Số lần đọc/download: 2742 / 65
Cập nhật: 2018-05-13 00:55:47 +0700
Chương 56
Cao Gia Viễn ôm eo Trình Ca, lấy chìa khóa trong túi xách cô ra.
Trình Ca vịn cánh cửa, đẩy ngực anh ta một cái, nhưng tay không có một chút sức lực.
Mở cửa đi vào.
Trình Ca chặn ở hiên cửa, nắm lấy cánh cửa, giọng rất thấp, hơi thở không ổn định: “Nhà tôi không cho người ngoài vào.”
Cao Gia Viễn túm tay cô, dễ dàng kéo cô lại vào lòng. Anh ta ôm ngang cô lên, đạp cánh cửa một cái.
Trong nhà không bật đèn cũng rất sáng sủa.
Vào phòng ngủ, Cao Gia Viễn thấy bức ảnh khỏa thân cực lớn của Trình Ca trên tường đầu giường, màu trắng đen, cô nằm sấp trên tơ lụa, ba điểm không để lộ, tay chống đầu, trêu nghịch sợi tóc.
Anh ta đặt Trình Ca lên chiếc giường tròn lớn, Trình Ca kiệt sức, dính vào giường liền nhắm mắt.
Cao Gia Viễn đi lên giường, đến trước bức ảnh đó, vuốt ve mỗi một tấc thân thể “Trình Ca”, đôi mắt, bờ môi, vòng eo, cái mông vểnh, mắt cá chân.
Cửa sổ sát đất không kéo rèm, sắc trời mông lung.
Cao Gia Viễn nhìn đôi mắt Trình Ca trong ảnh, yên lặng, trống rỗng. Anh ta quay đầu lại,
Trên ra trải giường màu xanh nước biển, hai chân Trình Ca trắng ngần, giống như tuyết.
Anh ta quỳ xuống, vuốt ve chân cô;
Trình Ca mở mắt, nhìn anh ta: “Sao anh còn chưa đi?”
Cao Gia Viễn cúi người hôn mắt cô, Trình Ca quay đầu sang chỗ khác không cho phép: “Anh đi đi, tôi mệt rồi, muốn ngủ.”
“Anh sẽ cho em kích thích, để em không mệt.” Anh ta ngồi xổm dậy, vén váy cô lên, tách hai chân cô ra đẩy gập lại, cúi đầu xuống.
Trình Ca đá anh ta: “Cút.”
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
“Trình Ca em không…” Phương Nghiên đứng ở cửa, sững sờ.
**
Thanh Hải.
Lúc Bành Dã chuẩn bị ngủ, nhận được điện thoại của An An.
“Anh Bành Dã…” An An vừa mở miệng liền nghẹn ngào.
Trong lòng Bành Dã hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bây giờ em ở trên quốc lộ đối diện trạm bảo vệ của các anh.”
Bành Dã mặc quần áo xong đi ra ngoài trạm, An An đứng trên cao nguyên trong đêm khuya.
Anh đi thong thả mấy bước tới, nhíu mày: “Đến đây giờ này, quá nguy hiểm.”
“Em quá giang xe của người nhà một bệnh nhân ở bệnh viện.” Giọng nói của An An vẫn coi như là bình tĩnh, viền mắt ửng đỏ.
Vẻ mặt An An tủi thân, cô không lên tiếng,
Bành Dã cũng không thạo việc an ủi người khác, chỉ chỉ bầu trời sao trên đỉnh đầu: “Tâm trạng không tốt thì ngẩng đầu nhìn một chút.”
An An liền ngẩng đầu, ngắm ngân hà rực rỡ mùa hè, trong nháy mắt, nước mắt liền lặng lẽ chảy xuống.
Bành Dã không khuyên giải an ủi, cũng nhìn lên như thế. Qua không biết bao lâu,
An An cúi đầu, nghẹn ngào: “Em không biết nói với ai, chỉ có thể đến tìm anh.”
“Chuyện gì vậy?”
Anh trai em.” An An ngồi xổm trên bãi cỏ, ôm chặt chân mình.
Bành Dã cúi đầu, cô vùi đầu bờ vai run lên, người lại không khóc thành tiếng.
Anh cũng ngồi xổm xuống: “Nói thế nào?”
An An che mắt, run rẩy hít lấy hơi: “Ít ngày trước, có cảnh sát tìm em, hỏi chuyện của anh em, cái gì cũng hỏi. Từ đó về sau, điện thoại của anh em không gọi được nữa.”
Bành Dã không tiếp lời.
“Anh em không liên lạc với em rất nhiều ngày, em cũng không tìm được anh ấy, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt.”
Bành Dã hỏi: “Cô nghĩ thế nào?”
An An lấy tay ra, lộ ra đôi mắt đỏ bừng: “Cái gì nghĩ thế nào?”
“Cô cho rằng anh trai cô đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt An An trắng nhợt.
Bành Dã: “Coi như tôi chưa hỏi.”
Ngược lại An An yên tĩnh lại, chậm rãi mở miệng: “Anh ấy kiếm nhiều tiền như vậy, có lẽ… đã phạm vào các tội lừa gạt kinh tế.”
Bành Dã nhìn vẻ mặt cô, hỏi: “Cô biết anh ta kiếm rất nhiều tiền?”
An An hơi căng thẳng nắm chặt đầu gối một cái, không trốn được mắt Bành Dã.
Bành Dã không tra hỏi cô, hỏi vòng: “Nếu là như vậy thì cô làm thế nào?”
“Bảo anh ấy trả tiền lại cho người khác, xem có thể nhận hình phạt nhẹ hơn không. Về sau em làm việc thật chăm chỉ, nuôi anh ấy.” An An lau khô nước mắt.
Bành Dã cười một tiếng vô cùng nhạt: “Cô đều luôn rất biết lý lẽ.”
An An mím môi, cúi đầu xuống.
Bành Dã liếc nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu, không biết đang nói ai: “Khi đã ra quyết định thì không cần phải thấp thỏm, làm tốt chuyện của mình, yên tâm chờ kết quả.”
An An sững sờ, sáng tỏ thông suốt.
“Anh Bành Dã, em đã biết tới tìm anh là đúng.”
Bành Dã thấy cô vẫn đang nắm chặt cỏ, nói: “Đừng nắm, coi chừng nắm phải phân dê.”
An An mỉm cười trong nước mắt.
Lúc này Bành Dã mới đứng lên, nói: “Cô ở đây một đêm, ngày mai hẵng đi.”
“Chỗ các anh còn có chỗ phụ nữ ở?”
“Phải, trong đội có một con gấu trúc.”
An An lại cười, đi hai bước, bụng kêu rột rột.
Bành Dã nhướng mày quay đầu lại, cô ngượng ngùng nói: “Buổi tối chưa ăn cơm.”
Bành Dã nói: “Đến nhà ăn tìm chút đồ ăn cho cô.”
**
An An ngồi gặm bánh bao bên cạnh bàn.
Bành Dã đứng hút thuốc cạnh cửa, suy tư là để cảnh sát điều tra tài khoản của An An, hay là chờ An An tự giao tiền của Cáo Đen ra.
Mười Sáu đã xuất viện mò sang, khoác vai Bành Dã: “Anh, gần đây duyên phận phụ nữ của anh không tệ nha.”
Bành Dã nhìn anh ta một cái.
Mười Sáu ỷ vào việc mình bị thương, Bành Dã không thể làm gì anh ta được, nói: “Hàn Ngọc kia em nghe Ni Mã nói, nhìn bên ngoài dịu dàng bên trong hung ác, khó đối phó. Người này không tệ, dịu hiền, còn nhỏ tuổi. Anh ra tay một cái, tuyệt đối bắt được.”
Bành Dã: “Càng nói càng không đáng tin.”
Mười Sáu thu lại, nhìn Bành Dã một hồi, nói: “Thực ra Trình Ca rất tốt. Bề ngoài trông lạnh lùng, trái tim thực sự tốt. Nhưng anh Bảy, đã mấy ngày nay rồi cô ấy cũng không có tin tức.”
Bành Dã cúi đầu hút thuốc, không lên tiếng.
**
Thượng Hải.
Đèn chùm pha lê trong phòng khách đã bật, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Phòng ăn lại hoàn toàn đen kịt, chỉ bật ngọn đèn hình nón trên quầy bar. Trình Ca ngồi trên ghế chân cao, hai tay vươn dài đặt ngang trên mặt bàn, cánh tay gối đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Khoảnh khắc Phương Nghiên nhìn thấy Cao Gia Viễn nằm sấp giữa hai chân Trình Ca, nghẹn ngào khóc nức nở;
Cao Gia Viễn thì đổ tội cho Phương Nghiên về sự lạnh nhạt mấy ngày liền của Trình Ca, kêu cô ấy cút ra ngoài.
Nhưng… đến cùng Phương Nghiên còn có mẹ Trình.
Cao Gia Viễn đi.
Trình Ca nằm sấp trên quầy bar, không nhúc nhích, người như say rồi, ngủ rồi, chết rồi.
Bên phòng khách sáng rực, Phương Nghiên cuộn tròn trên sofa khóc: “… Con đã thích anh ấy từ cấp Hai… Hơn mười năm… Gần đây bọn con rất tốt… Hôm trước con còn đi qua nhà anh ấy…”
Phương Nghiên khóc không thành tiếng: “Trình Ca thu thập cảnh về, con từng nói về Cao Gia Viễn với em ấy, em ấy biết.”
Sắc mặt mẹ Trình điềm tĩnh: “Ca Ca, giải thích một chút chuyện xảy ra vừa rồi.”
Trình Ca nằm trên bàn, không có động tĩnh.
“Mẹ đang hỏi con đấy.”
“… Con luôn tránh anh ta, hôm nay không có ngủ với anh ta…”
Phương Nghiên: “Nói như vậy, trước đây em và anh ấy…”
Trình Ca: “Khi đó em không biết quan hệ giữa chị và anh ta.”
Phương Nghiên cắn chặt môi, cũng không nói gì, không ngừng rơi nước mắt.
Mẹ Trình: “Phương Nghiên, con về trước đi, dì nói mấy câu với Ca Ca.”
Phương Nghiên rưng rưng đứng dậy, nhớ tới một cái tát mẹ Trình đánh Trình Ca, lại không đành lòng: “Dì, chúng ta cùng đi đi, bình tĩnh lại một chút, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Mẹ Trình nói: “Dì biết, con đi trước đi.”
Phương Nghiên không thuyết phục bà được, bản thân cũng không lo được, xoay người đi ra ngoài.
Không gian lớn như vậy chỉ còn lại hai mẹ con. Bà ở dưới đèn chùm sáng rực, cô ở bên quầy bar mờ tối.
Mẹ Trình cầm lấy thuốc và bật lửa trên bàn trà, châm rồi dựa vào sofa, chậm rãi phả ra một hơi.
Bà nhìn con gái mình cách mấy mét, đứa bé ấy vẫn nằm sấp, một chùm ánh sáng hình nón nhỏ ấm áp chiếu lên đầu cô.
Sau khi tát con gái một cái, bà luôn hối hận, bất ngờ nghe được đoạn đối thoại của Phương Nghiên và con gái, Phương Nghiên nói giọng con bé không tốt, muốn tới nhà đợi nó, bà đi cùng.
Lâu như vậy, bà hết lòng hết sức liên lạc với Phương Nghiên, hi vọng Phương Nghiên trị hết bệnh cho nó.
Kết quả, Trình Ca lấy người đàn ông Phương Nghiên theo đuổi mười năm, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt bà.
Bà không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, bà quen được nhiều người ủng hộ, không biết chịu thiệt vì người khác; bà không muốn làm mẹ, cho đến khi gặp được tình yêu chân chính hơn nữa cơ thể suy nhược có thể vô sinh mới để lại đời sau. Vì vậy bà rút khỏi giới diễn viên, chôn vùi sự nghiệp. Có lẽ con gái đại diện cho gông cùm xiềng xích, từ đầu đến cuối bà có khúc mắc với nó.
Con gái mỗi ngày lớn lên, tuổi trẻ như hoa, chồng cưng chiều con gái vô pháp vô thiên, tính tình của bà và con gái đều quá cứng rắn, xung đột liên tục chồng chất, mâu thuẫn với chồng cũng tăng lên theo đó.
Đến khi một tai nạn xe mang người đàn ông bà yêu tha thiết đi, đáy lòng bà hoàn toàn sụp đổ.
Bà nhớ đêm ấy, đã tối khuya, bà không cho họ ra ngoài, nhưng con gái quá tùy hứng!
Bà oán hận nó, nhưng cuộc sống phải tiếp tục, bà rất nhanh đứng lên, cuối cùng vẫn chịu trách nhiệm cho con gái đời sống vật chất tốt nhất. Bà rất ân hận mấy năm trước khi chồng mất bà luôn tìm ông cãi vã, vì tổn thương mà dối lòng đả kích giấc mơ của ông.
Cho đến khi phát hiện con gái mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, càm xúc không ổn định, theo đuổi kích thích, ham muốn tình dục mạnh, lạm dụng rượu, thuốc lá, thuốc, trầm cảm, có khuynh hướng tự sát, bà mới ý thức được phải quan tâm nó.
Nhưng bệnh lâu trước giường không có người con nào hiếu thảo, bệnh lâu trước giường cũng không có mẹ hiền. Ít nhất bà không làm được.
Chăm sóc bệnh nhân quá nhiều năm, bà không hề khỏe, bà bị nó dồn ép đến mức gần như sụp đổ, bà đã chán ghét việc thu dọn cục diện rối rắm cho nó ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác.
Con gái yêu Từ Khanh, bạn của chồng, bà không thể chấp nhận. Để ngăn cản con gái phạm sai lầm, bà tìm Từ Khanh, bảo ông nói dối hai người họ có quan hệ, để con gái hết hi vọng.
Từ Khanh rất kinh sợ, bà nói cho ông biết: “Bây giờ Ca Ca nhỏ, không hiểu chuyện; chờ nó lớn lên rồi, nó sẽ hối hận, sẽ oán trách ông già ông đây chiếm giữ tuổi trẻ của nó, sức sống của nó.”
Cuối cùng Từ Khanh đồng ý.
Con gái hoàn toàn buông tay, mối quan hệ vốn đã tồi tệ với bà đã đến mức không thể hòa giải.
Sau đó, bà gặp được đời chồng thứ hai Vương Lăng, vợ chồng đằm thắm, con gái kế Vương San cũng khôn khéo quan tâm, là đứa con gái hoàn mỹ mà mỗi một bà mẹ đều muốn, bà giống như giành được mạng sống lần thứ hai, và một quãng tình cảm mẹ con chưa bao giờ có.
Nhưng Trình Ca lại tiêu diệt tan nát hôn nhân và gia đình của bà lần nữa.
Bà không muốn nhốt nó vào bệnh viện tâm thần, tốn rất nhiều thời gian liên lạc với Phương Nghiên, mời bác sĩ cho nó, nhưng nó chống cự không phối hợp.
Bà bắt đầu hoài nghi, cái gọi là rối loạn lưỡng cực chẳng qua là cái cớ cho nó tổn thương, hành hạ người khác mà không chịu trách nhiệm đồng thời giành được sự quan tâm và cưng chiều.
Bà mệt rồi, mệt mỏi trước nay chưa từng có.
**
“Ca Ca.” Mẹ Trình phả ra một hơi thuốc, giọng nói bình tĩnh, giống như trân châu rơi xuống nền nhà, “Con lại vượt tuyến.”
“… Con cố gắng hết sức rồi.”
Giọng Trình Ca yếu ớt, gần như không thể nghe thấy, “Cao Gia Viễn biết bệnh của con, anh ta dụ dỗ con, nhưng con không có…”
“Con là người trưởng thành, không thể có một lần kiểm soát bản thân con?” Mẹ Trình nhịn cơn giận, “Bị bệnh thì có thể không chịu trách nhiệm lại dễ dàng nhận được sự quan tâm và tha thứ của tất cả mọi người, người trên toàn thế giới đều muốn loại bệnh này của con!”
Trình Ca nằm trên quầy bar, giống như đã chết.
Mẹ cô không thấy được cô rất mệt, cũng không thấy được trong mắt cô nổi tia máu đỏ.
Mẹ Trình hút vài hơi thuốc, ẩn nhẫn rất lâu, cuối cùng hòa hoãn giọng lại: “Đứa bé Phương Nghiên này tính tình hấp tấp, ngoài miệng không thể nói lời dễ nghe, đối nhân xử thế cũng kém một chút, nhưng nó không có lòng dạ gì cả, cũng thật lòng muốn con khỏe mạnh.”
Ngón tay Trình Ca giật giật: “Con biết, con…”
“Con đừng biến nó thành một Vương San kế tiếp.”
Trình Ca vùi đầu, sắc mặt trắng bệch, ngón tay muốn nắm bắt gì đó, nhưng không nắm được bất kì thứ gì.
“Vương San nói nó yêu Giang Khải, yêu đến mức bằng lòng chết vì cậu ta, lúc con muốn ở cùng Giang Khải, con trả lời nó thế nào?”
“Đừng nói nữa…” Trình Ca yếu ớt.
“Nếu con không nói bảo nó đi chết, nó sẽ tự sát sao?”
Hai tay Trình Ca nắm thành quả đấm, nhưng thân thể không có một chút sức lực dư thừa, nửa giây đã vô lực buông ra.
Thuốc trong tay mẹ Trình cháy hết: “Ca Ca, mẹ từ bỏ. Nhập viện tiếp nhận điều trị đi. Đừng hành hạ bản thân nữa, cũng đừng hành hạ mẹ nữa.”
Sự yên lặng và gió mát thổi vào phòng khách.
Trình Ca nói: “Được.”
Mẹ Trình ném thuốc vào gạt tàn thuốc, đứng dậy: “Có lúc, mẹ hi vọng người chết trong vụ tai nạn đó không phải là bố con.”
Mẹ Trình đi rồi, phòng khách chỉ còn lại một mình Trình Ca, bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng cô là cảnh đêm sầm uất của Thượng Hải.
Qua rất lâu, Trình Ca chống người dậy, đứng lên, thân thể gầy yếu lảo đảo một cái, giống như một tấm thủy tinh sắp vỡ tan.
Cô bước đi loạng choạng, đi về phía phòng ngủ——
“Ôi, xin lỗi, bố quên mua kem cho Ca Ca rồi.”
“Nhưng hôm nay con rất muốn ăn kem.”
“Vậy chúng ta đi tiệm ăn, nghe đâu ra tiệm có thể được tặng lịch, bút chì.”
“Được đó!”
“Đã trễ thế này đi gì chứ? Có thể cưng chiều con như vậy à? Anh làm việc cả ngày cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
“Không phải đã hứa với Ca Ca nhưng anh quên mất sao? Cả nhà chúng ta cùng đi đi.”
“Em không đi!”
“Mẹ mất hứng nhất.”
“Em tên gì?”
“Trình Ca.”
“Em là ai?”
“Em là nhiếp ảnh gia, Trình Ca… Còn anh là ai?”
“Anh… Anh… là một người bạn.”
“Ca Ca, chú tên Từ Khanh, là bạn của bố cháu.”
“Cháu biết chú.”
“Đừng sợ, chú sẽ luôn đi cùng cháu.”
“Được.”
“Ca Ca, chú không thể.”
“Không thể ở cùng tôi, tại sao tốt với tôi như vậy?”
“Cháu còn quá nhỏ. Cháu nên tìm người tốt hơn, cậu bé cùng tuổi với cháu.”
“Chú và mẹ tôi quan hệ thế nào?”
“Chính là điều chú nói trong tin nhắn.”
“Chính miệng chú nói. Tối qua chú ngủ với bà ấy? Nói đi!!”
“Phải.”
“Biến thái. Biến thái!”
“Chậc chậc, em tên Trình Ca nhỉ? Vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt quá kém.”
“Cái gì?”
“Cô nhóc con thích thầy Từ Khanh ông già đó, ánh mắt em thế nào vậy?”
“Anh có bệnh à?”
“Ơ! Còn có thể xù lông.”
Trình Ca mở cửa sổ sát đất ra, lên ban công, trước mặt là đèn đóm vạn nhà.
Cô cởi giày, leo lên lan can. Cô cụp mắt nhìn vực thẳm dưới lòng bàn chân, từ từ đứng lên.
“Đó là em không có được nên nhớ, ông già Từ tốt chỗ nào chứ? Chờ thêm mấy chục năm em ba mươi tuổi ham muốn tình dục dồi dào, ông ấy cũng không thỏa mãn được em.”
“Có bệnh.”
“Trình Ca, em không cảm thấy anh rất phù hợp với em sao?”
“Không cảm thấy.”
“Anh đi cùng em hơn nửa Trái đất, từ châu Phi đến châu Mỹ, không có công lao cũng có khổ lao chứ.”
“Là anh kéo tôi ra ngoài.”
“Như nhau cả. Tiền Chung Thư đã nói, xem hai người có thích hợp hay không thì phải cùng du lịch. Trình Ca, phát hiện chưa, em đã có một tháng quên quan tâm tới tin tức của ông già Từ.”
Trình Ca đứng ở chỗ cao, nhìn xuống thành phố dưới chân. Tối tăm giống như một đôi mắt, một cái hang.
“Trình Ca, mình yêu anh ấy hơn cậu, mình có thể đi chết vì anh ấy.”
“Vậy cậu đi chết đi.”
“Trình Ca, Vương San chết rồi, là vì chúng ta. Sao em còn có thể như không có chuyện gì xảy ra cho rằng chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau?”
“Cô ấy chết thì có quan hệ gì đến em, cả nhà cô ấy chết cũng không có quan hệ gì tới em.”
“Trình Ca… Em thật đáng sợ.”
“Cháu vẫn chưa xin lỗi chú, cháu xin lỗi chú.”
“Tôi không tha thứ cho cô. Cô là tội phạm giết người.”
Gió đêm rất lớn, thổi thân thể Trình Ca có chút lay động. Bắp chân trần của cô đang phát run.
Cô chậm rãi giang hai cánh tay.
Cô rất cố gắng, muốn xứng đáng với người tốt hơn mình, muốn thoát khỏi cái đám hố sâu của mình. Cô liều mạng leo lên, nhưng họ không ngừng giẫm lên cô, đạp cô, kéo cô, túm cô… Cô kiệt sức, không chống đỡ nổi nữa, quá cực khổ.
“Ca Ca, mẹ từ bỏ. Nhập viện tiếp nhận điều trị đi. Đừng hành hạ bản thân nữa, cũng đừng hành hạ mẹ nữa.”
“Có lúc, mẹ hi vọng người chết trong vụ tai nạn đó không phải là bố con.”
Trình Ca vươn dài cánh tay trong bầu trời đêm, nhắm mắt lại, thân thể hơi nghiêng về trước.
Gió lớn ào tới, vén váy cô lên, cô ngửa ra sau, không hề có điềm báo trước,
Liền nghe thấy Bành Dã nói:
“Sau này em hãy thật khỏe mạnh.”
Lòng cô bỗng yên tĩnh lại.
“Trình Ca, em đáng sống thật tốt.”
Trình Ca mở mắt, phát hiện mình đứng trên lan can chật hẹp. Cô chợt tỉnh táo, hai chân cô phát run, cô dè dặt ngồi xổm xuống.
Cô lấy di động trong túi ra, mở danh bạ.
Cô tìm ra “Bành Dã” trên màn hình sáng rực, mắt liền đỏ ửng.
Hai giờ rưỡi sáng.
Điện thoại kết nối, không tới ba tiếng, bên kia nhận máy.
“… A lô?” Giọng anh nặng, có chút khàn, là bị đánh thức trong lúc ngủ mơ.
“…” Trình Ca cầm di động run lên trong gió đêm trên cao ốc.
Bành Dã: “Nói chuyện.”
Trình Ca há miệng, nhưng cũng không nói ra được gì.
“Nói chuyện!”
“…”
Gió lạnh dâng lên, Trình Ca hít sâu một hơi, muốn nói tên anh, nhưng chưa kịp,
Đầu bên kia, người đàn ông bỗng thấp giọng, nói:
“Anh đi Tây Ninh đón em.
Mặc kệ gió mưa.”
Trong nháy mắt, gió đêm dừng lại.