Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hiều tuần sau, một buổi chiều, anh đang ngồi ngoài hàng hiên khi Mèo Bự từ nhà đi ra, ngồi xuống bên anh. "Khác hẳn rồi".
Dax cầm điếu xì gà nhỏ, châm hút. "Không", anh nói, giọng bằng phẳng và trống rỗng.
"Chẳng có gì như cũ cả", Mèo Bự nhìn Dax một cách nhức nhối. "Anh phải biết chứ?"
Dax nhả một luồng khói xanh. "Tôi biết".
Có thoáng giận dữ trong giọng Mèo Bự. "Tôi cứ nghĩ là tổng thống phải... "
"Phải sao?" Dax nhắc nhở.
"Kiếm một cái gì đó cho anh làm".
Dax mỉm cười. "Ví dụ như cái gì?" Mèo Bự không trả lời.
Dax tiếp "Ngoài tôi ra, tổng thống còn bao nhiêu việc trong đầu".
Mèo Bự nhìn ra những dãy núi. Một lát sau hắn nói "Có những người cưỡi ngựa đang đến đây", hắn lại lắng nghe. "Lính".
Dax đứng lên, đến bên lan can. Anh chẳng nghe, cũng chẳng nhìn thấy gì. "Sao anh biết?"
"Chỉ có ngựa của lính mới đi đều". Hắn nhìn Dax. "Anh có đợi ai không?"
Dax lắc đầu. Anh đã nghe thấy những bộ móng guốc thậm thịch. Mèo Bự đang kiểm tra lại khẩu súng ngắn của hắn. "Tôi tưởng anh bảo bọn họ là lính?" Dax hỏi.
Mèo Bự nhét khẩu súng vào thắt lưng. "Họ là lính. Nhưng mà người ta sống được là do cẩn tắc đấy".
Họ đứng đấy, cho đến khi những bộ đồng phục đỏ xanh xuất hiện rồi Mèo Bự quay lại. "Họ sẽ vừa nóng vừa khát. Tôi lo giải khát cho họ".
Dax nhìn đám lính đến, khoảng mười bốn người, tất cả đều cưỡi những con ngựa thảo nguyên mình dây màu nâu mà cánh quân đội rất thích. Bằng vào đồng phục của anh ta, Dax hiểu viên chỉ huy là đại uý. Nhưng còn người nữa, một sĩ quan trẻ tuổi, mảnh mai mà Dax không thể nhận biết được cấp bậc, vì bộ quân phục anh ta mặc không có quân hàm. Viên đại uý giơ một tay lên và cả toán lính dừng lại trước cổng.
Hai viên sĩ quan đi vào. Đến lúc đó Dax mới nhận ra viên sĩ quan trẻ. Mặc dù thân hình mảnh mai, nhưng bộ quân phục vừa khít đã làm nổi bật những đường cong kiêu mỵ của nữ giới. Cô quay lại, rồi chợt nở nụ cười tươi rói thân quen, và chạy tới Dax.
Rồi cô chợt dừng lại, chằm chằm nhìn anh, như bỗng trở lại thành đứa bé gái và chợt ngạc nhiên trước thân hình cao lớn của anh. "Dax?" giọng cô khản đặc, gần như đứt hơi.
"Amparo?" anh nửa như kêu, nửa như reo.
Cô nhìn vào mặt anh, như tìm kiếm một điều gì. Hình như cô muốn nói điều gì, nhưng lời lẽ không thoát ra nổi. Cuối cùng thì chính anh là người phá đi giây phút lặng lẽ. "Bỏ mũ ra, em".
"Để làm gì?"
Anh nở nụ cười chòng ghẹo. "Để xem anh sẽ hôn em hay đứng nghiêm chào em".
Cặp mắt cô nheo lại tinh nghịch, và cô ném mũ xuống đất. Mớ tóc vàng buông phủ trùm vai. "Dax, Dax, em không thể tin vào mắt mình nữa. Anh, anh to lớn quá!" rồi cô lao vào vòng tay anh.
Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận sự ấm áp của nữ giới trong cô. "Em cũng lớn hơn một chút đấy. Công chúa ạ."
"Tại sao anh rời Curatu mà không gặp em?"
"Em đang ở Panama. Mà không ai biết bao giờ em mới về".
"Cha biết".
Mặt Dax có chút u ám. "Anh chỉ gặp tổng thống đúng một lần. Mà cũng chỉ có mấy phút. Ông rất bận".
"Cha lúc nào chả rất bận".
Dax nghe tiếng đằng hắng của viên đại uý đứng phía sau họ. Amparo ngượng nghịu quay ra. "Đại uý De Orgtega, ông Xenos".
Anh ta đưa tay lên vành mũ chào rồi bước lên nắm tay Dax đang đưa ra. "Thưa ngài".
"Đại uý De Ortega. Chúc mừng đến nhà tôi".
Có tiếng chân trên hành lang, Amparo quay lại "Mèo Bự", cô kêu lên "anh đúng là chẳng thay đổi gì hết".
Amparo xuất hiện trong bữa ăn tối với bộ váy áo trắng, chiếc vòng ngọc nạm kim cương trên cổ và đôi khuyên tai. Ngọn nến như đổ ánh sáng ngà ấm áp lên làn da rám nắng của cô.
Dax mỉm cười "Em là người khách đầu tiên từ khi anh về. Em phải ở lại vài ngày. Chúng mình có bao chuyện để nói".
"Em rất thích" cô trả lời, rồi nhìn đại uý De Ortega.
"Tôi hứa với cha cô là mai chúng ta về".
Mặt viên đại uý vô cảm khi Dax quay sang Amparo.
"Em e là đại uý đúng" cô miễn cưỡng nói.
Dax không ép. "Nào, hãy uống chút liqueur ngoài hành lang".
Đại uý đứng lên. "Tôi phải xem mọi người ra sao, thưa ngài. Sau đó, nếu ngài cho phép, tôi xin quay lại. Chúng tôi phải đi sớm".
Dax gật đầu. "Tất nhiên, đại uý".
Khi anh ta đã rời phòng, họ lặng thinh vài phút, rồi Dax lấy một điếu xì gà nhỏ.
"Cho em điếu thuốc lá được không?"
"Xin lỗi" Dax đẩy chiếc hộp về phía cô.
Amparo rít một hơi dài rồi ngả người trên ghế. Dax cầm điếu xì gà, ngắm nghía. "Bao điều đã đổi thay, lâu quá rồi".
"Mười năm thôi mà" cặp mắt cô to, xanh thẳm. "Em không thay đổi, còn anh?"
"Em đã thay đổi, anh cũng vậy. Mọi thứ đều đổi thay".
"Có đôi thứ không bao giờ thay đổi".
Họ ngồi đấy, nhìn vào đêm tối. Các vì sao lấp lánh trên bầu trời nhung xạnh những đốm lửa của tóan lính như những con đom đóm trên cánh đồng.
"Em đi đâu cũng có lính hộ tống à?"
"Vâng".
"Vì sao?"
"Cha bắt thế. Bao giờ chả có nguy hiểm. Trộm cắp. Bọn cướp".
Anh gượng cười. "Vẫn còn?"
Cô gật đầu một cách nghiêm chỉnh. "Vẫn còn một số người chống cha em. Họ khước từ sự tốt đẹp". Cô nhìn anh, chợt cảm nhận được điều anh nghĩ. "Anh thất vọng phải không? anh hy vọng mọi thứ đều thay đổi".
"Trên một bình diện nào đó thì đúng như thế".
"Không dễ thế đâu" cô vội nói. "Em biết anh nghĩ gì. Em cũng cảm thấy như thế khi mới về, sau năm năm đại học ở Mexico. Nhưng sau khi ở nhà một thời gian, em bắt đầu hiểu".
"Thật à?"
"Vâng. Anh xa nhà còn lâu hơn em, Dax, nên đã quên cái cung cách ở đây rồi. Hầu hết dân mình không muốn thay đổi. Họ chỉ muốn được cho chứ không muốn lao động để có. Thậm chí cho con cái đi học cũng là quá cố gắng với họ".
