When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
ôi lật trang tiếp theo. Chỉ còn một trang nữa. Duy nhất một trang. Trang cuối cùng đề ngày 1 tháng Sáu 1795. Và có vết máu loang trên đó. “Không,” tôi nói. Tôi đóng sập cuốn nhật ký lại. “Không.” Tôi thật là ngu xuẩn khi hy vọng. Hy vọng rằng cô và hoàng thái tử Louis-Charles sẽ sống sót.
Vết xấu xí kia là máu. Máu của cô. Có chuyện không hay đã xảy ra. Đám lính bắt được cô, tôi biết mà. Cô bị dồn vào góc hoặc bị thương, nhưng còn đủ sức để viết nốt trang cuối này. Nó nói gì? Rằng cô chết trong đau đớn? Đơn độc? Rằng cô chết không vì cái gì cả? Khi nhìn vết máu, tôi nhận ra cuốn nhật ký đang rung bần bật.
Không, không phải cuốn nhật ký. Mà là tay tôi. Cả cơ thể tôi. Thuốc an thần tôi uống khi thức dậy không có tác dụng. Tôi vào phòng ngủ, lấy chai thuốc, và uống thêm nữa, rồi đi qua đi lại đợi cho thuốc có tác dụng. Mười phút sau, tôi thấy khó chịu hơn. Thuốc chả có tác dụng gì.
Tôi nhìn tay mình. Nó vẫn đang run bần bật. Trong đầu tôi có tiếng ọc ạch, một tiếng gầm. Nghe giống như động đất. Nỗi đau như cơn địa chấn. Nó sẽ làm tôi run bần bật cho đến khi tôi sụp xuống mà vỡ tan thành những mảnh vụn. Tôi phải bước đi. Tới đâu đó. Bất cứ nơi nào.
Tôi phải chuẩn bị trước. Khi tôi đứng ở lối cửa vào, quyết định đi đâu, thì tôi nghe tiếng bước chân trên chiếu nghỉ và giọng nói và rồi tiếng chìa khóa cho vào ổ. Đó là bố và bác G. “Bố và bác về nhà ạ,” tôi nói, cố tỏ ra bình thường. “Chào con,” bố nói. “Chào, Andi,” bác G nói.
Trông bác thật kinh khủng – mệt mỏi, nhàu nhĩ và mắt đỏ quạch. Một gã bước vào sau họ. Anh ta mặc bộ vest màu đen, đeo tai nghe, và kính râm. Anh ta rất to lớn. Tôi có thể thấy bắp tay anh ra cuộn lên bên dưới chiếc áo vest. Anh ta gật đầu với tôi. Không mỉm cười. Bố ném ít tập hồ sơ lên bàn ở hành lang, bỏ cặp xuống sàn.
Cởi áo len ra và thả xuống sàn. “Ừm, bố? Ai thế…?” “Đây là Bertrand. Từ văn phòng mật của Pháp,” ông nói, kéo cánh cửa tủ ở hành lang mở ra. “Văn phòng mật? Con không hiểu. Có chuyện gì thế?” Ông lấy một áo khoác xanh ra từ tủ, khoác vào. “Bọn bố đã có kết quả cuối cùng.
Về quả tim. Vào sáng nay,” ông nói. “Và có ai đó đã để lộ dữ liệu. Trong chừng một tiếng nữa thì nó sẽ tràn ngập trên internet. Mọi chuyện hỏng bét cả.” “Tổng thống muốn có báo cáo,” bác G nói thế, “Ngay lập tức. Ông không muốn nhận thông tin từ CNN. Văn phòng của ông gửi xe đến đón bọn bác.
Sau khi xong, bọn bác phải tổ chức họp báo ở St. Denis. Quỹ đang phải vật lộn rất vất vả để tổ chức được nó.” “Khoan đã… làm sao bác về đây được ạ?” tôi hỏi. “Sân bay đóng cửa mà.” “Bác lái xe.” “Từ tận Đức về á?” tôi nói mà không tin nổi. “Bác bắt đầu đi từ sáng hôm qua.
Tàu cũng đón được, vì thế bác thuê xe.” “Andi, con có thấy cái cà vạt vàng của bố đâu không?” bố hỏi. “Đây,” tôi nói, cầm lên từ sofa. Ông cầm lấy và dựng cổ áo lên. Bác G chạy vào phòng ngủ và vài phút sau đi ra, cũng mặc áo vest và đeo cà vạt. Khi nhìn họ vội vàng đi quanh, tôi cố gắng lấy can đảm để hỏi điều tôi cần biết.
“Bố ơi…” “Ừm sao?” ông nói, thắt cà vạt quanh cổ. “Thế quả tim có phải của cậu bé không?” “Phải,” ông nói. Không, tôi nghĩ. Làm ơn là không phải. “Bố chắc không?” tôi hỏi ông. Bố thắt cà vạt không được, chửi ầm lên, rồi bắt đầu làm lại. “Bọn bố – chính bố và hai nhà di truyền học khác – đã xem xét DNA ti thể của mẫu thử… con biết DNA ti thể, đúng không?” ông nói.
“Nó chỉ được di truyền thẳng từ mẹ sang con. Nó giúp ta dễ theo dõi hơn là DNA có thể được truyền từ cả bố lẫn mẹ…” “Vâng, con biết cái đó,” tôi nói, cắt lời ông. “Ừm, bọn bố so sánh DNA ti thể của quả tim với DNA ti thể lấy từ hậu duệ còn sống của hoàng hậu Marie Antoinette – nó hoàn toàn trùng hợp.
Bọn bố cũng so sánh thông tin của quả tim với vùng điều khiển D-loop của DNA ti thể lấy từ sợi tóc của công chúa Marie Antoinette và tóc của hai chị gái bà. Bọn bố quan sát ở hai vùng siêu biến của vùng điều khiển D-loop – HVR 1 và HVR 2 – và thấy những trùng hợp cho HVR 1 ở cả ba mẫu…” “Thế có nghĩa là gì?” “Nghĩa là quả tim thuộc về một đứa trẻ có liên quan về đằng mẹ với gia đình Habsburg, tức là gia đình của công chúa Marie Antoinette.” “Đó là ý kiến của bố?” “Đó là sự thật khoa học.” “Nhưng công chúa Marie Antoinette có tới vài người con.
Làm sao bố biết được nó không phải của một trong những người đó?” Bác G trả lời tôi. “Bởi vì quả tim quá to không thể là của Sophie Béatrix, mất ngay sau khi sinh nhật một tuổi,” bác nói. “Nó cũng quá nhỏ không thể là của Marie-Thérèse, người cuối cùng được thả khỏi tháp canh và chết khi đã lớn…” “Thế còn Louis-Joseph? Anh trai của Louis-Charles? Cậu bé cũng chết khi còn nhỏ,” tôi nói.
“Đúng thế. Nhưng cậu ấy chết trước cách mạng, và đã được tổ chức lễ tang hoàng gia. Theo đúng truyền thống, tim của cậu đã được lấy ra để ướp. Nó sẽ bị mổ ra và nhồi các loại cỏ thơm vào. Quả tim mà chúng ta có ở đây không bị ướp hương. Nó không thể là của Louis-Joseph được.” Những hy vọng cuối cùng của tôi lập lòe và tàn lụi những ngọn nến tàn lửa.
“Thế còn anh em họ? Chả phải Marie Antoinette có chị em gái ư? Họ có thể có con chứ, phải không? Quả tim có thể thuộc về một trong những người đó? “Họ là anh em họ nhà Habsburg, đúng thế,” bác G chậm rãi nói, trông lo lắng. Tôi nghĩ là bác nghe thấy được sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi.
“Họ đều là con cái hoàng tộc, và sống ở nước ngoài. Cái ý tưởng rằng kiểu gì đó một quả tim của một trong những đứa trẻ đó bị đánh cắp, và được bảo quản rồi lén đưa sang Paris, và rằng mọi người liên quan ở các giai đoạn khác nhau trong hành trình của quả tim đến St.
Denis nằm ở… chà, đơn giản là không thể, Andi ạ. Không gì trong lịch sử có thể gợi ý – và cũng chẳng ủng hộ – cho một việc như thế có thể xảy ra. Quả tim đó là của hoàng thái tử Louis-Charles.” “Bác có chắc chắn không, bác G… tuyệt đối chắc chắn?” “Có.” “Bố?” “Là một nhà khoa học, bố không thể…” “Chỉ giả vờ trong một phút rằng bố không phải thế đi, được không bố?” tôi nói.
Tất cả chúng tôi đều nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi. Giờ thì nó lên tới mức quẫn bách rồi. Và tôi không thể nén nó xuống được. “Không phải là cái gì cơ?” “Nhà khoa học. Giả vờ bố là con người. Chỉ lần này thôi.” “Andi,” ông nói. “Có gì không ổn à? Sao…” “Bố có chắc không?” tôi hỏi ông.
Ông im lặng nhìn tôi, mắt ông lộ ra vẻ ông đã hiểu, rồi ông trả lời tôi. “Nếu chỉ dựa vào lịch sử thôi thì bố không dám chắc. Như con và bác G đều biết. Dựa vào bằng chứng khoa học chính xác cộng với bằng chứng hoàn cảnh lịch sử, bố phải nói là đúng, bố tin quả tim đó thuộc về Louis-Charles.
Là một nhà khoa học – và một con người – bố tin như vậy. Bố xin lỗi, Andi. Bố nghĩ có lẽ con muốn có một câu trả lời khác.” Tôi cảm thấy trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng. “Tiến sĩ Alpers, Giáo sư Lenôtre, xin hai vị vui lòng,” Bertrand nói. Bác G lấy cặp và vội đi. Bố đi sau ông.
Ông quay lại với tôi trước khi đi khỏi để nói, “Sau buổi họp báo bố sẽ về nhà. Chừng bảy giờ gì đó. Gặp lại con lúc đó nhé. Mình có thể ăn tối hay gì đó.” Cửa đóng lại đánh sầm. Ông đã đi. Tôi lấy cuốn nhật ký của Alex. Chỉ còn một trang nữa, và bên trong tôi, vẫn còn một ngọn nến nhỏ vẫn đang cháy, chỉ một ngọn mà thôi.
Có thể cô ấy đã thành công. Cô ấy sẽ ngừng việc đốt pháo hoa sau khi cậu bé chết. Thôi không mạo hiểm mạng sống của mình nữa. Thôi bỏ chạy. Có thể máu trên trang giấy chỉ là từ một vết thương, thế thôi. Cô bị thương nhưng đã sống sót, giống như trước kia. Và kiểu gì đó, cô đã sống sót mà thoát ra ngoài.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia