"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ins đẩy người khỏi bàn làm việc, chán nản và khao khát muốn tập thể dục, điều mà gần đây đã bị giới hạn chỉ còn là đứng dậy để đi vệ sinh hoặc kiếm một cốc cà phê. Nolasco đã sắp xếp cho anh một công việc đáng nguyền rủa: nhập giấy tờ sổ sách vào máy tính, lập bảng kê, sắp xếp lời khai của nhân chứng… bất cứ chuyện gì xích chặt Kins vào bàn làm việc và, anh ngờ là, để đảm bảo anh không có gì để truyền đạt lại với Tracy.
Kins tìm thấy Faz trong phòng nghỉ, đang trút hết số cà phê còn sót lại trong chiếc ấm cáu bẩn vào một cốc cà phê với chữ Cốc chạm nổi ở mặt trước và mặt sau là khuôn mặt của Faz.
“Đây.” Faz đưa cốc ra. “Trông anh cỏ vẻ cần nó hơn tôi và nó dở tệ.”
Kins phẩy tay. “Và từ bỏ những giây phút quý giá mà tôi có thể tận hưởng trong lúc pha một ấm khác sao? Cứ mơ đi, Fazzio! Đây là điểm sáng trong ngày của tôi đấy.”
“Nolasco đang làm cái quái gì nhỉ?” Faz hỏi. “Chúng ta sẽ không thể bắt được tên này khi mà cứ phải ngồi mài mông ở đây.”
“Chịu.” Kins nói. “Nhưng Santos đã gọi lại để tìm ông ta, bảo là ông ta yêu cầu ghi chép của cô ấy về tài liệu mà cô ấy đã tổng hợp và đánh giá về mỗi nghi phạm.”
“Cô ấy không biết tại sao à?”
“Nolasco không nói tại sao, chỉ yêu cầu có chúng càng nhanh càng tốt.”
“Ông ta giờ đang ở đâu?”
“Chịu.”
“À thì, đúng là một điều tốt đẹp khi ông ta đã rời khỏi văn phòng. Ông ta không có ở đây.”
Trên đường quay lại bàn làm việc, vẫn đang cần để cho đầu óc thư thái, Kins cầm điều khiển từ xa lên và bật ti-vi. Nó vẫn đang bật kênh 8 từ đêm hôm trước khi họ tập trung lại để xem tin tức. Anh đứng đó nhấm nháp cốc cà phê mới pha của mình và chú ý thấy một dòng tin chạy phía dưới màn hình.
Tin tức mới nhất trong vụ điều tra tên sát nhân Cao Bồi.
Bụng dạ Kins cuộn lên. Anh đang xem hình ảnh quay từ trên cao từ một chiếc trực thăng bay lơ lửng phía trên ngôi nhà một tảng màu trắng nằm trơ trọi trên một bãi cỏ tươi tốt với thứ trông như năm, sáu cây ăn quả và một nhà kho bằng kim loại.
“Này, Faz?” Kins gọi lớn.
“Ừ?”
“Tôi nghĩ là mình biết Nolasco đang làm gì rồi.”
Điện thoại của Tracy đánh thức cô từ giấc ngủ sâu. Cô lăn xuống giường, nơi cô đã sụp xuống hoàn toàn khi trở về nhà sau buổi gặp với Kins. Màn hình điện thoại chói sáng chỉ cách mặt cô vài phân, nhưng khi cô với tay lấy máy, cánh tay phải của cô nặng như chì. Cô đã nằm đè lên nó khi ngủ, chặn đường máu lưu thông, khiến cánh tay và bàn tay cô tê đi. Cô lăn người nằm ngửa lại và cảm thấy cơn râm ran châm chích khắp da mình. Cô và Sarah thường gọi nó là cánh tay chết, điều này cũng có thể bị gây ra bởi một cú đấm đúng vị trí của khớp ngón tay lên ngay trên bắp tay. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu cô cũng có cảm giác nặng trịch như cánh tay.
Cô nhận ra số điện thoại gọi đến và trả lời cuộc gọi khi vẫn đang nằm trên giường. “Đây.” Giọng cô khàn khàn. Cô hắng giọng và thử lại. “Em đây.”
“Anh đánh thức em sao?” Dan hỏi, và cô nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng anh.
“Mấy giờ rồi anh?”
“Gần bốn giờ ba mươi rồi.”
Không thể tin nổi, cô quay đầu đủ để trông thấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường. “Chết tiệt!” Cô chỉ định ngủ một giờ thôi mà.
Dan bật cười. “Em chợp mắt bao lâu thế?”
