Số lần đọc/download: 1543 / 55
Cập nhật: 2022-05-02 14:00:16 +0700
Chương 55: Kiếp Hồng Nhan
H
oàng Thượng Chí hỏi lại, nhưng cảm thấy rất ngượng lời, nên nghĩ thầm:
- Lẽ tất nhiên khi mình gặp thù địch phải cho nó biết nguyên nhân báo thù chứ? Nhưng tại sao Thất Hồn Nhân lại muốn biết cử chỉ của mình trong lúc ấy. Thật là khó hiểu!...
Thất Hồn Nhân đứng lặng thinh một lúc, rồi dịu giọng hỏi:
- Con! Con đang suy nghĩ nhiều lắm phải không? Nhưng khổ nỗi điều này ta chưa có thể cho con biết trước, nên con cần phải nhẫn nại chứ đừng có thắc mắc nữa!
Hoàng Thượng Chí thở một hơi dài thườn thượt, đáp một tiếng:
- Dạ!
Thất Hồn Nhân liền nói:
- À! Cũng vì con nên ta phải giết Huyết Sọ giả, thành thử cái hậu quả sắp đến còn khó biết được. Vì công lực của các tay cao thủ như Huyết Sọ giả ở trong Thiên Tề Giáo không dưới mười người...
Hoàng Thượng Chí lấy làm ngạc nhiên, như không tin, liền nói:
- Ồ! Vãn bối đã từng vào nơi Thiên Tề Giáo, nhưng chưa thấy...
- Không sai! Vì trong giáo đường hiện giờ thì không có một tay cao thủ nào như ta nói. Nhưng những cao thủ đó sẽ liên tiếp xuất hiện trên giang hồ, có thể võ công bọn họ chiếm hạng nhất trên võ lâm. Mà ngày Thiên Tề Giáo muốn chiếm địa vị trên võ lâm không còn bao lâu nữa, nên trước mắt con trách nhiệm rất nặng nề, không thể từ thác được!
Những lời nói của Thất Hồn Nhân chứa đầy lo lắng, khuyên nhủ, bất giác Thượng Chí cảm động đến sa nước mắt. Chàng cúi đầu tỏ lời thành kính:
- Tiền bối đã hết lời tỏ bày, vãn bối xin nhớ mãi trong tâm!
- Con! Con có thể đi mau đi!
Hoàng Thượng Chí tuy rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không dám hỏi sợ Thất Hồn Nhân buồn nên cúi đầu cáo lời từ giã:
- Xin phép tiền bối cho vãn bối đi!
- À! Giờ con không cần đi quan đạo nữa, vì trong ngũ trưởng lão, đã chết hai người được chôn cất rồi, còn ba người bị thương bỏ chạy mất. Vậy con từ phía mặt bên này, băng ngang qua rừng, đi nhanh chừng nào tốt chừng ấy!
Hoàng Thượng Chí liền quay mặt theo hướng Thất Hồn Nhân đã chỉ, giở khinh công chạy đi...
- Khoan!
- Tiền bối còn chuyện gì nói cho vãn bối biết?
- Ôi! Tý nữa ta quên mất một điều đại sự...
- Tiền bối nói gấp cho vãn bối nghe!
- Thiên Tề Giáo Thiếu Giáo Chủ Dư Thiếu Côn, con đã biết thân phận nó rồi chứ?
Hoàng Thượng Chí giật mình, hỏi:
- Không lẽ nó thật là con của sư thúc Độc Long Thủ Trương Thông?
- Không sai!
- Điều... điều này đâu có thể...
- Tại sao không có thể?
- Nó đã chết thế mạng tôi ở Hoàng Gia Trang trong huyết án kia!...
- Con đã thấy được xác của nó chưa?
- Chuyện này chính sư thúc tôi là Độc Long Thủ Trương Thông đã nói rành rẽ cho tôi nghe rồi!...
- Không! Không phải thế! Vì sư thúc con chỉ biết tình hình lúc tiền sự và hậu sự thôi! Chứ khi huyết án xảy ra thì lão đâu chứng kiến tại trận.
Thượng Chí hết sức kinh ngạc, tự hỏi:
- Thất Hồn Nhân tại sao lại biết rõ thân thế của mình, mà lại còn chứng kiến cả cuộc huyết án nữa! Như thế bà này là ai? Bà ta lại không trực tiếp chỉ rõ kẻ thù của mình!
Nhưng đến lúc bảo mình đến Quỉ Bảo, thì bà lại muốn bảo mình nói thân thế như có dụng ý khác thường! Không lẽ Quỉ Bảo Chủ Nhân không phải là kẻ thù của mình?
Nhưng Đông Phương Huệ vào Quỉ Bảo mà không trở ra, thì đã chứng tỏ Quỉ Bảo Chủ Nhân là người thù rồi!
Chàng suy nghĩ chừng nào càng thắc mắc chừng nấy. Bỗng nhiên Thất Hồn Nhân gọi:
- Con! Con đừng nghĩ nhiều vô ích! Một ngày gần đây con sẽ thấy rõ ràng. Bây giờ con chỉ cần nhớ Dư Thiếu Côn sự thật là Trương Thiếu Côn sư đệ của con. Nhưng con chỉ nhớ trong tâm, chứ không được nói ra cho một ai biết, nếu không nhớ lời sẽ bị nghiêm trọng về hậu quả. Thôi con đi đi!
Hoàng Thượng Chí gật đầu, xoay mình giở hết khinh công chạy nhanh như tên bắn.
Tuy chàng ra đi nhưng trong đầu óc không ngớt suy nghĩ:
- Trọng bảo Ác Quỉ Châu Bài của sư môn bị Huyết Sọ giả đoạt chạy, lại chuyền sang tay người khác, nhưng người đó thì ở trong Thiên Tề Giáo! Mà theo lời của Thất Hồn Nhân, thì Thiên Tề Giáo có những tay cao thủ như lão Huyết Sọ giả lại không dưới mười người. Như thế lực lượng của Thiên Tề Giáo không thể tưởng tượng được. Mình muốn lấy lại cái Ác Quỉ Châu Bài thật là khó hơn lên trời!...
Chàng nghĩ đến đây, tự nhiên buồn bã trách thầm:
- Nếu mình không tìm được trọng bảo vật Châu Bài, thì thật là người phạm tội của sư môn!
Chưa được nửa giờ, chàng đã chạy ra khỏi rừng, rồi lại trở lên đường về quan đạo.
Mục đích chàng muốn tới cái thạch cốc, mà chàng và Đông Đông Phương Huệ đã thoát chết, tìm chỗ vắng người để luyện tập thần công ghi trong Phật Thủ Bảo Cập, chuẩn bị tới Quỉ Bảo tìm kẻ thù.
Đường đi hàng dặm núi rừng trùng điệp, Hoàng Thượng Chí giở khinh công đi nhẹ như gió thoảng qua vun vút.
Tuy chàng đi trên khoảng đường dài đầy nguy hiểm, nhưng hình ảnh của Huyết Sọ giả, và bao nhiêu lời nói của Thất Hồn Nhân cứ liên tục quay cuồng trong đầu óc chàng.
- Thật như võ công của Huyết Sọ giả thì trên võ lâm cũng ít có đối thủ. Nhưng lão vẫn còn bị thụ lệnh của kẻ khác! Đã như vậy, mà trong Thiên Tề Giáo lại không dưới mười tay cao thủ như Huyết Sọ giả, thật là chuyện kinh người!...
Nhưng khi Hoàng Thượng Chí vào Liên Hoàn Thao cứu Ngô Tiểu My, chàng đã từng đánh với Thiên Tề Giáo Chủ mà chàng vẫn bị hạ. Đâu ngờ hôm nay chàng được Thất Hồn Nhân cho biết Thiên Tề Giáo đó là giả mạo. Như thế thì đủ biết công lực của Thiên Tề Giáo Chủ thật sẽ cao đến mức nào rồi.
Bất giác Thượng Chí thở một hơi dài thườn thượt, buột miệng than:
- Thế mà khi nãy mình cứ tưởng là Quỉ Bảo Chủ Nhân võ công tuyệt kỹ nhất võ lâm, đâu ngờ vừa rồi lão quái nhân Côn Thế Ma Vương đã xuất hiện, mình cũng cho là tay cao thủ tuyệt thế, thì bây giờ lai nghe thâm Thiên Tề Giáo Chủ thật nữa! Như thế không biết rồi đây công lực của ba người ấy, sẽ phân biệt cao thấp ra sao.
Vì đầu óc chàng không ngớt hiện ra những thắc mắc quái lạ miên man trong ý nghĩ nên tự nhiên tốc độ của chàng giảm lại.
Bất ngờ, bụi cây bên lề đường lộ ra nửa cái thân người, chàng giật mình, dừng chân bước chầm chậm tới, chăm chú nhìn, thì thấy một thiếu niên tuấn tú đã chết rồi.
Thượng Chí cúi mình xuống, đưa tay lật qua khám xét tử thi tuấn sĩ này thấy cái chết rất an toàn, nếu không coi rõ thì tưởng như một thiếu niên đang nằm ngủ ngon giấc.
Hoàng Thượng Chí cảm thấy rất lạ thường:
- Tại sao thiếu niên kiếm sĩ này, lại nằm chết bên đường? Mà thân hình lại không có một vết thương?
Chàng quá thắc mắc, nên khám lại tử thi một lần nữa, mới thấy trước ngực nổi lên năm điểm dấu ngón tay, những lằn ấy sắp thành hình bông mai.
Lúc này chàng mới nhận định được cái chết của thiếu niên này nhưng cũng tự phân vân:
- Không biết trên võ lâm lại có tay cao thủ nào, lại dùng pháp thuật giết người lạ thế này?
Chàng đứng sửng lửng một lúc, rồi lo tiếp tục cuộc hành trình...
Hoàng Thượng Chí đi chưa được ba dặm đường thì lại thấy hai cái tử thi nằm ở mé đường nữa, mà cũng bị cường địch dùng thủ pháp đả thương hình bông mai. Nhưng lạ hơn nữa hai tử thi này, cũng là thiếu niên tuấn tú không ngoài hai mươi tuổi!
Chàng buộc lòng phải lưu ý trước sự kiện nghiêm trọng ấy:
Người này là ai lại có thủ pháp lạ lùng như vậy? Mà chỉ hạ thủ những thiếu niên tuấn tú?
Thượng Chí ngơ ngác hồi lâu, nhìn xa về hướng Đông thấy có một thôn trang.
Chàng định ý tới thôn trang để mua thêm lương thực, trở vào thạch cốc lo tu luyện thần công.
Chàng tới thôn trang lựa được một tửu lầu sạch sẽ, đi vào trong vừa ngồi xuống bàn rượu thì đã nghe quan khách bàn tán về tin mai hoa chỉ giết người. Chàng ngồi gần nửa ngày mà nghe không hiểu gì cả.
Bỗng nhiên cả tửu lầu đều im phăng phắc, đến nỗi không nghe một hơi thở.
Hoàng Thượng Chí lấy làm lạ ngẩng mặt lên nhìn, thấy một thiếu nữ tuyệt sắc vừa bước vào, ngồi một bàn rượu cách chàng chừng tám thước. Chàng thấy hình ảnh thiếu nữa này rất quen thuộc, chính là tôn nữ của Bất Lão Tiên Sinh Ngô Tiểu My.
Tình cờ Ngô Tiểu My xuất hiện ở tửu lầu, làm cho Hoàng Thượng Chí rất ngạc nhiên. Nàng vừa ngồi xuống bàn rượu thì lại có hai thiếu niên tuấn tú bước vào, cũng ngồi chung cùng bàn với nàng.
Lúc này khách trong tửu quán đều ngơ ngác, không một ai dám nói một tiếng gì.
Chỉ có bàn rượu Ngô Tiểu My và hai thiếu niên đó, là ngồi đối ẩm cười nói rất tự do.
Hoàng Thượng Chí thấy quá chướng mắt, nên không thèm lưu ý tới.
Cả mấy ngày nay Hoàng Thượng Chí đã trải qua bao nhiêu sự sanh tử, và lúc nào cũng nghe thấy những điều rất hãi hùng, đến nỗi không thể tưởng tượng được. Giờ đây chàng như chẳng biết điều gì thật giả nữa cả, nên chàng muốn mượn rượu, để quên hết những quái lạ đang quay cuồng trong đầu óc.
Hoàng Thượng Chí đưa tay ngoắt tửu bảo nói:
- Ngươi rót thêm cho ta hai cân nữa.
Tửu bảo liền bưng rượu lại rót vào bình.
Tuy Hoàng Thượng Chí muốn làm ngơ trước mọi việc, nhưng vốn tính hay tò mò, chàng không thể làm ngơ được.
Hoàng Thượng Chí ghé miệng hỏi nhỏ tửu bảo:
- Ngươi biết hai thiếu niên ngồi chung bàn thiếu nữ kia, là nhân vật gì ở vùng này?
Tiểu bảo liếc mắt nhìn tứ phía, rồi đáp nhỏ:
- Đó là đệ tử của Kim Kiếm Song Anh, hai người đó là anh em ruột, con của một trang chủ, nên thân thế rất lớn. Vậy tướng công tốt hơn đừng lưu ý tới bọn họ mà khó lòng!
Nói xong, hắn liền lui bước.
Thượng Chí vẫn giả lờ cúi đầu uống rượu.
Chừng nửa giờ sau, Ngô Tiểu My và hai đệ tử của Kim Kiếm Song Anh vui cười ra đi...
Thượng Chí thấy ba người đi khuất dạng, chàng cũng lo mua thêm lương thực, rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Rời khỏi tửu lầu chưa đầy hai dặm đường, thì Hoàng Thượng Chí lại gặp hai cái tử thi nữa. Chàng nhìn kỹ hai thi hài đúng là đệ tử Kim Kiếm Song Anh vừa ở tửu lầu đi ra một lượt với Ngô Tiểu My lúc nãy.
Hoàng Thượng Chí liền xem thương tích, thì quả là có năm lằn ngón tay trên ngực của hai tử thi sắp hình hoa mai.
Thấy hai vết thương này, Hoàng Thượng Chí giật mình tự hỏi:
- Ôi! Ngô Tiểu My vì sao lại giết hại võ lâm thiếu niên thế này?...
Chàng đứng suy nghĩ một lúc, rồi cũng lắc đầu thở ra, lo giở khinh công nhẹ mình chạy nhanh như sao băng...
Chạy đến gần thạch cốc chừng mười dặm đường nữa, Hoàng Thượng Chí bỗng nghe tiếng cười lanh lảnh trong như tiếng ngọc.
Thượng Chí nghe tiếng cười trong rừng phát ra, rất gần chàng liền dừng chân, nhẹ bước tới phía có tiếng cười.
Chàng bước vào rừng chừng mười bước, thì thấy một thiếu niên và một thiếu nữ đứng đối diện. Thiếu niên tướng mạo rất phong nhã tuổi chừng mười bảy mười tám, còn thiếu nữ chính là Ngô Tiểu My.
Hoàng Thượng Chí đứng núp vào một bụi kín, để theo dõi cử chỉ của hai người.
Ngô Tiểu My cười khanh khách, gằn giọng hỏi:
- Mày nhìn thấy tao có đẹp không?
Thiếu niên mặt ửng hồng, thẹn thùng đáp:
- Cô nương đẹp tuyệt, như đời này chỉ có một không hai.
- Thật không?
- Tôi không bao giờ nói dối, nhưng cô nương chắc cũng có phần tự biết!
- Mày có yêu tao không?
- Điều đó thì... thì...
- Đừng có điều đó gì hết! Tại sao mày theo tao?
- Vì được cô nương cho phép, và nay tôi được cô nương thương... là vạn hạnh cho tôi!
- Mày nhìn thấy tao đẹp, nên mày si tình phải không? Nhưng tao cần phải khinh khi bọn bây! Vì có người đối với tao nó nhìn tao không được nửa mắt!
- Vậy... vậy người ấy có mắt mà không biết nhìn!
Ngô Tiểu My ngoảnh mặt lên trời, cười ngất một hồi, nói:
- Mày nói không sai!
Câu nói vừa dứt, thì ngọc chưởng nàng quơ ra, ngũ chỉ điểm lẹ vào ngực thiếu niên lẹ như chớp...
Thiếu niên đó chỉ mở miệng kêu "cô" một tiếng rất đau đớn, rồi ngã người xuống đất chết tức khắc!
Hoàng Thượng Chí định nhảy tới cản lại, nhưng không thể kịp, nên chàng phải đành đứng yên than thầm:
- Một mỹ nhân như vậy mà lại giết người rất ác hiểm! Ôi! Những kẻ tuyệt sắc, lòng lại độc ác! Như thân mẫu mình là Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh sắc đẹp tuyệt thế, nhưng tâm địa cũng chứa đầy ác độc!...
Ngô Tiểu My chau mày liễu đôi mắt sáng như ngọc nhìn về phía Hoàng Thượng Chí đang núp, lạnh lùng hét một tiếng, nói:
- Lãnh Diện Nhân! Mày giờ này có thể hiện thân rồi ư!
Hoàng Thượng Chí giật mình, không biết nàng có một công lực gì mà phát giác được tung tích chàng núp trong bụi kín này được? Chàng liền bước ra, nét mặt đầy vẻ căm giận, hỏi:
- Ngô cô nương tại sao giết người tàn nhẫn như vậy?
- Việc này đâu có quan hệ gì tới mày?
- Tôi muốn khuyên cô nương không nên độc ác nữa!
- Ha... ha...! Hoàng Thượng Chí! Mày đừng thấy thế mà bất bình!
- Không sai! Tôi chẳng những bất bình mà còn oán trách cô nương nữa!
- Hù! Mày làm gì đối phó với tao được?
- Ta không thể làm ngơ trước hành động tàn bạo của ngươi trên võ lâm!
Mặt Tiểu My đầy sát khí, nàng cắn răng, hỏi:
- Mày muốn giết tao?
- Có thể chứ! Nếu không ăn năn!
- Ha... ha... ngươi cứ động thủ đi?
- Kỳ tái ngộ lần sau!
- Tại sao không ra tay bây giờ?
- Vì ta mới thấy qua đức khí tàn nhẫn của ngươi mới lần đầu! Nên ta chỉ muốn khuyên giải thôi!
- Ha... Ha... Ha...
Ngô Tiểu My cười to lên một lúc như người mất trí, trong tiếng cười chứa đầy đau khổ thất vọng. Nàng ngừng lại, hét lớn:
- Hoàng Thượng Chí! Cô nương đang tìm mày!...
- Ngươi tìm ta?
- Không sai!
- Tại sao ngươi lại có thâm ý như vậy?
- Vì tao phải giết mày!
- Nhưng giờ đây ta cũng tới tìm ngươi kia mà?
- Hừ! Mày đã lầm rồi! Tao gặp mày từ trong tửu lầu chứ đâu phải bây giờ.
- Thế là ngươi muốn giết ta?
- Không sai! Vây phải ra tay bây giờ, chứ không còn kỳ hẹn gì cả!
- Nhưng vì lý do gì?
- Thì tao hận mày!
- Ta có điều gì mà cô nương hận ta?
- Mày đừng từ khước vô ích! Vì tao đã định số mạng mày hôm nay rồi!
- Ngươi đâu đủ sức thực hiện được?
- Thì mày coi đây!
Dứt lời, ngọc chưởng nàng quơ ra, ngũ chỉ điểm lẹ như chớp vào ngực Thượng Chí.
Thân pháp lẹ làng, Hoàng Thượng Chí lách qua, rồi thuận thế đánh ra một thức Phù Quang Di Ảnh tránh khỏi thế địch. Chàng cười nhạt, nói:
- Ta vì cảm tình cứu nhau trước kia nên nhường cho ngươi một chiêu đấy!
- Ai cần mày nhường!
Ngọc chưởng nàng phát mạnh ra như ánh điện chớp, ép mạnh vào ngực Thượng Chí.
Mặt Hoàng Thượng Chí biến sắc, chàng lách lẹ mình qua bên phải ba bước, kêu lớn:
- À! Ngươi dùng Thiên Đô Chưởng Pháp!
Chính ra môn kỳ học Thiên Đô Chưởng Pháp này lão Huyết Sọ giả đã dùng đả thương Hoàng Thượng Chí không kịp trở tay.
Tuy Thượng Chí biết chiêu đó rất lợi hại, nhưng khí phách chàng đâu có chịu nhục trước mặt một thiếu nữ? Chàng lách mình qua xuất thế đỡ, không còn sợ nguy hiểm nữa.
Chưởng phong đánh ra, bất giác Ngô Tiểu My lại thu hồi, lui lại hai bước.
Hoàng Thượng Chí thấy cử chỉ của đối phương có ý nhân nhượng, liền quắc mắt, hỏi:
- Ngươi tại sao lại không công tới nữa?
- Tao sợ mày tiếp không nổi!
- À! Ngươi không muốn giết ta sao?
Câu hỏi này, khiến cho Ngô Tiểu My thẹn đỏ mặt. Nàng cúi mặt xuống hừ một tiếng, rồi tỏ vẻ lạnh lùng, múa ngọc chưởng theo thế Thiên Đô Chưởng Pháp công tới lần nữa.
Hoàng Thượng Chí cắn răng, vận hết công lực ra đỡ.
Chưởng phong đôi bên ép lại, nghe ầm một tiếng như trời long núi lở, cát bụi cuồn cuộn bay vút lên không.
Tiếp đến hự một tiếng Hoàng Thượng Chí xiểng liểng lùi ra tám bước, miệng trào ra một bụm máu tươi.
Ngô Tiểu My lạnh lùng, nói:
- Lãnh Diện Nhân! Mày chưa chết, thì hãy lãnh tiếp mấy chưởng nữa đây!
Dứt lời, thì đôi tay lẹ làng của nàng đã công tới.
Hoàng Thượng Chí giật mình, nhớ đến lời dạy của Thất Hồn Nhân, liền hét lên:
- Ta không thể chết!
Chàng lách lẹ qua bên hữu, tranh khỏi thế công của đối phương liền điểm lẹ thập chỉ tới như những luồng điện xẹt ra.
Song chưởng Ngô Tiểu My rung mạnh một cái, nàng vận thêm nội lực, đánh mạnh ra như vũ bão.
Nghe bùng, bùng như những tiếng sét xé không gian Đông Kim Chỉ điểm tới như những làn tên bắn tới.
Hoàng Thượng Chí hoảng hồn, hét lên một tiếng, liền dùng thế Phù Quang Di Ảnh lách mình qua, công tới một chiêu Ma Vương Ngoại Gian.
Ngô Tiểu My chỉ lắc mình một cái, là tránh khỏi kỳ chiêu quán tuyệt của Hoàng Thượng Chí.
Nàng cất tiếng cười ngạo nghễ, nói:
- Lãnh Diện Nhân! Mày bữa nay đã đáng tội chết rồi!
Tiếng cười khanh khách chưa dứt, mà đôi tay nàng đã đến ra năm chưởng rất kỳ lạ.
Hoàng Thượng Chí bị sức công liên tiếp của đối phương nên lui ra mãi.
Ngô Tiểu My không để cho Thượng Chí kịp trở tay. Nàng thừa thế công tiếp tới năm chưởng nữa.
Trước sức ác liệt của Tiểu My làm cho Hoàng Thượng Chí quá tức giận, hét lên một tiếng như cọp gầm, rồi đứng lại thủ thế vận hết nội lực công tới một chiêu Ma Vương Ngoại Gian.
Ngô Tiểu My bất ngờ bị sức cản của địch quá mạnh, nên giật mình đứng lại.
Kình lực của đôi bên ép lại quá mạnh, phát ra những tiếng bùng! bùng!...
Tiếp đến nghe hự hự hai tiếng rất đau đớn, thân hình của đôi bên đều bị chấn động, lui ra hơn mười trượng.
Hoàng Thượng Chí đứng xiểng liểng, miệng khạc ra một cục máu.
Còn Ngô Tiểu My mặt tái nhợt, miệng cũng bị máu chảy ra lai láng, chân loạng choạng muốn té xỉu...