Số lần đọc/download: 3667 / 115
Cập nhật: 2017-09-16 04:01:25 +0700
Chương 26: Gặp mặt (p.1)
Đến cả lần đổi thuốc đầu tiên sau khi xuất viện cũng là do Tống Tử Ngôn làm.
Căn phòng nho nhỏ, ánh đèn ngủ dịu dàng, chàng trai anh tuấn, còn có cô gái duyên ngầm toàn phần là tôi.
Đúng là một hình ảnh ấm áp tươi đẹp biết bao.
Nhưng…nhìn qua nhìn lại một hồi, tôi yếu ớt lên tiếng nhắc: “Cái đó…có phải là hơi dầy không ạ?”
Hắn cau mày: “…Hình như là sai ở đâu đấy…”
Tôi cố gắng nâng cái chân đã được băng theo số đo chuẩn của eo lên: “Anh băng cũng dầy quá rồi phải không?!!!”
Hắn nhìn cái chân to như cái đầu lúc Luffy hít khí vào của tôi, lại còn nghiêm mặt đáp: “Thế mới không thấm nước được.” [1]
“Không thấm cái…” từ ‘đ*t’ còn chưa nói ra miệng đã bị hắn lườm cho một cái, phải nuốt ngược lại vào trong bụng, tôi cười cười, đổi sang chiến thuật thương lượng, đề nghị: “Băng dày không thấm được nước cũng tốt, nhưng giờ không có giày nào vừa với cái chân em cả, hay là cởi ra băng lại đi được không ạ?”
Cái đồ ưa sĩ diện chết tiệt kia như chết đuối vớ được cọc, thế mà còn cố nói cho ra vẻ: “Được rồi.”
Hắn lại cúi đầu loay hoay, mãi một lát sau mới ngẩng đầu lên trịnh trọng tuyên bố: “Buộc chặt mất rồi.”
Tôi đáp: “Thế thì cởi ra đi.”
Hắn nhìn cái chân băng trắng lốp như cải thảo của tôi, nói: “Cởi rồi, nhưng càng cởi càng chặt, kết quả là…cởi khỏi ra luôn.”
Đây là lần đầu tiên anh phải động tay động chân làm việc nên lấy tôi ra làm trò đùa phải không!!
Tôi rất muốn quạc lại hắn mấy câu, nhưng mà…lại không dám…thế nên chỉ có thể nín nhịn nói: “Thế thì lấy kéo ra cắt đi.”
Kết quả là…tìm cả nhà cũng không ra được cái kéo nào, cuối cùng Tống Tử Ngôn lại trịnh trọng tuyên bố thêm phát nữa: “Đi bệnh viện đi.”
= =
Vì không tháo băng ra được mà đi bệnh viện, anh không thấy mất mặt, nhưng tôi thì có đó!
Đang định cự tuyệt thì thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Tống Tử Ngôn, tôi lại âm thầm nuốt câu phản đối lại.
= =
Mình đúng là bị đàn áp quá rồi!!
Tôi thấy vì chuyện này mà đi bệnh viện chắc chắn sẽ bị người ta chế nhạo! Sẽ bị người ta cho rằng mình không thể tự lo lấy cuộc sống, lại còn chuyện bé xé to ra! Nhất là lại chân đất không giày, bị người ta ẵm vào bệnh viện, sẽ bị cười thối mũi mất!
Mà lại vào thẳng phòng cấp cứu chứ!
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, bác sĩ ở đây rất dễ gần lại nghiêm túc, lúc nghe Tống Tử Ngôn miêu tả lại tình trạng của tôi là bị bông băng chặt quá không gỡ ra được, lại còn làm ra vẻ sẵn sàng chiến đấu, làm tôi suýt chút nữa tưởng mình bị mắc bệnh ung thư.
Cuối cùng Tống Tử Ngôn nói: “Tìm một bác sĩ khoa ngoại gỡ băng ra cho cô ấy, thay thuốc xong thì băng lại.”
Mấy người liên tục gật đầu rồi ra khỏi phòng, Tống Tử Ngôn còn dặn với thêm một câu: “Phải là nữ đó.”
Tôi ngồi trên giường bệnh, kéo tay áo hắn: “Có phải là mình đang làm lớn chuyện không anh, em thấy thế nào cũng là lãng phí tài sản quốc gia, lãng phí thời gian chữa bệnh quý giá của họ ấy?”
Hắn đáp: “Bọn họ không thấy thì thôi, sao em nghĩ nhiều thế?”
Nghĩ cũng đúng, thế nên tôi yên tâm thả lỏng người.
Nữ bác sĩ tới ngay lập tức, còn thêm một y tá đi cùng, cầm theo một cái khay nhỏ có đầy đủ dụng cụ, dao kéo, băng gạc, một người còn hỏi Tống Tử Ngôn: “Có cần phải gây tê không ạ?”
Tôi hoảng hồn, không lẽ tôi bị bệnh nan y gì đó mà bị bọn họ giấu diếm, thừa cơ mở băng chân cho tôi mà làm phẫu thuật hay sao?! Nhưng ngẫm lại thì căn bản là nước sôi do tôi tự tay rót vào chân, cũng thấy an tâm ít nhiều. Đang muốn từ chối thì một giọng hát kinh kịch bằng giọng Bắc Kinh nghe rất dở hơi vang lên bên ngoài, càng lúc càng tới gần: “Tiểu Liên ơi, Tiểu Liên đáng yêu yểu điệu của ông ơi, số cháu sao mà khổ quá a ~~ a ~~ a ~~”
Mặt tôi xám lại, mặt Tống Tử Ngôn cũng xám theo.
Ông cụ vọt vào phòng, đi thẳng tới trước giường bệnh, đập vào mắt là cái chân to vật vã khác người của tôi. Ông cụ ngừng hát, kinh ngạc nhìn một lát rồi hỏi: “Cái này là ai băng đó?”
Tôi liếc mắt sang Tống Tử Ngôn đang đứng bên cạnh, trừ tôi bị đối xử tàn bạo ra thì bình thường ai cũng được hắn đối xử rất hòa nhã, nhưng dựa vào quãng thời gian dài ở cạnh hắn, tôi biết, hắn là người rất kiêu ngạo. Biểu hiện rõ ràng nhất cho cái sự kiêu ngạo này chính là có chết cũng không chịu nhận sai, sắp chết còn sĩ diện. Nhưng tôi hãy còn muốn giữ chút sĩ diện cho hắn, bèn đáp: “Là cháu tự băng ạ.”
Ông cụ nhướn mày: “Sao cháu ngốc như heo thế hả, băng thế này làm sao mà thông khí được đây?!”
Tôi xấu hổ, nhưng lén liếc qua thấy sắc mặt Tống Tử Ngôn trầm xuống, lại thầm thấy sướng.
Ông cụ đứng cạnh nữ bác sĩ, nói: “Đây là…” thấy Tống Tử Ngôn lườm cho một cái thì nói tiếp: “người trong nhà của tôi, cô làm cẩn thận chút.”
Nữ bác sĩ lễ phép đáp: “Vâng ạ, viện trưởng.”
Tôi kinh ngạc, hóa ra ông cụ là viện trưởng!!
Thảo nào tuổi cao như vậy mà hàng ngày vẫn còn có thể tới bệnh viện “cống hiến nhiệt huyết”, chẳng trách sao lúc chúng tôi vào đây, ai cũng rất nhiệt tình, thậm chí với cái lý do vào viện dở hơi của tôi mà vẫn cẩn thận xem xét, có lẽ lúc hai đứa chúng tôi vào đây cũng đã có người gọi điện thông báo, ông cụ mới phi từ ngoài vào, vừa đi vừa khóc…
Đương nhiên lần trước Tống Tử Ngôn nhập viện đã khiến bọn họ biết được, mượn cái cớ đó tới nịnh bợ ông cụ rồi.
Tôi liếc mắt nhìn bọn họ khinh thường, để có việc làm, sao lại có thể làm chuyện bợ đỡ thế chứ?! (này con gái, con rõ ràng là đang chó chê mèo lắm lông đấy nha!!!)
Bác sĩ, y tá ở đây rất chuyên nghiệp, bông băng nhanh chóng được gỡ ra, từng lớp băng được tháo ra, để lộ bàn chân sưng tấy của tôi.
Ông cụ hỏi: “Đây là sao thế?”
Tôi thuận miệng đáp: “Bị bỏng nước sôi ạ.”
Ông quay lại to giọng mắng Tống Tử Ngôn: “Sao cháu lại không cẩn thận thế hả?! Đồ ngốc như heo!”
Tống Tử Ngôn chỉ mấp máy môi, không phản bác lại.
Tôi lén thở dài, đúng là quả báo, quả báo rồi.
Tống Tử Ngôn băng, nhưng tôi lại phải nhận là mình băng. Tôi tự mình làm bỏng, ông cụ lại quay sang mắng hắn.
Thế nên, nỗi cảm kích ông trong lòng tôi tăng lên vùn vụt, vì tôi mà tức giận quát tháo như thế, hẳn phải rất thương tôi rồi. Quả nhiên, ông mắng Tống Tử Ngôn xong thì quay đầu lại nhìn cái chân thảm thương của tôi cảm thán: “Tiểu Liên đáng thương quá à.”
Được người lớn quan tâm, tôi rơm rớm nước mắt cảm động: “Thực ra cũng không sao mà ông, không đau lắm đâu ạ.”
Ông cụ không thèm để ý coi tôi nói gì, chỉ lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Cháu coi, cái chân vịt vốn đẹp đẽ giờ biến thành chân lợn rồi còn đâu…”
…
Mấy vạch đen đen chảy dài trên mặt tôi, khiến cho những giọt nước mắt nóng hổi vì cảm động cuốn theo chiều gió…
Có câu nói, nếu thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa, thì chắc chắn sẽ đóng cửa sổ lại.
Sau chuyện này tôi mới biết, hóa ra Tống Tử Ngôn cũng có cái không thông thạo, chính là băng bó.
Chú thích
[1] Luffy: là nhân vật chính trong truyện Onepiece, cậu bé nuôi mộng làm cướp biển nhưng vì trót ăn phải “trái ma quỷ” nên cơ thể bị biến đổi, có thể kéo dài hoặc căng ra như cao su.