Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 54: Tấn Công Mòn Sức Vẫn Thành Không - Con Chết, Nhạc Tế Suýt Nên Thù.
T
hiên Tứ vừa nghĩ tới đó, quả thấy chỗ để hộp ngọc có vật gì cưng cứng đang ngọ nguậy bò…
Lúc này, chàng mới nhớ ra Kim Thiền Thừ là vật độc nhất trên thiên hạ, bị nó cắn một cái còn nguy hiểm hơn là bị con trăn cắn phải nhiều.
Chàng hoảng sợ vô cùng, quên cả con trăn đang ở cạnh, vội cởi áo ra giũ mạnh một cái. Quả nhiên con Thiền Thừ màu vàng bóng nhoáng rơi ngay xuống dưới đất. Hình dáng con Thiền thừ này trông rất xấu xì, khắp mình mẩy nó nổi lên những mụn nho nhỏ màu vàng và có ánh sáng lấp lóe, hai mắt xanh biếc. Nó vừa rơi xuống mặt đất đã kêu “ộp ộp” mấy tiếng, đúng là con Bích Ngọc Thiền Thừ đã tuyệt giống mà ai ai cung muốn chiếm cho được.
Thiên Tứ vừa kinh hãi vừa ngơ ngác, chàng không ngờ ở trường hợp này mà lại được trông thấy báu vật hãn hữu, không những chàng không dám gần nó, trái lại còn lui ngay về phía sau, chỉ sợ nó cắn phải mình.
Nhưng sự kỳ lạ đã xảy ra liền.
Con Thiền Thừ chỉ to bằng ngón tay cái mà nó chỉ kêu có hai tiếng “ộc ộc”, con trăn mình to bằng cái bát đã mềm nhũn, nằm yên không dám cử động, hai mắt cứ nhìn thẳng vào con Thiền Thừ, mắt lộ vẻ van lơn cầu khẩn, trông rất tội nghiệp.
Con Thiền Thừ ngửng đầu, ngồi một cách kiêu ngạo, giương cổ lên kêu “ộp ộp” hoài, trông nó làm bộ làm tịch khôn tả.
Một lát sau, Thiên Tứ cảm thấy không khí rất trong sạch. Thì ra bao nhiêu hơi độc của con trăn đã phun ra đều bị con Thiền Thừ nho nhỏ nuốt hết.
Hình như con Thiền Thừ vẫn chưa hài lòng, nó bỗng nhảy từng cái một trước con trăn và há họng ra cắn vào cổ họng con trăn để hút máu.
Thiên Tứ thấy vậy ngơ ngác không hiểu, vì theo lý ra, loài trăn là khắc tinh của những loài cóc nhái và thiền thừ. Vậy sao con trăn độc và to lớn như thế, mà trông thấy Thiền Thừ nho nhỏ mà sợ hãi đến như vậy. Không những thế, lại còn chịu nằm yên để cho con Thiền Thừ cắn vào nơi hiểm yếu mà không hề dám phản kháng?
Chàng trông thấy con Thiền Thừ hút máu con trăn, hồi lâu đã thấy con trăn từ từ khô héo mà chết chỉ còn lại bộ xương với da thôi.
Thực là một chuyện quái dị, ai nghe thấy cũng phải kinh hãi. Người đời được trông thấy Bích Ngọc Thiền Thừ là rất hiếm, mà lại đích mắt được trông thấy con thiềm thừ hút máu một con trăn lớn như vậy, có lẽ ngoài Thiên Tứ ra, trên thiên hạ này chưa chắc đã có người thứ hai như thế.
Thiên Tứ xem xong tấu tuồng đó liền thở dài và nghĩ bụng:
“Con vật này quả thật là dị chủng, đáng tiếc là Vu Bân lại không biết nó lợi hại đến như thế. Bằng không, y đâu đến nỗi bị con trăn giết một cách thảm khốc như vậy”
Con Thiền thừ uống no máu con trăn rồi, rất vây vo nhảy đi nhảy lại ở trong hang động, chứ không có vẻ gì là đào tẩu hết, hiền nhiên là nó rất đắc chí. Có lẽ nó bị nhốt ở trong cái hộp mấy chục năm, bây giờ mới được ra ngoài cho nên nó cứ kêu luôn mồm hoài, hình như có vẻ phấn khởi lắm.
Thiên Tứ xem kỹ lại cái hộp ngọc, thấy đã vỡ tan tành, không thể nào dùng để nhốt con thiền thừ được nữa. Chàng ngẫm nghĩ một hồi mới nghĩ ra được cách bắt giữ nó.
Trước hết, chàng xé một mảnh vải áo của Vu Bân, rồi lấy mảnh áo ấy bọc vào tay, lại còn đeo thêm cái bao tay da hươu. Càng mới cẩn thận chộp lấy con thiền thừ, dùng một miếng giẻ bọc nó lại. Xong đâu đấy, chàng vội thở hắt ra một tiếng rồi vội chui ra khỏi hang.
Ra tới ngoài hang động, thấy trời đã sắp xế chiếu, chàng nóng lòng về cứu chữa cho Trương Thiến Thiến, tay xách con Thiền thừ, gọi con hươu và con chim ưng lại gần, rồi nhảy lên lưng con hươu phóng đi ngay.
Chờ tới khi chàng quay chở về tới rừng thông thì trời đã tối hẳn. Chàng vội nhảy xuống đất chạy thẳng vào trong rừng, thấy Thương Nguyên, vợ chồng Bại Sư Lão Nhân, Lục Như Cư Sĩ, Hàn Thiến Thiên với một ông già ngũ đoản đang ngồi quanh Trương Thiến Thiến.
Chàng không kịp vái chào, vội chạy lại gần, lớn tiếng nói:
- Thiến muội, Thiến muội. Ngu huynh đã kiếm được con Bích Ngọc Kim…”
Chàng chưa nói dứt đã ngắt lời và thất thanh hỏi:
- Ủa! Cô ta... cô ta…
Bại Sự Lão Nhân nuớc mắt nhỏ dòng xuống hai má, u uất đáp:
- Thiên Tứ lão đệ về chậm quá…
Thiên Tứ như bị một chậu nước lạnh đổ vào đầu, chàng cúi đầu nhìn thấy Trương Thiến Thiến nằm ngửa trên bãi cỏ, mặt khô héo như một bà cụ tám chín mươi vậy.
Chàng không dám tin đây là nàng Trương Thiến Thiến, thiếu nữ xinh đẹp đã động phòng với mình ở trong Kim Toàn Viên. Tay chàng vẫn cầm cái túi vải đựng con Kim Thiền Thừ, mồm lẩm bẩm khẽ nói:
- Tôi đã về quá muộn! Tôi đã về quá muộn ư?
Hai hàng lệ của chàng đã nhỏ ròng xuống. Hàn Thiến Thiến vội tới gần kéo tay chàng an ủi:
- Đại ca! Không phải đại ca về muộn đâu mà là chị ấy… không chờ đợi được… đã bỏ đi trước!
Nói tới đó, nàng khóc oà lên, ôm chặt lấy Thiên Tứ. Người thờ thẫn như một pho tượng, Thiên Tứ buông ngay cái túi vải rới xuống đất và cũng như bị ma ám bay mất hồn mất vía vậy. Chàng đẩy Hàn Thiến Thiến ra, phi tới cạnh xác Trương Thiến Thiến quỳ ngay xuống giơ tay phải khẽ rờ vào mình mẩy lạnh buốt của nàng, rồi lại rờ đến những vết nhăn ở trên mặt nàng. Một lát sau chàng lẩm bẩm tự nói:
- Nàng đã chết thực ư?
Bại Sư vội đỡ lời:
- Lão đệ nên khoan tâm một chút, đó là số mạng của cô ta.
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Không! Không phải tại số mạng của cô ta, mà chính tôi đã giết cô ta thì đúng hơn. Nếu năm xưa tôi không vào Kim Toàn Viên ứng cử để chữa thương cho cô ta, thì cô ta vẫn còn sống sót ở đời này. Tội nghiệp cho Doãn Ngọc chết một cách thảm thiết ở Kha Sa Ba. Tôi tốn bao công lao khó nhọc mới cướp được con thiền thừ này, ngờ đâu cô ta lại… hà…
Tiếng thở dài của chàng não nùng thê lương biết bao, hai hàng lệ của chàng nhỏ xuống càng nhiều. Chàng lẳng lặng quì xuống, lẳng lặng vuốt ve, lẳng lặng ứa nuớc măt ra và tiếp tực nức nở khóc. Tất cả những người tại đó đều mủi lòng nức nở khóc theo.
Lúc ấy trong khu rừng, bầu không khí nặng nề và rầu rĩ…
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Thương Nguyên mới thở dài một tiếng rồi nói:
- Hiền tế nên nín đi, để đối phó với những việc đang xảy ra ở xung quanh. Nhân duyên của người ta là do ông trời định đoạt từ kiếp trứơc rồi, ai cũng không thể cưỡng lại đạo trời được…
Thiên Tứ bỗng ngửng mặt lên hỏi Hàn Thiền Thiến rằng:
- Thiến muội! Trước khi đi, cô ta có nói gì không?
Hàn Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Không, chị ấy vốn dĩ có bệnh điên khùng, lúc chất độc lâm nguy thì chỉ thấy chị ấy kêu gọi đại ca mấy tiếng, nức nở khóc rồi tắt thở ngay. Từ lúc ấy tới giờ, mặt của chị ấy biến đổi thành ra như thế này.
Nước mắt lại nhỏ xuống như mưa. Thiên Tứ nức nở nói tiếp:
- Vợ chồng với nhau ân ái như vậy, mà khi chia tay lại không dặn dò gì lại một câu với tôi hết.
Bại Sự Lão Nhân bỗng chen lời nói:
- Điều này chỉ trách lão già họ Doãn, nếu như không cho cô ta uống Thôi Lão hoàn, thì chất độc ở trong người của cô ta đâu đến nỗi tàn phá cơ thể của cô ta nhanh chóng như vậy.
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Dù ông ta có một vạn cái lỗi đi chăng nữa, nhưng Doãn Ngọc đã chết, cũng đủ đền bù vào những việc làm của ông ta rồi! Chỉ hận tôi quá ngu xuẩn, nếu sớm biết không có cách gì cứu cô ta thoát chết thì thà ở cạnh cô ta vài ngày, an ủi cho cô ta nhắm mắt một cách thanh thản, hay là đưa cô ta về Kim Toàn Viên để cô ta được gặp ông cụ, cha con được gặp nhau lần cuối cùng…
Không đợi chờ chàng nói dứt. Bại Sự Lão Nhân đã cướp lời:
- Hiền diệt lại còn nhắc nhở đến cha cô ta! Hiền diệt không biết cha của cô ta đã…
Nói tới đó, ông ta liền ngắt lời, đưa mắt nhìn Thương Nguyên mà không dám nói tiếp nữa.
Vẻ mặt rầu rĩ đau đớn, Thượng Nguyên thở dài một tiếng rồi đỡ lời:
- Lúc này thiếu hiệp đang đau đớn như vậy, hãy tạm gác câu chuyện đó sang bên, để khi khác hãy nói!
Thiên Tứ vội sực nhớ tới Hàn Thiến Thiến có tiết lộ với mình nửa lời, nên chàng vội lên tiếng hỏi:
- Hoa Thiến Thiến lại xảy ra chuyện gì thế?
Bại Sự Lão Nhân nhìn Hàn Thiến Thiến. Hàn Thiến Thiến nhìn Hoa Thương Nguyên không dám nói nửa lời.
Ứa nước mắt, Thương Nguyên gượng cười đáp:
- Không có gì cả, tạm thời hiền diệt đừng lý tới chuyện khác vội.
Thiên Tứ đã hay chuyện, nhất định phải hỏi cho ra nguyên nhân mới thôi, nên chàng lại hỏi tiếp:
- Xin đại nhân đừng thấy tiểu đệ đang rầu rĩ lo âu mà ngại không cho tiểu đệ biết chuyện, nếu quả thực Thiến muội đã có chuyện gì xảy ra thì xin đại nhân hãy mau nói cho tiểu đệ hay. Bằng không để trì hoãn ngày giờ thì sẽ như chuyện của Trương Thiến Thiến liền.
Thương Nguyên rất u oán thở dài, rồi từ từ nói tiếp:
- Nó số vô phước đời này không được hầu hạ hiền tế, tuy hiền tế với nó có danh nghĩa vợ chồng, muốn kết duyên Tần Tấn, nhưng chỉ e… chỉ e... phải chờ đến kiếp sau…
Thiên Tứ nghe nói rùng mình, thất kinh hỏi tiếp:
- Đại nhân nói như thế là có ý nghĩa gì?
Bại Sự Lão Nhân liền xen lời:
- Hoa Thiến Thiến đã chết rồi!
Như sét đánh ngang tai, Thiên Tứ đờ người ra một lúc, rồi mới vội vàng hỏi lại:
- Lão tiền bối nói sao? Ai đã chết rồi?
Hàn Thiến Thiến đáp:
- Đó là chị Hoa Thiến Thiến. Hiện giờ chị ấy đã chôn thân ở dưới vực thẳm rồi, không thể nào tái ngộ được chị ấy nữa.
Nói xong nàng thất thanh khóc lóc rất thảm thiết.
Thiên Tứ bỗng nhảy bắn người lên, nắm chặt lấy tay Bại Sự Lão Nhân mà quát hỏi:
- Mà ai đã giết chết cô ta như vậy?
Tay bị chàng bóp đến đau nhức, Bại Sự Lão Nâhn cau mày lại đáp:
- Việc này nói ra khiến người ta không sao tin được. Người giết chết cô ta lại là nhạc phụ của hiền điệt, chủ nhân của Kim Toàn Viên, Trương lão Hầu gia Trương Vân Đạt đấy!
Thiên Tứ thất thanh hỏi tiếp:
- Làm gì có chuyện lạ lùng như thế? Ông ta với Thiến Thiến không có thù hằn gì cả, khi nào ông ta giết chết Thiến Thiến như vậy?
Bại Sự lão Nhân đáp:
- Hiền diệt không tin, lão phu cũng không tin, nhưng Trương lão vì mất con hoá điên, đi đây đi đó ngẫu nhiên gặp Thiến Thiến, liền đẩy cô ta xuống vực thẳm. Tin này do Lục Như Cư Sĩ với Tứ Hải Thượng Nhân nói ra. Lão phu chắc không phải là chuyện giả đâu.
Thiên Tứ buông tay Bại Sự Lão Nhân quay qua hỏi Lục Như Cư Sĩ:
- Cư Sĩ, việc này có thật không?
Lục Như Cư Sĩ gật đầu đáp:
- Lão phu nghe Tứ Hải Thượng Nhân nói. Hiện giờ Tứ Hải Thượng Nhân đang đi cùng Triệu Canh Thạch với Trương lão Hầu gia. Tin do ông ta nói ra ắt không phải chuyện giả. Nhưng chúng tôi hay tin còn chưa điều tra rõ sự thực hư ra sao, thì thấy Âm huynh tới gọi, chúng tôi vội vàng tới đây ngay nên chưa có cách gì chứng minh thực được việc ấy thật giả như thế nào?
Thiên Tứ vẫn lắc đầu đáp:
- Không có lẽ! Không có lẽ! Tôi không tin là sự thật. Tôi chắc thế nào cũng là tin của Thiết Diện Điểu Trảo cố ý rao tin đồn ra như vậy để làm cho Kim Toàn Viên với Hoa Gia Bảo biến thành thù địch.
Lục Như Cư Sĩ nghe nói mặt hơi biến sắc, nhưng lại vừa cười vừa nói tiếp:
- Chưa biết chừng lời nói này của La đại hiệp lại đúng cũng nên, nhưng từ khi Hoa cô nương rời khỏi khách điếm đi tới giờ vẫn chưa thấy tung tích gì hết. Vậy chúng ta phải đi điều tra ngay mới được.
Bại Sự lão Nhân vội đỡ lời:
- Phải đấy, là thực hay hư cũng phải điều tra cho ra đã. Bây giờ dù sao người chết cũng đã chết rồi, ta phải nên bớt đau đớn mà để đối phó với các sự tai biến đã. Hãy chôn người chết trước và đi cứu người sống ngay, như vậy mới hợp lý.
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giậy lát rồi gật đầu đáp:
- Phải lắm, bây giờ nơi đây cũng không có việc gì nữa. Tôi đã nhận lời đem xác của Ngọc muội về Cống Lai. Đồng thời, chúng ta cũng đem xác của Thiến Thiến về Kim Toàn Viên. Trong khi đi đường, chúng ta có thể điều tra tung tích của Hoa Thiến Thiến một thể. Khi gặp mặt Trương hầu gia, thì chuyện của Hoa Thiến Thiến thực hư ra sao sẽ rõ ngay.
Chàng đang nói thì bỗng phát giác một ông già bé nhỏ, chưa biết tên tuổi là gì, đang trố mắt lên nhìn mình hoài. Chàng vội chắp tay chào và hỏi:
- Tiểu bối đang buồn rầu và lo âu nên mới thất lễ, không kịp thỉnh quý tính danh của tiền bối…
Thương Nguyên vội đỡ lời:
- Vị này là Tây Xuyên Nhất Kiếm Tôn Mộng Công lão tiền bối tiếng tăm đã lừng lẵy bốn tỉnh miền Tây Nam, hiền tế nên thỉnh giáo Tôn lão tiền bối luôn luôn.
Thiên Tứ lại vái một lại và nói tiếp:
- Tiểu bối không biết là Tôn lão tiền bối nên mới thất lễ như vậy, xin lượng thứ cho.
Mộng Công gật đầu đáp lễ, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nhìn Thiên Tứ hoài. Một lát sau ông ta bỗng lên tiếng hỏi:
- La thiếu hiệp người tỉnh nào thế?
Thiên Tứ thấy ông ta hỏi như vậy, ngẩn người ra một hồi mới đáp:
- Tiểu bối từ nhỏ sinh trưởng ở Ngưu Gia Loan. Tại bãi cỏ ở Lũng Tây.
Mộng Công cau mày lại có vẻ thất vọng, lại hỏi tiếp:
- Thế lệnh tôn lệnh đường vẫn được mạnh giỏi đấy chứ?
Thiên Tứ chưa hề nghe ai hỏi đến cha mẹ của mình cả, nay bỗng thấy Mộng Công hỏi tới như vậy, chàng rất ngạc nhiên nhưng vì lễ phép, chàng vẫn phải cung kính đáp:
- Cha mẹ của tiểu bối đều đã qua đời từ lâu, nhờ có cha nuôi và mẹ nuôi dưỡng dạy cho tới lớn…
Mộng Công hớn hở và hỏi tiếp:
- Thế La thiếu hiệp có nhớ được quê quán của lệnh tôn, lệnh đường không?
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Vấn đề này tiểu bối không rõ lắm. Khi cha nuôi của tiểu bối sắp chết mới cho tiểu bối hay. Ông ta cũng không phải là cha đẻ của tiểu bối. Còn thân thế của tiểu bối ra sao. Ông ta cũng không hay biết gì cả.
Thấy Mộng Công hỏi tới vấn đề đó, Hàn Thiến Thiến, vợ chồng Bại Sự lão Nhân và các người khác đều cảm thấy rất hứng thú.
Bại Sự Lão Nhân không sao nhịn được bèn xen lời hỏi:
- Tôn huynh hỏi như thế có nguyên nhân gì?
Mộng Công tủm tỉm cười đáp:
- Không có gì cả, Tôn mỗ thấy mặt thiếu hiệp có vẻ quen thuộc, nghĩ ngợi mãi mới nhớ ra mặt của thiếu hiệp giống hệt một người bạn thân của Tôn mỗ khi xưa, nhất thời cao hứng nên mới lên tiếng hỏi bâng quơ như vậy…
Lục Như Cư Sĩ cũng lên tiếng:
- Trên đời này có nhiều người giống mặt nhau lắm, vậy Tôn huynh hỏi như thế có hỏi ra manh mối gì không?
Mộng Công cười đáp:
- Người bạn thân của mỗ là người ở Giang Nam, mà La thiếu hiệp lại sinh trưởng ở miền Bắc, hiển nhiên hai người không có liên hệ gì với nhau. Có lẽ hai người chỉ hơi giống mặt nhau. Thôi muộn lắm rồi, chúng ta nên chuẩn bị lên đường đi!
Mọi người liền đứng dậy. Trong lúc các người đang rầu rĩ không ai để ý tới con Thiền thừ đã tốn rất nhiều công lao mới lấy được. Riêng có một người, nhân lúc mọi người không để ý, liền cầm luôn cái túi vải ấy lên, lẳng lặng nhét vào trong túi. Lúc ấy, mọi người đặt xác của Trương Thiến Thiến với Doãn Ngọc lên lưng con Ngân ngưu với con hươu, vì vậy không ai phát hiện sự bí mật kia.
Vì câu hỏi của Mộng Công khiến Thiên Tứ rất hồ nghi, tuy không nói năng gì, nhưng trong lòng thắc mắc và lo nghĩ. Cũng vì thế mà chàng đã nảy ra một ý niệm tìm kiếm thân thế và lai lịch của mình từ đó.
Cả bọn người trở về Thành Đô. Khi tới nơi đã là nửa đêm ngày hôm thứ ba. Tuy tiết trời không nóng nảy cho lắm, nhưng hai cái xác đi đường mấy ngày như vậy đã bắt đầu có mùi rồi. Thiên Tứ rất nóng lòng sốt ruột, định tạm an trí Trương Thiến Thiến ở đó, rồi đích thân cưỡi con Ngân ngưu đem xác của Doãn Ngọc đi Cống Lai.
Mộng Công thấy Thiên Tứ đề nghị như vậy vội ngăn cản:
- Chảng lẽ La hiền điệt chê tệ xá quá chật hẹp, không đáng ở lại chơi vài ngày hay sao?
Thiên Tứ vội đáp:
- Tiểu bối đâu dám nghĩ như thế. Sự thật vì tiểu bối đã có lời hứa phải đích thân đem xác của Doãn cô nương về Cống Lai, sợ để lâu quá xác sẽ có mùi…
Mộng Công vừa cười vừa nói tiếp:
- Nếu vì vấn đề ấy thì hiền điệt càng được yên tâm ở lại thêm vài ngày. Lão phu sẽ sai người dùng thuốc thơm ướp xác cho hai cô nương và dùng vải băng quấn chặt, rồi sửa soạn thêm hai cỗ quan tài. Hiền điệt với hai cô nương là vợ chồng với nhau, chả lẽ sau khi vợ qua đời, lại để cho vợ lộ thân như thế chở về quê hương hay sao?
Thiên Tứ thấy ông ta nói rất có lý, đành phải ở lại nơi đó vài ngày để nhờ Mộng Công lo liệu quan tài khám liệm hai nàng hộ.
Mộng Công là người rất có tên tuổi và địa vị ở Thành Đô, thủ hạ và môn đồ có tới mấy nghìn người, nên ông ta chỉ hô một tiếng là lập tức có người làm mấy mâm cỗ thượng hạng đem ra tiếp đãi các người ngay.
Ba ngày sau, thấy các người thợ đã ướp xác và khâm liệm cho Doãn Ngọc và Trương Thiến Thiến vào hai cỗ quan tài rồi. Thiên Tứ đang định sửa soạn lên đường, thì bỗng thấy một đại hán hấp tấp chạy vào rỉ tai Mộng Công khẽ nói mấy lời.
Mặt bỗng biến sắc, Mộng Công xua tay bảo đại hán ấy rằng:
- Ngươi đi dò la xem họ có mấy người tất cả? Họ tới đây có mục đích gì? Mau đi và mau trở về đây ngay!
Người nọ vâng lời đi luôn. Mộng Công liền quay lại nói với mọi người rằng:
- Việc tống táng của La hiền điệt tốt hơn hết là chờ đợi thêm một hai ngày nữa. Bây giờ không nên vội vã như thế!
Thiên Tứ vội hỏi:
- Tại sao?
Mộng Công rầu rĩ đáp:
- Môn hạ của lão phu vùa chở về báo tin. Sáng ngày hôm nay bỗng có ba nhân vật tới Thành Đô. Một người là hoà thượng, một người là văn sĩ, một người là ông già mặc áo gấm. Theo sự ước đoán của mỗ thì ba người đó có lẽ là Trương lão hầu gia, Tứ Hải Thượng Nhân với Triệu Canh Thạch.
Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Nếu thế thì hay lắm! Nhạc gia đã tới đây, tiểu bối đi gặp ông ta để hỏi tin tức của Hoa Thiến Thiến.
Mộng Công sầm mặt lại lắc đầu đáp:
- Theo sự nhận xét của Tôn mỗ thì hiền diệt không nên đi gặp ông ta vội. Không những thế, hiền điệt còn không cho ông ta biết là hiền điệt đang ở phủ Thành Đô này nữa.
Thiên Tứ thắc mắc không hiểu vội hỏi nữa:
- Thế là nghĩa lý gì?
Mộng Công đáp:
- Trương hầu gia nhớ con phát điên, lại có Triệu Canh Thạch là người nham hiểm đi cạnh xúi bẩy nên ông ta càng loạn óc thêm, hơi tí là giết người ngay…
Thiên Tứ lại hỏi tiếp:
- Tuy vậy, nhưng chưa chắc ông ta lại nhận ra được tiểu bối.
Mộng Công hỏi lại:
- Nếu ông ta gặp hiền điệt hỏi Trương cô nương đâu, thì hiền điệt sẽ trả lời ông ta ra sao?
Thiên Tứ đáp:
- Việc này chả cần phải dấu diếm gì cả. Tiểu bối cứ nói thực cho ông ta hay là Thiến muội đã bị trúng độc chết rồi.
Mộng Công dậm chân xuống đất một cái rồi tiếp:
- Nếu hiền điệt nói như vậy thì chốn Thành Đô này sẽ bị đảo lộn và bố vợ với con rể cũng sẽ trở mặt với nhau ngay.
Tuy không phản đối ý kiến ấy nhưng Thiên Tứ vẫn không tin.
Mộng Công thấy thế lại hỏi tiếp:
- Hiền điệt không tin phải không? Hiền điệt thử nghĩ xem, hầu gia mới không tìm thấy tung tích của cô con gái cưng thôi mà đã biến thành điên khùng và dám ra tay đả thương lệnh thiên kim của Hoa huynh. Nếu nhất đán ông ta hay tin con gái cưng qua đời, như vậy thì tất nhiên ông ta lại càng điên khùng thêm.
Thiên Tứ rất cảm động đáp:
- Việc này trước sau thế nào cũng phải nói cho ông ta hay. Huống hồ cái chết của Thiến muội, quý vị đã phải đi xa hàng nghìn dặm và đã tận hết hơi sức rồi cũng không sao cứu vãn nổi, chứ có phải là lỗi tại ai đâu. Nên tiểu bối thế nào cũng phải gặp ông ta nói cho rõ sự thể cho ông ta hay. Dù ông ta có khiển trách, tiểu bối cũng xin chịu đựng cả.
Mọi người thấy chàng nói rất có lý không ai có thể khuyên bảo được, nên ai nấy đều làm thinh hết.
Bại Sự Lão Nhân thở dài một tiếng rồi xen lời nói:
- Hà, việc gì ta cũng nên nghĩ kỹ thì hơn. Tính nết của nhạc phụ cũa hiền diệt như thế nào, chắc hiền diệt đã biết rõ rồi?
Âm Bà Bà lại tán thành ý kiến của Thiên Tứ, cũng lên tiếng nói:
- Nếu sớm muộn gì cũng phải cho ông ta biết, chi bằng để cho ông ta đau đớn luôn một lúc rồi khỏi ngay, còn hơn là để ông ta cứ đau khổ thế này mãi hay sao? Vả lại việc này chúng ta không hổ thẹn với lương tâm thì sợ cái gì cơ chứ?...
Bà đang nói thì đại hán báo tin hồi nãy lại vội vàng chạy vào lớn tiếng báo cáo:
- Thưa lão gia những người đó đã gây nên…
Mộng Công sầm nét mặt lại quát mắng:
- Có việc gì cứ thong thả mà nói, trước mặt khách quý mà cứ hoảng hốt như vậy thì còn ra thể thống gì nũa.
Đại hán thở hổn ha hổn hển một hồi rồi mới nói tiếp:
- Vừa rồi đệ tử sai người đi theo dõi dò xét xem, thì ra ba người ấy ở trong thành đi tới đâu ồn ào tới đó. Đi đầu là ông già mặc áo gấm hễ trông thấy thiếu nữ trẻ tuổi nào là kéo ngay lại xem có phải là con gái mình hay không. Vừa rồi ở trên tửu lầu Thái Bạch Hiên tại của Nam thành, ông ta cãi nhau với một người rồi ra tay đánh loạn xạ, đã có bốn năm người bị ông ta đả thương …
Thiên Tứ nghe vậy mặt liền biến sắc vội đứng dậy hỏi:
- Thái Bạch Hiên ở đâu, phiền lão ca đưa tôi tới chỗ đó ngay.
Mộng Công đưa mắt nhìn Thương Nguyên và mọi người, thở dài một tiếng rồi khẽ nói tiếp:
- Xem như vậy đành phải cho La hiền diệt đi gặp lão hầu gia một phen mới được, chứ đừng để cho ông ta đả thương những người vô tội như thế nữa! Đại hán nọ vâng lời vội dẫn Thiên Tứ đi luôn.
Bại Sự Lão Nhân nói với Thương Nguyên rằng:
- Theo ý mỗ thì Hoa huynh cũng nên đi một phen, đừng để cho họ, cha vợ và chàng rể đánh nhau thực. Việc này Âm mỗ không tiện ra mặt, vì con nhỏ Thiến Thiến là do tiện nội đem nó khỏi Kim Toàn Viên, nếu lão hầu gia trông thấy vợ chồng mỗ thì thế nào cũng không để yên cho.
Thương Nguyên đáp:
- Thôi được! Tốt hơn hết các vị đừng đi đâu cả, để Hoa mỗ thử đi một phen xem sao.
Hàn Thiến Thiến vội lên tiếng:
- Hoa lão bá cho cháu theo với.
Âm Bà Bà liền khuyên bảo hai người rằng:
- Hai người đi chỉ nên núp ở chỗ bóng tối để xem thôi, chỉ khi bất đắc dĩ lắm mới nên lộ diện.
Thương Nguyên với Hàn Thiến Thiến cũng vội vàng rời khỏi nhà họ Tôn đi ra cửa Nam thành ngay.
Hãy nói đại hán nọ dẫn Thiên Tứ đi qua mấy đường phố, thì xa xa đã trông thấy một đám đông đang kêu la om xòm và bàn tán xôn xao rằng:
- Người điên ấy lợi hại lắm, bẩy tám người cũng không sao kìm chế nổi, suýt tý nữa thì Thái Bạch Hiên bị y phá tan tành. Các ông các bà đừng có mải xem cuộc vui nữa, mau về nhà giữ lấy con gái của mình đừng cho ra khỏi cửa.
Thiên Tứ nghe họ nói như thế càng nóng lòng sốt ruột thêm, vội rảo bước tiến lên. Đi qua hai hàng đường phố nữa, đã thấy một tửu lầu to lớn, trước cửa có một đám đông đang kêu la om xòm, dưới đất thì có năm sáu xác chết.
Tấm bảng lớn treo ở cửa của tửu điếm có đề ba chữ “Thái Bạch Hiên” thực lớn.
Thiên Tứ rẽ các người chen ngay vào bên trong. Vừa tới cửa của tửu lâu, đã thấy trên lầu có tiếng la lớn:
- Ngươi không phải là con gái của ta, đi ngay đi!
Chàng liền thấy một cái bóng người từ trên lầu lăn xuống, chàng vội giơ tay ra đỡ, mới hay đó là một thiếu nữ tuổi trạc mười bảy, mười tám và đã hoảng sợ đến chết giấc rồi.
Nghe tiếng quát tháo đó chàng đã nhận ra chính là tiếng của Trương Vân Đạt, chàng rầu rĩ thở dài một tiếng bụng bảo dạ rằng:
- Lời nói của Tôn Mộng Công không sai tí nào, ông ta đã điên khùng, lỡ tay đả thương Hoa Thiến Thiến, chuyện xảy ra như vậy có thể có được lắm.
