A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đặng Thu Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ến ngân hàng xong, Nhâm Nhiễm kiên quyết không cần Gia Tuấn tiễn ra sân bay và bảo anh quay về xử lí việc trong công ty. Cô đón taxi ra sân bay, thời gian còn sớm, cô thở một hơi thật dài, bây giờ mới cảm thấy đau đầu, mũi cũng nghẹt đến khó thở.
Cô biết e rằng với trang phục mỏng manh của mình, không chịu được chênh lệch nhiệt độ của hai vùng nên đã bị cảm lạnh. Trước tiên, cô đến tiệm thuốc gần sân bay mua vài viên thuốc cảm, sau đó tìm một quán ăn nhanh ăn vội bát mì rồi tìm đến một băng ghế dài gần cổng lên máy bay ngồi xuống, đắp áo vest của Gia Tuấn vào người, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bộ phận phát thanh thỉnh thoảng thông báo hành khách giờ lên máy bay, lúc đầu cô còn chú ý, sau thuốc phát huy tác dụng, cô nghe như không hiểu, ngồi gật gù.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô: "Đến giờ lên máy bay rồi."
Cô loạng choạng mở mắt cám ơn thì đã sững sờ ngay, người ngồi cạnh cô lại là Trần Hoa. Anh bình thản nhặt áo vest trượt xuống đất đưa lại cho cô, sau đó đứng dậy đi về cổng lên máy bay.
Đầu óc Nhâm Nhiễm choáng váng nhìn dáng người cao to của anh, nghi ngờ mình sốt cao đến mức có ảo giác. Cô nhìn lại vé đăng kí, đích thực lên cổng này, bộ phận phát thanh lại nhắc nhở hành khách trong chuyến bay này nhanh chóng lên máy bay, Trần Hoa đã tự đi vào trong. Cô không còn thời gian nghĩ ngợi, vội xách cặp bước lên.
Vừa lên máy bay đã trông thấy Trần Hoa đang ngồi ở hạng ghế thương gia, cô vờ như không thấy, đi tiếp về khoang kinh tế phía sau tìm chỗ của mình, cô ngồi xuống – thắt đai an toàn – lại nhắm mắt tiếp, cô hi vọng thuốc cảm còn tác dụng, có thể tránh khỏi chứng bệnh sợ bay.
Cơn sóng ập đến khi trông thấy Trần Hoa đi chung một chuyến bay đã quét sạch công hiệu của thuốc.
Máy bay cất cánh, cô căng thẳng đến co rút toàn thân, hai tay đan chặt vào nhau. Máy bay đã lên đến độ cao nhất định và bay êm ả, nhưng cô vẫn chưa thoải mái lại được.
Một khăn tay nhẹ nhàng đặt vào trán cô, cẩn thận lau đi mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cô giật mình mở mắt, phát hiện người đàn ông trung niên bên cạnh mình lúc cất cánh không biết biến thành Trần Hoa từ khi nào, anh đang nghiêng người nhìn cô, cô không có đường lui, may mà anh ngồi ngay lại tức khắc, lấy khăn ra và đưa cho cô bình nước.
"Thả lỏng người, uống chút nước."
Cô cầm uống ừng ực, sau khi đặt bình nước xuống, bấn loạn hỏi: "Anh đến Hồng Kông ư?"
Lời vừa chấm dứt thì cô đã hối hận, ngồi trên chuyến bay thẳng tiến về Hồng Kông, đó đương nhiên là câu hỏi thừa thãi, nhưng Trần Hoa nghiêm túc gật đầu: "Ừ, vẫn còn sợ đi máy bay à?"
"Chưa bao giờ hết sợ, biết rõ là một chứng bệnh nhưng mãi không khắc phục được. Nếu không vì vội mai đi làm, em thà đi xe lửa."
"Bây giờ em công tác ở Hồng Kông à?"
"Ừ, được ngân hàng cử đến tham gia khóa đào tạo tám tháng." Cô thực sự quá cần trò chuyện để chuyển dời sự tập trung, cho dù đối tượng là Trần Hoa, "Anh đi công tác à?"
"Có thể cho là vậy. Em từ Úc trở về là đến Bắc Kinh làm việc à?"
"Ừ."
"Cô gái lúc nãy đi theo em là vợ của Kỳ Gia Tuấn sao?"
"Ừ... Tiểu Bảo con của họ năm nay được ba tuổi, rất kháu khỉnh, chắc anh chưa từng gặp."
"Chưa."
Trần Hoa trả lời ngắn gọn, súc tích, tiếp theo là im lặng, dường như đang tập trung nghĩ ngợi điều gì. Cứ một hỏi một trả lời như thế khiến Nhâm Nhiễm cảm thấy bất thường, cô không biết tiếp tục trò chuyện thế nào. Cô không thích sự im ắng này, nhưng lí trí còn sót lại đã nhắc nhở cô, trò chuyện tiếp cùng Trần Hoa có lẽ còn đáng sợ hơn. Nhưng có người quen ngồi bên cạnh, ít nhiều cô cũng thấy yên tâm hơn, chứng sợ hãi cũng nhạt dần, cô mở đèn lấy tạp chí ở dãy ghế trước ngồi đọc, cả dòng chữ quảng cáo cũng căng mắt để đọc, cuối cùng cô đã gật gù, lại chìm vào giấc ngủ.
Máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, Nhâm Nhiễm bước ra khỏi khu đăng kí nhập cảnh tiến về phía trạm xe, Trần Hoa ngăn cô lại.
"Tài xế của bạn anh đợi bên ngoài, anh đưa em về nhà."
Đầu cô vẫn nặng như búa bổ, nhưng cô đã an toàn đáp xuống mặt đất, không còn hoang mang bất an như lúc ngồi trên máy bay, cô điềm đạm nói: "Cám ơn, không cần đâu, em đi chuyến xe tốc hành của sân bay rồi chuyển sang xe điện ngầm, rất thuận tiện."
Trần Hoa gật đầu: "Vậy được, anh đưa em đón xe điện ngầm."
Cô chau mày nhưng không còn sức tranh luận cùng anh, chỉ im lặng bước đến trạm xe điện, mặc kệ anh đứng kế bên.
Cách biệt mấy năm, tại một nơi tưởng chừng như không thể, hai người vai kề vai sánh bước bên nhau, cô nhìn dãy đường sắt lạnh băng trước mặt, nghĩ mông lung, chuyện hợp tan và chia ly trong đời người thật bất ngờ và mong manh.
Chuyến xe tốc hành sân bay cứ cách mười hai phút một chuyến, chuyến xe tiếp theo nhanh chóng chạy đến. Khoang xe vắng tanh, cô bước lên đến thẳng Trung Hoàn sau đó đổi xe điện ngầm đến Thượng Hoàn, hai người giữ im lặng trong suốt chuyến đi, cho đến khi đặt chân đến khu chung cư của công ty không cho phép người lạ mặt bước vào.
"Em tới rồi, tạm biệt, ông Trần."
Cô xoay người chuẩn bị bước đi, giọng nói trầm cảm của anh kêu cô lại.
"Nhâm Nhiễm..."
Cô đứng lại, kí ức được cất kĩ rất lâu tận đáy lòng tranh nhau ùa về, cổ họng cô nghẹn đắng.
Khi vừa quen anh, anh đã gọi cả họ lẫn tên cô như thế, dù là lúc thân mật với nhau cũng vậy, cô từng õng ẹo bảo anh gọi cô là "Tiểu Nhiễm", anh chỉ bóp nhẹ mũi cô, trêu ghẹo: "Hay anh gọi em là cục cưng nhé!". Cô hăm hở chờ đợi, nào ngờ lúc anh lại mở miệng, vẫn cứ gọi cả họ lẫn tên.
Năm năm trước, ngay cái hôm cô rời khỏi Bắc Hải mà không một lần ngoảnh mặt lại, cô bước theo Chính Bang ra khỏi phòng mà không muốn anh tiễn đưa, lúc đó, anh cũng gọi cô từ đằng sau như thế, cô quyết tâm duy trì một trạng thái dứt khoát nên chỉ đứng lại vài giây, nhẹ nhàng nói: "Hẹn gặp lại" rồi bỏ đi.
Năm năm trôi qua, cô lại cảm nhận được ánh mắt ấy đang hướng về cô từ phía sau, thời gian luôn phóng nhanh như tên sao lần này lại cô đọng tại thời khắc ấy.
