Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 24
H
ai tuần. Rồi ba tuần trôi qua.
Mọi người vẫn ráo riết sục sạo khắp nơi, dò tìm tung tích của Inui.
Mật độ xuất hiện của yêu quái cũng thưa thớt dần. Nhưng không có cách nào để diệt trừ chúng tận gốc. Những vụ việc kỳ quái luôn xảy ra mỗi khi có một cuộc họp báo liên quan tới Atsuko và Tokita, hoặc khi có thông báo từ Sở Cành sát Thủ đô. Tai họa giáng xuống đầu những phóng viên muốn đưa tin tức về những sự kiện đó. Chỉ một người duy nhất vẫn giữ nguyên sự can đảm, ấy là Matsukane. Anh không chùn chân trước sự tàn nhẫn của những giấc mơ, gạt đi nỗi sợ hãi nhói lên trong lòng như lông gai của cây tầm ma lén lút lẻn vào tâm khảm, như lớp sơn ngấm từ da vào tiềm thức. Anh vẫn nhiệt tình thu thập tin tức và bình luận từ Atsuko và Tokita, rồi chuyển dữ liệu cho các tòa soạn báo. May mắn thay, những sinh vật trong mơ không thể thay đổi được nội dung của bài viết, một việc đòi hỏi phải cần ý thức khi tỉnh táo. Chúng cùng lắm chỉ có thể làm chữ trên giấy mờ đi và khó đọc hơn.
Một điều gì đó đang diễn ra. Tất thảy đều nghi ngờ và mong mỏi muốn biết, nhưng đồng thời cũng linh tính được rằng họ không được phép có mong muốn đó. Họ đã quá quen với việc phản ứng cùng sự kích động vừa phải, không phân biệt rạch ròi giữa những vụ việc lớn nhỏ. Họ đang đối đầu với một sinh thể đáng lẽ ra không được phép tồn tại, thứ đe dọa đến mạng sống và sự an toàn của họ. Công chúng không thể ngăn ngừa sự điên loạn ngấm ngầm lan tỏa khắp nơi. Khi ai đó bất chợt cười phá lên trên phố, khó lòng nào có thể phán xét được liệu họ hóa điên vì một vụ việc xảy ra ngay gần đó, hay bởi sự sợ hãi bị kiềm nén quá lâu đến giờ này mới bộc phát ra. Có những vụ việc kỳ quái xảy ra, mà chỉ từng cá nhân mới thấu hiểu được hoàn toàn. Giả dụ như, chữ số trên đồng hồ đột nhiên lộn xộn hết cả, hoặc gương mặt người mẹ bỗng biến thành mặt hải cẩu. Ai cũng có lần trải nghiệm một sự việc tương ứng với phức cảm, ám ảnh tâm lý và nỗi sợ hãi của họ. Chúng chủ yếu là phức cảm tự ti, phức cảm Oedipus, những ám ảnh tình dục hoặc một chứng sợ hãi nào đó. Những cơn ác mộng sẽ biến thành hiện thực, nuốt chửng những người xung quanh vào cái hố của những sự kiện quái gở. Chính vì thế, khi hình ảnh Atsuko trên tuần báo biến thành mặt quỷ, rồi bắt đầu nói hoặc cười to, sẽ có người để ý, có người không. Và giả như khi nghe những lời gièm pha Tokita hay giải Nobel văng vẳng bên tai, chỉ những người nghe radio vào thời điểm đó mới sởn da gà.
Những vụ việc bắt đầu xảy ra ở trung tâm Tokyo, sau đó lan ra ba hay bốn khu vực lân cận. Có thể dễ dàng phán đoán Inui, hay “tâm bão”, đang ở trung tâm thành phố. Nhưng nỗi căm hận của hắn ta giờ đã vượt qua ranh giới không gian và thời gian. Dù Tokita và Atsuko có đi đến đâu đi chăng nữa, sự thù hằn của Inui vẫn sẽ đeo đuổi họ trong hình hài những cơn ác mộng. Ngày trao giải Nobel đang tới gần.
Dù vẫn còn đáng sợ, những giấc mơ hằng đêm của Atsuko đã nhẹ nhàng đi nhiều. Những yếu tố từ giấc mơ của Inui chỉ xuất hiện rời rạc như những mảnh ghép. Chúng không hung hãn, mà chỉ để lại một bầu không khí tà dâm mơ hồ. Atsuko không biết chắc liệu có phải Inui ngủ ban ngày nên ban đêm ít mơ hơn, hay do tác dụng của DC Mini mà hắn không dậy nổi nữa, giờ đang chết dần chết mòn ở đâu đó? Hoăc phải chăng hắn đang ấp ủ âm mưu, đợi thời cơ chín muồi mới tấn công?
Giấc mơ của Tokita, Noda, Konakawa, Shima và Osanai hòa vào dòng chảy giấc mơ của Atsuko. Những người đàn ông đó yêu cô, dịu dàng như mật ngọt, họ bao bọc cô khỏi tác động từ những giấc mơ của Inui. Đôi khi cô mơ được thả mình trong niềm khoái lạc khi nằm giữa Tokita và Osanai. Nhũng lúc khác, hai người đàn ông nằm bên cô sẽ là Konakawa và Noda. Bởi trong thế giới giấc mơ của Atsuko có quá nhiều đàn ông, đôi khi cô cảm giác như bị lấn át. Cô không biết giấc mơ của mình đang trôi dạt về đâu, nhưng đương nhiên được gần gũi với những người đàn ông cô yêu cũng là điều cô mong mỏi. Niềm khoái cảm dâng tràn làm cơ thể cô như tan chảy, thậm chí còn sống động hơn cả trong thế giới thực. Đôi khi cả Atsuko và những người đàn ông đều không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
Khi gặp cô vào ban ngày, họ đỏ mặt ngượng ngùng khi nghĩ về chuyện đêm qua, Atsuko cũng không khác gì. Nhưng bởi đều là những quý ông lịch lãm, họ không bàn luận nhiều về chủ đề này, chỉ thỉnh thoảng buông vài câu đùa hóm hỉnh không hơn.
Ngày Atsuko và Tokita lên đường đi Thuỵ Điển cuối cùng cũng tới. 10 rưỡi sáng hôm đó, chỉ có Matsukane và vài ba phóng viên từ các đài đến sân bay Narita để đưa tin. Nhiều đài truyền hình hoảng sợ trước những chuyện chẳng lành có khả năng ập đến. Mỉa mai thay, nếu không có gì xảy ra, thì hẳn sự nhiệt tình thái quá của phóng viên không phải điều làm Inui tức giận.
Thể theo yêu cầu của Tokita và Atsuko, chỉ có vài người đến sân bay tiễn họ: hai đại diện của Đại sứ quán Thuỵ Điển, ba hay bốn thành viên của Hiệp hội Văn hóa và các tổ chức chính phủ, và Shima Torataro. Ngoài Shima, không có nhân viên nào của Viện Nghiên cứu Tâm thần học đến. Thanh tra Morita và Ube cũng tới, nhưng rõ ràng chỉ vì lý do an ninh. Cuộc tiễn đưa diễn ra buôn tẻ, chỉ có một cuộc phỏng vấn đơn giản được tiến hành khi Atsuko và Tokita đứng trong sảnh.
“Cuối cùng cũng đến ngày, ừm, hai người đi nhận giải Nobel”, nữ phóng viên đặt câu hỏi, dè dặt đưa mắt ngó quanh như e sợ tai họa có thể ập đến bất cứ lúc nào, “Hai người có thể, ừm, phát biểu vài câu cảm nghĩ không?”
“À, lễ trao giải. Nếu mà nói cảm nghĩ thì…”, Atsuko không kìm nổi cơn buồn ngủ. “Như thể một giấc mơ vậy. Một giấc mơ. Mà khoan, đây là giấc mơ mà.”
“Vâng, quả là vậy”, từ cổ nữ phóng viên bất chợt mọc ra đầu của một con bò. Sức nặng của chiếc đầu làm cô ta tỉnh táo lại đôi phần, nhưng nước dãi vẫn nhễu ra từ miệng con bò. ”Xin thứ lỗi, sáng nay tôi mới ăn một bát cháo”, nói đoạn cô ta nuốt nước bọt vào trong.
“Chúc hai người thượng lộ bình an”, Matsukane không tiết chế được cảm xúc, nước mắt lưng tròng. “Tôi yêu cô, yêu cô, thực lòng yêu cô.”
“Ôi, anh Matsukane”, Atsuko hôn anh nhà báo một cách mãnh liệt.
“Những vụ việc kỳ dị gần đây. Liệu những chuyện đó…”, một nam phóng viên đặt câu hỏi cho Tokita. Anh ta lo lắng nhìn quanh, cảnh giác trước từng lời mình nói, “… Liệu những con quái vật đó có xuất hiện ở lễ trao giải? Đó không phải là dạng công việc anh có thể làm được ở nhà…”
“Đúng rồi, chính thế. Quái vật xuất hiện vì tất cả chỉ là giấc mơ”. Tokita nói nhịu còn hơn mọi khi. “Chúng ta tìm về hiện thực, len lỏi qua những giấc mơ, trườn mãi, như thể đây là hiện thực, hướng đến tận Stockholm, dần dần, dần dần…”
Tokita và Atsuko bắt đầu bước tới cổng hải quan, chỉ một máy quay hình đi theo. Ngay lúc đó, một biến động nhỏ xảy ra. Khung cảnh xung quanh tối dần đi, như thể tất cả được bao trùm trong ánh sáng màu tím. Thông báo trên sân bay bỗng dưng bị ngắt quãng, giọng nói và tiếng cười trầm đục của Inui vang lên, nham hiểm như thể đang toan tính ý đồ gì.
“Đội quân của chúa Jesus, tập hợp tại Jerusalem, tuyên chiến với đội quân cứa Lucifer ở Babylon…”
Đó là một đoạn trong lời giáo huấn quân sự của Hội dòng Jesus, nhưng dường như không ai trong số hành khách trên sân bay để ý tới nó. Ấy chính là một lời tuyên chiến được gửi trực tiếp tới Atsuko và Tokita, làm những người đến tiễn ai nấy đều có cảm giác không lành và thoái thác về sớm.
Chiếc Jumbo Jet của hãng hàng không Scandinavian khởi hành lúc 11 giờ 15 phút từ sân bay Narita, bay thẳng tới Stockholm. Máy bay dự kiến hạ cánh lúc hơn 2 giờ chiều, nhưng bởi chênh lệch múi giờ nên thực tế chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng. Atsuko ngồi cạnh Tokita trong khoang hạng nhất. Cả hai người đều là khách danh dự, tất cả các nhân viên Thuỵ Điển đều biết tới họ.
Sau hai tiếng khởi hành, chiếc máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội. Gì thế, Atsuko nghĩ và nhìn quanh. Biết ngay mà. Ở cuối khoang, Tổng thanh tra Konakawa Toshimi ngồi đó với vẻ mặt bất an, lo lắng quan sát Atsuko và Tokita. Có lẽ ông đã tự chỉ định mình làm vệ sĩ cho họ trong chuyến đi này, nhưng không thông báo với ai để tránh làm kinh động Inui. Atsuko mỉm cười vì cảm động. Ban nãy máy bay chao đảo chính là tiếng nhịp tim lo lắng hồi hộp của Konakawa dưới áp lực của nhiệm vụ tối quan trọng.
Nhưng giờ chẳng phải lúc để cười. Inui rõ ràng đã chọn lễ trao giải Nobel trang trọng làm sàn đấu cho cuộc chiến giữa thiên đàng và địa ngục. Hắn chắc chắn sẽ kéo tất cả tới bờ vực của sự hỗn loạn.