Chàng đang suy nghĩ thì trên lầu đã có tiếng chân người nhộn nhịp và có ba người đang lững thững đi xuống. Người đi đầu chính là Trương hầu gia, theo sau là Tứ Hải Thượng Nhân và Triệu Canh Thạch, vừa đi vừa khuyên bảo Trương hầu gia rằng:
- Chúng tôi thế nào cũng phải tìm kiếm cho ra tung tích của lệnh ái, nhưng hầu gia không nên đả thương bừa những người vô tội như thế nữa. Họ với hầu gia không có thù oán gì hết, dù có giết chết họ cũng không có lợi ích gì.
Vân Đạt giận dữ đáp:
- Chúng đã giết con gái của lão phu, thì lão phu phải giết chúng. Không cần phải biết có thù hay không có thù.
Tứ Hải Thượng Nhân lại nói tiếp:
- Ai giết con gái của hầu gia? Tin làm sao được lời đồn đại ấy?
Vân Đạt vội ngắt lời:
- Cái gì là lời đồn với chả lời đồn? Nếu con gái của lão phu chưa chết, sao đến giờ vẫn chưa thấy nó đâu?
Thiên Tứ thấy như thế lòng đau như dao cắt, liền tiến lên một bước, quỳ ngay xuống trước mặt hầu gia vừa khóc vừa nói:
- Nhạc phụ lão đại nhân…
Vân Đạt nghe thấy tiếng kêu gọi của Thiến Tứ, liền giật mình đến thót một cái, đôi mắt chớp chớp mấy cái, rồi nắm chặt lấy hai cánh tay của Thiên Tứ, thất kinh la lớn:
- Ủa, Thiên Tứ con đấy à!
Lúc ấy, thần trí của ông ta dường như tỉnh táo hơn trước nhiều, hai mắt cứ nhìn thẳng vào mặt của con rể cưng, nước mắt nhỏ ròng xuống, với giọng run run hỏi:
- Thiên Tứ, cha tìm các con mãi không thấy đâu hết! Hiện giờ Thiến nhi đang ở đâu?
Thiên Tứ thấy ông ta nhận được ra mình là ai rồi, rất cảm động đáp:
- Từ khi tiểu tế rời khỏi Kim Toàn Viên đến giờ, lúc nào tiểu tế cũng nhớ tới đại nhân và tiểu tế vẫn ở Hoa Gia Bảo.
Vân Đạt đột nhiên ngắt lời chàng và hỏi tiếp:
- Lảo phu chỉ hỏi con Thiến nhi đâu thôi? Hiện giờ nó ở đâu? Thiên Tứ rầu rĩ đáp:
- Việc này nói ra thì dài lắm, xin đại nhân để cho tiểu tế thư thả thưa cùng…
Hình như Vân Đạt đã cảm thấy có triệu chứng không ổn, liền quát bảo tiếp:
- Không! Con phải nói ngay cho ta hay, bây giờ nó ở đâu?
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Hiện giờ… Thiến muội đang ở trong thành này!
Vân Đạt lại nói tiếp:
- Nếu vậy Thiên Tứ mau đưa lão phu đi gặp nó ngay!
Hình như ông ta đã cảm thấy người rất nhẹ nhõm, liền ngửng mặt lên trời cười ha hả và nói tiếp:
- Thiến nhi! Thiến nhi! Thế ra con vẫn chưa chết, bấy lâu nay con có biết cha nhớ con hoài không?
Nói xong ông ta lại ngửng mặt lên trời lớn tiếng cười, hình như cảm thấy rất dễ chịu vậy.
Thiên Tứ vẫn do dự không dám nói rõ sự thực cho ông ta hay ngay, nhưng Trương Vân Đạt vẫn cứ bắt chàng phải đưa đi gặp Trương Thiến Thiến ngay khiến chàng rất khó xử. Sau chàng liền ấp úng đáp:
- Hiện giờ Thiến muội đang bị thương nặng không thể gặp ai được! Vân Đạt nghe nói cả kinh, vội nín cười ngay và hỏi tiếp:
- Nó mắc phải bệnh gì thế?
Thiên Tứ đáp:
- Bị người ta hạ độc mê man đến mất hết cả bản tính rồi!
Vân Đạt lại hỏi tiếp:
- Cái đó không sao, Kim Toàn Viên của nhà ta có nhiều thuốc lắm, có thể cứu chữa nó được.
Bất đắc dĩ Thiên Tứ đành phải nói tiếp:
- Chất độc của Thiến muội trúng phải không phải là thứ thuốc độc thường, huống hồ là Thiến muội lại là người có Lục Âm mạch cho nên đã bị thuốc độc dồn thẳng vào trong đầu óc. Tiểu tế đã đi xa hàng ngàn dặm để cầu người cứu chữa, mấy lần mạo hiểm vào trong chùa Kha Sa Ba của Hoàng Giáo, mạo hiểm mới cướp được Bích Ngọc Kim Thiền Thừ của bọn chúng, nhưng vẫn không ăn thua gì…
Vân Đạt vội nắm chặt lấy hai cổ tay của Thiên Tứ và quát hỏi tiếp:
- Rút cuộc thế nào nữa?
Thiên Tứ ứa nước mắt ra nức nở kể tiếp:
- Rút cuộc… Rút cuộc… không sao cứu chữa được nữa…
Vân Đạt cả kinh hỏi tiếp:
- Thế bây giờ nó ở đâu?
Thiên Tứ ứa nước mắt ra, gắng sức lắm mới thốt ra được những câu sau:
- Hiện giờ… Thiến muội đã… qua đời rồi.
Lời nói ấy không khác gì một tiếng sét đánh ngang tai. Vân Đạt cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mắt đổ đom đóm lửa, người lảo đảo suýt nũa thì té ngã.
Thiên Tứ vội đỡ lấy ông ta, Tứ Hải Thượng Nhân rầu rĩ lắc đầu, chỉ có Triệu Canh Thạch hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ thôi.
Cố trấn tĩnh tâm thần giây lát, Vân Đạt ngơ ngác và u oán hỏi Thiên Tứ tiếp:
- Thiên Tứ, vừa rồi con nói gì thế?
Thiên Tứ vừa khóc lóc, vừa đáp:
- Tiểu tế bất tài không sao cứu chữa được, để đến nỗi Thiến Thiến phải qua đời như vậy.
Vân Đạt ngửa mặt lên nhìn trời, mồm lẩm bẩm nói:
- Ồ! Chết rồi! Chết rồi! Nó chết thực rồi!
Ông ta vừa nói hai hàng lệ vừa nhỏ ròng xuống hai má, nhỏ xuống trước ngực và cũng nhỏ cả xuống tay của ThiênTứ, đủ thấy lúc này trái tim của ông ta tan nát như thế nào.
Thấy tình cảnh của Vân Đạt và Thiên Tứ như vậy, Tứ Hải Thượng Nhân cũng phải lắc đầu ứa nước mắt ra.
Những người đứng quanh đó xem càng ngày càng đông, và hình như ai nấy đều quên hết cả chuyện của ông già điên vừa giết chết mấy người, trái lại họ còn động lòng thương xót tình cảnh của ông ta là khác.
Thương Nguyên và Hàn Thiến Thiến đã chen vào trong đám đông thấy thế cũng ứa nước mắt ra, nhưng hai người không tiện lộ mặt ra.
Khóc lóc một hồi Vân Đạt liền gạt lệ và cất tiếng cười rất bi đát, cười xong lại khóc, lại rồi lại cười mấy lần như vậy, cho tới khi đã cạn hết nước mắt rồi, ông ta mới lẩm bẩm nói tiếp:
- Thiến nhi ơi! Thiến nhi, ta sống trên đời mấy chục năm chỉ có một mình con là đứa con duy nhầt thôi, không ngờ con lại bỏ cha đi trước như vậy…
Thiên Tứ càng mủi lòng thêm, vừa khóc lóc vừa đỡ lời:
- Xin đại nhân không nên quá đau lòng như thế nữa, tuy Thiến Thiến đã qua đời nhưng còn có tiếu tế, tiểu tế cũng như con cái thân sinh của đại nhân mà phụng dưỡng đại nhân suốt đời…
Vân Đạt gật đầu, thủng thẳng đáp:
- Nghe nói ở Hoa Gia Bảo, con đã lấy thêm hai người vợ, một người họ Hoa và một người họ Hàn phải không?
Thiên Tứ đáp:
- Thưa đại nhân, có vì tiểu tế bị thương nặng được hai nàng xả thân cứu chữa cho. Vì bảo tồn danh tiết của hai nàng và do ân sư đứng ra làm chủ, mới thành hôn ở Hoa Gia Bảo…
Nghe thấy Thiên Tứ nhắc nhở tới chuyện đó, Thương Nguyên với Hàn Thiến Thiến đều lắng tai nghe tiếp, ngờ đâu Triệu Canh Thạch bỗng cười khẩy nói:
- Hừ, thảo nào có mới nới cũ có khác. Đệ bảo Trương huynh làm việc cũng buồn cười thực.
Vân Đạt bỗng quay đầu lại quát mắng:
- Buồn cưòi cái gì?
Canh Thạch lạnh lùng nói tiếp:
- Đệ buồn cười là không ai lại ngu dại như hầu gia, đã biết con rể đã có vợ mới rồi, mà còn cho con gái của mình đi tìm chồng, như vậy có khác gì dể cho con gái đâm đầu vào chỗ chết không?
Vân Đạt nghe thấy Canh Thạch nói như vậy, mặt liền biến sắc, hai mắt như đổ lửa, nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ giận giữ quát hỏi:
- Thiến nhi bị ai đầu độc mà chết?
Thiên Tứ đáp:
- Thoạt tiên, Thiến muội bị Thiết Diện Điểu Trảo bắt cóc, dùng dâm dược làm loạn mất bản tính, sau tiểu tế đem Thiến muội đi Cống Lai để nhờ Quỷ Y chữa cho. Không may lại bị ông già Doãn Chi Tường cho uống lầm thuốc Thôi Lão hoàn, nên mới ngộ độc nặng thêm, vì vậy mà không sao cứu chữa được nữa.
- Doãn Chi Tường là ai?
- Ông ta là một danh y ẩn thế, nhưng tính rất quá khích, vì giận con gái cưng của ông ta là Doãn Ngọc bị tiểu tế bắt giữ, nên ông ta mới cả giận cho Thiến muội uống Thôi Lão hoàn.
Vân Đạt ngơ ngác hỏi tiếp:
- Y đã là danh y, sao con không nhờ y giải độc cho Thiến nhi mà lại còn bắt cóc con gái y làm chi?
Thế rồi Thiên Tứ kể rõ hết những chuyện đi Cống Lai như thế nào cho cha vợ nghe.
Vân Đạt chưa kịp lên tiếng thì Canh Thạch đã cười khẩy xen lời nói:
- La lão đệ, không phải là Triệu mỗ lắm chuyện đâu, sao lão đệ lại đi dây dưa với con nhỏ họ Doãn đó làm chi nữa?
Thiên Tứ thấy y nói thế, mặt đỏ bừng vội đáp:
- Tiểu bối không có tâm địa ấy, sự thực thì Doãn cô nương đối xử với tiểu bối quá thâm tình, khiến tiểu bối không sao cự tuyệt được…
Canh Thạch bĩu môi cười khẩy, đỡ lời:
- Tất nhiên rồi, lão đệ mặt mũi trắng trẻo đẹp trai như thế kia thì con gái nào mà chả mê. Nhưng Trương cô nương đối xử với lão đệ cũng thâm tình lắm, tại sao lão đệ lại có mới nới cũ, để cho Trương cô nương bị mất mạng như thế?
Thiên Tứ nổi giận đáp:
- Tiền bối nói như vậy có ý nghĩa gì? Khiến tiểu bối không hiểu tí nào.
Canh Thạch dùng giọng kêu” hừ” một tiếng rồi đáp:
- Cậu nhỏ kia, cậu đừng tưởng mình thông minh hơn người, phải biết Triệu mỗ là người bôn tẩu giang hồ lâu năm, chứ có phải là kẻ dễ bị lường gạt như nhạc phụ của cậu đâu. Chỉ nghe lời của cậu vừa nói, cũng đủ để khiến người không thể nào tin là sự thực được rồi.
Thiên Tứ hậm hực hỏi tiếp:
- Sao tiền bối lại bảo không phải là sự thực? Xin tiền bối giải thích cho hay?
Canh Thạch đáp:
- Thiết Diện Điểu Trảo là người độc ác có tiếng, Trương cô nương đã bị y bắt cóc, sao y không giết hại mà chỉ cho uống dâm dược, rồi lại để cho cậu cứu được một cách dễ dành như thế?
Điểm thứ hai, Doãn Chi Tường đã có tiếng là Quỷ Y, thì sao y lại không có thuốc giải để hoá giải chất độc của Thôi Lão hoàn?
Điểm thứ ba, Hoàng Giáo người nhiều thế mạnh, công lực của Ban Thiền Hoạt Phật lại rất trác tuyệt, Triệu mỗ biết rõ lắm. Trước kia Hoạt Phật lên Âm Phong để cướp vật báu, bao nhiêu cao thủ của võ lâm Trung Nguyên cũng không dám coi thường y, mà nay một mình lão đệ xông vào chùa Kha Sa Ba hai lần như vào chốn không người vậy, thì dù Triệu mỗ có là đứa trẻ lên ba, cũng không dám tin lời nói này của lão đệ là sự thực được.
Thiên Tứ thấy Canh Thạch giải thích như thế, sầm nét mặt lại nhưng nhất thời không nghĩ ra được lời lẽ gì để cãi lại, chỉ giận dữ nhìn Canh Thạch thôi.
Vân Đạt thấy thế càng nghi ngờ thêm, đột nhiên quát lớn một tiếng, túm cổ tay của Thiên Tứ hỏi:
- Thiên Tứ, lão phu đối xử với ngươi như thế nào người có còn nhớ không? Ngươi phải nói thực cho lão phu biết, Thiến nhi chết bằng cách nào? Nếu không đừng có trách lão phu.
Thiên Tứ rầu rĩ thở dài đáp:
- Lời nói của tiểu tế câu nào cũng thực cả, đại nhân không tin thì tiểu tế cỏn biết nói năng ra làm sao?
Vân Đạt càng tức giận thêm quát hỏi tiếp:
- Thiến nhi chết một cách bất minh, bất bạch như vậy, nếu ngươi không nói thực tại sao nó lại chết, thì lão phu thế nào cũng bắt ngươi đền mạng cho nó.
Thiên Tứ cúi đầu xuống khẽ đáp:
- Nếu vậy xin đại nhân cứ giết tiểu tế đi!
Trong lúc chàng nản chí nên mới thốt ra lời nói ấy, không ngờ khi lọt vào tai Vân Đạt thì ý nghĩa lời nói đó lại biến thành một sự thách thức rất liều lĩnh. Nên lão hầu gia càng tức giận thêm, tay trái vẫn nắm chặt cổ tay của Thiên Tứ lại, còn giơ tay phải lên nhằm ngực Thiên Tứ tấn công luôn một chưởng, mồm quát bảo tiếp:
- Ngươi tưởng lão phu không dám giết ngươi hay sao?
Hai người đứng gần nhau như vậy mà Thiên Tứ lại không vận công để chống đỡ, nên chưởng ấy trúng ngay giữa ngực chàng. Thiên Tứ kêu “hự“ một tiếng, lảo đảo mấy bước, mồm phun ngay máu tươi ra.
Máu của Thiên Tứ phun ra vừa trúng ngay người của Vân Đạt mà ông ta hầu như không trông thấy vậy, vẫn cứ giận dữ trợn trừng mắt lên nhìn Thiên Tứ hoài.
Những người xem quanh đó thấy thế đều thất thanh kêu la và bỏ chạy toán loạn, có người còn không hiểu tại sao hai người đang trò chuyện với nhau tử tế hẳn hoi, lại đột nhiên trở mặt đánh nhau như thế.
Tứ Hải Thượng Nhân lại tiến lên ngăn cản Vân Đạt và nói:
- Theo sự nhận xét của lão tăng thì lệnh tế là một thiếu niên anh tuấn, mặt rất chính khí, chưa chắc đã là người đặt điều nói dối như Triệu huynh nghi ngờ đâu. Lão tăng cũng dám chắc, không khi nào y lại đang tâm giết hại lênh ái như vậy. Việc này bên trong thế nào cũng có ẩn tình gì. Xin Trương huynh không nên oán trách lầm lệnh tế như thế.
Thiên Tứ đang cố nén những khí huyết đang đảo lộn trong người, rồi rầu rĩ nói tiếp:
- Lòng của tiểu tế như thế nào có trời đất chứng minh cho, nếu đại nhân mà không lượng thứ, tiểu tế chỉ xin đại nhân ban cho một cái chết, tiểu tế cũng không dám oán thán nửa lời.
Canh Thạch bỗng dùng giọng mũi kêu “hừ” rồi vừa cười vừa xen lời nói:
- Bẻm mồm bẻm mép thực! Trương huynh đừng nên giết y vội. Hãy kiếm một chỗ vắng vẻ, để Triệu mỗ sử dụng Hải Tâm Sơn Luyện Hồn Đại Pháp hành hình y một phen, thì thế nào y cũng phải nói rõ hết sự thực ra ngay.
Tứ Hải Thượng Nhân liền quát bảo:
- Triệu thí chủ này lạ thực, lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn, nên cứ thích đặt những điều không đâu vào đâu để gây nên thị phi mới hài lòng!
Triệu Canh Thạch vừa cười vừa đáp:
- Sao Thượng Nhân lại nói như thế, đó chả qua là Triệu mỗ thấy sự bất bình mới lên tiếng nói một vài lời đấy thôi. Vả lại lòng hiệp nghĩa của đệ trời sinh ra đã có từ hồi nhỏ rồi, không thể nào sửa đổi được.
Vân Đạt lại dùng sức lôi mạnh Thiên Tứ một cái, rồi nói tiếp:
- Phải đấy, thế nào chúng ta cũng phải tìm cho ra manh mối mới được! Đi!
Tứ Hải Thượng Nhân thấy thế dậm chân một cái rồi luôn mồm nói:
- Hà! Tội thực! Tội Thực!
Rồi ông ta cũng vội vã theo sau Vân Đạt ngay, còn Canh Thạch rất đắc trí xòe cánh quạt ra phe phẩy, rồi cũng vênh váo đi thẳng ra phía cửa thành.
Chờ các người đi khỏi, Hàn Thiến Thiến mới hỏi Thương Nguyên rằng:
- Họ lôi kéo đại ca như thế này thế nào cũng nguy hiểm lắm! Vậy bây giờ biết làm sao đây?
Thương Nguyên đáp:
- Lão hầu gia đã nổi khùng như trước, và lại có thêm tên Canh Thạch đứng cạnh khiêu khích nên việc này rất khó xử! Cháu mau về Tôn phủ báo cáo việc này cho các người hay, rồi cháu cùng các người đi ngay ra ngoài thành để tiếp ứng. Còn bác thì theo dõi họ để ngấm ngầm bảo vệ cho Thiên Tứ.
Thiến Thiến vâng lời, vội quay mình đi nhanh như bay ngay.
Thương Nguyên vội vã đi ra cửa thành Nam để theo dõi các người.