“Khoảng bảy tiếng.”
“Hẳn là em cần phải làm vậy.”
Cô ngáp và nhìn xuống chân. “Thậm chí em còn chưa cởi giày này.”
“Mọi chuyện ở đó ổn cả chứ?”
“Vâng, mọi chuyện ổn cả. Anh vẫn đang ở trong kho chứa đồ à?”
“Sắp xong rồi.”
“Có may mắn gì không?” Cô hỏi.
“Chưa có gì. Anh mới đi được nửa chặng đường, nhưng ít nhất giờ anh đã có một hệ thống. Nó mang lại cho anh hy vọng mơ hồ là anh thật sự đang có tiến triển. Anh nghĩ bởi anh đang ở xa thế này về phía bắc, anh nên về nhà đón mấy cậu bé và đảm bảo là ngôi nhà của anh vẫn còn đó.”
“Em cũng đang mong gặp hai đứa nó.”
“Không có gì kỳ lạ đấy chứ? Em chắc không?”
“Em ổn mà Dan, nghiêm túc đấy. Cũng như anh đã nói đấy thôi, em đang sống trong một pháo đài.”
“Anh sẽ tới đó vào khoảng tám giờ nhé!”
“Em sẽ nấu bữa tối.”
“Em sẽ nấu bữa tối á?”
“Này, em có thể nấu nướng mà.”
“Quả là tin giật gân.”
Tracy ngắt kết nối, bỏ điện thoại xuống giường, và mất thêm vài phút để tỉnh giấc hẳn. Nằm đó, cô mới nhận ra là mình đang đói. Cô cũng cảm thấy nặng mùi nữa. Ăn hay tắm đây?
Chắc chắn là ăn rồi.
Cô chậm rãi đứng dậy và bước vào bếp, lôi một hộp đồ ăn Trung Quốc còn thừa từ trong tủ lạnh ra và chọc đôi đũa vào đó khi bước đến cánh cửa kính trượt. Cô tập các bài tập căng cơ với cổ và vai, để tâm trí và cơ thể tiếp tục tỉnh giấc, và nhìn xuống sân nơi gã đàn ông đã đứng đêm hôm trước.
Một quả bóng đen đang chạy dọc theo bãi cỏ.
Roger.
Kins đứng nhìn chằm chằm vào ti-vi, không thể tin được những gì mình đang chứng kiến.
“Đó là ai?” Faz hỏi.
“Đó là FBI. Đó là những gì Nolasco đang làm. Ông ta kéo lũ Nổi tiếng nhưng bất tài vào để diễn cho chúng ta xem.”
Họ không phải đợi lâu để tìm ra Nolasco còn mang ai khác đến nữa. Maria Vanpelt cầm micro và ấn ngón tay vào tai nghe của mình. Cô ta có vẻ là phóng viên duy nhất có mặt ở hiện trường. “Ông ta đã phím trước cho cô ta.” Faz nói.
“Hẳn là thế!” Kins đồng ý.
‘Tôi đang lên sóng trực tiếp tại hiện trường của thứ được cho là bước đột phá quan trọng trong cuộc điều tra tên sát nhân Cao Bồi.’ Cô ta chỉ vào ngôi nhà một tầng trên phố. ‘Cách đây không lâu, các nhân viên FBI đã đột kích ngôi nhà của David Bankston, là người mà họ đã miêu tả là một nhân tố liên quan đến các vụ giết người.’
“Bankston á?” Kins lên tiếng.
Vanpelt tiếp tục: ‘Bankston, làm việc trong một nhà kho ở Kent, đã bị nghi ngờ khi mẫu ADN của anh ta lưu lại trên một sợi dây thòng lọng được tìm thấy tại một trong các hiện trường vụ án.’
“Nó đâu phải ở hiện trường vụ án.” Kins nói.
Faz đang chửi rủa một cách trôi chảy. “Ông ta gạt chúng ta ra. Nolasco đã loại chúng ta.”
‘Việc tìm kiếm được dẫn dắt bởi Đại úy Johnny Nolasco của Sở Cảnh sát Seattle, người vừa tiếp quản tổ chuyên án phụ trách vụ Cao Bồi.’
Cửa trước nhà bật mở, và Vanpelt tiếp tục màn tường thuật của mình. ‘Các đặc vụ FBI hiện đang hộ tống một phụ nữ và một bé gái ra khỏi nhà.’ Máy quay lia một đường lớn. ‘Các đặc vụ khác đang sử dụng thứ trông như một chiếc máy cắt thép để phá ổ khóa ở nhà kho phía sau ngôi nhà.’
Máy quay phóng to cận cảnh. Người đàn ông và người phụ nữ mặc áo khoác xanh với chữ FBI màu vàng trên lưng đang sử dụng một cái móc hình chữ J để phá khóa ở nhà kho. Sau đó, họ tập hợp và bước vào trong kho cùng các thiết bị chuyên dụng, súng được rút ra.
“Lũ ngốc này.” Kins nói. “Nếu anh ta ở trong nhà kho, làm cách nào anh ta khóa nó lại được?”
‘Chúng ta sẽ giải lao trong ít phút.’ Vanpelt nói. ‘Để trò chuyện với Đại úy Johnny Nolasco.’ Nolasco đang bước ngang qua sân cỏ của ngôi nhà, mặc quần bò và áo khoác xanh, dù vậy áo ông ta có dòng chữ SPD màu trắng. Vanpelt hét lên: ‘Đại úy Nolasco?’ Ông ta dừng lại. ‘Liệu ông có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?’
Nolasco giơ một tay lên, như thể ông ta không thể bị quấy rầy, và tiếp tục bước đi. Máy quay dõi theo ông ta đến nhà kho, nơi ông ta trông như đang nói chuyện với các đặc vụ trước khi lao vào trong.
“Tôi gọi cho Tracy đây.” Kins nói. Anh vội vã tới bàn làm việc và chộp lấy điện thoại di động, ấn nút gọi khi bước trở lại ô làm việc. Anh được chuyển đến hộp thư thoại và để lại một tin nhắn ngắn: “Tracy, gọi cho tôi đi! Bật ti-vi lên và mở kênh 8. Cô sẽ không thể tin nổi chuyện này đâu.”
Trên ti-vi, Nolasco đang bước ra khỏi nhà kho với thứ gì đó trong tay.
‘Có vẻ Đại úy Nolasco đã tìm thấy thứ gì đó đáng chú ý trong nhà kho.’ Vanpelt nói khi máy quay phóng to lên. ‘Đó là một cuộn dây.’
Kins thấy máu mình lạnh đi.
Vanpelt lại hét lên: ‘Đại úy Nolasco?’
Lần này, Nolasco không xua cô ta đi nữa. Ông ta bước lại gần, cầm theo một cuộn dây màu vàng. Nolasco trưng ra bộ mặt cảnh sát của mình, nghiêm nghị và đầy quyết tâm.
‘Ông có thể nói cho chúng tôi liệu đây có phải là loại dây được sử dụng trong các vụ sát nhân của tên Cao Bồi không?’ Vanpelt hỏi.
‘Tôi sẽ không bình luận về bất cứ bằng chứng nào.’
“Vậy thì tại sao ông lại cầm nó?” Kins lớn tiếng hỏi.
‘David Bankston có phải tên sát nhân Cao Bồi không?’ Vanpelt hỏi.
‘Tôi sẽ không bình luận vào lúc này.’
‘Liệu ông có thể nói cho chúng tôi biết điều gì đã dẫn ông đến việc tìm kiếm trong nhà kho này không?’
‘Khi chúng tôi cải tổ lại tổ chuyên án, tôi đã xem xét lại chứng cứ, và dựa trên đánh giá của bản thân về các chứng cứ đó, tôi cảm thấy xác đáng.’
‘Ông có tạm giam David Bankston không?’
Nolasco ngừng lời, chỉ hơi lưỡng lự, nhưng Kins ngay lập tức biết lý do. “Họ không tạm giam anh ta.” Kins nói. “Họ không biết anh ta đang ở đâu.”
“Anh đang giỡn tôi đấy à?” Faz lên tiếng. “Họ không tìm anh ta trước khi đến nhà anh ta sao?”
‘Chúng tôi dự định sẽ tạm giam anh ta ngay.’ Nolasco nói.
Kins nhìn điện thoại của mình.
“Gì vậy, Sparrow?” Faz hỏi.
“Tracy không trả lời. Tại sao cô ấy không trả lời điện thoại?”
“Có thể cô ấy đã tắt máy.” Faz nói.
“Cô ấy không bao giờ tắt máy.” Kins cố gọi vào số Tracy lần nữa. Cuộc gọi lại bị chuyển vào hộp thư thoại. Anh cố gọi vào máy bàn nhà cô, nhưng nó cũng được chuyên qua hộp thư thoại. “Khốn kiếp!” Anh nói và vội vã đến chỗ bàn làm việc lấy ví và chìa khóa.
“Tôi sẽ đi cùng anh.” Faz nói.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng