Số lần đọc/download: 2121 / 14
Cập nhật: 2015-11-25 18:53:20 +0700
Chương 52: Hôn Lễ Không Được Chúc Phúc
Một âm thanh mạnh mẽ bất chợt vang lên, làm cho mọi người đều sửng sốt, bất giác quay đầu lại, nhìn về phía người đang đi tới.
Hàn Cảnh Hiên và Đới Tư Dĩnh cũng quay lại nhìn, cả hai đều vô cùng sửng sốt khi nhận ra người vừa đến, là cô ấy....
Hạ Thần vô cùng tức giận, đi tới trước mặt Tư Dĩnh, nhìn thấy cô đang mặc váy cưới đứng cạnh Hàn Cảnh Hiên, không thể kìm nén lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng.
"Hạ Thần, tôi........." Đới Tư Dĩnh nhìn cô, trong lòng vô cùng xin lỗi, nhưng lại không biết phải giải thích với cô thế nào...
"Cô nói thế này là bạn bè tốt sao? Thế này là không yêu anh ấy sao? Đây là điều cô đã hứa với tôi sao? Đới Tư Dĩnh, tôi không ngờ cô lại dối trá như vậy, tôi mới đi có mấy ngày, vậy mà vừa mới trở về đã thấy cô kết hôn cùng Hàn Cảnh Hiên, cô thật quá mức ti tiện, nhưng tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu." Hạ Thần nổi giận đùng đùng chất vấn cô.
"Hạ Thần, em đừng gây rối nữa? Đây là hôn lễ của anh mà." Hàn Cảnh Hiên nắm lấy tay Hạ Thần, muốn kéo cô rời đi.
"Buông ra, em gây rối sao? Hàn Cảnh Hiên, anh rõ ràng biết cô ta không yêu mình, vậy tại sao còn muốn kết hôn với cô ta chứ?" Hạ Thần gạt tay anh ra, cô vẫn không thể hiểu vì sao anh không hiểu cho tấm lòng của cô.
"Hạ Thần, em nói lung tung gì thế? Nếu hôm nay em đến đây để chúc phúc cho anh, anh sẽ rất hoan nghênh, nhưng nếu em đến để gây rối thì đừng trách anh không lưu tình." Sắc mặt Hàn Cảnh Hiên có chút khó coi, hôn lễ mà anh hằng ao ước bấy lâu đang diễn ra tốt đẹp thì lại bị cô đến gây rối.
Trong giáo đường, mọi người khẽ thì thầm, nhìn sự việc bất thình lình xảy ra, ai nấy đều tò mò đoán xem sự việc như thế nào?
Đới Tư Dĩnh thất thần, cô biết mình thật có lỗi với Hạ Thần, cô không thể hiểu nổi, vì sao mọi quyết định của cô đều gây ra thương tổn cho người khác. Nhìn Hạ Thần, cô chỉ có thể nhẹ nhàng buông một câu: "Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi? Chỉ một câu thật xin lỗi, cô nghĩ có thể bù đắp mọi thương tổn của tôi sao?" Hạ Thần cười lạnh. "Hay cho câu "thật xin lỗi" của cô."
Cha mẹ Hàn Cảnh Hiên thấy sự tình không ổn đột ngột xảy ra, có chút không nhịn được, tuy rằng họ không thực sự vừa lòng với hôn lễ này, nhưng họ cũng không thể chấp nhận hôn lễ bị phá hư, vội đi tới, giữ chặt lấy Hạ Thần, bọn họ đều biết Hạ Thần thích Cảnh Hiên, nhưng Cảnh Hiên vẫn cố tình không để ý đến tình cảm ấy.
"Con à, đừng thương tâm nữa, Cảnh Hiên không cưới con, là do nó không có phúc phận, con nhất định sẽ tìm được người tốt hơn nó, hai bác hy vọng con cho nhà chúng ta một chút thể diện, trở về đi, được không?"
"Hai bác, con không đi, con làm cho hai người cảm thấy rất khó coi phải không?" Hạ Thần nhìn bọn họ, nước mắt tuôn rơi, cô cảm thấy mình thật ủy khuất, chẳng qua cô đến Mỹ thăm cha mẹ vài ngày, không ngờ sự tình lại biến thành như vậy...
"Chúng ta biết, chúng ta đều biết như vậy, nhưng mọi chuyện cũng đã rồi, con hãy cố gắng chấp nhận sự thật, được không?" Mẹ Hàn Cảnh Hiên ôm lấy cô, an ủi cô.