"Có thể không có chỗ cho con cái họ ở trường vì chỉ có con cái các quan chức mới vào được".
"Thoạt tiên thì không phải thế. Nhưng rồi thì họ không cho con đến trường nữa". Dax không trả lời. "Mối quan tâm lớn nhất của cha là chuẩn bị chiến tranh". Anh nhìn cô. "Anh đã ở nước ngoài. Anh biết là một cuộc chiến tranh sắp nổ ra".
"Chúng ta liên can gì đến chuyện ấy?" anh hỏi. "Corteguay chẳng dính dán gì cả".
"Không. Không trực tiếp. Nhưng tổng thống nói rằng đấy là một cơ hội tốt để nước mình có thể tự túc tự cấp. Sẽ rất nhiều người cần đến thực phẩm chứ".
"Không ai cần chuối và cà phê cho chiến tranh cả".
"Ông biết. Hơn ba năm trước đây, ông đã tiếp xúc với các trang trại gia súc lớn ở Argentina và đã cấp cho họ những nhượng địa đặc biệt để hoạt động ở đây. Sang năm, chúng ta sẽ có gần một triệu pounds thịt bò để xuất khẩu".
Dax hiểu những nhượng địa đặc biệt mà tổng thống đã làm. Chỉ không biết bao nhiêu đi vào túi ông.
"Và có bao nhiêu thịt cho nông dân?"
"Anh đã đi xa lâu quá". Amparo nói "Nên quên mất nông dân không ăn thịt bò à? Họ thích đồ ăn riêng của họ. Rau cỏ. Gà. Lợn".
"Có thể vì thịt bò bao giờ cũng quá đắt".
Cô bỗng phát bẳn. "Cha em nói đúng, anh hệt như cha anh!".
Dax nhìn cô. "Tổng thống bảo thế à?"
Cô gật đầu.
Anh chợt mỉm cười. "Đấy là điều tốt đẹp nhất ông từng nói".
Cô nắm cánh tay anh. "Dax, Dax. Em không đến đây để cãi nhau với anh".
"Anh hứa là sẽ không".
"Anh sẽ làm gì? Anh không thể ở giữa vùng đồi núi này mà chẳng làm cái gì cả".
Anh lấy điếu xì gà trên miệng xuống, nhìn nó hồi lâu rồi ném qua hàng lan can. Tàn đỏ tung toé. "Anh đã nghĩ về điều đó", anh chậm rãi nói. "Nhưng anh chẳng thấy có cái gì để làm. Anh quanh quất ở Curatu gần ba tuần. Chẳng ai dành cho anh cái gì cả, và thế là anh về nhà".
"Tổng thống rất phiền lòng vì anh không nói chuyện với ông trước khi đi".
"Anh làm thế nào được? Lần nào anh xin gặp ông cũng đều quá bận".
"Hãy trở lại Curatu với em và gặp ông".
"Đấy là ý tưởng của em hay của cha em?"
Cô ngập ngừng một lát. "Của em. Ông không bao giờ chấp nhận là đã đau lòng và muốn gặp anh".
Dax nhìn cô một lát, rồi lắc đầu. "Thôi, có lẽ anh ở lại đây. Khi nào cha em cần, ông sẽ cho người gọi thì tốt hơn".
Cũng đã một năm qua và Dax vẫn ở trang trại đến chín tháng nữa, trước khi tổng thống cho gọi anh. Khi Dax được đưa vào văn phòng. Tổng thống ôm choàng lấy và chào anh như thể họ mới gặp nhau hôm qua.
"Hoài bão lớn nhất của cha cháu" ông nói với Dax, "là được thấy đất nước thống nhất dưới một chính phủ đại diện cho toàn thể nhân dân bình đẳng. Đấy cũng là hoài bão của bác. Điều đó đã gần hoàn thành. Nhưng ở vùng Asiento, Đại bàng, một tên cướp già, vẫn còn chống lại. Đại bàng biết cha cháu và kính trọng ông. Hắn sẽ nghe nếu như cháu tiếp cận với một đề nghị ân xá. Việc hắn tham gia vào chính phủ không hại gì".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu