Số lần đọc/download: 1277 / 11
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Chuong 52
Alex
“Có,” cô ấy trả lời. “Anh có bao giờ nghĩ đến việc làm tình với em không?” Gần như đêm nào tôi cũng cũng thao thức, tưởng tượng đến việc ngủ cạnh cô ấy… yêu cô ấy. “Ngay lúc này, cưng, làm tình với em là điều duy nhất trong tâm trí anh.” Tôi nhìn đồng hồ.
Tôi sắp phải đi. Bọn buôn thuốc sẽ không thèm đếm xỉa gì đến cuộc sống riêng của bạn. Tôi không thể đến trễ, nhưng tôi muốn có Brittany kinh khủng. “Đến lượt áo khoác của em rồi đó. Em chắc chắn muốn tiếp tục chứ?” Tôi cởi nốt bên tất còn lại. Giờ thì chỉ cần cởi nốt quần jean và đồ lót là tôi sẽ trần như nhộng.
“Có, em muốn tiếp tục.” Cô ấy cười tươi, đôi môi hồng tuyệt đẹp ánh lên dưới đèn. “Anh hãy tắt đèn đi… rồi em sẽ cởi áo.” Tôi tắt hết đèn trong cửa hàng, ngắm nhìn Brittany đứng dậy và cởi từng nút khuy áo khoác bằng những ngón tay run rẩy. Tôi như bị thôi miên, đặc biệt khi cô ấy nhìn tôi với đôi mắt rực lên khao khát.
Khi cô ấy từ từ mở áo khoác, mắt tôi như dán vào món quà bên trong. Cô ấy bước về phía tôi, và bị vấp vào một chiếc giầy trên sàn nhà. Tôi đỡ Brittany, đặt cô ấy nằm lên tấm chăn mềm và nằm phủ lên cô ấy. “Cám ơn anh đã giúp em không bị ngã,” cô ấy nói không ra hơi.
Tôi gạt những sợi tóc vương trên mặt cô ấy rồi nằm sang bên cạnh. Khi cô ấy choàng tay qua cổ tôi, tất cả những gì tôi muốn làm là bảo vệ cô gái này suốt đời. Tôi nhẹ nhàng mở áo khoác cô ấy. Chiếc áo ngực ren hồng đang nhìn lại tôi. Không còn gì khác. “Em như một thiên thần vậy,” tôi thì thầm.
“Trò chơi của chúng ta kết thúc chưa?” Cô ấy hồi hộp hỏi. “Trò chơi kết thúc rồi, bé yêu. Bởi những gì chúng ta sắp làm đây không phải là một trò chơi.” Những móng tay xinh xắn của cô ấy đặt trên ngực tôi. Liệu cô ấy có cảm nhận được trái tim tôi đang đập trong lòng bàn tay mình không? “Em có mang đồ bảo vệ,” cô ấy nói.
Nếu tôi biết trước… nếu tôi nghĩ được rằng tối nay lại là “tối đó”… thì tôi đã chuẩn bị trước. Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ điều này có thể thành hiện thực, với Brittany. Cô ấy thò tay vào túi áo khoác và một tá bao cao su rơi vương vãi trên tấm chăn. “Em định làm chuyện này cả đêm ư?” Xấu hổ, cô ấy lấy tay che mặt.
“Em chỉ nhặt bừa một nhúm thôi.” Tôi gỡ tay cô ấy ra và dụi trán vào trán cô ấy. “Anh đùa đấy. Em đừng xấu hổ với anh.” Trượt chiếc áo khỏi bờ ai cô ấy, tôi biết mình không muốn rời xa cô ấy đêm nay. Ước gì chúng tôi sẽ có một cuộc vui thâu đêm. Nhưng những điều ước chỉ có trong cổ tích.
“Anh… anh không định cởi quần jean sao?” cô ấy hỏi. “Sớm thôi.” Tôi ước gì tôi có thêm chút thời gian và biến tối nay thành vĩnh cửu. Như thể tôi đang ở trên thiên đường trong khi biết bến đỗ tiếp theo sẽ là địa ngục vậy. Tôi từ từ hôn lướt xuống cổ và bờ vai của cô ấy.
“Em vẫn còn nguyên, Alex. Nếu em làm sai thì sao?” “Không có gì sai ở đây cả. Đây không giống bài kiểm tra ở lớp cô Peterson. Đây là chuyện giữa anh và em. Hãy bỏ lại toàn bộ thế giới đằng sau, em đồng ý chứ?” “Vâng,” cô ấy nhẹ nhàng nói, đôi mắt lóng lánh. Phải chăng cô ấy đang khóc? “Anh không xứng với em.
Em biết điều này, phải không, tình yêu?” “Khi nào anh mới nhận ra anh là một chàng trai tốt?” Tôi chưa kịp trả lời thì cô ấy đã kéo đầu tôi về phía mình. “Cơ thể em là của anh đêm nay, Alex,” cô ấy thì thầm bên bờ môi tôi. “Anh có muốn nó không?” “Chúa ơi, anh muốn.” Chúng tôi bắt đầu ve vuốt.
Tôi giũ bỏ quần bò, quần trong và ôm chặt cô ấy, ngấu nghiến cảm giác mềm mại và ấm áp của cơ thể cô ấy đang chạm vào tôi. “Em có sợ không?” Tôi thì thầm vào tai cô ấy khi cô ấy đã sẵn sàng, và tôi cũng không thể đợi thêm giây phút nào nữa. “Một chút, nhưng em tin anh.” “Thư giãn nào, em yêu.” “Em đang cố.” “Em phải thả lỏng cơ thể mới được.” Tôi buông cô ấy ra và tìm một chiếc bao bằng bàn tay run rẩy.
“Em chắc chắn chứ?” Tôi hỏi. “Vâng, vâng, em chắc chắn. Em yêu anh, Alex,” cô ấy nói. “Em yêu anh,” cô ấy nhắc lại, lần này đầy khao khát. Những gì cô ấy nói thấm đẫm vào cơ thể tôi, và tôi lui lại, không muốn làm cô ấy đau. Tôi đang đùa với ai chứ? Lần đầu tiên của con gái luôn luôn đau, kể cả khi người con trai có cẩn thận đến mấy.
Tôi muốn nói với cô ấy cảm giác của mình, rằng cô ấy đã trở thành trung tâm của đời tôi. Nhưng tôi không thể. Từ ngữ cứ bay đi đâu mất. “Anh cứ làm đi,” cô ấy nói như thể cảm nhận sự do dự từ phía tôi. Và tôi bắt đầu, nhưng khi cô ấy nín thở, tôi chỉ ước rằng mình có thể đau thay cô ấy.
Cô ấy sụt sịt và đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má. Lần đầu tiên kể từ sau lần thấy bố nằm bất động ngay trước mặt, một giọt nước chảy ra từ khóe mắt tôi. Cô ấy ôm lấy đầu tôi và hôn lên giọt nước mắt của tôi. “Em không sao, Alex.” Không. Tôi cần phải làm cho điều này trở nên hoàn hảo.
Bởi vì có thể tôi sẽ không bao giờ có cơ hội nào nữa, và cô ấy cần được biết cảm giác ấy tuyệt vời đến mức nào. Tôi tập trung hoàn toàn vào cô ấy với khát khao làm nên một điều đặc biệt. Khi chuyện đã xong, tôi kéo cô ấy lại gần. Brittany nép mình vào tôi, tôi vuốt ve mái tóc của cô ấy, chúng tôi chỉ muốn ở trong thế giới riêng tư này thật lâu.
Tôi vẫn chưa thể tin cô ấy lại trao thân cho tôi. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy điều này như một chiến thắng. Nhưng thay vào đó, tôi cảm thấy thật tệ hại. Tôi không thể bảo vệ Brittany đến cuối đời khỏi tay những gã muốn đến gần cô ấy, nhìn cô ấy như tôi vẫn dõi nhìn, chạm vào cô ấy như tôi đã chạm.