Nhâm Nhiễm ngước đầu, bốn bề đều là những tòa nhà cao sừng sững, màn đêm ảm đạm mà cô trông thấy nhắc nhở, đây là Hồng Kông.
"Anh từng nói, nếu một ngày em lãng quên anh, có lẽ em có thể sống vui hơn." Cô chậm rãi xoay người nhìn Trần Hoa: "Em thật sự đã quên anh, thi thoảng chạm mặt rồi quay lưng rời đi, không ai phiền đến ai. Anh hà tất phải cố tình xuất hiện trước mặt em?"
Cách màn đêm mờ ảo, Trần Hoa phát hiện, Nhâm Nhiễm đứng trước anh vẫn rất trẻ trung như ngày nào, đôi mắt vẫn trong veo như trước, mái tóc dài đến ngang vai, áo sơ mi trắng phối bộ váy vest màu xám, tất da người và đôi giày cao bảy phân, xách trong tay túi Gucci big size, đó là cách ăn mặc điển hình của cô gái công sở anh thường gặp khi đến đây công tác. Gần hết một ngày, phấn trang điểm trên mặt gần trôi mất, gương mặt không được tô thêm phấn lộ rõ nét mệt mỏi. Quan trọng hơn hết, cô không còn thản nhiên bộc lộc hỉ nộ ái ố trên gương mặt cho anh hay, giờ đây cô có gương mặt hết sức bình tĩnh, chỉ có giọng nói hơi toát lên vẻ mệt mỏi và bất lực.
"Nhưng anh chưa thể quên em."
"Hả? Em nên cảm thấy vinh hạnh không?". Nhâm Nhiễm cười, dùng tay giữ lại mái tóc bay lượn trong gió, "Nhưng xin lỗi, điều em muốn nói chỉ là: So what?"
Trần Hoa nhếch miệng, một nụ cười không chút hơi ấm, hiển nhiên không quan tâm đến thái độ vô lễ này, "Đó là anh đã nợ em, em hoàn toàn có quyền nói lời lẽ chua chát hơn thế, anh đáng tội."
"Những gì anh nợ em đã sòng phẳng với hai triệu kia từ lâu rồi. Em không tham lam, chưa từng nghĩ sẽ nhận được mức lợi nhuận cao ngất ngưởng đến thế, chính em đã viết thư ủy quyền, chắc chắn em sẽ tán thưởng tinh thần hợp tác của đối phương. Cho nên, tạm biệt, chúng ta không cần cố tình gặp mặt nhau nữa."
Nhâm Nhiễm quay về chung cư, vội vàng tắm gội và uống thêm một liều thuốc, sau đó đặt mình vào giường, cảm giác mệt mỏi sau chuyến bay và tác dụng của thuốc khiến cô ngủ đến khi chuông báo thức reo vào sáng hôm sau, toàn thân cô vẫn tê nhức, không hề muốn ngồi dậy, nhưng cô chỉ ngủ thêm năm phút, đứng dậy tắm gội trang điểm đi làm như thường lệ.
Sau khi hoàn tất công việc trong ngân hàng, cô bắt đầu xử lí tài khoản của mình, trước khi đến Hồng Kông, cô dự đoán mình không có thời gian quan tâm tình hình thị trường trong nước nên chuyển toàn bộ tiền vào dòng cổ phiếu ổn định, chỉ giữ lại ít tiền mặt xoay chuyển. Cô bán toàn bộ cổ phiếu, đợi tiền vào tài khoản sẽ chuyển hết vào tài khoản của Gia Tuấn ngay.
Gia Tuấn và cô khôi phục liên lạc, gần như cách một hai hôm là anh gọi điện báo cáo ngắn gọn tiến triển trong công ty.
Kỳ Gia Ngọc đã trở về từ Sydney, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Gia Tuấn, chị kiên quyết đứng về phía cha, chủ trương tiếp tục duy trì, dồn toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào công ty, đồng thời quản lý dòng tài chính công ty.
Trần Hoa rời khỏi thành phố Z ngay ngày hôm đó nhưng để trợ lí ở lại, anh lại bất ngờ cho vay thêm một khoản tiền lớn. Số tiền vừa khớp có thể xoay vòng vốn cho công ty trong một thời gian ngắn, chẳng khác gì đưa sào cho kẻ đắm.
Gia Tuấn và cha là Kỳ Hán Minh phụ trách khôi phục sản xuất, nhà cung ứng bán tín bán nghi siết chặt thời hạn thanh toán, công nhân hoang mang bỏ việc rất nhiều. Khó khăn lắm họ mới thuyết phục được khách hàng nước ngoài thông cảm, nhưng vì kéo dài thời gian giao hàng nên kèm thêm nhiều điều khoản khá gắt gao, kiện tụng vẫn tiếp diễn, em rể của Triệu Hiểu Việt mất tích đã chính thức bị cảnh sát truy nã. Còn bệnh của bà, do ảnh hưởng bởi tâm trạng, cũng chẳng phối hợp với bác sĩ trị bệnh nên sức khỏe cực kì không ổn định.
"Anh biết chị làm như thế là để mẹ an lòng, tội nghiệp mẹ cả đời cứng cỏi, liều mình bảo vệ lợi ích của chị và anh lại có kết cục như ngày hôm nay." Gia Tuấn cười đắng: "Em xem, trong tình huống bây giờ, cho dù anh có lên tiếng phản đối thì cũng trong phe số ít bị phản đối."
Nhâm Nhiễm thở phào: "Vậy thì tốt, anh Tuấn, bây giờ anh còn đang trong công ty sao? Đừng làm việc khuya quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Chẳng phải em cũng đang trong văn phòng đó sao?"
"Làm việc trong ngân hàng ở đây đều vậy, không ai được về sớm, em đã quen rồi."
"Tiểu Nhiễm, trước giờ anh cứ nghĩ rằng anh có thể chăm sóc em, nhưng giờ đây anh mới phát hiện, em sắp xếp cuộc sống của mình rất tốt, chưa bao giờ oán thán, ngược lại anh còn cần em khích lệ, thậm chí còn tiếp nhận sự giúp đỡ của em."
"Anh Tuấn, anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ em phải kể lại chuyện năm xưa anh từng giúp em sao? Xưa nay em vẫn thản nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của anh mà không hề cảm ơn lời nào."
Nhâm Nhiễm cười, "Hơn nữa đừng bao giờ kiểm điểm trước mặt em, em nghe rất hãi hùng. Không biết là phải vỗ vai anh khích lệ hay căng mặt bảo anh cố gắng."
Giọng điệu của cô khiến Gia Tuấn bật cười, "Em sống một mình ở Hồng Kông phải tự chăm sóc mình, lần trước gặp em, em thật sự gầy đi rất nhiều."
"Em biết mà, à, đừng gửi cho em các bảng báo cáo này nọ nữa. Em không hiểu rõ ngành này, không góp được kiến nghị nào, chị Gia Ngọc là kế toán chuyên nghiệp bên Úc, chị xử lí chắc chắn rất thỏa đáng."
"Chị bảo anh làm như thế đó chứ, chị nói bây giờ em là một trong những chủ nợ lớn nhất của công ty, bọn anh có trách nhiệm báo cáo. Tiểu Nhiễm, cho dù chỉ vì em, anh cũng sẽ dốc hết sức mình."
Chị em Gia Tuấn nghiêm trọng hóa sự việc khiến cô hơi buồn lòng, cô nhớ đến câu nói của một người đàn ông khác từng nói với cô.
"Em có từng nghĩ, nhập nhằng giữa tình cảm và tiền bạc là một việc làm ngu xuẩn thế nào không?"
Tình cảm giữa cô và Gia Tuấn là gì? Cô luôn cho đó là tình bạn, tình thân, nhưng Gia Tuấn kiên quyết và lặng lẽ giữ tình yêu cho riêng mình.
Tình yêu của Gia Tuấn dành cho cô, có bao nhiêu là tình yêu trai gái?
Mối quan hệ nhạt nhẽo giữa cô và Trương Chí Minh có được gọi là tình yêu không?
Đó là những vấn đề cô không muốn phân tích.
Điều phiền toái nhất là cứ cách một khoảng thời gian, Trần Hoa lại xuất hiện ở Hồng Kông.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