Số lần đọc/download: 2571 / 55
Cập nhật: 2015-08-19 18:31:32 +0700
Chương 51: Ác Mộng Vô Biên
T
uyệt vọng và sợ hãi giống một chiếc bình miệng nhỏ, bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mình không nhìn thấy chút ánh nắng nào.
Đêm hôm ấy, Hướng Viễn nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói đã được biến âm vang lên phía đầu dây bên kia: "Diệp thiếu gia đang là khách của chúng tôi, mà mấy anh em ở đây cũng không được nhẹ tay lắm, nếu muốn bảo toàn tính mệnh của chồng cô thì chuẩn bị hai mươi triệu tệ, tiền mặt, không được cùng series, không được báo cảnh sát. Cô có thể suy nghĩ, vật kỷ niệm lát nữa sẽ được gửi đến ngay, có lẽ khi nhìn thấy nó, cô sẽ suy nghĩ kỹ hơn. Đương nhiên, suy nghĩ càng lâu thì vật kỷ niệm sẽ càng phong phú".
Hướng Viễn sững sờ, bất giác đổi điện thoại sang tay khác, nói tiếp: "Anh nói gì, có thể lặp lại lần nữa không?", rồi dùng bàn tay phải chụp ngay lấy di động để bên cạnh. Đã lâu lắm cô không chủ động gọi cho Diệp Khiên Trạch, mười một số, cũng may ngón tay vẫn nhớ, cô cuống cuồng ấn số, không hề ngừng giây nào.
Đầu dây bên kia vang đến tiếng "tút tút" đợi máy, mấy giây sau đã đổi thành tín hiệu bận. Hướng Viễn thầm cầu nguyện trong lòng: nghe máy đi, nghe máy đi... nhưng khi cô gọi lại lần nữa thì di động của Diệp Khiên Trạch đã bi khóa.
"Tôi thích nói chuyện với cô nên có hơi xúc động khi được gọi cho bà Diệp nổi tiếng, mà hễ xúc động thì rất dễ mất kiên nhẫn. Tôi kiến nghị cô tốt nhất đừng gọi cho Diệp thiếu gia nữa vì bây giờ anh ta muốn tĩnh lặng một chút, tiếng chuông di động sẽ quấy rầy anh ta, có chuyện gì thì cứ để tôi nói lại".
Giọng của đối phương đã được biến âm nên kỳ dị vô cùng nhưng Hướng Viễn vẫn mơ hồ nghe thấy sự giễu cợt và đắc ý của hắn. Cô đã rất cẩn thận khi gọi cho Diệp Khiên Trạch nên có thể loại trừ khả năng đối phương nghe thấy tiếng động cô gọi cho anh trong điện thoại, vậy khả năng duy nhất chính là khi di động của Diệp Khiên Trạch reo, người ấy thực sự đang ở bên cạnh.
Mấy năm sau khi kết hôn với Diệp Khiên Trạch, rất ít người gọi Hướng Viễn là "bà Diệp" bởi trước kia mọi người sợ gọi trùng với vợ của Diệp Bỉnh Lâm khi bà còn sống, về sau đối với đại đa số mà nói thì Giám đốc Hướng Viễn của Giang Nguyên đã có ý nghĩa hơn rất nhiều so với "vợ của Diệp Khiên Trạch" nên khi Hướng Viễn nghe thấy danh xưng xa lạ ấy mới kinh ngạc cảm thấy rằng đây không phải là trò đùa dai của ai đó, mà đối phương đang cảnh tỉnh cô rằng, Diệp Khiên Trạch - chồng của bà Diệp thực sự đã bị bắt cóc và đối tượng phải bỏ tiền chuộc ngoài cô là vợ anh ra thì còn là ai được?
"Lúc này mà vẫn điềm tĩnh như vậy thì danh tiếng của bà Diệp đúng là danh bất hư truyền. Cùng là vợ chồng với nhau nhưng Diệp thiếu gia đối xử với người khác tử tế hơn cô nhiều. Nếu cô vẫn không tin thì tôi rất vui lòng cho cô thấy một bằng chứng rõ hơn."
"Không! Đừng..." Hướng Viễn vội vàng dịu giọng lại đến hết khả năng có thể: "Tôi tin các anh, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng làm hại anh ấy".
"Tôi không thích nói vòng vo, điều kiện đã ra rồi, rất đơn giản, hai mươi triệu, trước ngày kia một tay giao tiền, một tay giao người."
"Hai mươi triệu?" Hướng Viễn lẩm bẩm lặp lại con số đó rồi nói tiếp: "Các người đừng đòi hỏi vô lý như thế, đừng nói là Diệp gia hiện giờ không có hai mươi triệu mà dù có đi nữa thì chỉ trong một ngày ngắn ngủi thì làm sao góp nhặt được một số tiền mặt lớn đến thế?".
"Đó là chuyện của các người. Nếu cô thấy Diệp thiếu gia không đáng hai mươi triệu thì đối với chúng tôi, anh ta càng không đáng một xu", tên bắt cóc cười một tiếng với vẻ sâu xa.
"Các người đừng làm bậy." Hướng Viễn thấy mình sắp không kiềm chế nổi nhưng cô biết rõ rằng trong giờ phút này, cô càng căng thẳng thì đối phương càng đắc ý. "Thực sự là tôi không có một số vốn lưu động lớn đến thế. Làm sao tôi có thể huy động hai mươi triệu tệ ngay trong một lúc được? Các người hét giá trên trời thế kia thì chẳng ai có lợi cả, rõ ràng là ép người ta vào đường chết!"
Bên kia im lặng một lúc, không có chút tiếng động nào, một lúc sau, đối phương mới lên tiếng: "Đừng nói nhiều, tôi cũng không mặc cả với cô, mười hai triệu, không bớt một xu. Nếu cô vẫn bảo không có thì đợi làm góa phụ đi".
Tên bắt cóc đã tỏ ra nóng nảy, Hướng Viễn ngẩn ra một lúc rồi vội vã kéo hắn lại: "Anh đừng cúp, đừng cúp máy... Mười hai triệu đúng không? Được, được, tôi sẽ đi gom tiền, có bao nhiêu hay bấy nhiêu nhưng tôi cần thời gian, các người đừng đụng đến anh ấy, tôi muốn xác minh chồng tôi vẫn an toàn. Trước khi giao tiền, tôi bắt buộc phải nghe giọng nói của anh ấy, cho dù không thể nói qua điện thoại cũng phải nghe thấy anh ấy đọc tin nhất của "Nhật báo Nam Đô" trong băng ghi âm nếu không tôi sẽ không giao tiền. Nghe rõ chưa? Đừng hãm hại anh ấy, tiền thì tôi sẽ nghĩ cách...".
Bên kia vọng đến tiếng cười: "Nghe nói giao dịch với bà Diệp không dễ gì nhưng tôi thấy dù sao tình vợ chồng vẫn sâu sắc lắm. Đã hứa giao tiền sẽ thả người nên chỉ cần cô giữ chữ tín thì tôi bảo đảm Diệp thiếu gia sẽ bình an vô sự. Nhớ đấy, đừng có giở trò với tôi, nếu xảy ra chuyện gì thì cái giá cô phải trả sẽ nhiều hơn chúng tôi đấy. Được rồi, Diệp thiếu gia ở bên chỗ chúng tôi sẽ được chăm sóc kỹ càng, điều này cô yên tâm. Tôi đã nói xong, hy vọng cô vẫn có thể ngủ ngon".
"Tôi liên lạc với anh bằng cách nào? Tiền thì giao dịch làm sao? Nói cho rõ đi", lòng Hướng Viễn nóng như lửa đốt nên cô sốt sắng hỏi.
"Cô không cần liên lạc với tôi, chúng tôi sẽ tìm đến cô".
Điện thoại đã gác máy, Hướng Viễn cầm ống nghe, rất lâu, rất lâu sau đó cô vẫn giữ nguyên tư thế lắng nghe điện thoại như thể trong âm báo bận đơn điệu ấy có thể khiến tâm tư đang rối loạn của cô tìm ra lối thoát, hoặc có thể đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện có thể khiến sự việc chuyển biến tốt hơn.
Hướng Viễn đứng đó, toàn thân và gương mặt đều cứng đờ như tượng sáp. Lúc ấy, cô bỗng cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên vai mình, nỗi sợ hãi bất ngờ áp đến khiến cô rùng mình thật mạnh, ống nghe suýt nữa vuột khỏi tay.
Phản ứng của cô như đã khiến người phía sau giật nảy mình, lùi lại đến mấy bước.
"Hướng Viễn, chị đang làm gì thế? Gọi điện cho ai mà nhập tâm vậy?" Diệp Quân ôm chiếc mũ vừa gỡ xuống khỏi đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Em tới đây mà sao không nói tiếng nào?", Hướng Viễn sẵng giọng hỏi. Cô cảm thấy thần kinh mình như một sợi dây đã căng hết mức, không thể chịu nổi bất cứ tác động nào, rất dễ dàng bị đứt phựt. Cô đã chịu đựng quá đủ cuộc sống kéo căng cả hai đầu này, chịu đựng quá đủ Diệp gia và những sóng gió như thể mãi mãi không bao giờ ngừng lại.
Diệp Quân hơi lúng túng, nói với vẻ cam chịu: "Em mở cửa vào chị không nghe thấy à? Chị cứ cầm ống nghe không nhúc nhích, em gọi chị đến mấy tiếng liền mà".
Hướng Viễn phải đặt mấy lần thì điện thoại mới về chỗ cũ, nét mặt cô vẫn cứng đờ, cô ủ rũ thả người xuống salon, không nói gì thêm.
"Chị sao thế?", Diệp Quân không kiêng nể gì, cũng ngồi phịch xuống ngay cạnh cô hỏi. Bộ ghế kiểu cổ bằng gỗ cây xoan này vững chắc đến mức như không bao giờ mục nát nhưng Hướng Viễn vẫn cảm thấy rối loạn hơn trong sự chấn động khe khẽ khi Diệp Quân ngồi xuống.
"Em..." Cô vừa định mở miệng nói với Diệp Quân thì dì Dương nãy giờ tưới hoa trong vườn đã bước vào, vừa lật đi lật lại phong bì thư trên tay vừa lẩm bẩm: "Đúng là kiểu người gì cũng có, đưa đồ đến mà cũng chả bảo gửi ai".
"Ai đưa đến vậy? Dì đưa cho tôi." Hướng Viễn tiến đến giật lấy rồi hỏi tiếp: "Còn người đưa đâu? Tôi hỏi dì người đưa phong thư này đến ấy?".
"Đi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn mời anh ta vào?", bà nói với vẻ thản nhiên.
Hướng Viễn cũng không nhiều lời với bà, cô vội lao ra ngoài vườn nhưng không có một bóng người ở đó.
"Người đưa đồ đến đã nói gì? Người ấy hình dáng thế nào? Có mấy người?", cô hỏi bà liên tục.
Bà đáp: "Bên ngoài tối quá, lúc ấy tôi đang tưới hoa nên cũng không chú ý, tiện tay thì cầm lấy thôi".
"Dì không chú ý? Là nam hay nữ, mấy người mà dì cũng không biết à? Người ấy có nói gì nữa không? Dì lú lẫn đến mức độ đó rồi hả?" Hướng Viễn tức giận, còn trông mong gì mà biết dáng xe thậm chí số xe từ bà ta nữa đây.
Tuy chưa bao giờ bà cảm thấy Hướng Viễn dễ chịu nhưng trước nay Hướng Viễn không hay biểu lộ tình cảm, hiếm khi tỏ thái độ gì với bà nên những biểu lộ hôm nay của cô thật sự là bà chưa bao giờ nhìn thấy. Bà người ở già này sau khi giật mình kinh ngạc, đầu óc càng không nghe theo điều khiển, bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Chắc là đàn ông, chắc là đàn ông rồi, một người đến, không, hình như là hai... lẽ nào tôi không nhớ được ư? Rốt cuộc là bao người nhỉ? Ây da, tôi già rồi, mắt kèm nhèm quá, tôi biết ngay là già rồi sẽ bị chê bai, già rồi...".
Bà vẫn còn lảm nhảm nói mãi nhưng Hướng Viễn đã từ bỏ hoàn toàn việc truy hỏi tin tức từ bà ta. Cô cúi đầu cố gắng xé lớp băng keo bao ngoài chiếc phong bì nhưng không thể nào kéo ra được.
Diệp Quân cười và đẩy bà người ở sang phòng bên, nói: "Không sao đâu, dì Dương. Dì chẳng già chút nào, trí nhớ có lú lẩn đến mấy nhưng lúc nào cũng nhớ khi nào thì phim bắt đầu mà, đi thôi đi thôi...".
"Tôi chăm sóc từng đứa, từng đứa từ nhỏ đến lớn, bây giờ già rồi..." Bà vẫn còn muốn ở lại xem trong phong bì đang chứa thứ gì nhưng cuối cùng cũng bị đẩy đi. Diệp Quân liếc nhìn Hướng Viễn, chẳng nói chẳng rằng bèn lấy phong bì từ tay cô đi, "xoạt" một tiếng, lớp băng keo bị xé toạc, cậu nhét nó vào tay cô: "Chị không được bình thường lắm, sao thế?".
Hướng Viễn rút ra một chiếc hộp nhỏ từ phong bì, mở ra, bên trong là mặt Quan Âm đứt cổ vô cùng quen thuộc, sợi dây đeo vẫn là màu nâu. Diệp Khiên Trạch không hề có ý rửa sạch máu Diệp Linh, anh luôn giữ mặt Quan Âm này sát bên người, không rời một khắc.
Không lời nào có thể hình dung ra sự chán ghét của Hướng Viễn với nó nhưng đây chính là vật kỷ niệm đầu tiên mà bọn bắt cóc nói, nếu cô lựa chọn thì với tính khí của Diệp Khiên Trạch, anh sẽ không bao giờ rời chiếc mặt Quan Âm đó. Cô lật giở, kiểm tra phong bì ấy từ trong ra ngoài nhưng ngoài mặt Quan Âm ra thì không còn gì khác, không tin tức về người gửi, người nhận, không một bút tích gì khác, chỉ có mặt Quan Âm đã tắm trong vũng máu đang nhắc nhở cô rằng, những gì đang xảy ra trước mắt không phải ác mộng mà là sự thực vô cùng tàn khốc. Mười hai triệu có thể mua được sự bình an trở về của Diệp Khiên Trạch không?
"Nói đi, đến em mà chị cũng muốn giấu à? Đây là vật của anh mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Diệp Quân nắm chặt cánh tay cô, truy hỏi.
"Diệp Quân, anh của em bị bắt cóc rồi", lòng Hướng Viễn rối bời, cô đành nói thực với người duy nhất mình có thể tin tưởng được lúc này. Tại sao cô cứ phải gánh vác tất cả một mình? Cô không gánh nổi!
"Chị nói gì?", Diệp Quân bàng hoàng, kinh hãi không kém gì Hướng Viễn. Sau khi tiêu hóa xong sự thực này, cậu chẳng nói gì mà tiến tới máy điện thoại.
Hướng Viễn lao đến đè lên bàn tay Diệp Quân: "Em định báo cảnh sát à? Không, Diệp Quân, không thể báo, bọn chúng sẽ giết anh em mất".
Diệp Quân không rút tay ra mà quay sang nhìn Hướng Viễn đứng cạnh với vẻ không dám tin: "Chị điên à? Không báo cảnh sát thì phải làm sao? Chị định giao dịch với bọn chúng à? Chúng đòi bao nhiêu?".
"Mười hai triệu, Diệp Quân, chị không thể mạo hiểm", Hướng Viễn lộ vẻ van nài.
Diệp Quân nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Hướng Viễn, chị đã dạy em đừng giao dịch làm ăn với bọn người vô sỉ, đó là một cái động không đáy, sao chị lại quên? Em đã từng thấy rất nhiều vụ án bắt cóc, bây giờ cho dù bọn chúng có lấy được tiền chuộc thì khả năng trở mặt cũng phải trên bảy phần vì giết người dễ hơn là xử lý một người sống rất nhiều. Những người dám làm những trò này đa số đã có tiền án tiền sự, có giết thêm một mạng nữa thì đối với chúng cũng chẳng có gì là khác biệt nên con đường duy nhất có thể cứu anh là báo cảnh sát!".
"Vô ích thôi, chị không muốn em báo cảnh sát, ngoài việc lo lắng sẽ bất lợi cho anh trai em thì chị còn sợ người đứng sau chuyện này có thể là người trong nội bộ chúng ta. Huống hồ, bọn chúng nhằm vào tiền, chẳng qua là muốn dạy dỗ Diệp gia một bài học, chỉ cần giao tiền thì bọn chúng sẽ không hãm hại anh trai em, chị có dự cảm như vậy."
"Có phải chị đã đoán ra ai làm không? Bảo em biết đi."
"Chị chỉ nghi ngờ chứ không có chứng cứ. Thôi Mẫn Hàng, cháu ngoại của Cục trưởng Tạ, em đừng cuống... Diệp Quân, em nghe chị nói đã, chuyện này không đơn giản như thế, em cứ nghĩ đến những việc kỳ lạ trước đó và cả mối quan hệ lằng nhằng của anh trai em và người phụ nữ kia xem. Ngoài ra, bọn họ đòi hai mươi triệu nhưng chị vừa mặc cả đã biến thành mười hai triệu, không thể bớt nữa, xem ra mười hai triệu này mới là giá tiền mà chúng muốn. Tuần trước, công ty vừa thu về sáu trăm tám mươi ngàn tệ tiền công trình, chị đang định dùng nó để đắp vào tiền bảo hiểm công trình nửa năm sau, công ty dược ECO mà công ty đầu tư còn hai trăm mười ngàn tệ tiền lời, cộng thêm công ty có thể huy động thêm hơn ba triệu nữa, cộng tất cả các thứ lại, vừa vặn mười hai triệu tệ. Hình như bọn chúng biết chị có thể huy động được nhiều, hơn nữa những người đó hình như hiểu rất rõ hành tung của anh trai em, chị và Diệp gia nên chuyện này tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên được."
"Người quen làm ư? Nhưng cũng không thể chứng minh là bọn chúng lấy được tiền rồi sẽ không trở mặt. Hướng Viễn, chị nghĩ thử đi, chúng ta đơn thương độc mã, làm sao có thể đấu được với bọn chúng? Chỉ có cảnh sát mới có được quyền hạn điều tra, cho dù là án có liên quan đến họ hàng Cục trưởng Tạ thì chuyện của Diệp gia cũng không hề nhỏ, ông ấy không thể một tay che cả trời được. Chị cứ tin cảnh sát, tin em... Trước kia chị luôn nói quan tâm nhiều sẽ càng rối thêm, bây giờ chẳng cũng thế ư? Em sẽ không làm hại anh đâu."
Diệp Quân nói không phải là không có lý, những vụ án bắt cóc đã từng xảy ra đang xuất hiện trong đầu cô, tiền và người đều mất? Cô không thể nghĩ thêm được nữa. Bây giờ, cô đã không đủ tỉnh táo, có lẽ nên tin vào Diệp Quân, không thể để xảy ra chuyện bọn chúng lấy được tiền rồi trở mặt được.
Bàn tay Hướng Viễn chặn lên điện thoại dần dần buông lỏng nhưng lòng vẫn thấp thỏm không yên: "Diệp Quân, cho dù bên cảnh sát tham gia nhưng đừng bao giờ để lộ tin tức, càng không thể để phóng viên nhà báo biết, nếu không sẽ nguy mất. Em nhớ là, chúng ta không phải là không muốn giao tiền, Diệp gia không phải chỉ bảo vệ mười hai triệu kia mà là bảo vệ mạng sống của anh trai em, đó mới là mục đích chúng ta báo cảnh sát". Nói xong, cô cố gắng nắm hai tay lại, ép mình phải bình tĩnh rồi ngẫm nghĩ một lúc, bất kỳ việc nào xảy ra cũng có dấu vết của nó, cô bắt buộc phải giả định mình là người đứng ngoài tấm lưới đen kia, chứ không phải là một trong những con thiêu thân lao đầu vào trong vô vọng thì mới có thể nhìn mọi việc rõ hơn được.
"Đúng rồi, tàu! Diệp Quân, lời Hướng Dao em vẫn nhớ chứ? Tối hôm trước, khi anh trai em lên tàu, sau đó không có tin tức gì nữa, nơi anh xảy ra chuyện có khả năng là ở trên biển. Con tàu đó thuộc về một người bạn của Đằng Vân, bạn của Đằng Vân cũng có khả năng là bạn của Thôi Mần Hàng, mọi người có lẽ nên bắt đầu tìm từ con tàu đó. Còn người phụ nữ kia, Viên Tú, quan hệ giữa cô ta và anh trai em chắc không cần chị giải thích nữa, bọn bắt cóc từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên cô ta, chị đoán cô ta bây giờ chưa chắc đã ở cùng anh trai em. Diệp Quân, em phải tìm cô ta, chị không tin cô ta không liên quan gì đến vụ này!"
Diệp Quân gật đầu: "Yên tâm, Hướng Viễn, em nhớ rồi, anh sẽ không sao đâu. Nếu ngay cả chúng ta cũng không có niềm tin thì làm sao anh ấy còn bình an trở về đươc?".
Hướng Viễn nghe cậu gọi điện báo cảnh sát rồi nhìn cậu ghi lại số điện thoại, đồng thời cẩn thận giữ chiếc phong bì và mặt Quan Âm kia lại. Cô ngồi đó, nếu nói rằng sự hoang mang trước kia là bắt nguồn từ dự cảm không lành cuối cùng đã trở thành sự thực thì càng lúc cô càng cảm nhận được sự bất an rất chân thực. Từ sau khi Viên Tú xuất hiện, Hướng Viễn hoàn toàn không mong muốn ngõ hẹp tương phùng với Diệp Khiên Trạch ở nhà. Dưới ánh trăng quên hương năm nào, họ đã từng thề không xa rời nhau, cuối cùng lại mỗi lúc một xa cách trong thế giới phồn hoa này, trở thành một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Thế nhưng nếu anh thật sự không về nữa? Nếu thế giới này không còn Diệp Khiên Trạch, chỉ còn lại Hướng Viễn thì rốt cuộc sẽ thành như thế nào?
Tuyệt vọng và sợ hãi giống một chiếc bình miệng nhỏ, bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện ra mình không nhìn thấy chút ánh nắng nào.
Hướng Viễn cả đêm không ngủ, cô sợ mình lại nằm mơ, nếu giấc mộng đẹp thì khi tỉnh dậy sẽ thất vọng, nếu giấc mộng thê lương thì khi tỉnh dậy sẽ càng thương cảm. Diệp Quân đi rất sớm, lúc ra khỏi nhà còn đứng ngoài cửa nói với Hướng Viễn: "Em đến cục một chuyến, những gì chị nói em sẽ bắt tay vào điều tra ngay, tốt nhất chị đừng đi đâu cả, bọn bắt cóc có thể sẽ liên lạc với chị. Hướng Viễn... tất cả sẽ tốt đẹp thôi".
Nói xong những lời này, bên trong tịnh không một tiếng động, cậu biết mọi lời an ủi lúc này đều quá mong manh. Diệp Khiên Trạch là anh của cậu, cậu phải cố gắng trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn thấy rất sợ hãi.