Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 52
V
ance Clark vừa đứng dậy thu dọn cặp táp và áo khoác trên ghế để rời khỏi văn phòng của Roy Calloway thì tiếng điện đàm trên bàn Calloway vang lên. Giọng của Finlay Armstrong chìm trong tiếng rè rè, hầu như không nghe thấy gì.
Calloway chỉnh lại tần số.
“Roy, thủ trưởng có ở đây không ạ?” Tiếng Finlay như thể đang nói trong lúc mở toang cửa sổ ô tô.
“Tôi đây.” Vừa dứt lời, ông nghe thấy một tiếng gì đó vang rền như sấm. Ông nhanh chóng nhận ra đó là một tiếng nổ. Bóng đèn trong phòng nhấp nháy rồi tắt phụt. Có vẻ như trạm biến áp nào đó đã bị nổ. Calloway chửi thề và nghe thấy tiếng máy phát dự phòng khởi động, như thể tiếng động cơ máy bay chuẩn bị cất cánh. Một lát sau, đèn trong phòng sáng trở lại.
“Thủ trưởng?”
“Chúng tôi vừa bị mất điện trong vài giây. Chờ chút, máy phát vẫn đang khởi động. Tôi chẳng nghe thấy cậu nói gì cả, tín hiệu yếu quá.”
“Sao cơ ạ?”
“Tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Ánh đèn mờ đi rồi lại sáng trở lại.
“Cơn bão đang mạnh lên.” Armstrong hét vào điện đàm. “Gió giật… thủ trưởng cần phải đến đây ngay, Roy. Có vấn đề… thủ trưởng cần… đến đây.”
“Đợi chút, Finlay! Nói lại đi! Nhắc lại!”
“Thủ trưởng cần phải tới đây ngay.” Armstrong đáp.
“Tới đâu?” Tiếng điện đàm càng lúc càng rè. “Ở đâu?” Calloway hỏi lại lần nữa.
“Nhà của Finn DeAngelo.”
Gió bão đã làm đổ cây và khiến cho toàn bộ thị trấn mất điện. Khu buôn bán ở Cedar Grove giờ trông như một con phố ma. Gió thổi những những bông tuyết chất thành từng đống bên lề đường. Hai bên con phố không một bóng người, tất cả đèn đường và khung cửa sổ đều tối om. Xa hơn, phía ngoài thị trấn, những khung cửa sổ cũng rơi vào thảm cảnh tương tự, báo hiệu về một vụ mất điện trên diện rộng.
Những bông tuyết trượt trên mặt kính chắn gió, cuộn tròn trước ánh đèn pha phát ra từ chiếc xe Tahoe. Ngọn đèn chật vật rọi lên những cành cây mà gió đã quật ngã và ném xuống mặt đường, làm cho Dan phải di chuyển rất cẩn thận mỗi khi vòng qua chúng. Khi đi tới ngã rẽ vào Elmwood, anh nhìn thấy ánh lửa đang cháy trên cột điện ở phía xa xa trông như một ngọn đuốc. Đó là một trạm biến áp. Điều đó giải thích cho việc bóng tối đang bao trùm. Mạng lưới điện của Cedar Grove đã bị đứt. Nguồn điện dự phòng là một khoản đầu tư đắt tiền mà hội đồng thành phố đã bác bỏ từ vài năm trước với lý do hầu hết các hộ gia đình đều có máy phát điện riêng. Đương nhiên, máy phát điện sẽ không thể giải quyết vấn đề sóng điện thoại. Khi mạng lưới điện bị đứt thì mạng điện thoại cũng sẽ sập theo.
Dan quành xe vào lối vào nhà và nhìn thấy vết bánh xe in trên mặt tuyết, nhưng không thấy chiếc Subaru của Tracy đâu. Anh lập tức cảm thấy lo lắng. Dan kiểm tra điện thoại. Không hề có vạch sóng nào. Anh gọi cô nhưng chỉ nhận lại những tiếng tít tít.
Cô ấy ở chỗ quái nào nhỉ? Anh thắc mắc.
Anh mở ngăn đựng đồ và lấy ra một cây đèn pin. Rex và Sherlock sủa inh ỏi từ lúc anh phóng xe vào, càng sủa to hơn khi anh tiến gần về phía ngôi nhà. “Thôi nào!” Anh gọi chúng rồi mở cửa để cho hơn trăm cân thịt sà vào lòng mình. “Được rồi, được rồi!” Anh nói, vừa xoa đầu chúng vừa rọi đèn pin quanh phòng. Anh thấy cặp tài liệu của Tracy đang treo trên một chiếc ghế cao ở quầy bếp. “Tracy?”
Không có tiếng trả lời.
“Cô ấy đâu rồi chúng mày?”
Ba mươi phút trước, anh vừa nói chuyện với cô. Cô nói rằng mọi thứ đều ổn.
“Tracy?” Anh đi quanh nhà, gọi tên cô. “Tracy?”
Điện thoại di động của anh vẫn không có vạch sóng nào. Anh gọi cho cô lần nữa. Vẫn không có tín hiệu.
“Ở đây nhé!” Anh nói với Sherlock và Rex rồi mở cửa đằng trước. Hai con chó có vẻ chẳng hứng thú lắm với việc đi theo anh vào ga-ra. Anh cắm dây máy phát điện vào bảng điện chính.
Lúc quay trở vào nhà, anh thấy ti-vi vẫn đang bật nhưng âm thanh thì đã tắt. Anh cầm chai bia uống dở trên bàn lên, cái chai vẫn còn lạnh. Dan ấn nút bật âm thanh trên điều khiển từ xa. Phát thanh viên dự báo thời tiết đang giải thích về độ mạnh của con bão cũng như đường đi của nó. Anh ta nói gì đó về áp suất cao hay áp suất thấp và đưa ra dự báo rằng sáng hôm sau tuyết sẽ dày thêm khoảng năm chục phân nữa.
“Vấn đề của chúng ta ở đây không phải là tuyết mà chính là những con gió đang ngày một mạnh lên.” Phát thanh viên nói.
“Chết tiệt, Sherlock!” Dan thốt lên. Sherlock rên lên khi nghe thấy tên mình.
“Do thời tiết âm rồi lại lạnh, băng giá sẽ hình thành trên những đường dây điện và cành cây. Một vài người trong số các bạn có thể nhìn thấy cành cây gãy trên đường hay nghe thấy chúng gãy ngoài sân. Chúng tôi vừa nhận được thông tin một trạm biến áp bị nổ đã cắt đứt toàn bộ mạng lưới điện ở Cedar Grove.”
“Hãy thông báo cái gì đó mà tôi chưa biết đi nào!” Dan nói.
“Chúng ta sẽ còn quay lại với Tim để đem đến cho các bạn những tin tức mới nhất về diễn biến của cơn bão.” Dan buông điều khiển từ xa xuống ghế và bắt đầu đi vào bếp. “Ngay lúc này, chúng tôi vừa nhận được thông báo về một vụ hỏa hoạn trên đường Pine Crest ở Cedar Grove.”
Cơn tò mò trong Dan trỗi dậy. Đương nhiên, là một người sống ở Cedar Grove từ nhỏ, anh biết tên con đường đó. Nhưng anh cảm thấy cái tên đó rất quen, như thể anh mới nhìn thấy nó gần đây chứ không chỉ đơn thuần là kí ức từ thuở nhỏ.
“Chúng tôi được thông báo rằng đồn cảnh sát cũng như đội cứu hỏa đã kịp thời tới hiện trường và dập tắt được ngọn lửa. Tuy nhiên, căn nhà bị thiệt hại đáng kể. Người phát ngôn của đồn cảnh sát cho biết có ít nhất một người lớn tuổi sống ở địa chỉ nói trên.”
Dan đã nhớ ra. Đó chính là địa chỉ được ghi trên một cái trát hầu tòa chưa bao giờ được gửi đi: Trát hầu tòa yêu cầu DeAngelo Finn có mặt ở buổi xét xử thẩm định bằng chứng. Đột nhiên anh cảm thấy lạnh toát. Bụng anh quặn lại. Anh nhìn về phía cặp tài liệu của Tracy một lần nữa rồi vội vàng chộp lấy chìa khóa xe và chạy ra cửa.
Đó cũng là lúc anh nhìn thấy lời nhắn của Tracy gài ngay trên chốt cửa.
