If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương [51]: Dương Mị Mị Không Ngoan
ditor: Ddil
Biểu hiện của Tòng An ở trên bục đáng được khen ngợi, tuổi còn nhỏ nhưng lúc đối mặt với mọi người lại không sợ hãi, thong thả bình tĩnh, tương lai là không có giới hạn.
Lần đầu tiên Dương Dương cảm thấy tự hào vì một đứa trẻ không có cùng huyết thống với mình, như thể niềm vinh dự này có liên quan đến cô, cô cảm nhận được cái gì gọi là cảm động lây.
Cô thật lòng vui vì Tòng An, tự hào về cô bé, lúc Tòng An đi từ trên bục xuống thì Dương Dương ôm chặt lấy cô bé.
"Con đúng là một thiên tài." Dương Dương ra sức hôn lên má Tòng An.
Tòng An cũng nhiệt tình hôn trả lại cô, biểu hiện của hai người làm hơi quá làm người khác phải lén nhìn.
Nhan Hâm ở một bên nói: "Được rồi, được rồi, dừng ở đây, son môi của Dương dính hết lên mặt con bé rồi." Nhan Hâm lấy khăn tay ra lau đi vết son trên mặt Tòng An.
Hai người ồn ào như hai đứa trẻ, Dương Dương ở trước mặt Tòng An luôn luôn làm ra dáng vẻ của một chị gái lạc quan tích cực, nhìn thấy hai người ở chung hòa hợp, trong lòng Nhan Hâm cũng thấy hạnh phúc.
Hôm nay Phạm Động Đồng cũng đã khóc rất nhiều lần, may mắn cố gắng không để mấy bạn nhỏ nhìn thấy.
Cô ấy cầm máy ảnh chụp lại, dùng loại máy chụp Fuji Polaroid, hình sau vài phút là có thể lấy ra được rồi. Các bạn nhỏ cầm hình huơ liên tục, chơi rất vui vẻ.
Phạm Động Đồng đi tới trước mặt ba người, nói: "Mọi người chụp ảnh lưu niệm với nhau nào."
"Được." Dương Dương rất chủ động tạo kiểu chụp hình, cô ôm lấy Tòng An, nhích gần vào Nhan Hâm. Nhan Hâm cũng chủ động dựa lên người Dương Dương, ba người nhanh chóng vào chỗ, Tòng An khoác lên vai hai người, như thể gắn bó lại thành một khối.
"Được rồi, nhìn bên này." Tách một tiếng, máy đã chạy ra hình, Phạm Đồng Đồng trao hình vào tay Tòng An nói với cô bé phải cất giữ cẩn thận.
Nói xong thì ôm mũi đi, xem ra cô ấy hôm nay vẫn còn phải khóc một trận.
Nhan Tòng An thuận lợi tốt nghiệp trường mầm non, Nhan gia tự nhiên chuẩn bị để ăn mừng.
Lần này không nói rõ sẽ mời Dương Dương đến, chẳng qua ở trong điện thoại nói có làm một bàn rất nhiều đồ ăn, đến thêm một vài người cũng không sao.
Cái này chẳng khác nào đi quanh co lòng vòng nói Dương Dương muốn qua cũng được, chúng ta sẽ không đuổi Dương Dương đi.
Nhan Hâm tự nhiên hiểu là như vậy.
Nàng gọi Dương Dương đến Nhan gia, Dương Dương trên đường đi rất bất an, cô lấy điện thoại ra không sừng soi bộ quần áo trông rất đẹp của mình.
Nhan Hâm nói: "Dương đừng lo lắng, mẹ của em sẽ không đuổi Dương đâu."
"Nếu bà đuổi em thì sao?" Dương Dương hỏi.
"Sẽ không." Nhan Hâm nói.
"Nếu như thật sự là vậy thì sao?"
"Em và Dương cùng nhau trở về." Tóm lại sẽ không để cho một mình Dương Dương chịu khổ.
Dương Dương suýt nữa bởi vì kích động mà ôm lấy Nhan Hâm, cô có thể cho rằng lời này là lời ngon tiếng ngọt không? Nếu như là vậy, Nhan Hâm chắc chắn rất hiểu lòng cô, biết cô muốn thì thì sẽ nói cái đó cho nghe.
Lý Tường cũng ở Nhan gia, Nhan Hâm sau khi nhìn thấy anh ta thì bị sốc.
Anh ta giống như khách của Nhan gia thoải mái ngồi trong phòng khách, uống trà nói chuyện với Nhan Dung.
