Số lần đọc/download: 2933 / 34
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:38 +0700
Hồi 51 - Mong Sao Đội Nguyệt Đến Núi Đại Hồng
C
ái thế ma quân Bích Nam Hùng nghe qua tím mặt, lão cố dằng sự ngạc nhiên qua một khắc, sau cùng trầm giọng bảo:
- Nữ nhi của lão phu không phải là hạng người như thế đó?
Cừu Thiên Hiệp bất mãn hét to:
- Chẳng nhẽ ta bảo nàng là hạng người như thế ư?
Cái thế ma quân càng nghĩ suy, càng uất hận, khiến đôi bờ vai gầy guộc của lão run lên từng chập.
Nhan Như Ngọc liếc thấy vội xê mình tới trước một bước trầm giọng thét to:
- hai vị hà tất phải lôi thôi, hiện giờ ta nên quay lại tìm Bích cô nương! Chỉ cần cô nương nói thật, thì trắng đen phải quấy đều rõ...!
Cừu Thiên Hiệp giận căm căm nói mau:
- Đúng đấy! Chúng ta nên tìm hỏi Bích cô nương!
Cái thế ma quân cau mày khó chịu, đưa tay chỉ Cừu Thiên Hiệp noói to:
- Hỏi! Nhứt định là phải hỏi! Ngươi có dám đối chất hay chăng? Hay là ngươi cố lánh mặt không đi?
Cừu Thiên Hiệp cười lanh lảnh nói:
- Hừ! Cừu mỗ nào phải hạng người như thế? Dù có chui vào hang hùm ổ rắn ta quyết chẳng từ nan!
Nhan Như Ngọc cau maày nhìn Cái thế ma quân nghiêm giọng bảo:
- Xin tiền bối hãy an tâm có ta bảo đảm họ Cừu!
Cừu Thiên Hiệp cau mày trợn mắt nhìn Nhan Như Ngọc hét to:
- Không! Ta chẳng cần ai bảo đảm tiền bối với ta đồng đi tìm lệnh ái!
Cái thế ma quân dịu giọng nói:
- Hay lắm! Thôi chúng ta đi!
Vừa nói dứt, lão quay sang Nhan Như Ngọc dịu giọng bảo:
- Ngươi cũng đi, để thị chứng chứ!
Nhan Như Ngọc gật đầu ưng thuận, ví như Cái thế ma quân không nói, Nhan Như Ngọc vẫn không bỏ qua cơ hội hi hữu này.
Đối với việc này Nhan Như Ngọc tuy không thủ vai trò chánh, nhưng đem so sánh nàng với người trong cuộc, thì tinh thần càng căng thẳng gấp bội... vì nàng mong biết sớm công việc này chân giả ra sao... chỉ vì, tâm chí nàng đã dành sẵn một quyết định:
“Nếu việc này... Cừu Thiên Hiệp có dã tâm phá hoại trinh tiết của Bích Lệ Hồng thì nàng quyết định đoạt lại quyển thiết thư của Huyết quang giáo đoạn tuyệt hẳn với chàng... thậm chí còn cầm giữ Cừu Thiên Hiệp đem về giao cho Huyết quang giáo chủ.
Nếu việc này... Bích Lệ Hồng làm quấy thì nàng sẽ quyết định đi rêu rao khắp cả giang hồ, sơn dã, báo cáo cho mọi giới võ lâm Hắc Bạch đều biết. Có lẽ Bích Lệ Hồng là một tên “gian dâm đảng nữ” hầu cắt đứt mối tình Cừu Thiên hiệp và Bích Lệ Hồng đồng thời chính nàng đã tiêu diệt tình địch một cách khéo léo và cũng chính mình nàng hát khúc khãi ca hòa aâm với điệu Phượng hoàng vu phi... nàng là kẻ chiến thắng trên mọi mặt” Nhan Như Ngọc đã quyết tâm, bèn mỉm cười nói to:
- Lý sự tự nhiên như thế, vãn bối xin theo hầu... nào chúng ta đi chứ!
Cái thế ma quân gật đầu, đáp nhanh:
- Ừ chúng ta nên đi cho chóng!
Vừa nói dứt, lão phất nhẹ tay áo rộng, tung mình đến trước, Cừu Thiên Hiệp nối gót theo sau, kế đấy là Nhan Như Ngọc.
Cả ba người đều là tay cao thủ võ lâm, công lực đều nhau không ai cao thấp hơn ai, họ chạy như bay biến trong chớp mắt họ đã về đến Tương Dương phủ thành.
Vượt nhanh qua vài đại lộ đến khách sạn “Kiết Tường”. Cả ba người không hẹn nhau mà đồng hạ xuống mái nhà khách sạn, nhẹ nhàng như lá rụng hoa rơi, nhìn về hướng phòng ngủ của Bích Lệ hồng thấy tư bề vắng lặng, không có vẻ gì động tịnh.
Cái thế ma quân nóng lòng như lửa đốt, vội tung cửa song nhảy vội vào trong, buột miệng kêu to:
- Lệ Hồng con! Lệ Hồng đâu!
Tiếp theo đấy một giọng nói run rẫy lập cập:
- Ối chao! Xin đại vương tha chết! Xin đại vương dung mạng.
Không ngờ, bên trong phòng có hai tên điếm tiểu nhị đang lui hui dọn đồ đạc, chúng chợt thấy Cái thế ma quân đột nhiên tung cửa vọt vào khiến cả hai mặt xám như gà bị cắt huyết, vội quỳ ngay xuống nền đất lạy liên hồi giống như gà mổ thóc, còn miệng chỉ ú ớ không nói ra được.
Ngay lúc đó, Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc tung cửa bước vào.
Cừu Thiên Hiệp đưa mắt nhìn khắp gian phòng,vẫn không thấy bóng dáng của Bích Lệ Hồng đâu cả, bất giác chàng đứng ngẩn người như pho tượng gỗ.
Nhan Như Ngọc thấy thế cả cười:
- Điếm tiểu nhị các ngươi hãy đứng dậy nói chuyện chúng ta không phải là thảo khấu ma vương đâu. Đứng dậy mau.
Hai tên tiểu nhị nghe giọng nói lánh lót của cô gái nên bớt sợ hãi phần nào, bèn gượng đứng lên, chúng vừa thấy mặt Cừu Thiên Hiệp vội tiếng trách cứ:
- Trời! Khách quan! Làm gì nửa đêm khuya canh vắng khách quan lại rủ reo bạn hữu đánh phá, làm hủy hoại cả vật dụng và tan tành khắp nơi trong bổn điếm!
Cái thế ma quân nổi đóa, vỗ mạnh chiếc bàn và trợn mắt nhìn hai tên tiểu nhị quát to:
- Nói láo!
Hai tên điếm tiểu nhị thất kinh, vòng tay run rẫy nói:
- Vâng... vâng..nói láo! Xin lỗi Cừu Thiên Hiệp xê mình đến trước, thuận tay cho vào bọc lấy ra mươi đỉnh bạc vụn trao cho hắn vừa mỉm cười bảo:
- Tiểu nhị ca! Mọi việc đều do tay hát báo, ta xin bồi thường thiệt hại cho các ngươi... lại đây, ta có vài lời muốn hỏi!
Hai tên tiểu nhị thấy thế sáng rở đôi mắt, liền đưa tay nhận bạc vừa rối rít cảm ơn.
Nhan Như Ngọc bước tới trước đưa cặp mắt phượng long lanh nhìn hai tên tiểu nhị dịu dàng hỏi:
- Này điếm tiểu nhị! Có phải vị cô nương mướn trọ tại gian phòng này chăng?
Và hiện giờ vị cô nương đã đi đâu?
Tên điếm tiểu nhị nghe lời lẽ ôn hòa, bèn tỏ vẻ thành thật đáp:
- Phải đấy! Vị cô nương trọ tại đây đã đi theo một vị đạo cô đi rồi... đi rất lâu rồi!
Cái thế ma quân kêu hừ một tiếng đưa tay ra chộp mạnh hai tên tiểu nhị, quát to như sấm hỏi:
- Thậ vậy không? Mà chúng đi lâu mau rồi?
Hai tên điếm tiểu nhị hồn phi phách tán, mặt xám như đổ chàm, mồ hôi đổ ướt trán, chúng khóc rống lên... vừa rên rỉ đáp:
- Gia gia! Xin gia gia buông ra! Ối chao! Đau nhức lắm, chúng con xin nói...
xin nói!
Nhan Như Ngọc cau mày khó chịu, trầm giọng nói nhanh:
- Húy! Tiền bối buông ra chứ! Chúng làm sao chịu nổi cái bấu nhẹ của tiền bối?
Thử thả chúng ta hỏi lại cho tỏ tường!
Cái thế ma quân buông nhẹ tay, hai tên tiểu nhị lảo đảo xuýt ngả, chúng tựa lưng vào tường giương đôi mắt mất thần nhìn Cái thế ma quân không chớp, dáng điệu khổ sở một cách thảm thương.
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khổ sở hỏi:
- Tiểu nhị ca! Vị cô nương ở phòng này đã đi thật hay sao?
Tên điếm tiểu nhiị chưa hết vẻ kinh hoàng, hắn trù trừ rất lâu, mới nghiêm giọng đáp:
- Khi quý vị rời khỏi nơi đây chẳng bao lâu, thì một vị đạo cô vào đây bồng vị cô nương đi ngay!
Nhan Như Ngọc nghe qua lấy làm lạ, quay nhìn Cừu Thiên Hiệp hỏi:
- Người đồng hàn với ngươi là một đạo cô sao? Vậy đạo cô đó là ai?
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu đáp:
- Đạo cô đó là Ngũ diện yêu hồ!
Nhan Như Ngọc tái mặt hỏi nhanh:
- Ngươi mà kết bạn đồng hành với Ngũ diện yêu hồ ư?
Câu hỏi của nàng đượm vẻ gấp rút, kinh sợ, phẫn hận và đầy phiền muộn.
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khổ sở, lại đưa tay chỉ Cái thế ma quân nói:
- Chính ma quân đưa “nó” tới đây!
Cái thế ma quân Bích Nam Hùng đáp ngay không do dự:
- Nếu không có nàng đến báo tin và đưa ta đến đây... Thì ngươi đã phá tiết trinh của ái nữ ta rồi!
Nhan Như Ngọc mặt mày biến sắc, nàng cao giọng nói to như hét:
- Ối! Loạn mất! Tất cả chúng ta đều bị lọt vào vòng kế hoạch của kẻ khác mất rồi!
Cái thế ma quân thất kinh hỏi:
- Lọt vào kế hoạch của ai?
Nhan Như Ngọc trầm giọng nói mau:
- Việc này đầu đuôi, đều do Ngũ diện yêu hồ đặt ra kế hoạch “nó” làm cho Bích Lệ Hồng mê muội, rồi dẫn Cừu Thiên Hiệp vào tròng, lại báo tin và đưa Bích tiền bối đến chứng kiến, cốt ý làm cho hai người liều thân trí mạng mà đánh với nhau, nó đứng bên ngoài thủ lợi! Thật là kế hoạch “ngưu ông thủ lợu”!
Cừu Thiên Hiệp chợt hiểu ra gật gù nói:
- Ừ! Có lý thật Cái thế ma quân lấy làm khoó nghĩ, ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Ngươi bảo nàng thủ lợi... vậy mối lợi thế nào?
Nhan Như Ngọc điềm nhiên nói:
- “Nó” dẫn dụ cho hai hổ đấu nhau, tức nhiên có kẻ bại thương, một là trừ bớt một vị khắc tinh của nó...!... Nhưng còn việc Bích cô nương... điều an nguy chưa rõ...
Bây giờ lại không biết Bích cô nương ra sao?
Cái thế ma quân nghe đề cập đến sự an nguy của con gái mình, khiến lão hầm hầm nổi giận, đưa tay điểm mặt Cừu Thiên Hiệp nói:
- Mọi việc đều do ngươi mà ra cả!
Cừu Thiên Hiệp nổi nóng quát to:
- Nếu ngươi không hồ đồ lổ mãng, thì đâu đến nổi gì!
Nhan Như Ngọc thấy cả hai đã cáu lên, bèn dùng lời khuyên giải:
- Hiện giờ đổ lỗi nhau chẳng ích lợi gì... mà tất cả chúng ta đều có trách nhiệm lo giúp Bích cô nương!
Nói đến đây nàng bước lại gần tên điếm tiểu nhị dịu dàng hỏi:
- Các ngươi có nhận thấy đạo cô bồng vị cô nương đi hướng nào chăng?
Hai tên điếm tiểu nhị đồng thanh đáp:
- Khi chúng tôi lên phòng, thấy vị đạo cô bế cô nương đi rất nhanh về phía Đông Nam, cả hai đi rất lâu, chúng tôi mới lên đây dọn dẹp phòng thì quý vị đến!
Nhan Như Ngọc liệu định câu chuyện này vô cùng nguy cấp, nên nhìn Cái thế ma quân và Cừu Thiên Hiệp bảo thật nhanh:
- Việc cứu người là trọng, chúng ta mau rời khỏi nơi đây Cái thế ma quân biến sắc hỏi lại:
- Cứu người? Mà cứu ai chứ?
Nhan Như Ngọc trầm giọng nói nhanh:
- Ngũ Diện Yêu Hồ đã đến đây trước, nó giở trò ma thuật làm Bích cô nương bất tỉnh, lại đánh tiếng gọi Cừu Thiên Hiệp đến cứu, sau cùng nó mới đến báo cáo cho tiền bối, và giờ này nó bắt cóc Bích cô nương.
Nói đến đây nàng vụt nín bặt, đôi má đột nhiên đỏ gắt như hồng đào, dường như có một điều gì khó nói... một lúc lâu nàng quay sang Cừu Thiên Hiệp bảo nhỏ:
- Yêu Hồ có rất nhiều ma thuật, tà pháp người có biết chăng ngoài môn “Mỵ nhân cầu hồn thuật” nó còn có nhiều khăn tay chứa dâm phách gọi là “Tổn ngươi Dâm độc phách” có lẽ Bích cô nương bị nhiễm chất độc này... ngoài Yêu Hồ ra, trên đời này không có kẻ thứ hai!
Cái thế ma quân nghe qua vỗ mạnh xuống bàn, khiến chiếc bàn gỗ gụ lâu đời văng ra tung tóe, lão trợn mắt nói to:
- Nếu sự thật như thế, ta sẽ phanh thây Yêu Hồ ra muôn mảnh.
Nhan Như Ngọc mím môi cười nhạt nói tiếp:
- Hiện giờ nổi giận hay căm phẫn đều vô ích, chúng ta thừa lúc trời chưa sáng mà trổ thuật khinh công đuổi theo một đoạn đường thử xem... may ra còn bắt kịp hắn.
Cái thế ma quân chỉ Cừu Thiên Hiệp nói to:
- Trước khi sự thật được rõ ràng, ngươi phải đi theo ta mới được!
Cừu Thiên Hiệp càu mày, lạnh lùng nói:
- Người muốn uy hiếp ta ư, không được đâu! Ta nghĩ tình môn phái vỗ lâm lại bao lần gặp mặt Bích cô nương, dù không tri kỷ cũng nghĩa bạn đường, nên ta không thể khoanh tay đứng nhìn như người ngoại cuộc. Vả lại, ta cũng cần phân tách câu chuyện này cho rõ ràng hơn!
Vừa nói dứt Cừu Thiên Hiệp bước nhanh ra ngoài, Nhan Như Ngọc nối gót theo sau, kế đấy là Cái thế ma quân.
Ba người rời khỏi khách điếm, nhắm hướng Đông Nam, trổ thuật khinh công chạy như bay.
Bây giờ màu trời sắp sáng, sương mai tỏa mịt mù, chỉ trong chớp mắt cả ba đã rời khỏi Tương Dương thành họ nhắm hướng Đông Nam với tuyệt kỹ khinh công chạy nhanh.
Lúc bấy giờ, trời đã quá trưa, cả ba chuyển ra đường cái đi lần tới, họ trông thấy một ngôi chùa nhỏ nằm trơ trọi giữa có thôn, tất cả bèn dừng lại, vào quán tìm thức ăn uốn đỡ đói.
Nhan Như Ngọc nhìn thấy Cái thế ma quân và Cừu Thiên Hiệp, hai người dấn bước trên đoạn đường dài, mà chẳng trò chuyện nửa lời, tựa hồ như oán nặng thù sâu nhau lắm, thậm chí đôi mắt nhìn nhau cũng nảy lửa, không có vẻ gì mềm dịu ôn hòa, nàng buộc lòng lên tiếng nói:
- Ta thấy việc này chưa trôi chảy lắm, vì còn nhiều điểm khả nghi, Ngũ Diện Yêu Hồ quỷ quái tinh ma có khi nào “ả” chịu đi một đường... theo ta nghĩ ba người chúng ta chìa ra ba ngã đuổi theo may ra bắt gặp cô ả! Nếu không vậy, chúng ta đã nhọc công mà vô ích, không theo đuổi... được kết quả gì!
Lúc bấy giờ Cái thế ma quân đối với cô gái cưng bị mất tích, lòng đau như cắt, dạ xót như bào, tuy cảm thấy những lời nói của Nhan Như Ngọc là đúng, thì việc này đều do Ngũ Diện Yêu Hồ quy ra cả song bất luận với giá nào, lão đối với Cừu Thiên Hiệp vẫn còng đầy sự thắc mắc chưa minh bạch được, do đó Cái thế ma quân cao giọng nói:
- Nhan cô nương đoán việc như thần, vậy xin Nhan cô nương đuổi theo trước về phía đường cái quan còn ta áp giải họ Cừu đi về đường trường núi....!
Cừu Thiên Hiệp bất mãn ra mặt, chàng quắc mắc nhìn Cái thế ma quân cao giọng hét to:
- Ngươi áp giải ta à?
Cái thế ma quân liếc nhìn Cừu Thiên Hiệp nặng giọng:
- Không có gì bảo đảm cho ngươi cả, ta đoán thế nào ngươi cũng thừa cơ hội này mà cút mất!
Cừu Thiên Hiệp cau mày sẵn giọng nói:
- Tiền bối đã nhận xét người lầm rồi, dù cho rừng gươm biển lửa, Cừu mỗ đã hứa đi là đi, không bao giờ trốn lánh một cách hèn hạ như thế đâu!
Cái thế ma quân nghe qua phá lên cười rũ rượi, bằng giọng nói cao trầm bảo:
- Ta kỳ cho ngươi ba ngày, thế nào cũng gặp mặt ta ở “Thiết huyết bảo” Nhan Như Ngọc nghe đến đây thất sắc vội kêu to lên:
- Ồ! Quên mất! Ta đã quên nghĩ đến “Thiết huyết bảo”! Thật là nguy cấp!
Cái thế ma quân bỗng nhiên biến sắc, vội đứng thẳng người, dường như đánh rơi vật gì quý báu, bằng giọng nói thương đau bảo:
- Y... nếu Yêu Hồ đưa ái nữ ta đến Thiết huyết bảo... Ơ... việc này...
Nhan Như Ngọc mặt mày ủ dột, buồn bã nói:
- Ngũ diện Yêu hồ không phải là người tốt, việc làm của ả dã trá khôn lường!
Cừu Thiên Hiệp nghe hai người lời qua tiếng lại ý nghĩa lờ mờ khiến chàng không hiểu gì cả bèn quay sang Nhan Như Ngọc hỏi:
- Thiết huyết Bảo tại xứ nào, có những gì mà ngươi tỏ ra sợ sệt dường ấy?
Nhan Như Ngọc vẻ mặt rắn lại, bằng giọng nói trầm trầm kể:
- Thiết huyết bảo tại dãy núi Đại Hồng xa tít Bảo Chúa tên Tiểu Quan, ngoại hiệu là “Hàn vân phúc vũ” con người ngụy trá dị thường tham tiền háo sắc, đàn bà con gái bị hắn hãm hại không biết bao nhiêu mà kể, nếu như Ngũ Diện Yêu Hồ đem Bích cô nương mà hiến dâng cho Thiết huyết bảo, thì chẳng khác nào đem dê để vào hang cọp, lão Tiểu Quan đâu thể chận được... Ôi! Nếu thật như vậy, thì thân phận của Bích cô nương không biết đau khổ đến ngần nào?
Giọng nói của nàng quá đổi u sầu buồn bã...
Cừu Thiên Hiệp nghe qua máu nóng càng trào, mặt hồng tái trắng, bèn nặng giọng nói:
- Võ lâm hào kiệt đã chết hết ư? Tại sao dung túng cho “hắn” sống còn trên mặt đất... đi... ta quyết tìm gặp hắn!
Cái thế ma quân đẩy ghế đứng dậy bước ra ngoài cửa quán.
Nhan Như Ngọc vội lấy tiền trả các thức ăn, bèn đứng dậy nói:
- Bất luận với giá nào, chúng ta cũng tìm đến Thiết huyết bảo xem cớ sự ra sao?
Thế là ba người thay đổi ý kiên chia ba đi, mà hợp lại đi chung với nhau, trổ thuật khinh công đi về hướng Đại Hồng Sơn.
Suốt hai ngày ròng rã, cả ba người đi đến ngọn chủ phong của vùng núi Đại Hồng Sơn thì mặt trời đã ngã về chiều.
Đại Hồng Sơn là một ngọn núi cao ngất, cây cỏ um tùm đầy dẫy những khe sâu hốc đá, địa thế vô cùng hiểm trở gian nguy.
Cái thế ma quân quá tức giận vì không tháp cánh được để sớm bay vào “Thiết huyết bảo”, do đó... lão giở hết tuyệt học bình sinh, trổ thuật khinh công chạy như gió, hướng vào đường lên núi.
Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc nóng lòng không ít bèn giở môn tuyệt kỷ khinh công đuổi theo sau lưng lão Ma quân như bóng với hình...
Tuy dãi Hồng sơn địa thế rất gian nguy hiểm trở, nhưng đường sá rất rộng rãi thênh thang qua đầu canh một họ đã thấy bờ lũy Thiết Huyết hiện xa... xa...
Nhan Như Ngọc một mặt đuổi theo như gió, một mặt hỏi to lên:
- Bích lão tiền bối! Tiền bối có viếng Thiết Huyết bảo lần nào không?
Cái thế ma quân đáp nhanh qua hơi thở:
- Có! Chúng ta hãy chạy cho mau.
Vừa nói dứt, đột nhiên lão đổi hướng đi, bỏ hẳn con đường lớn mà rẽ vào một lối ngoằn ngoèo dẫn đến đỉnh núi.
Đường dài lên đỉnh thượng, hai bên mọc lên vô số tảng đá, chen vào đấy đủ loại cây danh mộc, u uất um tùm nên không nhìn thấy cảnh tượng phía ngoài rừng, lại thêm màn đêm dầy mịt, bao trùm vạn vật tối om om, thậm chí xòe bàn tay ra vẫn không thấy ngón, tuy có ánh sáng trăng, song chẳng chiếu lọt qua khu rừng dầy đặc lá.
Cái thế ma quân đột nhiên thâu bộ đi chậm lại, vừa lên tiếng bảo rất khẽ:
- Thiết huyết bảo ở trước mặt chúng ta đây, vậy các ngươi thử tính xem, chúng ta nên vào đấy bằng cách công khai hay bí mật?
Nhan Như Ngọc cau mày nghĩ ngợi, đoan lên tiếng đáp lại:
- Phải xem tình thế trước, rồi sẽ quyết định sau!
Cái thế ma quân gật đầu tỏ vẻ hài lòng, bèn lớn tiếng bảo:
- Nếu như thế... các người hãy theo ta!
Vừa nói dứt, thân mình lão chớp động như cánh Ưng, rún mình bay vọt lên cao, và vơ vào một cành đại thọ cao ngất, lão trèo lên thoăn thoắt đến tận ngọn cây.
Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc liền tung mình nhảy vọt lên cành đại thọ.
Chợt thấy... Cái thế ma quân vừa đứng thẳng trên ngọn cây cao, đột nhiên đổi thế lộn nhào đầu phía dưới chân giơ lên trời xuyên thẳng xuống triền núi như một chiếc lá rơi, khi thân mình lơ lửng giữa khoảng không, đột nhiên lão co rúm thân mình búng vọt sang bên tả, hạ nhanh xuống một gành đá cheo leo dựa vệ đường.
Nhan Như Ngọc và Cừu Thiên Hiệp nối gót bay lượn theo thế của ma quân đáp nhanh xuống đứng kề bên gành đá.
Khi hai người vừa đáp xuống gành đá, thì Cái thế ma quân lại thi triển công lực lần thứ hai, bằng thế “Bàng vân xuất tụ”... Cái thế ma quân lại sà mình phóng xuống vực sâu thăm thẳm, không biết lão dẫn đến đâu.
Cừu Thiên Hiệp không rõ căn do, khúc chiếc thế nào, lại phóng mình nhào xuống vực thẳm.
Thân mình chàng vừa rơi xuống độ năm trượng, đột nhiên nghe phía trên đầu Cái thế ma quân kêu lên thất thanh:
- Húy! Ngươi muốn đi đâu đó! Tìm chỗ chết hay sao chứ?
Cừu Thiên Hiệp nghe tiếng gọi làm chàng quá sợ, vội đề khí nghịch chuyển, thân mình uốn cong vút như vành cung, thi triển chiêu “Tế yêu Bàn vân” bật mạnh lên trên nhắm ngay hướng tiếng nói của Ma quân phát ra bay xẹt tới, vươn hai tay chộp mạnh vào nhánh tòng quì, gượng rút mình đứng lên, vừa chép miệng nói:
- Thật là may mắn... thoát hiểm!
Nguyên lúc Cái thế ma quân buông thõng thân mình để rơi xuống vực sâu, kỳ thật lão đáp xuống thân một cội tòng quì, nằm dựa triền vực thẳm, tuy gọi là triền vực thẳm, chứ cao trên mười trượng.
Bấy giờ, Nhan Như Ngọc mới buông mình rơi xuống chỗ hai người đứng.
Cái thế ma quân đưa tay chỉ phía xa xa bảo nhỏ:
- Hôm nay tại Thiết huyết bảo có gì xảy ra!
Cừu Thiên Hiệp cố vận dụng nhãn quang, nhìn theo ngón tay của ma quân.
Chỉ thấy sau cánh rừng già dày mịt, trên muôn ánh đèn lớn nhỏ, chiếu nhấp nháy tựa đèn đom đóm giữa đêm hè.
Dưới ánh đóm lờ mờ, ta có thể nhìn thấy một dãy nhà ngang dọc bao la. Giữa rừng núi âm u, thông reo xào xạc như sóng vỗ đầu gành, thành thử những tiếng reo hò trong “bảo” không nghe thấy được gì cả.
Nhan Như Ngọc nhìn xem một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, có phải lối này là con đường đi vào Thiết huyết bảo hay không?
Cái thế ma quân lắc đầu đáp:
- Không phải, nhưng có thể đi vào ngũ hậu của Huyết bảo.
Cừu Thiên Hiệp cười nhạt nói:
- Tại sao ta không đi ngỏ trước, cho danh chánh ngôn thuận hơn!
Cái thế ma quân cười nhẹ bảo:
- Bằng thân pháp của ngươi, liệu chống trả nổi hay không chứ?
Hai người lời qua tiếng lại, âm điệu còn thắc mắc gay go, chứng tỏ sự hận hờn chưa tiêu tan...
Nhan Như Ngọc thấy thế vội lên tiếng nói:
- Bấy giờ kẻ cường cừu, đại địch đứng trước mặt chưa đoán được sự kiết hung, cả ba chúng ta đến đây với mục đích duy nhức là tìm xem Bích cô nương hạ lạc ở phương nào, vậy xin hai vị... dù phẫn uất đến đâu, cũng nên bỏ qua mà lo cho Bích cô nương!
Cái thế ma quân dịu giọng nói:
- Phía trước Thiết huyết bảo có vô số hầm “Thung” ngầm, nhưng có nhiều chuyện hiểm ác dị thường!
Nhan Như Ngọc vội hỏi nhanh:
- Chẳng nhẽ chúng bày biện những cơ quan bẫy độc ngầm khắp nơi hay sao?
Cái thế ma quân điềm nhiên nói:
- Tuy không có cơ quan ngầm hay bẫy độc, nhưng có rất nhiều mãnh thủ hung ác, khiến người không kịp đề phòng, nơi đây tuy đầy hiểm ác, nhưng ta có thể nương vào những tàng cổ thụ thiên nhiên... muốn tránh được sự phiền nảo, chúng ta hãy cố gắng mà tranh thủ thời gian!
Nhan Như Ngọc gật đầu lia lịa nói:
- Tiền bối dạy chí phải!
Cái thế ma quân thở dài u uất, bằng giọng nói cực trang nghiêm bảo:
- Hiện giờ chúng ta cứ nương theo các thân cây mà chuyển đi, song các thân cây rêu rong trơn như mở có thể trợt ngã bất thần, các ngươi nhớ cẩn thận nhé! Hãy bám sát theo ta!
Vừa nói dứt, lão soạt chân bước rất mau chuyển từ cành này sang cành khác, nhanh như vượn đi vào cái hang động tối om om.