Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
okita quay trở về căn hộ. Anh không biết rằng, vừa ban nãy thôi, Atsuko và Inui đã xuất hiện trong căn hộ của Osanai ở cùng tầng. Anh cũng không biết Noda và các nhân viên cảnh sát đã lao vào đó để đối đầu với Inui.
Shima Toratarou và Matsukane của tờ Tin tức Buổi Sáng đã tới nhà Tokita. Matsukane đã giải cứu Shima và chở ông tới Sở Cảnh sát. Khi những con yêu quái trong sách vở Tây phương đã ngớt đi phần nào, hai người lên xe trở về khu chung cư.
“Tại sao chúng lại bớt hoành hành đi nhỉ?”, Matsukane hỏi khi nhận tách cà phê từ mẹ Tokita.
“Có chắc là vậy không?”, Tokita bụng đói meo vì phải vận động nhiều, nhờ mẹ chuẩn bị cơm nước rồi ăn ngay trước mặt khách.
“Tổng thanh tra nói vậy mà”, Shima nói. Ông đang nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách.
“Thế ư? Đã họp báo rồi kia à?”, Tokita đặt đũa xuống, hỏi lại vẻ ngạc nhiên.
“Không, vẫn chưa. Phải ngày mai mới họp báo. Konakawa chỉ nói riêng với bọn tôi vậy thôi.”
“Bọn yêu ma đó ít xuất hiện hơn”, Tokita lại thong thả nói, “là vì Inui đã dậy rồi. Hoặc hắn đã qua giấc ngủ REM và không mơ nữa. Một trong hai khả năng đó. Tôi có cảm giác hắn đã đeo DC Mini suốt. Mà như Chiba hay nói, đeo DC Mini vào sẽ làm người ta khó dậy hơn. Vậy chứng tỏ Inui đã vào giai đoạn ngủ non-REM rồi.”
“Ngủ non-REM? Nhưng ở đâu mới được?”, Matsukane nôn nóng hỏi lại. “Chúng ta cứ biết vị trí của hắn là được đúng không?”
“Nhưng Inui có khả năng di chuyển qua không gian”, Tokita khổ sở đáp. “Giả như hắn đang ở những chỗ còn lưu lại trong trí nhớ của hắn, ví dụ như phòng khách sạn hồi hắn đi du lịch ở châu Âu thì làm thế nào? Thậm chí qua giấc mơ, hắn có thể trở về quá khứ.”
“Về quá khứ ư?! Ý là du hành thời gian?!”, Matsukane sửng sốt.
“Khủng khiếp quá!”, mẹ Tokita rùng mình và buồn bã nói. “Hắn ta gây ra những chuyện kinh hoàng hơn cả động đất hay lũ lụt, vậy mà bản thân lại được an toàn tuyệt đối ư?!”
“Thực ra, những yêu ma quỷ quái này không phải chỉ từ giấc mơ của Inui mà ra đâu”, Shima chậm rãi nhả từng chữ. ”Chúng là tập hợp giấc mơ của rất nhiều người. Những người mới dùng DC Mini được một lần. Những người như tôi và cậu Tokita, trước đó đã bị tiêm nhiễm vào đầu tưởng tượng của bệnh nhân tâm thần phân liệt. Rồi cả chính giấc mơ của các người bệnh đó, hay những người giao tiếp với người dùng DC Mini nữa. Cậu Tokita có nghĩ thế không?”
“Đám búp bê diễu hành đó, rồi cả tượng Phật khổng lồ nữa, những thứ đó chắc chắn không phải từ giấc mơ của Inui mà ra”, Tokita cầm đũa lên ăn tiếp, nhưng ngây ra khi nhìn thấy món cá nướng khoái khẩu của mình. “Đây này, như cái này nữa. Chính là nỗi khiếp hãi của tôi chứ đâu.”
Con cá, nửa phần thân dưới đã bị róc thịt tới tận xương, mở to miệng và bắt đầu nói the thé: “Có chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Tớ rất thông minh. Rất thông minh. Tại sao lại vứt tớ vào thùng rác? Buổi hội thảo năm sau sẽ diễn ra ở Brussels. Nhớ ăn hai cái bánh gạo đấy nhé. Đây, cho anh một câu chơi chữ rất thú vị, ‘Cô Yamaoka Sayuri nhà hàng xóm’. Đùa đấy. Ahahaha.”
“Chắc bị lẫn với giấc mơ của người bệnh tâm thần phân liệt rồi”, Tokita thì thầm.
Người mẹ đứng ngay cạnh đó, nhìn con cá mà xây xẩm mặt mày. Tokita đỡ mẹ, cùng Matsukane dìu bà vào phòng khách. Shima đứng lên, nhường ghế sofa cho bà nằm.
Quay trở lại bàn ăn, Matsukane nhìn chiếc đĩa với ánh mắt vô hồn. Con cá nướng giờ lại chỉ là đồ ăn. Đột nhiên, anh ta nói một câu mà phóng viên của một tờ báo uy tín bình thường sẽ không nói. “Có lẽ nào DC Mini có thể kết nối với thế giới tâm linh không nhỉ?”
Matsukane đứng lên, dường như tự ngạc nhiên trước phát ngôn có phần xuẩn ngốc của mình, vội vã chạy tới chiếc tivi để đánh lạc hướng hai người còn lại. “Bây giờ cũng muộn rồi nhưng biết đâu lại có tin tức gì đó thì sao?”
“… Hỗn loạn quanh khu vực Sở Cảnh sát Thủ đô. Một cuộc họp báo sẽ sớm được tổ chức để giải thích những sự việc lạ lùng đang xảy ra và đưa ra các phương án khắc phục hậu quả. Nhưng nhiều khả năng cuộc họp báo này cũng sẽ bị tấn công như cuộc họp báo liên quan tới giải Nobel vừa diễn ra…”, gương mặt người đưa tin hiện ra trên màn hình tivi 37 inch. ”Sở Cảnh sát đã ra thông báo, buổi họp báo ngày mai sẽ bị hoãn vô thời hạn. Chúng tôi vừa nhận được tin báo, một đài truyền hình đã bị tấn công hai mươi phút trước, vào khoảng 1 giờ 4 phút, trong khi đang cho phát sóng một chương trình đặc biệt về sự kiện này. Do quái vật đột ngột xuất hiện, chương trình đã bị gián đoạn…”
Bỗng nhiên màn hình bị nhiễu một cách kỳ cục, nhưng không phải do sóng. Sau đó, màn hình chiếu cảnh bầu trời đô thị ban đêm. Chiếc camera chiếu thẳng xuống giàn giáo của một tòa cao ốc đang xây dở. Tiếng hét thảm thiết vang lên từ tivi.
“Cứu với! Paprika! Paprika!”
“Anh ta nói Paprika kìa!”, Tokita đứng bật dậy.
“Ơ kìa, là giọng anh Noda đây mà”, Shima sửng sốt lẩm bẩm.
Tokita bước về phía chiếc tivi, đứng khoanh tay như thể chờ đợi một câu giải thích hiện lên trên màn hình. Điểm nhìn của chiếc camera thay đổi, cảm giác như chiếc camera bây giờ đã nằm trong mắt Tokita. Bị mắc giữa những thanh thép mỏng trong làn gió đêm thổi phần phật, không có gì để bám víu chính là Noda Tatsuo người thật.
“Noda!”, Shima đứng dậy như bỗng nhớ ra điều gì. “Anh ta mắc chứng sợ độ cao. Ôi, chắc chắn đã có cái gì đó kích thích nỗi sợ hãi của Noda, rồi chính anh ta đã đưa bản thân đến đó. Nguy to rồi. Chúng ta mà không kịp trở tay, anh ta sẽ rơi xuống và chết đấy.”
“Chỗ này là đâu thế?”, Tokita hỏi.
Matsukane đứng cạnh Tokita, quan sát thật kỹ như thể tìm kiếm một chi tiết nào đó. Đoạn anh ta chỉ ngón tay vào góc màn hình.
“Là Palace Side Building đấy, chỗ này là trung tâm dự báo thời tiết. Chỗ này chắc là phía trên tòa nhà đang thi công ở Takehira-cho.” Matsukane dáo dác nhìn quanh phòng. “Điện thoại ở chỗ nào? Để tôi gọi cảnh sát.”
“Noda sắp ngã rồi!”, Shima hét lên. “Cảnh sát không đến kịp được đâu!”
“Đúng thế. Chắc chắn không kịp được”, Tokita bình tĩnh nhắc lại. “Noda xuất hiện trên tivi, lại gọi tên Paprika nữa, chắc chắn là đang cầu cứu chúng ta rồi. Đã vậy thì”, Tokita cao giọng, “Anh Noda, anh nghe thấy gì không?”
Noda hướng về phía màn hình, tóc rối bù trong gió. Phản ứng của Noda cho thấy anh ta rõ ràng nghe thấy tiếng Tokita, nhưng không nhìn thấy anh.
“Nguy hiểm!”
Shima lấy tay che mắt, Tokita thọc cả hai tay vào chiếc tivi. Chiếc màn hình tinh thể lỏng tan ra, trong thoáng chốc khung cảnh trong đó trở thành một phần mở rộng của căn phòng. Cơn gió lồng lộng giữa bầu trời đêm ùa vào căn phòng. Tokita nắm chặt lấy cánh tay Noda. Sau một thoáng ngạc nhiên, Noda bám lấy bắp tay to khỏe của anh. Tokita dồn hết sức, kéo Noda từ màn hình tivi ra sàn phòng khách.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