Sau khi Nhan Hâm và Dương Dương đi vào, Lý Tường vẫn nhìn hai người, cho đến khi hai người đi đến trước mặt anh ta.
"Sao cô ta lại ở đây?" Lý Tường nghi ngờ hỏi Nhan Hâm.
"Tôi lại muốn biết sao anh ở trong nhà của tôi." Nhan Hâm hỏi lại.
Cố Thư Nhã bưng trái cây tới, nhìn thấy hai người vừa gặp mặt liền tranh cãi, vội đi ra xoa dịu: "Hâm Hâm, đừng gấp, ngồi xuống uống nước trái cây."
"Mẹ, tại sao anh ta lại ở đây?"
Cố Thư Nhã nhìn Nhan Hâm không hài lòng: "Nói như thế nào cũng là ba của Tòng An, Tòng An tốt nghiệp thì sao nó có thể không đến."
"Mẹ, con không phải có ý này. Ý con là sao mẹ không nói cho con biết trước."
Cố Thư Nhã tránh né cái nhìn: "Mẹ nghĩ con nên tự biết."
Lý Tường nói: "Là tự tôi muốn đến, tôi muốn đến gặp Tòng An một chút."
Cố Thư Nhã và Nhan Dung có việc nên tránh sang một bên, Dương Dương cũng đi vào bếp giúp đỡ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Lý Tường nhìn bàn cờ, ánh mắt cũng không có rời khỏi mấy quân cờ đen và trắng, anh ta nói: "Vừa nãy tôi cũng đến trường mẫu giáo. Ở đó tôi thấy em và đồng nghiệp chụp ảnh với nhau."
Ánh mắt Nhan Hâm hiện lên sự đề phòng. Bình tĩnh lúc này càng giống như sự yên lặng trước bão táp.
"Đồng nghiệp của em? Thật ra em đang gạt tôi phải không? Mỗi lần nhìn thấy em, bên cạnh em luôn có cô ta. Nếu là đồng nghiệp, thì cũng trùng hợp nhiều lắm." Lý Tường nói chuyện với quân cờ chứ không phải Nhan Hâm, anh ta giống như đang tự lầm bầm làu bàu, vẻ mặt khiến người ta thật khó nắm bắt.
Nhan Hâm nghĩ chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ không thể che giấu, chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Tòng An nó rất thích đồng nghiệp này của em, sự yêu thích này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Nó không thích gần gũi người khác, đến cả ba ruột như tôi, nó đối với tôi cũng chỉ có lễ phép, không thích làm nũng. Tư Nghiên vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng Tòng An, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể khiến nó thích cô ấy. Người gần gũi với Tòng An nhất là em, tôi hiểu được, bởi vì em là mẹ của nó. Nhưng còn cô ta là sao?"
"Lý Tường, anh đã biết câu trả lời, đừng hỏi tôi." Nhan Hâm bình tĩnh nói.
Lý Tường từ từ quay lại, khi nhìn thấy vợ trước xinh đẹp chín chắn của mình, khóe miệng cười có chút mỉa mai: "Thật ta tôi chẳng biết gì cả, nhưng nhìn thái độ của em lúc này, tôi nghĩ tôi đã tìm được câu trả lời, cô ta không phải bạn bình thường của em phải không."
"Phải." Nhan Hâm nhìn phía trước, điều nên biết, cuối cùng cũng sẽ phải biết.
"Có phải trước khi chúng ta ly hôn cô đã quen cô ta? Cô luôn miệng nói không có tình cảm với tôi, nhưng thực tế là cô đã sớm thông đồng cùng một chỗ với cô ta!" Lý Tường kích động bắt lấy tay nàng, các ngón tay siết chặt cổ tay nàng.
Nhan Hâm nhíu mày, nàng cảm thấy được xương của mình sắp bị anh ta nắm gãy.
"Không có."
"Hôn nhân của chúng ta ở trong mắt cô rốt cuộc là cái gì, chỉ là để che dấu việc xấu của các người sao? Cô xem tôi là cái gì, là đồ ngốc hay là thằng ngu?"
"Lý Tường, anh tỉnh táo lại dùm, tôi tôn trọng hôn nhân của chúng ta và tôi chưa từng phản bội anh."
"Cô nghĩ rằng tôi còn có thể tin cô sao? Cô là đồ dối trá!" Lý Tường kéo Nhan Hâm lại gần, sự căm phẫn của anh ta giống như một ngọn lửa bùng cháy thêu đốt mắt Nhan Hâm.
Nhan Hâm nhướng mắt lên, nhìn thấy được sự tức giận ở trong mắt Lý Tường.
Nhan Hâm nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, nàng rộng lượng nói: "Tôi không có lừa anh, tuy rằng tôi không thương anh, nhưng mà tôi chưa từng phản bội anh."
Dương Dương nhìn thấy tình hình ở phòng khách liền vội vàng chạy tới, cô đẩy Lý Tường ra, kéo Nhan Hâm ở trước mặt anh ta ra xa.
Hình ảnh hai người cùng một chỗ làm tổn thương con tim Lý Tường.
Lý Tường không chút hoang mang chỉnh lại bộ vest để che dấu kinh ngạc trong lòng.
Dương Dương nói: "Nói như thế nào thì anh cũng là khách, ở trong nhà của chủ mà động tay động chân thật không giống một quý ông chút nào."
Lý Tường nói: "Ở đây, cô cũng là khách mà thôi." Hơn nữa, trước đây anh ta còn là con rể của Nhan gia, so với Dương Dương ở trước mắt không có thân phận gì hết thì hơn gấp trăm lần, Dương Dương lấy thân phận gì để ý tới anh ta?
Dương Dương sửng sốt, nói: "Thì đã sao, đánh phụ nữ thì là thứ đàn ông gì."
"Tôi có phải đàn ông hay không, người phía sau cô hiểu rõ nhất." Lý Tường ức chế nói với giọng điệu đay nghiến của mình, anh ta vừa thấy hình ảnh hai người ở cùng nhau là muốn điên rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà vợ của anh ta sẽ yêu thương một người phụ nữ còn ở chung với cô ta, thà rằng cho anh ta biết vợ mình yêu đàn ông thì còn thấy tốt hơn, còn đằng này, anh ta bắt đầu nghi ngờ cuộc hôn nhân của mình, có phải... nó chỉ là một sự che dấu của Nhan Hâm mà thôi.
Dương Dương nheo mắt lại, "Anh im miệng..."
"Đủ rồi, Lý Tường, lần này mời anh ra khỏi nhà tôi." Sự nhẫn nại của Nhan Hâm đã tới giới hạn, nàng lớn tiếng bảo Lý Tường đi.
Lý Tường cất bước bỏ đi, bước chân dừng lại bên cạnh Nhan Hâm, Lý Tường nói với Dương Dương: "Các người quen nhau từ lúc nào?"
"Cách đây không lâu." Dương Dương trả lời.
"Khi đó cô yêu ai?" Câu hỏi này này, Lý Tường là hỏi Nhan Hâm.
"Tôi không yêu ai cả." Ánh mắt của Nhan Hâm nói cho Lý Tường biết đây là nói thật.
Lý Tường không tin: "Cô thật sự không yêu tôi một chút nào?"
"Có một chút, nhưng không đủ khiến cho tôi muốn sống cùng anh cả đời." Nhan Hâm chân thành.
Lý Tường nói với cái giọng tự mỉa mai: "Giỏi lắm, cô lấy tình cảm của người khác ra đùa bỡn như món đồ chơi, chắc hẳn rất hả hê hả?"
"Xin lỗi!" Nhan Hâm thấy có lỗi.
"Cô đừng nói xin lỗi, tôi không nhận." Lý Tường sải bước đi.
Nhan Hâm nhìn bóng lưng của anh ta mà chìm vào trong suy nghĩ, Dương Dương nắm nhẹ tay nàng: "Anh ta nghi ngờ em?"
"Không sao, em không thẹn với lương tâm. Anh ta chỉ là không chấp nhận có người không yêu mình. Anh ta là một người đàn ông kiêu ngạo như thế..."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe em nói em hiểu anh ta nhiều như thế nào." Dương Dương vừa nghĩ tới những lời cái tên đàn ông chết tiệt Lý Tường đó nói thì vẫn còn một bụng tức, dựa vào cái gì mà đứng ở đây nói chuyện với cái giọng điệu ra vẻ như quen thuộc với Nhan Hâm dữ lắm. Nếu không phải Nhan Hâm nắm chặt tay cô không cho cô ra tay, cô đã sớm cho anh ta một đấm.
"Được, em không nói." Nhan Hâm nhẹ giọng nói.
"Lý Tường đi đâu rồi, không phải mới nãy còn ngồi ở đây sao?" Cố Thư Nhã nghi ngờ hỏi.
"Anh ta đau bao tử nên đi về nhà." Dương Dương mỉm cười nói với Cố Thư Nhã, cô nhận lấy đồ ăn trong tay Cố Thứ Nhã, đem để trên bàn.
Cố Thư Nhã cũng biết chuyện không phải như vậy, nhưng cũng đủ khôn ngoan nên không có hỏi tiếp, sau đó gọi tất cả mọi người đến ăn tối.
Trên bàn ăn, biểu hiện của Nhan Hâm, Tòng An lại thêm một Dương Dương nữa thật sự giống như người một nhà.
Sự thân thiết tự nhiên như vậy là cái mà bà và Nhan Hâm không có.
Cố Thư Nhã không thể không ghen tị, Tòng An đối với bà ngoại này cũng chưa từng quan tâm nhiều như vậy... "Bà ngoại, ăn nhiều đồ ăn vào." Tòng An gắp thức ăn vào trong chén của Cố Thư Nhã.
Dương Dương đắc ý nháy mắt với Nhan Hâm, nói cho nàng biết đây là kiệt tác của cô, Nhan Hâm đá cô ở dưới bàn, ý nói cô đừng làm mấy động tác nhỏ như vậy.
Dương Dương không có phản ứng, Nhan Hâm lại đá, Nhan Dung ngẩng lên khỏi chén cơm, bình tĩnh nói: "Hâm Hâm, con đừng đá nữa, đó là chân của cha."
Một luồng hơi nóng lan khắp hai má Nhan Hâm, Nhan Hâm vùi mặt vào trong chén, không tính lại ngẩng lên.
Nét cười trên mặt Dương Dương chưa từng phai mờ đi.
*********
Đàm phán với Hứa Hiền Vũ là ở trong nhà của Hứa Hiền Vũ, Lisa ngồi bên cạnh Dương Dương, ngồi gần cô hơn so với Hứa Hiền Vũ.
Bụng của Lisa đã hơi nhô lên, qua một thời gian, đã dần dần lộ ra biểu hiện của một người mẹ, Lisa thường hay ngẩn người, giống như linh hồn đang đắm chìm trong ảo tưởng.
Ánh mắt Hứa Hiền Vũ luôn trôi tới chỗ Lisa, sau đó dừng ở bụng của cô ấy.
Hứa Hiền Vũ thật lòng yêu Lisa, Dương Dương có thể nhìn thấy, đồng thời anh ta cũng rất đặc biệt yêu con của hai người, sự tự hào của một người cha hiện rõ trên mặt không thể nghi ngờ.
Ngoài việc Dương Dương và Hứa Hiền Vũ đều là bạn bè cũ, thì còn có một tầng quan hệ khác, ở trong lúc mặc cả chắc chắn sẽ không nể tình. Lúc cần chém thì Dương Dương sẽ không nương tay. Ép giá cả xuống từng chút một, cho đến khi không còn ép được nữa, để cho lợi ích của đôi bên được cân bằng.
Hứa Hiền Vũ cười khổ mà nói: "Lúc nãy trên em người toát lên một luồng sát khí, khiến tôi run sợ trong lòng, nên tuyệt đối không dám chọc tới em, tránh bị em giết chết."
Dương Dương sắp xếp lại hồ sơ đâu vào đấy, nói: "Gừng càng già càng cay, lúc trước cũng là anh mời tôi vào cửa, ở mặt này, tôi không thể không thừa nhận anh chu đáo hơn so với tôi nghĩ, có rất nhiều thứ cần học tập ở anh."
"Được rồi được rồi, cứ khen tiếp nữa thì đến mai cũng chưa được ăn cơm." Lisa mỉm cười nói, "Dương Dương, ở lại đây ăn tối."
"Không được, tôi phải về nhà ăn cơm." Dương Dương nói với Lisa.
"Cậu ít khi đến đây, ăn một mình đâu có vui, chi bằng ở lại..."
Dương Dương nghiêm trang nói: "Tôi không phải có một mình. Có người ở nhà chờ tôi."
Lisa đuổi theo tới cửa, Dương Dương dừng bước nói với cô ấy: "Đừng chạy, cậu cũng phải nghĩ cho con của cậu đi."
"Cậu nói là thật sao?" Lisa hỏi.
"Câu nào? Tôi nói nhiều như vậy, không nhớ rõ cậu hỏi là câu nào."
"Có người chờ cậu về nhà."
"Lisa, lúc trước đã tôi nói với cậu tôi có bạn gái."
"Thế nhưng... Cậu... Dương Dương... Cậu không phải nói cậu..." Lisa luống cuống.
Dương Dương nói "Lisa, cám ơn cậu đã quan tâm tôi, nhưng đừng tự cho mình quá nhiều áp lực, Hứa Hiền Vũ mới là người cậu nên quan tâm, tôi là bạn tốt của cậu, nhưng sẽ không có ai ghi nhớ thời khắc hạnh phúc với bạn tốt ở trong lòng hoài."
Lisa giang tay ôm lấy Dương Dương: "Dương Dương, mình không rõ, sao cậu lại đột nhiên tìm một người."
"Không phải đột nhiên, là tất nhiên, tôi đã yêu cô ấy."
"Không được, mình không muốn cậu yêu người khác, mình nghĩ cậu ít nhất cũng sẽ không yêu nữa, mình..."
"Đừng nói gì nữa cả, Hứa Hiền Vũ đang ở đây." Dương Dương gỡ hai tay Lisa ra.
Hứa Hiền Vũ đứng ở cửa không biết đã bao lâu, anh ta đi tới chỗ Lisa, Lisa từ từ lau đi nước mắt trên khóe mắt, nói: "Để cho em với Dương Dương ở đây một lúc."
"Dương Dương cần phải về, ở đây đón xe không tiện, anh đưa cô ấy về." Tới lúc Hứa Hiền Vũ cau có cũng sẽ không còn hòa nhã dễ gần nữa.
Dương Dương bị Hứa Hiền Vũ đối xử không lịch sự cũng không hề phàn nàn câu nào, cô cảm thấy lúc này chính xác không nên ở lại.
Hai tay Hứa Hiền Vũ nắm chặt vô-lăng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, bên dưới sự bình tĩnh là sự chịu đựng tức giận của anh ta.
Dương Dương nói địa điểm, Hứa Hiền Vũ nói: "Đó là nhà bạn gái của em?"
"Ừ."
"Bạn gái của em là người từng xuất hiện ở văn phòng em đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chúc mừng em, cô ấy trông rất xinh đẹp."
"Cám ơn."
"Cho nên em đừng đến gần Lisa nữa. Em và Lisa vẫn là bạn, tôi cũng hi vọng hai người có thể làm bạn tốt cả đời, nhưng tình hình bây giờ lại làm cho tôi lo lắng. Tôi rất ích kỷ, cho nên không muốn em tới gần cô ấy."
Cuối cùng thời khắc này cũng tới, Dương Dương hít sâu một hơi: "Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm."
"Đôi mắt của tôi không thể chịu được dù chỉ một hạt cát." Hứa Hiền Vũ nói.
Tình yêu cuối cùng là như thế nào? Đã trải qua nhiều năm như vậy, Dương Dương phát hiện mình chỉ hiểu được bề ngoài, chứ không thể đi sâu vào trong.
Lisa và cô từng yêu nhau, mặc dù không đến mức sông cạn đá mòn, thề non hẹn biển, nhưng ở cái tuổi ngây thơ đó thật sự đã yêu nhau hết mình.
Rồi sau đó tình yêu liền nhanh chóng phai nhạt, chia tay trong bình tĩnh, trao cho nhau một kỷ kiệm đẹp.
Lisa từng hỏi cô: "Nếu có một ngày cậu cảm thấy được mình là tốt nhất, cậu sẽ đến tìm mình sao?"
"Có lẽ " Dương Dương không quá quan tâm câu hỏi này, cô đó giờ vẫn luôn tiến về phía trước, cô và Lisa chia tay không phải vì không đủ yêu nhau, mà là hai người không hợp. Sự mâu thuẫn này tồn tại trong cả hai người, đời này không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể thay đổi kết quả của họ.
Lisa còn yêu cô, mà tình yêu đã trở thành gánh nặng của cô.
Trên mặt Dương Dương hiện lên vẻ sợ hãi: "Cẩn thận!"
Có một chiếc xe phía trước lệch ra khỏi đường chạy, lao về hướng của bọn họ. Hứa Hiền Vũ khi được Dương Dương nhắc mới chú ý tới tình cảnh này, nhưng phản ứng của cơ thể luôn chậm hơn một bước, anh ta còn chưa kịp phản ứng, Dương Dương cầm vô lăng lái sang một bên, chiếc xe lướt qua xe kia, đầu của chiếc xe kia đụng phải đuôi xe của Hứa Hiền Vũ.
