My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ôi vội chạy xuống Rue Oberkampf. Đã hơn tám giờ. Tôi bị muộn rồi. Có lẽ họ đã bắt đầu chơi rồi. Tôi thấy phấn khích. Lẽ ra tôi phải khôn ngoan hơn nhưng tôi không ngăn được mình. Tôi nóng lòng muốn gặp cậu. Có lẽ tôi vẫn chưa làm hỏng mọi cơ hội với cậu. Có lẽ bọn tôi vẫn có thể cùng ăn một bát thịt hầm ở quán Rémy sau khi chơi đàn và trò chuyện.
Hoặc không cần trò chuyện. Như bọn tôi đã làm ở Sacré-Coeur. Không trò chuyện gì còn hay hơn. Tôi mở cửa và va vào một người. Chỗ này đông kín người. Tôi đoán chắc Chủ nhật là tối đặc biệt ở đây. Tôi nhón chân, cố nhìn lên sân khấu. Virgil ở trên đó. Cậu đang ngân nga. Cậu đang đi đi lại lại trên cái sân khấu nhỏ.
Đám đông yêu thích bài hát đó. Họ cổ vũ cậu bằng mười thứ tiếng khác nhau. Cậu đang hát đến đoạn cuối một bài tên là “I’m Shillin”. Tôi nhận ra nó từ đĩa CD của cậu. … Tôi chả là ai cả cho tới khi đeo một cái túi LV ngựa con, cá sấu một chữ G to đùng, sáng bóng cứ việc gọi tôi là thằng ba phải nhưng tôi sẽ bắt bạn chi tiền ra mua cái đồng hồ này, uống ly trà đó đi bạn sẽ giống tôi ngay thôi bán giày, bán cà phê tiền ngọt hơn cả kẹo cà phê bán trang sức, bán xe hơi ừa, phúc lợi cho các vì sao đấy con đó là con khỉ nợ làm cho nhà nghệ thuật phát sốt lên cứ hỏi Brad Pitt mà xem rồi nó tốc thẳng giờ nó là nước vitamin và bảo tôi có nên mua một chai dầu chồn hôi của con bé Estée Lauder kia không nó có phong cách, rất vênh vang nó còn hơn thằng ba hoa bán nhạc bán nhiếc rất nhiều lần giờ nó giàu ngang Mick Jagger nó bảo, tao phải chơi thật ra giá đi làm một bài diễn văn dài cho mặt tôi lên cái hộp bữa ăn giảm giá của con bạn tôi cúi đầu trước thằng hề vì tôi muốn có vương miện áo ngủ bằng lụa nhà thông tầng ở ngoại ô giờ tôi là một thằng hút xì gà Bolivar chơi vớ vẩn, chơi poker tôi là đứa hết quyền hết lực và một thằng hề của Diddy.
bán nhạc, bán tranh bán linh hồn, chả sao cả đừng bao giờ quên chỗ nào có cò mồi là sẽ có cách. Cậu giang rộng tay ra rồi cúi chào và khán giả như phát điên lên. Jules đứng đằng sau cậu. Và vài người khác. Tối nay họ có đầy đủ dụng cụ − míc, âm li, guitar, một cái trống máy.
Họ không nhìn thấy tôi. Tôi ở mãi đằng sau và không biết làm cách nào để đi qua đám đông. Tôi nhìn sang trái rồi phải, cố tìm ra một đường. Tôi lại nhìn lên sân khấu và thấy một người tôi chưa thấy trước đây – một cô gái da nâu thanh mảnh cao ráo xinh đẹp. Cô ấy bước tới, đưa cho Virgil một cái khăn và một cốc nước.
Cô quay đi, nhưng cậu nhoài tới, cầm lấy tay cô và kéo cô quay lại với cậu. Cậu thì thầm gì đó vào tai cô, rồi hôn lên má cô. Cô bật cười. Ôm cậu. Nhảy xuống sân khấu. Chà. Hơi bị nhanh đấy nhỉ. Chắc là cậu phải đau khổ lắm khi mà chuyện giữa tôi với cậu không thành. Tôi chuồn ra ngoài.
Thật nhanh. Trước khi có ai kịp nhìn thấy tôi là một con ngốc ngu xuẩn và buồn bã đến mức nào. 55. Tôi đang cố chơi bản “Norwegian Wood”. Nhưng không thành công. Tôi bập bông dây đàn. Hỏng bét cả. Tôi bỏ cuộc và thử sang Bach. Cũng chả được luôn. Tôi chơi nhạc để khỏi phải nghĩ một số chuyện.
Chẳng hạn như – Tại sao tôi lại nghĩ rằng Virgil không có bạn gái? Hai? Năm? Cả chục? Cậu ấy, một vị chúa nhạc hip-hop quyến rũ? Tôi đã nghĩ giữa chúng tôi có gì đó đặc biệt – tôi đã tin chắc là có – nhưng tôi đoán mình đã nhầm. Phán đoán sai – một tác dụng phụ hay ho nữa của thuốc an thần.
Tôi không chơi nổi bài nhạc. Tôi tự nhủ là do tay tôi bị cóng. Đang giữa mùa đông mà tôi ngồi ở Pont Neuf. Và có cả tuyết rơi. Một bông tuyết đang chao xuống. Nhưng tôi biết cái lạnh không phải là lý do khiến tôi chơi dở. Là do thuốc an thần. Tại quán Rémy tôi đã uống thêm. Và giờ thì tôi vừa loạng choạng vừa chậm chạp vừa tê dại.
Tôi không cảm thấy gì cả. Tôi biết trời lạnh, nhưng tôi chả cảm thấy. Tôi biết mình buồn, nhưng tôi cũng chả cảm thấy thế luôn. Giờ thì tôi ở cách xa quán Rémy’s. Cách xa nhà bác G. Sau khi nhìn thấy Virgil, tôi không muốn quay về nhà. Cô Lili có khi đi ăn tối về rồi. Bố có thể đã từ lab về.
Mà tôi thì không muốn nói chuyện. Với họ. Với bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn chơi đàn. Để tìm được cái nốt nhạc mà Nathan đã bảo tôi. Gió thổi tóc bay vào mặt tôi. Tôi gạt tóc và cảm thấy gì đó trên má mình. Tôi quệt đi. Lòng bàn tay tôi đầy những giọt pha lê đóng băng nhỏ xíu.
Tôi nghĩ đó là nước mắt. Điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi móc từ trong túi ra và nhìn số. Đó là Virgil. Tôi nhét lại vào túi. Cậu đã trả iPod lại cho tôi. Tôi chẳng cần gì từ cậu nữa. Các gã trai khiến bạn buồn, chứ âm nhạc thì không. Tôi hít một hơi thật sâu, và cố chơi bản nhạc mà không làm hỏng nó.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia