Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Viện Công Tố Truy Tố Maryann Flood
J
oel từ bàn làm việc ngước lên khi tôi bước vào phòng. Khuôn mặt anhh ta lộ vẻ khẩn trương.
- Ông già đang tru tréo lên về anh đấy. Hãy vắt chân lên cổ mà chạy lên trên đó đi.
- Ông ấy muốn gì thế? - tôi hỏi lại và vứt mũ, áo choàng xuống một cái ghế.
- Cái đó tôi không biết. Tôi chỉ nghe thấy nói là Vito đang ở chỗ ông ấy. Điều đó làm tôi không hài lòng cho lắm.
- Lão Vito à?
Joel gật đầu.
- Anh vội lên thì hơn.
Cô thư ký của xếp làm dấu ra hiệu tôi vào ngay phòng ông. Xếp ngồi ở bàn làm việc của mình, đôi mắt lạnh lùng - lão Vito ngồi đối diện với ông trên một chiếc ghế. Khi tôi bước vào lão quay lại phía tôi. Tôi bước qua chỗ lão đến bên bàn làm việc.
- Ngài muốn nói chuyện với tôi, phải không ạ?
Ông già gật đầu.
- Vậy là anh đã chưa kể hết với tôi về mình và về cô Flood đâu - giọng ông ta cũng lạnh lùng băng giá y hệt đôi mắt.
Tôi cảm giác cơn giận ứ lên tận cổ. Đó là điều mà tôi đã không thề ngờ tới. Tôi đã nói với ông già những điều quan trọng nhất. Ông là người đã nài nỉ tôi tiếp tục công việc khi tôi định bỏ mặt nó. Tôi cố gắng giữ cho giọng mình cũng lạnh lùng như giọng của ông.
- Tôi sợ mình đang không hiểu ngài đấy.
- Một Frank Millersen là quá đủ rồi! - ông già quát lên và đấm tay xuống bàn.
Tôi cố gắng giữ bình tỉnh trong khi nói mặc dù đã gần mất hết tự chủ.
- Tôi vẫn chưa hiểu ngài định nói về cái gì?
- Hay là anh cũng không biết cái này chăng? - ông già hỏi giọng giễu cợt rồi đẩy một tờ giấy về phía tôi.
Tôi cầm nó lên. Đó là một tờ giấy khai sinh. Michelle Keyes. Tôi đọc tiếp và cảm thấy mặt mình nhợt đi. Mẹ: Maryann Flood. Cha: Michael Keyes - Tôi đọc chỗ để ngày tháng. Chắc là đúng rồi. Tất cả đều khớp với thời gian chúng tôi ở bên nhau.
Bây giờ thì tôi đã rõ. Với ánh mắt lạ lùng đó nàng đã nhìn tôi tối hôm trước khi tôi hỏi về đứa con gái của nàng. Tôi không ngờ đó là con của mình. Giọng ông già khàn khàn đập vào tai tôi.
- Tại sao anh đã không nói với tôi về chuyện này?
Tôi nhìn ông ta và cố gắng nói thật bình tỉnh.
- Làm sao tôi có thể nói được? - tôi hỏi lại - Đây là lần đẩu tiên tôi được biết chuyện này.
- Thế anh trông chờ là tôi sẽ tin điều này hay sao? - ông già thở phì phì nói bằng giọng mũi.
Cuối cùng thì tôi không còn tự chủ được nữa.
- Ngài có tin hay không đối với tôi không cần thiết! - tôi hét lên.
- Anh đã rõ là với tin này vụ án của chúng ta thế là hết không? - ông già hỏi - Nó sẽ bị quẳng vào sọt rác.
Tôi sững ra nhìn ông. Ông là người đã nói rằng có một khả năng để thắng án là đi sát vào sự thật.
- Vụ án? Sao lại thế được? - tôi lãnh đạm hỏi -Vito chưa bác bỏ được một điểm nào gọi là có trong bản khởi tố cơ mà.
Từ lúc tôi có mặt trong phòng, lão Vito bây giờ mới mở miệng.
- Tôi cần phải nhọc công nữa để làm gì nhỉ? - lão hỏi chen vào. Có vị thẩm phán nào còn tin vào bản khởi tố của anh nữa khi họ nhìn thấy tờ giấy này? Tất cả đều cho thấy đấy là một sự thông gian. Một sự trả thù cá nhân.
Tôi nhìn xuống lão cười mỉa mai.
- Tôi vẫn nghe nói ngài là một luật sư giỏi, ngài Vito. Một trong số những người giỏi nhất cơ đấy. Nhưng tôi không biết rằng trong sách lược của ngài có cả sự cưỡng ép trằng trợn nữa kia đấy.
Lão Vito đứng bật dậy và định lao vào tôi. Dùng một tay tôi đẩy lão trở lại. Lão ngồi im nhhinf tôi đầy tức tối.
Chiếc máy đàm thoại trên bàn làm việc kêu xè xè. Ông già ấn vào một cái nút.
- Gì vậy? - ông cằn nhằn.
- Cô Flood đang ở đây - cô thư ký của ông nói.
- Cô đưa cô ấy vào đây! - ông già ra lệnh.
Cánh cửa mở ra và Maria bước vào mái tóc vàng óng của nàng buông xoả xuống. Nàng vẫn mặc chiếc áo len màu xanh da trời mà nàng dùng trong suốt thời gian xét xử vụ án. Nàng không để ý đến tôi chỉ nhìn mỗi lão Vito.
- Chuyện gì vậy? - giọng cô khô khan.
Miệng lão dưới bộ ria mép mãnh, được cắt tỉa lịch sự kéo dài sang hai phía thành một nụ cười mỏng dính.
- Tôi nghĩ là ngài uỷ viên công tố sẵn sàng thoả thuận với chúng ta.
Cô quay sang nhìn tôi trong đôi mắt vụt loé lên một tia sáng.
- Anh Mike, anh...?
Giọng lão Vito vang lên cắt ngang lời nàng.
- Tôi đang nói về ngài chánh uỷ viên công tố, chứ không phải anh bạn thời trẻ của cô đâu.
Cũng đột ngột như lúc xuất hiện, tia sáng trong đôi mắt cô biến mất. Cô lại quay sang nhìn lão.
- Tại sao thế?
Tôi im lặng đưa cho nàng tờ giấy khai sinh. Nàng liếc nhìn một cái rất nhanh rồi sau đó nhìn tôi. Nỗi đau khổ nằm trong đôi mắt nàng.
- Anh lấy cái này ở đâu ra? - nàng run run hỏi.
Tôi gật đầu về phía lão Vito. Cô nhìn lão.
- Anh Vito, anh lấy cái này ở đâu ra vậy? - giọng nàng lạnh lùng vang lên.
Lão mỉm cười với nàng.
- Tom mang đến cho tôi.
- Để cho cô thua kiện chỉ vì cô muốn che dấu cho anh bạn của mình hay sao? - lão đáp - Tôi là luật sư của cô và nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cho cô. Ngay cả khi phải chống lại cô.
Nàng thở dài.
- Không dính dáng gì đến anh ấy cả.
- Nếu muốn cho anh ấy biết thì tôi đã báo tin cho anh ấy từ lâu rồi. Với tôi nó là chuyện con Michelle. Con bé giờ đây đang sung sướng. Nó sống trong niềm tin là cha nó đã hy sinh trong chiến tranh. Anh có tưởng tượng nổi nó sẽ cảm thấy ra sao khi lần mò biết được mình ra đời như thế nào không?
- Thế cô tưởng với nó tốt hơn là nó nhận ra mình là một đứa con không hôn thú.
Lão Vito đứng lên.
- Cô hãy làm theo lời tôi! - lão tuyên bố thẳng - Tôi đã ném vào cuộc cho cô quá nhiều rồi. Không còn rút lui được nữa đâu - lão quay sang ông chánh uỷ viên công tố - Nào, anh John, anh nói sao bây giò?
Ông già im lặng nhìn lão.
- Chúng ta thoả thuận với nhau chứ? - Vito kiên trì tiếp tục.
Đôi mắt hướng về tôi, ông chánh uỷ viên công tố trả lời lấp lững.
- Anh Keyes tiến hành vụ này. Tôi có một nguyên tắc tối cao là không bao giờ ra lệnh cho các luật sư của mình. Anh hãy hỏi anh ta ấy!
Lão Vito nhìn tôi dò hỏi.
- Không có chuyện thoả thuận gì hết! - tôi đáp.
- Anh sẽ hối tiếc đấy, Mike ạ! - lão kêu lên - Tôi sẽ gọi anh lên bục nhân chứng và khi tôi hỏi xong thì anh coi như là đi tong.
- Tôi sẵn sàng chờ đón điều đó - Tôi bướng bỉnh đáp lại.
Lão Vito lại quay sang phía xếp.
- Và như thế thì những ý định của ngài với cái chân thống đốc cũng bị bỏ xó đấy.
Đôi mắt ông chánh uỷ viên công tố trở nên kín đáo.
- Tôi đứng về phía Keyes - ông trả lời.
Lão Vito mặt đỏ tía vì tức giận quay người đi ra cửa.
- Đi thôi, cô Maryann!
Nàng bước theo lão.
- Maria! - tôi gọi.
Nàng dừng lại nhìn tôi. Tôi bước đến bên và nắm lấy tay nàng.
- Tại sao em không hề cho anh biết điều đó? - tôi khẽ hỏi.
Nàng không trả lời tôi. Đôi mắt nàng long lanh. Tôi không biết đó có phải là nước mắt hay không.
- Tại sao hả, Maria? - tôi nhắc lại.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt tôi không chút bối rối.
- Em đã mất một đứa con rồi bởi vì người ta cho rằng em không nuôi nổi nó, anh Mike ạ - nàng thì thầm - Em không muốn mất cả đứa này nữa.
- Đi chứ, cô Maryann? - lão Vito sẵng giọng gọi từ cửa.
- Xin lỗi, anh Mike - nàng nói, khẽ rút tay khỏi tay tôi và đi ra cửa. Tôi từ từ trở lại chỗ ông già.
- Tôi đã làm ngài lỡ hết tất cả mất rồi.
Ông mỉm cười.
- Mike này, xin lỗi anh vì tôi đã không tin tưởng vào anh.
- Không sao đâu, bác John à - tôi đáp lại - Cái đó giờ không quan trọng.
Ông già nặng nề đứng dậy.
- Còn mấy phút nữa là phiên toà bắt đầu. Tốt hơn hết là ta xuống đi thôi.
Tôi có cảm giác giống như các đấu sĩ ở La Mã ngày xưa đã có khi họ bước vào đấu trường.
- Morituti te Selutan! - tôi nói.
Ông già đang hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ.
- Nghĩa là gì vậy? - ông nghiêm giọng hỏi.
Tôi mỉm cười với ông. Ông rất tự hào về cái vốn tiếng la tinh của mình. Rất hiếm khi qua mặt được ông, chỉ có nhờ vào sự lơ đãng của ông mà thôi.
- Những kẻ được hiến dâng cho thần chết đang chào mừng anh - tôi dịch ra và cười khoái trí.
Trong phòng xử án là một bầu không khí bị dồn nén. Như thể là tất cả đều cảm thấy là ngày hôm nay có cái gì đấy rất đặc biệt. Ngay cả viên mõ toà, bình thường rất thờ ơ cũng tỏ ra sốt ruột.
Ông chánh án xuất hiện muộn mất hai mươi phút. Chúng tôi đứng dậy khi ông bước lên bục. Ngay sau đó phiên toà được mở.
Lão Vito đứng lên đi đến trước bàn của quan toà. Giọng lão vang lên khắp phòng xử án.
- Phía bào chữa xin gọi nhân chứng thứ nhất là ngài Michael Keyes thuộc văn phòng của ông chánh uỷ viên công tố!
Ông chánh án rõ ràng bị sững sốt. Ông liếc nhìn sang phía chúng tôi trong khi trong phòng nổi lên tiếng ồn ào. Tôi nghe thấy tiếng chân của một số phóng viên đang vội vã lách đi giữa các ghế chạy ra cửa. Ông chánh án gõ gõ cái búa xuống mặt bàn để lập lại trật tự. Ngay lập tức không khí trở lại im lặng.
- Đây là một yêu cầu cực kỳ đặc biệt, ngài luật sư à - ông chánh án nói - Tôi chắc là ngài có đủ lý do cho yêu cầu này.
- Tôi có thưa quý toà - lão Vito trả lời - Để thân chủ tôi được hưởng sự công bằng tôi cần phải gọi ngài Keyes lên bục nhân chứng.
Ông chánh án nhìn tôi và tôi đi ngang qua trước mặt các quan toà. Vito chăm chú quan sát tôi, mặt lão lộ vẻ cương quyết. Maria ngước lên nhìn tôi khi tôi đi qua bàn của nàng. Mặt nàng nhợt nhạt lộ rõ vẻ đau khổ. Rồi trước mặt tôi chỉ còn bục nhân chứng. Tôi bước lên bục rồi quay sang phía viên mõ toà đang chờ tôi tuyên thệ, ánh đèn chụp loé lên làm tôi loá mắt.
Bỗng tôi nhận ra tiếng nàng. Nó vang lên rắn rỏi, rõ ràng.
- Thưa quý toà, cho phép tôi được bàn bạc với luật sư của tôi một chút được không ạ? - nàng hỏi ông chánh án - Tôi muốn nhận tội.
Tiếng ồn ào lại nổi lên trong phòng xử án. Lần này còn mạnh hơn lần trước. Ánh đèn chụp loé lên lia lịa và khi mắt tôi đã có thể nhìn được bình thường thì lão Vito đã trở về bên nàng.
Rõ ràng là họ bất đồng ý kiến. Sau đó lão Vito nhìn lên ông chánh án.
- Thưa quý toà, xin phép dừng lại mười phút! Tôi cần phải bàn riêng với thân chủ một lát.
Ông chánh án giơ búa lên gõ.
- Phiên toà tạm dừng mười phút - ông nói rồi rời phòng xử án. Tôi bước khỏi bục nhân chứng và trở về bàn mình.
Maria và lão Vito đã biến khỏi phòng xử án lúc nào. Tôi nhìn quanh khắp phòng xử án. Ở khu giành cho những người đi dự mọi người đứng chật như nêm. Một bàn tay giật ống tay áo tôi, tôi nhìn lên. Đó là ông chánh uỷ viên công tố.
- Anh nói có lý - ông thì thào, trong giọng nói lộ rõ vẻ thán phục - Người đàn bà này có một tâm hồn mãnh liệt thật. Phải công nhận là như vậy!
Cánh cửa phòng hội thẩm mở ra và lão Vito bước ra có một mình. Lão quan sát đám đông như thể đang tìm một ai đó. Tôi cố gắng theo dõi cái nhìn của lão nhưng không được. Lão cử động cái đầu làm hiệu trông như là một sự gật đầu đồng ý rồi quay trở lại phòng hội thẩm ngay. Tôi vẫn còn chăm chú nhìn đám đông. Lát sau một người đàn ông đứng lên. Dưới ánh sánh chói loà của đèn trần mái tóc trắng của người đó lấp lánh. Lão lách đi giữa hai hàng ghế ra cửa. Tôi nhận ra lão ngay: Joker Martin. Tôi không hiểu lão tìm gì ở đây. Và rồi cánh cửa phòng hội thẩm lại mở ra, tôi không nghĩ đến chuyện đó nữa. Người đầu tiên bước vào phòng xử án là Maria. Nàng trông có vẻ tự tin và bình tỉnh. Vito theo sau nàng. Cả hai đi đến bàn của nàng và ngồi xuống ghế.
Ngay sau đó phiên toà được mở lại. Lão Vito đứng dậy và nhìn ông chánh án. Mặt lão ta hơi tái đi nhưng giọng nói vẫn đĩnh đạc.
- Thân chủ của tôi muốn nhận hết mọi tội lỗi nêu trong bản khởi tố.
Ông chánh án nhìn cô ta và hỏi.
- Có phải đó là mong muốn của cô không, cô Flood?
Nàng từ từ đứng dậy.
- Đúng vậy, thưa quý toà!
Chúng tôi phải vất vả chen lấn qua đám đông để đến bên thang máy. Lưng tôi đau nhừ vì có biết bao nhiêu người đã vỗ vào đó. Cuối cùng chỉ còn tôi và ông chánh uỷ viên công tố đứng trong thang máy.
- Đơn xin thôi việc của tôi sẽ được trình lên ngài sau, thưa ngài - tôi nói.
Ông không nhìn tôi.
- Tôi rất lấy làm tiếc vì đã dẫn đến một sự lộn xộn như vậy thưa ngài - tôi tiếp tục.
Ông vẫn không nói gì. Chiếc thang máy dừng ở tầng tôi. Tôi bước ra và bỏ mặc mình ông ở đó. Tôi đi dọc hành lang về phòng mình. Joel và Alex vẫn còn ở dưới đó. Tôi ngồi vào bàn mình và xấp một xếp giấy để trước mặt. Thật nhanh tôi viết lá đơn của mình, cho nó vào phong bì rồi nhờ chuyển lên cho xếp.
Chiếc máy làm việc trên bàn của tôi reo lên. Tôi nhấc ống nghe.
- Keyes đây! - tôi nói và chắc rằng sẽ chẳng được ngồi ở đây lâu nữa đâu.
- Anh Mike, Maria đây!
- Ừ, có gì thế Maria? - tôi chán nản hỏi.
- Em đang ngồi ở trong tiệm Boyd-Cocktail ở Broadway. Anh có thể sang ngay bây giờ được không?
Người ta buộc phải cho phép họ điều đó, họ đã làm việc rất nhanh. Số tiền đảm bảo của nàng được quy định là năm mươi ngàn dollar. Tôi lưỡng lự.
- Đi, anh Mike! - nàng nói - Có một điều rất quan trọng.
- Thôi được - tôi trả lời - anh sang ngay.
Tôi vớ lấy áo khoác. Sáng nay hãy còn nhiều thời gian để thu dọn bàn làm việc của mình. Trên đường đi tuyết đã bắt đầu rơi. Bước vào căn phòng ánh sáng lờ mờ tôi nhìn thấy nàng đang ngồi bên một bàn phía trong góc. Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng. Anh bồi tiến lại.
- Em uống gi? - tôi hỏi nàng.
- Cassis với soda - nàng trả lời.
- Mang cho tôi Gin với đá.
Người bồi bàn đi khỏi, tôi quay sang nàng.
- Em vẫn cứ uống cái đồ quỷ ấy à?
- Em thấy thích.
Người bồi bàn quay trở lại đặt hai cái ly trước mặt chúng tôi.
Tôi giơ ly của mìn lên.
- Chúc mừng mọi tội lỗi!
Nàng nhìn thằng vào mắt tôi.
- Em không uống vì cái đó.
Tôi nhăn mặt.
- Anh Ross vẫn thường nói thế - nàng phân bua - trong những chuyện như thế này, em rất mê tín.
- Thế em có cái gì tốt hơn không?
Nàng gật đầu.
- Cái gì?
Đôi mắt nàng nhìn vào tôi.
- Mừng hai chúng ta! - nàng nói bằng một giọng dứt khoát.
Tôi cảm thấy hơi ấm toả ra từ nàng.
- Cũng được - tôi trả lời và uống một ngụm. Đặt ly xuống, tôi nhìn nàng - Em muốn nói với anh về chuyện gì?
Một người đàn ông bước vào quán. Nàng dò xét người đó bằng một cái nhìn rồi lại quay sang tôi.
- Về chúng ta, anh Mike! - bàn tay nàng đặt lên tay tôi - Em thấy là đã đến lúc rồi.
Tôi cảm thấy sự tiếp xúc như một dòng điện và tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình thản.
- Em thấy rồi à?
Nàng gật đầu.
- Với em không còn một ai khác nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu.
- Em đã cần quá nhiều thời gian để đi đến quyết định này.
- Rất tiếc, anh Mike à. Nhưng em không thể làm khác được. Em đã không tìm được con đường nào tốt hơn. Tối hôm qua ở trong xe em đã giải thích cho anh rồi đấy.
Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Mạch máu hai bên thái dương tôi đập thình thịch. Tôi chuyển hướng câu chuyện.
- Ai đặt tiền bảo đảm cho em thế? - tôi hỏi.
Cánh cửa mở ra và lại một người đàn ông nữa bước vào theo phản xạ nàng ngước lên nhìn một cái thật nhanh.
- Joker Martin - nàng nói.
Hoá ra là vì thế mà lão đã có mặt ở phòng xử án. Hình như lúc lão Vito quay trở lại phòng xử án là để tìm sự đồng ý nhận tội của lão. Tôi nghe thấy nói là lão hầu như kiểm soát tất cả các phi vụ kinh doanh mờ ám ở thành phố này. Tôi không đáp lại.
Nàng cúi người về phía tôi, mùi nước hoa thoảng lên.
- Sẽ không lâu đâu, anh Mike - nàng nói tiếp - Nếu cải tạo tốt thì em sẽ được thả ra sau một hai năm thôi. Sau đó chúng ta có thể sẽ đi đâu đấy và bắt đầu một đời mới. Sẽ không có ai biết được về chúng ta đâu.
Lại một người bước vào cửa, đôi mắt nàng nhìn lướt anh ta. Giọng nàng khẽ và trầm xuống.
- Chúng ta sẽ làm được chứ, anh Mike?
Tôi thở dài, từ từ rút tay mình lại. Nàng nhìn bàn tay tôi rồi nhìn lên mắt tôi. Đôi mắt nàng nhoà đi.
- Sao vậy, anh Mike? Vì án tù chăng?
Tôi lắc đầu. Giọng nàng trở nên gay gắt.
- Thế thì vì cái gì vậy, anh Mike? Em có quyền được biết chứ?
- Con gái anh ra sao, hả Maria? - giọng của mình mà tôi thấy như là của một kẻ xa lạ nào đó.
Ngay lập tức nàng hiểu ra.
- À, vì thế đấy.
Tôi gật đầu.
- Đúng vậy đấy.
Tôi ngắm đôi bàn tay của mình, nhìn mạch máu đang đập chậm chạp và nói tiếp.
- Anh thì chẳng bao giờ có thể dấu em đứa con ruột thịt như em đã làm đối với anh.
- Em còn cách nào khác, hả anh Mike? - nàng hỏi lại - Hồi đó là cả một hố sâu ngăn cách giữa chúng ta.
- Thế do đâu mà em cho rằng bây giờ chúng ta gần nhau hơn? - tôi cáu kỉnh nhìn thằng vào mắt nàng vặn lại - Anh đã chờ em cả cuộc đời mình rồi. Anh tưởng rằng em không thể làm một điều gì mà anh không cho phép và không thể tha thứ. Nhưng anh đã lầm. Cái duy nhất mà hồi đó đáng lẽ em không được phép làm là lừa dối anh đứa con của mình.
- Anh Mike à, nó cũng là đứa con của em, anh đừng quên điều đó. Nó là cái duy nhất trên đời này thuộc về em, riêng mình em. Nó thuộc về em nhiều hơn là về anh.
- Đúng, đó là cái anh muốn nói tới, Maria - tôi nói trong nỗi mệt mỏi, bải hoải sâu tận đáy lòng mình - Đáng lẽ là nó đã có thể là con chúng ta. Nhưng em chỉ nghĩ đến có mình em thôi. Không hề nghĩ đến đứa con và đến anh. Em chỉ có mỗi một ý nghĩ: chiếm giữ lấy nó.
- Vẫn còn chưa muộn cơ mà, anh Mike. Chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu.
- Không, Maria - tôi lắc đầu - Em không thể kéo thời gian đi ngược trở lại được. Điều này em đã nói với anh một lần rồi, em còn nhớ chứ?
Đôi mắt nàng mở to và thẫm lại. Với tôi nó rất thân yêu mà làm sao tôi lại cảm thấy như của một người xa lạ nào đó. Rồi khuôn mặt nàng chuyển thành một cái mặt nạ vô hình, kín như bưng. Nàng từ từ đứng dậy. Không nói thêm một lời, nàng bước ra phố. Qua cánh cửa kính tôi nhìn thấy nàng đứng bên hè phố, những bông tuyết trắng phủ xuống người nàng. Một người đàn ông bước xuống. Trong khi mở cửa xe cho nàng người đó nhấc cái mũ đen của mình ra. Tôi nhận ra mái tóc bạc trắng của người đó. Đấy là Joker Martin. Lão theo sau nàng lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Tôi bước vào phòng xử án với buổi làm việc cuối cùng của mình. Tôi muốn nghe bản án đối với Maria.
Tôi nhìn vào khuôn mặt nàng lúc nàng quay về phía bàn thẩm phán. Mặt nàng tái đi, nhưng đôi mắt vẫn bình thản không chút sợ hãi khi nghe giọng ông chánh án vang lên.
- Về điểm I: Tội trung gian làm mối cho nghề mãi dâm. Cô bị tuyên phạt từ ba đến năm năm tù giam và số tiền là năm nghìn dollar.
- Điểm II: Tội hối lộ các quan chức. Với tội này cô bị tuyên phạt một năm tù giam và năm nghìn dollar.
Phía sau chúng tôi tiếng xì xào lan khắp phòng khi ông chánh án đọc xong bản án. Ông lại phải dùng lại cái búa gõ gõ xuống mặt bàn để lấy lại trật tự. Trong phòng lại trở lại yên tĩnh. Giọng ông rất khẽ nhưng vang đến tận hàng ghế cuối cùng.
- Bên viện công tố đã lưu ý toà một điều là bị cáo, qua cách xử sự của mình đã tỏ thái độ ăn năn hối lỗi trước mắt công chúng. Vậy toà cho phép bị cáo chịu một tội thay cho tất cả các tội khác.
Tiếng xì xào trong phòng xử án giờ còn to hơn trước. Đây là một đặc ân rất lớn. Nó có nghĩa là nếu cải tạo tốt thì thời gian bị tù sẽ không quá hai năm. Tôi quay sang phía Alex.
- Anh có biết đấy có phải là chủ ý của ông Già không? - tôi hỏi.
Anh ta lắc đầu. Tôi nhìn Joel. Cả gương mặt anh chàng này cũng kín như bưng. Tôi nhìn sang phía Maria. Nàng đang chăm chú nhìn tôi, đôi mắt vẫn bình tỉnh để lộ trong đó sự biết ơn. Tôi rất muốn nói với nàng rằng ông chánh uỷ viên công tố đã làm việc đó chứ không phải tôi. Nhưng tôi lại không có điều kiện nói chuyện với nàng.
Vừa rời khỏi phòng xử án thì Joel đi đến sát bên tôi.
- Ông Già bây giờ càng ngày càng tình cảm thật - anh ta nhận xét - Chúng ta đi uống chút gì chứ?
Tôi lắc đầu và chúng tôi tách ra ở chỗ thang máy. Khi về đến phòng mình, cánh cửa đột ngột mở ra và ông Già đang đứng ở đó. Với chiếc phong bì trong tay, ông giơ lên dứ dứ.
- Đừng có tưởng là tôi nhận nó đâu đấy - ông hét to.
Đấy là đơn xin thôi việc của tôi.
- Có chứ, thưa ngài! - tôi đáp - ý định của tôi hoàn toàn hợp lý đấy chứ ạ.
- Thế thì anh còn ngu ngốc hơn tôi tưởng đấy, anh Keyes! - ông kêu lên và bằng một điệu bộ ngăn không cho phân trần ông xé tan bức thư rồi ném các mảnh vụn xuống đất. Sau đó ông giận dữ giậm chân bỏ đi.
Trong giây lát tôi sững sờ nhìn xuống đất. Những mẩu giấy nhỏ màu trắng nổi bật trên nền nhà xám xịt đầy bụi cát. Rồi tôi chạy theo ông. Ông quay lại.
- Xin cám ơn ngài! - tôi nói.
Ông xúc động gật đầu.
- Không sao, Mike. Anh chắc lại nghĩ rằng tôi bỏ rơi người đồng sự giỏi một cách dễ dàng như thế chứ gì?
Tôi mỉm cười với ông.
- Không phải vì tôi, thưa ngài, mà vì Maria.
Ông nhìn vào mắt tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
- Mike này, anh không bao giờ được quên rằng - ông dạy - Cả lòng khoan dung cũng được đặt lên cán cân công lý đấy nhé.
Tôi im lặng. Lòng khoan dung. Đó là một từ vĩ đại. Vĩ đại nhất. Tôi tự hỏi là đã bao giờ mình làm được điều đó trong thực tế chưa. Trước khi kịp trả lời thì ông đã vỗ vào vai tôi.
- Về phòng mình đi, anh bạn trẻ của tôi. Có người đang đợi anh ở đó đấy.
Ông dừng lại ở cuối hành lang và tôi trở về phòng mình. Tôi từ từ mở cửa. Không có ai cả. Ông Già có lẽ lẫn rồi. Tôi đi vào và ngồi vào bàn làm việc. Từ cái ghế bành con kê ở góc phòng tôi nghe thấy tiếng váy sột soạt. Tôi nhìn lên.
Một cô bé gái bước lại phía tôi. Mái tóc vàng óng của nó rực rỡ nhất mà mắt tôi được nhìn thấy từ trước đến nay. Đôi mắt con bé mở to xanh thẫm. Lúc đó như thể tôi đang nhìn vào một tấm gương. Đó là đôi mắt của tôi. Tôi cảm thấy cổ họng mình tắc nghẽn lại. Tôi nín thở. Nó đứng lại trước bàn làm việc của tôi.
- Cháu là Michelle - nó nói. Giọng nói trong trẻo của trẻ con.
Tôi gật đầu, không còn đủ khả năng thốt lên một lời.
- Mẹ cháu bảo cháu đến ở với chú một thời gian.
Tôi lại gật. Tôi muốn mà không thể nào nói được.
- Mẹ cháu bảo là chú sẽ chăm sóc cháu - trong đôi mắt rất đẹp của nó ánh lên một tia sáng long lanh.
Mắt tôi nhòa đi. Tôi từ từ đi quanh bàn làm việc và quỳ xuống bên cạnh nó. Tôi nắm lấy hai bàn tay của nó.
- Ừ, ba sẽ chăm sóc con, Michelle à!