Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 54
T
racy dành cả tuần tiếp theo ở Cedar Grove để dưỡng thương, cánh tay cô vẫn được cố định trong băng đeo. Cô đã bị gãy xương đòn, dù vậy không bị trật khớp. Mạng sườn cô thâm tím nhưng xương sườn không bị gãy. Cái thòng lọng đã làm tổn thương thanh quản của cô, và các bác sĩ đã bảo cô hạn chế trò chuyện ở mức tối thiểu.
“Anh khá thích cô Tracy trầm lặng này.” Dan lên tiếng.
“Đừng có mà quen với điều đó.”
Được nghỉ ngơi và có Dan chăm sóc, cô có thời gian để suy nghĩ lần nữa về việc quay trở lại Cedar Grove, và suy nghĩ đó không còn mang lại sự lo âu mà cô đã từng cảm thấy khi quay trở lại để nhận diện hài cốt Sarah. Cô có thể tưởng tượng mình sống ở đây, làm quen lại với mọi người. Cô nghĩ về việc trở lại trường Trung học Cedar Grove, thấy ấm áp trước ý tưởng thách thức những bộ não trẻ và tạo ra sự khác biệt cho cuộc sống của chúng. Cô phải gia hạn lại giấy phép giảng dạy của mình và bắt kịp nhịp độ, nhưng cô có thể làm được. Vào lúc này, cô cảm thấy mình có thể xử lý bất cứ chuyện gì. Và mặc dù Cedar Grove có thể không bao giờ trở lại là mái nhà mà cô từng biết khi còn là một cô gái trẻ nhưng cô có cảm giác nó có thể trở thành mái nhà của cô lần nữa với Dan cùng Rex, Sherlock và Roger, tất nhiên rồi. Thậm chí nó có thể là nơi để gây dựng một gia đình. Cô mới bốn mươi hai tuổi. Cô biết nhiều phụ nữ sinh con muộn. Cũng có bất lợi khi đã lớn tuổi, nhưng cũng có lợi thế. Cô kiên nhẫn hơn và có ý thức hơn về những quyền lợi của mình, và cô có nhiều thời gian hơn để nuôi dạy con cái. Tuy nhiên, cô nghĩ tốt nhất là chờ một thời gian nữa rồi mới đề cập đến chủ đề đó với Dan. Cô có cảm giác tất cả những chuyện này xảy đến với anh quá nhanh.
Thứ Hai tiếp theo, cô quay trở lại Trung tâm Tư pháp. Kins, Faz, Del cùng Mayweather – người đã thay thế vị trí của cô làm cộng sự của Kins – đã nhặng xị lên quanh cô, nhưng cô vẫn đang như đi nghỉ dưỡng, được chỉ định ngồi ở một bàn làm việc phía cuối tầng cùng các nhân viên hành chính. Nhưng giờ cô chẳng bận tâm. Giấu mình trong chỗ ẩn náu, cô tránh xa các câu hỏi và những ánh nhìn. Cô xoay xở tránh được cuộc điều tra của Phòng Công vụ trong thời gian nghỉ ngơi, nhưng sáng hôm đó luật sư của cô đã gọi tới để nói với cô là Trung sĩ Rawley muốn sắp xếp lại buổi điều trần của cô. Cô nói với ông ta là cô đang dùng thuốc giảm đau và cần ít nhất một tuần nữa.
Ngoài Phòng Công vụ thì Phòng Ngân sách Thành phố cũng gọi tới. Họ đã bắt đầu một cuộc điều tra về vụ tìm hiểu trái phép của Tracy trong vụ Wayne Gerhardt và cả khả năng lạm dụng quỹ công nếu có. Cô không nghi ngờ là Nolasco đã xúi giục cuộc điều tra đó. Có vẻ như Giám đốc Clarridge cũng khó có thể giữ được chức vị của mình. Áp lực buộc ông ta từ chức đang ngày càng cao. Các bài viết trong tờ Seattle Times đã chỉ trích ông ta và sự quản lý của ông ta. Các bài xã luận cho rằng ông ta đã mất sự kiểm soát đối với sở và sự tôn trọng của các nhân viên cảnh sát.