Ôi, tôi không bao giờ muốn để cô ấy đi. Nhưng đã quá trễ. Tôi không thể bỏ phí thêm thời gian nữa. Sau tất cả, cô ấy sẽ không bao giờ là của tôi mãi mãi, và tôi không thể giả vờ điều đó là thực. “Em ổn không?” Tôi hỏi. “Em ổn. Rất ổn.” “Anh thật sự phải đi rồi,” tôi nói, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử đang nằm lăn lóc trên một trong những chiếc xe đẩy đựng đồ nghề.
Brittany tựa cằm lên ngực tôi. “Anh định từ bỏ băng Blood lúc này, phải không?” Tôi cứng người. “Không,” tôi nói, giọng đầy đau khổ. Khỉ thật, tại sao cô ấy lại hỏi tôi điều đó chứ? “Mọi thứ bây giờ đã khác rồi, Alex. Chúng mình đã làm tình.” “Những gì chúng mình vừa làm rất tuyệt.
Nhưng nó không thay đổi điều gì cả.” Cô ấy đứng dậy, lượm quần áo và mặc vào trong góc phòng. “Vậy ra em chỉ là một cô gái khác được thêm vào danh sách những cô nàng anh đã ngủ cùng thôi ư?” “Đừng nói vậy.” “Tại sao không? Đúng như vậy, phải không?” “Không.” “Vậy anh hãy chứng tỏ cho em thấy đi, Alex.” “Anh không thể.” Ước gì tôi có thể nói với cô ấy điều gì khác.
Cô ấy phải biết mọi chuyện sẽ vẫn luôn như thế này, tôi sẽ phải rời bỏ cô ấy để đi theo băng Blood hết lần này tới lần khác. Cô gái da trắng đang yêu mãnh liệt với tất cả trái tim và tâm hồn này thật sự như một chất gây nghiện. Cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
“Anh xin lỗi,” tôi nói sau khi mặc quần jean. Còn có thể nói được gì hơn? Brittany ngoảnh mặt đi và bước về phía cửa ga-ra như một con rô bốt. Khi nghe thấy tiếng bánh xe rít lên, phản xạ tự vệ của tôi lập tức phát tín hiệu. Một chiếc xe đang tiến về phía chúng tôi… Con RX-7 của Lucky.
Điều này không hay chút nào. “Quay vào xe em đi,” tôi ra lệnh. Nhưng đã quá trễ; chiếc RX của Lucky chở một đám trong băng Blood đến và dừng ngay trước mặt chúng tôi. “Tao không thể tin là mày đã thắng cược đấy!” Lucky hét vọng qua cửa xe bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi cố gắng giấu Brittany sau lưng mình, nhưng vô ích.
Rõ như ban ngày là bọn chúng đã nhìn ra cặp chân trần gợi cảm phía dưới áo khoác của cô ấy. “Cậu ta đang nói gì vậy?” Cô ấy hỏi. Tôi rất muốn cởi quần mình đưa cho cô ấy. Nếu Brittany biết về vụ cá cược, cô ấy sẽ nghĩ đó là lý do tôi ngủ với cô ấy. Tôi phải đưa cô ấy ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Không có gì. Nó chỉ đang nói lung tung thôi,” tôi nói. “Em vào trong xe đi. Nếu không anh sẽ đẩy em vào đấy.” Tôi nghe thấy tiếng mở xe của Lucky cùng lúc Brittany mở cửa xe mình. “Anh đừng giận Paco,” cô ấy nói, sau đó trườn vào ghế lái xe. Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy? “Đi đi,” tôi ra lệnh, thậm chí không đủ thời gian để hỏi câu nói ấy nghĩa là gì.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Và cô ấy lái xe đi. “Khỉ thật,” Lucky nói, mắt dõi theo đuôi chiếc BMW với sự kính nể. “Tao muốn biết liệu lão Enrique có lừa mình không. Có thật mày đã ngủ với Brittany Ellis không? Có quay phim lại không đấy?” Tôi trả lời bằng một cú đấm mạnh vào bụng Lucky, làm cho nó ngã quỵ xuống.
Tôi phi lên chiếc mô tô của mình và nổ máy. Khi nhìn thấy chiếc Camry của Enrique, tôi nhìn lại bên cạnh. “Nghe này Alejo,” anh Enrique nói với tôi qua cửa sổ. “Anh xin lỗi…” “Em nghỉ việc,” tôi cắt ngang trước khi vứt chùm chìa khóa cửa hàng vào người Enrique và lái xe đi. Trên đường về nhà, mọi suy nghĩ của tôi hướng về Brittany cùng việc cô ấy có ý nghĩa đối với tôi như thế nào.
Sự thật ấy đánh vào tâm trí tôi. Tôi sẽ không buôn thuốc. Giờ thì tôi đã hiểu tất cả những mối tình chóng vánh mà tôi từng đùa cợt. Bởi giờ đây tôi là một đứa ngớ ngẩn ngu ngốc, sẵn sàng liều lĩnh mọi thứ cho một cô gái. Tôi đang yêu… Tôi đang yêu. Băng Blood chó má.
Tôi có thể bảo vệ gia đình mình và trước tiên sống thật với bản thân. Brittany đã đúng. Cuộc sống của tôi rất quan trọng, tôi không thể đánh đổi nó cho một vố buôn thuốc. Thật sự, tôi muốn đăng ký học đại học và làm điều gì đó có ích trong đời mình. Tôi không giống bố tôi.
Bố tôi là một người đàn ông yếu đuối và ông đã chọn con đường dễ dàng nhất. Tôi sẽ đón nhận thử thách, đối mặt với việc rời bỏ băng Blood, quên đi những rủi ro. Và nếu còn sống sót, tôi sẽ quay lại với Brittany như một người đàn ông được tự do. Tôi thề! Tôi không phải thằng buôn thuốc phiện.
Tôi đã làm Hector thất vọng, nhưng lý do chính tôi gia nhập băng đảng là để bảo vệ gia đình và hàng xóm láng giềng, không phải để buôn thuốc. Từ khi nào buôn bán thuốc trở thành việc chính vậy? Kể từ khi tôi bị bắt, mọi việc cứ thi nhau xảy ra. Tôi bị tạm giam, Hector bảo lãnh cho tôi ra.
Ngay sau khi tôi hỏi các thành viên kỳ cựu khác về cái đêm bố tôi chết, Hector và mẹ tôi đã có một cuộc tranh luận nảy lửa. Có những vết bầm trên người bà. Sau đó, Hector lệnh cho tôi đi buôn thuốc. Paco đã cố cảnh báo tôi, nó biết có điều gì đó không ổn. Suy nghĩ nát óc, cuối cùng tôi chợt thấy các mảnh ghép của sự việc đang dần được ghép lại.
Chúa ơi, có phải sự thật đang hiển hiện ngay trước mắt tôi không? Có một người có thể nói với tôi tất cả. Tôi chạy thẳng vào nhà, tìm thấy mẹ trong phòng bà. “Mẹ biết ai đã giết bố.” “Alejandro, đừng.” “Là người trong băng Blood, đúng không? Tối hôm đám cưới, Hector và mẹ đã nói về chuyện đó.
Ông ta biết đó là ai. Mẹ cũng biết.” Nước mắt bắt đầu tuôn ra từ mắt mẹ. “Mẹ cảnh báo con, Alejandro. Đừng làm chuyện này.” “Đó là ai?” Tôi hỏi, phớt lờ sự van xin của mẹ. Bà quay đi né tránh. “Hãy nói cho con biết!” Tôi hét lên. Bà do dự trước thái độ của tôi.
Đã lâu rồi, vì muốn bà nguôi ngoai đi nỗi đau này, tôi đã không hỏi về cái chết của bố. Hoặc có thể tôi không muốn biết, vì sợ phải nghe sự thật. Tôi không thể cư như thế mãi. Bàn tay che miệng, mẹ tôi lắp bắp, “Hector… đó là Hector.” Khi sự thật đó thấm dần vào người tôi, một cảm giác kinh sợ, sốc và đau đớn lan tỏa trong cơ thể tôi như một ngọn lửa hoang dã.
Mẹ nhìn tôi, đôi mắt buồn rười rượi. “Mẹ chỉ muốn bảo vệ con cùng các em con. Chỉ muốn vậy thôi. Bố con muốn ra khỏi băng Blood, và ông ấy bị giết vì lý do đó. Hector muốn con thay vị trí của bố con. Ông ta đã cảnh báo với mẹ, Alejandro, rằng nếu con không chịu tham gia, cả gia đình mình sẽ có kết cục giống như thế…” Tôi không thể nghe thêm nữa.
Hector đã dàn dựng khiến tôi bị bắt để tôi phải mang ơn lão ta. Và lão ta cũng sắp xếp chuyện buôn thuốc, lừa bịp tôi rằng đó là một bước tiến, trong khi đó hoàn toàn chỉ là cái bẫy. Có thể lão ta đã nghi ngờ có người sẽ sớm nói ra sự thật. Tôi vội vàng chạy lại tủ quần áo, suy nghĩ xem mình cần phải làm gì để đương đầu với kẻ đã giết bố mình.
Khẩu súng đã biến mất. “Mày lục tủ của tao à?” Tôi gào vào mặt Carlos, túm lấy cổ áo nó khi nó đang ngồi ở ghế dài phòng khách. “Không, Alex,” Carlos nói. “Tin em đi! Paco đã tới đây và vào phòng chúng ta, nhưng anh ấy nói chỉ muốn mượn một chiếc áo khoác của anh thôi.” Paco đã lấy khẩu súng của tôi, đáng lẽ tôi phải biết trước.
Nhưng làm sao Paco biết được tôi sẽ không về nhà bắt quả tang nó? Brittany. Brittany đến chỗ tôi tối nay là có mục đích. Cô ấy nói tôi đừng giận Paco. Hai người bọn họ đang cố bảo vệ tôi, bởi vì tôi đã quá ngu ngốc và hèn nhát khi không chịu bảo vệ cho mình và đối mặt với sự thật luôn ở ngay trước mắt.
Lời Brittany nói lúc lên xe vọng lại trong tai tôi. “Đừng giận Paco.” Tôi chạy vội vào phòng mẹ. “Nếu đêm nay con không về, mẹ phải đưa Carlos và Luis về Mexico,” tôi nói với mẹ. “Nhưng mà, Alejandro…” Tôi ngồi bên mép giường bà. “Mẹ, sẽ nguy hiểm cho Carlos và Luis. Mẹ hãy cứu hai đứa nó khỏi định mệnh của con.
Làm ơn đi mẹ.” “Alex, đừng nói thế. Bố con cũng từng nói y hệt vậy.” Tôi muốn nói rằng tôi giống bố, và đã lặp lại sai lầm của ông. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra với các em tôi. “Hứa với con đi mẹ. Con muốn nghe mẹ hứa. Con thật sự đang nghiêm túc đấy.” Nước mắt rơi lã chã trên mặt mẹ.
Bà hôn lên má tôi và ôm tôi thật chặt. “Mẹ hứa… mẹ hứa.” Tôi nhảy lên chiếc Julio và gọi điện cho một người tôi không bao giờ nghĩ sẽ gọi để xin lời khuyên - Gary Frankel. Nó giục tôi làm điều mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ làm - gọi cảnh sát và báo với họ về những gì đang xảy ra.