Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Alibaba
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2361 / 8
Cập nhật: 2019-09-10 12:03:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55. Mỗi Ngày Trôi Qua Có Như Thế Nào Thì Vẫn Sẽ Luôn Thích Cậu
hương 55. Mỗi ngày trôi qua có như thế nào thì vẫn luôn thích cậu
Ánh mặt trời vô ích khiến người ta không thể nhìn thẳng. Gió nhẹ cũng không cách nào làm giảm bớt nhiệt độ được. Người đi đường che dù nhanh chóng đi qua. Quả Tri bị nắng chiếu đến đỏ mặt, miệng không ngừng ăn kem.. Cậu dùng sách che nắng nhưng chỉ che được đầu, còn phần lưng bị phơi nóng. Trong tay của cậu xách theo một túi lớn que kem với đủ loại hương vị, chạy đến chỗ ở của Thời Tây. Quả Tri luống cuống tay chân gõ cửa. Cuối tuần, vào thời gian này Thời Tây vẫn còn ngủ.
"Thời Tây, mở cửa, kem sẽ tan chảy mất, nhanh lên!" Quả Tri gấp gáp nói. Hồi lâu cửa mở ra, Quả Tri đẩy Thời Tây sang một bên, đi vào bên trong, đem kem bỏ vào tủ lạnh. Lúc cậu quay đầu lại nhìn thì không biết từ lúc nào Thời Tây đã trở lại trên giường. Quả Tri đi tới mép giường, quỳ xuống, hai tay chống lên giường. Cậu lấy que kem trong miệng ra, đôi môi đã đỏ hồng: "Tớ không biết cậu thích ăn loại kem nào cho nên mỗi loại hương vị đều mua một cái. Nếu cậu không thích ăn thì đưa tớ." Nói xong lại cho que kem vào miệng, ngoẹo đầu nhìn bộ dáng đang ngủ của Thời Tây.
Thời Tây lười biếng mở mắt ra liền thấy biểu cảm chờ đợi mình trả lời trên mặt của Quả Tri. Hắn đưa tay lấy que kem trong miệng Quả Tri ra, bỏ vào trong miệng của mình cắn một miếng, sau đó nhét lại vào trong miệng của Quả Tri: "Loại này được." Giống như trong phòng này cũng có ánh mặt trời, khiến cho mặt của Quả Tri còn đỏ hơn lúc nãy: "Trong tủ lạnh có mà, sao lại đi ăn của tớ?" Không biết miệng bị chết lặng do đông cứng hay là vì những nguyên nhân khác, lúc Quả Tri nói chuyện, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, rơi xuống trên tay của Thời Tây.
"Bẩn chết!" Thời Tây chê trách, lau lau tay trên quần áo của Quả Tri.
"Dơ bẩn sao? Bà nội tớ nói nước bọt có tác dụng trừ độc, có thể tiêu diệt vi khuẩn."
"Vậy cậu đi liếm nhà cầu ngay đi!"
"Không phải cậu kêu chuyện gì tớ cũng làm theo. Tớ, tớ không thích cậu đến như vậy. Tớ cũng có giới hạn của mình."
"Giới hạn? Đối với tôi mà nói cậu chỉ có hạ thấp bản thân."
Quả Tri nói không lại, chỉ đành phải trong lòng buồn bực ăn kem. Máy điều hoà làm nhiệt độ trong phòng dễ chịu hơn. Quả Tri mở ti vi, trong đó đang phát chương trình quảng cáo mua bán đồ dùng. Quả Tri không nhịn được ngáp, bò lên giường,sau đó ngủ.
Lúc Thời Tây rời giường, Quả Tri cảm giác được tiếng động, nhanh chóng ngồi dậy xoa xoa đôi mắt: "Tớ ngủ khi nào vậy?" Cậu sờ cổ lại tiếp tục nói tiếp: "Cổ của tớ có chút đau." Thời Tây không lên tiếng, cầm gối nằm của Quả Tri lên. Phía dưới là điện thoại di động, cái điều khiển máy điều hòa, cái điều khiển ti vi, cục sạc điện thoại di động, máy chụp hình.
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Đừng có cái gì cũng để ở dưới gối nằm."
"Như vậy rất tiện lợi, muốn dùng thì có thể lấy được ngay lập tức, còn có cảm giác an toàn."
"Lấy đi cho tôi!" Giọng của Thời Tây cự tuyệt không tha người. Quả Tri cầm cái điều khiển ti vi lên, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải là đặt dưới gối của cậu đâu, cần gì phải dữ dội như vậy?"
"Cậu nói cái gì?"
Quả Tri ngẩng đầu lên, nụ cười sáng sủa: "Không nói gì hết."
"Nếu như để tôi phát hiện một lần nữa, lần sau, thứ nhét ở dưới gối chính là mặt của cậu."
"Cậu luôn muốn giết tớ." Quả Tri rất nhanh đem những thứ đó đi, phủi phủi tay, rất nhanh liền quên mất cuộc đối thoại không vui mới vừa rồi: "Trong tủ lạnh không còn đồ, có muốn đi mua chút gì hay không?"
"Không muốn!" Thời Tây không chút do dự phủ quyết.
Quả Tri tắt máy điều hòa không khí, mở của, hình như không nghe lời Thời Tây mới vừa nói: "Đi thôi, khoảng thời gian này siêu thị không có nhiều người, không phải chen lấn."
Thời Tây không nhúc nhích mở laptop lên, nếu như là viết tiểu thuyết thì không nói, hắn lại đang chơi trò chơi! Quả Tri đang tồn tại bỗng dưng bị biến thành không khí, nụ cười treo trên mặt của Quả Tri dần dần bị gỡ xuống.
"Thời Tây, tớ rất nhiệt tình mời cậu."
"Vậy thì thế nào?"
"Không phải là cậu cũng nên nhiệt tình đáp lại tớ sao?" Quả Tri cho rằng, mình đối với người khác như thế nào thì người đó cũng sẽ đối với mình như vậy.
"Cậu có thấy tôi nhiệt tình với cậu lần nào chưa?" Đây là sự thật! Trong cơ thể Thời Tây thiếu tế bào nhiệt tình, ngay cả sự dịu dàng thỉnh thoảng của hắn cũng chỉ nhàn nhạt. Quả Tri hai tay nũng nịu Thời Tây: "Điều đó đã nói rõ, cơ thể của cậu bị vi khuẩn xâm hại, để tớ giúp cậu tiêu trừ độc?" Cậu nhào tới, trên quần áo của Thời Tây dính đầy nước bọt của cậu. Thời Tây dùng sức muốn đẩy mặt của Quả Tri ra, kết quả bàn tay cũng dính đầy nước bọt.
"Cậu, người này, đi ra."
"Tớ đây không buông tha."
Đến cuối cùng, Thời Tây vẫn bị Quả Tri kéo đi siêu thị. Quả Tri đẩy xe chọn thực phẩm. Bỏi vì nơi ở không có nhà bếp, Thời Tây cũng sẽ không nấu cơm, cho nên Quả Tri chọn lựa những loại thực phẩm mở ra là có thể dùng ngay. Cậu nói với Thời Tây: "Phải mua sữa tươi, bánh mì, dưa hấu, khoai tây chiên, sô cô la, cà phê và bánh. Cậu giúp tớ nhớ nha!"
"Đầu óc của cậu không có trí nhớ?"
"Tớ đây không sợ quên mất! Đúng rồi, mua mì ăn liền nhiều hơn một chút nữa."
"Tôi không ăn."
"Tớ muốn ăn."
"Mỗi tuần cậu đến chỗ của tôi không vì ăn cũng vì uống."
"Tớ là vì muốn ở cùng cậu, thuận tiện nên mới ăn chút gì đó." Quả Tri thành khẩn nói những lời buồn nôn. Thời Tây lấy tới một lốc sữa bỏ vào trong xe mua đồ: "Câm miệng!" Sau khi đi dạo hơn hai mươi phút, Quả Tri đếm đồ trong xe: "Sữa tươi, bánh mì, dưa hấu, khoai tây chiên, cà phê, sô cô la, mì ăn liền. Hình như thiếu món gì đó." Cậu nhìn Thời Tây, Thời Tây đẩy xe mua đồ: "Nhìn tôi làm gì?"
"Khi nãy tớ vừa nhờ cậu giúp tớ nhớ."
"Cậu bảo tôi nhớ thì tôi phải nhớ?"
"Cậu so với tớ thông minh hơn, chắc chắn là nhớ mới đúng! Thật đáng tiếc, vốn có thể nhìn thấy sự thông minh của cậu..."
"Tôi không cần dùng loại phương pháp này để chứng minh sự thông minh của mình."
Không nhớ được cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi tính tiền. Rõ ràng là có thể trực tiếp đi tới quầy tính tiền, Thời Tây lại đẩy xe đi vào một lối khác. Quả Tri không nói gì, chẳng qua là đi theo. Đi một chút, Quả Tri liền thấy sô cô la trưng bày trên kệ: "Tớ nhớ ra rồi, là sô cô la. Cậu hoàn toàn quên mất rồi. Nói không chừng tớ so với cậu thông minh hơn, chẳng qua là bây giờ tớ chưa khai thác bộ não của mình đúng cách thôi. A ha ha."
"Tôi cảm thấy bộ não của cậu đã bị khai thác đến cạn kiệt rồi. Có cần cao hứng tự mãn?" Thời Tây kéo xa khoảng cách với Quả Tri, không muốn bị người khác thấy mình và người điên đang cầm sô cô la cười to đi chung với nhau.
"Tớ cao hứng không phải là vì tìm được sô cô la. mà là vì đi chung với cậu tới đây. Bất kì là làm chuyện gì cùng cậu, so với bình thường sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Cậu nói có kì quái hay không?"
"Lập tức câm miệng cho tôi!" Thời Tây bỏ lại Quả Tri đẩy xe đi tới quầy thu tiền. Quả Tri đuổi theo, một tay đặt trên xe mua đồ, đối mặt với Thời Tây, đi ngược: "Cậu cố ý để cho tớ tìm được sô cô la sao? Còn tưởng rằng tớ rất khờ?"
Thời Tây đem hộp sô cô la còn nguyên bao bì trực tiếp nhét vào trong miệng Quả Tri, Quả Tri cuống quýt phun ra: "Còn chưa có tính tiền mà!"
Đêm yên tĩnh, Thời Tây sau một lúc lâu gõ bàn phím cuối cùng cũng đã dừng lại, hắn khép máy laptop lại. Quả Tri nằm lỳ ở trên giường đã chìm trong giấc ngủ say, tay còn đang cầm sách. Thời Tây nhẹ nhàng lấy cuốn sách ném xuống đất, vừa mới chuẩn bị tắt đèn thì phát hiện Quả Tri khẽ cau mày, một bộ dáng không thoải mái. Thời Tây đưa tay xuống bên dưới gối nằm, sờ trúng cái điều khiển ti vi, không nhịn được khẽ cắn răng, một phát rút ra khỏi gối nằm. Quả Tri thức tỉnh, xoay người: "Chuyện gì.." Lời còn chưa dứt, cái gối nằm liền ụp lên mặt của cậu. Hai tay của Quả Tri không ngừng vẫy vẫy, cũng chỉ có mấy giây đã có thể đẩy cái gối ra. Quả Tri trọn to hai mắt, hoàn toàn không còn buồn ngủ: "Tớ sẽ không thở được, đồ xấu!"
Thời Tây không lên tiếng, chỉ chỉ món đồ dưới gối nằm. Quả Tri thay đối khẩu hình miệng, đem món đồ đó sang đầu giường bên cạnh: "Đây là mưu sát!"
"Cậu sẽ tố cáo tôi?"
"Không phải, cậu phạm tội gì tớ cũng sẽ không tố cáo cậu."
"Vậy tôi phải càng xấu xa hơn."
Quả Tri há miệng đang muốn nói chuyện lại bị đôi môi của Thời Tây nuốt sống. Nụ hôn của hắn không tiếng động lại có lực. Hơi thở của Quả Tri không ngừng trút ra, Quả Tri không thở nổi nhưng cũng không nguyện đẩy ra. Lần này thật sự hít thở không thông.
Ai Nha, Bảo Bối!!! Ai Nha, Bảo Bối!!! - Angelina Ai Nha, Bảo Bối!!!