Ánh đèn trên chiếc xe tuần tra của Finlay Armstrong và hai chiếc xe cứu hỏa khác đang nhấp nháy ba màu xanh, đỏ và trắng bên ngoài căn nhà của DeAngelo. Roy Calloway lái xe dọc con phố để tiến gần đến căn nhà. Đèn pha của chiếc Surburban rọi lên những thanh củi cháy đen đang nhô ra từ phần còn lại của mái nhà, giống như khung xương trơ lại của xác một con vật bị rỉa hết thịt.
Calloway đỗ xe đằng sau chiếc xe cứu hỏa lớn rồi bước ra ngoài. Ông lê bước qua những người lính cứu hỏa đang cuộn vòi phun nước. Finlay Armstrong đang đứng trên bậc đầu tiên ở hàng hiên. Nhìn thấy Calloway, Finlay bèn cúi đầu bước ra ngoài trời đầy tuyết để đi về phía ông. Fio gặp nhau ở chỗ hàng rào bị lính cứu hỏa kéo sập để dẫn vòi nước từ bên ngoài vào. Cổ áo khoác của Armstrong đang dựng lên, hai tai mũ của anh gài vào nhau ở dưới cằm.
“Họ có biết cái gì đã gây cháy không?” Calloway hét lên để át tiếng gió.
“Đội trưởng nói nó có mùi như khí gas.”
“Ở đâu?”
Armstrong nheo mắt. Tuyết đã bám đầy lớp lông trên mũ anh. “Gì cơ ạ?”
“Họ có biết ngọn lửa bắt đầu từ đâu không?”
“Ga-ra. Họ nghĩ rằng có thể máy phát điện bị chập.”
“Họ có tìm thấy DeAngelo không?” Armstrong quay đầu và kéo một bên tai mũ lên. Calloway ghé sát vào anh hơn. “Họ có tìm thấy DeAngelo không?”
Armstrong lắc đầu. “Họ vừa mới dập tắt ngọn lửa và đang kiểm tra xem liệu căn nhà có an toàn để vào bên trong không.”
Calloway bước qua cánh cổng, Armstrong đi theo sau. Hai người lính cứu hỏa đứng trên hiên nhà đang bàn luận về tình hình hiện tại. Calloway chào Phil Ronkowski bằng tên của ông.
“Chào Roy.” Ronkowski nói, giơ bàn tay đeo găng ra để bắt tay. “Một vụ cháy giữa trời bão tuyết. Tôi nghĩ rằng giờ chẳng có gì mà tôi chưa được chứng kiến nữa.”
Calloway nói to: “Anh có tìm thấy DeAngelo không?”
Ronkowski lắc đầu. Ông lùi lại và chỉ lên mái nhà đã cháy đen. “Ngọn lửa lan rất nhanh trên mái và thiêu rụi gần như tất cả các phòng. Có thể là do một chất dẫn cháy nào đó. Chắc là khí gas. Hàng xóm nói rằng khói rất dày và đen sì.”
“Có thể ông ấy đã ra ngoài rồi chăng?”
Ronkowski nhăn mặt. “Hãy cầu nguyện rằng ông ấy đã làm như vậy, nhưng chúng tôi không nhìn thấy ai ở đây cả. Có thể thời tiết sẽ làm ông ấy trú tạm ở nhà hàng xóm, nhưng chưa hề có ai phản hồi với chúng tôi.”
Họ giật mình khi nghe thấy một tiếng gãy lớn. Một cành cây gần đó rơi xuống hàng rào, suýt nữa trúng vào đuôi chiếc xe cứu hỏa. Đội cứu hỏa vội vàng tản ra.
“Tôi cần phải vào trong đó, Phil.” Calloway nói.
Ronkowski lắc đầu. “Căn nhà không an toàn để vào trong, Roy. Trong điều kiện gió lớn như thế này.”
“Tôi sẽ thử.”
“Chết tiệt, Roy! Tôi là người chịu trách nhiệm ở đây.”
“Cứ ghi lại là được. Đây là quyết định của tôi.” Calloway cầm lấy cây đèn pin trên tay Finlay. “Cậu đợi ở đây.”
Khung cửa ra vào đã bị bung ra từ lúc phá cửa. Vệt cháy đen cùng lớp sơn rộp lên chỉ ra những chỗ bị ngọn lửa liếm qua. Khi bước vào trong, Calloway nghe thấy tiếng gió rít vang khắp căn nhà cùng với tiếng nước nhỏ giọt. Ánh sáng từ cây đèn pin rọi qua những bức tường và đổ nội thất còn sót lại. Những món đồ nhỏ mà Finn đã tích cóp cả đời giờ nằm la liệt trên thảm, bên cạnh những khung ảnh. Ông chiếu đèn lên một tấm ốp trần ướt sũng nước đang lủng lẳng trên đầu như thể một tấm chăn phơi trên dây. Tuyết đang rơi xuống qua những lỗ hổng trên mái. Không khí bên trong vẫn còn nồng nặc mùi khói, mùi gỗ cháy và mùi chất cách nhiệt. Calloway lấy một chiếc khăn tay để bịt mũi và miệng, vết giày của ông để lại những vũng nước trên thảm khi ông bước qua căn phòng.
Ông cúi xuống để đi qua cánh cửa phía bên trái dẫn vào trong bếp. DeAngelo không có ở đây. Calloway tiếp tục băng qua những mảnh vụn còn sót lại trong phòng khách để đi vào một hành lang hẹp dẫn ra phía sau ngôi nhà. Ông gọi tên DeAngelo, nhưng không có ai trả lời. Trên hành lang là hai cánh cửa. Ông dùng vai huých cánh cửa đầu tiên, đằng sau nó là một phòng ngủ dành cho khách. Căn phòng có vẻ ít bị hư hại nhất, có lẽ do nó nằm ở vị trí xa nhất tính từ chỗ ngọn lửa bùng lên, theo dự đoán của Ronkowski. Cửa phòng đang đóng cũng làm giảm lượng oxy nuôi ngọn lửa. Calloway rọi ánh đèn qua chiếc giường đôi rồi mở cửa tủ. Trong tủ không có gì ngoài những móc treo quần áo.
Ra khỏi căn phòng, Calloway tìm cách mở cánh cửa thứ hai, cũng bị kẹt vào khung như cánh cửa thứ nhất. Đó là phòng ngủ chính của gia đình. Khói đen bốc lên từ tường và trần, nhưng thiệt hại cũng không nhiều so với phần còn lại của căn nhà. Calloway quét ánh đèn qua cái bàn trang điểm đang nằm dưới một tấm ốp trần bị rơi. Ông cúi xuống để nâng tấm trải giường lên, chiếu đèn vào gầm giường. Chăng có gì ở đó.
Ông gọi một lần nữa: “DeAngelo?”
Ông ta ở chỗ quái nào? Calloway nghĩ. Kể từ lúc nghe tin nhà của Finn bị cháy, linh cảm xấu trong ông càng lúc càng lớn hơn.
Finlay bước vào trong phòng.
“Họ đã bắt đầu vào trong rồi. Thủ trưởng tìm thấy ông ấy chứ?”
Calloway đứng dậy. “Ông ấy không có ở đây.”
“Có lẽ ông ấy đã ra ngoài?”
“Vậy thì ông ta ở đâu?” Calloway thắc mắc. Ông chẳng thể gạt bỏ được linh cảm xấu kia ra khỏi đầu kể từ lúc nghe thấy Armstrong nhắc đến tên của Finn trên điện đàm. Đó là một cảm giác lạnh thấu xương. Calloway tiến đến phòng để đồ và vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị kẹt chặt vào khung. “Hỏi thăm hàng xóm xung quanh đi!” Ông nói với Armstrong. “Có thể ông ấy đang bị choáng.”
Armstrong gật đầu. “Tôi sẽ làm vậy.”
Calloway chống một tay lên khung cửa. Ông đang định kéo mạnh hơn thì phát hiện có hai chỗ tối trên cánh cửa, cách nhau khoảng một mét. Nhờ ánh đèn pin, ông nhìn thấy có hai đầu nhọn đâm xuyên qua cửa, trông như hai cây đinh được bắn ra từ một khẩu súng bắn đinh. Chỉ có điều, hai cây đinh đó rất lớn, có vẻ giống que sắt hơn.
“Cái quái gì đây?” Calloway nói. Ông giật mạnh cánh cửa, nhưng nó vẫn không chịu mở ra. Ông đạp một chân lên tường và giật cánh cửa một lần nữa. Cánh cửa bung ra nhanh hơn Calloway nghĩ, khiến ông suýt nữa giật văng cả tay nắm cửa.
“Chúa ơi!” Armstrong hét lên, ngã ngửa lên chiếc tủ com-mốt.
Try it