Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 47: Yểu Điệu Thục Nữ (1) .
H
oắc Thiên cầm ô, Thiên Mạch trong tay ôm cái hộp gấm hoa mỹ màu đỏ . Hai người đi cạnh nhau dưới cây dù, trông giống hệt một đôi vợ chồng .
Hoắc Thiên đem phần lớn chiếc dù che cho Thiên Mạch khiến cho bả vai bị ướt một mảng lớn .
Bọn họ đi đến cửa phủ tể tướng, còn chưa có đi vào thì một thanh âm nhu mỹ đã thu hút sự chú ý của họ “Thật là trùng hợp a, không nghĩ có thể ở nơi này nhìn thấy tướng quân .”
Hoắc Thiên và Thiên Mạch nghiêng đầu, nhìn thấy một nữ tử sang trọng từ trong kiệu đi ra, mỉm cười nhìn Hoắc Thiên, bên cạnh nàng có một nha hoàn che dù .
Mặt Hoắc Thiên không thay đổi, nói “Cao phu nhân đến chúc thọ phụ thân hẳn là có rất nhiều việc để làm, bổn tướng không quấy rầy .” Hắn quay đầu nhìn Thiên Mạch “Vào đi thôi” Lúc hắn nói chuyện với Thiên Mạch, trong giọng nói của hắn tự nhiên mang theo một sự ôn nhu .
“Ân” Thiên Mạch nhẹ nhàng gật đầu, căn bản không thèm liếc nhìn ngươi phụ nữ kia .
Vị phu nhân kia sắc mặt biến đổi, liếc nhanh Thiên Mạch, khôi phục lại ý cười “Vị này là tướng quân phu nhân sao ? Không biết là thiên kim nhà ai ?”
Hoắc Thiên nhịn không được hít phải một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn Thiên Mạch .
Thiên Mạch mặt không đổi sắc “Vào đi thôi” Nàng đã sớm quen bị người nhà Liễu gia khinh thị . Vị phu nhân này chính là Lục tiểu thư của Liễu gia, là Lục muội của Liễu Thiên Mạch, nàng ta cư nhiên không nhân ra nàng, thật là mỉa mai .
“Tướng quân phu nhân, ta là phu nhân của đề đốc kinh thành,là Lục tiểu thư Liễu Phinh Đình của tể tướng, không biết ngươi là thiên kim nhà ai ?” Liễu Phinh Đình giọng điệu gay gắt, khoé miệng hiện rõ một nụ cười châm chọc .
Liễu Phinh Đình thích Hoắc Thiên, đáng tiếc Hoắc Thiên không có ý với nàng . Liễu tể tướng nhiều lần xin Tần Vật Ly tứ hôn nhưng Tần Vật Ly nghĩ tình huynh đệ mà không đáp ứng, hôm nay thấy Hoắc Thiên cùng Thiên Mạch ở cùng một chỗ, nàng vừa ghen tị vừa căm ghét .
“Gia môn chỉ là một hộ gia đình nhỏ, không đáng nhắc đến .” Thiên Mạch không thèm nhìn Liễu Phinh Đình, nàng nhìn Hoắc Thiên mỉm cười “Hoắc đại ca, chúng ta vào đi thôi .” Nàng không muốn để ý Liễu Phinh Đình nhưng không thể không quan tâm .
“Vào đi thôi” Hoắc Thiên cũng không thèm để ý Liễu Phinh Đình, cùng Thiên Mạch bước vào .
Thiên Mạch thay đổi y phục, người hầu vừa rồi làm khó nàng cũng không nhận ra .
Đưa ra thiếp mời, người hầu gật đầu, cúi người mời bọn họ đi vào, cùng kẻ hách dịch vừa rồi giống như là hai người khác nhau .
Phòng khách phủ tể tướng, tể tướng đang ngồi ở trên cao, hồng quang rực rỡ . Thấy Hoắc Thiên và Thiên Mạch đi vào lập tức đứng dậy, cười lớn đón chào “Hoắc tướng quân đại giá quang lâm, lão phu không kịp nghênh đón từ xa .”
Hoắc Thiên cười khách khí “Tể tướng khách khí”
Tầm mắt tể tướng chậm rãi chuyển tới trên người Liễu Thiên Mạch, đánh giá Thiên Mạch, gật đầu tán thưởng “Vị này hẳn là tướng quân phu nhân .”
Nụ cười trên mặt Hoắc Thiên cứng ngắc, quay đầu nhìn Thiên Mạch .
Thiên Mạch cười lãnh đạm, hai tay đưa lễ vật “Chúc tể tướng đại nhân phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn .” Nụ cười của nàng lạnh lùng, ý cười để trong đáy mắt .
Nàng buông tay, cái hộp để ngọc kỳ lân lúc nãy rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh .
Nhất thời hào khí trong hiện trường ngưng trọng . Thiên Mạch vẻ mặt thờ ơ, coi như không liên quan mà nhìn ra bên ngoài .
Hoắc Thiên không biết Thiên Mạch có ý đồ gì, vội vàng nói “Đổ vỡ là bình an” .
Mọi người xung quanh cũng theo đó phụ hoạ “Đổ vỡ là bình an .”
Thiên Mạch chậm rãi ngồi xổm xuống, nheo, mắt lại, bình thản nhặt một mảnh vỡ lên đánh giá “Tể tướng đại nhân, đây là hạ lễ Thiên Mạch cho ngươi, chỉ tiếc, đã nát .” Nàng cố ý nói ra tên mình, đáng tiếc tri nhớ của Liễu tể tướng quá kém, hoàn toàn không nhớ rằng hắn có một nữ nhi như nàng .
Liễu tể tướng nhìn ngọc kỳ lân giá trị liên thành, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc nuối “Vô phương, vô phương, đổ vỡ là bình an .” Một miếng ngọc tốt a, thật là đáng tiếc .
Thiên Mạch đứng lên, cười quỷ dị “Liễu tể tướng, Thiên Mạch tặng ngươi một câu đối .”
“Nga? mời nói.” Liễu tể tướng rất có hứng thú .
Ánh mắt Thiên Mạch đảo qua mọi người, khoé miệng hiện lên nụ cười châm chọc, không lo sợ nói “Vế trên, tể tướng đại nhân không phải người .”
“A” Mọi người hoảng lên, không biết Thiên Mạch rốt cuộc có ý gì .
Hoắc Thiên liếc nhìn Thiên Mạch, không biết nàng đang diễn trò gì .
Khoé môi Thiên Mạch nhếch lên lộ ra nụ cười “Vế dưới, hẳn là Nam Hải hoạt thần tiên .”
Sắc mặt tể tướng lại từ xanh chuyển sang hồng, dần dần mỉm cười .
Hoắc Thiên thở dài một hơi, hắn vì Thiên Mạch mà cảm thấy bi ai, cũng không muốn nàng gặp rắc rối .
“Ý trong này là thọ tựa nam sơn .” Mặt nàng tươi cười, gần như cao ngạo .
Nàng nói xong lập tức được tán thưởng rầm rộ, mọi người đều gọi nàng là tướng quân phu nhân .
Lúc Tứ sư phụ dạy nàng đọc sách có kể qua rất nhiều điển cố . Nàng tuỳ tiện sửa đổi một chút, dùng vào trường hợp ngày hôm nay .
“Hảo hảo, tướng quân phu nhân thật sự là tài nữ a.” Tể tướng tay vuốt chòm râu, trên mặt đầy vẻ tươi cười .
Hoắc Thiên thở dài bất lực, hướng tể tướng cười nói “Chúc tể tướng đại nhân sống lâu như đại thụ ngàn năm, mãi mãi vẫn thanh xuân .”
Liễu tể tướng vừa định nói gì, Liễu Phinh Đình được nha hoàn đỡ đi vào, cúi người xuống “Chúc cha sống lâu trăm tuổi, nhật nguyệt trường minh .”
“Tốt, tốt, nữ nhi ngoan .”
“Tướng quân và phu nhân, xin mời vào nội đường ngồi nghỉ .”
Ý cười trên mặt Thiên Mạch bất ngờ biến mất, hướng về phía nội đường bước đi “Đi”
Hoắc Thiên biết tâm tình của nàng không tốt . Liễu Phinh Đình là muội muội của nàng, Liễu tể tướng là phụ thân của nàng, hai người đều là người thân của nàng, vậy mà bọn họ cư nhiên không nhận ra nàng . Trải qua nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ, nàng tại Liễu gia đã sống như thế nào ?
“Tướng quân phu nhân xin dừng bước .” Liễu Phinh Đình khéo léo nở nụ cươi xinh đẹp, đi tới trước mặt Thiên Mạch “Tướng quân phu nhân, như thế nào vừa nhìn thấy ta ngươi đã vội rời đi a ? Ta là tiểu thư của Liễu gia, xem như là nửa chủ nhân, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin phu nhân bao dung .”
“Liễu tiểu thư nói quá lời .” Với sự thông minh của Thiên Mạch, làm sao không nhận ra Liễu Phinh Đình có chủ tâm làm khó nàng .
“Được rồi, tướng quân phu nhân, không biết ngươi là thiên kim nhà nào ?” Liễu Phinh Đình giả bộ thở dài “Ai, Hoắc tướng quân quyền cao chức trọng, có thể môn đăng hộ đối với hắn sợ rằng chỉ có phủ tể tướng chúng ta .” Tiểu thư của những gia đình quyền quý Liễu Phinh Đình nhận thức hơn nửa, nàng căn bản chưa từng nhìn thấy Thiên Mạch, tự nhiên cho rằng Thiên Mạch xuất thân hàn vi, không xứng với Hoắc Thiên .
Thiên Mạch thái độ lãnh đạm, khoé miệng hiện lên ý cừời, nhìn Liễu Phinh Đình không hề mở miệng .
Hoắc Thiên bước nhanh đến bên người Thiên Mạch, đem nàng bảo vệ ở phía sau, sắc mặt xanh đen “Cao phu nhân, Hoắc Thiên với không tới tướng phủ .”
Hoắc Thiên nổi danh ôn nhã, trước giờ chưa từng nổi giận . Tể tướng thấy Hoắc Thiên tức giận biết nữ nhi đã chọc vào chỗ không nên chọc, nghiêm mặt lại “Phinh Đình, không được vô lễ,mau xin lỗi phu nhân .”
Liễu tể tướng quay đầu, lại cười nói “Tướng quân, phu nhân, tiểu nữ vô lễ, lão phu thay nàng xin lỗi .” Hoắc Thiên mặc dù tuổi còn trẻ nhưng địa vị của hắn trong triều lại không thể khinh thường, đắc tội với hắn tuyệt đối không có lợi .
Liễu Phinh Đình nhăn mũi tỏ vẻ không vui, hướng Thiên Mạch nói “Tướng quân phu nhân, Phinh Đình thất lễ .” Trong lời nói của nàng hoàn toàn nghe không ra có chút ý tứ xin lỗi nào .
Liễu Thiên Mạch thở dài một cái, thất vọng nói “Hoắc đại ca, chúng ta đi .” Nàng tưởng rằng Liễu gia sẽ chế nhạo nàng, không có nghĩ đến Liễu gia căn bản không hề nhận ra nàng . Trước khi nàng xuất giá bọn họ đã gặp qua nàng, tại sao lại kkhông nhận ra chứ ? Có lẽ trong mắt hắn chưa bao giờ có nàng .
Hoắc Thiên không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh nàng . Hắn vẫn không biết vì sao Thiên Mạch lại cao ngạo như thế . Hôm nay hắn đã rõ . Nàng ở trong tướng phủ không hề có địa vị, thậm chí không bằng một nha hoàn . Làm phụ thân, lại không nhận ra nữ nhi ? Liễu gia rốt cuộc đã đối đãi với nàng ra sao ? Tại Liễu phủ nhiều năm như vậy, nàng đã trải qua cuộc sống nhu thế nào ?
Trên người nàng có một loại cảm giác tang thương . Hắn vẫn rất kỳ quái, một nữ tử chưa đầy hai mươi tuổi như thế nào lại có sự tinh tế như vậy . Thì ra nàng lạnh lùng và cao ngạo, tang thương cùng tinh thế là có liên quan đến thân thế của nàng .
Thiên Mạch cúi đầu, cười buồn bã “Rất buồn cười đúng không ?”
Hoắc Thiên nhìn chằm chằm vào nàng “Thiên Mạch, ngươi tại sao lại gả cho Vương gia ?” Liễu tể tướng căn bả không nhận ra Thiên Mạch, không có khả năng vì nàng muốn gả cho Vương gia mà xin Hoàng thượng tứ hôn .
“Bởi vì...Liễu tể tướng muốn trở thành nhạc phụ đại nhân của Bình Nam Vương, muốn cùng Bình Nam Vương kêt giao quan hệ . Nếu một ngày hắn phạm vào đại tội không thể tha thứ, gánh lấy hoạ diệt môn, hắn hy vọng Hoàng thượng sẽ nể mặt Bình Nam Vương mà giảm nhẹ hình phạt . Đối với hắn mà nói, ta chỉ là một công cụ mà thôi .” Thiên Mạch thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt . Bình phong, đây là giá trị duy nhất của một ‘tể tướng chi nữ’ như nàng .
Tần Mộ Phong vẫn đem cái chết của Vô Mệnh và Thải Hà đổ lên đầu nàng, nhiều lần ngược đãi nàng . Kỳ thực, nàng là vô tội.
Hoắc Thiên buồn bã, thở dài “Vương gia biết không ?”
“Biết” Biết thì như thế nào, giống như cấp cho nàng một vấn đề khó giải quyết .
Trong lòng Hoắc Thiên trở nên quyết liệt, biết thân thế của nàng như vậy mà Tần Mộ Phong lại đối xử với nàng như thế ? Nàng là một nữ tử đặc biệt, vì sao Tần Mộ Phong không biết quý trọng ? “Hắn rất ngốc, có thể hắn không nhìn thấy chỗ tốt của ngươi .” Về phương diện đối đãi với nữ nhân, Tần Mộ Phong đích thực rất ngu .
Thiên Mạch đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn thẳng vào Hoắc Thiên “Ta nghĩ một mình yên tĩnh một lát .”
“Ta ở nơi này chờ ngươi, ngươi đi đi .” Ngay cả tể tướng cũng không nhận ra nàng, nàng có biết đường không ? Hay là ở lại nơi này chờ đi .
“Không cần, ngươi đến phòng khách đợi ta, ta biết đường .” Phòng khách ở đâu chắc nàng biết .
Hoắc Thiên cười khổ “Tại sao ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì ?”
“Không rõ, nhưng ta biết .” Gió mát thổi tới làm rối loạn mái tóc của nàng .
Hoắc Thiên đem tóc của nàng vén ra phía sau tai, ôn nhu cười nói “Ngươi đi đi, ta ở phòng khách chờ ngươi .”