What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ôi không phải là nhà chính trị", tên cướp già nói. "Tôi chỉ giản dị là kẻ giết người. Vậy nên, anh nói rất nhiều mà tôi thì chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi hiểu một điều. Tôi muốn cho con trai tôi đi học. Học đọc, học viết và ăn nói cũng trơn tru như anh. Tôi đâu muốn nó sống cả đời nơi rừng rú này chỉ vật lộn để tồn tại".
Dax nhìn Đại bàng qua ngọn lửa. Ông già ngồi trên đất, chân xếp bằng tròn kiểu người da đỏ, điếu xì gà cuốn tay kẹp giữa cặp môi, khuôn mặt chim ưng của ông sát tận xương. Ông liếc quanh mọi người. Các viên trung uý của toán cướp, mặt vô cảm, chằm chằm nhìn ông. Những tia sáng ban mai lấp lánh trên gươm và súng của họ. Đứng ngay sau là người con trai mà ông nói.
Người mảnh mai, đứng thẳng, nó chằm chằm nhìn Dax, cặp mắt mười bốn tuổi ánh lên sự đề phòng của một con thú. Giống như người lớn, nó dắt một con dao ở thắt lưng.
Dax nhìn Đại bàng. "Vậy ông sẽ chấp nhận đề nghị của tổng thống?"
"Tôi đã già" tên cướp trả lời. "Có chết thì cũng chả thành vấn đề. Nhưng tôi không muốn con trai cũng chết với mình".
"Sẽ không ai bị tổn thương cả. Đấy là sự đảm bảo của cá nhân tổng thống".
"Tôi không muốn trở thành người trị vì vùng Asiento". Đại bàng nói như thể ông chưa từng nghe. "Tôi có biết gì về chính phủ đâu? Tôi chỉ muốn là con trai tôi không chết thôi". Ông cầm điếu xì gà trên môi xuống, xem xét, rồi gắp một cục than trong đống lửa ra, châm lại. "Tôi có tám con trai và ba con gái. Chúng nó chết cả, chỉ còn mình thằng này".
"Sẽ không ai chết nữa" Dax nhắc lại. "Chính Tổng thống đảm bảo điều đó".
Ông già đá hòn than trở lại đống lửa. "Diablo Rojo là một thằng ngu. Guiterrez sẽ giết tất cả chúng tôi".
Dax trân trân nhìn tên cướp. Mặt ông ta bình thản, chỉ có một thoáng long lanh trong cặp mắt đen nhánh là phản lại truyền thống da đỏ của ông. Anh không biết làm thế nào để giải thích cho một người mà đối với người ấy, thời gian không tồn tại, rằng chuyện Guiterrez đã qua lâu rồi, rằng đây là một chính phủ mới, mặc dù quân đội vẫn mặc thứ đồng phục ấy, rằng đã bao năm trôi qua kể từ Tổng thống Cordoba đến Diablo Rojo, một tên cướp nơi thảo khấu, và rằng chính anh đã chứng kiến Guiterrez bị bắt và bị đem đi. Đại bàng lại nói "Nếu anh đảm bảo mạng sống của con trai tôi, chính bản thân anh đảm bảo, và thề trước vong linh của người cha thánh thiến của anh, người mà tất cả chúng tôi đều yêu quý và kính trọng, thì tôi sẵn sàng chấp nhận đề nghị của Diablo Rojo".
"Tôi xin thề".
Đại bàng thở dài nhẹ. "Tốt", ông khó nhọc đứng lên. "Thế thì về bảo với Diablo Rojo rằng tôi sẽ gặp ông ta ở làng Asiento vào ngày cuối cùng của tháng này. Sẽ không còn chiến tranh giữa hai bên nữa".
Tổng thống chờ cho đến khi cánh cửa khép lại sau lưng người thư ký rồi nói "Ở trên núi cháu đã làm rất tốt".
Dax không trả lời, vì cũng chẳng cần câu trả lời nào cả. Anh nhìn tổng thống qua chiếc bàn lớn. Con người này như chẳng hề thay đổi. Ngoài mái tóc có đôi chút điểm sương, trông ông y hệt lần đầu Dax gặp. Ông mặc bộ quân phục cấp tướng nhưng không có quân hàm, huân chương gì cả. Như thế, ông tin vậy, ông xuất hiện là một con người của nhân dân.
"Giờ thì sẽ có hoà bình. Đại bàng là toán cuối cùng trong những toán quan trọng. Còn bọn khác thì chẳng là cái gì cả. Chúng ta có thể đập chúng như đập ruồi".
"Có thể cũng thu xếp tương tự với họ? Họ sẽ sẵn sàng một khi thấy Đại bàng được chấp nhận như thế nào".
Tổng thống phẩy tay, gạt đi "Bọn chúng không đáng để ta quan tâm. Chúng ta sẽ chăm sóc chúng". Ông đan hai bàn tay đặt trên bàn vào nhau, vươn người lên. "Cách gì thì cháu cũng không cần quan tâm đến vấn đề này nữa. Bác cử cháu làm lãnh sự. Cháu trở lại Âu Châu".
Dax chằm chằm nhìn ông. "Âu Châu? Để làm gì ạ?"
Tổng thống mở hai bàn tay ra. "Chiến cuộc ở Tây Ban Nha sắp kết thúc. Đã đến lúc chúng ta thiết lập quan hệ với chính phủ mới của Francisco Franco".
"Nhưng còn tướng Mola? Cháu nghĩ ông ấy sẽ là tổng thống".
"Mola nói nhiều quá. Bác nhân ngay ra điều đó khi nghe ông ta tuyên bố về đội quân thứ năm trước khi Madrid bị bao vây. Với những lời lẽ ấy, ông ta đã đánh mất sức mạnh của mình, bởi vì Madrid có đầu hàng ngay đâu. Điều đầu tiên một người lãnh đạo phải học là ngậm miệng. Ông ta không được để cho bất cứ ai, bạn bè hay kẻ thù, biết điều ông ta đang nghĩ, hoặc đang hoạch định".
Dax lặng thinh. Không hiểu đã có bao nhiêu người, ngoài cha anh ra, bị lừa bởi cái im lặng đầy tính toán đó của tổng thống. Anh gạt ý nghĩ ấy khỏi đầu. "Bác cần cháu làm gì ở Tây Ban Nha?"
"Tây Ban Nha sẽ cần thực phẩm. Chúng ta có lương thực để bán. Tây Ban Nha cũng cần vật tư để tái thiết. Bọn Mẽo sẽ đủ ngu xuẩn để không buôn bán với Franco. Chúng ta sẽ kiếm bất cứ cái gì họ cần, và chuỷên đến Tây Ban Nha".
Dax nhìn ông với một niềm kính trọng gia tăng. Chợt anh hiểu ra điều gì đã ly gián anh với biết ao những toán cướp khác, những người đã xuống núi. Bây giờ thì anh hiểu điều gì đã hấp dẫn cha anh. Đúng hay sai, ích kỷ hay không ích kỷ. Tổng thống luôn nhìn xa. Dù bao nhiêu biến vào túi ông đi chăng nữa, Corteguay vẫn có lợi.
"Cháu sẽ đến gặp Franco" tổng thống tiếp tục "Và cháu sẽ làm một thoả thuận với ông ta. Chúng ta sẽ là các đại lý của Tây Ban Nha trên các thị trường của thế giới".
"Nếu Franco không quan tâm thì sao?"
Tổng thống mỉm cười. "Franco sẽ quan tâm, bác biết con người này. Ông ấy giống bác, một người thực tiễn. Ông ấy biết rằng không thể dựa vào các đồng minh Đức, Ý được nữa, một khi chiến tranh kết thúc. Chẳng mấy chốc, họ sẽ sa lầy vào nội chiến. Đừng sợ, Franco sẽ thoả thuận".
"Bao giờ bác muốn cháu đi?"
"Ngày mồng ba tháng sau có tàu đi Pháp. Cháu sẽ lên tàu". Ông đứng dậy, đi vòng chiếc bàn đến bên Dax. "Còn một việc nữa".
Dax cười "Vâng?"
Tổng thống không trả lời ngay. Ông kéo chiếc ghế lại sát bên Dax rồi ngồi xuống. Giọng ông thay đổi hẳn. "Từ lâu, cháu biết là bác vẫn nghĩ về cháu i một đứa con trai của bác. Bác vẫn nhớ khi mà hai con trai bác chết, khi cháu cùng với Amparo xuống núi. Bác vẫn thường nghĩ về hai đứa".
Chợt Dax hiểu điều gì sẽ đến. Anh giơ tay ngăn ông già. "Khi đó chúng cháu chỉ là con nít".
Nhưng không gì ngăn được tổng thống. "Bác nhớ vẫn từng nghĩ hai đứa đẹp như thế nào. Nó thì trắng trẻo, tóc vàng, còn cháu thì da sẫm màu, và là người bảo vệ mãnh liệt. Bác còn nhớ từng nói với bố cháu, một ngày nào đó... "
Dax đứng lên "Không, thưa ngài, không ạ. Còn quá sớm để nói đến chuyện ấy".
Tổng thống nhìn anh. "Quá sớm? Có quá sớm đối với bác khi muốn có một đứa con trai kế vị không? Bác có trẻ ra được đâu? Một ngày nào đó, bác muốn trút gánh nặng của cái văn phòng này, về nghỉ ngơi ở một trang trại nhỏ, thanh bình, êm ả, yên tâm vì đất nước nằm trong tay của con trai mình".
Nét mặt tổng thống đầy chân tình, cặp mắt ông ấm áp. Trong một thoáng, Dax hầu như tin điều ông nói. Nhưng ngay câu sau, chính đã gạt bỏ ảo tưởng ấy.
"Cuộc hôn nhân của hai con sẽ thực sự thống nhất đất nước. Tên tuổi đáng kính của cha con kết nối cùng tên tuổi bác sẽ thuyết phục dân miền núi rằng chúng ta thành thực trong những cố gắng của mình".
Dax không trả lời và tổng thống lợi dụng phút im lặng để nói tiếp. "Amparo tuyệt đấy chứ. Nhưng nó chỉ là một đứa con gái. Một đứa con gái có giỏi tới đâu cũng chỉ làm được đến thế. Bác cần con trai. Cháu. Là cánh tay phải của bác".
Dax ngồi lại xuống. "Bác đã nói chuyện với Amparo chứ?"
Một nét ngạc nhiên thoáng trên mặt tổng thống. "Để làm gì?"
"Cô ấy có thể không thích làm vợ cháu".
"Amparo sẽ làm theo ý bác. Nó sẽ làm cái gì là tốt nhất cho Corteguay".
"Cháu vẫn nghĩ cô ấy có quyền chọn người chồng của mình".
"Tất nhiên. Thế cháu sẽ hỏi nó chứ?"
Dax gật đầu. Anh có thể hỏi cô, vào sang năm chẳng hạn, khi anh từ Âu châu về. Khi đó, nhiều điều sẽ đổi thay. Thậm chí cả đầu óc của tổng thống.
"Tuyệt", tổng thống trở lại sau chiếc bàn. Cuộc họp đã xong.
Dax đứng dậy. "Thưa còn gì không ạ?"
"Còn", tổng thống nhìn lên anh, thoáng nụ cười nơi khoé mắt. "Ngay sau khi ta ra khỏi đây, cháu nên nói chuyện với Amparo đi".
"Chúng ta phải vội vã thế ạ?" một thoáng nghi ngờ le lói trong đầu Dax.
"Ờ đúng, chúng ta phải vội". Tổng thống mỉm cười. "Con biết đấy, ta đã công bố chuyện đính hôn của các con rồi mà. Sáng mai, tất cả báo chí của chúng ta sẽ đăng tải".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu