Số lần đọc/download: 1842 / 22
Cập nhật: 2017-05-18 16:52:57 +0700
Chương 52
N
gô Phụng và Dư Uyển Thu đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình trạng của Triết, tôi đành phải tường thuật tỉ mỉ đầu đuôi sự việc Triết tự tử cho họ biết, nhưng tôi không đồng ý cho họ đến bệnh viện thăm Triết, vì tinh thần và sức khoẻ của Triết chưa hoàn toàn hồi phục.
Cơm trưa xong, tôi mua một ít trái cây và hoa vội vã đến bệnh viện. Bác sĩ Vi đi vắng. Cô y tá cho tôi biết sức khoẻ của Triết đã được khôi phục dần, và anh ta đọc sách trên sân thượng. Lên đến sân thượng, trông thấy Triết trong bộ đồ ngủ bằng lụa sồ trắng, ngả người trên chiếc ghế mây màu làm, bên cạnh có đặt một chiếc kỷ trà nhỏ và thấp, có đủ bình và tách. Một quyển Thánh Kinh và vài quyển sách Trang Tử, Nam hoa kinh nằm ngổn ngang trong phát khiếp. Tôi nhẹ bước đến và khẽ lên tiếng gọi hắn. Chỉ mấy hôm mà mặt Triết gầy ốm xanh xao tiều tuỵ. Trên đôi mắt sâu thẳm của hắn, vĩnh viễn không còn trông thấy ánh sáng cuồng ngạo như ngày xưa.
Triết thấp giọng nói:
- Bác sĩ Vi bảo đêm đó anh và Đức Sanh hết sức lo lắng cho tôi, nhất là Đức Sanh, thật làm phiền anh ta quá!
- Có gì đáng kể, mọi người chỉ mong cho cậu sớm bình phục là tốt rồi.
- Sự biến hoá và tạo ngộ của con người thật khó thể tưởng tượng được. Mấy hôm nay tôi muốn quên tôi, quên cả thế giới này và cả những người yêu tôi, hận tôi và lo lắng cho tôi.
Thấy vẻ bi quan của Triết, tôi vờ tỉnh như không, tôi đưa tay chỉ chiếc kỷ trà:
- Cậu tịnh dưỡng và đọc sách như thế này là tốt lắm.
- Bác sĩ Vi bảo nó rất hữu ích cho tinh thần của tôi. - Triết cười héo hắt – Tôi đã nhận thức nhiều vấn đề mới lạ trong những quyển sách này, và tư tưởng tôi càng nảy ra nhiều mâu thuẫn.
Tôi cố hết sức tránh không bàn đến xu hướng nhân sinh với hắn, chỉ nghĩ cách để cho hắn nói ra nguyên nhân chán đời của hắn. Hai chúng tôi đều im lặng. Tôi thấy hắn nâng niu một chiếc chìa khoá vàng, chiếc chìa khoá này khiến tôi nhớ lại tiếng ca vui tươi của hắn vào sáng hôm nọ. Tôi liền giả vờ làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Đây không phải là chiếc chìa khoá của cuốn nhật ký của cậu sao?
- Quyển nhật ký tôi đã đốt đi rồi, nhưng chìa khoá tôi vẫn giữ.
- Cậu có thể cho tôi biết chút ít điều cậu ghi trong nhật ký không?
- Anh muốn tôi phải nhớ lại những kỷ niệm đau buồn sao?
- Không, tôi muốn chia bớt tâm sự hay có thể giúp ích cho cậu không hết chứ làm gì mà lại để cậu buồn lòng.
- Hãy để cái bí mật này chôn kín trong đau khổ đi thôi! - Triết nhìn chiếc chìa khoá mấy lượt, rồi thở dài thườn thượt – Bao nhiêu đoá hoa trong những ngàn năm trước đã bị chôn vùi cả trong lòng đất rồi cậu không thấy sao?
Tôi chợt động lòng:
- Sao lại so sanh gì kỳ vậy, chẳng hạn chiếc chìa khoá vàng này, nó cũng được tạo từ trong lòng đất lên, qua sự rèn luyện, bây giờ hãy còn lấp lánh ánh vàng.
- Nhưng nó có nhớ được tiền thân của nó không? Cũng như trăm ngàn năm về sau, có ai nhớ đến nỗi vui buồn của chúng ta hiện tại.
- Nếu có máu, có thịt, có linh hồn, thì vàng cũng than thở cho loài người ngu muội.
- Tại sao cậu nguyền rủa cái vật vô tri này chứ!
Triết nhìn chiếc chìa khoá với ánh mắt đỏ gay - Nếu nó biết rằng nó chỉ là vật trang sức cho tình yêu giả dối của nhân loại, nó sẽ đau khổ biết bao cho sự biến hoá của nó, và nó càng căm hận những người đã đào bới ra nó. - Mấy hôm nay tôi đã thông suốt được rất nhiều vấn đề đạo lý trên những cái món cổ lỗ khó nuốt trôi này. Trước đây học hành chỉ mong cho xong cái mảnh bằng, kết quả là chẳng biết gì cả. Anh hiểu tôi mà tôi chẳng hiểu tí gì về anh, tôi thật ngu xuẩn mới đi giận anh, tôi ân hận lắm! Nghĩ lại thật đáng nực cười.
- Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu dọn nhà đi mà chẳng nói với tôi một lời nào.
- Tôi biết thế nào anh cũng hỏi tôi câu này! - Triết lặng thinh một hồi mới chậm rãi hỏi – Anh có quen với một cô gái tên là Edlies phải không?
- Edlies à! Cậu còn nhớ đêm hôm cậu rủ tôi đi xem cảnh núi Kim Cương không? Tôi chỉ biết nàng tên là Bạch Lộ…
Triết cướp lời:
- Bây giờ tôi đã hiểu hết mọi chuyện rồi. Trước đây không lâu nàng cũng có cho tôi biết, nhưng tôi không tin.
- Có liên quan gì với cô ta vậy?
- Nếu tôi chịu hiểu sớm tí nữa thì tốt biết mấy! - Triết ngập ngừng nói – Anh còn nhớ có một lần anh và Bạch Lộ ở trên núi Thái Bình…
- Đúng rồi! Nàng nhờ tôi đưa nàng đến đó để gặp bạn nàng.
- Người đó là tôi! Lúc đó tôi không nghĩ rằng anh có cảm tình với nàng, mãi sau nây…
- Sau này cậu đã thấy gì?
- Có một lần anh đi xem phim với nàng rồi ra đi bằng xe của nàng!
- Đúng, nàng bắt tôi đưa nàng ra bãi biển.
- Anh có nhận thiệp mời của nàng, tôi đã thấy trong hộp thư, nhưng tôi vẫn bảo cô Vân trao lại cho anh.
- Tôi đi gặp nàng chỉ vì hiếu kỳ mà thôi.
- Trước khi anh đến, mẹ nàng chỉ ghét tôi thôi. Về sau, bà ta còn cấm không cho con gái của bà ta tới lui với tôi nữa, mà bảo thẳng vào mặt tôi rằng anh là người yêu của nàng.
Tôi nhớ đến vẻ giận dữ của bà Hoa khi nhắc đến người thanh niên bạn của Bạch Lộ, nhưng không hiểu sao bà lại có thành kiến với Triết như vậy.
- Sao cậu tin lời một bà già lẩm cẩm như bà Hoa?
- Thế nên tôi dã hẹn anh ở quán cà phê Thanh Đào để nói chuyện, nhưng tôi không nói thẳng ra được.
- Cậu ngại gì? Sao không chịu nói thẳng thắn hỏi tôi?
- Tôi phải đích thân tìm hiểu tôi mới tin. Lần cuối cùng anh với nàng ra ngoại ô mãi đến tối mới về phải không?
- Hôm đó đi tiễn Cao Mục Địch, tôi gặp nàng tại phi trường, nàng buồn gì đó và nhờ tôi lái xe ra ngoại ô cho thoáng rồi nàng ngã bệnh, phải nằm nghỉ.
- Với những chi tiết đó tôi có thể chứng minh được rằng nàng đã yêu anh. Tôi quyết định dọn đi nơi khác, hơn nữa, chính nàng cũng đã bỏ rơi tôi.
- Cho dù như vậy, cậu cũng không nên tự tử.
- Từ tử là một sự kiện khác. Đó không phải là vì anh, hơn nữa, tôi nhận thấy là mình không nên yêu hàng người như vậy!
- Sao?
- Tôi không thể cho anh biết được! - Triết thở dài – Tôi không muốn tự làm nhục mình và người mà tôi thương yêu hết lòng.
- Có lẽ cậu lại hiểu lầm thêm một lần nữa.
- Lần này thì chẳng sai vào đâu được! Chính lão Trần cho tôi biết nhiều điều. Lời nói của lão… - Triết đột nhiên khóc oà lên.
- Lão Trần nói với cậu những gì?
- Tôi không thể cho anh biết, xin anh cũng đừng hỏi lão làm gì?
- Cậu không thể tin lời ông ta.
- Tôi đã chứng thực được lời của lão.
Tôi nghĩ, có lẽ Triết có điều khó nói nên tôi không nên dò hỏi tiếp, sau đó, tôi nói:
- Chẳng lẽ vì lời nói đó mà cậu phải tự tử sao?
- Không! Tôi có tự tử đâu! - Triết ngần ngừ một chút rồi nói – Tôi uống nhiều rượu quá.
- Thôi, những gì qua hãy để nó qua luôn!
- Không thể được! Gần đây anh có gặp nàng?
- Không.
- Anh phải đến thăm nàng mới được! - Triết hơi hốt hoảng - Nếu nàng biết được việc này, có lẽ nàng còn đau khổ hơn tôi nữa. Nhưng tôi biết nàng sẽ không tự tử đâu.
- Được rồi! Tôi sẽ thăm nàng ngay, cậu còn muồn gặp lại nàng không?
- Không! - Triết cương quyết lắc đầu - Nếu nàng có nhắc đến việc này, anh cứ bảo rằng tôi đã chết, xương cốt đã hoá thành tro rồi, như vậy nàng sẽ yên tâm hơn.
Tôi kinh ngạc:
- Sao thế?
- Anh là người bạn duy nhất của tôi, nhưng tôi không thể nói thêm gì nữa cả. - Triết run rẩy đứng lên – Xin anh đỡ tôi vào phòng, đã đến giờ uống thuốc rồi.