Hạ Thần đi đến trước mặt Đới Tư Dĩnh, ghé vào tai cô, dường như nói một điều gì đó vô cùng độc ác, sau đó, không ngoái đầu lại đi ra khỏi giáo đường
Đới Tư Dĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Thần, thân thể cứng đờ, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói kia: "Đới Tư Dĩnh, cô sẽ không được hạnh phúc, tôi nhất định sẽ cướp Cảnh Hiên về, cô hãy chờ xem."
Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự an ủi cùng ấm áp.
"Được rồi....." Vị mục sư lại bắt đầu "Bây giờ, tôi tuyên bố, chú rể Hàn Cảnh Hiên và cô dâu Đới Tư Dĩnh chính thức thành vợ thành chồng, mời hai người trao nhẫn kết hôn cho nhau."
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, dường như đã quên mất mọi chuyện vừa xảy ra
Hàn Cảnh Hiên dịu dàng cầm tay cô, tay kia cầm chiếc nhẫn kim cương, cẩn thận đeo vào tay cho cô.
Đới Tư Dĩnh nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của mình, cô không biết liệu có phải mình đã sai lầm, cô muốn rụt tay về, nhưng làm sao cô có thể làm thương tổn Hàn Cảnh Hiên?
Cho dù là sai lầm, mọi chuyện cũng đã rồi, cầm lấy chiếc nhẫn kia, cô cũng lồng vào ngón tay anh, sau đó, cố gắng nở một nụ cười.
"Chúc mừng, chúc mừng." Xung quanh vang lên âm thanh chúc phúc, sau đó những cánh hoa chúc mừng và những dải lụa cũng được tung lên.
Đới Tư Dĩnh cố gắng khiến mình cũng tỏ ra hạnh phúc, kéo tay Hàn Cảnh Hiên, khiến mọi người cảm nhận được "hạnh phúc" của hai người.
Cách đó không xa, Long Ngạo Phỉ đứng nấp ở một chỗ, nhìn hai người đứng trước cửa giáo đường, khuôn mặt vô cùng thống khổ, anh đã từng nghĩ muốn xông đến chỗ Đới Tư Dĩnh, nhưng anh có tư cách gì? Anh cũng không thể làm như vậy, bởi vì, anh là anh rể cô, không kiềm chế được liền ra tay đánh vào biển quảng cáo ven đường.
Choang, biển quảng cáo bằng thủy tinh vỡ tan, máu tươi theo khe hở ngón tay mà chảy xuống dưới, nhưng anh vẫn không hề phát hiện, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đang mắc váy cưới màu trắng thanh khiết kia, ngồi trên xe hoa, nghênh ngang đi khuất.
Nhìn bức ảnh kết hôn phóng đại treo trên tường, nhìn ra cửa sổ, trên giường, bàn trang điểm,...đâu đâu cũng mang một màu đỏ tươi biểu tượng cho hạnh phúc, thế nhưng Đới Tư Dĩnh chỉ cảm thấy màu đỏ này thật gây chói mắt.
Từ lúc hôn lễ bắt đầu đến khi chấm dứt, chị cô đều không đến, cô bất đắc dĩ cười khổ một chút, không phải cô đã nghĩ đến tình huống này có thể sẽ xảy ra rồi hay sao? Vậy mà vẫn không nén được có chút buồn đau trong lòng...
"Tư Dĩnh, phòng tân hôn của cậu thật đẹp, mình cũng muốn có một phòng như vậy nha." Trịnh Vũ Văn nhìn thấy Tư Dĩnh có vẻ không vui, không khỏi thở dài, Tư Dĩnh thật đen đủi, tự dưng lại có người đến náo loạn hôn lễ, nhưng cô cũng không thể khiến Tư Dĩnh thêm buồn, vội chuyển đề tài.
"Phòng tân hôn của cậu nhất định sẽ càng đẹp hơn, Tây Bác sẽ chuẩn bị cho cậu phòng tốt nhất." Đới Tư Dĩnh có chút hâm mộ Vũ Văn, tình yêu của cô ấy thật hoàn mỹ, thật thuận buồm xuôi gió...
"Ai nói mình sẽ lấy anh ấy!" Khuôn mặt Trịnh Vũ Văn cũng ánh lên vẻ hạnh phúc, sau đó đứng dậy "Tư Dĩnh, mình phải đi, để cho Hàn Cảnh Hiên còn trở về đây, mình không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt!!!! Đêm tân hôn vui vể nha!!!."
Đới Tư Dĩnh chăm chú nhìn cô ra khỏi phòng, bỗng nghĩ đến câu nói kia, đêm động phòng hoa chúc, cô lập tức cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ cô thật sự sẽ động phòng hoa chúc với Hàn Cảnh Hiên sao? Tại sao cô tuyệt đối không hề hy vọng điều này xảy ra? Tại sao...???
o O o
Ở riêng, say rượu
Sau khi tạm biệt tất cả bạn bè, Hàn Cảnh Hiên trở về phòng liền thấy Tư Dĩnh đang ngồi yên lặng, nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy cô: "Tư Dĩnh, em đang nghĩ gì thế? Mau tắm rửa nghỉ ngơi đi, hôm nay em có mệt không?"
"Em không nghĩ gì cả... Em có chút mệt, anh đi tắm trước đi." Đới Tư Dĩnh lấy lại tinh thần, gắng gượng nở nụ cười.
"Được, để anh đi tắm trước." Hàn Cảnh Hiên nói xong liền cầm áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy từ trong phòng truyền ra, Đới Tư Dĩnh có chút khẩn trương nhìn cửa phòng tắm, trong lòng có chút lo lắng bất an...
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Hàn Cảnh Hiên vừa dùng khăn lau tóc, vừa nói: "Tư Dĩnh, anh xong rồi, đến lượt em đấy."
"Vâng." Đới Tư Dĩnh đáp nhẹ một tiếng, cầm áo ngủ chậm rãi đi vào phòng tắm.
Để nước chảy từ đầu đến chân, Đới Tư Dĩnh không rõ vì sao mình lại tự bức mình lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
Thế nhưng trái ngược với tâm tình của cô, Hàn Cảnh Hiên nằm ở trên giường với vẻ mặt chờ mong, dường như đang suy nghĩ chỉ một chút nữa thôi Tư Dĩnh sẽ nằm ở đây...
Sao lâu quá vậy? Tư Dĩnh vẫn chưa ra, Hàn Cảnh Hiên có chút lo lắng nhìn cửa phòng tắm,"Tư Dĩnh, em không sao chứ???"
"Cảnh Hiên, em không sao...em ra ngay đây" Đới Tư Dĩnh cuống quít đáp trả, rốt cuộc thế nào thì cô cũng phải đối mặt với chuyện này.
Mặc áo ngủ kín mít, Đới Tư Dĩnh đi ra, cầm máy sấy ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi sấy tóc, nhưng cô vẫn không giấu được vẻ bồn chồn.
"Tư Dĩnh, cuối cùng thì em cũng trở thành cô dâu của anh." Hàn Cảnh Hiên từ phía sau ôm lấy cô thật nhẹ.
Nhẹ nhàng kéo tay cô, đưa cô đến bên giường, trong lòng Đới Tư Dĩnh thật khẩn trương, nhưng cô vẫn nằm xuống như quy củ.
Phụt! Một tiếng, xung quanh lập tức tối đen như mực, Hàn Cảnh Hiên vươn tay tắt đèn bàn, chậm rãi vươn tay hướng về phía Tư Dĩnh......... Sau đó, xoay người hôn lên môi cô.
Thân hình Tư Dĩnh đột nhiên có chút cứng ngắc, vẫn biết cô không nên cự tuyệt, thế nhưng vẫn không tránh khỏi có chút run run...
Nhận thấy Tư Dĩnh có gì đó không ổn, động tác của Hàn Cảnh Hiên cũng dần trở lên dịu dàng, đầu chậm chậm hướng xuống phía ngực cô.
"Đừng...." Đới Tư Dĩnh ngăn anh, mặc dù cô không hề nghĩ sẽ ngăn cản, nhưng cô lại không cách nào miễn cưỡng chính mình...
Hàn Cảnh Hiên hơi ngạc nhiên, sắc mặt đột nhiên ảm đạm, rời khỏi người cô, nằm đổ sang một bên.
"Cảnh Hiên, em xin lỗi, em......................" Đới Tư Dĩnh bối rối không biết ở thời điểm này cô nên nói điều gì?
"Tư Dĩnh, không sao, anh sẽ chờ em, chờ đến khi em hoàn toàn đón nhận anh, hôm nay anh sẽ ngủ ở phòng khách, em ngủ ngon đi..." Nhìn khuôn mặt cô tràn ngập sự bất an và đầy vẻ xin lỗi, Hàn Cảnh Hiên biết trong lòng cô vẫn còn có hình bóng Long Ngạo Phỉ, nhưng anh sẽ cho cô thời gian, sẽ để thời gian chữa lành mọi vết thương trong trái tim cô...
Nhìn Hàn Cảnh Hiên ôm chăn đi vào phòng khách, Tư Dĩnh không tự chủ được ôm chăn khóc lớn, Cảnh Hiên tốt như vậy, tại sao cô không thể tiếp nhận anh?
Đới Tư Giai ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, hôm nay là ngày Tư Dĩnh kết hôn, nhưng cô vẫn không thể thuyết phục bản thân mình đến dự lễ cưới của em gái...
"Binh", cửa phòng bật mở, Long Ngạo Phỉ toàn một mùi rượu nồng nặc, trên tay còn có một vết thương do bị thủy tinh cắt phải, vẫn còn nhỏ máu, lảo đảo tiến vào, ngã sấp xuống giường.
Nhìn bộ dạng thống khổ của anh, Đới Tư Giai vừa đau lòng, vừa hận, cô biết, anh say rượu vì hôm nay là ngày Tư Dĩnh kết hôn, thế nhưng chú rể lại không phải là anh, cô muôn băng vết thương giúp anh nhưng lại không cam lòng để mình chịu ủy khuất.
Bỗng nhiên Long Ngạo Phỉ xoay người, nhìn thấy Tư Giai nằm một bên, kích động vui sướng ôm lấy cô: "Tư Dĩnh, anh biết, em sẽ trở về mà, em sẽ không lấy Hàn Cảnh Hiên, em yêu anh, em không thể xa anh đúng không?"
Đới Tư Giai cười lạnh, dùng sức đẩy anh ra, quát lên giận dữ: "Anh nhìn kĩ lại đi, em không phải cô ấy, em là Đới Tư Giai."
"Không phải, em là Tư Dĩnh, em lại gạt anh phải không? Tư Dĩnh, anh rất nhớ em, đừng lấy Cảnh Hiên, được không? Anh không chịu được...." Ánh mắt Long Ngạo Phỉ lờ đờ, ra sức lắc đầu phủ nhận, lại ôm chặt lấy cô.
Đới Tư Giai ngửa đầu cười to, Tư Dĩnh, rốt cuộc thì bây giờ, ai mới là người thế thân đây??
"Phỉ, nói cho em. Bây giờ, anh yêu ai?" Đới Tư Giai bất động để anh ôm, bây giờ cô đã hiểu được cảm xúc của người thế thân là như thế nào...
"Anh yêu ai, Tư Dĩnh, em hỏi anh yêu ai sao? Anh yêu em, anh yêu em..." Long Ngạo Phỉ đem đầu tựa vào trước ngực cô.
Nước mắt Đới Tư Giai lập tức chảy xuống, anh nói anh yêu Tư Dĩnh, vậy còn cô?? Chẳng lễ mọi điều ngọt ngào trước kia đều là giả dối sao?
"Phỉ, vậy còn Tư Giai, anh có yêu cô ấy không?" Cho dù giờ cô có chết, cô cũng muốn biết rõ câu trả lời...
"Tư Giai?" Long Ngạo Phỉ hơi nhích người ra một chút, "Tư Dĩnh, em có biết, anh đối với Tư Giai, cũng thật lòng yêu cô ấy, bằng không, anh sẽ không vì chuyện cô ấy bỏ đi mà làm khổ em, nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi........."
Nước mắt trên mặt Tư Giai vẫn không ngừng chảy, đơn giản là bởi câu nói anh yêu cô. Những cũng bởi vì câu kia, mọi chuyện đều đã qua rồi.
"Phỉ, nếu không yêu em, vì sao còn muốn đón em về nhà?" Cô vẫn muốn biết.
"Đưa em về nhà?? Em là Tư Giai sao?" Long Ngạo Phỉ dùng sức lắc lắc đầu, nhìn rõ người trước mặt.
"Phải, em là Tư Giai, anh nói cho em biết đi, vì sao lại muốn đón em về? Nếu không còn yêu em, vì sao còn đón em về? Cho em hy vọng, rồi lại khiến em thất vọng, nếu em biết mọi chuyện như thế, em thà chọn không trở về. Ít nhất, em còn có thể ôm một chút hy vọng." Đới Tư Giai kích động lấy tay giữ mặt anh, muốn anh nhìn rõ mình là ai.
Long Ngạo Phỉ lại nhắm mắt, nằm ra giường, thì thào:"Vì sao đón em về? Bởi vì Tư Dĩnh là người thiện lương, bởi vì anh thấy mình có trách nhiệm, bởi vì muốn em vui vẻ mà sống................"
Nhìn Long Ngạo Phỉ say rượu chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt của Tư Giai nở một nụ cười lạnh, đây là khiến cô vui vẻ sống sao? Hai người kia đã khiến cô thương tổn, một thương tổn đau thấu tâm can, không thể diễn đạt thành lời, đã biết mọi chuyện như thế, cô còn có thể ở lại đây sao? Ở lại, cũng chính là tự mình làm tổn thương trái tim mình...