Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 22
K
uga đã học được cách điều khiển giấc ngủ như một phần trong thói quen sinh hoạt của anh, như đi lại, ngồi hay nằm. Giờ đây, sau khi dễ dàng bước vào giấc mơ, anh đứng dậy, quyết liệt chiến đấu với lũ yêu ma.
Như để minh họa cho cái tôi tinh thần được nâng cao của bản thân, Kuga trèo lên những bậc thang tưởng tượng, chạm tới bầu trời bao trùm thành phố. Anh nhìn xuống khu phố nhộn nhịp sầm uất mọi ngày, nay chìm trong hỗn loạn. Xuyên vào lãnh địa giấc mơ, Kuga nắm được toàn quyền điều khiển cơ thể và cử động của bản thân. Anh tiến tới đối mặt với những con ác quỷ với một nụ cười tỏa ra khí chất thanh cao. Thân hình anh cũng lớn hơn bình thường gấp vài lần.
Ngã tư ồn ã với tiếng còi inh ỏi của xe tuần. Sciapod một chân và Glyro chân mọc ra từ đầu đang đe dọa người qua đường, trong khi ác quỷ hình ngôi sao Haborym khiến những người điều khiển xe hơi hoảng sợ đến phát điên lên. Kuga chụm ngón tay làm thủ ấn, tụng chân ngôn của đấng Acala Bất Động Minh Vương, câu bùa chú của Hỏa giới. Lũ yêu quái nhìn anh với ánh mắt hận thù cay độc rồi biến mất.
Cảnh tượng vừa diễn ra làm người ta liên tưởng tới một bức tranh nhạt màu, độ gần xa không rõ, dường như thể hiện ranh giới nhạt nhòa giữa giấc mơ và hiện thực. Không phải đêm, cũng chẳng phải ngày, độ sáng tối của bức tranh chỉ như một cái chớp của máy chiếu phim. Những tòa cao ốc lung lay, đường sá nhấp nhô uốn lượn như thể đang chơi đùa. Xe cộ, người, ma, cảnh sát, xe tuần lướt qua như những chiếc bóng đầy màu sắc trên ô kính cửa sổ. Paprika và Jinnai vừa chiến đấu, vừa chạy để tìm kiếm một thực tế chắc chắn hơn, nhưng trong sâu thẳm, cả hai đều biết rằng thứ đó thậm chí không tồn tại. Thật buồn làm sao, khi thậm chí một hiện thực để bám víu vào cũng không có. Hoặc phải chăng, chính điều đó là nguyên nhân của tất cả những nỗi bất an này. Phải chăng thế giới này vốn là nơi dành cho những người thắng cuộc, những kẻ có thể tự do di chuyển qua ranh giới mong manh? Jinnai không biết tự bao giờ đã cầm trong tay một khẩu súng và liên tục nã đạn. Paprika tự hỏi phải chăng anh có một nhân cách khác, hoặc một quá khứ bí mật anh đã chôn giấu từ lâu. Jinnai kề dao vào cổ con Glyro đang bám dính lấy Paprika. Họ đang cùng nhau hướng về phía căn hộ của cô, hy vọng sẽ tìm được một con đường trở về hiện thực.
Một nhà thờ lớn hiện ra trước mắt hai người. Cả hai đều biết đó là một cái bẫy. Nhưng họ phải dấn thân vào cái bẫy đó, chiến đấu với tiềm thức của những sinh vật dị tượng, thậm chí cả tiềm thức của bản thân nữa. Không chút do dự, họ chạy trên những bậc thang nhà thờ. “Tới đây”, cửa vào xoắn vặn và mở to như mời gọi.
“Khốn kiếp!”
Jinnai nã súng vào cánh cửa. Những bậc thang bất chợt rung lắc mạnh từ bên nọ qua bên kia. Nhà thờ tan biến, và Paprika nhận ra cô đang một mình chạy trên cầu thang hướng về phía căn hộ của mình. Jinnai không còn ở cạnh cô nữa.
Cô lo lắng cho Osanai Morio. Từ khi bị bắn trong mơ bởi Ube trong hình dạng một vị kiếm sĩ đẹp đến mê mẩn lòng người, hắn không hề xuất hiện kể cả trong mơ lẫn hiện thực. Hình ảnh lộng lẫy mà thê lương đến nao lòng của chàng samurai trẻ vẫn đọng lại trong tâm trí Paprika như một bức họa sashie*. Cô có lẽ đã mủi lòng thương cảm Osanai, không biết tự khi nào đã nảy sinh tình cảm với hắn.
Nền nhà hơi nhấp nhô, méo mó như thể đang chuẩn bị tan ra và trôi đi. Nhưng Paprika biết cô đang đứng ở chiếu nghỉ giữa tầng mười lăm và mười sáu. Có lẽ cô đang ở gần tầng mười lăm vì bản thân đang nghĩ tới Osanai. Cô bước dọc hành lang tới căn hộ của hắn. Osanai đang nằm trên giường trong phòng ngủ, toàn thân không một mảnh vải che chắn, đôi mắt dán lên trần nhà vô hồn không sức sống. Hắn đã mất đi một phần tối quan trọng trong bản ngã.
“Nhưng không sao đâu. Anh có thể lấy lại được nó mà”, Paprika giờ đã quay trở lại hình dạng Chiba Atsuko, cúi xuống nhìn hắn và an ủi. “Anh sẽ lấy lại được cái tôi của mình thôi. Vì Osanai à, anh đẹp đến thế này cơ mà.”
Hắn ngẩng lên nhìn Atsuko, đôi mắt tựa như hai chiếc hố làm từ đá vỏ chai, có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì. Cô nhìn hắn như bị thôi miên và cúi xuống thấp hơn. “Ôi, tội nghiệp làm sao. Tội nghiệp làm sao.”
“Cô Chiba, tôi không cảm nhận được hiện thực nữa rồi”, Osanai rệu rã nói với giọng điệu của một người đàn ông đã mất đi tâm hồn. “Cô chỉ có thể yêu tôi trong tình trạng này mà thôi.”
Chẳng phải đó chính là lý do cô có thể yêu hắn hay sao? Cũng có thể không phải vậy. Có lẽ cô đơn thuần chỉ là đồng phạm của cái ác. Họ, hai kẻ cùng rơi xuống vực thẳm, chẳng phải chuyện trái tim xao động trước vẻ quyến rũ đến nao lòng của nhau là điều đương nhiên ư? Một cái ôm. Một hành động mê hoặc trong cảm giác tội lỗi. Atsuko đã khỏa thân tự lúc nào. Ánh sáng trong phòng chuyển sắc xanh thẫm, như thể cả căn phòng đã chìm xuống đáy đại dương. Atsuko ôm lấy Osanai, như sao biển trùm lên con sò. Tứ chi tê liệt, cô cảm nhận được cơn co thắt khi chuẩn bị đạt cực khoái. Một con quỷ, một con quỷ đang tiến vào trong tôi, xâm chiếm cả tâm hồn và xác thịt của tôi. Nếu không phải ác quỷ, thì thứ khoái lạc tột đỉnh này là gì đây?
“Không phải”, Inui Seijirou nói. “Cô cho rằng Chúa trời và Ác quỷ thuộc hai phạm trù khác nhau, thiện và ác là hai quan niệm đối nghịch, và con người là những sinh thể bất ổn tồn tại giữa hai thế giới.”
Hắn đang nhìn từ đâu, hắn đang nói từ đâu? Từ trong căn phòng này? Từ màn hình tivi? Atsuko quá đắm chìm trong lạc khoái, thậm chí không ngẩng đầu để nhìn ra xung quanh.
“Nhưng cô nhầm rồi. Thiện và ác là một thể thống nhất, đối chọi với con người. Chúa trời và Ác quỷ đều tồn tại trong một nguyên lý tôn giáo, đối lập với những thứ đạo đức và ý thức tầm thường tủn mủn hay những giáo lý tư sản.”
Inui đã nằm ngay cạnh đó từ bao giờ. Hắn nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, đặt một tay lên vai Osanai và nói. Atsuko không còn thấy tình huống này thiếu tự nhiên như ngày trước. Những lời Inui nói đáng lẽ ra phải mập mờ không rõ nghĩa, nhưng lại văng vẳng bên tai Atsuko và chạm vào thẳm sâu trong tâm trí cô, rõ ràng cả về mặt ngôn ngữ và ý nghĩa. Atsuko không còn nghi ngờ sự đúng đắn của những lời nói ấy nữa.
“Đúng thế. Đáng lẽ ra cô phải nhận thức được điều đó ngay từ đầu. Dù thiện dù ác, trong mơ chúng ta chia sẻ tất cả. Bởi vậy nên cô mới cảm thấy hoài niệm về sự xấu xa. Chính vì thế nên tất cả những cái ác trên đời đều gần gũi với con người như Chúa trời. Có ác nên mới có thiện, có ma quỷ nên mới có Chúa trời!”
Cánh cửa mở toang với một tiếng uỳnh. Noda Tatsuo bước vào phòng, theo sau là Yamaji và hai viên thanh tra.
“Hóa ra ông ở đây hà, Inui Seijirou.”
Yamaji quát. Inui đáp trả lại bằng cách đứng dậy và rú lên tru tréo. Atsuko ngay lập tức biến thành Paprika với phục trang đầy đủ, cảm giác như tính cách cô đã đảo ngược lại. Chính giây phút đó, cô đã vứt bỏ được những suy luận và lý lẽ của giấc mơ.
“Bắt hắn đi. Hắn là Inui thật đấy. Trên đầu hắn có gắn DC Mini, tôi đã thấy!”
Vẫn trần truồng, cơ thể Inui trương phồng lên, chạm tới tận trần nhà. “Quay lại đi!”, hắn gào lên. “Quay lại giấc mơ và tiềm thức của mấy người đi! Trở về nỗi sợ hãi của bản thân đi!”
“Đừng có nghe”, Paprika hét. “Đừng để hắn biết được nỗi sợ hãi của các anh!”
Nhưng đã quá muộn màng. Trước khi nghe được lời cảnh báo của Paprika, nỗi sợ hãi đã bùng lên trong Noda. Thôi xong rồi. Đây là giàn giáo của một tòa nhà cao tầng đang xây dở. Là nơi ông sợ hơn bất kỳ chốn nào khác. Chết tiệt! Lão già Inui khốn kiếp! Tại sao hắn lại biết về nỗi sợ độ cao của mình kia chứ?
Thực ra, chính Noda đã tự dịch chuyển đến đó. Ông có thể nhìn thấy thành phố và nhà cửa trải rộng ra phía dưới giàn giáo lung lay. Nó bắt đầu vặn vẹo tứ phía dưới chân Noda, cố tình hất ông ngã xuống. Ông gào lên và cố bấu víu vào đâu đó, nhưng ngay khi vừa chạm vào cột thép, nó trượt khỏi tầm tay ông. Cảnh tượng kinh hoàng này tất cả đều diễn ra trong tâm trí Noda. Ông thảm thiết kêu lên.
“Cứu tôi, ai cứu tôi với. Paprika. Paprika ơi!”
Noda đang khóc. Nếu ngã xuống, ông sẽ chết. Một cái chết hiện hữu trong đời thực. Dù giống như một giấc mơ, nhưng đây là hiện thực. Một hiện thực khủng khiếp đáng lẽ ra không được phép tồn tại.
Nhưng Paprika không đến cứu ông.