Số lần đọc/download: 2253 / 35
Cập nhật: 2016-01-26 07:40:13 +0700
Hồi 53: Nợ Giang Hồ Anh Hùng Nặng Gánh
Q
uân Đạt vừa bước vào gian thảo xá, Khắc Thủy Phượng đang nằm thấy chàng toan gượng ngồi lên, nhưng Quân Đạt đã đỡ nàng:
- Tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn.
Ngọc Lan đem chiếc đôn đến cho chàng:
- Công tử hãy ngồi tạm!
- Tiểu thư khách sáo quá.
Ngọc Lan mỉm cười:
- Công tử ở lại nói chuyện với Khắc Thủy Phượng, Ngọc Lan cáo lui.
Quân Đạt nhìn nàng:
- Tại hạ chỉ vào thăm tỷ tỷ, không dám làm phiền tiểu thư.
- Khắc Thủy Phượng vương nương có chuyện muốn nói với công tử.
Quân Đạt nhìn lại Khắc Thủy Phượng. Nàng khẽ gật đầu.
Ngọc Lan quay bước ra ngoài. Nàng khép cửa lại buông một tiếng thở dài.
Trong thảo xá, Khắc Thủy Phượng bật khóc.
Quân Đạt nắm tay nàng:
- Tỷ tỷ đừng xúc động nhiều. Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với Quân Đạt?
Nàng ngước nhìn chàng bằng ánh mắt u buồn:
- Tỷ tỷ có lỗi với đệ đệ.
- Đệ không trách tỷ đâu.
- Đệ đệ rộng lượng như vậy, tâm của Thủy Phượng càng ray rứt hơn.
- Tỷ tỷ đừng tự trách mình nữa.
Khắc Thủy Phượng thở dài rồi thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng lắc đầu nói:
- Sau khi Thường Luân thụ nhận được bí kíp U Linh Tàn Kiếp, y liền rời khỏi Phong Ma sơn sau khi cho hỏa pháo phát nổ để vùi thây tỷ tỷ và Thất Độc thư sinh pháp sư. Pháp sư đã dùng thân mình che chắn cho tỷ và người đã... đã vĩnh viễn bị chôn dưới chân ngọn núi đó.
Quân Đạt thở dài một tiếng:
- Vì muốn trở thành minh chủ võ lâm mà Thường Luân luyện tà công bá đạo U Linh tàn Kiếp. Y đã sai thuộc hạ tìm Tử Hà Sa?
Khắc Thủy Phượng gật đầu:
- Theo tỷ tỷ đoán, bây giờ y đã luyện thành tà công bá đạo U Linh Tàn Kiếp rồi, nên Câu hồn bang mới tái xuất giang hồ.
Quân Đạt nắm tay Khắc Thủy Phượng:
- Tỷ tỷ cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đệ không để cho Thường Luân gieo họa cho bá tánh đâu.
- U Linh Tàn Kiếp không phải là một ma công tầm thường. Một khi luyện thành thì Thường Luân sẽ trở thành Kim Cương bất hoại rất là nguy hiểm.
- Dù y có luyện thành Kim Cương bất hoại đệ cũng không để y tác oai, tác quái với bá tánh.
- Tỷ chỉ lo cho đệ.
Quân Đạt mỉm cười nói:
- Đệ không phải là đứa bé lên hai, lên ba để cho tỷ phải lo lắng.
Một lần nữa Khắc Thủy Phượng toan gượng ngồi dậy, những Quân Đạt lại đỡ nàng nằm xuống:
- Tỷ tỷ không được khỏe, hãy nghỉ ngơi đi.
Khắc Thủy Phượng thở dài:
- Trong lúc này tỷ lại là kẻ vô dụng.
- Tỷ đừng lo lắng. Ở đây đã có Ngọc Lan tiểu thư, chẳng bao lâu tỷ sẽ bình phục như xưa.
Khắc Thủy Phượng nhìn Quân Đạt:
- Đệ tính làm gì?
- Chắc có lẽ đệ phải đến Tiên Cung một chuyến.
Khắc Thủy Phượng trang trọng hẳn lên:
- Đến Tiên Cung lúc này chỉ có mỗi một mình đệ rất là nguy hiểm.
Quân Đạt an ủi nàng:
- Tỷ đừng lo cho đệ quá mà.
Quân Đạt đứng lên:
- Tỷ nghỉ ngơi.
Khắc Thủy Phượng nhìn chàng không chớp mắt. Hai tay nắm nắm cứng lấy Quân Đạt:
- Tỷ có lỗi với đệ.
- Tỷ đừng nghĩ quẩn nữa.
Tuyết trâm từ ngoài bước vào. Nàng nhìn Khắc Thủy Phượng rồi quay lại Quân Đạt:
- Muội có thể nói chuyện với đại ca được không?
Quân Đạt gật đầu. Chàng nhìn Khắc Thủy Phượng:
- Đệ sẽ quay lại thăm tỷ sau.
Quân Đạt cùng với Tuyết Trâm quay bước trở ra. Tuyết Trâm nhìn Quân Đạt nói:
- Đại ca hẳn đã biết tất cả mọi sự việc rồi.
- Khắc Thủy Phượng đã nói tất cả với huynh.
- Giờ đại ca tính sao đây? Nếu như Thường Luân đã luyện thành U Linh Tàn Kiếp và chấp chưởng chức vị võ lâm minh chủ, tất cả mọi người phải thực thi theo di lịnh của gã thì chúng ta quả là gặt một đại kình địch.
Tuyết Trâm thở dài:
- Muội cũng không nghĩ ra cách gì để đối phó với Thường Luân. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải ẩn nấp trong trận pháp bát quái đào hoa này mãi à?
Quân Đạt lắc đầu:
- Huynh đâu phải là con rùa rút cổ. Người xưa có câu không vào hang hùm sao bắt được cọp.
Tuyết Trâm căng thẳng:
- Nghĩa là huynh sẽ đến thẳng Tiên Cung, tổng đàn Câu Hồn bang.
- Dù muốn hay không muốn, huynh cũng phải đến.
Quân Đạt chắp tay sau lưng, nghiêm giọng nói:
- Thường Luân hành động tàn ác, không còn nhân tính. Việc hắn lấy Tử Hà Sa trong bụng của cá thai phụ, quỷ thần còn phẫn nộ huống chi là người. Huynh đoán chắc trong Câu Hồn bang vẫn có người ngấm ngầm phẫn uất, nhưng chưa có thời cơ để tiêu diệt gã mà thôi.
Tuyết Trâm gật đầu:
- Muội cũng có ý nghĩ như đại ca, nhưng chỉ tiếc chúng ta làm sao biết được lòng người.
Quân Đạt mỉm cười:
- Lòng người thì sao biết được, nhưng huynh đoán chắc dù lòng người có nham hiểm đến mấy cũng khó có thể chấp nhận hành động vô lương của Thường Luân.
Quân Đạt đổi giọng thật ôn nhu từ tốn:
- Việc cần làm bây giờ là phải đột nhập Tiên Cung tổng đàn của Câu Hồn bang để phóng thích Vũ Văn Tiểu Vĩ và tiểu hòa thượng Lỗ Trình.
- Đại ca đi ngay bây giờ à?
Quân Đạt gật đầu:
- Nếu chậm trễ, huynh sợ Thường Luân sẽ lấy mạng họ.
Quân Đạt nói đến đây thì Ngọc Lan từ phía sau đi lại. Tuyết Trâm nhìn chàng lắc đầu:
- Ngọc Lan tiểu thư đến.
Ngọc Lan bước đến đối mặt với Quân Đạt:
- Hàn công tử chắc đang bàn chuyện đại sự với tiên tử Tuyết Trâm?
Tuyết Trâm gậi đầu:
- Tiểu thư đoán đúng quá.
Nàng nhìn Ngọc Lan buông luôn một câu thật lạnh lùng:
- Nhưng rất tiếc những chuyện đại sự đó Tuyết Trâm và đại ca không thể cùng bàn với tiểu thư.
Quân Đạt cau mày quay sang Tuyết Trâm:
- Muội, sao lại nói như vậy?
Ngọc Lan nhìn Tuyết Trâm ôn nhu nói:
- Tiên tử nói đúng.
Nàng nhìn lại Quân Đạt:
- Công tử đừng trách Tuyết Trâm cô nương. Tuyết Trâm nói như vậy chỉ là lo cho công tử, không thể bàn đại sự với Ngọc Lan vì thân phụ Ngọc Lan không tốt.
Nàng nhìn một chùm đào đang hé nở:
- Nếu như Thường Luân không đạt thành tâm nguyện U Linh Tàn Kiếp thì người có thể trở thành ác nhân chính là thân phụ. May mắn điều đó đã không xảy ra. Nếu như không phải Thường Luân mà chính là thân phụ, Ngọc Lan càng khó xử hơn.
Quân Đạt nói:
- Quân Đạt rất hiểu tiểu thư, và chính những vị trưởng lão của làng đào này đã chứng minh cho tấm lòng của Ngọc Lan.
Nàng xá Quân Đạt:
- Đa tạ công tử đã có ý nghĩ tốt cho Ngọc Lan.
Quân Đạt bối rối ra mặt. Chàng khoát tay:
- Tiểu thư xin đừng coi trọng Quân Đạt quá như vậy.
Tuyết Trâm liếc chàng, rồi nhìn Ngọc Lan nói:
- Ngọc Lan tiểu thư gặp Hàn đại ca chắc chắn có điều chỉ giáo.
Ngọc Lan lắc đầu:
- Ngọc Lan không dám nói hai chữ chỉ giáo.
- Vậy tiểu thư có điều muốn nói?
Ngọc Lan gật đầu:
- Vâng, Ngọc Lan có điều muốn nói.
Tuyết Trâm cười nửa miệng:
- Và những điều tiểu thư sắp nói ra Tuyết Trâm không tiện nghe.
Ngọc Lan lưỡng lự.
Tuyết Trâm nheo mày:
- Thôi được rồi, Tuyết Trâm phải cáo từ đây.
Tuyết Trâm toan quay bước, Quân Đạt gọi giật lại:
- Trâm muội!
Tuyết Trâm cau có nói:
- Đại ca không thấy, không nghe người ta nói gì à? Ngọc Lan tiểu thư đâu muốn cho muội nghe.
- Huynh không nghĩ như muội đâu.
Tuyết Trâm cau có nói:
- Nhưng muội không muốn làm phiền đến tiểu thư Ngọc Lan.
Tuyết Trâm vừa nói vừa quay lưng trở luôn Bát Quái Mê Tông Bộ, chỉ trong khoánh khắc ngắn ngủi nàng đã mất dạng trong trận pháp bát quái đào hoa.
Tuyết Trâm đi rồi, Ngọc Lan mới nói với Quân Đạt:
- Xem chừng tình cảm của Bạch Hạc Tiên Tử Tuyết Trâm đối với Hàn công tử rất sâu nặng.
Quân Đạt thoáng thẹn mặt.
Ngọc Lan quan sát dung diện của Quân Đạt:
- Công tử đừng giấu Ngọc Lan. Ngay cả công tử cũng nặng tình với nàng.
Quân Đạt thở dài:
- Tiểu thư đoán đúng, nhưng lúc này tại hạ còn lòng dạ đâu nghĩ đến cái riêng của mình.
- Công tử đừng lo quá. Ai cũng có cái riêng cả.
Nàng mỉm cười nhìn Quân Đạt:
- Trước đây Ngọc Lan có trao cho công tử cành trâm, công tử còn giữ cành trâm đó không?
Quân Đạt nghe nàng nhắc đến cành trâm, bối rối vô cùng.
Thấy vẻ bối rối của chàng, Ngọc Lan cười mỉm nói:
- Công tử chắc không còn giữ cành trâm đó rồi.
- Tại hạ có lỗi với tiểu thư.
Quân Đạt thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra với chàng khi rời khu Đào Hoa Viên.
Chàng thở dài nói:
- Sự tình như vậy, và tại hạ không biết đánh mất cành trâm từ lúc nào.
- Như thế cũng tốt.
- Tiểu thư miễn thứ cho tại hạ. Quả thật tại hạ không cố ý đánh mất cành trâm của tiểu thư.
- Ngọc Lan không trách công tử, mà cho như vậy lại tốt hơn.
Ngọc Lan càng nói Quân Đạt lại càng bối rối vô cùng, chàng không phải tự trách mình.
Ngọc Lan nói:
- Ngọc Lan đến đây để nói với công tử một điều.
- Tại hạ thỉnh giáo tiểu thư.
- Theo như Mạc Sầu Ngọc Nữ cho biết thì ngọn thủy thủ vô tình mà Vũ Văn huynh đang giữ có công năng vô cùng lợi hại, chém sắt như chém bùn. Với ngọn thủy thủ vô tình đó, Quân Đạt có thêm lợi thế để đối phó với Thường Luân.
- Vũ Văn công tử hiện nay đang...
Ngọc Lan biết Vũ Văn Tiểu Vĩ đại ca và tiểu hòa thượng Lỗ Trình đang ở trong đại lao tổng đàn Câu Hồn bang. Nếu như Hàn công tử có thể cứu được những người đó ra chúng ta có thể tiểu diệt được kẻ ác.
- Tại hạ đang có ý đó.
- Tất cả sự an nguy của ba tánh và võ lâm Trung Nguyên lúc này đều trông vào công tử.
- Tại hạ sẽ làm hết sức mình. Và tại hạ đang có ý lên đường đến Tiên Cung.
- Hàn công tử tính đi ngay bây giờ à?
Quân Đạt gật đầu:
- Chậm trễ thời khắc nào thì tính mạng của những người kia nguy hiểm chừng đó.
Ngọc Lan lưỡng lự rồi nói:
- Công tử hãy bảo trọng.
- Tiểu thư cũng bảo trọng.
Ngọc Lan thở dài nói:
- Nếu như đến Tiên Cung, có điều chi bất lợi cho công tử...
Ngọc Lan nhìn thẳng vào mặt chàng rồi cởi túi phấn thơm bên mình trao qua tay Quân Đạt.
Quân Đạt cau mày:
- Tiểu thư... sao tiểu thư đưa túi phấn thơm cho tại hạ?
Ngọc Lan mỉm cười nhìn chàng nói:
- Ngọc Lan trao túi phấn thơm này cho công tử để công tử có vật đổi trác với Thường Luân nhỡ khi có điều bất lợi xảy đến.
Quân Đạt biến sắc:
- Tiểu thư... tại hạ...
Ngọc Lan nghiêm mặt:
- Thường Luân vốn chỉ ao ước chiếm đoạt được Ngọc Lan. Nếu như vì đại nghĩa thì Ngọc Lan vẫn sẵn sàng hy sinh.
Nàng mỉm cười nói:
- Phận nhi nữ, lại chẳng hề biết võ công, chỉ biết mỗi một trận pháp bát quái đào hoa, nhưng Ngọc Lan vẫn có gì để góp cùng Quân Đạt tiêu trừ kẻ ác chứ.
Nàng nói xong không để cho Quân Đạt đáp lời hay phản bác, mà quay lưng bỏ đi thẳng vào gian thảo xá Khắc Thủy Phượng đang dưỡng thương.
Cầm túi phấn của Ngọc Lan, Quân Đạt bất giác chạnh lòng với nỗi bồi hồi thương cảm xót xa.
Quân Đạt lắc đầu:
- Ngọc Lan... nàng đâu phải là món vật để đổi chác.