Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 115
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8251 / 284
Cập nhật: 2015-10-17 08:54:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 62 - 63 - 64.
ứ a ka sau này thật có thể là nơi chắn gió che mưa, bảo hộ ta chu toàn hay không? Lững thững chậm bước quay về phòng, vừa mới đẩy cửa viện đã trông thấy dưới tàng cây hoa quế chính là Bát a ka đang chậm rãi xoay người lại. Trong lòng hết sức kinh sợ, vội đưa tay khép nhanh cánh cửa, tựa người vào cửa thở không ra hơi, lại là có tật giật mình, ngây người một hồi lâu mới tiến lên thỉnh an.
"Đa tạ bối lặc gia!" Ta cúi người nói. Một bên khóe miệng hắn mỉm cười, nói: "Thái tử háo sắc mọi người đều biết, dù sao cũng không thể nhắm mắt để nàng đi theo một người như vậy, hơn nữa ta tuyệt đối không muốn nàng theo hắn chịu khổ."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lặng lẽ nhìn lại ta, gió nhẹ lay lay tà áo bào của hắn, phất phơ xào xạc, gió lại thổi vào mắt ta xốn xang, mơ màng đọng ướt một giọt nước mắt, hình bóng hắn dần trở nên nhạt nhòa, ta hốt nhiên cúi đầu nhún người nói: "Bối lặc gia nên quay về đi! Tại nơi này của nô tỳ không tiện ở quá lâu."
Hắn hỏi: " Có thể có hối hận không?". Ta cắn cắn môi, ngẩng đầu chăm chăm nhìn hắn hỏi: "Hối hận có thể sao? Chàng hiện tại sẵn lòng lấy ta ư?". Hắn dời chuyển ánh mắt, lặng một lúc rồi nói: "Trong thời gian ngắn này hoàng a mã sẽ không chỉ hôn cho nàng. Sau này…sau này sẽ xem lại!" Ta cúi đầu, không kìm được bật miệng cười rộ lên.
Hai người im lặng một hồi lâu, hắn nói: "Muốn hỏi nàng một chuyện."
Ta nghe ngữ khí hắn thận trọng, phải ngẩng đầu lên nhìn, "Chuyện gì?". Hắn nói: "Nàng ở bên hoàng a mã đã nhiều năm, theo nàng thấy, lần này hoàng a mã sau cùng là có chủ ý gì?". Ta nhớ lần trước có nói với hắn "hoàng thượng vẫn còn rất thương yêu thái tử gia" vốn định để hắn tắt đi hi vọng, nhưng trái lại càng khiến hắn tìm cơ hội để đả kích thái tử, lần này nếu nói thật, ta lại có thể hay không khó lường hết hậu quả?
Ta nói: "Điều ta nói không phải lúc nào cũng đúng." Hắn cười nói: "Ít nhất lần trước nàng đã đúng. Đích thật là " vẫn còn rất sủng ái"." Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước kia hễ là những chuyện liên quan đến thái tử gia, hoàng thượng luôn dìm xuống không tra, hoặc chỉ trừng phạt những kẻ liên quan khác, lần này lại gióng trống khua chiêng sai người tra rõ, hơn nữa ba đến bốn năm nay, hoàng thượng đối với thái tử gia tình cảm ngày càng lạnh nhạt, nghi kỵ càng tăng, e rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị cái kết "ân đoạn nghĩa tuyệt"."
Một bên khóe miệng hắn mỉm cười, mắt buông xuống lẳng lặng suy tư một hồi, rồi lại đột nhiên nhìn ta hỏi: "Đối với chuyện cả đời của mình, bây giờ nàng đã có dự định gì chưa?"
Dự định của ta ư? Ta chua chát nói: "Đời người là một chuỗi những lựa chọn, trước kia chàng lựa chọn vứt bỏ, tương lai lại là sự lựa chọn của ta."
Hắn chăm chăm nhìn ta hỏi: "Nàng trong lòng đã có người khác sao?". Ta hoảng hốt, buột miệng nói: "Tại sao bối lặc gia luôn hỏi nô tỳ chuyện này? Trong lòng nô tỳ không có ai, cũng không cần bối lặc gia phải bận tâm." Nói xong ngay lập tức muốn vả vào miệng mình. Từ sau khi thái tử cầu hôn, ta sao tâm thần ta lại cứ không ổn định như thế này?
Hắn lại mỉm cười nói: "Nàng đã dự tính chọn ai? Đừng nói chính là lão Tứ, hoặc không chỉ biết tự mình chịu khổ sở, trái lại uổng phí ta hôm nay một lòng tâm huyết!". Trong lòng ta kinh sợ, thần sắc thay đổi, còn cố cười nói: "Đúng là đều không có can hệ gì đến chàng! Hơn nữa, chàng và ta đều biết, chuyện này là do vạn tuế gia định đoạt, không phải do ta làm chủ."
Hắn nhìn vào vạt áo phía dưới, hướng về ta gật đầu cười nói: "Nếu nàng chỉ để mặc cho hoàng a mã làm chủ, vậy những lời lúc nãy coi như ta chưa từng nói qua." Nói xong, không nhanh không chậm cất bước đi. Ta vội vàng tựa vào cây hoa quế mới có thể đứng vững, hắn là có ý gì?
Lại một lần nữa ta tự nói với chính mình, ta hiểu rõ lịch sử, ta không lựa chọn sai.
Ngày hai mươi tháng mười một, Lương phi nương nương qua đời. Lúc ta đang ngồi vẽ hoa văn thì biết được tin đó, bàn tay cầm bút bỗng run lên, một giọt mực lớn rớt trên giấy Tuyên Thành, nhanh chóng loang ra, đóa sen sắp sửa hoàn thành trong nháy mắt liền bị hỏng. Mới chỉ bảy tám ngày trước nghe nói nàng trong người không được thoải mái. Truyền Thái y nhưng ai cũng nói là không có vấn đề, tại sao trong nháy mắt đã ra đi như thế?.
Bát a ca đột ngột nhận được tin này nhất định là vô cùng bi thương. Triều đình trên dưới hết thảy đều nằm trong dự tính, không thể không cảm thấy vui mừng đắc ý, ngạch nương lại đột nhiên lại qua đời, vui buồn của đời người chung quy vẫn khó đoán trước!
Ta ngẩn người, rút giấy ra cầm bút toan viết nhưng ngọn bút vừa chạm vào mặt giấy, chữ "Bát" còn chưa viết xong đã khựng lại, tay cầm bút, trầm mặc xuất thần, ngồi yên trong phòng từ lúc nắng chói chang đến tận tối mịt, tâm tư xoay chuyển mấy lần.. Cuối cùng thở dài một tiếng, đặt bút xuống, vo tròn tờ giấy lại rồi ném qua một bên.
Đợi đến khi tất cả đều lắng xuống, người trong cung không hề nghị luận đến chuyện này nữa, đã là một tháng sau. Ta lúc này mới dám đến trước cung của Lương phi nương nương. Mờ mịt đứng ngoài cung, nhìn cửa đóng then cài, vẫn cảm thấy hết thảy đều không thật. Người đi, cung cũng trở nên hoang vắng rồi sao? Mắt dừng ở cánh cửa cung ánh lên màu đỏ sẫm dưới ánh chiều tà, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh nhành hoa lê thanh khiết, thì thào ngâm lên:
"Tâm tình một vẻ miên man, trời cho tính khí cao sang vẻ người, Chen lẫn vẻ muôn hoa rực rỡ, Vẻ thanh cao vẫn tự vươn cao, Thanh anh trác lạc hơn người, dẫu trong ngọc đá có chiều nọ kia." 1
Chợt nghe được thanh âm dọn đường cho hoàng đế vang đến, ta liền lùi đến chân tường quỳ xuống. Chỉ lát sau, Khang Hi bước tới cùng một đội thái giám, thị, theo sau là Thái tử gia cùng Thập Tứ. Lúc đi ngang qua trước cung của Lương phi, Khang Hi đột nhiên dừng bước ở xa xa hướng mắt nhìn về bên này, mọi người xung quanh cũng vội vàng dừng theo. Nhưng xung quanh bước chân vẫn chưa kịp dừng hẳn, Khang Hi đã cất bước mà đi, mọi người lại vội vàng theo bước, xô xô đẩy đẩy khiến nhất thời có phần lộn xộn.
Thì ra đây là tình yêu của đế vương, cũng chỉ là ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt! Là bởi vì bọn họ gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên vai, cho nên gặp chuyện không vui, so với người bình thường phải càng kiên cường, trong nháy mắt đối với bọn họ mà nói đã là rất nhiều chăng?
Ta đang định đứng lên, một thái giám chạy vội tới, vừa thỉnh an vừa nói: "Vạn tuế gia muốn gặp cô nương.". Ta lập tức chạy theo hắn, trong lòng thầm than: "Bị thấy rồi sao! Không biết là ai lắm mồm nói đây?".
Theo Khang Hi đi vào vào Noãn các, đợi Ngọc Đàn dâng trà xong, Khang Hi mới nhìn ta nói: "Thái tử nói người quỳ gối ở chân tường chính là ngươi, ra là ngươi thật."
Ta quỳ xuống trả lời: "Năm xưa nô tỳ từng đến cung của Lương phi nương nương giúp đỡ vẽ hoa văn. Lương phi nương nương đối với tài vẽ của nô tỳ đã khen ngợi rất nhiều. Hôm nay trùng hợp đi ngang qua, nhịn không được đã dừng chân lại cúi đầu, cũng không uổng nương nương năm đó đã yêu mến."
Khang Hi trầm mặc một chút, nói: "Đứng lên đi!". Ta đứng dậy, lui sang một bên. Khang Hi hướng Thái tử gia cùng Thập Tứ nói: "Trẫm hơi mệt, các ngươi lui ra đi!". Thái tử gia cùng Thập Tứ đứng lên hành lễ, Khang Hi căn dặn nói: "Dận Trinh, rãnh rỗi đi xem Dận Tự một chút, khuyên nhủ hắn tuy thương tâm, nhưng cũng nên giữ gìn thân thể.". Thập Tứ vội đáp: "Vâng ạ".Thái tử gia sắc mặt trở nên khó coi liếc nhìn Thập Tứ, dẫn đầu đi ra.
o O o
1 Mấy câu thơ trích từ Vô Tục niệm của Khưu Xứ Cơ, bài này nằm ngay phần đầu của Ỷ Thiên Đồ Long Ký – ai đọc chắc đã biết.
Lý Đức Toàn ra hiệu, chúng ta nhanh chóng lui ra. Ta đang trên đường trở về, chợt thấy Thập Tứ chờ ở ven đường, trong lòng có chút buồn cười, hơn nửa tháng nay người này luôn bày ra vẻ mặt lãnh đạm với ta, làm sao mà hôm nay lại muốn nói chuyện đây? Tiến lên hướng hắn thỉnh an, hắn thở dài nói: "Nói ngươi vô tâm, nhưng ngươi lại ghé tới cung Lương phi nương nương. Nói ngươi có lòng, từ sau khi nương nương qua đời, Bát ca vẫn luôn đau buồn không thôi, cáo ốm ở nhà không lên triều. Thân thể vốn đã không tốt, nay tật ở chân bộc phát, đi lại khó khăn, những người không quan hệ gì biết được cũng tới nói ra vài câu an ủi, nhưng ngươi thì sắc mặt lạnh lùng, như thể không biết, một câu ân cần thăm hỏi cũng không có! Ngươi không nhớ tới những chiếu cố của Bát ca ngày thường đối với ngươi một chút nào sao? Xa không nói, gần nhất là lần này đây, nếu không có Bát ca, hiện tại ngươi chỉ sợ đã ở phủ thái tử! Nhược Hi, ngươi có biết Bát ca thất vọng đau khổ bao nhiêu không?"
Ta yên lặng một chút rồi nói: "Thập Tứ a ca, người đã nếm trải tư vị tương tư bao giờ chưa? Đó là một nhát đâm vào lòng, dù cho hoa thơm trăng sáng, cảnh đẹp trời quang thì cõi lòng cũng âm thầm đau đớn, ý niệm không sao bình lặng được. Hôm nay ta không còn có khả năng theo huynh ấy, trước kia thì do chính bản thân ta, hiện tại là tình thế không cho phép. Trước khi nương nương qua đời, ta từng đã hỏi qua huynh ấy "có bằng lòng cưới ta không". Huynh ấy trả lời "để xem". Mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng ta đã sớm hiểu được, huynh ấy không có khả năng cưới ta. Nếu hai người đã không có khả năng, cần gì phải cố níu giữ không buông, còn tỏ ra quan tâm,như thế chỉ càng khiến người ta thêm nhức nhối mà thôi. Hôm nay càng thất vọng đau khổ, càng có thể dễ dàng quên lãng. Ta tình nguyện để huynh ấy đau nhức luôn một lần để quên đi tất cả, từ nay về sau một chút cũng không phải vướng bận!"
Thập Tứ thì thào nói: " Một nhát đâm vào lòng?". Cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: "Là vô tình vẫn là có tình . Nếu ngươi sẵn lòng chờ, mọi chuyện vẫn có thể…"
Chờ? Chờ hắn làm thái tử sao? Ta cười khổ hỏi: "Nếu ta sẵn lòng thì sao đây? Vạn tuế gia có thể cho phép ta chờ đợi mãi được sao? Thật lòng mà nói, ta cũng chẳng mong muốn gả cho ai cả, chỉ đợi một người cũng được thôi! Nhưng vạn tuế gia có thể cho phép sao?"
Thập Tứ im lặng một lúc, hỏi: "Ngươi có thể quên Bát ca sao?". Ta thản nhiên nói: "Đã quên rồi!". Thập Tứ A ca cười khổ vài tiếng nói: "Hoá ra đây sẽ là "Cùng nhau vượt qua cơn hoạn nạn, không bằng khi thoát khỏi hoạn nạn liền quên nhau". 1 vẫn là ta quá ngây thơ. Thôi! Thôi! Thôi! Hôm nay cũng đã nói rõ ràng, từ nay về sau lòng ta coi như cũng không còn vướng bận gì nữa."
Hắn nghiêm mặt nói: "Sau này rốt cuộc là có chuyện gì, ta cũng không chống đỡ được. Từ giờ trở đi, nhất định phải cẩn thận, mọi việc có thể tránh liền tránh. Có rất nhiều chuyện bắt đầu từ một việc đơn giản nhưng lại trở nên nghiêm trọng. Nếu không sao lại có những việc sai lầm màđể người ta túm lấy bắt bẻ như hôm nay. Người bị dồn đến đường cùng, sẽ vùng dậy mà quay trở lại phản công. Nếu như bị liên luỵ tới, chúng ta cũng không có khả năng bào hộ ngươi chu toàn.". Ta nghiêm túc gật đầu: "Ta hiểu rõ rồi!".Hắn phất tay nói: "Trở về đi!", nói xong xoay người bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng cảm thấy mịt mù. ngày sau ta gả cho Tứ a ca, phải làm thế nào để đối mặt với bọn họ đây? Thập Tam a ca thử dò xét ta, cũng chỉ dùng Cửu a ca, nếu đổi thành Thập a ca, Thập Tứ a ca, liệu ta có thể nói ra quan điểm một cách lưu loát như vậy không? Nghĩ đến Thập Tam a ca, lại nghĩ tới vận mệnh bị giam cầm mười năm của hắn, cho dù biết cuối cùng kết cục vẫn là tốt, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề. Mấy ngày nữa là năm mới mà trong lòng tràn đầy áp lực.
o O o
1 Nguyên gốc: Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.
Trích trongTrang tử, Thiên vận:
Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.
Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.
Chú:
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…"Tương nhu dĩ mạt", có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. "Tương nhu dĩ mạt" làm người cảm động nhưng "tương vong vu giang hồ" – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
(Chú điển cố và lời bình tìm thấy trong Tiên sở ).
Bộ Bộ Kinh Tâm Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa Bộ Bộ Kinh Tâm