Số lần đọc/download: 4260 / 112
Cập nhật: 2015-05-07 08:47:14 +0700
Chương 50 - Rớt
G
ió đã nổi, mây đen tụ lại, dường như chỉ một lát nữa thôi mưa sẽ như trút nước.
Tư Dao khó nhọc đi trên đường, vì quá yếu nên cứ đi rồi lại nghỉ, cuối cùng cô cũng đến được trước cầu Bộ Nhai. Thỉnh thoảng có cơn gió mạnh thổi qua. Trong con mắt Tư Dao lúc này, cái cầu đá rộng một mét ấy nhỏ như một sợi dây. Có lẽ lúc này nó không phải là con đường tốt nhất để xuống núi nhưng Tư Dao biết đây vẫn là đường tắt. Cô không thể ở trên núi thêm một phút nào nữa.
Lâm Nhuận, anh sao rồi? Đã tỉnh lại chưa? Em chỉ muốn gặp anh ngay lập tức.
Ý nghĩ này bất ngờ đem lại cho cô lòng cam đảm. Cô từ từ đi lên cầu đá.
Lại một cơn gió mạnh thổi tới. Cô cảm thấy người chao đi như muốn rơi, vội vàng thụp xuống, bám chặt lấy thân cầu.
Chiếc cầu dài ba chục mét dường như không có điểm cuối.
Tay cô bám chặt trên mặt cầu, gần như sắp bò qua được hết cây cầu. Cô thầm chế nhạo bộ dạng thảm hại của mình, nhưng cảm thấy đã có hy vọng.
Cô đã gần Lâm Nhuận thêm một chút.
Khi rời khỏi cầu được vài bước, cô bỗng thấy căng thẳng, trong người đau âm ỉ. Có lẽ vừa rồi qua cầu quá căng thẳng. Hít thở sâu, thả lỏng, nhắm mắt dưỡng sinh. Nhưng bất kể điều tiết thế nào, ngực cô vẫn mỗi lúc một đau.
Có chuyện gì thế này?
Cô dừng lại, ngồi trên một tảng đá, há miệng thở dốc.
"Ha ha ha… thứ ta muốn có đã lấy được rồi, xem các người có thể làm gì ta". Một chuỗi tiếng cười điên dại từ đằng sau đưa lại. Tư Dao quay lại nhìn, giật mình kinh hãi, thậm chí quên luôn cả cơn đau trong ngực.
Dục Chu đã xuất hiện trước cầu Bộ Nhai. Chân anh ta đã bị đánh gãy rồi kia mà?
Tay trái anh ta chống một cành cây, đang loạng choạng bước đi, đúng là chân đã bị thương. Tư Dao đột nhiên hiểu ra, sau khi người mặc áo mưa ra tay, Dục Chu biết khó thoát nên chắc chắn đã giả vờ xương đùi gãy hết, thế là anh ta tránh được cái chết. Cô thấy trên lưng anh ta cõng hai chiếc va li sắt, tay phải xách 2 chiếc, tức là anh ta không bỏ lại một tý tiền nào.
Phải làm gì bây giờ? Chờ anh ta đến, liều đọ sức với anh ta?
Hay là lẳng lặng tránh đi, chạy trốn.
Tư Dao lại nhìn và thấy Dục Chu đang lắc lư bước lên cầu Bộ Nhai.
Hay là chờ trời trừng phạt kẻ tham lam này?
"Các người đã đến muộn rôi, ha ha…Một xu ta cũng không để lại cho các người". Dục Chu kêu lên.
Anh ta đang nói với ai nhỉ? Anh ta điên rồi chắc? Chắc chắn anh ta điên rồi, sao lại mang cùng lúc bốn hòm tiền lên cầu Bộ Nhai? Tại sao không mang từng cái một, hoặc là chia làm hai lượt?
Có lẽ, lòng tham của con người thật không có giới hạn.
Gió càng mạnh hơn, cây cối bên cô như sắp bị gẫy rạp, Tư Dao bám chắc vào tảng đá, đã thấy yên tâm, có thể tin là cô không bị "cưỡi gió mà qui tiên". Vị trí cầu Bộ Nhai tương đương với một hẻm núi, là nơi rất hút gió. Dục Chu đã đi được khoảng chục mét, áo căng phồng gió, toàn thân nghiêng ngả lắc lư, như một con thuyền nhỏ trong cơn sóng to gió cả, bất cứ lúc nào đều có thể bị lật úp.