Hai người Dương Dương và Hứa Hiền Vũ bởi vì quán tính mà đập vào thân xe.
Trong đầu Dương Dương xuất hiện một cảm giác như bị bót nghẹt, sau đó nghe thấy âm thanh càng trở nên mơ hồ, cô có thể nghe thấy, lại tiêu hóa không được.
"Ngã tư đường XX ngoại thành x xảy ra tai nạn xe cộ, chiếc xe gây tai nạn đã chạy về phia Nam..."
Ai đang nói chuyện?
Dương Dương cố gắng mở to mắt, mí mắt nặng nề sụp xuống.
Cửa xe được mở ra, một người nói bên tai cô: "Trên xe có hai người, người điều khiển xe va vào cửa sổ, đập trúng đầu, đừng di chuyển người anh ta, đợi 120 tới đây rồi nói sau. Người ngồi ở ghế phụ không có chảy máu, nhưng không loại trừ khả năng bị chấn thương."
Dương Dương mở mắt, bị người nọ nhìn thấy, cô ấy lập tức mỉm cười.
*********
Buổi sáng Kiều Hãn Thời trên đường đi làm mang đôi giày cao gót yêu thích nhất bất ngờ bị gãy gót, cô liền cho rằng hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện xấu. Đợi cả buổi sáng cũng không thấy thấy xuất hiện chuyện xấu gì, ngoài việc uống ly cà phê do thư ký mua nhầm thì cũng không có gì khác so với bình thường.
Buổi tối lúc tan ca thì cô nhận được điện thoại, chuyện xấu mà cô đợi đã xảy ra.
Cô lo lứng đứng đợi thang máy, mắt thấy con số nhảy từng chút, tim cũng nhảy theo đó.
"Thật trùng hợp, chị cũng ở đây." Người xuất hiện ở bên cạnh cô là Lâm Hữu Thời đang làm nhiệm vụ, trên người mặc đồng phục, là người nổi bật nhất ở trong đám đông đợi thang máy, vẻ mặt lúc này thể hiện sự hứng thú nhìn Kiều Hãn Thời.
"Sao cô lại ở đây?" Kiều Hãn Thời không phủ nhận mỗi khi gặp cô ấy là tim cô lại đập nhanh hơn, nhưng lại không giống với sự nóng lóng khi đợi thang máy, cái cảm xúc này gọi là kích động.
Lâm Hữu Thời nhướng mày, cô ấy nói: "Công việc. Mới đưa một nạn nhân vào bệnh viện, nghe nói cô ấy có chuyển biến tốt, nên tôi tới đây để làm ghi hồ sơ."
"À." Thang máy xuống tới ngay lúc này, hai người cùng đi vào, và mấy nhóm các phụ nữ lớn tuổi với nhau.
"Công việc của cô chắc bận rộn lắm." Kiều Hãn Thời nhìn Lâm Hữu Thời thông qua tấm gương ở cửa thang máy
Lâm Hữu Thời cũng nhìn cô: "Chị cũng bộn bề nhiều việc, bận đến không có thời gian đi bar."
"A? Dạo này cô có đi quán bar sao?"
"Khi rãnh tôi có đi, tôi nghĩ đến ít nhất sẽ gặp được chị."
Lần này hiểu lầm lớn.
"Thật ra tôi không thích đi bar, hôm đó cô thấy tôi là vì đúng lúc khai trương quán, tôi đến để chúc mừng bạn tôi thôi." Kiều Hãn Thời giải thích.
Lâm Hữu Thời như chợt thấu hiểu: "Hèn gì không thể tìm được chị."
"Cô sẽ không phải luôn chờ tôi ở đó chứ?"
"Chị nói thử xem?" Lâm Hữu Thời quay đầu đối mặt nhìn vào mắt nhau.
Đôi mắt sáng ngời ấy làm cho Kiều Hãn Thời không dám nhìn thẳng, giống như nhìn vào sẽ chìm đắm ở trong đó.
Kiều Hãn Thời nói: "Ở đó cô chắc chắn rất được hoan nghênh." Nghĩ thôi cũng có thể đoán được, Lâm Hữu Thời có ngoại hình lại có khí tức sạch sẽ, đi bất cứ đâu cũng sẽ thu hút rất nhiều người.
Lâm Hữu Thời nói: "Đúng thật là như vậy."
Kiều Hãn Thời cảm thấy được như có một vị chua đang dâng lên.
Lâm Hữu Thời lại nói: "Nhưng tôi sẽ nói với họ tôi đang đợi một người, cô ấy sẽ đến bất cứ lúc nào, cho nên tôi chỉ có thể nói xin lỗi."
Vị chua như biến mất, trở thành vị ngọt.
Thang máy dừng lại tại tầng 19, Lâm Hữu Thời và Kiều Hãn Thời không hẹn mà cùng bước khỏi thang máy.
Hai người cùng sóng vai đi đến cửa phòng bệnh, Lâm Hữu Thời và Kiều Hãn Thời nhìn lẫn nhau, Kiều Hãn Thời nói: "Người cô muốn tìm cũng ở đây sao?"
"Thật trùng hợp." Tính về mặt xác suất nào đó mà nói, xác suất mà hai người cùng lúc muốn tìm một người là rất nhỏ.
Nhan Hâm là người đầu tiên tới chăm sóc Dương Dương, vào lúc xảy ra tai nạn nàng ở cách hiện trường không xa. Sau khi Dương Dương tỉnh lại thì kiên trì gọi điện cho cô, cô nhận được tin thì chạy đến hiện trường, sau đó theo tới bệnh viện.
Dương Dương làm kiểm tra toàn thân, kết quả kiểm tra còn chưa có, cho nên tạm thời ở lại bệnh viện để nghỉ ngơi.
Nhan Hâm nôn nóng đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mặc dù không phải sinh ly tử biệt, nhưng cho dù là trên người Dương Dương để lại vết thương do dao cắt thì cô đã đau lòng, huống chi là tai nạn xe cộ.
Dương Dương bình an đứng ở trước mặt nàng, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy người, Dương Dương kêu đau, nàng cũng không có buông ra. Nàng là muốn trừng phạt cô, ai bảo cô làm cho nàng lo lắng như vậy, làm nàng cho suýt chút không thở nỗi.
"Tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì." Dương Dương vỗ nhẹ lưng Nhan Hâm, dù đau, nhưng cũng cố cười chịu đựng.
Cái ôm của người yêu làm cho sự căng thẳng của cô cũng được dịu xuống, cơ thể của Nhan Hâm run lên khi ôm cô, làm cô có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Nhan Hâm.
Thời điểm đó cô cảm nhận được cảm giác có người yêu thật tốt, vào lúc cô bị thương sẽ có người đau lòng vì cô, tốt hơn nhiều so với bất cứ loại thuốc giảm đau nào. Thuốc giảm đau chỉ có làm cho cơ thể cô không cảm thấy đau, mà Nhan Hâm lại làm cho cả con tim cô cũng không đau nữa.
"Lúc xảy ra tai nạn xe tại sao anh ta và Dương lại ở chung?" Từ sau khi Nhan Hâm biết người ngồi ghế lái là Hứa Hiền Vũ thì không thể kiểm soát được không suy nghĩ nhiều.
Ghen tuông là bản năng của phụ nữ, nghi ngờ lại là bản chất phụ nữ.
Nhan Hâm chỉ muốn biết là tại sao.
Là ai cũng được, tại sao lại là anh ta?
Sau khi Dương Dương giải thích lại tình huống một lần nữa thì chân mày đang nhíu chặt của Nhan Hâm mới giãn ra.
Đầu Hứa Hiền Vũ quấn đầy băng vải, sau khi đã làm kiểm tra toàn thân thì trở lại phòng bệnh chờ kết quả. Lúc anh ta trở về, trong phòng bệnh đã có rất nhiều người, anh ta chào hỏi Kiều Hãn Thời xong thì bắt đầu ngồi xuống giường của mình.
"Muốn tôi gọi Lisa tới cho cậu không?"
"Không cần đâu." Hứa Hiền Vũ xua tay, anh ta nói Lisa bây giờ đang mang thai, đừng làm cô ấy lo lắng, anh ta đợi có kết quả rồi sẽ về nhà.
Kiều Hãn Thời ngồi xuống bên giường, nói với Dương Dương: "Sao em có thể không bất cẩn làm bản thân bị thương đến như vậy."
"Đây không phải là thứ em có thể quyết định, xui xẻo tới, làm sao mà ngăn được." Dương Dương cười khổ mà nói.
Kiều Hãn Thời xoa đầu cô, rồi sờ soạn toàn thân cô, Dương Dương vừa kêu đau vừa né tránh: "Boss, chị không thể lấy danh nghĩa quan tâm mà ăn đậu hủ em nha."
Nhan Hâm lơ đãng đi vào giữa hai người, Kiều Hãn Thời vô tình đã bị chắn ra bên ngoài.
"Thấy em có vẻ khỏe mạnh năng động, ngày mai đi làm chắc không có vấn đề ha, chị cũng yên tâm." Hai tay Kiều Hãn Thời chống nạnh nói với Dương Dương.
"Kiều tổng, chị quá tàn nhẫn, quá vô tình, chẳng lẽ chị không thương hại em một chút nào sao?"
"Công việc của nhà tư bản là bóc lột." Kiều Hãn Thời thản nhiên nói.
Nhưng mà Kiều Hãn Thời cũng không có nhẫn tâm như vậy, sau khi an ủi mấy câu khẩu thị tâm phi* thì nói Dương Dương trở về nghỉ ngơi vài ngày, đợi khỏe rồi hãy đi làm lại.
*Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.
Ở cửa phòng bệnh, Lâm Hữu Thời chờ cô đi ra, sau khi Kiều Hãn Thời đi ra thì Lâm Hữu Thời đứng lên, nói với cô: "Xem ra bà chủ như chị cũng rất quan tâm cấp dưới."
"Tôi chỉ là quan tâm tài sản của công ty mà thôi." Kiều Hãn Thời lại lần nữa khẩu thị tâm phi.
"Cám ơn sự giúp đỡ của cô, Dương Dương nói cô gần như ngay lập tức xuất hiện trước mặt em ấy."
"Vận khí tốt, đúng lúc tôi có ca trực ở đó."
"Tôi muốn cám ơn cô."
"Vậy mời tôi ăn cơm đi." Lâm Hữu Thời cười nói.
Kiều Hãn Thời tỏ thái độ buồn bực, nói: "Cô luôn thẳng thắn như vậy sao?"
"Mẹ của tôi nói với tôi, làm người phải thành thật, không thể gạt người, càng không thể dối mình."
"Mẹ của cô thật sự có nói như vậy à?"
Lâm Hữu Thời nhún vai, "Dù sao cũng là ý này."
Kiều Hãn Thời cười lên thành tiếng.
*********
Trên lưng Dương Dương bầm một mảng lớn, mấy vết trầy lớn phân bổ ở khắp mọi nơi trên người cô.
Lúc Nhan Hâm xoa lưng lưng cho Dương Dương thì cô không ngừng kêu đau, cũng không biết được là đau thật hay giả vờ nữa.
Trẻ con kêu đau là vì muốn được mẹ ôm và nhận một chiếc kẹo ngọt, điểm xuất phát của Dương Dương khi làm như vậy tương tự một đứa trẻ, chính là muốn Nhan Hâm đau lòng.
Tay Nhan Hâm đang xoa lưng thì ngừng lại, chỗ đau trên lưng truyền đến hơi nóng. Ở trong gương Dương Dương nhìn thấy Nhan Hâm thổi vào phía sau lưng mình, dịu dàng cúi xuống như có một giọt nước mắt rơi vào ngực nàng, ngay lập tức sinh ra một cảm xúc không thể giải thích được.
Dương Dương nhíu mày, biết Nhan Hâm là yêu mình, đau lòng cũng là một loại tình yêu.
Lúc Nhan Hâm đứng dậy bỏ đi, Tòng An đã leo lên giường, cô bé nói với Dương Dương đang nằm sấp ở trên giường: "Mị Mị a di, mẹ đang vẽ tranh trên người của dì sao?"
Ngón tay Tòng An An xẹt qua vết bầm tím trên lưng Dương Dương: "Này giống như mèo con, này là bông hoa..."
Dương Dương bị đau đến nhăn mặt: "Tiểu oan gia, xuống tay nhẹ một chút, đây không phải là tranh, là vết thương."
Tòng An nói: "Mị Mị a di, dì bị làm sao vậy?"
Nhan Hâm nói: "Tòng An, đừng chạm vào dì, dì vừa mới bị thương, bây giờ cần phải nghỉ ngơi."
"Sao lại bị thương ạ?"
"Là bởi vì dì không ngoan, Tòng An nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, đừng để mẹ lo lắng." Nhan Hâm sẵn dịp dạy dỗ Tòng An.
Dương Dương nằm sấp ở trên giường phát ra tiếng phản đối yếu ớt: "Không phải đâu."
Đáng tiếc là không có ai lắng nghe cô.
Hết Chương 51
Chương này dài đọc đã ha =))
Thục Nữ Thời Đại Thục Nữ Thời Đại - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc