Số lần đọc/download: 2794 / 17
Cập nhật: 2017-08-29 15:38:47 +0700
Chương 54 - Lão tú sĩ lại xuất hiện
T
hiên Đài Ma Cơ thấy Từ Văn đứng thộn mặt ra không đáp, nàng cất giọng ai oán hơn hỏi lại:
- Từ Văn! Ngươi hà tiện cả đến câu trả lời ta nữa ư? Từ Văn phải cố gắng lắm mới nén được mối xúc động trong tâm hồn, chàng đánh bài liều đáp:
- Tiểu đệ chẳng còn điều chi nữa mà nói. Hai người đứng lẳng lặng không ai nói gì đến một khắc, nhưng trong sự trầm lặng khó thở này, tâm hồn mỗi người đều bị đau khổ do một nguyên nhân khác nhau. Sau cùng Thiên Đài Ma Cơ buông tiếng thở dài nảo ruột tưởng đá cũng phải động lòng. Nàng nghẹn ngào nói:
- Đệ đệ! Kể ra ta không nên thế này mới phải... Ta đã nói chỉ mong trong lòng đệ đệ có hình ảnh ta, ta không nghĩ đến cách chiếm con người đệ đệ. Phải rồi! Ngày trước đệ đệ đã chung tình với thiếu nữ áo hồng. Bây giờ đệ đệ lại thuộc về Tưởng Minh Châu, ta nhịn không nỗi lòng ghen tức mà cũng phải nhịn. Đệ đệ cứ yêu thương người mình yêu, rồi kết hôn với y. Nhưng ta xin đệ đệ... đừng đối đải với ta như vậy. Ta đã nghĩ cả đến chuyện hờn giận đệ đệ mà không hờn giận được... Ta lại thất bại một lần nữa!... Hai hàng lệ trào ra như suối ngọc. Mỗi tiếng nói là một giọt nước mắt nhỏ xuống. Nó bao hàm biết bao nhiêu là tình ý chân thành, khẩn cầu. Nó cũng giống như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim Từ Văn. Tâm thần chàng rung động mãnh liệt, muốn ôm choàng lấy nàng để nói lời thực tình, nhưng chàng không đủ can đảm, chàng nghĩ tới hậu quả khó bề thu lại được. Những nỗi đau khổ về nhục thể đối với chàng chẳng có chi đáng kể, cả cái chết chàng cũng không coi vào đâu. Nhưng cái đau khổ về tâm linh khiến chàng chịu không nổi, nhất là nỗi đau khổ lần này lên đến tột độ, trước nay chưa từng có. Chàng ngậm ngùi đáp:
- Đại thư ơi!... Đại thư đã biết chúng ta không thể nào kết hợp được... Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời:
- Ta biết rồi! Ta không hy vọng chuyện kết hợp, mà chỉ mong đệ đệ giử ở nơi ta một phần tình cảm. Từ Văn nói:
- Đại thư! Đại thư nên tìm hạnh phúc khác là hơn. Thiên Đài Ma Cơ nói ngay:
- Ngoài đệ đệ ra ta không còn hạnh phúc nào nữa. Từ Văn hỏi:
- Chẳng lẽ cứ để tình trạng này kéo dài vô cùng tận hay sao? Thiên Đài Ma Cơ đáp:
- Ta nguyện ý như vậy. Từ Văn ngập ngừng:
- Nhưng... tiểu đệ không muốn thế... Thiên Đài Ma Cơ hỏi:
- Đệ đệ! Phải chăng đệ đệ muốn tuyệt giao với ta? Từ Văn la thất thanh:
- Đại thư... đừng bức bách tiểu đệ... Thanh âm chàng đầy vẻ thống khổ, tưởng chừng bao nhiêu mối đau khổ trong lòng tiết cả ra lời nói. Nét mặt Thiên Đài Ma Cơ bình tỉnh lại. Nàng cất giọng ngậm ngùi:
- Đệ đệ! Ta không bức bách đệ đệ. Đệ đệ cứ tự nhiên cùng Tưởng Minh Châu bách niên giai lão... Từ Văn rú lên:
- Tiểu đệ không kết hợp với y... vĩnh viễn không có chuyện đó... Thiên Đài Ma Cơ hỏi:
- Đệ đệ còn có chỗ khác hay sao?
- Không có!
- Thế thì vì lẽ gì?
- Đại thư không biết... Tiểu đệ... tiểu đệ... Chàng không nói nữa, chỉ nghiến răng ken két. Mặt chàng co rún lại. Thiên Đài Ma Cơ vẩn chẳng buông tha. Nàng hỏi:
- Đệ đệ! Đệ đệ làm sao thế? Từ Văn đáp:
- Không sao cả! Xin Đại thư đừng hỏi gì đến tiểu đệ nữa. Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng:
- Phải chẳng... vì cánh tay độc của đệ đệ... Từ Văn hàm hồ đáp:
- Có thể như vậy.
- Sao lại có thể? Đệ đệ! Đệ đệ không nói thật tâm. Từ Văn đưa mục quang chăm chú nhìn bộ mặt đẩm lệ của Thiên Đài Ma Cơ. Chàng lê gần lại hai bước, vươn tay ra. Thiên Đài Ma Cơ trước còn kinh ngạc, rồi nàng hiểu tâm ý Từ Văn. Trên bộ mặt đau thương, nàng gượng gạo nỡ một nụ cười, từ từ tiến lại... Giữa lúc tay hai bên sắp đụng vào nhau, Từ Văn đột nhiên tỉnh lại. Chàng tự hỏi:
- Ta làm gì thế này? Một tia lý trí khiến chàng tỉnh táo lại. Quyết tâm của chàng suýt nữa mất biến, nhưng chàng thu về kịp. Đột nhiên chàng buông tay xuống, đồng thời người chàng lui lại hai bước. Thiên Đài Ma Cơ chưng hửng. Nụ cười trên môi biến mất. Một luồng khí lạnh lại từ trong thâm tâm nổi lên, đưa ra khắp mình mẩy. Nàng tưởng chừng tứ chi tê dại. Nàng lâm vào tình trạng vừa thấy một tia sáng lộ ra qua đám mây, rồi tia sáng lại bị làn mây đen dầy đặc hơn che khuất. Thiên Đài Ma Cơ tưởng chừng như mình bị Từ Văn trêu cợt, khinh nhờn. Nàng có biết đâu đến chỗ đau khổ của chàng. Từ Văn lúc này cần được sự an ủi, nhưng chàng lại cự tuyệt sự an ủi. Chàng cần có người đồng tình, song chàng lại phế bỏ sự đồng tình mà chàng được hưởng thụ. Tại sao vậy? Vì chàng thực tình yêu Thiên Đài Ma Cơ nên phải gìn giữ cho nàng. Chàng không muốn hy sinh nàng để lợi cho mình. Gốc rễ ái tình chân thật là ở chỗ đó. Yêu ai là phải hy sinh cho ai, chứ không phải chiếm lấy phần hơn cho mình, để người khác phải hy sinh. Thiên Đài Ma Cơ hỏi:
- Từ Văn! Đệ đệ còn muốn làm nhục ta nữa chăng? Từ Văn không trả lời. Chàng cần phải cứng rắn, dẹp nỗi thống khổ. Chàng biết nếu để tình cảm chi phối tất là thất bại. Thiên Đài Ma Cơ thấy thái độ của chàng, nàng không giữ vẻ dịu hiền được nữa, để cho cơn phẩn hận bẽ bàng nổi lên. Nàng gầm thét:
- Từ Văn! Ngươi là kẻ mình đầy máu lạnh! Từ Văn chấn động toàn thân, chàng vẫn không trả lời, chỉ hết sức kềm chế mối xúc động không để lộ ra ngoài mặt. Thiên Đài Ma Cơ bỗng giơ tay lên, lớn tiếng quát:
- Từ Văn! Ngươi giết ta đi! Không thì ta cũng giết ngươi. Từ Văn bất giác lùi lại một bước dài. Chàng đã hiểu nếu Thiên Đài Ma Cơ mà phóng chưởng, thì chàng chẳng thể nào chịu nổi một đòn vì đã mất hết công lực. Chàng há miệng toan nói gì nhưng lại thôi không nói nữa. Thiên Đài Ma Cơ nghiến răng hỏi:
- Địa Ngục Thư Sinh! Ngươi mà dùng "Độc thủ" thì giết người chẳng cần phí chút hơi sức. Có đúng thế không? Từ Văn nhắm mắt lại, đáp:
- Đại thư hạ thủ đi! Tiểu đệ không trả đòn đâu. Thiên Đài Ma Cơ hỏi:
- Ngươi tưởng ta không dám chăng? Từ Văn ấp úng:
- Không phải thế. Tiểu đệ... tiểu đệ...
- Từ Văn! Ngươi coi ta là bông hoa tàn lạ trên đống cát bùn chứ gì? Phải rồi! Ta không biết tự ái, tự trọng. Ta là kẻ đốn mạt, không nhận xét bộ mặt thật của ngươi ngay từ trước, đã hiến hết tình cảm không lưu lại chút gì... Từ Văn la thầm:
- Thư thư! Ta yêu thư thư lắm! Phải rồi, đã có hồi ta khinh bỉ thư thư, nhưng hiện giờ ta yêu nàng thực. Nhưng ngoài mặt, chàng vẫn trơ như tượng đá.
"Binh"! Tiếp theo là một tiếng rú rùng rợn. Từ Văn bị đánh một chưởng bắn ra ngoài hai trượng, ngã lăn xuống bụi cỏ bên đường, miệng trào máu tươi như suối chảy. Thiên Đài Ma Cơ lại thộn mặt ra. Nàng có ngờ đâu Từ Văn không trả đòn, mà cũng chẳng vận công chống cự. Nếu không thì công lực của nàng đánh Từ Văn đến bị thương thổ huyết thế nào được. Từ Văn cố cục cựa nhưng không còn chút khí lực nào, đành chịu nằm yên trong bụi cỏ. Chàng tuyệt không oán hận Thiên Đài Ma Cơ và nghĩ thầm:
- Đây là một phương thức bồi thường mối tình cảm rất xác đáng. Mình đã lâm vào tình trạng sống không bằng chết, nếu được chết về tay nàng thì còn gì hay hơn nữa. Thiên Đài Ma Cơ không hiểu lòng mình đang hối hận hay phẩn nộ. Hồi lâu nàng cất tiếng hỏi:
- Sao ngươi không trả đòn? Từ Văn bật lên tràng cười thê thảm, vận hết khí lực nói lớn:
- Thiên Đài Ma Cơ! Ngươi muốn giết ta chăng? Sao không hạ thủ đi?
- Ngươi...
- Ngươi không dám ư? Thiên Đài Ma Cơ lại nổi cơn phẩn nộ. Lòng tự tôn của người đàn bà còn mãnh liệt hơn đàn ông nhiều. Dĩ nhiên nàng không hiểu Từ Văn đã mất hết công lực, mà cho là chàng cố ý làm thế để tuyệt tình với mình. Nghĩ tới đây, nàng không tài nào nhẫn nại được nữa. Dầu cho Từ Văn có chết về độc thủ của nàng, nàng cũng cam tâm. Nàng nhảy tới bên Từ Văn, nét mặt bao phủ một làn sát khí rùng rợn. Từ Văn thấy thế không khỏi bở vía, song chàng tự nghĩ:
- Thôi ta đành chết dưới bàn tay nàng. Ít ra cũng được nàng mai táng cho tử tế. Thiên Đài Ma Cơ lớn tiếng:
- Từ Văn! Ngươi đừng giả vờ nữa kẻo rồi hối hận không kịp. Từ Văn buồn rầu đáp:
- Vĩnh viễn ta không bao giờ hối hận. Thiên Đài Ma Cơ rít lên:
- Được lắm! Ta để cho ngươi căm giận ta suốt đời cũng không sao. Nàng vừa nói vừa giơ bàn tay nhỏ nhắn lên nhằm giáng xuống trước ngực Từ Văn... Từ Văn vẫn không nhúc nhích, chỉ dương cặp mắt lên mà nhìn. Khóe miệng chàng vẫn nở một nụ cười thảm đạm. Chàng chuẩn bị đón tiếp cái chết. Phát chưởng vừa phóng ra nửa vời, Thiên Đài Ma Cơ bỗng dừng lại. Hiển nhiên nàng chỉ phẩn hận chứ không có ý giết chết Từ Văn. Nàng dằn giọng hỏi:
- Từ Văn! Sao ngươi không phản kháng? Giả tỷ Từ Văn nhỏ nhẹ một câu là tình thế lập tức thay đổi, nhưng chàng vẫn mặt lạnh như tiền, hỏi lại:
- Ngươi không dám hạ thủ ư? Thiên Đài Ma Cơ không còn đất để mà xoay chuyển. Nhưng nàng biết rõ bản tính Từ Văn. Chàng chẳng bao giờ có ngụy kế chi hết. Vẻ quyết ý chịu chết của chàng khiến nàng sinh lòng ngờ vực. Nàng do dự một chút rồi thu tay về, dịu giọng hỏi:
- Tại sao ngươi làm thế này? Từ Văn lạnh lùng đáp:
- Chẳng làm sao cả. Ta muốn ngươi giết đi hoặc vĩnh viễn dời xa ta.
- Từ Văn! Ngươi có điều gì bực tức với ta?
- Ta chẳng có điều chi cả.
- Ngươi giả chết cũng không được đâu. Ngươi đừng tưởng phát chưởng này chẳng thể giết được Địa Ngục Thư Sinh. Bây giờ Từ Văn bỗng phát giác ra thương thế mình tự nhiên không chữa mà khỏi. Bao nhiêu nỗi đau khổ đều tiêu tan hết. Chàng đứng lên, trong lòng rất đổi kinh dị và cho là trong bản thân còn có lực lượng tiềm tàng chỗi dậy làm cho thương thế lành mạnh. Lực lượng này đã khiến chàng mấy phen chết đi rồi sống lại được là nghĩa làm sao? Chàng chưa từng uống những thứ "thiên tài địa bảo" hay linh đan diệu dược gì cả, nên hiện tượng này thật kỳ quái, hay đây là một kỳ tích huyền bí không sao hiểu được. Thiên Đài Ma Cơ lại giục:
- Từ Văn! Ngươi hãy nói đi! Từ Văn hững hờ đáp:
- Cái gì đáng nói thì ta đã nói hết rồi. Thiên Đài Ma Cơ hỏi gặng:
- Ngươi quả tình muốn thế thật ư?
- Đó là một điều bất đắc dĩ.
- Bất đắc dĩ thế nào?
- Ta không muốn nói ra. Rồi có ngày ngươi sẽ tự biết. Thiên Đài Ma Cơ nói móc:
- Thật là lời nói dối hoa mỷ, câu bịa đặt khôn ngoan. Từ Văn! Ta biết ngươi rồi!... Từ Văn trong lòng thê thảm. Chàng nói qua kẻ răng:
- Như vậy càng hay. Thiên Đài Ma Cơ bưng mặt chạy đi. Từ Văn trông theo bóng sau lưng nàng dần dần mất hút mà lòng như se lại, tâm hồn hốt hoảng tưởng chừng như đánh mất vật gì. Miệng chàng lẩm bẩm:
- Nàng đi rồi! Ta... cũng đi thôi... Nhưng đi đâu bây giờ? Giữa lúc ấy, bất thình lình ở trong rừng cách đấy mười mấy trượng có tiếng rú chói tay vọng lại. Từ Văn chấn động tâm thần. Chàng toan băng mình vọt đi, nhưng sực nhớ ra công lực mình đã mất hết, bất giác chàng đứng thừ người, lắc đầu. Trên môi nở một nụ cười đau khổ, mỉa mai. Những chuyện tranh đấu, sát phạt không còn là chuyện của chàng nữa. Đột nhiên mắt chàng nhìn thấy phía trước một bóng người dài thường thượt và in xuống đất. Chàng ngửng đầu lên trông rồi lui lại một bước. Một văn sĩ trạc tuổi năm mươi xuất hiện. Hắn chính là lão tú sĩ mà chàng đã gặp gỡ mấy hôm trước, chứ không phải người lạ. Lão tú sĩ này đã trúng phải "Độc thủ" của chàng ở nơi hoang dã ngoài thành Nam Triệu rồi bỏ chạy. Từ Văn đưa mắt lạnh lùng ngó lão tú sỉ, rồi hỏi:
- Các hạ có điều chi dạy bảo? Lão tú sĩ mặt lộ hào quang, nghiến răng đáp:
- Không ngờ ngươi lại là con Từ Anh Phong. Giả tỷ không có hai tên môn hạ của Vệ Đạo Hội nhận ra, thì lão phu không biết. Thật là lưới trời lồng lộng... Không cần nói cũng hiểu, hai tiếng rú vừa rồi từ miệng hai tên hán tử ở Vệ Đạo Hội phát ra. Từ Văn run lên hỏi:
- Các hạ là ai? Lão tú sĩ cười khành khạch đáp:
- Rồi ngươi sẽ biết. Lão phu nghe nói ngươi quật cường lắm, mà sức chịu đựng cực hình cũng ghê gớm. Bây giờ tuy ngươi đã mất hết công lực, nhưng chúng ta hãy ra chỗ khác thủng thẳng nói chuyện... Lão vừa nói vừa cởi áo ngoài vung qua quấn lấy Từ Văn xách trong tay chạy ra ngoài khu rừng. Từ Văn không có sức phản kháng. Chàng để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Chàng biết rõ đối phương sỡ dĩ quấn chặt lấy chàng vì lão úy kỵ cánh tay độc của chàng. Lão tú sĩ ra khỏi khu rừng rậm vẫn chưa dừng lại, lão tiếp tục chạy nhanh như bay, khác nào người cưởi gió mà đi. Chỉ trong nháy mắt, phía trước hiện ra một con sông lớn, nược chảy xiết, sóng vổ bì bòm. Ra tới bờ sông, lão tú sĩ dừng bước. Ở đây có một chiếc thuyền mui đã đậu sẵn. Lão nhảy xuống thuyền, quăng Từ Văn vào trong khoan rồi cởi dây, chèo thuyền xuôi theo dòng nước. Không hiểu thời gian đã bao lâu, và thuyền đã đi được bao xa, thì dừng lại. Lão tú sĩ vào khoang thuyền ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nói:
- Ngươi dậy đi! Bây giờ chúng ta nói chuyện. Từ Văn đứng dậy. Tiện bên có một cái ghế bỏ không chàng liền ngồi xuống. Lão tú sĩ hỏi:
- Phải chăng ngươi là con Từ Anh Phong? Từ Văn đáp:
- Chính phải! Lão tú sĩ lại hỏi:
- Từ Anh Phong ẩn thân ở đâu? Từ Văn đáp:
- Tại hạ không biết.
- Ngươi không biết thật ư?
- Tin hay không là tùy ở các hạ. Lão tú sĩ cười lạt nói:
- Tiểu tử! Thủ pháp của lão phu so với môn "Huyền Ngọc Sưu Hồn" gì đó còn
"mặn mà" hơn. Lão phu tưởng ngươi nên nói trắng ra là hơn. Từ Văn nhớ tới thảm hình "Huyền Ngọc Sưu Hồn" mà khủng khiếp. Có điều lúc này chàng chẳng lấy thế làm nao núng. Công lực đã mất hết rồi thì sống còn khổ hơn là chết. Chết sớm hay muộn, chung qui vẫn là cái chết. Bây giờ đã lọt vào tay kẻ đối đầu thì còn chi mà nói. Nghĩ vậy, chàng liền lạnh lùng đáp:
- Tại hạ biết lắm! Dù sao cũng đến chết là cùng. Lão tú sĩ dằn giọng:
- Ngươi lầm rồi! Đừng tưởng giải thoát mà dễ đâu. Ngươi không chết được thì muốn chết cũng không xong. Lão phu sẽ điểm vào mấy âm huyệt để cho tứ chi ngươi bị tàn phế một nữa. Mắt ngươi còn trông thấy, tai ngươi còn nghe rõ, nhưng miệng ngươi không nói được. Kế đó lão phu lại dùng dược vật làm cho ngươi mất hết trí nhớ. Ngươi sẽ quên cả thân thế mình, không biết gì nữa. Sau cùng lão phu sẽ đem bỏ ngươi ra giữa chợ. Bấy giờ bản năng cầu sinh của con người lại chổi dậy, ngươi sẽ cứ sống hoài, và phải đi ăn xin mà sống suốt đời... Từ Văn tan nát ruột gan. Chàng lớn tiếng quát:
- Câm miệng đi! Lão tú sĩ lại nói tiếp:
- Từ đó, hàng ngày cứ đến ban trưa là ngươi lại phát ra một thứ bệnh quái đản. Cái đau khổ đó còn tệ hại hơn "Huyền Ngọc Sưu Hồn" nhiều... Từ Văn đứng phắt dậy, nhảy xổ tới đưa "Độc thủ" ra...
"Binh" một tiếng! Một luồng kình phong hất chàng trở lại ghế ngồi. Lão tú sĩ lại nói:
- Đương nhiên lão phu sẽ phế bỏ "Độc thủ" của ngươi đi, để trừ hại cho người đời. Từ Văn căm hận rít lên:
- Tiểu gia hối hận là đã lấy thuốc giải cho ngươi... Lão tú sĩ ngắt lời:
- Dù ngươi có cho ta đến mười lần thuốc giải cũng không đủ đền bù tội ác của phụ thân ngươi trong muôn một. Đối với ngươi, lão phu không cần có chút lòng trắc ẩn, mà cũng không phải nói đến đạo nghĩa võ lâm hay lề luật giang hồ chi hết. Từ Văn thở hồng hộc một lúc, rồi quát hỏi:
- Giữa ngươi và phụ thân ta có mối thù oán gì? Mắt lão tú sĩ chiếu ra những tia lửa oán độc, lão nghiến răng đáp:
- Thù tựa non cao, hận bằng biển cả. Tiểu tử! Bây giờ ngươi hãy xưng ra con chó già kia ẩn náo ở đâu? Từ Văn lớn tiếng thét:
- Ngươi đừng hòng tiểu gia nói cho ngươi hay một điều gì. Lão tú sĩ nói:
- Tiểu tử! Một người làm ác, tội đến người thân. Ngươi chịu nói thì lão phu mở cho con đường sống. Từ Văn kiên quyết:
- Không được đâu! Lão tú sĩ cười gằn:
- Rồi ngươi cũng phải nói. Lão phu có biện pháp khiến cho ngươi phải tuôn ra hết. Từ Văn biết mình sắp phải chịu khốc hình vô nhân đạo. Nhưng hiện giờ công lực chàng đã mất hết, thì muốn tự sát cũng không xong. Chàng không sợ chết, mà chỉ sợ không chết được. Nếu đúng như lời lão tú sĩ đã nói, thì chung thân chàng điêu đứng không bút nào tả xiết.