin, và ở đấy có mấy phụ nữ. Cả hát lẫn múa, nhưng rồi họ bỏ đi. Đấy là lúc anh ta và Mèo Bự đường đi đôi ngả.
Dax nhún vai. Mèo Bự chắc đã kiếm được một người đàn bà và sẽ chỉ lê chân về vào sáng hôm sau. Anh cười thầm. Có đôi điều chẳng bao giờ thay đổi cả.
Amparo đợi trong xe. Hai người lính đã sẵn sàng ở hàng ghế trước. "Xe sẽ chẳng bao giờ lên được núi đâu", Dax nói.
"Không có đường, chỉ có những lối mòn hẹp cho xe kéo. Còn nếu đi xe hơi thì chúng ta phải đi quá nửa đường về Curatu trước khi rẽ ngược trở lại".
Amparo như ngần ngại.
Dax cười "Em đã thay đổi. Còn nhớ xưa kia em đã cuống quýt để được trèo lên lưng ngựa thế nào không?"
Cô bước ra khỏi xe. "Thế thì kiếm ngựa cho em đi", giọng cô thoáng chút bẳn gắt. "Em sẽ sẵn sàng sau khi thay quần áo khác".
Dax đi vòng khách sạn, đến tàu ngựa, dắt ra con của mình và con của Mèo Bự. Anh cười thầm. Mèo Bự sẽ nổi sung, nhưng đấy là lỗi của hắn. Anh dẫn đôi ngựa ra cổng trước. Màn đêm bắt đầu buông. Khi đi ra từ sau toà nhà, anh thấy cậu bé đứng đấy, tay dắt con ngựa của mình. Anh gần như đã quên khuấy cậu ta.
"Ông đã sẵn sàng đi chưa ạ?" cậu ta hỏi, đi theo anh.
"Rồi".
Họ dừng lại trước nhà Thị trưởng. Dax nhìn xuống cậu bé. "Cậu muốn chào tạm biệt cha cậu không?"
Cặp mắt sẫm màu của José như vô cảm. "Tôi đã chào tạm biệt cha tôi rồi".
Trời đêm trong sáng và ánh trăng làm cho con đường cũng dễ đi như ban ngày. Họ đi theo hàng một. Dax dẫn đầu, theo sau là Amparo và cuối cùng là cậu bé. Đến đỉnh núi, Dax dừng lại, quay nhìn xuống thị trấn. Nhà cửa rực rỡ trong ánh đèn và trong đêm rừng tĩnh lặng, tiếng nhạc đâu đó thảng hoặc vẳng lên.
Dax cười "Đêm nay chắc Asiento không ngủ".
"Em cũng đoán thế".
Những đám lửa ở phía bắc thị trấn bắt mắt anh. "Anh không hiểu là lửa gì thế nhỉ?"
Amparo không trả lời.
"Đấy là lửa của trại lính", José nói.
"Tại sao cậu biết?" Dax hỏi.
"Chúng tôi thấy khi đi vào. Vì thế mà cha tôi đã đưa hầu hết người của ông trở lại rừng núi".
Dax nhìn cậu bé một lát rồi quay sang Amparo. "Để làm gì?"
Cô nhún vai, lảng tránh. "Cha không bao giờ đi đâu mà lại không có tuỳ tùng".
"Anh tưởng họ đã vào thị trấn với ông chứ?"
"Cha em bảo họ là cánh du kích của Guiterrez".
Dax quay người trên yên.
"Em mệt", chợt Amparo nói. "Chúng ta ngồi đây suốt đêm để nói chuyện à?" Cô quay ngựa lại, bắt đầu đi xuống.
Dax liếc lại Asiento rồi quay sang cậu bé. José thản nhiên nhìn anh. "Đi thôi".
Họ theo Amparo xuống núi trong đêm, vượt qua một thung lũng rồi qua những cánh đồng đến trang trại của Dax, đến nơi thì cũng đã nửa đêm. Trên suốt dọc đường, họ chỉ trao đổi vài lời.
Dax đưa Amparo về phòng. Mặt cô tái xanh, ủ dột, và chợt anh thấy thương cô. Làm con gái của Tổng Thống ắt không phải là công việc dễ dàng và dễ chịu nhất trên đời.
Anh đưa José vào phòng ngủ từ hồi nhỏ của mình rồi xuống dưới nhà, châm điếu xì gà nhỏ, chậm rãi hút. Có những câu hỏi làm anh phiền muộn, những điều mà lẽ ra Amparo phải trả lời. Nhưng còn đủ thời gian cho họ, vào sáng hôm sau. Ngày hôm nay đã qua, anh nghĩ thế. Nhưng anh nhầm.
Anh ngủ chừng được vài giờ thì bị tiếng vó ngựa đánh thức. Thoạt tiên, anh chỉ uể oải trở mình trên giường, cho rằng Mèo Bự đã làm ồn một cách không cần thiết. Rồi anh nhẩy khỏi giường, đến bên cửa sổ. Có hai con ngựa lao vào cổng chính. Anh nhận ra thân hình nặng nề của Mèo Bự trên một con, nhưng không nhận ra ai trên con ngựa kia. Dù là ai thì người đó cũng đang như gục trên lưng ngựa, hai tay bám lấy quả táo yên, và như chỉ đủ sức để không văng ra khỏi yên.
Dax vội vã chạy xuống gặp họ. Mèo Bự rời khỏi yên, và người kia quay lại khi Dax chạy tới. Khuôn mặt người ấy tái nhợt, sầu muộn với những mảng máu khô, đông cứng. Dax trân trân nhìn Đại bàng, nỗi kinh ngạc làm anh bất động.
"Giúp tôi đưa ông ấy vào nhà" Mèo Bự nói một cách cộc cằn. "Bọn lính không còn xa lắm đâu".
Như một cái máy, Dax đưa tay ra đỡ tên cướp già mới nhẹ bẫng và mỏng manh biết bao. "Chuyện gì xảy ra thế?"
"Tôi đã bảo anh là có quá nhiều lính mà" Mèo Bự nói. "Còn bao nhiêu nữa ở ngoài Asiento".
Tên cướp già húng hắng ho, máu phùi bọt qua miệng khi họ đặt ông xuống chiếc ghế băng, cạnh cầu thang. Trang trại bắt đầu thức giấc. Một người đàn bà đi ra từ dẫy phòng sau bếp.
"Lấy nước và khăn!" Dax ra lệnh. Anh nhìn Mèo Bự. "Bảo một trong những người của tôi đi đón bác sĩ".
Mèo Bự chạy ra khỏi nhà.
Đại bàng ho và nhăn nhó vì đau khi cố nói một điều gì đó. Dax lấy chiếc khăn ẩm từ một trong những người đàn bà, lau mặt cho ông. "Đừng cố nói, chúng tôi đã đi đón bác sĩ".
Đại bàng nhăn nhó. "Để làm gì?" ông hỏi trong tiếng khò khè. "Tôi đã chết rồi".
"Ông sẽ không chết".
"Tôi đã cảnh báo anh là Guiterrez sẽ giết tất cả chúng tôi".
"Đấy không phải là Guiterrez".
"Đó chính là Guiterrez", Mèo Bự từ cửa nói vọng vào. "Chúng ta ngu, ông già đúng. Giờ hắn là trùm mật vụ của Tổng Thống".
Dax chằm chằm nhìn hắn. Có tiếng chân trên cầu thang trong nhà. Amparo đang đi xuống thang. Mặt cô trắng bệch, ủ dột. Dax thoáng thấy bóng José phía sau cô, rồi biến mất.
"bọn họ phục kích khi toán cướp rời thị trấn để về núi".
Ánh mắt Dax từ Mèo Bự hướng sang Amparo. "Em đã biết chuyện này?"
Amparo không đáp. Cô nhìn xuống ông già, cặp mắt vô cảm. "Ông ta chết rồi à?"
Dax nhìn xuống. Mồm Đại bàng há hốc, cặp mắt ông trừng trừng nhìn lên, nhưng không còn sinh khí nữa. "Ông chết rồi".
Một tiếng thét phát ra từ phía cầu thang. Dax xoay người khi cậu bé lao toàn thân vào Amparo. Với con dao trong tay, thằng bé tựa như một mũi dao. Như cái máy, Dax gạt Amparo sang bên, và cô ngã xuống khi Dax khuỵ một gối, và con dao trong tay cậu bé rơi xuống sàn. Anh đá con dao ra.
Cậu bé bất động trong tay Dax, cặp mắt đầy nước. "Mày nói dối! mày biết tất cả!"
"Tôi không biết" Dax nói, giúp cậu bé đứng lên. "Tôi không biết. Hãy tin tôi đi".
"Đừng đụng vào tao!" José thổn thức, hẩy tay anh ra. "Đồ dối trá! Đồ phản bội!" nó chạy ra phía cửa. "Tao sẽ giết mày vì chuyện này!" nó biến mất trong bóng tối và một lát sau thì có tiếng vó ngựa lao đi trong đêm đen.
Mèo Bự trân trân nhìn theo. "Nó trở về với núi rừng".
"Cứ để cho nó đi", Dax nói rồi quay lại Amparo, cô vẫn nằm ườn trên sàn. "Để anh đỡ em dậy".
"Đừng động vào tôi!" cô nói, chợt hung dữ. "Anh không thấy tôi đang mất máu à?"
Anh nhìn xuống cô, mắt thao láo. Nửa dưới chiếc áo ngủ của cô đẫm máu. "Cái gì thế này?"
Cô nhìn anh, trong cặp mắt lẫn lộn cả giận dữ với đau đớn. "Anh là một thằng ngu tội nghiệp! Anh không thấy à? Tôi đang mất con!"
Cảm giác bệnh hoạn dâng lên. Anh đã xuất hiện như một thằng đại ngu trước tất cả mọi người. Với cả mớ kiến thức, với tất cả nghiệm sinh, với những gì anh đã học được từ thế giới bên ngoài, song rõ ràng anh chỉ là đứa con nít trong tay họ. Chẳng ai là không dối trá anh, chẳng ai là không sử dụng anh. Kể cả Amparo.
Có nhiều tiếng chân ngựa ở bên ngoài rồi tiếng của những gót ủng nặng nề trên hành lang. Anh quay ra khi những người lính ập vào. Những bộ quân phục xanh, đỏ đầy nhóc.
Một lát sau, Guiterrez lách qua những người lính, sợi dây bạc lóng lánh trên ngực bộ đồng phục. Cặp mắt tròn, nhỏ nhưng sáng quắc của hắn lướt qua Dax, qua thi thể Đại bàng rồi đến Amparo, vẫn nằm dưới sàn, nhìn họ. Không cần bảo hắn cũng biết tên cướp già đã chết. Cặp môi hắn mím chặt khi nhìn Dax "Thằng bé đâu?"
"Nó đi rồi".
Guiterrez chòng chọc nhìn anh. "Tao không tin mày".
Rồi hắn nhìn Mèo Bự "Bắt thằng này!".
Giọng Dax làm cho những người lính bất động. "Không!" có một thứ ánh sáng nhảy múa trong cặp mắt Guiterrez. "Tổng Thống sẽ không vui đâu, thưa ông. Người đàn ông này đã giúp tên cướp đi trốn".
"Tổng Thống có thích hay ở thì mặc xác ông ta!"
Một nụ cười lạnh lẽo, mờ nhạt thoáng trên môi Guiterez. "Chính lời mày đã bộc lộ tội phản quốc của mày!". Hắn rút súng ra chĩa vào Dax. "Bắt cả hai!"
Những người lính xô lên để tóm Dax, nhưng trước khi họ xáp tới, anh đã kịp hất con dao mà cậu bé đã để rơi trên sàn lên.
Guiterrez nhẩy lùi lại, tựa lưng vào tường. Hắn nhìn chòng chọc vào cặp mắt Dax. "Tao đợi giờ phút này đã lâu", hắn khẽ nói, nụ cười đanh lại trên môi khi hắn nâng khẩu súng lên.
"Tao cũng thế!"
Cánh tay Dax vẩy ra như một vệt sáng mờ và nụ cười của Guiterrez biến thành một biểu hiện kinh ngạc khi cán con dao chợt xuất hiện giữa cổ. Khẩu súng rời khỏi khi hắn gắng đưa cả hai tay hắn chưa lên được bao nhiêu thì thân hình hắn đã đổ ụp xuống.
Những người lính tóm lấy Dax một cách thô bạo. Anh vặn người, cố thoát ra, nhưng họ giữ anh chặt cứng.
"Thả anh ấy ra!" giọng Tổng Thống dội vào, vang và đanh.
Ông đi qua họ mà không hề liếc mắt tới những người đàn ông đang nằm trên sàn. Ông quỳ xuống bên con gái. Họ trao đổi một lời thì thầm, nhưng quá nhanh nên Dax không nghe được. Rồi Tổng Thống từ từ đứng lên, vẫn quay lưng về anh.
"Con đã làm tốt, con trai ta". Ông nói, cặp mắt xám xanh vô cảm. "Ta, đích thân ta đến để giết Guiterrez vì tội vi phạm lệnh ân xá!"