Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 25
D
ứng trên sân khấu tràn ngập hoa và microphone, giáo sư Karl Krantz phát biểu bằng tiếng Thuỵ Điển, giới thiệu những người đoạt giải trong lĩnh vực Sinh lý học và Y khoa. Vua Thuỵ Điển ngồi hàng đầu, đối diện sân khấu. Những người đoạt giải và nhân viên dàn đều hai bên trái phải, ai nấy đều ăn mặc trang trọng và lịch sự. Hơn hai nghìn quan khách ngồi kín hội trường rộng rãi, khẽ khàng nhắc nhở nhau giữ trật tự. Buổi lễ bắt đầu lúc 5 giờ chiều, bây giờ đã trôi qua được một tiếng. Vẫn chưa có chuyện gì bất thường cả, nhưng Atsuko có thể cảm nhận được một luồng điện trong bầu không khí của tòa nhà.
Hắn ta đang ở đây.
Atsuko biết rõ điều đó, nhưng sợ hãi sự tồn tại của Inui sẽ khơi mào cho sự xuất hiện của hắn. Nhưng mặt khác, một phần trong Atsuko đã từ bỏ, nghĩ rằng sớm hay muộn buổi lễ cũng sẽ rơi vào hỗn loạn. Rất ít những vị khách được mời, bao gồm cả những người từ Nhật sang, thấp thỏm sợ hãi vì những sự việc kinh hoàng xảy ra ở một vùng đất xa xôi, cách Thuỵ Điển đến hàng ngàn dặm. Phần đông trong số họ thậm chí chưa biết về những sự kiện này. Kể cả khi có nghe qua rồi, họ cũng chỉ gạt đi, coi đó là tin đồn vớ vẩn.
“Ban nãy mặt của Đức vua mới biến thành mặt Viện phó đấy”, Tokita thì thầm vào tai Atsuko.
“Đừng có sợ”, Atsuko đáp lại, “Hắn muốn chúng ta sợ hắn.”
Atsuko không hiểu tiếng Thuỵ Điển. Inui chắc cũng vậy. Bởi nếu hiểu, chắc hắn đã nổi điên lên trước những lời ngợi khen và tán thưởng dành cho Atsuko và Tokita lúc này. Kết thúc bài phát biểu bằng tiếng Thuỵ Điển, giáo sư Karl Krantz đằng hắng trước khi trình bày những thành tựu của người đoạt giải bằng tiếng Anh. Atsuko lo lắng. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cô và Tokita sẽ bước trên thảm tới bục để nhận giải Nobel danh giá, được nhà vua trao tặng huy chương vàng và chiếc phong bì có đựng một tấm séc.
“Với phát minh thiết bị PT và những thành công vượt bậc trong việc điều trị bệnh tâm lý mà các vị đã đạt được, Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thuỵ Điển rất vinh dự được trao giải thưởng Nobel, tại đây, ta sẽ nhấn chìm thứ chủ nghĩa lãng mạn đen tối kinh tởm của các người trên bệ thờ máu tươi. Trong dòng máu này ẩn chứa sức mạnh của sự đền tội. Phải có máu mới có được cuộc sống, chúng ta phải tế máu và mạng sống cho kiếp sau.”
Atsuko siết chặt tay Tokita. “Hắn bắt đầu rồi đấy.”
Giọng giáo sư Karl Krantz chầm chậm vỡ ra, thân hình ông bắt đầu vặn vẹo.
“Chết tiệt, hắn ngăn không cho chúng ta nhận giải đây mà”, Tokita thì thầm.
“Hahahahahahahahaha!” Với một tràng cười điên dại, Krantz biến thành một con Điểu Sư xấu xí, thân mình đầy máu. Nó đậu lên mặt bàn, đầu hướng về phía Atsuko. “Con đàn bà kia, ta sẽ tế máu của ngươi. Người là nguồn cơn của tất cả mọi sự sai trái và tội ác, là hiện thân của bất hạnh và sự nhục nhã!”
Giọng con quái thú sang sảng vang vọng khắp hội trường, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm bởi tiếng la hét thất thanh của những người ngồi đó. Người đầu tiên chạy thoát thân là chỉ huy dàn nhạc giao hưởng. Nhà vua và các thành viên hoàng gia đồng loạt đứng dậy, ồ ạt lao ra cửa. Quan khách nước ngoài xô đổ ghế, lăn đùng ra ngất không còn biết trời trăng gì nữa. Những người đến nhận giải đứng ngay sát bục và gia đình của họ ngồi trên ghế danh dự ở tầng trên đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vô hồn như thể không tin nổi những điều đang diễn ra trước mắt.
Nếu hoảng sợ, Atsuko và Tokita sẻ bị dồn tới một chiều không gian khác, nơi những nỗi khiếp đảm của họ hóa thực, họ sẽ không còn nơi nào để trốn chạy nữa. “Mạnh mẽ lên. Chúng ta phải chiến đấu thôi.”
“Nhưng làm thế nào mới được?”, Tokita thở gấp. “Không cách nào thắng được đâu.”
Làm sao để có được sức mạnh trong mơ đây? Konakawa đâu rồi? Ông không được mời, nên chắc chắn không thể ở đây được.
Con Điểu Sư ngẩng đầu lên trần nhà cao tít của hội trường và rú lên. Ánh sáng màu tím soi tỏ chỗ ngồi danh dự trên tầng hai. Một vật thể khổng lồ lơ lửng trong không khí và trôi về phía sân khấu.
Là Phật Tổ Như Lai.
Một bức tượng màu vàng cầm vũ khí trên tay di chuyển dọc lối đi. Đó là Bất Động Minh Vương, có gương mặt của Kuga. Còn Phật Tổ Như Lai không phải ai khác, chính là Jinnai. Con Điểu Sư gầm lên kinh hãi trước sự xuất hiện của hai vị Phật Đà phương Đông, nó chuyển hướng, tấn công Atsuko và Tokita.
Tiếng súng rền vang trong hội trường. Con Điểu Sư bỗng chốc không nhúc nhích nổi mình, nó ngừng bay và biến mất trong nháy mắt. Konakawa chạy vào từ cánh cửa phía sau sân khấu. Khẩu súng của ông đã cứu mạng hai nhà khoa học, ngay trước khi con quái thú chuẩn bị lao xuống xé toang họng họ. Những người xung quanh tỏa đi tứ phía, la hét om sòm vì sợ hãi. Đâu đó lại nghe thấy một tiếng thét vọng lên trong hội trường, những con quái vật bắt đầu xuất hiện khắp mọi nơi.
Atsuko và Tokita không đứng lên nổi vì biết không còn nơi nào cho họ chạy thoát thân nữa. Chẳng biết tự khi nào, Noda đứng ngay trước mặt họ, hét lên “Trước hết cứ chạy vào giấc mơ của tôi đi đã!”
Đúng rồi. Giờ ở Nhật đang là đêm. Noda, Jinnai và Kuga đều đang nằm mơ. Atsuko nhận ra ngay lập tức. Ba người đó đã bắt được tín hiệu từ giấc mơ của Inui và lao đến giải cứu cô trong hiện thực.
“Chạy đi!”, Konakawa hổn hển, ngụp lặn trong biển người xung quanh để tới chỗ Atsuko.
Noda dùng sức mạnh siêu thực của giấc mơ để thay đổi hiện thực. Ông, Tokita và Atsuko đang đứng bên vệ đường, xung quanh là những cánh đồng trải dài đến rặng núi phía xa xa. Khung cảnh hiện giờ rất đỗi thân thuộc với Paprika: bến xe bus trước cửa hiệu bán thuốc lá.
“Đây là quê nhà của tôi”, Noda giải thích cho Tokita, giọng điệu như thể đang nói mớ. “Là khởi điểm của một chuỗi các giấc mơ”, sau đó không nghe ra ông nói gì nữa.
“Đứng nói chuyện ở đây ấy hả?”, Tokita không mấy hài lòng. “Chúng ta có thể đến chỗ khác để thảo luận không? Một chỗ để bình tĩnh ngồi suy nghĩ cách đối phó với Inui ấy?”
“Nếu vậy thì…”, Noda ngay lập tức dẫn hai người còn lại tới tiệm Okonomiyaki yêu thích thời sinh viên của ông.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn, khách khứa xung quanh ngó họ đăm đăm, chủ yếu là các cặp đôi nam nữ sinh viên. Cửa hàng nhìn cũng có vẻ khác nhiều so với xưa kia. Giấc mơ mà cũng có thể cải tiến được ư? Hay phải chăng cửa tiệm đang tồn tại trong không gian thực, và đây chẳng phải mơ mà là thực tế?
“Jinnai và Kuga chắc vẫn đang chiến đấu nhỉ? Cả anh Konakawa cũng đang ở đó nữa”, Atsuko băn khoăn.
“Không đâu, bọn quái vật biến mất cả rồi”, Jinnai quay lại bắt chuyện với họ từ chỗ ngồi của mình trước quầy. Anh không còn là Bất Động Minh Vương nữa, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ quả cảm hào sảng trên gương mặt. “Nhân vật Viện phó đó, chắc không xuất hiện ở đây đâu nhỉ?”
Người khách ngồi cạnh Jinnai quay sang, lặng lẽ gật đầu. Không phải ai khác, chính là Kuga trong bộ tuxedo.
“Buổi lễ bây giờ chắc loạn hết cả lên rồi”, Atsuko rầu rĩ. “Chắc khỏi nhận giải luôn quá.”
“Không sao đâu, chúng ta có thể quay về trước lúc buổi lễ bắt đầu bằng sức mạnh của giấc mơ”, Kuga mỉm cười đầy tự tin. ”Nhưng trước đó phải giải quyết thằng cha Inui Seijirou này đã.”
Nếu có thể “giải quyết” được đơn giản đến thế, thì mọi sự đã ngã ngũ từ lâu rồi. Mọi người chán nản và chìm vào im lặng. Chính lúc đó, chẳng biết tự bao giờ nhà vua Thuỵ Điển và giáo sư Karl Krantz đã ngồi đối diện nhau trong góc phòng bên kia của nhà hàng nhỏ, mắt chớp liên hồi khi quan sát khung cảnh xung quanh.
“Tới rồi”, Atsuko nói mà như tên rỉ.
Tâm địa xấu xa của Inui đã mò được đường vào giấc mơ của Noda. Mà không hẳn. Đây vốn là giấc mơ của Noda, nhưng giờ chẳng biết được đây là giấc mơ của ai nữa. Có khả năng tất thảy đều đã bị kéo vào giấc mơ của Inui.
“Có thứ gì đen đặc, xấu xí, bên ngoài, bên trong nội tạng tôi”, Noda nói. “Nó nhọn như gai ấy, trong người tôi vốn không có thứ gì kinh khủng đến vậy.”
Nhóm người đồng loạt bị di chuyển từ nhà hàng okonomiyaki tới giữa khu rừng rậm, nhưng chẳng hiểu sao không thấy Kuga đâu. Khu rừng sâu thăm thẳm và sống động hơn bởi sinh khí ngùn ngụt của Inui. Nhưng rõ ràng đây không phải giấc mơ của Inui. Noda biết đây là hòn đảo của Tiến sĩ Moreau, ý nghĩ đó ngay lập tức chuyển tiếp sang tâm trí của những người còn lại. Jinnai lờ mờ nhớ được nội dung bộ phim, cầm chắc dao trong tay, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu sắp tới. Đúng rồi. Chiến đấu trực diện đấy. Atsuko nói, giờ đã biến thành Paprika. Không sao cả, chúng ta có rất nhiều đồng minh.
“Tôi đã chết rồi”, Himuro xuất hiện trước mặt họ, vóc dáng đã được phóng đại lên vài lần, mặc trên người chiếc áo choàng thí nghiệm lấm lem bùn. Cậu ta nhìn nhóm người với đôi mắt nhỏ và tròn, rầu rĩ nói. “Nhưng vẫn chưa thể quên được nỗi hận vì bị giết. Đây là những mảnh sót lại trong tiềm thức tôi, vẫn còn nhiều ở đằng kia kìa.”
Tokita giật mình hét lên, ngồi thụp xuống trảng cỏ.
Jinnai phóng dao vào mắt Himuro, nhưng bởi đó chỉ là một ảo ảnh trong giấc mơ nên hành động đó không đem lại hiệu quả gì cả. Gương mặt Himuro chỉ thêm phần ghê rợn, Tokita lại càng co rúm người lại vì sợ hãi. Noda nhớ lại cảm giác trống rỗng mỗi khi mơ về những cuộc ẩu đả với bạn học cũ. “Biến đi!”, ông hét lên và sấn sổ lao vào Himuro. Vài nhân thú quần áo rách tươm lao ra từ bụi rậm, cùng với Takao, Akishige và Shinohara.
Trong nháy mắt, Himuro biến thành Inui rồi biến mất. Đòn tấn công từ những sinh vật lạ lùng hẳn đã làm hắn giật mình.
Khung cảnh hiện giờ lại là bên trong một nhà thờ, ánh sáng đỏ thẫm bao trùm cả không gian. Không thấy Jinnai đâu nữa, do anh ta không vào được, hoặc bị ai đó cản đường. Shima thế chỗ anh.
“Ở đây nguy hiểm lắm”, Shima nói. “Đây rõ ràng là giấc mơ của Inui. Tôi bị hắn lùa tới chỗ này quá nhiều lần rồi.”
“Vậy thì quay về, quay về giấc mơ của tôi thôi”, Noda gợi ý, cố cưỡng lại giấc ngủ sâu đang mời mọc. “Giống như đi du lịch thôi mà. Mọi người đi cùng, tôi vui lắm. Nào, để tôi lái chiếc Marginal cho.”
Họ đang ở một nhà trọ kiểu truyền thống. Đang là ban ngày, trời xanh ngắt, nắng nhẹ nhàng. Nhìn ra cửa sổ có thể thấy cánh đồng từ phía xa xa. Giống hệt như nhà trọ của Toratake vậy. Shima và Tokita đã biến mất, chỉ còn Paprika và Noda trong căn phòng lát chiếu tatami. Có lẽ những người khác đã quay trở về giấc mơ của mình rồi, nhưng Tokita thì sao? Phải chăng đã bị lôi về giấc mơ của Inui rồi? Cửa giấy shoji mở ra từ cả hai phía, Kakimoto Nobue đang ở phòng bên, ngồi xếp chân trong bộ yukata vải bông. Cô ta nhìn hai người Noda và Paprika chòng chọc, tóc xõa sang một bên và bờ môi trễ nải.
“Tình yêu nhạt nhòa như một thoáng phù du. Nỗi buồn ngay trước mắt tôi đây. Ước gì tôi có thể cắn chết lũ các người.”
Đó là kiểu yêu mà Noda sợ hãi nhất. Ông co rúm người trước cảnh tượng tà dâm tục tĩu và chạy đến bên cửa sổ. Ông cầu cứu người bán rau ngoài đồng, “Tôi sợ lắm, sợ lắm, Nanba, Nanba, Nanba ơi. Đến đây cửu tôi với!”
Nhưng Nanba chỉ cười và lắc đầu, trèo lên một quả cà chua khổng lồ và lao xuống đường, lơ lửng trên không chừng ba mét.
“Đúng rồi”, Paprika nói. “Đây là nỗi sợ hãi của tôi, Viện phó đã lợi dụng nó.”
“Được rồi, Torao, ra đây nào”, Noda không hiểu sao lại gọi tên con trai mình.
Dù gọi Torao, nhưng hình ảnh hiện ra trong tâm trí Noda lại là Toratake Takao. Một con hổ khổng lồ lao ra từ góc tokonoma và tấn công Kakimoto Nobue. Cơ thể vốn đã mềm nhũn ra của cô ta sụp xuống, biến thành một đống thịt không hình thù trước mặt con hổ. Con thú ngấu nghiến bữa ăn, máu chảy lênh láng khắp nơi.
Trận chiến với Inui đang đến hồi kết thúc. Paprika biết rằng giờ đây hai bên đang cân sức, nhưng cô vẫn chưa thể đánh bại hắn được. Làm sao có thể giải quyết được tận gốc? Phải phá hủy sự ngạo mạn của hắn ư? Làm cách nào mới được?
Làm thế nào đây?
