Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Con Đường Giang Hồ
rên khán đài học viên cùng nhau thảo luận cảm giác sau khi xem đám người đều hưng phấn vô cùng, trận chiến này làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, bình thường làm gì có cơ hội quan sát tràng diện này.
Diệp Thiên Vân một mình đứng ngơ ngác giữa sân nghĩ tới lời nói vừa rồi của Vương Phong, nếu như nói Đẩu Động Loa Toàn Kình là bí mật bất truyền của Hình Ý môn, như vậy bản thân mình đang ở vào tình thế rất nguy hiểm. Loại công phu này chỉ truyền cho chưởng môn, nhưng mà mình lại học được, Hình Ý mônkhông có khả năng để mình ung dung tự tại bên ngoài, chắc chắn sẽ tìm mình hỏi rõ ràng nguyên nhân, hoặc là trực tiếp làm cho mình vĩnh viễn không thể mở miệng. Nghĩ tới đây, bản thân hắn cũng không kìm được mà cảm thấy sợ hãi, bây giờ hắn phải đối mặt không phải là một người hoặc là vài người mà là một môn phái, đại môn phái xếp thứ hai trong chốn võ lâm, bản thân mình có bao nhiêu cơ hội để chiến thắng chứ? Nhớ tới câu nói của Vương Vĩnh Cường đã từng nói qua với mình: Người tại giang hồ thân bất do kỷ! Nghĩ tới đây không khỏi thở dài một tiếng.
Thạch Thanh Sơn đã đi tới quan tâm hỏi: Sư phụ, anh sao rồi? Có bị thương không? Nói xong cầm một chiếc khăn tay đưa cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nghe lời này, cảm thấy rất ấm áp, có lẽ mình cũng không đơn độc, lập tức bình tĩnh, cười nói: Vẫn tốt, tôi không bị thương chút nào. Nói xong cầm khăn lau mồ hôi, vừa định hỏi Thạch Thanh Sơn mấy người vừa rồi bị thương thế nào đột nhiên nhìn thấy Diêm Phong đi về phía hắn, liền gật đầu với Diêm Phong không nói gì thêm.
Sau khi đi vào Diêm Phong cười nói: Cuối cùng thì bản lĩnh của Thiên Vân cậu cao hơn một bậc! Lấy một địch ba quả là có khí phách, mấy người bọn họ đều là những đệ tử mạnh nhất trong đời thứ ba của Hình Ý môn, trong chốn võ lâm bọn họ cũng có danh tiếng, cậu có thể thắng được bọn họ trong lòng tôi rất bội phục.
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: Hôm nay có thể thắng họ là nhờ chút may mắn, võ công của tôi cũng không cao hơn bao nhiêu, chỉ là nhờ vận khí tốt mà thôi.
Diêm Phong nói: Không thể nói như vậy, thực lực chính là thực lực, căn bản không có may mắn, vừa rồi cậu thắng rất nhẹ nhàng, lần trước cậu thắng Uy Chấn Thiên xem như là may mắn, tôi tin, nhưng lần này tận mắt đến xem hản là không thể sai được! Nói xong ngửa đầu cười ha hả.
Diệp Thiên Vân cũng không có ý định đứng lâu ở chỗ này, liền nói với Diêm Phong: Chúng ta nên lên lầu đi thôi, nơi này cũng không phải nơi nói chuyện.
Diêm Phong lắc đầu nói: Công việc hằng ngày của tôi rất nhiều, công ty còn có rất nhiều việc chờ tôi đi xử lý, sẽ không lên lầu đâu, ở lại đây nói chuyện với cậu một lúc rồi tôi đi nay.
Diệp Thiên Vân nghe xong gật đầu, liền cùng Diêm Phong đi ra ngoài tràng đấu, ra khỏi võ quán.
Diệp Thiên Vân sau khi tiễn hắn liền quay về đi lên phòng của mình, bây giờ điều quan trọng nhất của hắn là làm thế nào để đối phó với Hình Ý môn, giải quyết xong sự tình của Thạch Thanh Sơn, thì chính hắn lại gây ra chuyện lớn hơn, điều này làm cho hắn không bình tĩnh được, nhưng vẫn không thể không cẩn thận lo lắng, bởi vì chuyện này quan hệ rất lớn.
Diệp Thiên Vân không tự chủ được mà châm thuốc, hút liền hai cái, biện pháp giải quyết tốt nhất trước mắt chính là bái nhập Hình Ý môn, chuyện này hẳn là có thể kết thúc, hơn nữa mình lại đem Hình Ý quyền này trả lại cho bọn họ, phương pháp này rất ổn thỏa hẳn là không có gì nguy hiểm, còn có chỗ tốt chính là mình sẽ có căn cơ trong chốn võ lâm. Sau này sẽ có được thông tin trong chốn võ lâm, hơn nữa với thân thủ của mình hẳn là nhận được sự đãi ngộ không tệ. Điều không hay chính là sau này có lẽ mình sẽ mất đi tự do, nhất định trong sư môn có rất nhiều quy củ, bản thân hắn đối với việc bái làm môn hạ của môn phái nào đó cũng không phản cảm, chỉ là sợ không chịu được ước thúc. Chung quy lại thì được nhiều hơn mất.
Biện pháp dở nhất chính là hủy chiêu thức này đi, rời khỏi nơi này, đương nhiên ở trong nước chỉ sợ là không an toàn, thực lực của đối phương không tầm thường. Phát động thế lực tìm ra mình rất dễ dàng, chỉ có thể ra nước ngoài trốn tránh một thời gian, chờ mình có thực lực lại trở về nước một lần nữa, nhưng mà mình còn chưa học xong đại học, và cũng không thể mặc kệ người trong nhà được.
Nghĩ tới đây Diệp Thiên Vân thở dài, thật ra hắn dấn thân vào chốn võ lâm chỉ vì có hứng thú với võ thuật, ở chỗ này có thể tìm được cường giả, vì vậy không ngừng khiêu chiến để nâng cao cảnh giới võ đạo của bản thân.
Hắn đang suy xét việc này, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa, liền mở miệng nói: Vào đi! Nói xong thì cửa đã mở, Thạch Thanh Sơn dẫn Tiểu Tam cùng Mã Ngũ mang lễ tới nhận lỗi.
Thạch Thanh Sơn dò hỏi: Sư phụ! Bọn họ muốn tìm anh, không biết có thể để bọn họ vào phòng của anh không. Diệp Thiên Vân gật đầu, sau đó bảo Thạch Thanh Sơn đi ra ngoài.
Tiểu Tam cùng Mã Ngũ vừa thấy Thạch Thanh Sơn đi ra, Tiểu Tam liền cười lấy lòng: Diệp tiên sinh, chúng tôi có lòng mang tới những thứ thứ này, mong ngài vui lòng thu nhận. Nói xong hai người liền thấy thuốc và rượu ở bên trong ra đặt trên mặt đất.
Diệp Thiên Vân không nhịn được mà nói: Không phải tôi đã nói là không cần sao? Các cậu yên tâm, tôi sẽ không tìm các cậu gây phiền toái.
Tiểu Tam vội vàng xua tay nói: Diệp tiên sinh, chúng tôi không có ý này, chỉ là một chút lễ vật bày tỏ tâm ý chúng tôi. Hơn nữa, hai chúng tôi còn có chút việc muốn cùng ngài thương lượng.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra bọn họ có thể có chuyện gì cần tìm mình thương lượng, liền nghi hoặc hỏi: Các cậu còn có việc gì?
Tiểu Tam nói: Tôi mạo muội hỏi một chút, đây là võ quán của ngài phải không?
Diệp Thiên Vân nhìn hắn một cái, nói: Điều này liên quan gì đến các cậu?
Tiểu Tam vừa cười vừa nói: Thật ra hai chúng tôi có chuyện muốn nói cùng ngài, xem xem chúng ta có thể hợp tác hay không, nếu như võ quán là của ngài vậy chúng ta sẽ không bàn tiếp nữa.
Hắn vừa nói lời này làm cho Diệp Thiên Vân cảm thấy buồn cười, liền hỏi: Tôi và các cậu hợp tác thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi thu bảo vệ phí sao?
Mặt Tiểu Tam không khỏi đỏ lên, giải thích: Diệp tiên sinh nói đùa, thật ra hai chúng tôi còn có một công ty, làm một số buôn bán nhỏ.
Diệp Thiên Vân vốn không định cùng hai người này nhùng nhằng lâu, chỉ nghe hắn nói như vậy trong lòng khẽ động, liền hỏi: Các cậu buôn bán gì?
Tiểu Tam nhìn thoáng qua vẻ mặt Diệp Thiên Vân, nói: Hai chúng tôi vốn cũng không phải là lưu manh, chỉ là ngày đó uống hơi nhiều, cho nên mới gây ra chuyện, hai chúng tôi có mấy phòng internet, còn có một trung tâm tắm rửa, quy mô cũng không lớn lắm.
Diệp Thiên Vân lắng nghe, không ngờ hai người này có gia nghiệp lớn như vậy, so với bọn họ thì quả thật mình nghèo xác, nghèo xơ, liền suy nghĩ một lúc rồi nói: Vậy các cậu muốn cùng tôi hợp tác làm công việc gì?
Tiểu Tam cùng Mã Ngũ liếc nhìn nhau, lúc này Tiểu Tam mới trả lời: Thật ra chúng ta có thể hợp tác ở rất nhiều lĩnh vực, ngài có quan hệ rất rộng, làm việc gì cũng có thể làm ra tiền, giống như Diêm Phong vừa rồi, hắn là ai ngài cũng biết, chỉ cần có hắn trợ giúp, việc làm ăn lập tức trở nên tốt đẹp, điều này không phải là nói quá.
Diệp Thiên Vân nghe vậy trống ngực cũng không khỏi rộn lên, mình quen biết những người như Vương Vĩnh Cường, Diêm Phong, trong việc buôn bán cũng có chút tiếng tăm, nếu mình yêu cầu chắc hẳn bọn họ cũng sẽ giúp đỡ. Hơn nữa, bây giờ hắn cũng đang rất thiếu tiền, đương nhiên nếu để trang trải cuộc sống hằng ngày thì không thành vấn đề, nhưng mà vạn nhất có chuyện gì cần tiền, chẳng lẽ phải mặt dày đi vay mượn Vương Vĩnh Cường hay sao?
Nghĩ tới đây hắn thoáng trầm ngâm một lúc rồi trả lời hai người bọn họ: Vì sao tôi phải hợp tác cùng hai cậu chứ?
Tiểu Tam nói một cách tự tin: Chúng tôi có thể chia cổ phần công ty cho ngài, điều kiện này hẳn là có thể làm ngài vừa lòng.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, đây là ưu đãi lớn nhất bọn họ có thể đưa ra rồi, nhân tiện nói: Tôi cần suy nghĩ một thời gian, cậu lưu số điện thoại lại, nghĩ thông suốt tôi sẽ cho các cậu câu trả lời chính xác. Nói xong liền tiễn bọn họ rời đi.
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền