Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Sợi Chỉ Thần Kỳ
M
ẹ nhảy lên nhảy xuống. Tôi nghe tiếng reo hò và vỗ tay của hàng trăm người. Tôi được bế thốc lên và vác lên vai. Tôi được khiêng khỏi chỗ ngồi, trôi bềnh bồng trên lối đi. Mọi người vỗ lưng tôi hoặc với lên nắm tay tôi, và tôi nhìn thấy sân khấu ngay trước mắt. Tôi nhảy vài bước lên sân khấu. Ánh đèn khắp nơi, rất sáng và nóng.
Mẹ vẫn đang nhảy vòng vòng. Mẹ ôm nhân vật nổi tiếng của mình, mẹ ôm Dick Clark. Một chiếc kẹp rớt xuống, treo lủng lẳng trên tóc mẹ. Mẹ ôm tôi, người tôi nảy lên nảy xuống theo những bước nhảy của mẹ nên tôi cũng buộc phải nhảy theo.
Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng. Tôi cười, nắm tay mẹ và cùng nhảy lên nhảy xuống với mẹ. Tôi thả mẹ ra, giơ tay lên cao và cảm thấy đám đông reo hò nhiều hơn nữa.
Tôi không hề nghĩ về tấm thảm phủ kín sàn, chiếc máy chụp hình hay chuyến du lịch Trung Quốc.
Tôi nhảy lên nhảy xuống bởi vì ngay khi Dick Clark nói “Bắt đầu,” dường như có một bàn tay vô hình vươn tới vén tấm mạng của tôi lên. Và trong một phút, tôi hiểu ra tất cả. Khi không còn tấm mạng lơ lửng trước mặt, một phút đủ lâu để nhận ra rất nhiều điều.
Tôi nhận ra khi bạn lấy chiếc chìa khóa của chúng tôi từ ống cứu hỏa, khi bạn để những lá thư lại cho tôi, khi bạn trộm đôi giày của chú Richard và hộp tiền Fred Flintstone của anh Jimmy, nghĩa là bạn đã đọc lá thư của tôi. Bạn đã đọc nó rất nhiều lần, mặc dù tôi chưa viết nó.
Đó là lý do vì sao bạn biết chiếc chìa khóa để đâu, ngay cả trước khi bạn hỏi. Đó là lý do vì sao bạn biết hết mọi thứ. Bởi vì tôi sẽ kể với bạn, trong lá thư của tôi. Lá thư mà bạn bảo tôi viết.
“Nhưng điều đó là không thể!” suy nghĩ trong đầu tôi phản đối, “Làm thế nào ông-già-hay-cười có thể đọc được một lá thư chưa được viết? Không hợp lý chút nào!”
Lẽ thường chỉ là tên gọi cho cách mà chúng ta thường suy nghĩ.
Du hành xuyên thời gian là có thể.
Bạn đã đến để cứu Sal. Và cuối cùng... cuối cùng... tôi đã hiểu.
Dick Clark không bao giờ già đi. Tôi nghĩ đến những gì Marcus đã nói về việc đi xem phim với cỗ máy thời gian, rằng nếu tôi đi khi tôi sáu mươi hai tuổi thì người bán vé sẽ không thể nhận ra tôi được.
Thậm chí tôi cũng không nhận ra chính mình.
Có thể Dick Clark không bao giờ già đi. Nhưng tất cả những người còn lại trong chúng ta thì sẽ già đi. Tôi sẽ già đi. Sal sẽ già đi, nhờ có bạn. Và Marcus cũng sẽ già đi.
Hãy giao lá thư của bạn bằng tay. Bạn biết phải tìm tôi ở đâu.
Tôi nghĩ đến cánh cửa kim loại khuất kế bên ga-ra, và tôi nghĩ: “Được, mình sẽ làm.” Vì nói cho cùng, bạn vẫn ở đó để đọc lá thư của tôi. Marcus ở đó. Và khi đọc lá thư, cậu ấy sẽ nhận ra rằng cậu ấy đã đến trước khi cậu ấy đi. Đó là nhờ lá thư của tôi.
Và rồi, vào một năm nào đó - năm của đám cháy hay mái vòm - Marcus sẽ trở lại. Bạn sẽ trở lại. Bạn sẽ trở lại với cái miệng ngậm đầy giấy. Bạn sẽ không còn là chính bạn khi bạn đến với tôi, nhưng bạn sẽ hoàn tất việc cần làm. Bạn sẽ cứu Sal. Bạn đã cứu Sal.
Marcus là một sợi chỉ thần kỳ. Bạn là ông-già-hay- cười. Bạn là Marcus. Marcus là ông-già-hay-cười. Hay cậu ấy sẽ là ông-già-hay-cười, khi cậu ấy già đi.
Tất cả những điều đó đều không hợp lý! Não tôi hét lên như thế.
Nhưng tất cả đều là sự thật. Tôi tự trả lời.
Như tôi đã nói, mọi thứ chỉ diễn ra trong một phút. Chính xác là năm mươi lăm giây. Đó là tổng thời gian mẹ đã đoán sáu thể loại và giành được mười ngàn đô-la.
Và rồi mẹ con tôi ở trên sân khấu cùng nhau, nhảy lên nhảy xuống cho đến khi người ta yêu cầu chúng tôi ra ngoài.