Cô lại ở bên trong nhà thờ lần nữa, ngoài cô ra không có ai khác. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, cô sẽ bị kéo vào giấc mơ của Inui. Nhưng lần này, nhà thờ trông chẳng khác gì hội trường nhạc thính phòng nơi buổi lễ trao giải Nobel được cử hành. Ngay bên trên bệ thờ là tượng Chúa Jesus cỡ người thật bị đóng đinh lên thánh giá. Thân thể trần truồng của ngài quằn quại trong đau đớn, máu chảy thành dòng trên làn da trắng như bạch ngọc. Tại sao hình ảnh Chúa Jesus lại quyến rũ cô đến thế? Paprika hét lên. Bởi đó không phải Chúa, mà là Osanai Morio. Bởi thế nên thân thể đẫm máu, gương mặt đẹp đẽ méo mó vì đau đớn kia mới cuốn hút và gợi tình đến thế. Đây chắc hẳn là hình dung Chúa trời trong trí tưởng tượng của Inui, là đối tượng hắn sùng kính và tôn thờ.
“Con đàn bà kia”, giọng Inui sang sảng, “Con khốn bẩn thỉu. Cặn bã của loài người. Loại cầu bơ cầu bất. Thứ sâu bọ nanh nọc. Ta sẽ giẫm chết ngươi. Ta sẽ băm người thành trăm mảnh, tế xác người trên bệ thờ.”
Cửa kính nứt ra, những mảnh vỡ phóng về phía Paprika. Cô không biết chạy đi đâu cả. Cô định trốn dưới ghế, nhưng sàn nhà bắt đầu rung chuyển, tình thế lại càng thêm nguy hiểm. Paprika cảm giác Noda, Tokita, Jinnai và Kuga đều đang cố hết sức để giúp cô, nhưng Inui đã chặn họ khỏi giấc mơ, và giờ đang tấn công Paprika, nạn nhân đầu tiên của hắn.
Noda cựa mình thật mạnh như thể cố thoát ra tấm màng nhựa đang siết chặt lấy ông, bằng cách nào đó đã xâm nhập vào giấc mơ của Inui để giải cứu Paprika. Ông được thúc đẩy bởi sự can đảm luôn xuất hiện trong những tình huống cấp bách ở trong mơ, cùng một niềm khát khao mãnh liệt ông dành cho Paprika. Noda xuất hiện ngay bên dưới bệ thờ. Ngay lập tức, ông nhìn thấu suy nghĩ của Inui qua kẽ hở của tiềm thức hắn, thứ bị nứt ra bởi tình yêu và hận thù mãnh liệt. Noda tấn công Inui bằng một thứ logic chỉ có thể tồn tại trong mơ.
Ông nhảy lên bệ thờ và giật tấm khố quanh hông Osanai Morio ra. Noda dùng sức mạnh của giấc mơ để biến đổi hình ảnh theo ý muốn, và ở đó, ngay giữa đôi chân của Đấng cứu thế là âm vật của phụ nữ.
“Hahahahahahahaha!”
Giọng cười điên dại của Inui tràn ngập thính phòng. Trần nhà nứt toác và những mảnh kính vỡ lơ lửng trong không trung. Chúng biến thành xác chuột, từ điển tiếng Đức, ly rượu, bút mực, bọ cạp, đậu mèo, kim tiêm và vô vàn những vật dụng, lấp đầy cả không gian. Chúng bay vòng quanh, đôi khi xoắn vào như vòi rồng, cuồn cuộn như biển ngày bão.
“Hắn điên rồi”, giọng Tokita vang lên đâu đó.
Nhưng cơn hỗn loạn cũng trôi qua trong thoáng chốc.
Lễ đường biến mất, mọi người quay trở về hiện thực hoặc giấc mơ của bản thân. Ngoại trừ Inui, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với hắn.
Kuga đã tính toán trước thời điểm này. Anh dự trữ năng lượng của giấc mơ để xoay ngược lại dòng thời gian. Kuga tập trung vào một thời điểm anh muốn quay lại trong quá khứ và đặt ra một mốc thời gian cụ thể trong giấc mơ. Nỗ lực của Kuga đã được đền đáp, nhưng toàn bộ sức lực tinh thần và thể xác của anh đã bị tiêu hao, làm anh ngất đi.
Giáo sư Karl Krantz bắt đầu phát biểu bằng tiếng Anh. “Với phát minh thiết bị PT và những thành công vượt bậc trong việc điều trị bệnh tâm lý mà các vị đã đạt được, Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thuỵ Điển rất vinh dự được trao giải thưởng Nobel trong lĩnh vực Sinh lý học và Y khoa cho Tiến sĩ Tokita Kousaku và Tiến sĩ Chiba Atsuko.”