Từng trận gió điên cuồng tràn đến dữ dội, Dục Chu đành phải ôm lấy thân cầu, cành cây dùng làm nạng đã rơi xuống vực từ lúc nào. Y vẫn cố lì lợm di chuyển về phía trước, nhưng dường như gió cố tình chống lại. Hễ y dịch được một chút về phía trước thì gió lại mạnh hơn một chút. Đột nhiên y bị trượt tay, y vội vàng bám chặt lấy thân cầu, giữ yên người, nhưng một va li đã rơi xuống dưới. Va vào một hòn đá nhô ra bên sườn núi, nó bỗng bật nắp. Dưới màn trời âm u, Dục Chu vẫn có thể nhìn thấy những tờ tiền bay lượn.
Dục Chu trố mắt nhìn "tài sản" của mình phút chốc bị mất đi một phần tư, lòng đau như cắt. Y đành tự an ủi: coi đó là phần tiền chia cho thầy giáo Cung vậy!
Y cảm thấy gió đã mạnh tới mức có thể cuốn mình đi bất cứ lúc nào. Để giữ an toàn, y đặt một chiếc va li lên mặt cầu, mỗi khi nhích lên trước một chút thì cũng đẩy va li lên một chút.
Nhích từng phân, ganh đua với thời gian, giống như rùa chạy thi với thỏ, y là con rùa bẩn nhưng sẽ là người chiến thắng.
Y càng cảm thấy bái phục nghị lực của mình. Bao ngày qua y giở trò ma quỷ, cần mẫn không mệt mỏi bám theo Tư Dao, cuối cùng đã đạt được kết qủa, dù lúc này thời tiết quá khắc nghiệt, trước mắt còn phải đi qua đoạn đường nguy hiểm nhất.
Đoạn cuối của chiếc cầu đã gần ngay trước mặt.
Bỗng nhiên, một hòn đá theo gió bay tới, dù không to nhưng lực đập rất mạnh, đẩy chiếc va li trước mặt khỏi vị trí giữa cầu. Cầu chỉ rộng chừng một mét nên non nửa chiếc va li đã ra ngoài mặt cầu.
Dục Chu vội bổ theo, giữ lấy nó, nhưng vì động tác quá mạnh, hai chiếc va li trên lưng y cũng xô theo quán tính, suýt nữa đẩy y rớt xuống vực. Y thầm kêu lên "nguy thật". Đang nghĩ cách kéo cái va li trước mặt về đúng chỗ, bỗng một hòn đá nữa bay tới, không trúng chiếc va li nhưng lại đập trúng tay y. Y đau quá rụt phắt tay lại theo bản năng, nhưng sợ chiếc va li rơi mất nên lại vội đưa ra giữ lấy.
Lúc này, một hòn đá nữa lại bay tới, đập vào mặt bên của va li, thúc phần lớn chiếc va li nhích khỏi mặt cầu. Dục Chu vẫn giữ chiếc va li đó theo bản năng, nhưng nhận ra đây là một sai lầm cực kỳ nguy hiểm: Lúc này quan trọng nhất không phải là việc giữ nó mà là cần phải sống đã.
Người y nghiêng hẳn đi, dù đã thành công trong việc đỡ chiếc va li nhưng cả người đã mất trọng tâm. Hai chiêc va li nặng trên lưng như càng "hỗ trợ" thêm sức, đẩy y ra phía ngoài cầu.
Y đã giữ được chiếc va li nhưng không giữ được mạng.
Trong khoảnh khắc rớt khỏi cầu, y chợt hiểu ra điều gì đó, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ ràng một bóng người mặc chiếc áo mưa dài với chiếc mũ nhòn nhọn chắn che cơn gió điên cuồng, và cũng che luôn cả khuôn mặt.
Thần chết!
Vậy là ông ta cũng không tha cho mình!
Một tiếng kêu thê thảm phát ra từ đáy lòng Dục Chu.
Lúc Dục Chu rơi xuống, Tư Dao có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếng kêu thảm thiết kéo dài của anh ta như một điệu nhạc buồn cực kỳ nặng nề, cứ lẩn quẩn mãi bên tai, trong tim cô không chịu rời đi.
Mình đã tự tay giết hai ngời trong một ngày!
Cái dạ dày trống không của cô nhộn nhạo, ngực lại bắt đầu đau dữ dội.