Nguyên tác: The Alibi Man
Số lần đọc/download: 1710 / 29
Cập nhật: 2015-08-02 20:42:18 +0700
Chương 49
- E
m không tin anh. – Barbaro nói.
- Em không tin tưởng anh thì đúng hơn. – Tôi chữa lại. – Nếu những gì anh vừa kể với em là sự thật, thì cũng đồng nghĩa với việc anh thú nhận mình là kẻ nói dối.
- Anh không muốn tin rằng Bennett lại giết Irima. – Anh nói. – Tại sao anh lại phải dối em về việc anh làm chứng cho anh ta trong khi điều đó không phải là sự thật.
- Em mới biết anh có ba ngày thôi, Juan. Như những gì vừa nói với anh, em gặp anh chỉ vì cô gái đã chết và anh thì liên quan đến nhóm tình nghi. Em không biết gì về anh ngoài những chứng cứ hiển nhiên. Anh có thể dựng nên những câu chuyện này. Cho đến giờ, dấu vết của nạn nhân xuất hiện ở bất cứ đâu anh có mặt. Vì thế, Bennett có thể là một vật tế thần rất hữu dụng.
- Thật là nực cười.
- Vậy sao?
- Nhưng em cũng tin là Bennett giết Irina kia mà. – Anh thanh minh.
- Em cũng muốn tin là anh ta đã làm việc đó. Em muốn cho anh ta phải vào tù và ngồi trong đó suốt quãng đời còn lại để nhận ra rằng cuối cùng mình cũng không thể thoát thân một cách dễ dàng. Nhưng nếu em cứ đắm chìm vào đó thì sẽ bỏ qua một sự thật mà em không muốn thấy, và Irina sẽ không đòi lại được công bằng.
Anh nhìn tôi im lặng trong giây lát như thể đang cố gắng giải mã một tác phẩm nghệ thuật đương đại. Cuối cùng, anh cũng
- Anh thấy em là một trong những người phụ nữ khác thường nhất mà anh từng gặp. Em làm anh thấy mình muốn trở thành người tốt hơn, Elena ạ.
- Ồ, em nghĩ là em nên tự đề cao mình hơn nữa.
Anh đưa tay lên và chạm nhẹ vào má tôi. Dường như mỗi đầu ngón tay của anh đều tích một luồng điện nhẹ. Tôi tự hỏi liệu anh có biết sức mạnh của bàn tay mình không, chúng quyến rũ biết bao. Cho dù hoàn toàn không tin tưởng anh ta, tôi vẫn cảm nhận sức quyến rũ nóng bỏng tỏa ra từ đó.
- Anh ta đã làm tổn thương em. – Anh thì thầm.
Tôi không nói với anh rằng Bennett không phải là người đầu tiên làm tôi tổn thương, cũng không phải là người cuối cùng. Và cũng không có người đàn ông nào trong cuộc đời tôi lại từ chối việc này. Rằng những người khác chẳng qua là chưa có cơ hội bị tôi tống cổ đi. Liệu anh có muốn là kẻ kế tiếp tham dự cái câu lạc bộ này nếu như anh tiếp tục lấn tới.
- Những gì đang tiếp diễn thì vẫn cứ tiếp diễn. – Tôi nói. – Em là một kẻ tuyệt đối tin tưởng vào thù hận.
Những ngón tay anh lùa vào lớp lông tơ dưới gáy tôi và ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng điện chạy qua.
- Anh có thể làm em quên đi điều đó, Elena. – Giọng anh mềm và ấm, anh hạ thấp đầu xuống đến gần chạm vào môi tôi.
- Em chắc là anh có thể khiến em quên mất cả tên của chính mình. – Tôi nói và tránh sự đụng chạm của anh. – Nhưng không phải là đêm nay.
Tôi có thể cảm nhận thấy anh mắt anh dõi theo khi tôi bước đi. Và tôi cũng có thể cảm thấy những ngón tay của anh vẫn còn vương lại trên da thịt tôi rất lâu sau đó.