Nolasco, mặt khác, đã thành công ngoài dự đoán. Ông ta được chào đón và vinh danh vì đã mang tên sát nhân Cao Bồi ra công lý. Ông ta được phỏng vấn trên các bản tin địa phương và quốc gia, và lời ông ta nói được lấy làm tiêu đề trong một tờ tạp chí của giới hành pháp. Có tin đồn là Thị trưởng sẽ tận dụng tiếng tăm của Nolasco và chỉ định ông ta làm Giám đốc tạm thời trong khi ủy ban tìm kiếm phỏng vấn các ứng cử viên khác. Faz kể rằng Nolasco đang cực kỳ vênh váo và tự mãn. Ông tự hỏi làm cách nào mà ông ta chui vừa được đầu mình vào thang máy mỗi sáng. Việc biết rằng Nolasco đã có được những gì ông ta muốn là điều duy nhất khiến cô thật sự bận tâm vào lúc này. Ông ta đã mất hai mươi năm, nhưng cuối cùng cô mới là người ra đi. Cô muốn ghét người đàn ông đó, nhưng cô thấy ông ta thật tủn mủn, nhỏ mọn và đáng thương.
Maria Vanpelt đã cho phát một bản tin đặc biệt kéo dài một giờ về cuộc điều tra tên Cao Bồi trên chương trình Mật vụ KRIX. Tracy không xem, nhưng theo Faz thì Vanpelt đã nói rằng cuộc điều tra thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn khi Nolasco đảm nhận trọng trách. Cô ta cũng không bỏ lỡ cơ hội để quảng bá bản thân; Faz đếm được trong suốt thời lượng chương trình, Vanpelt đã không dưới chín lần trực tiếp nhắc đến bản thân là phóng viên đã phanh phui ra câu chuyện và là phóng viên hiện trường khi nhà của tên sát nhân Cao Bồi bị lục soát và các bằng chứng buộc tội được phát hiện.
Kết quả là, mọi người dường như đều muốn tập trung vào những điều tích cực. Chỉ một cuộc thảo luận nhỏ được đưa ra về sự thật là Nolasco đã mắc sai lầm nghiêm trọng vì đã không đảm bảo là David Bankston bị tạm giam trước khi ập đến nhà anh ta, và sai lầm ấy của ông ta đã khiến Tracy suýt mất mạng.
Kins ở lại Seattle cho đến khi Phòng Công vụ xóa tội cho anh vì sử dụng vũ khí trong cái chết của David Bankston. Sau đó, chán nản và thất vọng, anh đưa Shannah tới Mexico trong một kỳ nghỉ rất cần thiết, nơi anh hy vọng có thể giúp họ nhen nhóm lại mối quan hệ của mình.
“Cứ gửi cho tôi một tấm bưu thiếp có hình cây cọ, bãi cát trắng và ánh nắng vàng rực rỡ đi rồi lần tới gặp, tôi sẽ cho anh biết tay.” Tracy nói.
Vào thứ Sáu trong tuần đầu tiên trở lại, Tracy đang nghĩ cô đã tránh được đạn khi không đụng mặt với sếp cô cả tuần liền thì trợ lý của ông ta gọi điện bảo cô là Nolasco muốn gặp cô trong văn phòng của ông ta. Khi cô đi qua Ban Tội Phạm Bạo lực, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc reo, những cuộc chuyện trò sôi nổi và giọng nói không lẫn đi đâu được của Faz. “Ai đã lấy cốc của tôi? Nó có hình mặt tôi trên đó là có lý do cả đấy, mọi người!”
Câu nói ấy mang lại nụ cười thật sự đầu tiên trên gương mặt Tracy suốt nhiều ngày qua. Cô sẽ nhớ khoảng thời gian được là một phần của nơi này.
Cửa phòng Nolasco mở. Ông ta ngồi ở bàn làm việc, xem xét giấy tờ. Ông ta liếc lên rồi ra hiệu cho cô một cách vô cảm. “Ngồi đi!”
Tracy ngồi xuống. Cánh tay cô vẫn đang được nẹp. Cô đặt nó trong lòng.
Nolasco có vẻ không vội, vẫn tiếp tục đọc. Sau cả phút dài trôi qua, ông ta đặt tài liệu xuống. “Phòng Công vụ nói là cô đang tránh mặt họ.”
“Tôi đang dùng thuốc giảm đau. Bác sĩ của tôi khuyên không nên tham dự buổi điều trần cho đến khi tôi không dùng chúng nữa. Cứ bảo họ nói chuyện với luật sư của tôi.”
Nolasco ngồi lùi lại. “Ai đó cần hoàn tất hồ sơ vụ Cao Bồi và đóng nó lại. Và Phòng Bundy cũng cần được dọn dẹp, đóng gói đồ đạc và chuyển về kho. Tôi đoán là cô có thời gian.”
Thêm một nhiệm vụ để xát muối vào vết thương, nhưng nếu như thế có nghĩa là được ra khỏi Trung tâm Tư pháp trong vài ngày thì Tracy không ngại gì. “Không thành vấn đề.” Cô nói.
“Tốt. Vậy thì làm luôn đi nhé!”
Cô đứng dậy và bước ra cửa. Chỉ ở gần Nolasco thôi cũng khiến cô thấy mình cần đi tắm.
“Cô hẳn phải biết là nó sẽ không kết thúc tốt đẹp chứ.” Ông ta nói.
Đây rồi. Cô biết ông ta không thể dừng được mà. Cái tôi của ông ta quá lớn, như thể ông ta là biến thể của một con lừa vậy. Khi cô quay lại, Nolasco vẫn đang ngồi, lưng tựa vào ghế. Ông ta thật đáng thương, một kẻ bắt nạt, thậm chí còn giống như một tên xã hội đen. Tracy gần như thấy tiếc cho ông ta. Nhưng ngay lúc này, cảm xúc lớn nhất trong cô chính là nỗi bứt rứt của sự ngờ vực, một điều mà thi thoảng cô cảm thấy trong khi đang dưỡng thương ở nhà, và cảm giác rằng có chuyện gì đó không hoàn toàn đúng.
Cô gắng gượng nở nụ cười. “Tôi sẽ cho ông biết đó là khi nào.” Cô nói.
Cô dành cả cuối tuần để thư giãn cùng Dan ở Cedar Grove. Họ đã nấu những bữa tối ngon lành, xem phim trên trường kỷ, ăn bắp rang và kẹo, và đi ngủ muộn. Sáng thứ Hai, khi cô dậy sớm để lái xe trở lại Seattle, cô thấy buồn khi rời đi. Đi làm không còn khiến cô thấy vui vẻ như trước kia nữa. Cô cảm thấy đã sẵn sàng để tiến lên phía trước, rời khỏi Sở Cảnh sát Seattle và trở lại hẳn Cedar Grove. Cô cân nhắc nói điều này với Dan, nhưng cuối cùng lại quyết định sẽ chờ đến thời điểm đặc biệt.
Cô dành thứ Hai và thứ Ba ở phòng Cao Bồi để đóng gói giấy tờ, sổ ghi chép và lịch, cũng như dọn dẹp các bàn làm việc. Đây không phải là việc dễ dàng khi chỉ có một cánh tay khỏe mạnh, nhưng cô cũng không phải vội làm cho xong. Khi ngày thứ hai kết thúc, cô đã đóng được mười hai cái hộp dán nhãn cho chúng và để chúng lại đó, chờ được mang đi và xếp vào kho. Đậy nắp chiếc hộp cuối cùng lại, cô dành chút thời gian để xem xét căn phòng. Các bức tường lại một lần nữa trống trơn, mặc dù giờ đã có thêm vài lỗ hổng ở nơi từng ghim các bức ảnh và biểu đồ. Những chiếc bàn làm việc trống không. Điện thoại và máy tính sẽ sớm bị ngắt kết nối. Mặc cho lai lịch khủng khiếp của căn phòng, cô nhớ đến bữa tối kiểu Ý của Vera Fazzio và màn nâng ly chúc tụng của Faz, hứa hẹn rằng họ sẽ hợp sức với nhau như một tổ chuyên án. Cô không thể không nghĩ là mình đã khiến họ thất vọng. Tất cả bọn họ đều không muốn gì hơn là chứng minh Nolasco đã sai và bắt được tên Cao Bồi.
Tracy tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa thì điện thoại bàn của cô reo. Cô đã định lờ nó đi, nghĩ là Nolasco gọi, vì chẳng còn ai khác biết cô đang ở đó, nhưng cô quyết định sẽ không để ông ta thỏa mãn khi nghĩ rằng cô đang né tránh ông ta. Cô bật đèn và bước trở lại, nhấc máy.
“Điều tra viên Crosswhite đây.” Cô nói. Không có lời nào đáp lại. “A lô?”
Giọng nói của một người đàn ông vấp váp vang lên: “Xin lỗi. Tôi không mong đợi cô sẽ trả lời điện thoại.” Đó không phải là Nolasco hay Faz.
“Tôi đang nói chuyện với ai đây?”
“Tôi không muốn nói.”
“Được rồi. Vậy thì có chuyện gì không?”
“Chuyện về Cao Bồi.”
“Nếu là về khoản tiền thưởng…”
“Không phải về tiền thưởng.”
“Vậy thì về cái gì?”
“Tôi nghĩ cô có thể đã giết nhầm người rồi.”
Tracy ngồi xuống mép bàn. Cô đã có đủ các cuộc gọi trong suốt quá trình điều tra từ những người tuyên bố là mình biết danh tính của kẻ sát nhân để cần được bảo vệ. Đây có thể chỉ là một trong số những kẻ điên rồ, những kẻ nghĩ là mình đã phá được vụ án, những nhà tâm linh gọi tới để nói họ liên lạc được với người đã chết. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói bình tĩnh ở đầu dây bên kia khiến cô có suy nghĩ khác. Điều đó, và cuộc gọi đến từ điện thoại nội bộ của Sở Cảnh sát Seattle. “Được rồi. Cho tôi biết tại sao đi.”
“Tôi không muốn nói qua điện thoại.”
“Cho tôi biết làm cách nào mà anh có được số điện thoại này?”
“Đây không phải số của tổ chuyên án sao?”
Đúng thế, mặc dù nó không phải là số được công khai trên các phương tiện truyền thông. Chỉ có người nào đó trong Sở Cảnh sát Seattle mới có thể gọi thẳng vào số điện thoại bàn của cô, hoặc biết làm cách nào để có được nó. “Nói cho tôi thời gian và địa điểm đi.”
“Cô chọn đi.” Anh ta nói.
“Anh biết quán bar trên đại lộ Một có tên Hooverville không?”
“Tôi sẽ tìm nó.”
Họ sắp xếp thời gian gặp trong tối đó. “Làm cách nào tôi biết anh?” Cô hỏi.
“Tôi biết cô.” Anh ta nói.
Hooverville đông nghịt với các cổ động viên của đội Mariners. Có một trận đấu trên sân nhà, và quán bar nằm ngay con phố cạnh sân bóng chày, nơi mà từ đầu mùa, hy vọng vẫn rực cháy bất diệt. Có vẻ hơi kỳ lạ khi mọi người lại xem trận đấu trên ti-vi khi mà sân vận động chỉ cách đó có gần một cây số.
Tracy nhìn quanh phòng để đánh giá tình hình. Hai người đàn ông đang chơi trên máy pinball. Các ghế cao chỗ quầy bar cũng như hầu hết các bàn đã kín người. Khi không thấy ai vẫy tay chào hay tỏ vẻ nhận ra mình, cô ngồi vào một bàn đối diện cửa và gọi một lon Coca cho người ăn kiêng trong khi vẫn tiếp tục quan sát các khuôn mặt, tìm kiếm ai đó đang phân tâm, thờ ơ, bồn chồn.
Sau vài phút, một người đàn ông rắn rỏi với mái tóc húi cua liếc về phía cô, xoay người khỏi chiếc ghế ở cuối quầy bar và bước đến bàn cô. Tracy đoán anh ta khoảng ngoài ba mươi tuổi. Anh ta có cơ thể săn chắc của người leo núi đá hoặc đua xe đạp, và một đôi mắt hẹp cương nghị cho thấy thái độ cứng rắn khi cần thiết để cạnh tranh trong những môn thể thao đó. Cô để ý thấy trên tay trái của anh ta có nhẫn cưới và tay phải là một chiếc nhẫn của Học viện, trong tay anh ta đang cầm một cốc bia đã vơi phân nửa. “Điều tra viên Crosswhite. Cảm ơn vì đã gặp tôi.”
Tracy ra hiệu cho anh ta ngồi xuống. Bên dưới bàn, tay phải của cô đang đặt trên khẩu Glock.
“Địa điểm thú vị đấy.” Anh ta lên tiếng.
“Một người bạn đã giới thiệu nó cho tôi. Nó đủ cách xa thành phố để chỉ có mấy cậu choai choai biết thôi.”
“Nếu là vài năm trước thì có lẽ tôi cũng sẽ biết.” Anh ta nói.
“Thật sao? Giờ thì không à?”
“Tôi có hai con rồi. Những ngày đó đã ở lại phía sau.” Anh ta ngồi lùi lại, sau đó lại dịch người lên, có vẻ như không thể thoải mái. Anh ta liếc nhìn ti-vi chỗ quầy bar phía sau cô rồi gõ tay vào cạnh bàn bằng các ngón trên bàn tay phải. “Xin lỗi về cuộc gặp mặt bí mật này.”
“Sao cậu không nói tên cho tôi biết?”
“Christopher Wood.”
“Cậu làm cảnh sát bao lâu rồi, Christopher Wood?”
Anh ta phì ra, không hẳn giống một tiếng cười. “Chị giỏi đấy.”
“Không giỏi đến thế đâu. Cậu gọi cho tôi bằng số nội bộ. Chỉ Sở Cảnh sát Seattle mới có nó.”
“Được mười tám tháng rồi. Tôi làm việc ở Phân khu Bắc.”
Phân khu Bắc là nơi tuần tra tuyến Aurora. “Cứ thoải mái đi.” Tracy nói. “Tôi chỉ ở đây để nghe thôi.”
Wood nhấm nháp bia của mình. “Vợ tôi đang mang thai.”
“Chúc mừng cậu.”
Thêm nửa nụ cười nữa. “Cảm ơn chị. Cô ấy là giáo viên mầm non. Từng là giáo viên mầm non. Cô ấy nghỉ rồi. Ở nhà còn đỡ hơn là phải trả tiền cho dịch vụ bảo mẫu trong ngày.”
“Kinh tế khó khăn. Tôi hiểu.”
“Rất khó khăn.” Wood nói.
“Vậy thì nói tôi nghe, tại sao cậu lại nghĩ họ bắt nhầm người?”
Wood uống thêm một ngụm bia. “Tôi đang làm việc ở khu nghĩa trang vào cái đêm họ tìm thấy cô vũ công thứ ba, Veronica Watson.”
“Ừ.”
“Tôi chỉ đang đi tuần như thường lệ thôi, lái xe quanh Aurora, ngay chỗ đường Tám Mươi Lăm. Nó nằm ở góc nhà nghỉ mà chị tìm thấy thi thể thứ ba.”
“Phải.”
“Tôi vòng lại, và có một chiếc xe ngay phía trước tôi. Đèn hậu xe bị hỏng.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Khoảng hai rưỡi, ba giờ gì đó. Loanh quanh thời gian mà giám định pháp y kết luận cô vũ công bị sát hại. Tôi tra cứu báo cáo trực tuyến mà.”
“Cậu có yêu cầu lái xe tấp vào lề đường không?”
Wood gật đầu. “Tôi có hỏi anh ta đang làm gì ngoài đường vào lúc muộn thế này. Anh ta bảo thật ra với anh ta thì phải nói là sớm mới đúng, vì anh ta đang đến chỗ làm sau buổi tập thể dục sáng. Anh ta đang đổ mồ hôi đầm đìa và có một cái túi ở ghế sau, chị biết đấy, giống túi đựng đồ tập thể dục. Là một anh chàng cao to. Với lại, anh ta nói mình còn đang đi tìm mèo nữa.”
“Tìm mèo sao?”
“Anh ta nói mèo của con gái anh ta bị lạc và con bé đang rất đau khổ, vậy nên anh ta đi rải các tờ rơi. Anh ta có đưa tôi một tờ.” Wood lục túi áo khoác và lôi ra một tờ giấy, mở nó ra và đưa nó qua bàn.
Tracy nhìn nó. Đó là một bức ảnh đen trắng có hình con mèo ở chính giữa. “Angus.” Cô nói.
“Như tôi đã nói đấy, tôi có hai cô con gái. Chúng sẽ rất đau khổ nếu chúng bị lạc mất con mèo của mình. Vậy nên tôi đã xin một tờ và bảo tôi sẽ để mắt tìm xem sao.” Wood chỉ vào địa chỉ bên dưới bức ảnh. “Hai ngày trước, tôi nhận ra tôi dang lái xe gần khu đó. Tôi vẫn giữ tò rơi này bên mình. Tôi có một người hàng xóm có con mèo mới sinh con, vậy nên chị biết đấy, tôi cho là mình sẽ tới nhà người đàn ông bị mất mèo để xem liệu họ đã tìm thấy Angus chưa, và nếu chưa thì có thể họ thích một con mèo con cũng không biết chừng. Tôi nghĩ nếu họ gọi điện và kể với trung sĩ của tôi thì điều này có thể giúp tôi gây thiện cảm với ông ấy.”
“Chuyện gì xảy ra khi cậu ghé qua đó hả Christopher?”
“Người đàn ông ra mở cửa, và tôi đưa tờ rơi cho anh ta xem. Anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng nói với tôi là họ chưa tìm thấy mèo. Anh ta đánh giá cao tinh thần trách nhiệm của tôi và hỏi số điện thoại người hàng xóm của tôi để xem liệu họ có thể đến xem những con mèo con không.” Wood uống thêm một ngụm bia nữa. “Đó không phải hắn ta, điều tra viên ạ. Đúng địa chỉ đó, nhưng người đàn ông ra mở cửa không phải là người mà tôi đã dừng xe vào đêm hôm đó. Và đó là khi tôi bắt đầu sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau.”
“Người đàn ông mà anh đã dừng xe có thể vừa qua đêm với gái mại dâm, một tay buôn ma túy.” Tracy phỏng đoán.
“Tôi không nghĩ vậy. Hắn là lượt và sạch sẽ. Có bao nhiêu tay buôn ma túy đá và mấy thằng rác rưởi cô từng chạm mặt có tầm nhìn xa đủ để có xấp tờ rơi sẵn sàng để phân phát? Tôi nghĩ hắn làm vậy để đánh lạc hướng tôi, khiến tôi mất cảnh giác.”
“Luận điểm hay đấy!”
“Tên này đã lấy tờ rơi ở đâu đó và in ra thành nhiều bản. Và hắn rất bình tĩnh. Tôi nhớ điểm đó ở hắn. Nếu hắn có ma túy trong xe, hắn sẽ không quá bình tĩnh như vậy, đúng không?”
“Cậu có kiểm tra bằng lái không?”
Wood mím môi và lắc đầu. “Tôi không kiểm tra cái đó. Thôi nào, tôi biết tôi nên làm vậy. Nhưng tôi đã nghĩ là tôi nên cho anh chàng đó thở đã, chị hiểu chứ? Tôi chỉ nói anh ta nên sửa đèn chiếu hậu đi.” Wood bắt đầu bồn chồn. “Lẽ ra tôi nên kiểm tra. Tôi biết tôi nên yêu cầu và đối chiếu bằng lái và, trời ạ, tôi phát ốm mất, bởi vì nếu tôi đúng…”
“Bình tĩnh nào.” Cô nói. “Rất nhiều cảnh sát sẽ không kiểm tra bằng lái trong trường hợp đó. Cậu nhớ được gì về chiếc xe?”
“Là loại xe có thể sử dụng cả xăng và điện. Nhưng không phải loại rẻ tiền đâu, một chiếc Lexus.”
“Màu gì?”
“Màu xanh sẫm hoặc đen.”
Tracy nghĩ về chiếc xe trong đoạn video khi nó chạy xuống con phố song song với Pink Palace. “Cậu có thể miêu tả lái xe không?”
“Đấy là một điểm khác nữa. Gã này trông không giống một kẻ buôn ma túy đá. Kiểu người hộ pháp. Săn chắc. Tóc tối màu. Vuốt keo dựng.”
Mạch Tracy đập nhanh hơn. “Nếu trông thấy hắn lần nữa, liệu cậu có nhận ra không?”
“Ý chị là trong hàng nghi phạm?”
“Ý tôi là, liệu cậu có nhận diện được hắn nếu cậu trông thấy hắn không?”
“Có chứ, tôi có thể nhận diện hắn. Chắc chắn đấy.” Mắt Wood nheo lại. “Chị có nghĩ hắn chính là thủ phạm không?”
“Cậu đã nói chuyện này cho ai khác chưa?”
“Chưa.”
“Đừng nói. Cậu hiểu chứ?”
“Chắc chắn rồi. Tôi không thể mất việc được, điều tra viên ạ. Tôi không biết tôi sẽ làm gì… chị hiểu chứ?”
“Cậu sẽ không mất việc đâu.”
“Nhưng nếu chị đã bắt nhầm người… nghĩa là hắn vẫn ở ngoài kia. Tên Cao Bồi ấy. Và rồi hắn sẽ giết cô gái khác…” Wood nghẹn lời. Mắt anh ta ngấn nước. Anh ta uống ngụm bia nữa.
“Đó không phải lỗi của cậu, được chứ? Wood, nhìn tôi này!” Wood nhìn lên. “Đó không phải lỗi của cậu. Nếu cậu đúng, nếu đây là thủ phạm, hắn giết người bởi vì hắn muốn và hắn sẽ giết người lần nữa. Kiểm tra đăng ký xe của hắn sẽ chẳng giải quyết được gì, và cậu vẫn sẽ để hắn đi thôi. Đúng không nào?”
Wood gật đầu.
“Giờ thì tôi sẽ cần số điện thoại để liên lạc với cậu. Tôi cần sắp xếp vài việc, gọi vài cuộc điện thoại. Tôi sẽ bảo vệ cậu hết khả năng có thể, Wood, nhưng cậu phải hợp tác với tôi trong chuyện này.”
“Tôi sẽ hợp tác.” Anh nói.
Tracy đưa anh ta một tờ giấy ăn và một cái bút từ ví của mình. Wood viết số điện thoại của anh lên tờ giấy và đẩy nó qua bàn về phía cô. “Tôi nên làm gì đây?”
“Vê nhà với gia đình đi! Chờ cho đến khi tôi gọi.”
Tracy lập tức lái xe trở lại nhà cô ở Tây Seattle và nhanh chóng đến chỗ Dan để hộp tài liệu từ Dirty Ernie’s mà anh đã tìm thấy trong kho chứa đồ. Tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm. Tâm trí cô đang quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Đây là những gì mà các thành viên tổ chuyên án vụ Ridgway đã nói với cô về việc những kẻ này thường bị bắt giữ như thế nào. Đôi khi chỉ là một điều vu vơ từ những nơi ít trông đợi nhất, thứ gì đó nhỏ thôi, một sai lầm bé tẹo, và bạn nhận ra tên sát nhân ở ngay dưới mũi mình suốt thời gian qua. Bởi vì đó là những gì bọn chúng làm. Chúng trà trộn.
“Bình tĩnh nào.” Cô nói lớn tiếng. “Đừng cầm đèn chạy trước ô tô.” Cũng có khả năng là Wood đã sai và David Bankston chính là Cao Bồi, nhưng có điều gì đó nói với cô rằng không phải như vậy.
Tracy mang chiếc hộp vào phòng ăn và quỳ xuống, lục lọi qua các trang giấy, lôi các tệp tài liệu ra, xem lướt qua thật nhanh. Cô làm vậy trong gần mười phút cho đến khi tìm thấy tệp hồ sơ cô quan tâm nhất: bảng lương. Cô lôi các tờ giấy ra, quét mắt qua những cái tên trong khi đứng dậy và mang tài liệu tới bàn. Cô đặt các tờ giấy xuống, tiếp tục dò cho đến khi ngón tay cô dừng lại ở một cái tên mà cô nhận ra.