Số lần đọc/download: 1951 / 30
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 56 - GIẢ THẬT KHÓ PHÂN
H
oa sĩ Kiệt hé miệng phun ra một vòi máu đỏ, bắn vào không khí như chiếc cầu vồng. Xà Hà Tiên Tử sau khi đón được thân hình Hoa sĩ Kiệt lập tức lui nhanh ra phía cửa, phất tréo một chưởng đánh bay cửa lầu và lao nhanh ra ngoài. Lão tướng số một mình tả xông hữu đột, chỉ tung ra mấy chiêu mà nhóm cao thủ Huyết Ma đều rầm rộ lui tất cả. Nhìn thấy Xà Hà Tiên Tử xốc lấy Hoa sĩ Kiệt lao ra khỏi lầu, lão tướng số rất đỗi lo âu vội vàng tung đến cạnh Hà Chí Bình, kẹp nhanh vào nách. Song chưởng tung ra một đòn trí mạng đẩy bắn vòng vây sang một phía, đoạn tức tốc đuổi theo Xà Hà Tiên Tử. Dưới ánh sao mập mờ, lão nhìn thấy hai bóng người đang phi nhanh về hướng đông. Không một giây chậm trễ, lão bắn mình về hướng đó. Xà Hà Tiên Tử cùng Tạ Trinh Trin sau khi thoát khỏi Diêm La trang liền trổ hết thuật khinh công, cứ nhắm hướng trước mặt tung mình vun vút... Độ hơn nửa giờ lộ trình, nhìn ngoài phía sau chẳng có ai đuổi theo, mới chầm chậm lơi bước. Quanh qua một khu sơn phong vắng vẻ, Xà Hà Tiên Tử mới đặt Hoa Sĩ Kiệt xuống đất, vung chỉ điểm vào huyệt câm cùng hai đại huyệt nơi đầu vai chàng, đoạn ung dung đoạt lấy chiếc khóa ngọc trong tay chàng. Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy nội thương rất trầm trọng, miệng lại chẳng thốt được lời, đôi mắt chàng như bắn ra lửa, hằn học nhìn trừng trừng lấy người mẹ vô nghĩa của mình. Xà Hà Tiên Tử thản nhiên măn mê chiếc chìa khóa trên tay, cười lanh lảnh:
- Mi có hận ta cách mấy cũng bằng thừa, đợi bổn giáo chủ vào xong Băng Quốc, nhặt được kỳ bảo, mật kiếp, luyện thành tuyệt thế võ công rồi, thì Bình Thiên Giáo sẽ ngự trị võ lấm! Ngươi là con của ta, tất nhiên điều vinh hạnh ấy ngươi cũng dự được một phần, Hoa Sĩ Kiệt! Con nên ngoan ngoản thuận tùng theo mẹ là hơn!
Bà ngừng lại đôi giây nhìn phản ứng trên khung mặt của đứa con rồi lại tiếp:
- Nếu con chẳng chống đối việc mẹ làm, thì mẹ sẽ đem Tạ Trinh Trinh, Bạch Vân Vân gả hết cho con!
Tạ Trinh Trinh mặt đỏ bừng lên vì sung sướng, nhỏ nhẹ khuyên đáp:
- Kiệt huynh, lòng tiểu muội đã yêu anh từ lúc mới gặp nhau, nhưng vì lịnh thầy là trên hết, nên đành dằn nén lòng mình, mong Kiệt huynh thuận ưng theo ý sư phụ, để mẫu tử được đoàn viên.
Hoa Sĩ Kiệt nửa chua xót nửa tức tối lắc đầu. Xà Hà Tiên Tử không khỏi nao nao tình hiền mẫu:
- “Thiên tính nó rất hiếu thuận, tình cảm lại phong phú, chỉ có thể dùng lối mềm may ra lung lạc nó phải chuyển ý hồi tâm...” Là một tay thiện dùng thủ đoạn, bà chợt buông tiếng thở dài áo não:
- Sĩ Kiệt! con hoàn toàn ngộ nhận rồi! Năm xưa chính cha con đã ruồng rầy mẹ phải vất vả trăm chiều, trước mặt con ông lại khéo dùng lời rẻ chia thêm tình mẫu tử... ôi!
Lời chưa trọn ý, nước mắt bà đã lã chã thành giòng, nghẹn ngào như khó nối tiếp nối giòng dĩ vãng thương đau! Hoa Sĩ Kiệt đáp lại bằng cách nhắm mắt im lìm biểu lộ sự không tin. Tạ Trinh Trinh cũng tiếp nối than dài:
- Kiệt huynh, lời lẻ của lệnh mẫu hoàn toàn là sự thật, không phút giây nào người chẳng nhớ đến anh!
Hoa Sĩ Kiệt mở bừng mắt, mày nhíu chặt lại môi chua chát điểm nụ cười, ý chừng như bảo:
- “Nói dối tuy hay nhưng không phù hợp chút nào! Nếu đã như thế bà lại đang tâm hại cha ta? Đã vậy lại còn thừa nguy của ta bị thương điểm chế huyệt đạo ta, để đoạt lấy chiếc chìu khóa ngọc!”
Xà Hà Tiên Tử dường như hiểu thấu được ý nghĩ chàng, vờ ấm ức tiếp lời:
- Kiệt con, nếu chẳng tin lời mẹ, thì đây mẹ sẽ giúp con trị lành nội thương và trao trả chiếc chìa khóa ngọc lại cho con, để tùy con xử liệu.
Tuy thốt thế, nhưng chiếc khóa ngọc bà đã đút gọn vào túi, thay vào đấy lôi ra một hoàn thuốc màu hồng, cầm nơi tay, cười nhẹ, bảo:
- Con hãy uống viên thuốc này để trị thương trước, mẹ sẽ giao lại chiếc chìa khóa cho con sau!
Hoa Sĩ Kiệt cương quyết lắc đầu từ chối. Xà Hà Tiên Tử liếc nhanh mắt về phía nữ đồ đệ của mình. Tạ Trinh Trinh lập tức hiểu ý, đón lấy viên thuốc vào tay, bước đến cạnh Hoa Sĩ Kiệt, cười dịu dàng:
- Kiệt huynh nên uống vô là phải, hảo ý của mẹ anh nên lãnh, nhận là hơn!
Tay đã nâng nhẹ lấy đầu chàng, với một cử chỉ thật là trìu mến nàng đưa viên thuốc đến tận môi Hoa Sĩ Kiệt, ánh mắt trưng trưng gần như cầu lụy van nài. Vốn là một con người nhiều tình cảm, cử chỉ quá thiết tha của Tạ Trinh Trinh, khiến chàng khó đành dạ khước từ. Vừa định hé miệng đón lấy hoàn thuốc màu hồn, chợt nghe tiến mỏ lốc cốc từ khoảng không xa xa vọng lại. Giọng mỏ gấp rút như một lời cảnh cáo, Hoa Sĩ Kiệt bỗng sanh dạ hoài nghi vừa hé miệng lại gậm ngay trở lại. Xà Hà Tiên Tử, Tạ Trinh Trinh nghe qua tiếng mõ cũng bắn người sửng sốt, nhấc mắt nhìn quanh... Trời lúc ấy đã rựng sáng, dưới ánh mập mờ của hình mình, một bóng trắng từ khoảng cao bắn vút xuông như một đường sao lạc, thoáng mắt đã lao đến trước mặt ba người, cùng với một giọng nói vang lên:
- Thuốc độc như lòng người độc, thí chủ đừng uống vào mà mang hoạ!
Hoa Sĩ Kiệt chưa hết sững sờ, trước mặt chàng đã sừng sửng một vị hòa thượng già khoác áo cà sa, mặt che kín sau vuông vải xám. Giọng rền rền của người tiếp nối vang lên:
- Thí chủ lúc nãy chẳng có uống viên thuốc ấy chứ?
Hoa Sĩ Kiệt vì huyệt câm bị điểm chỉ lắc đầu thay lời đáp. Lão tăng bịt mặt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, gật gù thốt tiếp:
- Người lành phước tưởng chuyện dữ hóa hiền, thí chủ bao lần gặp nạn to nhưng đều chuyển nguy thành an, đủ thấy phúc duyên thí chủ chẳng nhỏ!
Hoa Sĩ Kiệt biểu lộ sự cảm kích qua đôi mắt, nhìn lão tăng một cách rất biết ơn! Chàng cảm thấy như vóc dáng của lão tăng rất quen nhưng nhất thời không sao nhớ rõ gặp qua ở nơi nào! Bỗng dưng bị lão tăng vô danh đến phá hỏng kế hoạch của mình, Xà Hà Tiên Tử sau phút kinh mang, lửa giận vụt đùng đùng nổi dậy, cười gàn bảo:
- Lão hoà thượng, ngươi là một kẻ xuất gia, nói năng thận trọng một chút. Ta là mẹ của gã, thì chả lẽ mẹ cho con uống thuốc là quấy hay sao?
Lão tăng chậm rãi niệm lên một tràng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, kẻ xuất gia chẳng khi nào dám cuồng ngông, những gì nữ thí chủ đã làm tự mình biết lấy, bất tất để bần tăng phải nói ra!
Xà Hà Tiên Tử tái mặt:
- Lão trọc già, ngươi cứ nói, ta có hành động nào đến phải sợ ngươi nói ra? Rõ ràng ngươi mưu toan phá hoại tình mẫu tử của mẹ con ta!
Lão tăng giọng vẫn một mực hòa hoãn:
- Nữ thí chủ quá nặng lời, lão tăng lấy từ bi làm lòng, quân tử chẳng vạch điều quấy của người, nữ thí chủ nên rời đi là hơn!
Hoa Sĩ Kiệt giờ đây hết còn nghi nan vào đâu, bao nhiêu cảm nghĩ tốt lành vừa tượng hình, đối với bực sanh thành trước mặt, bỗng chốc tiêu tan cả, chỉ còn sót lại một lòng căm phẫn tuyệt cùng, đôi mắt chàng cơ hồ như loé lửa chiếu thẳng về phía Xà Hà Tiên Tử. Xà Hà Tiên Tử hừ to lên:
- Lão trọc già đã là một kẻ tu hành tay chuông tay mõ, sao dám nói lên điều vọng ngữ như thế?
Lão bần tăng vẫn một mực điềm đạm:
- A Di Đà Phật! Bần tăng là kẻ tu hành lục căng đã diệt tứ đại điều không, tâm lặng trí thanh chưa bao giờ thốt một lời chi gọi là vọng ngữ cả!
Xà Hà Tiên Tử cười gằn:
- Ngươi tự xưng là lục căng đã diệt, tứ đại cai không, bổn giáo chủ lấy làm nghi ngờ lắm!
Lão tăng nghiêm sắc mặt:
- Tin hay không tin là tùy quyền của thí chủ...
Xà Hà Tiên Tử thầm tính tóan:
- “Hiện tại chỉ còn cách trừ quách trọc quái này sau đấy mới có thể chế phục Hoa Sĩ Kiệt...”
Bà lập tức cười lên khanh khách:
- Tất nhiên là ta không thể tin rồi, lời nói sao bằng hành động, ta muốn khảo nghiệm nơi này!
- Thí chủ cứ cho biết khảo nghiệm bằng cách nào?
- Lão trọc già có nghe danh sắc đẹp của Xà Hà Tiên Tử thế nào chăng?
Lão tăng dửng dưng gật đầu!
- Lời đồn Xà Hà Tiên Tử phong tư tuyệt thế, đẹp sánh Chiêu Quân, dù chẳng thấy được phương dung qua vuông lụa trắng kín che kia, nhưng bằng vào vóc dáng thướt tha, đôi ánh mắt long lanh trong vắt nọ, đủ chứng minh lời đồn nọ chẳng ngoa!
Xà Hà Tiên Tử đắc ý buông tiếng cười to. Tạ Trinh Trinh liền thay lời sư phụ:
- Đại sư bảo là “ tứ đại giai không ” vậy có dám ngắm xem dung mạo của sư gia mà chẳng động lòng chăng?
Lão tăng lạnh lùng:
- Có chi mà chẳng dám? Lời đồn là nếu thấy phải sắc dung mỹ miều của Xà Hà Tiên Tử, tức khắc kẻ ấy phải vong mạng, nhưng lão tăng đây lòng như suối cạn, tâm tựa nhành không, dù sắc tình cám dỗ thế nào, cũng khó lung lạc được dạ kẻ tu hành.
Xà Hà Tiên Tử khích thêm một câu:
- Nhà sư dám nhìn mặt ta thật à?
Hoa Sĩ Kiệt rất đổi lo âu, nhìn vào lão tăng lắc đầu ra ý như bảo ông đừng nên nhìn. Lão tăng vờ như không thấy, buông tiếng cười to:
- Có chi mà dám với không? Chẳng qua bần tăng có một điều kiện, nữ thí chủ có bằng lòng hay không rồi sẽ thử cũng chẳng muộn!
Xà Hà Tiên Tử liền chặn lời:
- Đem Hoa Sĩ Kiệt đi phải chăng?
- Nữ thí chủ quả thông minh! Nhưng còn một điều bần tăng cần nêu lên trước để nữ thí chủ khỏi trách là sau khi chiêm ngưỡng dung nhan xon, bần tăng sẽ biểu diễn một vài trò mọn để nữ thí chủ xem! Nói trắng các khác là để nữ thí chủ phải hết dạ khiếp phục, chẳng còn kêu nài vào đâu!
- Tốt lắm! Chúng ta bắt đầu đi là vừa.
Hoa Sĩ Kiệt hồi họp đến tuyệt cùng, tim chàng cơ hồ ngừng hẳn lại! Vì chàng đã mục kích qua một lần, những kẻ nhìn được mặt thật nàng đều ngã ra chết tức tốc, mình mẩy không bết thương chỉ có máu tím trào rỉ ra thất khiếu! Nếu như vị sư già kia bị chết trong tay bà thì mạng chàng kể như khó cứu! Mắt chàng nhìn vị sư già thiếu điều trực thị, thần sắc trên mặt biến đổi chẳng ngừng! Chừng như đoán được tâm trạng chàng, vị lão tăng vụt quay sang phía chàng cười an ủi:
- Thí chủ yên tâm, pháp Phật vô biên, tà không thắng được chính!
Xà Hà Tiên Tử cao giọng thú giục:
- Lão hoà thượng khỏi phải lắm lời lải nhải, mau bước sang đây, đối diện với bổn giáo chủ trong vòng mười bước!
Bà lại xoay người đưa lưng về Hoa Sĩ Kiệt và vẫy tay bảo Tạ Trinh Trinh:
- Đồ nhi, hãy đứng lên phía sau lưng ta!
Tuy theo hầu hạ luyện võ với Xà Hà Tiên Tử suốt hai mươi năm trời, nhưng chưa khi nào Tạ Trinh Trinh nhìn được chân dung của sư phụ. Nghe lịnh truyền, nàng riu ríu bước vòng ra phía sau lưng bà. Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy lồng tim mình như nghẹt cứng, phập phòng chờ đợi kết quả sắp diễn ra... Xà Hà Tiên Tử buông lên một chuỗi cười lả lơi dâm đãng:
- Lão hòa thượng, nếu ngươi kịp thời hồi tâm, bổn tiên tử sẽ thông qua chuyện thử thách và sẽ trao thân này gá nghĩa cùng ngươi!
Lão tăng nhíu mày lâm râm niệm Phật:
- A Di Đà Phật, tội thay, tội thay!
Xà Hà Tiên Tử hừ liên giật dữ:
- Lão trọc già ngốc nghếch chẳng biết thụ hưởn thú thần tiên của trần thế! Giỏi cứ tiến lên thêm bốn bước gần đây? Ta thách ngươi đó!
Vị tăng già lặng im không thốt một lời, từng bước một nhích dần tới.
Một bứơc!
Hai bước!
Mỗi bứơc chậm chắc chắn của vị thăng già Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy như thừng nhát búa nện lên tâm khâm. Đến bước thứ tư chàng đã hết can đảm mở to mắt nhìn. Chàng không nỡ thấy cái chết thảm thiết của vị lão tăng ân nhân của chàng. Nhưng cả buổi lâu mà tai chàng không nghe một tiếng động chi khác. Lòng rất nghi hoặc chàng vội mở bừng mắt ra, tâm trạng không dằn được nôn nao lo lắng! Và mọi việc đã trái ngược với dự định, vị tăng già vẫn bình yên, chẩm rải cất bước về phía chàng. Bên kia Xà Hà Tiên Tử nhẹ buông tiếng thở dài quay đầu sang bảo Tạ Trinh Trinh:
- Đồ đệ, chúng ta mau rời đi thôi!
Hoa Sĩ Kiệt thấy bà bao kín lại mặt mày sau vuông lụa trắng nhưng mái tóc đang không gió mà rung, hiển nhiên là bà đã bị nội thương, nhưng không hiểu là nặng nhẹ. Vị sư già chẳng trở ngăn, chỉ ôn tồn cất lời:
- Nữ thí chủ lên đường bình an!
Xà Hà Tiên Tử tay vịn lên vai Tạ Trinh Trinh hậm hực quay lại đáp lời:
- Núi non còn, chúng ta vẫn có cơ hội gặp lại! Ba năm sau chúng ta sẽ tái hội tại Hoa Sơn!
Vị sư già mỉm cười:
- Được lắm, đến lúc ấy bần tăng sẽ y hẹn để lãnh giáo những tuyệt kỹ mà thí chủ học được trong mật kiếp Băng quốc.
Xà Hà Tiên Tử giật mình rúng động:
- “ Tại sao những gì của ta lão đều hiểu rõ cả? Lão là ai? ”
Tạ Trinh Trinh thấy ở lâu thêm bất lợi, vội thúc hối:
- Sư phụ, chúng ta mau đi thôi!
Xà Hà Tiên Tử nhẹ gật đầu, lập tức kéo tay đồ đệ rời xa trận diện. Hoa Sĩ Kiệt thấy Xà Hà Tiên Tử rời đi, lòng rất nôn nao nhưng miệng chẳng nên lời, dùng mắt ra dấu cho vị sư già chận ngăn Xà Hà Tiên Tử lại, vì chiếc chìa khóa ngọc đã bị đoạt mất rồi! Vị sư già chậm rãi giải tỏa huyệt đạo cho chàng. Hoa Sĩ Kiệt vừ được tự do đã nhảy tưng lên, hối hả:
- Đại sư mau đuổi theo!
Vị sư già lắc đầu:
- Bần tăng đã tha cho hai người đi rồi, nếu đuổi theo nchận lại, khác nào nuốt đi lời hứa sao?
Hoa Sĩ Kiệt dậm chân than thở:
- Xà Hà Tiên Tử thừa lúc tại hạ nguy nan, cướp đi chìa khóa ngọc trên người, không lẽ để cho bà tự do rời đi?
Vị sư già cười bí hiểm:
- Việc trần thế gian đều gải chân, chân giả khó phân, có thể thật là giả, cũng có thể giả là thật! Thí chủ tất nóng nảy như thế?
Hoa Sĩ Kiệt rất thông minh nghe qua là hội ý ngay chàng lẩm bẩm như hỏi lấy mình:
- Không lẽ chìa khóa ngọc kia là giả?
Đưa mắt nhìn vị sư già như dò xét – chàng cất to giọng:
- Theo như lời của đại sư, thì chiếc chìa khóa ngọc nọ là vật giả?
Lão tăng cười to:
- Giáo Chủ Huyết Hà giáo đâu có lý ngốc như thế? Thí chủ mau trị lành thương thế, cấp tốc đến ngay ngoại trường Bạch Sơn, bằng không Huyết Ma Giáo Chủ sẽ vào trước được Băng Quốc hơn một bước đấy!
Hoa Sĩ Kiệt quỳ mọp nơi đất:
- Đa tạ ân cứu mạng cùng sự chỉ dẫn của đại sư!
Lão tăng mỉm cười:
- Thí chủ mau đứng lên thôi! Cứu người là thiên chức của kẻ xuất gia đâu dám đề cập đến hai tiếng nghĩa ân? Chuyến đi Trường Bạch Sơn này, rất có thể thí chủ sẽ gặp Xà Hà Tiên Tử cùng số đông cao thủ, mọi sự khá nên cẩn thận giữ gìn!
Hoa Sĩ Kiệt đứng lên vòng tay cảm nhận:
- Đại sư có lòng lo lắng cho tại hạ như thế, ân này chẳng biết lấy chi đáp cho vừa, dám mong đại sư cho rõ pháp hiệu, để tại hạ khắc ghi vào dạ.
Lão tăng nhè nhẹ lắc đầu:
- Bần tăng xuất gia đã ngoài mấy mươi năm, tên họ chẳng cần đến, pháp hiệu cũng sớm quên mất từ lâu. Lần này chỉ vì mấy đứa trẻ, mới dừng bước trở lại hồng trần...
Ông nhẹ buông tiếng thở dài, lôi trong người ra một lọ con bằng nọgc trắng, đổ lấy hai viên thuốc trao cho chàng:
- Thí chủ, đây là hai viên “Hồi sanh bổ công hoàn”, có công hiệu cải từ hồi sinh, tăng tiến công lực, bần tăng đã phí hơn mưới năm trời mới hái được một cây linh thảo, phối hơp cùng quả băng lê vạn niên huyện thành mười viên thuốc, đã dùng mất hai, giờ đây tặng thí chủ hai viện, mau uống vào một viên, nội thương sẽ tức khắc trị lành, còn lại một viên, thí chủ dành để khi thật nguy nan hãy dùng.
Hoa Sĩ Kiệt cung kính đón lấy:
- Vãn bối xin khắc ghi lời vàng ngọc của đại sư!
Đón lấy hai viên thuốc vào tay, chàng y theo lời vị sư già nuốt lấy một viên, một cất kỹ vào túi. Kịp khi ngẩng đầu lên, vị sư già đã khuất bóng ở xa xa. Chàng rất đỗi kinh khiếp hco tài nghệ khinh công của ông đã đến mức siêu hóa vượt phàm. Đang còn ngẩn ngơ khâm phục, chợt thấy bóng người thoáng nhanh qua mắt. Định thần nhìn kỹ, nhận ra là vị tướng số bí mật đã cứu mạng chàng rong Diêm La trang vừa rồi. Chàng vội vòng tay vái tạ:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh!
Lão tướng số đặt nhẹ Hà Chí Bình xuống đất, đưa tay lâu mồ hôi trên trán, suýt soa:
- Thiếu hiệp hại kẻ hèn này đuổi theo mật bỏ cả hơi tai! Xà Hà Tiên Tử đâu rồi?
Hoa Sĩ Kiệt đem sự việc kỳ ngộ lúc nãy, đưa tay chỉ qua một lượt. Lão tướng số nhìn theo hướng tay của Hoa Sĩ Kiệt, thân hình của vị sư già lúc ấy chỉ còn là một chấm trắng nhỏ ở tít xa, ít ra cũng mấy dặm ngoài.
Gã lập tức quỳ thụp xuống đất, hướng về bóng ấy cúi đầu làm lễ:
- Chu choa! Kẻ hèn này đã chậm một bước, không bái kiến được sư phụ!
Hoa Sĩ Kiệt vô cùng ngạc nhiên:
- Vị sư già bịt mặt ấy là sư phụ của tiên sinh?
Lão tướng số thở dài:
- Không những là ân sư mà còn là ân nhân cứu mạng của kẻ hèn này, mấy tháng trước đây, nếu chẳng nhờ sư phụ Vân Hạc đại sư kịp thời đến cứu mạng, giải mở Ngũ Âm Tuyệt mạch cho, thì kẻ hèn này đã mất mạng từ lâu rồi!
Hoa Sĩ Kiệt càng thêm kinh dị:
- Sao nghe giọng nói của tiên sinh, giờ đây in như là của một thiếu nữ. Tiên Sinh bị ai điểm Ngũ Âm tuyệt mạch, bị nguy hại lần nào? Thù nhân là ai? Vân Hại đại sư phải chăng là vị sư già vừa rồi?
Lão tướng số nhẹ gật đầu:
- Dĩ vãng tựa như một cơn ác mộng, thù to đã báo hết được nửa rồi. Dứt lời, gã từ từ lột chiếc nón to rộng vành kéo sụp đến tận mí mắt xuống, để lộ ra một suối tóc óng ánh mượt đen như tơ trời, lại tháo bỏ lớp y phục thùng thình bên ngoài...
Trước mặt Hoa Sĩ Kiệt lúc bấy giờ hiện ra một thiếu nữ bịt mặt vóc người gọn xinh trong bộ võ phục màu đen. Chàng sửng sốt kêu lên:
- Cô chính là thiếu nữ ân nhân đã mấy phen cứu mạng tại hạ đấy chăng?
Thiếu nữ bật cười nhẹ nhàng:
- Thiếu hiệp chịu khó đoán sâu thêm, xem tôi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt chăm chú nhìn đối phương một lúc, nhíu mày lẩm bẩm:
- Dáng dấp trông rất quen, nhưng nhất thời không sao nhớ ra được! Nàng bị điểm Ngũ Âm Tuyệt Mạch, lại mắc nạn trên lầu cao, được nhà sư áo trắng cứu mạng, Không lẽ, không lẽ.
Thiếu nữ ánh mắt bừng lên hực hở:
- Không lẽ thế nào?
Hoa Sĩ Kiệt sấn lên một bước, giọng chìm trong cảm xúc:
- Nàng là Phan Quyên Quyên đấy chăng?
Tay chàng lẹ làng giật phăng vuông lụa che trên mặt nàng... Khuôn mặt diễm lệ kia, đôi mắt dịu dàng tình tứ ấy chàng làm sao quên được? Không dằn được cảm xúc, chàng ôm chầm lấy người yêu mà nước mắt rựng vành mi. Phan Quyên Quyên cũng khó nổi nén ngọn trào lòng từ đôi mắt đẹp trào dâng hai giòng lệ nóng lả mềm giữa vòng tay siết chặt của đối phương. Hai người cứ thế nhìn nahu trong im lặng, mắt trong mắt, mội gắn lấy môi, tuy không nói lên thành tiếng, mà tim họ đã trao nhau muôn vạn ý lời. Gai6y lâu sau, Phan Quyên Quyên mới xô nhẹ chàng ra, đem mọi sự việc từ khi được Vân Hạc đại sư cứu đi, tặng cho hoàn linh đơn hồi sinh giải mạch, và được ông truyền thụ võ công thế nào, cùng nơi Lạc Nhạn Phong cứu Hoa Sĩ Kiệt ra sao thuật sơ lược cho
chàng nghe, đoạn kết luận:
- Những sự việc về sau, anh đã mục kích cả rồi, không cần em phải thuật lại!
Ngừng lại giây lâu, nàng kéo tay chàng thúc hối:
- Chúng ta mau đuổi theo Xà Hà Tiên Tư để đoạt chiếc khóa ngọc ấy lại!
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu:
- Theo lời Vân Hạc đại sư thì chiếc khóa ngọc mà Xà Hà Tiên Tử đã cướp đi kia, có thể là vật giả, chiếc thật dường như vẫn còn trong tay của lão giáo chủ Huyết Ma!
- Vậy chúng ta trở lại Diêm La Trang!
- Không cần lắm! Vì theo sự suiy đoán của Vân Hạc đạiu sư, thì lão Huyết Ma Giáo Chủ Lưu Hạ Huệ đã khởi hành đến Trường Bạch Sơn để tìm đường vào Băng Quốc, chúng ta nên đi Trường Bạch Sơn phải hơn!
Chợt nhớ đến Hà Chí Bình còn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, chàng nhíu mày lo âu:
- Nhưng còn nghĩa đệ Chí Bình đang hôn mê bất tỉnh thế này phải làm sao đây? Gã là anh em kết nghĩa của tiểu huynh đấy!
Phan Quyên Quyên cười tin tưởng:
- Tuy y trúng phải Mê Hồn tà thuật là mê man, nhưng chẳng có chi đáng ngại, để tiểu muội phối hợp một thang thuốc cho y uống xong là tỉnh ngay.
Hoa Sĩ Kiệt kinh gạc:
- Quyên muội cũng rành y thuật à?
Phan Quyên Quyên nhìn chàng như trách cứ:
- Kiệt huynh quên rồi à? Ngày nọ Thần Y Phạm Hồn Thiên đã chẳng truyền hết y thuật của người cho tiểu muội cả đấy à?
Phan Quyên Quyên ném cho chàng một cái nhìn tình tứ rồi tiếp:
- Giờ đây, trước tiên chúng ta tìm thị trấn nào gần nhất hốt thuốc trị lành cho Bình đệ xong rồi đến Trường Bạch Sơn cho kịp lúc.